Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 45: Kết thúc



Sự im lặng kéo dài.

Mẹ Trình như uống phải thuốc mất giọng, bàn tay đang chỉ vào Tống Chân và Trúc Tuế cũng bỏ xuống vì nhận ra mình bất lịch sự, sau khi bỏ tay xuống, nhìn trái rồi lại sang phải, lúc thì nhìn bên này, lúc lại xem bên kia, bên trái là Tống Chân, đứng song song bên phải là Trúc Tuế, trong tay hai người xách theo mấy cái túi có logo giống nhau, hiển nhiên là vừa đi mua sắm từ siêu thị về...

Tống Chân là vợ trước của con gái mình, vì con gái mình ngoại tình mà ly hôn, hai người tới là để xin lỗi.

Trúc Tuế là cấp trên của con gái.

Nhưng cũng không hẳn chỉ là cấp trên.

Ngẫm lại thì Trúc Tuế có rất nhiều thân phận.

Trúc Tuế là cháu gái của Tư lệnh Quân khu I, xuất thân trong một nhà quyền thế hàng đầu, bọn họ không thể sánh được.

Là Alpha cấp S, thế hệ này nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy Alpha cấp S, Trúc Tuế là một trong số đó.

Trúc Tuế năm nay mới 22 tuổi, đã là Trung tá, mang trên người thành tích quân sự lừng lẫy.

Sau khi trở về nước, Bộ Quân sự tạm thời điều cô đến khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa, không biết sẽ làm trong bao lâu, nhưng có một điều có thể chắc chắn là, một khi Cục An ninh Quốc gia sắp xếp được vị trí thích hợp cho cô, à không, có lẽ là sau khi ké xong quân công, trong năm nay sẽ có người thế chỗ để cô tìm một vị trí thích hợp khác, dù sao cũng là người có năng lực, hơn nữa gia thế thâm hậu...

Tương lai của cô là vô hạn. 

Không giống như Trình Lang chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của vô hạn, mà là... Đạt đến đỉnh cao của Quân khu I, đạt đến vị trí hàng đầu hệ thống Hoa Quốc... Là vô hạn.

Ngón tay mẹ Trình run rẩy.

Khái niệm về thời gian và không gian trong đầu trở nên hỗn loạn, rối loạn đến cùng cực, "Con, hai đứa..."

Ánh mắt bàng hoàng mà nhìn Tống Chân.

Thậm chí còn có phần ngờ nghệch.

Đã qua một lúc lâu như vậy, nhưng nụ cười trên môi Trúc Tuế vẫn chưa biến mất, bình tĩnh nhìn mẹ Trình và Trình Lang, mẹ Trình há miệng, Tống Chân lạnh lùng, vẫn là do Trúc Tuế tiếp lời, "Dì à, dì muốn hỏi gì vậy?"

Hệt như hai ngày trước.

Cũng là nụ cười đó, cũng là thái độ ôn hòa, cử chỉ lễ phép đó...

Nhưng cô và Tống Chân không thể chỉ trong ngày một ngày hai mà có thể thay đổi thành loại quan hệ này...

Mẹ Trình không khỏi rùng mình trước phép lịch sự ăn sâu vào xương cốt này, lập tức cảm thấy lạnh người.

Không thể nghĩ đến, càng nghĩ càng đổ mồ hôi lạnh.

"Hai người là như thế nào?" Cuối cùng vẫn là Trình Lang vững vàng hỏi.

Trình Lang nhìn Tống Chân, cô hỏi, Tống Chân đáp, "Cô nhìn thấy thế nào thì chính là như vậy."

"Tôi nhìn thấy là thế nào? Tôi muốn nghe từ chính miệng em nói!!"

Hai mắt Trình Lang đỏ bừng, đột nhiên rống lên.

Người qua đường lác đác tới lui, không khỏi bị âm thanh này thu hút sự chú ý, quay sang đánh giá bọn họ.

Trúc Tuế không quan tâm, Tống Chân thấy may mắn vì đã là buổi tối.

Có không ít con cái thế gia sống trong tiểu khu này, rất may là buổi tối không nhìn rõ mặt người, sẽ không làm ảnh hưởng đến Trúc Tuế.

Tống Chân thừa nhận khi Trình Lang vừa lao tới, nàng đã thực sự hoảng sợ.

Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, vài giây sau, trong lòng chỉ còn lại một sự bình tĩnh vô vị.

Tống Chân thậm chí đã thầm thở dài, cảm khái sức mạnh thời gian thật kỳ diệu, còn trào phúng nghĩ, hóa ra nàng đã có thể bình tĩnh đối mặt rồi.

Thời gian thật sự có thể làm thay đổi mọi thứ... 

Kể cả yêu, kể cả ghét.

