Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 36: Đón



Trình Lang nghe mẹ Trình nói xong, còn cho rằng mình bị ảo giác, "Từ từ, mẹ đừng cúp, mẹ nói mẹ đang ở đâu?"

Mẹ Trình lặp lại một lần nữa.

Lần này Trình Lang nghe rõ, sân bay Giang Thành, bây giờ sẽ lên máy bay, 10 giờ rưỡi tối sẽ hạ cánh.

Hạ cánh ở sân bay Thượng Kinh.

Vài giây trôi qua, Trình Lang vẫn không thể thốt ra được chữ nào.

Mẹ Trình nói chuyện rất hợp lý, "Mẹ muốn gặp con, con ra nước ngoài hai năm, cuối năm không thể về được, bây giờ về rồi mẹ cũng chưa gặp được lần nào, gọi điện thoại thì nói là bận công tác, chỉ là muốn nhìn thấy con một chút thôi mà khó như lên trời, Tết Đoan Ngọ mẹ muốn gọi hai đứa về nhà một chút, con cũng nói bận, vậy thì các con cứ bận đi, bà lão này cũng không cần hai đứa cất công đi về, mẹ tự đi là được!"

"Không phải, mẹ..."

"Mẹ cái gì, được rồi được rồi, con đừng nói nữa, mẹ sắp lên máy bay rồi". Trước khi tắt máy mẹ Trình còn nghĩ đến cái gì đó, nói thêm. "À, đúng rồi, sợ tới bất ngờ sẽ làm phiền hai đứa nên mẹ và bố của Tống Chân đã đặt khách sạn rồi, các con không cần sắp xếp nữa, khách sạn cũng ở gần Viện nghiên cứu khoa học, không cần lo lắng".

"Cúp đây, phải lên máy bay rồi".

Tút, tút, tút, sau một hồi âm báo máy bận, điện thoại tắt máy.

Trình Lang nhìn chằm chằm điện thoại, tức giận sôi máu, một lúc lâu vẫn không nói được chữ nào.

Đến khi cô bình tĩnh lại, gọi trở về, tắt máy.

Trình Lang niết giữa mày, nghĩ nghĩ, mẹ Trình nói là đi cùng với bố Tống, cô liền gọi cho bố Tống, vang lên là giọng nữ máy móc không liên lạc được, được rồi, hai người già này thật sự đã lên máy bay.

Đứng một lúc lâu, Trình Lang gọi cho bố Trình để hỏi thử.

Nghe xong lý do của bố Trình càng khiến Trình Lang đau đầu hơn.

"Con cũng biết mẹ con mà, chuyện đã quyết thì có khuyên thế nào cũng không được, lặng lẽ đặt vé, còn nói là phải cho hai đứa các con một bất ngờ, kiên quyết không để cho bố nói trước một tiếng với hai con... Nhưng mà Trình Lang à, nói đi cũng phải nói lại, con cũng đã rất lâu không về rồi, mẹ con rất nhớ con, con cũng biết tính cách bà ấy thế nào rồi đó..."

Nói tới nói lui cũng là bảo vệ cho mẹ Trình.

Mọi chuyện trong nhà đều do mẹ Trình quyết định, bố Trình thì không mấy quan tâm.

Chuyện đã như vậy, bố con hai người cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp máy.

Vừa tắt máy, Tống Chân cũng từ trong phòng bệnh đi ra, Trình Lang há miệng không nói ra được gì, đến khi Tống Chân đi qua trước mặt cô, Trình Lang cũng không biết nói thế nào mới ổn...

Tống Chân rời đi, Trình Lang ngậm miệng lại, lần nữa niết trán, chỉ cảm thấy thật đau đầu.

Mọi thứ ở khoa Tuyến tố vẫn vận hành có trật tự như trước.

Trình Lang tiếp tục theo dõi Brown phu nhân.

Lúc đầu cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng trong lúc trực Trình Lang chợt lơ đãng nghĩ tới một chuyện, đầu óc lại bình tĩnh trở về.

