Hơi thở của bố Tống trở nên nặng nề, bàn tay đang nắm tay nắm cửa siết chặt.
Tống Chân lo lắng, nhưng nhìn thoáng qua Trúc Tuế, nàng lại nghĩ thầm từ trước đến nay Trúc Tuế làm việc gì cũng rất có tính bảo đảm, nếu cô nói bố Tống đã uống thuốc thì chắc chắn là đã uống, nhất định không có vấn đề gì.
Nhưng có điều, Tống Chân không biết lúc bản thân đang suy nghĩ vấn đề này thì Trúc Tuế đang nghĩ lại mà sợ, may mắn là cô đã đưa thuốc cho bố Tống uống xong mới để ông tới tìm Tống Chân, nếu không uống mà trực tiếp thấy cảnh này, bố Tống sẽ xảy ra chuyện gì khó mà nói được.
Mọi người đều im lặng, Trúc Tuế nhỏ giọng hỏi, "Chú Tống, chú không sao chứ?"
Hỏi ra chuyện Tống Chân đang lo lắng.
Vẻ mặt bố Tống phức tạp, sau một lúc lâu, ông thở dài một hơi, trong nháy mắt đã hiểu được rất nhiều chuyện không rõ.
"Không sao, vẫn ổn." Trong giọng nói có một loại cảm giác vô lực khó hình dung.
Trúc Tuế cười gượng, "Vậy, nếu đã có cô Tống ở đây, khụ... Con cũng không nán lại nữa."
Dừng một chút, cô bất chấp bầu không khí xấu hổ vẫn bình tĩnh nói, "Con nghĩ mọi người ở đây còn có chút chuyện muốn nói, mọi người nói đi, con đi xuống lấy xe, cô Tống, chú Tống, con xách vali của chú xuống trước chờ hai người."
Trước giờ Trúc Tuế vẫn luôn rất cẩn thận, biết bản thân trong mắt mọi người ở đây là người ngoài, ở lại không chỉ làm mọi người khó xử, mà bố Tống cũng sẽ có vài chuyện không tiện mở miệng. Chuyện đã đến nước này... Ngoài bội phục Tống Chân, Trúc Tuế cũng sẵn sàng cho nàng không gian để nàng có thể xử lý mọi chuyện kế tiếp.
Trong lúc thở phào, ông cũng suy nghĩ tới một chi tiết, "Chẳng trách mấy lần đi tới đi lui đều do Tuế Tuế lái xe, mà không phải con và Lang Lang cùng tới."
Nếu như đã ly hôn, tình cảm không còn nữa, vậy thì mọi chuyện đều hợp lý.
Hơn nữa, trước đây chỉ cần mỗi lần bố Tống lo lắng cho Tống Chân, Tống Chân sẽ không ngừng khen ngợi Trình Lang, nói rằng cho dù mẹ Trình nói gì thì Trình Lang cũng sẽ bảo vệ nàng bênh vực nàng, nhưng lần này nàng lại không nói gì cả, bố Tống còn tưởng là mẹ Trình lén Trình Lang gây áp lực cho Tống Chân, hóa ra... Hóa ra là như thế, ông nhận ra quá muộn!
"Bố, con..." Tống Chân vừa nói được hai chữ, mẹ Trình đứng sau lưng cuối cùng cũng hoàn hồn.
Những đả kích liên tiếp khiến cho cảm xúc của mẹ Trình trở nên kích động, "Nói rõ ràng đi, cái gì mà ngoại tình với không ngoại tình, tôi biết rõ Lang Lang nhà tôi nhất, từ nhỏ nó đã thích cô, tôi đã bảo nó không cưới cô nó lại một hai phải kết hôn với cô, vì cô làm rất nhiều chuyện, cô đừng có lừa tôi, làm sao có thể, đây không phải là chuyện có thể đem ra nói bậy..."
Tống Chân cười lạnh, "Tôi tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn là giả được sao?"
Mẹ Trình ngẩn ra, "Vậy, vậy nếu ngộ nhỡ là hiểu lầm..."