Tống Chân cúi đầu, mỉa mai cười rộ lên, rồi lần nữa ngẩng đầu, ngay lúc Trình Lang cho rằng nàng sẽ nói gì đó, Tống Chân lại nhìn về phía Trúc Tuế đang đứng bên cạnh, đôi mắt hạnh trong sáng kia như một khoảng trời quang trăng sáng, cất chứa bên trong hai làn sóng nước lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường, Trúc Tuế bỗng nhiên bị nhìn một lúc, chỉ cảm thấy như đã bị mắc kẹt trong đôi mắt xinh đẹp này.

Tống Chân nâng cằm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng trong mắt Trình Lang và mẹ Trình, thậm chí là cả Trúc Tuế là vô cùng bất ngờ.

Nàng tách môi ra, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe miệng Trúc Tuế.

Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra.

Nhưng ở thời khắc này, ý khiêu khích trong đó lại rất nặng.

Giọng nói của Tống Chân mềm mại, nhưng vẫn mang theo chút kiên nghị độc nhất của nàng, "Cô nhìn rõ chưa?"

Được hôn ở nơi công cộng như này khiến từ đầu đến chân Trúc Tuế đều phiêu phiêu. (nói thẳng ra thì là phê:))

Hai mắt Trình Lang lập tức đỏ lên.

Mẹ Trình đã không còn biết nói gì, trợn tròn mắt.

"Còn cần tôi nói nữa không?" Tống Chân lại cười rộ lên, vẫn trí thức tao nhã như thường ngày, chỉ là đáy mắt lại có phần lạnh lùng, gật đầu nói, "Cũng tốt."

"Để tôi giới thiệu, đây là người yêu của tôi, Trúc Tuế."

"Là cháu gái của Trúc gia Quân khu I, Alpha cấp S, hiện đang đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học."

Giọng nói Tống Chân lạnh lùng mà sắc bén.

Mỗi câu mỗi chữ đều như nhát dao, tuy vô hình nhưng lại như thực sự có sát thương.

Hết nhát này đến nhát khác đâm vào, làm trái tim Trình Lang tê dại rỉ máu, đau đớn đến chết lặng.

Ý cười biến mất, trong nháy mắt Tống Chân lạnh giọng nói: "Mọi người đều quen biết nhau, giới thiệu đơn giản như vậy hẳn là được rồi." 

Khi hoàn hồn lại, Trúc Tuế cong khóe miệng nở một nụ cười chân thật, gật đầu, phụ họa nói, "Ừm, cô Tống nói rất đúng, quan hệ giữa chúng tôi là như vậy."

Mẹ Trình sốc đến không diễn tả được, á khẩu không nói nên lời.

Nhìn sang Tống Chân có chuyện muốn nói, nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên muốn mở miệng, nhìn thấy Trúc Tuế bà đều không nói được gì, lặp đi lặp lại mấy lần, bà cũng im bặt.

Những nghi ngờ trước đây của bà cũng đã sáng tỏ. 

Vì sao Trúc Tuế lại thân thiện ấm áp với bố Tống như vậy, vì sao nhiều lần bắt chuyện với bố Tống như vậy, Trúc Tuế...

Hoá ra nguyên nhân nằm ở đây, là do quan hệ giữa bọn họ.

Trình Lang ôm lấy ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Chân, không ngừng lắc đầu, không dám tin cũng không chịu tin.

Tống Chân không muốn để ý đến, khoảng im lặng khó xử lần nữa xuất hiện, Trúc Tuế nâng túi đồ trong tay lên, muốn chỉnh quai xách sang một vị trí khác trong lòng bàn tay, Tống Chân chú ý tới, hỏi cô, "Có nặng lắm không?"

Trúc Tuế cũng không khách khí, nói đúng sự thật, "Em đã đứng đây rất lâu rồi."

Nặng thì dĩ nhiên là có nặng, nếu chỉ xách đi thẳng về nhà thì không sao, nhưng đứng trơ ra ở đây thì khác gì tập tạ đâu?!

"Vậy chúng ta đi về đi."

Tống Chân không chút lưu luyến, gật đầu với Trình Lang và mẹ Trình, sau đó xoay người, "Về nhà cất đồ thôi."

Xem Trình Lang và mẹ Trình như không khí.

Trúc Tuế nhướng mày kinh ngạc trước lời nói của Tống Chân, nhưng thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh, đáy lòng cô cũng vui vẻ vô lương tâm đáp lại, "Được."

Về nhà về nhà!

"Tống Chân, không, em không thể đi!"

Trình Lang cảm xúc đứt đoạn, thấy hai người muốn rời đi, cũng không màng tất cả muốn chạy tới nắm cổ tay Tống Chân, định giữ nàng ở lại.

Tống Chân đưa lưng về phía Trình Lang, không phát hiện.