Bỗng nhiên nghe mẹ Trình nói muốn tới Thượng Kinh thăm, cùng nhau ăn Tết Đoan Ngọ, cô cảm thấy thêm phiền, nhưng mẹ Trình nói bà còn đi cùng với bố Tống, mẹ Trình không biết chuyện hai người ly hôn thì dễ hiểu, bởi vì cô còn kỳ vọng vào mối quan hệ của hai người nên không nói với người nhà, nhưng hai người ly hôn hơn một tháng rồi, bố Tống vẫn chưa biết...

Lời giải thích duy nhất cho chuyện này chỉ có thể là Tống Chân cũng chưa nói cho bố Tống.

Sau đó nhớ đến tim của bố Tống không tốt, với đầu óc của Trình Lang, cô ngay lập tức hiểu được tâm lý của Tống Chân.

Điều này nói lên cái gì?

Nói lên rằng nàng chưa kịp nói với bố Tống, hoặc là... Tống Chân đang cân nhắc tình trạng sức khỏe của bố Tống nên vẫn chưa dám nói...

Người bệnh tim không thể chịu được kí.h thích.

Trình Lang rũ mắt, nghĩ đến đây, cô hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sau khi chuyện của cô bị bại lộ, cô không hỏi han Tống Chân, cũng chưa từng nói lời xin lỗi, cô chỉ dồn hết tâm tư vào dự án nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, muốn dùng phương pháp này để trói buộc Tống Chân, yêu cầu nàng tạm thời không ly hôn.

Một mặt là bởi vì cô tạm thời không thể buông bỏ được cái tôi của mình để cầu xin Tống Chân tha thứ.

Một mặt khác quan trọng hơn là trong lòng cô biết rõ có cầu xin cũng vô dụng, không phải sao?

Rõ ràng biết Tống Chân rất lý trí, cầu xin nàng cũng không có ích gì, vậy thì thay vì nói hết tất cả cho Tống Chân, rồi giao quyền quyết định vào tay nàng, thì tại sao không dùng những thứ Tống Chân quan tâm để ổn định tình hình, không phải sẽ càng nhanh ổn thỏa hơn sao?!

Mặc dù tính toán này thất bại, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, cô cũng có thể biết được Tống Chân là người cứng rắn đến thế nào.

Dưới tiền đề này, cô chủ động muốn nói chuyện quá khứ với Tống Chân, nhưng Tống Chân không muốn nghe, từ hôm qua đến hôm nay, cô thật không biết nên làm thế nào đến gần Tống Chân, không biết làm sao để nói chuyện với nàng, sau đó cố gắng làm khoảng cách giữa hai người không xa thêm nữa, giảm bớt sự căng thẳng trong quan hệ của hai bên...

Tuy nhiên, Tống Chân sẽ không thể không quan tâm bố Tống.

Trước khi bố mẹ tới, Tống Chân vẫn chưa nói chuyện cả hai ly hôn, bởi vì bố Tống bệnh tim, Tống Chân cũng không thể nói ngay trong đêm nay.

Có lẽ... Bố mẹ đến đây cũng không phải là chuyện xấu.

1

Ít nhất Tống Chân sẽ chọn tạm thời không nói, sau đó, cho dù không ở cùng nhau thì mấy ngày Tết Đoan Ngọ cũng sẽ phải cho họ mặt mũi và để tránh cho bố mẹ nghi ngờ, hai người sẽ cùng nhau tiếp bố mẹ... 

Trình Lang còn đang phát sầu xem làm sao mới có thể phá đi lớp băng ngăn cách giữa mối quan hệ của cô và Tống Chân... 

Nếu mấy ngày này bọn họ ở gần nhau thì có thể xem là một cơ hội không tồi...

Ít nhất, nếu có thể có nhiều thời gian ở chung hơn thì khả năng phá được lớp ngăn cách kia cũng sẽ cao hơn! 

Sau khi hạ quyết tâm cũng như suy tính kỹ càng, Trình Lang trở lại như thường.