Đến bà cũng không thể tin mấy lời mình nói, nhưng bà càng không tin Trình Lang sẽ ngoại tình, nếu so sánh cả hai, thì chuyện khó tin này đối với bà còn có sức thuyết phục hơn, mẹ Trình suy nghĩ một lúc, gật đầu nói, "Đúng vậy, ngộ nhỡ là hiểu lầm thì sao, hai người cũng chưa giải thích với nhau..."
"Mẹ!" Trình Lang đầu đau như búa bổ, không nhịn được kêu lên cắt ngang.
Chân mày nhíu chặt, Trình Lang không chịu nổi nữa, "Mẹ có thể làm ơn đừng làm con khó xử hơn nữa được không, con xin mẹ!"
"Ý của con là gì?"
Đối với ý tứ sâu xa đằng sau việc Trình Lang ngăn cản mình, mẹ Trình ngẩn ra, bà không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ đến.
Bố Tống chế nhạo, vạch trần một cách tàn nhẫn, "Trương Lan, bà càng sống càng lùi, lời này còn có thể có ý gì nữa? Chứng tỏ chuyện Chân Chân nói đều là sự thật, con gái bà bảo bà đừng ngụy biện nữa, rất mất mặt, rất xấu hổ!"
"Tôi, nó... Sao có thể!" Mẹ Trình tức giận giậm chân, bà đi vài bước đến trước mặt Trình Lang, kéo lấy áo cô, nôn nóng nói, "Lang Lang, sao con có thể như vậy được... Từ nhỏ con đã thích Tống Chân, lúc cấp ba nó học lớp chọn, con thức đêm cố gắng làm bài tập, phấn đấu để theo bước nó, nó đến Thượng Kinh học đại học con cũng không do dự điền nguyện vọng vào cùng một trường..."
"Đúng vậy, đại học năm ba nó còn làm nghiên cứu khoa học, con không quản ngại ngày đêm ở bên cạnh nó, lúc ra nước ngoài còn sợ nó lo lắng mà đi đăng ký kết hôn, sợ mẹ ngăn cản nên cũng không nói cho mẹ, không phải con thích nó nhất sao, làm sao có thể như vậy..."
"Mẹ! Mẹ đủ chưa? Chuyện này con cũng rất rối, mẹ có thể bớt nói vài câu được không? Con thật sự xin mẹ đó!!" Trình Lang giật áo lại, gục đầu kêu lên!
Phản ứng này chẳng khác gì thừa nhận, môi mẹ Trình run run, ngón tay cũng run lên.
Một lúc lâu sau, bà quay đầu nhìn Tống Chân và bố Tống, nhưng vẫn không tin, liên tục lắc đầu, "Không, không thể nào, sẽ không, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây, mọi người đều biết Lang Lang mà, tôi, tôi..."
Tống Chân không thể nhịn được nữa, "Có hình ảnh, có video, nếu như dì không tin thì để Trình Lang cho dì xem!"
Mẹ Trình mở to mắt, kinh ngạc đến kinh hồn bạt vía.
Tống Chân nói năng chắc chắn: "Tôi đã tận mắt chứng kiến quá trình, hình ảnh và video là do quản gia thông minh trong nhà ghi chụp lại, khi ly hôn tôi đã trích ra làm điều kiện ly hôn, đã giao cho Trình Lang."
Tay đang nắm tay nắm cửa của bố Tống lần nữa siết chặt.
Tống Chân nói xong, lo lắng nhìn về phía bố Tống, cảm thấy sắc mặt của ông không tốt lắm, sợ nếu tiếp tục dây dưa, mẹ Trình phát rồ nói năng không lựa lời, tuy hiện tại chưa có chuyện gì nhưng nếu lát nữa lại xảy ra vấn đề sẽ kí/ch thích đến bố Tống.
Tống Chân không chần chừ, lập tức đến gần nhẹ giọng nói, "Là lỗi của con, bố, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện, có được không?"
Tay bố Tống phát run, tuy rằng rất muốn nói gì đó với mẹ Trình và Trình Lang, nhưng ông cũng biết rõ cơ thể của mình, không thể nóng giận với người khác, cố nén tức giận.
