Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 10: 10





Từ quán cà phê ra tới, Trình Lang vội vàng lên xe, ly khai khỏi phạm vi của quân y, khẩu khí vừa rồi mới thu lại được.
Suy nghĩ hỗn loạn khiến cô ta phải tạm ngừng xe ở bên đường.
Tay Trình Lang siết chặt vô lăng, chờ động cơ tắt máy hẳn mới thở hắt ra.
Gục trán lên tay lái, không thể nói thêm được gì nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Khi mới vừa cùng Đồng Hướng Lộ ở bên nhau, cái loại cảm giác tội lỗi này đã phóng đại lên hàng trăm hàng ngàn lần.

Càng trở nên trần trụi hơn, khi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Tống Chân biết được chân tướng.

Từ lúc về nước đã phải miễn cưỡng bản thân, đến giờ không còn chịu nổi được nữa, trước tiên bị phá vỡ, trong lồng ngực kịch liệt va chạm.
Trình Lang vốn tưởng rằng thứ tình cảm này của bản thân chỉ là giả dối, cho tới nay mới phát hiện được chính mình sai rồi.
Còn là sai lầm quá lớn.
Tống Chân là người mà Trình Lang nhận thức.

Từ nhỏ đến lớn Tống Chân chưa bao giờ thay đổi, tính tình chính trực, sống có nguyên tắc, đáng sợ nhất đó là, là một người cực kỳ có chủ kiến, cô tự hiểu rất rõ được chính mình muốn cái gì, không cần cái gì......!Hôm nay, thế nhưng cô ta thiếu chút nữa ở trước mặt cô nói không nên lời......
Trình Lang nhắm chặt mắt.
Cho dù cô ta chỉ phạm sai lầm ngoại tình có một lần, thì sự việc ấy sẽ mãi còn đó.

Nó đã khắc sâu vào tâm trí, không thể vãn hồi.

Thứ tình cảm chân thành mà Tống Chân từng dành cho Trình Lang giờ đã tiêu tán không còn sót lại một chút gì.
Chỉ còn trong quá khứ lúc cô ta xuất ngoại, khi trở về đã không còn nữa.
Trình Lang từ từ khép mắt lại lần nữa, huyệt thái dương đập thình thịch, đau đớn.
*
Bên tai là âm thanh quen thuộc, mặc cho giọng nói này nói cái gì cũng đều mang theo hai phần tản mạn.
Tống Chân nheo mắt, xuyên qua khe hở ngón tay đang che mặt thấy được người ngồi đối diện.
Quá rõ ràng, chủ nhân của âm thanh đó là ai, đầu ngón tay khẽ run.

Thế nhưng có một khắc, Tống Chân không nghĩ sẽ bỏ tay ra.
Không vì cái gì khác, thật sự......!quá bi thảm.
Quá tệ hại.
Tống Chân không muốn bất luận kẻ nào nhìn đến bản thân cô trong tình trạng như vậy......!Thật quá mất thể diện của chính mình.
Tống Chân không nói lời nào, bất động, không khí thoáng chốc có sự giằng co.
Lại một tiếng thở dài thân quen, không nề hà.

Tống Chân không biết đây đã là lần thứ mấy cô cảm giác được sự thương hại này.
"Chị, cà phê đổ.

Tay chị bị bẩn rồi kìa." giọng nói của Trúc Tuế thực nhẹ, hiếm khi mới có một lần không mang theo cảm giác áp bách.
Tiếp theo người kia đưa tay ra để kéo Tống Chân, Tống Chân kháng cự, Trúc Tuế cũng không cưỡng ép cô, nhưng lại kéo nhiều lần.

Sau đó, Tống Chân cũng phải thỏa hiệp, tùy ý cô ấy đem nước cafe trên tay lau đi.

Mặt hơi giương lên, một tay Tống Chân giơ lên để che mặt, một tay khác giấu xuống dưới.


Cô dùng sức đem đầu vùi sâu, không muốn bị người khác nhìn thấy sắc mặt của bản thân.
Trúc Tuế dùng thủ đoạn nghịch tay cô, rồi lại cầm khăn ướt, thong thả lau ngón tay cho cô.
Tựa hồ Trúc Tuế biết Tống Chân đang nghĩ cái gì, Trúc Tuế cũng không ngẩng đầu, chỉ hết sức chuyên chú nhìn ngón tay tinh tế của cô.