Ngay lúc Trình Lang sắp chạm vào người nàng, một bàn tay đột nhiên vươn tới từ bên cạnh, động tác không lớn, chính xác bóp chặt lấy khớp xương của Trình Lang, trở tay vặn một cái, Trình Lang lập tức kêu lên đau đớn... 

Kéo người lại, nhấc chân lên, buông tay...

Một loạt hành động liên tiếp lưu loát.

Khi Tống Chân quay đầu lại, Trình Lang đã tay ôm bụng đầu đầy mồ hôi lùi về phía sau, mẹ Trình cũng hoảng sợ bước tới đỡ cô.

Trúc Tuế xoay xoay cổ tay, đứng thẳng lưng trước người Tống Chân, nhặt cái túi bị tạm thời bỏ xuống đất lên.

"Tiến sĩ Trình, kêu to hét lớn như vậy rất phiền phức, Alpha đánh nhau cũng không phải là chuyện gì tốt."

Tống Chân mở cửa chung cư, Trúc Tuế xách đồ đi theo sau.

Ngay khi Tống Chân vừa định đóng cửa lại, Trình Lang ở ngoài đột nhiên khàn giọng lên tiếng chất vấn, "Quan hệ của hai người chắc hẳn vẫn còn chưa công khai đúng không, em không sợ tôi nói ra sao Tống Chân?"

Cánh tay đang đóng cửa của Tống Chân khựng lại.

Tống Chân ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lang, nhưng trong mắt lại không hề có cô, mà là ánh đèn sáng rực trong cảnh đêm của tiểu khu, lộng lẫy mà mỹ lệ, không khí nồng nàn hương vị ngày lễ.

Trong chốc lát đó, Tống Chân đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hình như chẳng nghĩ gì cả.

Trúc Tuế lo lắng nhỏ giọng thì thầm gọi, "Chị ơi?" 

Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Chân lại mở cửa ra.

Tống Chân: "Cô tới là để nói chuyện với tôi đúng không?"

Không đợi Trình Lang trả lời, Tống Chân đã nói tiếp, "Là về chuyện cô ngoại tình, và cả những chuyện cô muốn nói trong phòng thí nghiệm lần trước đúng không?"

Trình Lang ngừng nói, ánh mắt mẹ Trình lập lòe, vì mất mặt mà trốn tránh.

Giọng nói của Tống Chân như đến từ một không gian khác, cao cao tại thượng làm người nghe cảm thấy xa lạ.

"Từ nhỏ tôi đã thực sự rất không thích tính cách này của cô, cô ỷ vào quan hệ thân thiết mà mất bình tĩnh cáu giận, không quan tâm đến người khác sống chết như thế nào, suy tính chuyện của mình cũng không để ý xem người khác có tình nguyện đồng ý hay không, chỉ biết theo ý mình mà làm, Trình Lang, tôi nói thật, sau này cô nên sửa lại cái tính này đi."

Khẽ thở dài một hơi, Tống Chân bỗng nhiên nói: "Cũng tốt."

Giọng điệu của hai chữ này quá kỳ quái, Trình Lang nghe xong trong lòng thắt lại.

Trúc Tuế lại nghe được một loại cảm xúc nhẹ nhõm trong đó.

Trúc Tuế không lầm, trước đây Tống Chân không nói là vì không muốn dây dưa với Trình Lang nữa, cũng không muốn xé toạc miệng vết thương của mình, nhưng với hiểu biết nhiều năm của mình về tính cách của Trình Lang, Tống Chân rất rõ ràng rằng cuộc nói chuyện này là không thể tránh khỏi.

Người xưa vẫn nói, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

"Nếu cô đã chấp nhất như vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện."

"Nhưng bây giờ chúng tôi đang xách rất nhiều đồ, chờ chúng tôi lên nhà cất rồi sẽ xuống nói chuyện với cô."

"Đó là nếu cô một hai đòi nói."

Đáy mắt Trình Lang lại dâng lên tia hy vọng.

Trong khi đó Tống Chân ở phía đối diện thì đang nghĩ xem nên làm gì để lần nói chuyện này có thể khiến Trình Lang hết hy vọng.

*

Trình Lang không có ý kiến, mẹ Trình cũng không nói được gì.

Tống Chân đóng cửa chung cư, quẹt thẻ cùng Trúc Tuế đi lên lầu, vào thang máy, khi không nhìn thấy Trình Lang và mẹ Trình nữa, Tống Chân mới nói, "Chị muốn để cho cô ấy nói hết, trút hết cảm xúc ra, biết không còn hy vọng nữa thì từ bỏ, đỡ cho sau này mỗi ngày chạy đến đây lằng nhằng dây dưa phiền phức."

Dừng một chút, Tống Chân lại bảo đảm, "Chị sẽ không trì hoãn lâu đâu."

Trúc Tuế nghiêng đầu nhìn Tống Chân, giương đôi mắt dài lên, chỉ ra, "Chị đang lo em sẽ nổi giận hửm?" 

