“Cậu không nhìn thấy bộ dạng của Thường Ninh Viễn lúc ở sở cảnh sát đâu, hồn bay phách lạc như là đang gặp cái gì đó ấy.”
Diêu Húc hết lời ca ngợi những anh cảnh sát nhân dân làm việc công bằng, còn đặc biệt miêu tả dáng vẻ tiều tụy vô cùng của Thường Ninh Viễn.
“Chả biết là anh ta nghĩ cái gì nữa, cmn giống như là tên bị bệnh thần kinh ấy. Cũng mệt anh ta nghĩ ra được cái vụ thuê Trần Cách dụ dỗ cậu.”
“Dù sao anh ta chắc chắn là phải ở trong đó rồi. Đợi khi nào về thì cậu lại giục Hối Đồng bên kia, tranh thủ khiến anh ta ở luôn trong đó khỏi ra ngoài.”
“Tớ quyết định sẽ tung tin anh ta bị tạm giam lên mạng, khiến anh ta cảm nhận được cái gì gọi là cái chết xã hội*.”
* Gốc 社会性死亡: ý chỉ những người bị mất hết danh dự và niềm tin trên mạng, các tương tác xã hội và danh dự của họ bì sụp đổ.
Diêu Húc bô bô nói một lúc lâu mới đã nghiền, nhìn qua Hạ Thì Lễ: “Cậu thấy sao?”
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày: “Lần này anh ta làm như vậy, đa phần là do chúng ta đã ra tay với công ty anh ta.”
Luân chuyển một vòng, cuối cùng vẫn là Thường Ninh Viễn muốn báo thù anh.
“Xí, cũng không xem xem trên mạng bây giờ đã thành như nào rồi.” Diêu Húc coi thường, “Cho dù chúng ta có ra tay hay không thì việc đóng cửa cũng là sớm hay muộn thôi.”
Hạ Thì Lễ im lặng hồi lâu, rồi cong môi khẽ cười.
“Ấy, đúng rồi, cậu có thể ra viện chưa?” Diêu Húc đưa túi quần áo cho anh, “Tiểu Kiều bảo tôi mua quần áo mới cho cậu.”
Hạ Thì Lễ nhận lấy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đợi Kiều Kiều dậy rồi thì làm thủ tục xuất viện thôi.”
Anh cười với Diêu Húc, giải thích: “Để cho cô ấy ngủ thêm một chút, dù sao cũng chẳng có chuyện gì.”
Diêu Húc trợn mắt, không nhịn được nữa.
“Đủ rồi nhá, tớ cmn ăn no rồi mới đến đây đấy, không muốn ăn cơm chó nữa đâu.”
Cậu ta đã tạo nghiệp gì mà bị hai người này nhét cơm bao nhiêu năm như vậy chứ?
Quả thực là khóc không ra nước mắt.
Tin Thường Ninh Viễn bị tạm giam rất nhanh đã được giới kinh doanh Internet ở Hối Đồng biết đến.
Cũng có rất nhiều nguyên nhân được đồn đại.
Sau khi nghe nói là bị bắt cùng với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tin đồn này dần trở lên hot.
Trong mắt mọi người, Thường Ninh Viễn vốn là một thanh niên trẻ tuổi làm kinh doanh luôn giữ mình trong sạch, nhờ vẻ ngoài đẹp trai mà được rất nhiều cô gái sùng bái và ngưỡng mộ.
Tin đồn này vừa xuất hiện, hình tượng người đàn ông độc thân hoàng kim như anh ta liền sụp đổ.
Đồng thời, thanh tra thành phố cũng thụ lí án kiện app học onl của công ty anh ta có nghi ngờ đưa hối lộ.
Thường Ninh Viễn là nghi phạm đã được luật sư bảo lãnh chờ thẩm vấn.
Sau trận này, công ty Thường Ninh Viễn tổn hại nghiêm trọng, về cơ bản là người đi nhà trống, những nhà đầu tư coi trọng bọn họ cũng nhanh chóng rút vốn.
Công ty tựa như một cái xác rỗng ruột.
Thế giới này chính là như vậy, thực tế đến mức vô tình.
Một tháng trôi qua, trên mạng gần như chẳng còn tin tức gì về Orangedu nữa.
Vốn là một ngôi sao mới nổi được người trong giới coi trọng bây giờ chưa kịp phát sáng đã lặng yên không tiếng động mà rơi xuống.