Trúc Tuế nhìn đến từng khe kẽ giữa các ngón tay, nhìn chăm chú không chịu buông tha.

Trúc Tuế lần nữa lau tay cho Tống Chân, cảm giác sền sệt trên tay đã được thay thế bằng sự thoải mái.
"Xong rồi." Trúc Tuế buông tay.
Tống Chân đơ người ra, cực nhanh lấy lại trạng thái bình thường.
"Đổi cái bàn khác đi, nơi này toàn cà phê......" Dừng một chút, Trúc Tuế săn sóc nói, "Chị, chị đi sang bàn khác ngồi trước đi, để tôi đi kêu người phục vụ tới thu dọn."
Không đợi Tống Chân kịp mở miệng nói chuyện, Trúc Tuế đã nhường đường cho cô, đứng dậy rời đi trước.
Tống Chân hiểu được, đây là đối phương đang muốn giữ cho cô một chút tự trọng, cũng đang cho cô thời gian tự điều chỉnh lại cảm xúc.
Tình trạng chật vật đến hổ thẹn của cô còn không có chỗ để che giấu đã bị đối phương nhìn thấy hết ở trong mắt.
Không chỉ đứng xem, cô ấy còn ân cần quan tâm đến cảm thụ của cô.
Nghĩ đến đây, Tống Chân cảm giác hốc mắt nóng bừng, trong nháy mắt lại cảm thấy chính mình thực vô dụng......
Lúc quay trở lại, Trúc Tuế thấy Tống Chân đã đi sang một cái bàn khác ngồi, cô ấy mới từ từ đi đến, đặt một ly nước ở trước mặt cô, "Đây là nước soda.

Bởi vì tôi không biết chị thích uống cái gì, nên tùy tiện gọi một ly."
Cách nói chuyện của Trúc Tuế rất khéo léo, không làm cho Tống Chân phải cảm thấy xấu hổ.
Tống Chân hơi ngước mắt lên nhìn.

Hôm nay trang phục của Trúc Tuế vẫn rất giản dị, cô ấy vận một chiếc áo khoác khá đơn giản mà vẫn đẹp.

Toàn thân trên dưới không có một nhãn hiệu thời trang xa xỉ nào, nhưng mạc danh toát ra khí chất thanh cao của người được sống trong nhung lụa.
Tay cô ấy cầm muỗng khuấy khuấy ly cà phê, đốt ngón tay mảnh khảnh thon dài, đôi mắt Trúc Tuế hơi rũ xuống, làn tóc đen như mực buông xõa trên đầu vai, ánh sáng chiếu vào tạo cảm giác óng ánh như tơ lụa.
Nhận thấy được tầm mắt của Tống Chân, Trúc Tuế thắc mắc: "Làm sao vậy......"
Nói còn chưa dứt lời, Tống Chân đã mở miệng, giọng khàn khàn pha chút buồn bã, "Nhìn thấy cô, tôi luôn có cảm giác không được ổn."
Trúc Tuế cứng người.
Tống Chân ngẩng đầu nhìn, hốc mắt đỏ hoe, không khóc, biểu cảm kia so với khóc thút thít còn tuyệt vọng hơn, "Mà cô lại luôn như vậy......"
Nói như thế nào được đây, khi mới gặp, cô thì hoảng loạn, Trúc Tuế bình tĩnh.
Tái ngộ, cô chật vật, Trúc Tuế lại làm như không có gì, thật ung dung.
Hôm nay gặp mặt, trên tay cô bị dính nước cà phê bẩn, mà Trúc Tuế từ đầu đến chân lại rất sạch sẽ.
Đương nhiên, không chỉ nói bề ngoài, mà nói đến nhiều thứ khác......
Sâu xa hơn, cô là người phụ nữ đáng thương bị hãm sâu trong vòng xoáy tình cảm, còn Trúc Tuế là tiểu thư danh giá nhà quyền thế được giáo dưỡng tử tế.

Có lẽ ngày thường còn tốt, trước mắt bây giờ, Tống Chân nhìn thấy Trúc Tuế sẽ càng khắc sâu cảm nhận gian nan của chính mình......
Con người của Trúc Tuế rất tinh tế, y như một tấm gương, đem cô phản chiếu đến khó coi.
"......!Cô thật sự rất tốt, lại là một người rất bình tĩnh."
Ấp úng mãi mới hoàn thành được cả câu, lần thứ hai Tống Chân thẹn thùng che mặt, "Nói ra thì thật ngượng, hiện tại tôi......"
"Thời điểm cô tới luôn chứng kiến được những chuyện không hay của tôi.