Tống Chân né tránh ánh mắt của cô chốc lát, cắn cắn môi hỏi lại, "Em... Sẽ như vậy không?"

"Em muốn đánh cô ta một trận." Trúc Tuế nói lời chấn động, làm Tống Chân sửng sốt, sau đó lại nghe đối phương lười nhác nói, "Nhưng mà nghe chị nói muốn cho cô ta từ bỏ, em thấy so với đánh thì khiến cô ta vô vọng vẫn hay hơn."

"Còn chuyện tức giận hửm... Có lẽ một nụ hôn có thể giải quyết nó á?"

Tống Chân ngơ ngẩn, không thể tin được, đây là lúc nào chứ, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy rồi?

Vừa quay đầu qua, Trúc Tuế đã híp mắt lại như hồ ly, mặt mày gian xảo nói thêm, "Cái hôn dưới lầu hồi nãy ngắn quá, em chưa nếm được vị gì hết!"

Âm cuối còn có phần oan ức lên án. 

Tống Chân: "..."

Còn, thật sự không phải nói giỡn...

Dingg, thang máy đã đến, nhưng hai người vẫn không đi ra ngoài.

Vài giây sau, ngay lúc cửa thang máy lần nữa đóng lại, Tống Chân kìm lại sự thẹn thùng, chủ động nhón chân tìm tới môi Trúc Tuế... 

Khi thang máy lần thứ hai mở ra, Tống Chân và Trúc Tuế trở về nhà, bố Tống đến cửa hỗ trợ xách đồ vào, kỳ lạ nói, "Gần đây buổi tối cũng nóng nữa à?"

"Dạ?" Tống Chân không hiểu.

Bố Tống nhìn nhìn Tống Chân và Trúc Tuế, vẻ mặt hoang mang nói, "Không phải đồ đều là do Tuế Tuế xách à? Sao mặt con lại đỏ vậy, trên đường rất nóng hả?"

Tống Chân: "..."

Bị bố Tống dùng giọng điệu nghiêm túc để hỏi, nàng còn càng thẹn hơn!

*

Lấy cớ đi dạo nói với bố Tống, cả hai lại đi xuống lầu.

Bố Tống cho rằng hai người muốn có không gian riêng tư, lúc rời đi còn giỡn giỡn chào hỏi, nói là đi trễ trễ tí rồi hẳn về này kia.

Tống Chân không còn gì để nói, dưới nụ cười thân thiện của cha già, lẳng lặng đóng cửa lại.

Vừa quay đầu, Trúc Tuế đã đưa cho Tống Chân một chai nước, còn rất chu đáo nói, "Chút nữa phải nói nhiều, uống miếng nước đi chị."

*

Xuống dưới lầu, Trình Lang và mẹ Trình cũng chưa đi.

Gật đầu chào hỏi qua, Tống Chân vẫn không có ý định mở miệng với mẹ Trình, bốn người cũng không ra ngoài, tìm một cái đình* khuất trong vành đai xanh của tiểu khu, Tống Chân và Trình Lang vào trong nói chuyện, Trúc Tuế và mẹ Trình ở chỗ xa xa bên ngoài canh.

(*) Đình bên TQ: một loại nhà có mái nhưng không có tường dùng để nghỉ ngơi

Trình Lang không biết phải mở miệng thế nào, mấy lần muốn nói lại thôi.

Nương theo màn đêm, Tống Chân không còn dịu dàng như thường ngày nữa mà khác lạ nói, "Từ lúc cô còn ở nước ngoài, chúng đã có một thời gian không liên lạc với nhau, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, hẳn là mọi việc đã bắt đầu từ thời điểm đó." 

"Cô nói đi, không cần phải ấp a ấp úng, không có gì mà tôi không nghe nổi."

Sắc mặt Trình Lang phức tạp, dưới sự thúc giục của Tống Chân, cuối cùng mở miệng.

Bên ngoài, Trúc Tuế tìm một chiếc ghế gỗ, lễ phép mời mẹ Trình ngồi xuống, còn thân thiện đưa cho bà một chai nước suối, chu đáo lịch sự nói, "Xin lỗi dì, bố đang ở trên nhà, tim ông ấy không được tốt nên không thể mời hai người lên ngồi được, thật sự xin lỗi dì."

Mẹ Trình nơm nớp lo sợ nhận chai nước uống vào miệng, uống xong mới nhận ra người được gọi là "bố" trong miệng Trúc Tuế là bố Tống.

Mẹ Trình: "..."

Trúc Tuế lại nói, "Con lấy có hai chai thôi, con thấy bộ dạng của tiến sĩ Trình chắc là sẽ không nhận nước của con, nên cũng không lấy dùm, tránh gây thêm xung đột, dì đừng để bụng." 

Trình mẫu: "......"