*

Buổi tối, ở khoa Tuyến tố, Tống Chân và Tả Điềm phụ trách kiểm tra lại cho phu nhân Brown, mọi thứ đều bình thường.

Nhóm hai của khoa Tuyến tố chính thức thông báo, phu nhân Brown có thể về nhà.

Tối nay, những người nên tới đều tới, Brown tiên sinh, em gái của phu nhân Brown, bố mẹ của phu nhân Brown, tất cả đều tới đón phu nhân Brown xuất viện.

Những người không nên tới như Đồng Nhu và Đồng Vân cũng đến chúc mừng phu nhân Brown xuất viện.

Cho dù nói thế nào thì Đồng Nhu cũng là Viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, khi phu nhân Brown tiến hành điều trị cũng nửa đêm lặng lẽ túc trực ở Viện nghiên cứu khoa học để chờ kết quả, sau khi biết điều trị thành công Đồng Nhu cũng không yêu cầu được gặp Brown tiên sinh hay phu nhân Brown, chỉ gửi lời chúc mừng của mình thông qua Viện phó Vinh, sau đó cùng Đồng Vân trở về khách sạn.

Trong chuyện lần này, người gây chuyện lớn nhất chính là Đồng Hướng Lộ, nhưng nếu không có Đồng Hướng Lộ, phu nhân Brown cũng không thể đi được tới tháng thứ năm...

Phương pháp điều trị cũng là do Quân khu III gửi đến, từ công thức điều phối được cấp bằng sáng chế của Đồng Hướng Lộ tìm ra được tỉ lệ, sau đó dựa trên suy nghĩ của nàng để tìm ra phương án chữa trị, ngay từ đầu Tống Chân chưa bao giờ che giấu việc này, chuyện thế nào thì chính là thế ấy, Viện phó Vinh báo đúng sự thật cho Đồng Nhu và Đồng Vân.

Cũng bởi vì vậy, khi mọi chuyện lắng xuống, không có ai thương vong, phu nhân Brown và thai nhi đều ổn định, với tư cách là một nhà ngoại giao, Brown tiên sinh và phu nhân cũng không có lý do gì để từ chối ý tốt của Đồng Nhu.

Cho dù trong lòng không vui vẻ gì, nhưng trên mặt thì vẫn phải chấp nhận.

Cũng may Đồng Nhu hiểu rõ điều này, chỉ đến đưa quà mừng cho phu nhân Brown, đưa xong thì lần nữa bày tỏ lời xin lỗi và chúc mừng vợ chồng hai người, sau đó cũng im lặng tránh sang một bên, không làm phiền nữa.

Cuối cùng gia đình Brown được người của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I tiễn đi, dọc đường đi được trang trí bằng các dải hoa tươi đầy màu sắc, xung quanh cổng còn được đặt những lẵng hoa đủ kiểu dáng, làm cho không khí trở nên rạng rỡ, người nhìn thấy cũng vui vẻ theo.

Nếu chuyện của phu nhân Brown không tốt sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế, may mắn là kết quả cuối cùng rất mỹ mãn, dù cho là Quân khu III hay Quân khu I, mọi người đều rất vui mừng.

Viện phó Vinh và khoa Tuyến tố cũng đi theo bọn họ cả một đoạn đường, trên mặt ai cũng nở nụ cười vui vẻ.

Tiễn bọn họ đi xong, Viện trưởng buông bàn tay đang vẫy vẫy chào tạm biệt xuống, nụ cười trên khóe miệng đông cứng lại, tảng đá siêu to khổng lồ trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Không tồi, toàn thể trên dưới khoa Tuyến tố lần này đều làm rất tốt, đều nên được khen ngợi!" Viện trưởng quay đầu lại nói với Viện phó Vinh, "Hôm nay đã muộn rồi, mấy ngày sau lại là Tết Đoan Ngọ, hẳn là phải dời lại sau lễ, nhưng khen ngợi chắc chắn sẽ không ít, khen thưởng đương nhiên cũng sẽ có, mọi người trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi, vất vả rồi".