Thật sự tôi....!kỳ thật tôi......"

Mấy lần nói mãi không nên câu, Tống Chân chấp nhận bỏ cuộc, nhíu mày thật sâu nói, "Thực xin lỗi.

Vốn dĩ đã đáp ứng mời cô ăn một bữa cơm thật trọn vẹn...Bằng không......"
Đầu ngón tay của Tống Chân lại run, "Chọn lại một ngày khác đi."
Tống Chân: "Cô cũng thấy rồi đấy.

Hôm nay tôi thật......"
Tống Chân hoảng loạn lắp bắp mãi vẫn không xong, Trúc Tuế đành phải vỗ nhẹ lên trên vai Tống Chân, cắt ngang nói.
"Hư --"
Tống Chân ngẩn ra.
Trúc Tuế nhẹ giọng, "Không cần nói chuyện.

Chị có thể không nói cũng được.."
Cổ họng Tống Chân hoạt động, nghẹn ngào.
Khẽ đóng mắt lại, cô thật sự sắp không thể khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Trúc Tuế cứ như vậy nhìn cô, phút chốc mới nói, "Lần sau mời tôi ăn cơm cũng được......!Hay hôm nay, chúng ta đi uống rượu đi."
Tống Chân sửng sốt, Trúc Tuế càng chắc chắn, "Có vẻ chị rất ít khi uống rượu."
"Chị muốn tôi mang chị đi nếm thử không?"
"Nếm thử tư vị ưu sầu."
Mi mắt Trúc Tuế khẽ nâng lên, trong mắt con ngươi khẽ đảo qua, liếc mắt một cái, Tống Chân như bị thôi miên lập tức gật đầu đồng ý.
*
"Chúng tôi là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cấp hai, cấp ba, đại học, đều ở chung một khu......!Trước kia bởi vì thành tích của tôi tốt, còn từng được vào danh sách những thiếu niên đứng đầu......"
"Quân y là ngành mà tôi muốn theo đuổi.

Cô ta cũng lén lút điền nguyện vọng giống tôi......"
"Lại nói tiếp, cũng thật trớ trêu.

Sau khi phân hoá, cô ta luôn sợ tôi không thích, kết quả......!Nói như thế nào thì hiện thực so với phim truyền hình khác xa quá nhiều......"
Đếm mấy cái ly, một hai ba......!sáu bảy ly rượu xuống bụng, rốt cuộc Tống Chân bắt đầu nói lại một chút chuyện cũ.
Trúc Tuế đưa cô tới đây chính là vì để cho cô được phát tiết.

Giờ phút này tự nhiên thành thật ngồi yên làm độc giả lắng nghe.
Tống Chân cảm thấy choáng váng, có lẽ do đã chịu áp lực quá lâu, lời nói dường như bị nghẹn ở trong lòng, một khi thả ra sẽ không quản bất cứ thứ gì, chỉ muốn một lời nói ra cho bằng hết.
"Hạng mục khoa học mà cô ta nghiên cứu, thuốc thử Z, khái niệm là của tôi đề ra.

Nhưng lúc ấy, nói như thế nào thì, cô ta cũng đang thiếu cái đề tài, chỉ còn lại thời gian mấy ngày, mắt tôi thấy cô ta muốn nộp giấy trắng, tôi liền tốt bụng đem ý tưởng này đưa cho cô ta......!Kết quả khi làm ra mô hình, đơn vị quân y lại rất xem trọng......"
"Cái đó cũng không có quan hệ, tôi cũng không để bụng ai là người đứng tên tác giả sáng tạo......"
"Càng làm càng lớn, đến bây giờ......"
"Cô ta tiếp cận Đồng Hướng Lộ, tôi biết lý do là vì cái gì.

Tôi dám khẳng định cô ta đang sợ hãi.


Tiến độ của nhà họ Đồng bị chết lâm sàng ở một bước, chính là tám, chín năm.