Lời nói nghe thì tốt, nhưng sau khi biết được quan hệ của Trúc Tuế và Tống Chân lại có vẻ chứa nhiều hàm ý sâu xa.

Mẹ Trình xấu hổ, không nói gì.

Trúc Tuế vẫn như thường lệ, nói vài câu về thời tiết, rồi lại nói về sự khác biệt giữa Thượng Kinh và Giang Thành, cô nói không nhiều, có hơi giống đang tự lầm bầm lầu bầu với chính mình, nhưng cũng làm cho bầu không khí bớt đi phần lạnh lẽo và xấu hổ. 

Nói được vài câu, mẹ Trình ngo ngoe rục rịch đáp lời, "Vậy, Tiểu Trúc à, con với Chân Chân, thật sự là..."

Trúc Tuế lúc này dừng nói, nhìn mẹ Trình, mẹ Trình nghẹn mãi mới nói ra được mấy chữ cuối, "Thật sự là, quan hệ người yêu sao?"

"Đúng vậy." Trúc Tuế không né tránh.

"Vậy con có biết con bé là..."

"Là cái gì ạ? Vợ cũ của tiến sĩ Trình, con dâu cũ của dì? Con biết." Trúc Tuế cười, trưng lên biểu cảm khó hiểu nói, "Thậm chí con còn biết rõ đối tượng ngoại tình của tiến sĩ Trình là ai nữa đó dì."

Trình mẫu: "."

Im lặng một lát, mẹ Trình vẫn không cam lòng, hỏi ra miệng nghi vấn trong lòng, "Con với Tống Chân bên nhau từ khi nào?"

Trúc Tuế nhướng mí mắt, tuy rằng màn đêm mờ mịt nhưng mẹ Trình vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trúc Tuế đâm thẳng vào chuyện thật sự muốn hỏi trong đáy lòng bà, khí thế xuyên thấu trái tim bà, làm bà bất giác toát mồ hôi lạnh.

Trúc Tuế cũng không làm khó, ngược lại nói, "Con thuộc Cục An ninh Quốc gia, trước đây làm nhiệm vụ mật ở nước ngoài, về nước gần như cùng thời điểm với tiến sĩ Trình, có thể gặp được cô Tống cũng coi như là một loại duyên phận."

Lời nói của Trúc Tuế rất nghiêm túc, còn đề cập đến nhiệm vụ mật, đánh vào vỏ bọc của mẹ Trình, để mẹ Trình bỏ đi sự nghi ngờ rằng trước đây Tống Chân cũng có đối tượng mập mờ.

Lúc ấy Trình Lang ở nước ngoài cũng được xem là làm nhiệm vụ, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, Trúc Tuế hẳn là sẽ càng bị quản lý nghiêm khắc hơn, suy đoán cô và Tống Chân đã có quan hệ với nhau từ trước chẳng khác nào vu khống. 

Mẹ Trình mím môi, cười gượng hai tiếng.

Lát sau, trong lòng bà vẫn hơi không thoải mái, ỷ vào sự lễ phép của Trúc Tuế, lại hỏi: "Điều kiện của con tốt như vậy, Tống Chân là... Con không cảm thấy con với con bé không quá phù hợp sao?"

1

"Phù hợp?" Trúc Tuế hỏi lại.

Mẹ Trình gật đầu, nói xong còn cảm thấy mình đã nói đúng chỗ, vẫn tiếp tục, "Gia đình con chắc chắn cũng có yêu cầu với bạn đời của con, Tống Chân là Beta, còn con là Alpha, con không cảm thấy... Con bé không đủ tốt sao?"

Sau nhiều lần do dự, cuối cùng vì e sợ khí thế của Trúc Tuế, bà vẫn nuốt mấy từ không được tốt đẹp như "Kết hôn lần hai" và "Không xứng với con" xuống.

Trúc Tuế nhanh chóng trả lời, "Con không nghĩ vậy."

"Chị Tống lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, lại là người sáng lập thuốc thử Z, giống với tiến sĩ Trình, chị ấy cũng cống hiến một nửa công lao cho thuốc thử Z, sao lại không đủ tốt được chứ?"

Mẹ Trình nghẹn lời.

Trúc Tuế nói không ngừng, "Hơn nữa, lần trước chị ấy đã cứu chị họ con, lần này tiếp tục cứu phu nhân Brown, còn giải quyết luôn nguy cơ tranh chấp quốc tế. Mặc dù cô Tống không phải là quân nhân nhưng Viện nghiên cứu khoa học vẫn quyết định phong tặng Chiến công hạng hai, nếu như nói cô Tống không đủ tốt, vậy rất nhiều Alpha và Omega trong Viện nghiên cứu khoa học không bằng cô Tống..." 

"À không, phải nói là trong những người cùng trang lứa của con, có rất nhiều người không bằng cô Tống, vậy chẳng phải là xấu hổ chết được sao ạ?"

