Hạ Thì Lễ nhìn theo ánh mắt của Quý Kiều, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Trên tường gian làm việc dán một cái bảng ghi chữ “Trần Cách”.
Hạ Thì Lễ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Chắc là nhân viên mới của bộ phận hành chính, sao thế?”
Anh thường chỉ chú ý đến lý lịch của những nhân viên trong bộ phận phát triển phần mềm, còn với những bộ phận như hành chính, tài vụ thì không để ý đến.
Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ chằm chằm, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nhất nào của anh.
Hơi thở của anh bình thường, biểu cảm tự nhiên, nhìn không có một dấu vết bất bình thường nào.
Quý Kiều thở dài, hàng mi khẽ run run.
“Không có gì…”
Bước chân cô chơi vơi mà đi theo sau Hạ Thì Lễ vào văn phòng, vừa đặt mông ngồi xuống sô pha, cả người liền chẳng còn tí sức lực nào.
Hạ Thì Lễ ngồi bên cạnh cô, mở túi giấy mà cô vừa làm rơi trên đất ra.
Hai cốc cà phê, là vị mà hai người thường hay thích uống.
“Đây là của chúng ta phải không?” Anh vừa hỏi vừa lôi cà phê ra.
Không có ai đáp lời.
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, nhìn Quý Kiều.
Cô dựa vào sô pha, hàng mi khẽ rủ, biểu cảm mờ mịt, không biết đang nghĩ cái gì.
“Kiều Kiều?” Hạ Thì Lễ giơ tay huơ huơ trước mặt cô.
Quý Kiều bỗng bừng tỉnh, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt.
“Gì ạ?”
Hạ Thì Lễ kiên nhẫn giải thích: “Anh đang hỏi em, hai cốc này là của chúng ta phải không?”
Quý Kiều cúi đầu nhìn một cái, ngón tay vén tóc qua sau tai: “À, đúng vậy.”
“Hai cốc để riêng này là của chúng ta, mấy cốc khác là cho Diêu Húc và đồng nghiệp của anh.”
“Cái này thì sao?” Hạ Thì Lễ chỉ chỉ hộp bánh.
“Cái này để lại hai hộp cho dì, còn lai thì có thể chia cho mọi người.” Quý Kiều nói năng lộn xộn, “Em vừa xuống máy bay liền đến đây, chưa có về qua nhà…”
Hạ Thì Lễ huơ huơ cốc cà phê trong tay, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm ý cười.
“Em đến cho anh bất ngờ đúng không?”
Quý Kiều khẽ gật đầu, cũng cầm cốc cà phê trên bàn trà lên uống một ngụm.
Trên mạng nói đúng thật, không thể tạo bất ngờ bừa bãi.
Anh thì nhận được bất ngờ, còn cô thì lại bị dọa sợ hết hồn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tiểu Thố, não cô dường như dừng hoạt động, cảm giác khó thở ập đến.
Uống vài ngụm cà phê nóng, Quý Kiều dần dần bình tâm lại.
Chiếu theo tuổi tác bây giờ, Trần Tiểu Thố đáng lẽ vẫn nên đang học đại học chứ?
“Em có thể xem lý lịch của Trần Cách không?” Tim Quý Kiều đập “thình thịch”’, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Hạ Thì Lễ có hơi ngạc nhiên: “Sao em lại tò mò về cô ấy như vậy?”
Quý Kiều cười miễn cưỡng: “Thấy cô ấy có hơi quen, muốn xem xem có phải đã gặp cô ấy ở đâu rồi không.”
Hạ Thì Lễ ngừng lại một lát, rồi gọi Diêu Húc đến.
Diêu Húc không hề khách sáo mà đi qua ngồi xuống, cầm bánh lên cho vào mồm.
“Đều là cà phê à?” Cậu ta nhồm nhoàm nói, giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
“Sao mấy cậu đều thích uống mấy cái đồ đắng nghét này chứ? Mua mấy đồ ngòn ngọt đi chứ.”
Hạ Thì Lễ: “Nói chung là vẫn ngon hơn rượu.”
Miếng bánh trong miệng Diêu Húc suýt nữa thì bị phun ra ngoài, vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, tớ không nói nữa.”
Hạ Thì Lễ cười, gọi người cầm những đồ còn lại mang ra ngoài chia cho mọi người.
Thấy Diêu Húc ăn gần xong, Hạ Thì Lễ lên tiếng: “Trần Cách của bộ phận hành chính là bên chỗ cậu đúng không?” Ánh mắt Quý Kiều tức khắc liền rơi trên người Diêu Húc.
“Trần Cách?” Diêu Húc ngơ ngác rồi mới nhớ ra, “À, cậu nói đến thực tập sinh mới vào ấy à?”
Hạ Thì Lễ: “Thực tập sinh?”