Giai đoạn trước chúng tôi làm nhanh hơn, nhưng có bài học đi trước, cô ta sợ đến bước mà viện nghiên cứu quân khu ba đang làm dở, sẽ lại lâm vào tình cảnh giống họ......"
"Tôi có thể giải thích được......!Việc kia xác thật là một cái cửa ải khó khăn......!Thậm chí bây giờ tôi cũng không dám nắm chắc.

Cô ta sợ hãi......!và tôi cũng sợ vậy......"
"Không yêu, chỉ thích Omega.

Cứ xem là như thế."
"Nhưng cô ta rõ ràng biết, biết cái nghiên cứu này đối với tôi ý nghĩa như thế nào.

Cô ta hiểu rõ nhất, trên thế giới này, không còn người nào khác có thể thấu hiểu tôi hơn......!Dù cho có ly hôn, chúng tôi cũng là bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ta làm sao lại không nể mặt mũi của tôi như vậy......!Thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng!!"
Uống rượu vào làm lời nói có chút hàm hồ.

Đúng thật là đã tới nơi này rồi thì cảm xúc kích động lại càng tăng lên.
Bả vai Tống Chân run run, giọng nói khản đặc, nếu không phải nhìn thấy hốc mắt của cô còn khô, mà chỉ nghe mỗi âm thanh, Trúc Tuế sẽ cho rằng cô đang khóc......
Bất quá, loại cảnh tượng này so với khóc cũng không khác là bao.
"Thời gian hai năm, hơn bảy trăm ngày, với nghiên cứu này, tôi luôn trực tiếp tự làm.

Cô ta căn bản chưa từng tiếp xúc với người bệnh, không bao giờ có thể có được cảm nhận......"
Trúc Tuế nhịn hồi lâu, sau cùng cũng phát ra tiếng, "Cảm nhận được cái gì?"
Ánh mắt Tống Chân nhìn lên, không biết đang nhìn cửa kính sát đất hay nhìn ra ngoài bầu trời đêm hay một chỗ nào đó, qua giây lát, mới từ từ nói, "Cô ta không thể cảm nhận được ý nghĩa thực tế của loại thuốc thử này......!Cũng không thể hiểu được, bởi vì tin tức tố hỗn loạn mà những thai phụ sinh non có bao nhiêu thống khổ......"
"Đúng vậy, nhà quyền thế đều yêu cầu phải có con nối dõi.

Mà họ đâu biết rằng, vẫn còn đâu đó một bộ phận người, các cô ấy thật sự yêu trẻ con, nhưng toàn gặp cảnh không may phải sinh non......!Một tấm lòng tràn đầy hy vọng được làm mẹ.

Quá khổ sở......"
"Tôi đã từng chứng kiến qua rất nhiều trường hợp Omega và Beta bởi vì sinh non mà đau khổ......"
Thoáng chốc, Trúc Tuế nghĩ tới gương mặt tái nhợt của Trúc Nghi.
Tống Chân cũng nghĩ đến rất nhiều người bệnh, nói đến đây, tạm ngưng lại không nói thêm gì nữa.
Dưới tình huống bị Trúc Tuế nhìn gắt gao, Tống Chân uống thêm vài ly trong yên lặng.
Tính toán không sai biệt lắm, uống cứ uống đến khi muốn say, Trúc Tuế mới mang Tống Chân ra khỏi quán.

Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tống Chân khơi gợi lại đề tài vừa rồi, đột ngột nói, "Lần này cô ta có thể đe dọa tôi, thì lần sau cũng có thể.

Tôi không thể cứ để mặc cô ta sai khiến như vậy."
Trúc Tuế cảm nhận được trình tự kể chuyện của Tống Chân hơi lộn xộn, thử dò hỏi, "Vậy chị định làm như thế nào?"
Ánh mắt Tống Chân mờ mịt, chớp mắt một cái, lại cúi đầu.

Trúc Tuế sững sờ một lát, mới phản ứng lại được, Tống Chân đang tự đánh giá lại bản thân.
Tống Chân tự đánh giá bản thân, miệng lẩm bẩm, "Tôi phân hoá thành Omega, còn là cấp S......!Hi hữu."
Chân mày của Trúc Tuế hơi chau lại, "Chị có ý gì?"
Tống Chân liếc sang nhìn Trúc Tuế một cái, đột ngột nở nụ cười, ý cười pha lẫn chua xót, nhưng ánh mắt lại mang theo sự kiên quyết dù có là cái gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị phá hủy.

