Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 60



 CHƯƠNG 60 - LÃO MẶC NHÀ TUI VỀ RỒI NÈ ^▽^

editor: idecidedtobegay

---0---

Về phần yêu tinh cuối cùng như lời y nói xuất hiện lúc nào, Cố tiểu yêu không nghĩ ra!

Cố Giai Mính một kiếm chém tới, như xắt đậu hủ chém thạch thất này ra hai nửa, linh khí chấn động, chấn nát lồng linh khí, nước biển lập tức chảy ngược vào, Cố Giai Mính tự bọc mình bằng một tầng linh khí, không cho mình bị nước biển làm ướt, sau đó lại chém một kiếm qua, "Ông không muốn đánh mày ở nhà ông, là sợ gây khủng hoảng bị người của Cục Quản lý bắt vào phòng tối nhốt! Làm mày hống hách cỡ nào! Hôm nay không chém chết mày coi như tao thua!"

Lần trước yêu trong Cục Quản lý tốt bụng nói với đừng gây động tĩnh lớn quá, bị người ta nhìn thấy thì không tốt, ở trong biển chắc không ai thấy đâu, lần này nhất định phải chém chết thằng cặn bã này!


Đoạn Dương Hải không ngờ xích khoá linh khí lại bị Cố Giai Mính dùng sức mạnh cơ thể đập nát, gã còn chưa kịp trốn, một kiếm tới mặt, chưa nhìn rõ Cố Giai Mính dùng vũ khí gì, cánh tay đã bị chặt đứt rồi.

Mắt Đoạn Dương Hải co rụt lại, lúc này mới nhận ra giá trị vũ lực của Cố Giai Mính, y hoàn toàn không phải tiểu hồ yêu ba đuôi như trên tư liệu!

Sau khi biết thực lực của hai người chênh lệch nhau xa, Đoạn Dương Hải quay đầu bỏ chạy, gã quen thuộc với môi trường biển, có câu 'như cá gặp nước', gã là sinh vật sống trong biển, sau khi biến thành nguyên thân bơi như bay, Cố Giai Mính bèn giơ kiếm đuổi theo phía sau, cá tôm xung quanh chạy trối chết.

Cố Giai Mính vừa thấy không đuổi kịp, càng tức giận, tự mình vây thành một trận pháp lớn bán kính mấy chục dặm. Bản thân Cố Giai Mính cũng ngốc, y học được kỹ năng phân thân từ lúc nào vậy?


Nhưng mà không quan trọng!

Việc quan trọng nhất trước mắt chính là chém chết con cá mặn thúi Đoạn Dương Hải!

Từ lúc gã nói muốn gϊếŧ chết Mặc Trạch Dương y đã động sát tâm, muốn đụng đến nhãi con của y, tới một cái gϊếŧ, tới hai gϊếŧ một đôi, ai nói hồ ly không biết giận!

Mười Cố Giai Mính cùng dồn lại, Đoạn Dương Hải không còn chỗ trốn, gã nhắm ngay một khe hở lao đi, mười Cố Giai Mính hợp lại thành, giơ kiếm lên bổ xuống! Chém đứt vây cá của gã.

Thiếu hai vây cá, tốc độ Đoạn Dương Hải không thể không chậm lại, lúc này Cố Giai Mính đuổi theo kịp rồi, giơ trường kiếm bắt đầu đuổi gϊếŧ, đuổi tới là một kiếm, gã liều mạng trốn, y lại đuổi theo chém một kiếm nữa, nước biển xung quanh đều bị nhuộm hồng, mắt Cố Giai Mính lại không hề chớp.


Trên đường đuổi gϊếŧ, Cố Giai Mính cảm nhận được hai con yêu giúp đỡ Đoạn Dương Hải, hai phân thân một trái một phải đuổi theo, đuổi tới là một chân, hai con rùa bị đá đến ngất xỉu, bị Cố Giai Mính một tay nắm đuôi kéo về, hai con chồng lên nhau, đập ra một cái hố cát sâu dưới đáy biển, y định lúc về mang về nhà hầm canh cho con trai.

Đoạn Dương Hải còn đang liều mạng chạy trốn, không chỉ linh lực của Cố Giai Mính đáng sợ, đồ trong tay y còn đáng sợ hơn, sau khi bị chém hai cái yêu hồn đều bất ổn, Cố Giai Mính còn đang đuổi theo, nhất định phải chém chết gã.

Lúc này Cố Giai Mính còn không biết, loại "đại yêu" như y tung tăng trong biển sẽ tạo thành hậu quả thế nào.

Sóng thần!

Sóng thần đột ngột!

Có người thích ngắm biển đã phát hiện dị thường, dự báo thời tiết không có báo trước, cảnh tượng này bị người ta đăng lên mạng, không ít giang cư mận bắt đầu nã pháo phòng ban liên quan, sóng thần mà không dự đoán được, các người còn biết làm gì nữa? Đồng bào vùng duyên hải đừng mang gì hết, bồng vợ bế con, lưng cõng cha mẹ chạy ngay đi!
Hiện tượng này cũng làm dân cư khủng hoảng, còn có người bịa đặt "tận thế" tro tàn lại cháy, thông qua internet hiện đại, lướt ngang internet một lần.