Tống Chân tiến đến dắt tay ông, ông mới nhận ra bản thân nắm tay nắm cửa chặt đến thế nào, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tống Chân, bố Tống nhanh chóng gật đầu, nghẹn giọng nói, "Được, chúng ta đi thôi."
Từ nhỏ đến giờ Chân Chân chỉ có một người cha là ông, nếu như ông có mệnh hệ gì thì con gái biết phải dựa vào ai đây.
Ông vẫn cần phải trân trọng bản thân mình.
Bố Tống lần nữa khẳng định nói, "Chúng ta đi, bố không muốn nói chuyện với họ nữa."
Ông quay đầu vừa định đi, bước đầu tiên đã như bước vào khoảng không, lảo đảo một cái, Tống Chân nhanh nhẹn đỡ lại, kêu lên: "Bố!"
Một bên khác, Trình Lang cũng đưa tay ra, cũng gọi một tiếng, "Bố!"
"Buông ra!" Bố Tống tức giận, trừng mắt gạt tay Trình Lang ra.
Trình Lang hoảng sợ nói, "Không phải, bố, bố... Chuyện này, chuyện này là con sai rồi, nhưng bên trong cũng có chút hiểu lầm, con, con thật lòng thích Chân Chân, bố..."
Cũng không biết là muốn nói cái gì, nói được một nửa, Trình Lang cũng nhận ra hôm nay không thể để bố Tống đi, nếu như hôm nay để ông đi thì...
Nhưng còn chưa kịp ngăn người lại, cuối cùng bố Tống không nghe nổi mấy lời ngụy biện này nữa, lập tức đấm thẳng vào mặt Trình Lang, cánh tay không còn bao nhiêu sức lực nhắm vào sống mũi mà đấm, dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ mũi Trình Lang, mẹ Trình sợ hãi hét lên, Trình Lang đau đớn lùi về sau mấy bước.
Tống Chân thấy vậy cũng sửng sốt, nhanh chóng hoàn hồn vội vàng đưa bố Tống ra ngoài, đi về phía thang máy.
Trình Lang đau đến nổi chảy nước mắt, sau khi cơn đau tan đi, cô ngẩng đầu lên, trên hành lang đã không còn hình bóng của Tống Chân và bố Tống!
"Chân Chân, bố..." Trình Lang nhíu mày, vô cùng thống khổ.
Sau cơn hoảng loạn, cuối cùng mẹ Trình cũng định thần lại, vội vàng đi lấy giấy, "Đến nổi chảy cả máu, sao lão Tống lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nào, con lau trước đi..."
Tay còn chưa đưa đến Trình Lang đã gạt đi, trong lúc bi phẫn lực tay của Trình Lang cũng mạnh hơn, suýt chút nữa mẹ Trình đã bị cô đẩy ngã.
"Con làm gì vậy!" Mẹ Trình kinh ngạc.
Trình Lang suy sụp, kiềm chế không nổi nữa, lập tức mặc kệ tất cả lớn tiếng nói, "Con đã nói là mẹ đừng tới, mẹ cứ cố chấp muốn tới, con đã nói mẹ bớt nói vài câu rồi... Bây giờ mẹ vui chưa, biết tụi con ly hôn chắc mẹ thầm vui lắm đúng không, con thật sự... Người biết thì nói mẹ là mẹ của con, người không biết còn tưởng chúng ta có thù oán đấy..."
"Con, con nói cái gì?" Mẹ Trình trợn trừng mắt.
Trên mặt Trình Lang chảy đầy máu mũi, nước mắt giàn giụa, không lấy khăn giấy của mẹ Trình cũng không đỡ bà, tự mình lấy hai tờ giấy, "Nếu mẹ không muốn ép chết con thì làm ơn cho con chút yên tĩnh đi, con cầu xin mẹ đấy!"
Nói xong, cô dùng khăn giấy bịt mũi lại, đóng sầm cửa bỏ đi.