Từ sau lần đó, Qúy Kiều cũng không gặp lại Thường Ninh Viễn nữa.
Mãi đến một ngày của tháng 11, Hạ Thì Lễ gọi điện nói muốn gặp cô.
Án của anh ta sẽ mở phiên tòa sắp tới, anh ta muốn gặp cô một lần trước khi mở phiên tòa.
Quý Kiều liền từ chối, cho rằng giữa bọn họ đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa rồi.
Hạ Thì Lễ ở bên đó im lặng rất lâu, rồi lại lên tiếng: “Vậy đi cùng anh một chuyến đi, anh có chuyện muốn nói với anh ta.
Quý Kiều ngập ngừng vài giây liền đồng ý.
Chiều thứ 6, Quý Kiều tự mình tỉ mỉ chuẩn bị quần áo phối với nhau cho hai người, đều là đồ màu đen trắng, đơn giản hài hòa.
“Thực sự không hiểu sao anh lại muốn gặp anh ta.” Quý Kiều tô son môi, nhìn Hạ Thì Lễ ở phía sau thông qua gương.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Chuyện giữa đàn ông với nhau.”
Quý Kiều khẽ chau mày: “Có liên quan đến em không?”
Hạ Thì Lễ cười không nói.
Quý Kiều lấy tăm bông lau chỗ son bị thừa, khẽ mím môi, nói thầm: “Bí bí ẩn ẩn.”
Còn muốn nói chuyện riêng với Thường Ninh Viễn nữa chứ, vậy là có bí mật gì không muốn cho cô nghe hả?
Trang điểm xong, Quý Kiều và Hạ Thì Lễ đến hội sở đã hẹn trước.
Hạ Thì Lễ có chuyện mói nói riêng với Thường Ninh Viễn, Quý Kiều chỉ đành ngồi đợi ở đại sảnh.
Trong phòng riêng được trang trí lịch sự tao nhã yên tĩnh, Thường Ninh Viễn thấy có một mình Hạ Thì Lễ có hơi giật mình, vô thức nhìn về phía cửa.
“Kiều Kiều ở bên ngoài, một lúc nữa sẽ vào.” Hạ Thì Lễ biết anh ta đang nghĩ cái gì, lên tiếng trước.
Thường Ninh Viễn yên lặng một chốc, mím môi: “Không ngờ hai người sẽ đến.”
Hạ Thì Lễ ngồi xuống đối diện anh ta, rót trà cho hai người.
“Kiều Kiều không đồng ý, là tôi muốn đến.”
Thường Ninh Viễn hơi sửng sốt, cười khổ.
“Cậu thắng rồi, đến cười tôi sao?”
“Đến nói cho cậu một chuyện.” Giọng Hạ Thì Lễ bình thản.
Hơi nóng bốc lên từ cốc trà, khiến khuôn mặt anh thoáng mờ ảo.
“Thực ra tôi vô cùng hối hận…” Hạ Thì Lễ thoáng ngừng lại, lên tiếng trong ánh mắt khó hiểu của Thường Ninh Viễn, “Hạng mục Quang Thiên đó, tôi không định nhường cho cậu.”
Thường Ninh Viễn sững người: “Hạng mục Quang Thiên vốn không phải là…”
Anh ta bỗng im bặt, rồi đột nhiên nhận ra Hạ Thì Lễ đang nói về đời trước.
Anh ta không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt, hít một ngụm khí: “Hạng mục đó là cậu nhường?”
Hạ Thì Lễ gật đầu.
Thường Ninh Viễn ngạc nhiên: “Vì sao?!”
“Cậu nói xem? Không phải là làm chuyện tốt cho cậu sao?” Hạ Thì Lễ nói xong, nâng cốc trà lên nhấp một ngụm.
Thường Ninh Viễn chau mày im lặng hồi lâu, bỗng dựa ra sau ghế.
“Hóa ra Kiều Kiều…” Anh ta cong lưng, khuôn mặt cô đơn.
Anh ta không ngờ rằng, đời trước Hạ Thì Lễ đã thích Quý Kiều.
Càng không ngờ rằng, hạng mục khiến anh ta tự hào và khiến sự nghiệp anh ta thăng tiến lại là do Hạ Thì Lễ nhường!