Diêu Húc gật đầu: “Cô ấy được lão Lưu bên Lăng Chí giới thiệu, bảo là năm nay vừa mới thi lên trình độ giáo dục chuyên ngành*, không có gì để làm nên vào đây thực tập. Không cần lương, bao ăn là được.”
*专升本: 中,专升本是普通高等教育专科层次起点升本科教育的简称,通常出现于关于的招生考试及相关文件中。(éc ô éc!!! cần lắm một bác giúp tui dịch cho thuận từ này)
Cậu ta nói xong liền nhìn Hạ Thì Lễ, không hiểu gì nên hỏi: “Cô ấy sao à?”
Mở công ty mà, khó tránh khỏi việc phải có mối quan hệ quan hệ qua lại, mấy chuyện như sắp xếp người vào làm việc lại càng nhiều. Chẳng qua đây chỉ là chuyện cho sinh viên vào thực tập trong kì nghỉ hè, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Huống hồ người ta cũng xinh đẹp, lại còn không cần lương, cậu ta thực sự chẳng tìm được lí do từ chối nào.
“Không có gì, nhìn thấy lạ mặt, gọi cậu lại hỏi chút thôi.” Hạ Thì Lễ hời hợt nói.
Diêu Húc yên tâm, tùy tiện nói: “Nếu như người hỏi về cô ấy không phải cậu, thì tớ chắc chắc đã nghi ngờ là có ý với cô gái xinh đẹp nhà người ta rồi.”
“Ngày đầu tiên cô ấy đến công ty, mọi người trong nhóm chat liền hỏi cô ấy có độc thân hay không đấy.” Cậu ta liên tục tố cáo.
Lòng Quý Kiều khẽ trầm xuống, bất giác hỏi một câu: “Có hay không?”
“Có độc thân, khiến một lũ cẩu độc thân vui chết đi được.”
Diêu Húc nói xong mới nhận ra là Quý Kiều hỏi, ngẩng đầu nhìn Quý Kiều một cái.
Cậu ta cúi đầu ăn một miếng bánh, không nhịn được lại nhìn Quý Kiều, ánh mắt mang theo sự đánh giá.
“He, khỏi phải nói chứ, nhưng Trần Cách có chút giống với tiểu Kiều của chúng ta đấy, phải không?”
Trong phút chốc, mặt Quý Kiều bỗng tái nhợt, cả người lạnh toát.
“Giống gì mà giống?” Hạ Thì Lễ chau mày, bắt đầu đuổi người, “Ra ngoài đi.”
Diêu Húc kêu gào ồn ào, sau khi mắng mấy câu “Trọng sắc khinh bạn” mới không cam lòng mà rời đi.
Sau khi Diêu Húc rời đi, văn phòng của Hạ Thì Lễ lại trở lên yên tĩnh.
Quý Kiều khẽ nắm chặt cốc cà phê trên tay, trong lòng có hơi loạn.
“Anh mau làm việc đi, đừng để ý đến em.” Cô giục Hạ Thì Lễ.
Thấy Hạ Thì Lễ nghe lời đi đến bàn làm việc, Quý Kiều khẽ rủ mắt, giả vờ như đang xem điện thoại.
Hóa ra tên thật của Trần Tiểu Thố là Trần Cách, học đại học, năm ba, thực tập.
Như vậy hết thảy đều trùng với kiếp trước.
Nhưng mà không biết, cô ta đến Vân Đằng làm việc rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý?
Nhưng cho dù là trùng hợp, Quý Kiều cũng không thể không chú ý đến cô ta.
Câu “Trần Cách khá giống với tiểu Kiều của chúng ta đấy” của Diêu Húc quả thực như ma chú vậy, trong một khoảnh khắc Quý Kiều liền nhớ đến câu nói “Coi cô ấy thành em” của Thường Ninh Viễn ở đời trước.
Quý Kiều không yên lòng mà lướt điện thoại, đăng nhập vào nick phụ, mở nhóm “Phòng trà nước Vân Đằng” ra.
Trong nhóm đang bàn luận linh tinh về chỗ cà phê và bánh cô đã mua.
“Là ai mua dị? Ngon quá đi”
“Là tổng giám đốc Hạ à? Thấy anh ấy xách túi đồ đi vào á.”
“Không phải, mà mỹ nữ đi sau tổng giám đốc Hạ mua đấy”
“Bạn gái???”
“Không biết nữa”
“Là bạn gái đấy, khỏi phải lăn tăn.”
…
Trong nhóm đều là ẩn danh, Quý Kiều không biết có Trần Cách trong đây hay không.
Cô phiền lòng mà thoát ra, nhìn về phía Hạ Thì Lễ.
Bây giờ mới là 5 giờ chiều, còn lâu mới đến thời gian anh tan làm.
Dường như Hạ Thì Lễ cảm nhận được ánh mắt của cô, nên nhìn về phía cô.