Mẹ Trình đứng chết trân tại chỗ một lúc lâu, hai tay đột nhiên vỗ lên đùi, kêu trời trách đất gào lên, "Tôi tạo nên nghiệp gì mới nuôi phải một đứa con gái như vậy!"
1
*
Ở bên kia, bố Tống lên xe của Trúc Tuế, Trúc Tuế sợ Trình Lang đuổi theo nên thiếu chút nữa đã đạp hết chân ga.
Sau khi lái được một đoạn đường dài, chắc chắn rằng Trình Lang sẽ không đuổi kịp, Trúc Tuế mới mở miệng nói, "Cô Tống, ở cạnh cửa có nước, chú Tống có ổn không, cho chú ấy uống chút nước đi."
Tống Chân đương nhiên đã quen với xe của Trúc Tuế, lập tức lấy nước ra.
Vặn nắp đưa cho bố Tống uống mấy ngụm, sau khi thấy thoải mái hơn, bố Tống ngượng ngùng nói, "Trưởng khoa Trúc, để con chê cười rồi."
"Chú nói gì vậy, không có đâu ạ." Trúc Tuế không dám nhiều lời, chỉ phủ nhận.
Nhìn đường một lúc, Trúc Tuế hỏi Tống Chân, "Cô Tống, chúng ta đến khách sạn mới à?"
Tống Chân lại nói, "Không, về nhà đi."
Về nhà?
Trúc Tuế khựng lại một chút, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Tống Chân, suy đi tính lại một hồi, cuối cùng không hỏi gì nữa, xoay vô lăng đi về nhà.
Thẳng từ hầm đỗ xe về đến nhà.
Tới nhà, Tống Chân hỏi Trúc Tuế có thể để bố Tống ở lại không, Trúc Tuế cảm thấy không vấn đề gì, nhưng nếu bố Tống ở đây thì không phải là... Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc Tuế cũng không hỏi ra miệng, chuẩn bị lát nữa xem Tống Chân có thể bày ra lý do gì.
Có được sự đồng ý, Tống Chân nhờ Trúc Tuế sắp xếp một phòng cho khách, nàng sẽ thu dọn cho bố Tống.
Trúc Tuế ngăn cản nàng, lén liếc nhìn bố Tống ở phòng khách một cái, thấp giọng nói, "Chỉ là thay ga trải giường với chăn bông thôi, mấy chuyện này ở trong nhà em quen thuộc hơn, hơn nữa hai người hẳn là còn có chuyện chưa nói xong, vào phòng làm việc nói đi."
Tống Chân do dự, "Hình như không được tốt cho lắm..."
Dù nói thế nào thì đây cũng là nhà của Trúc Tuế, làm sao có thể không biết ngại mà để chủ nhà đi dọn phòng.
"Không có cái gì không tốt hết, hai người nói chuyện của hai người, vừa hay em cũng có chuyện để làm, nhanh lên, đi thôi nào."
Tống Chân bị Trúc Tuế đẩy ra, đi ba bước lại quay đầu nhìn lại một cái.
Trúc Tuế sợ bố Tống không quen nên chọn căn phòng cách xa phòng ngủ chính nhất.
Chăn ga tốt nhất, gối đầu mới tinh, không biết bố vợ thích nằm gối thấp hay gối cao, ỷ vào Tống Chân và bố Tống đang ở phòng làm việc nói chuyện, Trúc Tuế ngân nga một bài hát, để mỗi bên một loại gối, đến lúc đó bố Tống muốn ngủ cái nào cũng được!
Đổi xong, cô xách túi đựng chăn ga đi ra, dì vệ sinh vẫn làm suốt không cần dọn dẹp lại.
Nhìn đồng hồ, cảm thấy hai người kia chắc cũng nói chuyện sắp xong rồi, buổi tối uống trà không tốt, Trúc Tuế làm ba ly nước trái cây, mang đến phòng làm việc kiểm tra tiến độ của bọn họ.
Cửa phòng làm việc không đóng, Trúc Tuế vừa đến cửa, Tống Chân nhìn thấy liền ra vẫy tay bảo cô đi vào.