Hóa ra, toàn bộ những hăng hái và những gì anh ta có hồi niên thiếu đó đều dựa trên những gì Hạ Thì Lễ đã nhường…
Bàn tay rủ bên chân của Thường Ninh Viễn siết lại, suy sụp mà cúi đầu.
Anh ta thua rồi.
Anh ta nhận thấy được một cách rõ ràng, bản thân hoàn toàn thua cuộc.
Hạ Thì Lễ lên tiếng: “Tôi gọi Kiều Kiều vào.”
Vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Quý Kiều ngồi xuống bên cạnh Hạ Thì Lễ, nhìn Thường Ninh Viễn ở đối diện, không nói gì.
Mấy tháng không gặp, Thường Ninh Viễn gầy đi rất nhiều, gò má lõm xuống, ánh mắt vốn rất sáng giờ cũng trở nên ảm đạm, cả người giống như người già không có tinh thần gì.
Khác xa với thiếu niên tràn trề khí phách ở sân bóng rổ thời đại học.
“Anh đi WC một chút.” Hạ Thì Lễ đứng dậy.
Quý Kiều vội vàng kéo tay anh lại, kêu “ấy” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không sao đâu, có gì thì gọi anh.” Hạ Thì Lễ xoa đầu cô, dịu dàng nói.
Quý Kiều chỉ đành gật đầu, để Hạ Thì Lễ đi.
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, căn phòng trở lên yên lặng.
Lâu sau, Thường Ninh Viễn thấp giọng lên tiếng: “Anh chỉ là muốn tạm biệt em, không có ý gì khác.”
Đến cuối cùng, Hạ Thì Lễ – người luôn là cái đinh trong mắt anh ta lại là người hiểu anh ta đang nghĩ cái gì.
Thường Ninh Viễn cảm thấy mỉa mai vô cùng, lồng ngực bởi vì thái độ vội vã tránh xa anh ta của Quý Kiều mà nhói đau.
Quý Kiều chau mày, từ từ lên tiếng: “Chúng ta có cái gì cần thiết phải tạm biệt sao?”
“Xin lỗi.” Thường Ninh Viễn xin lỗi, vẻ mặt thành khẩn, “Cho là anh của đời nào, đều xin lỗi em.”
Quý Kiều im lặng trong chốc lát, nhận ra lời xin lỗi của anh ta chẳng khiến lòng cô gợi lên chút bọt sóng nào.
“Thường Ninh Viễn, thực ra vốn dĩ anh có thể có một tiền đồ và tương lại rất sáng lạn.”
Nếu như anh ta cứ không nhằm vào cô.
Thường Ninh Viễn lắc đầu cười khổ: “Em không cần anh, tiền đồ thì cũng có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Anh ta khắc sâu những ngày tháng không có cô ở kiếp trước.
Anh ta có lẽ đã làm sai rất nhiều việc, nhưng anh ta cũng thực sự yêu Quý Kiều.
“Đến bây giờ anh cũng chẳng biết anh sai ở đâu.” Quý Kiều nhìn Thường Ninh Viễn, lắc đầu khẽ cười nhạo anh ta.
“Nhất định trong lòng anh đang nghĩ, anh làm những việc này đều là vì tôi, đúng chứ?”
Thường Ninh Viễn im lặng không nói.
Biểu cảm Quý Kiều vẫn như thường, bình tĩnh lên tiếng: “Nhưng mà, yêu một người là khiến người đó vui vẻ, mà không phải là lấy danh nghĩa là yêu mà tổn thương người đó.”
“Anh luôn nói yêu tôi, nhưng những việc anh làm đều là vì bản thân. Người anh yêu chỉ có bản thân anh thôi.”
Thường Ninh Viễn khẽ hé miệng, muốn giải thích lại không nói lên lời.
Cho dù anh ta nói cái gì, dường như đều đang chứng thực cho những gì Quý Kiều nói.
Cuối cùng, anh ta chỉ đành máy móc mà lặp lại lời xin lỗi: “Xin lỗi.”
Quý Kiều mím môi: “Anh biết điều tôi hận anh nhất là gì không?”
“Biết,” Thường Ninh Viễn ngập ngừng, nói một cách khó khăn, “Đời trước anh ngoại tình, bây giờ lại muốn khiến Hạ Thì Lễ… làm ra chuyện tương tự.”