Nghe Viện trưởng khen như vậy, mọi người trong khoa Tuyến tố ai cũng sôi nổi lộ ra nụ cười tự hào. 

Không dễ dàng, khoảng thời gian này thật sự không dễ dàng.

Cũng may, sau khi vượt qua thì kết quả rất tốt, mọi thứ đều tốt, rất tốt.

Xong việc, Viện trưởng trở về triệu tập khoa Tuyến tố mở một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là khen ngợi, tuy ngắn gọn nhưng công lao đều được liệt kê đầy đủ, lúc trước Viện trưởng nói cho chiến công hạng hai cũng đã hứa hẹn, quả thực không phải ít.

Đồng Nhu lần này không rời đi, chờ khi họ quay lại, lôi kéo Viện phó Vinh dò hỏi xem có thể giao lưu với Tống Chân về quá trình chữa trị cho phu nhân Brown không.

Viện phó Vinh nghĩ đến việc toàn bộ trên dưới khoa Tuyến tố đều có quầng thâm mắt, cảm thấy hiện tại đang là lúc vui vẻ, chỉ sợ không ai trong khoa Tuyến tố muốn gặp Đồng Nhu, vì thế không trả lời trực tiếp, Viện trưởng nói sau kỳ nghỉ lễ sẽ khen thưởng, Viện phó Vinh cũng vòng vèo nói chuyện này để qua lễ rồi bàn bạc sau.

Nói xong cũng khéo léo ám chỉ với Đồng Nhu, thuốc thử Z là công trình nghiên cứu khoa học cấp S đã được phê duyệt, nếu khoa Tuyến tố không muốn, vậy thì cũng không có gì để nói, cuối cùng cũng là quan trọng nhất, bọn họ đây là giúp Quân khu III dọn dẹp đống lộn xộn này, hy vọng Quân khu III biết chừng mực, như vậy mọi người mới có thể cùng vui.

Nói đến đây, Đồng Nhu suy nghĩ một chút, cuối cùng dẫn Đồng Vân rời đi, trước khi đi bà liếc mắt nhìn Tống Chân cách một lớp kính, Tống Chân đang đeo khẩu trang, thấy không rõ mặt, nhưng từ hàng lông mày có thể thấy đây là một cô gái mặt mày ôn nhu.

Một thực nghiệm viên tuổi đôi mươi, vẫn là non nớt. 

Không thể nhìn ra, Đồng Nhu và Đồng Vân rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại.

*

Sau khi Viện trưởng rời đi, từng người đều quay về phòng thí nghiệm của nhóm mình mở một cuộc họp nhỏ.

Tống Chân không muốn nói gì nhiều, nàng dụi mắt, sau khi trút bỏ gánh nặng xong thì nói chuyện cũng thoải mái đi không ít: "Mọi người đều vất vả rồi, công lao chủ yếu thuộc về nhóm hai, không ai có thể cướp được".

Dừng một chút, nàng cười nói: "Đương nhiên, mấy chuyện này Viện trưởng cũng đã nói rất rõ ràng rồi, tóm lại, tháng sau tôi sẽ vì mọi người tận lực tranh thủ tiền thưởng".

"Sắp tới Tết Đoan Ngọ rồi, lát nữa tôi sẽ phát lì xì trong nhóm, mấy ngày này mọi người có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt".

"Được rồi, tan họp, mọi người tan làm đi".

Ba gương mặt đều tươi cười rạng rỡ.

Đương nhiên rồi, phát lì xì, phát tiền thưởng, có ai mà không thích cơ chứ! Bọn họ cũng chỉ là người phàm thế tục thôi!!

Trúc Tuế nghe xong cũng cười nói, "Nếu cô Tống đã phát lì xì thì trưởng khoa tôi đây cũng phải phát, để tôi làm trước".

Cô thật sự gửi một phong bao lì xì trong nhóm WeChat.

Tống Chân click mở, không ít.

Nàng còn cho rằng mình may mắn, nhưng chưa vui được hai phút đã phát hiện mọi người đều được không kém mình bao nhiêu.