Nghe họ trò chuyện, hẳn là nói về Trình Lang, hai cha con đã nói sắp xong.
Cảm xúc của bố Tống cũng bình thường trở lại.
Trúc Tuế đưa nước trái cây cho ông, bố Tống cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng nhất thời không nghĩ ra là sai chỗ nào nên chỉ mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm.
Bố Tống an ủi Tống Chân, nói: "Ly hôn rồi cũng không sao, chuyện này tốt nhất nên buông bỏ, sau này nếu con gặp được người mình thích ở Quân khu I cũng tốt, còn nếu không thì trở về nhà, ở Giang Thành chúng ta cũng có rất nhiều con cái của giáo viên rất tài giỏi, bố sẽ giới thiệu cho con, chắc chắn tốt hơn so với Trình Lang!"
Tống Chân cúi đầu một lát, sau đó ngẩng lên nhìn Trúc Tuế một cái, Trúc Tuế hiểu ý.
Ánh mắt Tống Chân bình tĩnh, "Bố, con vẫn còn hai việc chưa nói cho bố biết."
"Thứ nhất, con phân hóa, giống với mẹ, phân hóa thành Omega."
"Còn thứ hai..."
Tống Chân lại nhìn Trúc Tuế, khiến bố Tống cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, cảm thấy khó hiểu trong lòng, cuối cùng ông cũng nhận ra là chỗ nào sai sai rồi.
Đây chẳng phải là nhà mới của Tống Chân sao, bọn họ đã đến nhà, vậy tại sao Trúc Tuế vẫn còn chưa đi? Cô còn làm nước trái cây cho hai người, như thể hai người mới là khách, quan hệ của Trúc Tuế và Tống Chân tốt đến vậy à? Hay là thường xuyên tới chơi??
Thêm nữa, Tống Chân nói chuyện bản thân phân hóa trước mặt Trúc Tuế, Trúc Tuế cũng biết...?
Suy nghĩ còn chưa kịp kết thúc, Tống Chân đã đưa tay chỉ chỉ Trúc Tuế, Trúc Tuế theo động tác của nàng nở nụ cười với bố Tống.
Trúc Tuế lần đầu tiên kết hôn, từ khi Tống Chân nói về nhà, trong lòng cô đã nhận ra nàng muốn nói quan hệ của hai người cho bố Tống, nhưng khi thật sự dùng danh phận mới để ra mắt người lớn trong nhà, nội tâm Trúc Tuế vẫn có chút lo lắng.
Bởi vậy nụ cười này là ý cười trên mặt, phô ra vẻ ngây thơ đáng yêu vô tội trước mặt phụ huynh của bạn đời, đương nhiên ý tứ nịnh nọt cũng không quá nhiều.
Tống Chân khó khăn nói: "À thì, bố, hẳn là không cần phải giới thiệu, con... Sau khi con ly hôn thì lập tức tái hôn!"
Bố Tống sửng sốt, ông cảm thấy mỗi chữ mình để có thể nghe hiểu được, nhưng khi ghép chúng với nhau thì ông lại có đôi chút bối rối?!
Tống Chân nhìn thẳng vào mắt bố Tống, dũng cảm đương đầu với khó khăn, "Để con giới thiệu một chút, ừmm, đây là bạn đời mới của con, Trúc Tuế."
Bố Tống trừng to mắt nhìn Trúc Tuế!
Trúc Tuế cười cười, lộ ra vẻ mặt lấy lòng, lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh có một chút lo lắng khó tưởng tượng, nhỏ giọng xua tay nói, "Ha, ha ha ha, à ừm, bố, chào bố ạ!"
Dừng một chút, nghĩ đến điều gì, biểu cảm trên mặt cô vẫn lấy lòng như cũ, chỉ là có thêm một phần yếu ớt ngây thơ, biết thức thời thẳng thắn nói.
"À, đúng rồi, ừmm, thật ra chiều hôm đó bố không có nghe lầm, lúc đó con lỡ lời gọi ra miệng là do nghĩ tới quan hệ của chúng ta, ha ha ha, ha ha, bố đừng để ý!"