Từng từ anh ta nói ra đều như những cái tát tát vào mặt anh ta, nhắc nhở Hạ Thì Lễ hơn anh ta nhiều như thế nào.
Quý Kiều lắc đầu: “Không.”
“Là anh khiến tôi cảm thấy, tôi là một người không xứng đáng được yêu. Vì anh, một khoảng thời gian rất dài tôi đều không có cách nào tin được rằng sẽ có một người sẽ yêu tôi mãi mãi.”
Quý Kiều thở dài, tiếp tục nói: “Cho dù trong khoảng thời gian rất hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy rằng niềm hạnh phúc này chẳng dài lâu. Chỉ giống như pháo hoa, khi tình yêu rực cháy hết, hạnh phúc cũng theo đó mà tan biến.”
Khuôn mặt Thường Ninh Viễn cứng đờ, trái tim vì sự hối hận và tự trách mà nhói đau.
Anh ta dường như bỗng nhiên hiểu ra, hôm đó vì sao Hạ Thì Lễ lại cứa bản thân thành ra như vậy.
Không biết phải cần biết bao nhiêu niềm tin mới có thể trong lúc đó vẫn không quên nghĩ cho cảm nhận của Quý Kiều.
“Vậy nên Hạ Thì Lễ đã khiến em tin tưởng rồi?” Anh ta thấp giọng hỏi.
Nghĩ đến Hạ Thì Lễ, khóe môi Quý Kiều khẽ cong lên, nghiêm túc gật đầu.
Cô xinh đẹp tự tin, nhưng trong thâm tâm luôn có thái độ bi quan về tình cảm do bị ảnh hưởng bởi gia đình và chuyện đời trước.
Mãi đến khi gặp Hạ Thì Lễ, cô mới nhận ra, trên thế giới thực sự có một loại tình yêu kiên định và bao dung như vậy.
Biểu cảm hạnh phúc của cô khiến Thường Ninh Viễn đau đớn, khóe mắt hơi đỏ lên.
“Cũng đúng, cậu ấy yêu em lâu như vậy…” Anh ta nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái gì?” Quý Kiều nghe không rõ.
Thường Ninh Viễn nhìn cô, lại nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Anh ta vẫn luôn không biết rằng, bản thân ngoại tình để lại cho Quý Kiều một bóng ma lớn như vậy.
Vì lúc đó biểu hiện của cô vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ và độc lập.
Quý Kiều mím môi: “Anh không cần nói xin lỗi với tôi nữa. Xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”
Cho dù bây giờ cô có thể bình tĩnh mà nói với anh ta về những chuyện này nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho anh ta.
Thường Ninh Viễn im lặng trong một khoảnh khắc, ngay sau đó, anh ta đột nhiên giơ tay tát bản thân mình một cái.
Tay chạm vào mặt tạo ra một tiếng vang rất lớn, trên khuôn mặt trắng bợt lập tức có một vết tay đỏ chói.
Trước khi cô phản ứng lại, trước mặt lại vang lên một tiếng “bốp”.
Cửa phòng bị đẩy ra, nghe thấy động tĩnh Hạ Thì Lễ vội vàng chạy vào.
Anh ôm lấy vai Quý Kiều vừa đứng dậy, ánh mắt dời lên khuôn mặt Thường Ninh Viễn.
Hai bên mặt Thường Ninh Viễn đều đỏ ửng, khóe mắt khẽ rủ xuống, sắc mặt chán nản.
Trong mắt Quý Kiều hơi lóe lên, kéo cánh tay Hạ Thì Lễ: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hạ Thì Lễ nhìn Thường Ninh Viễn một cái cuối cùng rồi cùng Qúy Kiều rời đi.
Một mình Thường Ninh Viễn suy sụp ngồi trên ghế, nước mắt chậm rãi lăn xuống.
“Anh trả cho em…” Anh ta lầm bầm.
Mấy hôm sau, Thường Ninh Viễn để lại di ngôn rồi cắt cổ tay tự sát ở nhà, được bố mẹ phát hiện đưa đến bệnh viện.
Người đã được kịp thời cứu, thời gian mở phiên tòa cũng theo đó mà bị lùi lại.
Đầu tháng 12, tòa án chính thức mở phiên tòa.
Đối với hành động đút lót của bản thân, Thường Ninh Viễn thản nhiên thừa nhận, bị phạt tù 5 năm.
Phán quyết được đưa ra, tất cả các bạn học đều thổn thức không thôi.