Tống Chân cạn lời, vẻ mặt đã hiểu, mỗi bao lì xì của Trúc Tuế đều lớn, đúng là hành động của mấy kẻ phá của hay làm!

Trúc Tuế đã phát lì xì lớn, Tống Chân đương nhiên cũng phải không thua kém bao nhiêu, mọi người đều tranh nhau giật, nàng giật lì xì của Trúc Tuế không được, nhưng Trúc Tuế thì lại giật được mức lớn nhất của nàng, cùng là người so với nhau... Thôi, mệt rồi, không so nữa!

Tống Chân thay quần áo, xách túi lên, nóng lòng muốn về nhà bắt đầu kỳ nghỉ lễ.

Trúc Tuế cũng đã thu dọn xong, đang định gọi nàng cùng đi về thì Trình Lang lại đẩy cửa phòng thí nghiệm nhóm hai ra, nhìn về phía Tống Chân, nghiêm túc nói, "Cô Tống có đang rảnh không, tôi có mấy việc muốn nói".

Dừng một chút, sợ Tống Chân ngăn cản, lại nói thêm, "Là về bố mẹ".

Tống Chân ngẩn người.

Tả Điềm vẫn chưa rời đi cũng lập tức ngừng cười.

*

"Cái gì, đêm nay đến!!"

Trình Lang nói xong, Tống Chân không thể chấp nhận được!

Trình Lang niết thái dương, cũng đau đầu, "Tôi cũng vừa biết chuyện lúc chiều, cô đừng mắng".

Dừng một chút, lấy lui làm tiến nói: "Bây giờ tôi có hai biện pháp, một là tôi sẽ nói với mẹ tôi, còn bố Tống sẽ do cô nói, chúng ta... Nói với họ chuyện ly hôn, sau đó bố mẹ ai người nấy đón". 

Lòng bàn tay Trình Lang mướt mồ hôi, tiếp tục nói: "Còn nếu không nữa thì hai bên phối hợp, cùng nhau đối phó với bọn họ!"

Tống Chân: "Trình Lang, bố tôi có bệnh tim, chuyện ly hôn lớn như vậy, cô nói tôi làm sao..."

Trình Lang cau mày ngắt lời nói: "Vậy chẳng phải tôi nói rồi sao, hôm nay chúng ta cùng nhau đi đón bọn họ!"

Tống Chân nghẹn lời.

Lần này Trình Lang vô cùng bình tĩnh: "Bởi vì lúc trước còn có hy vọng nên tôi vẫn chưa nói với mẹ, nhưng bố của cô, chuyện này không thể do tôi nói..."

Nói cách khác, ý của Trình Lang là việc bố Tống không biết chuyện là do Tống Chân không nói sớm. 

Đây đúng thật là vấn đề của Tống Chân.

Khoảng thời gian trước đó đầu óc nàng còn rất hỗn loạn, không biết nói như thế nào với người nhà.

Sau đó lại sợ nói qua điện thoại, ngộ nhỡ bố nàng phát bệnh lại không có người ở bên... Cuối cùng vẫn quyết định khi được nghỉ dài hạn về nhà gặp trực tiếp để nói chuyện... Nào ngờ, hiện tại người lại đến tận đây...

Dưới ánh mắt của Trình Lang, Tống Chân lại lần nữa cảm nhận được cảm giác mỗi khi nàng nhận điện thoại của mẹ Trình, đau đầu, thật đau đầu.

Bên này vừa nói xong thì điện thoại của Tống Chân vang lên, vừa nhìn tới tên người gọi nàng đã bắt đầu hít thở không thông, là bố Tống.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là gọi để nói chuyện bất ngờ tới thăm.

Tống Chân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi sang chỗ khác nhận điện thoại, vẻ mặt phức tạp nói, "Bố".

"Chân Chân, đến Tết Đoan Ngọ rồi, trường học cũng cho nghỉ lễ, bố nghe nói mẹ của Trình Lang muốn tới thăm hai đứa, nên..." 