“Anh cứ bận việc của mình đi, em về trước nhé.” Quý Kiều lên tiếng.
Hạ Thì Lễ ngạc nhiên: “Em bận gì sao? Một lát nữa là anh xong việc rồi.”
Quý Kiều khẽ mím môi: “Em bỗng nhớ ra có chút chuyện phải đến công ty để bàn giao.”
Hạ Thì Lễ gập văn kiện lại: “Vậy được, anh tiễn em.”
Quý Kiều định nói không cần, thấy anh đã đứng dậy rồi liền từ bỏ.
Lúc đi qua gian làm việc của Trần Cách, Quý Kiều lại nhìn qua đó.
Trần Cách mặc váy chấm bi phối với áo len trắng, mái tóc đen dài mềm mại xõa ra sau.
Cô ta đang xem văn kiện trong máy tính, khuôn mặ góc nghiêng điềm tĩnh, dáng người thon gầy.
Nhìn vào có vẻ mang phong cách dịu dàng tươi mát, mang lại cảm giác ngây thơ vô hại.
Quý Kiều hít một hơi sâu, đôi môi mím lại thành đường thẳng, tay khẽ siết chặt quai túi xách.
Cô cúi đầu nhìn trang phục của mình, áo sơmi lụa màu hồng phấn và chân váy chữ A, mái tóc xoăn đen dài và giày cao gót.
Dáng vẻ và phong cách của Trần Cách đúng là rất giống với phong cách ăn mặc của cô hồi đại học…
Quý Kiều thu lại tầm mắt, không kìm được lại nhìn sang Hạ Thì Lễ bên cạnh một cái.
“Sao thế?” Hạ Thì Lễ hơi nghiêng người, sát lại gần mặt Quý Kiều.
Quý Kiều khẽ lắc đầu, cảm thấy ngày hôm nay giống như một giấc mơ vậy.
Hạ Thì Lễ nhìn Quý Kiều, cũng cảm thấy có chút bất thường.
Rõ ràng là lúc mới đến công ty vẫn còn vui vẻ cơ mà, sao bây giờ lại có vẻ hoảng hốt như vậy?
Ánh mắt anh thoáng liếc qua Trần Cách.
Chẳng lẽ có liên quan đến thực tập sinh mới sao?
Ánh nhìn này không thoát khỏi con mắt của Quý Kiều.
Cô nhận ra mình đã rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô muốn tìm thêm thông tin về Trần Cách từ phía bên Hạ Thì Lễ, rồi lại sợ vì cô chú ý đến Trần Cách mà Hạ Thì Lễ sẽ để ý quá mức đến cô ta.
Trong lúc hoảng hốt, trên vai bỗng cảm nhận được một sức nặng.
Quý Kiều quay đầu sang, chỉ thấy cánh tay Hạ Thì Lễ đang khoác trên vai cô một cách tự nhiên.
Chỉ trong một khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được rất nhiều người trong công ty đang nhìn hai người bọn họ.
“Bên này.”
Hạ Thì Lễ giống như không hề cảm nhận được ánh mắt của nhân viên đang nhìn, ôm vai cô đi thẳng một đường ra khỏi phòng làm việc.
Ngay tức thì, trong nhóm chát “Phòng trà nước Vân Đằng” liền sục sôi.
“Ôm vai rồi cmn”
“A a a a a quá là xứng đôi.”
“Hu hu hu từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy tổng giám đốc Hạ thân mật với ai như vậy đâu”
“Ôm vai thì có là gì? Tôi thấy tổng giám đốc Hạ hôn bạn gái trong thang máy cơ!!!”
“???Nói rõ xem nào”
“Lòng tôi tan nát rồi, đừng nói nữa”
….
Một buổi chiều yên bình lặng lẽ, Trần Cách nhìn thông báo tin nhắn không ngừng hiện lên, khẽ thở một hơi.
Cô gái đó là bạn gái của tổng giám đốc Hạ sao?
Cô vừa đến là cô ta đã chú ý đến.
Cô thực sự rất đẹp, eo nhỏ chân dài, da trắng đến phát sáng.
Chỉ là ánh mắt của cô nhìn cô ta….
Sao lại cảm thấy cô có chút thù địch với bản thân cô ta chứ?
Cô ta phải nhờ vào quan hệ mới được đến Vân Đằng thực tập, có lẽ nào tổng giám đốc Hạ sẽ vì bạn gái mà đuổi cô ta đi không?
Trần Cách có hơi lo lắng.
Từ hôm đó, Trần Cách lo sợ bất an mấy hôm liền, vô cùng sợ sẽ nhận được thông báo từ phía nhân sự.
May thay tất cả đều trời yên biển lặng, cô ta vẫn yên ổn ngồi ở vị trí của bản thân.