Nụ cười đó làm Trúc Tuế cảm thấy căng thẳng.
Từng câu từng chữ đều được Tống Chân chọn lọc rất kỹ càng, không hề giống như một người say rượu.
"Tôi sẽ không từ bỏ nghiên cứu.

Nếu cô ta muốn làm tới cùng, thì tôi sẽ ly hôn.


Nghiên cứu tôi vẫn sẽ tiếp tục, tôi......"
"Tôi sẽ đi tìm một Alpha ở quanh viện nghiên cứu khoa học để kết hôn.

Khoa tuyến tố bên trái hay bên phải chỗ nào cũng đều có người, không chỉ riêng một mình Trình Lang.

Đợi khi tôi gả vào nhà quyền thế, nắm trong tay được nhiều mối quan hệ, sẽ có biện pháp xử lý."
"Cấp bậc của tôi cao như vậy, sinh hai đứa nhỏ hẳn không thành vấn đề.

Tôi đoán là thế."
Phát biểu của Tống Chân khiến Trúc Tuế phải kinh ngạc mà thốt lên, "Chị phải dùng hôn nhân......"
"Một lần vất vả cả đời nhàn nhã*......"
*Nghĩa của câu nhất lao vĩnh dật
Trúc Tuế không dám tin, "Cái nghiên cứu này, đối với chị mà nói......"
Giọng của Tống Chân tự dưng lại trở nên nhu hòa, "Cô còn nhớ rõ thời điểm tôi phân hoá không? Lúc đó tôi cầu xin cô đừng gọi điện thoại......"
Trúc Tuế: "Tôi nhớ rõ, chị còn nói......"
Tống Chân: "Tôi nói, tôi còn có việc chưa thực hiện được......"
"Hoàn thành cái nghiên cứu này, đó chính là mục tiêu của đời tôi!" Tống Chân cười rộ lên, mang theo gương mặt ôn hoà mà Trúc Tuế chưa thấy qua, từ tốn nói, "Tình yêu đã không tồn tại, cũng không thể đem hy vọng của tôi mang đi nốt.

Trước giờ tôi vẫn luôn coi cái nghiên cứu này là khát vọng cả đời, tôi......!Dù sao tôi cũng phải tiếp tục sống giống như mọi vật."
Tống Chân tự ôm lấy chính mình, dường như sương rơi xuống vào đêm hè làm cô cảm thấy lạnh, hơi run, nói.
"Không thể đem hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đồng thời lấy đi, tôi chịu không nổi."
"Dù sao cũng phải....dù sao cũng phải, lưu lại cho tôi một cái."
Trúc Tuế im lặng, nhìn thẳng vào Tống Chân, ý thức được cái gì, tay để bên người siết chặt.
Tống Chân khó có thể nhắm mắt lại, "Ly hôn, tôi lại không có bối cảnh.

Vài thập niên qua Omega cấp S không xuất hiện.

Nếu nhất định phải bị tranh đoạt....!thì tôi đây có lẽ còn có một chút yêu cầu.

Yêu cầu này của tôi không quá phận chứ?"
Thời khắc này, tâm tình của Trúc Tuế cực kỳ phức tạp, chậm rãi lắc đầu, "Không."
Tống Chân lại cười, bất quá là cười khổ, "Tôi hiểu cô ta, cô ta......!Đại khái ngày mai tôi nên suy xét đến việc gặp mặt người được chọn."
"Kết hôn với người đã được chọn sao?"
Ánh mắt mông lung, một lúc sau Tống Chân mới chậm chạp gật đầu.
Trúc Tuế cũng an tĩnh rất lâu, chốc lát, hít thở một hơi thật sâu, tay nắm chặt bên người buông lỏng, cuối cùng, chốt lại bằng một câu rất kiên định.
Trúc Tuế nói: "Một khi đã như vậy, hay chị gả cho em đi."
_____
Cũng muốn ra nhanh hơn cho các bạn.

Nhưng mà từ đầu tuần đến giờ, hôm nào cv cũng 12h đêm mới xong nên làm có hơi chậm một chút.

Tính là sẽ để mai edit nốt mới ra.

Rồi lại nghĩ mọi người chắc chờ đã lâu nên cố gắng làm cho xong.

Có một chút thôi mà cũng đến tận 2h20p luôn rồi.
Dù hơi muộn nhưng vẫn chúc mọi người ngủ ngon nhé:3!.