Những người cùng trang lứa xung quanh Trúc Tuế đương nhiên là con cháu thế gia, Trúc Tuế nói vậy làm mẹ Trình nghẹn họng không trả lời được.

Nghĩ như vậy, thì quả thật Tống Chân có vẻ rất rất tốt.

Trúc Tuế: "Người theo đuổi cô Tống cũng có rất nhiều, con nghe trợ lý phòng thí nghiệm của chị ấy kể, lúc trước cô Tống không công khai chuyện kết hôn nên cứ lâu lâu là mấy vị trợ giảng trẻ tuổi, giáo sư hoặc phó giáo sư ở trường sẽ lại gửi hoa tươi tới, cô Tống làm nghiên cứu khoa học rất giỏi, vẻ ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất là tính cách hòa nhã dịu dàng, không phải khoa trương đâu, nhưng con nghĩ mấy người có mắt cùng lứa tuổi có ai lại không thích chứ." 

Mẹ Trình: "...?"

Trúc Tuế thu lại nụ cười, "Còn một vấn đề cuối cùng cho dì, bình thường dì có hay cảm thấy mất mặt vì mình kém cỏi không?" 

Mấy lời này khiến mẹ Trình sững sờ, lập tức nói, "Sao có thể được? Dì có gì mà phải cảm thấy xấu hổ mất mặt, dì dạy học hơn hai mươi năm, tuy không dám nhận là một giáo viên được tôn kính, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện bị đối xử khác biệt?!" 

"Vậy dì không phải Beta ạ?"

Mẹ Trình nghẹn lại.

Trúc Tuế: "Quyền bình đẳng ba giới đã được đề xướng từ rất lâu. Trên thực tế, ở Hoa Quốc so với AO thì có rất ít Beta làm người đứng đầu, nhưng bộ phận số ít những người đứng đầu này lại tài giỏi hơn rất nhiều so với AO. Dì không cảm thấy tự ti mặc cảm, vậy tại sao cô Tống lại không xứng với con?"

"Còn nữa, ở tuổi của cô Tống cũng chẳng có mấy AO có thể thực hiện được những gì chị ấy đã làm ở Viện nghiên cứu khoa học, vậy thì cô Tống hẳn là nên tự hào hơn mới phải. Thêm nữa, tuy rằng có bằng cấp chính quy, nhưng ở trước mặt cha con chị ấy, con còn cảm thấy mình có chút kém hiểu biết, con còn phải hy vọng sau này khi cô Tống trở thành người đứng đầu lĩnh vực nghiên cứu khoa học thì chị ấy cũng sẽ không ghét bỏ con đây..."

Mẹ Trình: "..."

Nếu muốn bắt đầu nói từ chuyện nàng là Beta thì mẹ Trình thật sự sai rồi.

"Hay là trong lòng dì cảm thấy B kém hơn so với AO?"

"Không không không, dì không có ý này."

Lệnh cấm kỳ thị đã được quốc gia đề xướng từ lâu, ai sẽ đi thừa nhận điều đó trước mặt người khác chứ!

Huống chi bà còn là giáo viên, trong trường cũng dạy mọi người đều bình đẳng như nhau!

Trúc Tuế hài lòng, gật đầu, "Đúng vậy, dì làm giáo viên đã hai mươi mấy năm, chắc chắn sẽ hiểu rõ đạo lý này hơn ai hết, dì xem, là con lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, haha."

Mẹ Trình cũng cười theo, cười gượng.

Trên mặt thì người, còn cảm giác trong lòng thì, thôi, đừng nhắc đến.

Trúc Tuế quả nhiên không hổ là xuất thân từ nhà quyền thế, tài năng nói cười liên tục không giận không hờn này đúng là khắc tinh với cái tính tự kỷ của mẹ Trình.

Mẹ Trình nhận ra không thể chiếm được tí lợi ích nào từ việc nói chuyện với Trúc Tuế, càng nói lại càng bị mắng ngầm.

Mắng người khác thì không nói, đằng này là cùng Trúc Tuế tự mắng mình, chuyện này là sao vậy chứ?

Sau khi thông suốt điều này, cuối cùng cũng im miệng.

Trúc Tuế cũng rất vừa lòng, trong lòng cô có rất nhiều tính toán nhỏ nhặt vang lên, lần này là cô gián tiếp giúp Tống Chân đòi lại mấy lời công kích trước đây mẹ Trình nói với nàng, không biết tối nay có thể dùng chút công lao này đổi thấy phần thưởng gì không nhỉ? 

Loại thưởng nào thơm thơm mềm mềm một chút, tốt nhất là phải có hương cam quýt... Trúc Tuế rất thích.

Thích đến nghiện.

*

Trong đình, Trình Lang đã nói xong, lúc nói giọng có chút nghẹn ngào.