Chỉ là, ngày nào cô ta cũng nhận được chuyển phát một túi cà rốt.
Chính là cái loại cà rốt baby đóng gói ăn liền ấy, rất nhiều cô gái đều ăn để giảm cân.
Hôm đầu tiên nhận được, Trần Cách tưởng rằng đó là quà mà ai đó tặng cô ta, không quá để tâm.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng cho rằng đấy là quà mà ai đó ái mộ cô ta tặng, hâm mộ vô cùng.
Trần Cách liền mở ra chia cho mọi người.
Thực ra cũng không quá dễ ăn, cũng không ngọt.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Chỗ cà rốt của ngày đầu tiên cô ta còn chưa ăn hết, thì hai túi nữa lại được đưa đến.
Đến ngày thứ tư, cô ta thực sự không nhìn được nữa lliền dùng nick chính hỏi trên nhóm chat là ai đã đưa đến, bản thân cô ta thực sự không cần.
Mọi người giấu tên trêu chọc mấy câu, cũng không có ai thừa nhận.
Trần Cách đành phải đăng lên vòng bạn bè, tỏ vẻ bản thân cô ta không muốn giảm cân.
Cuối tuần, Trần Cách ở trường nên không nhận được cà rốt.
Cô ta âm thầm vui mừng vì người đó đã thấy được vòng bạn bè của cô ta, nghĩ rằng món quà này nên kết thúc ở đây thôi.
Ôm tâm lí như vậy, thứ hai cô ta vui vẻ bước vào công ty.
Lúc thấy hai túi cà rốt mới trên bàn, hai mắt Trần Cách tối sầm, suýt nữa thì té xỉu.
Vậy mà vẫn còn!
Không chỉ cuối tuần, sáng hôm thứ hai cô ta lại nhận được thêm một túi cà rốt nữa.
“Ai thế Trần Cách, cho em ăn cà rốt lâu như vậy?” Đồng nghiệp tò mò.
Trần Cách sầm mặt nói bản thân không biết là ai.
Cô ta dường như có thể xác định, đây không phải là người yêu thầm cô ta tặng quà, mà đây chính là một trò đùa dai!
Sau khi liên tục tặng cà rốt cho Trần Cách một tuần, Quý Kiều phát hiện ra Trần Cách đổi nick name của bản thân thành “Thỏ nhỏ không thích ăn cà rốt”.
Quý Kiều khẽ cười phì, tiếp tục đặt hàng thêm một tuần.
Cô muốn xem xem, đời này Trần Cách có thể nói những câu như là “Thố Thố muốn ăn cà rốt” nữa hay không.
Quý Kiều không nói rõ được tâm lý của cô đối với Trần Cách là như thế nào.
Một mặt cô hy vọng đời này Trần Cách sẽ giống như Đường Tu Văn trở thành một con người khác với đời trước, hối cải để làm người mới.
Nhưng một mặt khác, trong lòng cô lại tò mò không biết Trần Cách có làm ra một số chuyện vượt mức đồng nghiệp với Hạ Thì Lễ hay không.
Nếu như cô ta làm thế, Hạ Thì Lễ sẽ xử lý thế nào đây?
Anh có thể nhận ra tâm tư của con gái không?
Anh sẽ từ chối dứt khoát sao?
Hay là…
Sau khi nhìn thấy Trần Cách, thỉnh thoảng Quý Kiều lại nhớ đến nhật ký tin nhắn mà đời trước nhìn thấy.
Cô nhớ rõ ràng Thường Ninh Viễn và Trần Cách đã phát triển từ một câu “Xin chào” rồi trở thành ngoại tình ra sao.
Cũng có lẽ thực sự có chuyện ngày nghĩ gì đêm mơ đấy.
Tối hôm đó, Quý Kiều mơ thấy buổi tối mà bản thân phát hiện là Thường Ninh Viễn ngoại tình.
Cô tra ra đoạn lịch sử tin nhắn nói chuyện, cả người lạnh toát quay về phòng ngủ.
Người đàn ông nằm trên giường đang ngủ ngon lành, khuôn mặt anh tuấn.
Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ném mạnh điện thoại.
Giây tiếp theo, người đàn ông trên giường ngạc nhiên mở to mắt, biến thành bóng dáng Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều toát mồ hôi hột, bừng tỉnh từ trong mơ.
Cô ôm lồng ngực đang phập phồng, quay sang nhìn bên cạnh.
Hơi thở của Hạ Thì Lễ đều đều, ngủ rất yên ổn.
Tim Quý Kiều càng đập nhanh, giác quan thứ sáu của phụ nữ quấy phá cô.
Hít sâu mấy lần, cuối cùng cô vẫn không kìm được dụ dỗ. Quý Kiều vén chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy điện thoại Hạ Thì Lễ đang để trên đầu giường.