Tống Chân cúi đầu ngắt lời ông, "Con biết, tối hôm nay sẽ đến nơi đúng không ạ?"

Bố Tống lúng túng cười cười đáp lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Chân nói, "Vậy hai người ăn cái gì đó ở sân bay trước đi, con... Bây giờ con với Trình Lang sẽ qua bên đó".

Bố Tống: "Con có đang bận không? Nếu có thì không tới đón cũng được, chúng ta sẽ ngồi xe buýt về khách sạn, không làm phiền hai đứa... Bố chỉ muốn đến gặp con, không phải muốn làm chậm trễ công việc của con... Thật ra bố vốn dĩ không định đi, nhưng mẹ Trình Lang cứ nhắc mãi chuyện sinh con của hai đứa với bố, bố sợ lần này bà ấy sẽ làm khó con, nhưng dù thế nào bà ấy cũng sẽ tới, nên bố nghĩ, bố đi theo qua thăm con, nếu có mấy chuyện con không tiện nói thì bố có thể giúp con một chút..."

Ông cười gượng vài tiếng, "Con biết mà, mẹ của con bé là người nói chuyện không mấy dễ nghe, con thì lại kính trọng người lớn, bố sợ con chịu thiệt... Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bố nhớ con, chủ yếu là muốn đến gặp Chân Chân nhà chúng ta một chút..."

Lời nói lấp lửng, nhưng Tống Chân cũng đã hiểu.

Bố Tống và mẹ Trình là giáo viên dạy cùng trường, thường ngày mẹ Trình hẳn là thường xuyên nhắc tới chuyện con cái với bố Tống, lần này mẹ Trình kiên quyết muốn tới, bố Tống biết được, lại sợ Tống Chân chịu thiệt thòi, nên cũng đi theo tới. 

Muốn đến gặp nàng, lời thì nói vậy nhưng có lẽ chính yếu vẫn là sợ nàng bị người ta làm khó dễ mới nên mới đến đây.

Bố Tống không giỏi nói dối lắm, nửa đời ông làm giáo viên hóa học, là một người đàn ông hiền lành chất phác.

Vả lại, ở trước mặt Tống Chân ông cũng không thể che giấu.

Tống Chân có thể từ trong câu chữ nghe ra được sự quan tâm và yêu thương của ông dành cho nàng, nhưng chuyện ly hôn trước đây chưa nói bây giờ chắc chắn cũng không thể nói ngay qua điện thoại, ít nhất phải tách bố nàng ra khỏi mẹ Trình trước đã rồi mới nói, không thể để mẹ Trình trách móc, nói xấu nàng với bố nàng, nếu không đến lúc đó bố nàng không có chuyện gì cũng sẽ bị những lời của mẹ Trình làm cho tức giận, như vậy sẽ càng tệ hơn. 

"Được mà bố, con có thời gian, con sẽ qua đón, bố cứ ăn gì đó trước đi".

Dừng một chút, Tống Chân: "Bên này con lập được công, sắp được phát tiền thưởng, bố cũng đừng ngại đồ ăn sân bay đắt tiền, cứ ăn ngon một chút, coi như là ăn mừng cho con, con phát bao lì xì cho bố, bố với mẹ của Trình Lang đi ăn vài món đi". 

Sợ thế hệ trước tiết kiệm, Tống Chân nói phát là phát, nói bố Tống với mẹ Trình đi ăn, sau đó ở sân bay chờ bọn họ.

Ước chừng khi hai vị kia ăn xong, thì bọn họ cũng đã tới sân bay rồi.

Tắt điện thoại, Tống Chân quay đầu, không biết từ lúc nào Trúc Tuế cũng từ trong phòng đi ra, đang nhìn nàng.

Nghĩ nghĩ, Tống Chân nói thẳng với Trúc Tuế chuyện của bố Tống.

Trúc Tuế nghe được nàng nói xong không những không chút nào không vui mà còn vui vẻ nói: "Bố chị tới Thượng Kinh? Vậy tốt quá, em sẽ cùng đi đón!"