Nếu nó được đặt ở một tháng trước thì có lẽ Tống Chân sẽ đau khổ theo, nhưng giờ phút này, ngoại trừ tĩnh lặng, thì trong lòng Tống Chân chỉ còn dư lại sự bình tĩnh vô biên.

Giống như là nghe kể lại câu chuyện của người khác.

Không cảm nhận được yêu hay ghét, cũng chẳng cảm nhận được tí cảm xúc nào.

Hoặc là, nàng đã sớm cảm thấy Trình Lang không đáng với những cảm xúc nàng bỏ ra.

"Đúng vậy, là tôi làm sai, nhưng lúc ấy tôi chỉ muốn em không ly hôn với tôi, tôi biết em quan tâm đến thí nghiệm, tôi chỉ đơn thuần là muốn em đừng ly hôn với tôi thôi..."

"Nếu tôi cầu xin em thì cũng sẽ không có hiệu quả, tôi rất sợ mất đi em cho nên tôi mới..."

Cho nên cô mới lựa chọn cách nhanh nhất và cũng hiệu quả nhất.

Tống Chân nghe hồi lâu đột nhiên mở miệng, "Cô có biết vì sao tôi lại xuống đây nói chuyện với cô không?"

Trình Lang nghe vậy trong lòng nhảy dựng, cảm giác bất an dâng lên đến đỉnh điểm, cưỡng ép bản thân không được ghen tị mà trả lời.

"Em sợ tôi nói ra quan hệ của em và Trúc Tuế..."

Tống Chân lắc đầu.

Chậm rãi nhưng kiên định.

"Không, tôi không sợ."

Dừng một chút, Tống Chân đứng lên, Trình Lang ngước nhìn nàng, giờ phút này, vị trí của hai người giống như đã quay về thời gian còn quan hệ yêu đương, Tống Chân luôn là người chiếm thế chủ động, chiếm cứ vị trí chủ đạo, Trình Lang không thể phản kháng, cũng vô lực phản kháng.

"Thật ra, tôi căn bản cũng không tin là cô sẽ nói ra ngoài."

Tống Chân đột ngột nói, "Trình Lang, tôi bỗng nhiên nhớ tới hai tháng trước, ở trong quán cà phê, hai chúng ta lần đầu tiên đề cập đến chuyện ly hôn."

"Rất kỳ lạ, bộ dáng ở trên giường của cô và Đồng Hướng Lộ trong trí nhớ của tôi đã mờ nhạt, nhưng những lời cô nói ngày hôm đó tôi lại nhớ vô cùng rõ ràng, thậm chí từng câu từng chữ tôi đều nhớ rất rõ."

"Cô nói, cô sắp làm trưởng khoa khoa Tuyến tố rồi, chỉ cần cô muốn, cô có thể giải thể phòng thí nghiệm phụ, đá tôi ra khỏi dự án nghiên cứu phát minh thuốc thử Z."

"Nói tôi không phải quân nhân, cũng không phải người nhà của quân nhân, phòng thí nghiệm phụ còn bị giải thể, chỉ với tư cách của tôi thì không đủ để lần nữa chạm vào cốt lõi của dự án nghiên cứu này."

"Cô luôn hỏi tôi sao lại nhẫn tâm với cô, vậy tôi hỏi cô, tâm huyết cố gắng nhiều năm như vậy cứ muốn từ bỏ là từ bỏ được sao?"

Từng câu từng chữ lạnh như băng, Trình Lang luống cuống muốn xen mồm cắt ngang, nhưng Tống Chân không cho cô cơ hội, nàng quay đầu sang nhìn thẳng vào Trình Lang, đôi mắt quá đỗi trong trẻo kia như ánh sao lấp lánh trong màn đêm, xua tan đi bóng tối, chiếu sáng thế giới chung quanh nàng, làm hết thảy sương mù mờ mịt trở nên vô hình.

"Khi đó cô quả quyết như thế, trịch thượng như thế, cô đoán chắc rằng tôi sẽ không làm gì được cô, chỉ có thể đồng ý."

"Tôi đúng là không thể làm gì được, lúc nghe xong những lời đó tôi đã vô cùng hoảng loạn, thậm chí cả video và ảnh chụp đã được chuẩn bị sẵn cũng không dám đem ra để làm điều kiện, tôi sợ làm phật lòng cô, sợ sẽ dẫn đến kết quả tồi tệ hơn."

"Cô có nhận ra không? Tình huống hiện tại rất giống với lúc đó."

Trình Lang bị lời nói của Tống Chân làm cho ngây ngốc, "Giống?"

Giống cái gì, giống chỗ nào, Trình Lang không hiểu, Tống Chân cũng không uy hiếp cô, còn cô thì đang cầu xin sự tha thứ mà. 