Khoảng thời gian gần đây, các nhóm chat của hai người đều thảo luận chuyện này.
Quý Kiều không tham gia vào, một mình lên kế hoạch của năm tới.
Cô làm ổ trên sô pha, vừa xem tin tức trong ngành vừa vẽ vẽ viết viết.
Một buổi chiều ngày đông, ngôi nhà bật lò sưởi ấm áp.
Ánh dương từ cửa sổ rơi trên người Qúy Kiều, cơn buồn ngủ dần ập đến.
Quý Kiều ngáp một cái, quyết định ngủ trưa một lát.
Cô nhắm mắt, ngón tay khẽ buông, máy tính bảng liền rơi vào kẽ sô pha.
Chốc lát sau, Hạ Thì Lễ ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy khung cảnh này.
Anh khẽ chau mày, vào phòng ngủ lấy một tấm chăn khá dày phủ lên người Quý Kiều.
Vừa định thẳng người dậy, ánh mắt Hạ Thì Lễ rơi trên chiếc máy tính bảng lăn lóc ở một bên.
Anh khẽ cười, rút máy tính bảng ở khe sô pha ra.
Ngón tay vô ý mở khóa màn hình, kế hoạch làm việc của Quý Kiều đập vào mắt anh.
Kế hoạch công việc đầy ắp, ước chừng đầy cả màn hình.
Còn có một trang khác ghi đầu mục là “Kế hoạch cuộc sống trong năm tới”.
Hạ Thì Lễ ngập ngừng vài giây, không kìm nổi tò mò mà mở trang đó ra.
Vốn cho rằng sẽ là đi du lịch mấy lần, đọc mấy quyển sách vân vân.
Không ngờ mở ra lại chỉ có 5 chữ.
—Kết hôn với bảo bối.
Tim Hạ Thì Lễ hẫng một nhịp, nhìn mấy con chữ này rất lâu.
Đã qua bao năm như vậy, anh cuối cùng cũng trở thành một phần trong kế hoạch của cô.
Chỉ mấy chữ đơn giản, vậy mà lại khiến cho anh xúc động muốn khóc.
Không phải là Hạ Thì Lễ chưa từng có ý nghĩ nói thật cho Quý Kiều biết chuyện anh cũng đã sống lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không cần thiết.
Nếu Quý Kiều biết, thì cũng chỉ khiến cô cảm thấy càng hối hận hơn về đời trước.
Dứt khoát không nói gì cả, hối hận chỉ một mình anh chịu là được rồi.
Cũng có thể là, vào một ngày nào đó sau khi kết hôn anh sẽ nói với cô.
Lúc đó bọn họ có thể là đang ngồi đọc sách, có thể là đang đi dạo, có thể là đang chơi với con, cũng có thể chỉ là yên tĩnh ngồi phơi nắng cùng nhau…
Tóm lại, đó hẳn là một ngày thường chẳng có gì đặc biệt.
Anh nói đến chuyện bản thân yêu thầm sẽ không cảm thấy chua xót, cô nghe xong cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Bởi vì họ đã có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, còn đó chỉ là một phần của hồi ức thanh xuân mà thôi.
Hạ Thì Lễ thoát khỏi trang đó, cận thận đặt máy tính bảng lên bàn trà.
Sau đó cúi người, hôn lên đôi môi Quý Kiều.
Quý Kiều ngủ mơ màng, tay vô thức giơ lên ôm lấy cổ anh.
Cô vẫn nhắm mắt, nũng nịu lầm bầm hai tiếng.
“Anh làm xong việc rồi à?”
Giọng cô hơi khàn do chưa tỉnh ngủ, rất dễ nghe.
Tim Hạ Thì Lễ mềm nhũn, dứt khoát ngồi lên sô pha ôm người lên chân mình.
Quý Kiều mở mắt, mắt vẫn còn hơi nhập nhèm.
“Sao thế?”
Hạ Thì Lễ không hề định nói cho cô biết bản thân đã nhìn thấy kế hoạch của cô.
Nhưng vui vẻ và hạnh phúc lại chẳng thể giấu nổi, khóe môi anh khẽ cong, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười.
Anh khẽ hôn chóp mũi cô, cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây thời tiết tốt thật.”
Thời tiết mát mẻ, tâm trạng vui vẻ, vạn vật đáng yêu.