1

Tống Chân ngơ ra, Trình Lang cũng sửng sốt.

"Cùng đi?"

Trúc Tuế khoanh tay, làm bộ không hiểu nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, em cũng đã hứa hai ngày này sẽ đưa đón chị đi làm, bây giờ bố chị tới, vậy thì em đưa chị ra sân bay, em không thấy phiền toái gì đâu, dù sao thì hiện tại cô Tống cũng là đại công thần, đối với nhân viên xuất sắc của Viện nghiên cứu khoa học thì chút giúp đỡ nho nhỏ này cũng không là gì".

Trình Lang không biết Trúc Tuế đã biết rõ quan hệ trước đây của cô và Tống Chân, lúc này có chút tiến thoái lưỡng nan.

Sau một lúc lâu, Trình Lang khô khốc nói, "Ờm, trưởng khoa, mẹ của tôi cũng sẽ đến".

"Hả? Chuyện là sao vậy? Chẳng lẽ hai người họ là tình yêu tuổi xế chiều của nhau sao??":)

Nếu bây giờ Tống Chân đang uống nước, nghe xong câu hỏi chân thành này chắc chắn sẽ phun đầy nước lên mặt Trúc Tuế! 

Đáng tiếc là Trình Lang không phản ứng lại câu này được, cô đã ly hôn với Tống Chân, đương nhiên không dám đề cập đến quan hệ trước kia, đối mặt với ánh mắt khát khao ham học hỏi của Trúc Tuế chỉ có thể im lặng, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng nặn ra được một câu, "Bố mẹ hai nhà chúng tôi quen biết nhau, họ là giáo viên dạy cùng trường... Lần này, là cùng nhau tới đây".

Tống Chân: "..."

Một người dám hỏi, một người dám trả lời!

"À à à, vậy thì càng tốt, tiến sĩ Trình đi cùng chúng tôi đi".

Trình Lang: "......"

Tống Chân: "............"

*

Thế là cả ba cùng nhau đến sân bay.

Nhưng Trình Lang lái xe đến, Trúc Tuế từ từ chối lên xe của Trình Lang, nói là lúc về không tiện đường, sau đó tự đi lấy xe của mình, Tống Chân như thường lệ ngồi xe của Trúc Tuế, hai chiếc xe  rời đi, cùng nhau đến sân bay.

Quan hệ lúc trước của Tống Chân và Trình Lang dù thế nào cũng cảm thấy không nên nói nhiều trước mặt Trúc Tuế.

Vì thế khi ngồi lên xe, Tống Chân cũng không dám hỏi, thấy Trúc Tuế hỉ khí dương dương nàng lại đau đầu, chỉ đành nhỏ yếu vô tội chấp nhận tổ hợp hỗn loạn thần kỳ này.

Trước kia Trình Lang cái gì cũng kìm nén trong lòng tạo nên cho Tống Chân một bóng ma tâm lý không nhỏ.

Bây giờ Tống Chân không thể nhìn ra tâm tư của Trúc Tuế, sợ rằng cô cũng đang âm thầm tức giận thế nên quan sát cô rất lâu.

Hậu quả của việc nhìn người ta quá lâu chính là Trúc Tuế đặt cho cô vài câu hỏi.

"Em ăn mặc như này đi gặp bố chị có phù hợp không?"

"Chị và tiến sĩ Trình không nói chuyện kia với người nhà, vậy em giới thiệu như nào bây giờ, nói là cấp trên của chị có được không?"

"Hừmmm... Cấp trên đưa cấp dưới lập được công lớn về nhà, thuận đường đi sang sân bay đón người thân của cấp dưới, như vậy chắc cũng khá tốt".

Vừa hỏi lại còn vừa giúp nàng suy nghĩ tính logic cho câu chuyện.

Thái độ không rõ vui buồn mừng giận này càng làm Tống Chân cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu hơn.

Lúc sắp đến sân bay, nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật thốt lên hỏi, "Vậy, vậy em, em không cảm thấy tức giận sao?"

"Hả?" Trúc Tuế nhướng mày.