Tống Chân cười lên, một nụ cười vô cảm, mang theo sương hàn lạnh lẽo, lạnh thấu tâm can.

Giọng nói Tống Chân không lớn, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng, "Đúng vậy, rất giống."

Trình Lang thật sự bị bộ dạng của Tống Chân dọa sợ đến quên cả sầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn đối phương.

Tống Chân nói: "Chỉ là lúc đó tôi không làm gì được cô, còn hiện tại là ngược lại mà thôi."

"Nhóm thứ hai đã thành lập, chỉ cần tôi tạo ra được thành quả, thuốc thử Z sẽ trở thành của tôi, bất kể cô có làm gì, thì thuốc thử Z như thế nào đều thuộc về quyền hạn của tôi."

"Trúc Tuế là con nhà thế gia, cô hiểu tôi thì tôi cũng biết rõ cô, cô để ý đến tiền đồ của mình, để ý đến thành tựu của mình, sẽ không làm bất cứ chuyện gì liều lĩnh, cho nên, chuyện cô nói cô sẽ đi rêu rao khắp nơi về quan hệ giữa chúng tôi, tôi hoàn toàn không tin."

"Chẳng cần nói đến ông nội của Trúc Tuế là Tư lệnh Quân khu I, chỉ cần việc bố của Trúc Tuế là Phó viện trưởng Trúc, Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I lại chuyên nghiên cứu phát minh vũ khí, cô có hiểu ý tôi không?"

Tống Chân lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, kiên định nói: "Phó viện trưởng Trúc, tương lai sẽ trở thành Viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I."

"Danh dự của cô, tiền đồ tương lai của cô, tất cả đều nằm trong tay Viện phó Trúc."

"Cô là quân nhân, nhưng lại không có xuất thân gia thế, luật pháp Hoa Quốc đề cập rất rõ ràng, chỉ có cấp trên trực tiếp mới có quyền quyết định tương lai của cấp dưới, mà cô đã sớm bị ràng buộc với Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I rồi, trừ phi cô từ bỏ tất cả rồi ra nước ngoài, còn không thì cuộc đời cô chỉ có thể ở trong cái Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I này, cả đời này cũng không thể tránh khỏi được người nhà họ Trúc." 

Vẻ mặt Tống Chân lại thêm phần lạnh lẽo.

"Những gì trước đây cô nói với tôi, tôi sẽ trả hết lại cho cô ngay bây giờ ngay tại đây."

"Tôi và Trúc Tuế đã kết hôn, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp ở Hoa Quốc, cô cũng đoán đúng rồi, chuyện này nhà bọn họ vẫn chưa biết, nhưng cô mang trên mình thân phận vợ cũ của vợ Trúc Tuế, người nhà họ Trúc không thích tôi, vậy cô cảm thấy họ sẽ tử tế với cô à?"

"Nếu tôi là vết nhơ, vậy thì cô chẳng phải sẽ là sự tồn tại mà người nhà họ Trúc muốn xóa bỏ nhất sao?"

"Tôi đây cũng hỏi cô một chút, sau bao nhiêu năm mới leo được đến đến vị trí như bây giờ, cô sẽ chấp nhận vì muốn uy hiếp tôi, vì một mối quan hệ không thể cứu vãn mà đánh đổi tương lai xán lạn của mình sao?"

"Nếu câu trả lời là không thể, vậy bây giờ cô có thể làm gì được tôi?"

Nghe xong, đầu óc Trình Lang ù ù, nhìn vào ánh mắt của Tống Chân, không thể tin, cũng không dám... Tin. 

Quá kinh ngạc, thế cho nên trước sau gì cuộc hôn nhân của Tống Chân và Trúc Tuế cũng sẽ được nói ra.

Tống Chân đứng mũi chịu sào xuống nói chuyện với cô không phải vì nàng sợ cô đem chuyện này đi bêu rếu khắp nơi, trong thâm tâm nàng vốn không hề sợ.

Tống Chân xuống nói chuyện với cô, cũng không phải vì hòa giải, mà là để nhanh chóng thoát khỏi mớ dây dưa này, để uy hiếp cô?

Tống Chân đang... Uy hiếp cô??

Còn giữ nguyên cú pháp của cô để trả những câu nói trước kia lại cho cô?!

Cô biết rõ Tống Chân, nếu như nàng còn một chút tình cảm thì đã không đến mức này...

Nhận thức này như núi mùa lũ, gầm thét phá hủy chút ít lý trí còn sót lại của Trình Lang.

Nước mắt bất ngờ cắt ngang qua khuôn mặt, Trình Lang ngẩng đầu lên, nghênh đón cô là cái nhìn chằm chằm của Tống Chân, Trình Lang có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt như sao kia không hề có một gợn sóng nào, chỉ có tĩnh lặng...

Lần đối mắt này đã làm Trình Lang hoàn toàn suy sụp.