"Đã... Đã lâu như vậy rồi chị còn chưa nói với bố là chị đã ly hôn", Tống Chân cúi đầu lo lắng, các ngón tay xoắn xuýt vào nhau, "Em không tức giận sao?"

Trúc Tuế tại khá thẳng thắn, lắc đầu hỏi lại, "Tại sao em lại tức giận?"

Còn cười nói, "Lúc trước mọi chuyện đối với chị rất hỗn loạn, làm sao có thể giữ tâm lý bình thường mà nói chuyện với bố".

"Thời gian này thì tinh thần đã hồi phục trở lại... Nhưng không phải chị nói bố chị có bệnh tim sao, không nói mới là bình thường ấy chứ".

Tống Chân cẩn thận lắng nghe giọng điệu, nhìn biểu cảm của đối phương, cuối cùng cũng xác định được Trúc Tuế thực sự không tức giận.

Không những không tức giận mà còn hiểu cho nàng.

Cũng không biết là do sự thấu hiểu của cô hay là do sự quan tâm trong lời nói, trong thoáng chốc cảm xúc của Tống Chân trở nên thật phức tạp. 

Một lúc lâu sau, nàng khàn giọng nói: "Cảm ơn em".

Trúc Tuế ngạc nhiên, "Được rồi được rồi, cảm ơn em cái gì chứ".

Tống Chân cắn môi, bất chấp nói, "Tóm lại chính là cảm ơn em".

Trúc Tuế rất rõ ràng nàng đang muốn cảm ơn cái gì, Tống Chân biết. 

Trúc Tuế nghe xong cười rộ lên, nói, "Người một nhà thì nên như vậy mà".

Ánh mắt kiên định, ngữ khí bình thường nói ra những lời làm Tống Chân xúc động, "Nếu như cả em cũng không thể hiểu cho chị, vậy thì chị còn có thể trông cậy vào ai chứ, có đúng không?"

*

Bố Tống và mẹ Trình đã ăn uống xong, nhưng điều họ không ngờ được chính là có tận ba người tới đón.

Trúc Tuế đi ở giữa, khí chất ngời ngời, người nhìn vào không thể lướt qua.

Trình Lang và Tống Chân đi hai bên, nhìn như không liên quan gì tới nhau.

Bố Tống và mẹ Trình nhìn nhau, ba người họ đi tới, Trình Lang giới thiệu nói đây là cấp trên của bọn họ ở khoa Tuyến tố, lần này tiện đường nên cùng nhau đến đây.

Mẹ Trình và bố Tống gật đầu, biết là cấp trên nên cũng không nói gì thêm.

Nghĩ lại là cấp trên, mẹ Trình đang định khách sáo chào hỏi một hai câu.

Nào ngờ Trúc Tuế mỉm cười bước đến, lướt qua mặt bà, mặt đầy nhiệt tình nói, "Chú Tống, trên đường đến đây con nghe Tống Chân kể rất nhiều về chú, tim chú không được tốt mà, sao chú còn xách nhiều đồ như vậy làm gì? Đưa cho con, con giúp chú, con xách hộ cho!!!"

Cô giật lấy cái vali duy nhất bố Tống đang cầm trên tay, không giải thích gì thêm.

1

Tống Chân: "..."

Lấy hiểu biết của nàng về bố mình, cái vali kia nhìn thì to chứ trên thực tế bên trong chỉ có hai bộ quần áo để thay, là siêu nhẹ chứ đừng nói là nặng.

Mẹ Trình đứng bên cạnh cũng ngẩn người, nhìn túi đồ to đùng trên tay mình, sau lưng là một cái ba lô căng phồng, vali kéo đang để bên chân còn to hơn một size so với cái trong tay bố Tống, bà không khỏi tự hỏi cái "nhiều đồ" trong miệng Trúc Tuế là như thế nào, phút chốc lâm vào trầm tư.

______________________________________

Trúc Tuế kiểu: Bố vợ, bố đừng động tay, cứ để con!!!! 

Ed: Best giữ vợ:))))