Người của Cục Quản lý phái bốn lão yêu tinh tới xem xét, nhất định phải bắt được chiếc yêu làm xằng làm bậy đó.

Lúc người của Cục Quản lý Đặc biệt đến nơi, mặt biển đang nổi sóng lớn, hai yêu tinh dùng hết sức lực mới dập được cơn sóng lớn, hai yêu còn lại nhanh chân đi tìm Cố Giai Mính.

Cố Giai Mính đã chém Đoạn Dương Hải đến thoi thóp, một yêu tinh, đang điên cuồng đuổi gϊếŧ cán bộ của Cục Quản lý, hai yêu tinh kia hoàn toàn không thèm hỏi, lạnh giọng hô: "Dừng tay!"

Cố Giai Mính nghe thế, lạnh lùng cắm thanh kiếm vào cổ họng Đoạn Dương Hải, ánh mắt chưa từng nhúc nhích.

Sau khi rút kiếm ra, Cố Giai Mính lắc lắc vết máu bên trên, linh khí trên thanh kiếm còn chưa tản đi, lập loè hàn quang. Y quay mặt lai, ánh mắt bình tĩnh nhìn yêu tới, "Các người chính là đường lui gã sắp xếp sẵn nhỉ? Các người cũng muốn linh khí trên người tôi?" Gϊếŧ một cũng là gϊếŧ, gϊếŧ một bầy cũng là gϊếŧ, bây giờ gϊếŧ hết táng thân nơi đáy biển, chết không đối chứng! Đôi mắt trong suốt của Cố Giai Mính nổi bật trong nước biển nhiễm máu, nhìn cả người y như được bao bởi một tầng máu.
Người của Cục Quản lý đều bị lệ khí trên người Cố Giai Mính làm hoảng sợ, ông cụ cầm đầu nói: "Chúng tôi không có hứng thú với linh khí trên người cậu, cũng không phải đồng bọn của Đoạn Dương Hải, cụ thể mọi chuyện Đổng tiên sinh đã nói với chúng tôi rồi, cậu theo chúng tôi về đi, chuyện này sẽ điều tra rõ ràng."

Cố Giai Mính nheo nheo mắt, không thể tin tưởng được người kia, "Đổng Hân?" Đổng Hân chỉ là một ông chủ nhỏ, đúng là có chút quan hệ giữa hai giới người và yêu, nhưng đó giờ hắn vẫn chướng mắt Cục Quản lý Đặc biệt, sao lại có tiếp xúc sâu xa với bọn họ được? Hơn nữa, đây đều là lão yêu quái! Đổng Hân mới hơn 20 thôi!

Người kia nghiêm túc nói: "Nếu cậu không tin thì có thể lên bờ xem thử, cậu ấy ở trên bờ chờ cậu đó, còn có tiểu hồ yêu của cậu nữa."
Cố Giai Mính lạnh mặt nghĩ nghĩ, móc điện thoại từ trong túi ra, vẫn dùng linh khí bọc lại, không hề bị đắm nước, nhưng tín hiệu dưới đáy biển không tốt lắm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của người Cục Quản lý Yêu tinh · Cố tiểu yêu gọi điện cho Đổng Hân, "Alo? Cậu đang ở đâu đó?"

"Tôi chờ cậu trên bờ nè, đmn cậu lên đây cho tôi nhanh!" Ông chủ Đổng đang cực kì quạu, "Cút lên đây!"

Tự tin của Cố tiểu yêu lập tức héo còn 8mm, y mới nhát một chút, linh khí trên thanh kiếm lại bắt đầu bất ổn, Cố Giai Mính nhanh chóng tụ tập linh khí vào tay, không ngờ lại nhận được cảm xúc vui thích của thanh kiếm truyền tới. Cố Giai Mính như tìm được một món đồ chơi rất vui, mừng rỡ hỏi: "Mày là vật sống?"

Các yêu tinh khác nhìn vẻ mặt của y...... giống như nhìn đồ tâm thần!
Vũ khí sao mà sống được?

Lúc này Cố Giai Mính mới phát hiện một chữ trên chuôi kiếm: Mặc.

Là chữ do chính tay Mặc Uẩn Tề viết.

Tim Cố Giai Mính nhảy lên, thứ này, là của Mặc Uẩn Tề? Vì sao lại ở trên người y?

Rốt cuộc đời trước đã xảy ra chuyện gì?

Người của Cục Quản lý Yêu tinh không muốn nhìn y "lên cơn" nữa, nên giục thêm một lần, lúc này thanh kiếm kia lại không nghe lời, biến mất. Cố Giai Mính nhíu mày, không thể không tạm đè suy nghĩ này xuống, lên bờ trước.

Mặc Trạch Dương vừa nhìn thấy Cố Giai Mính, xìu cái miệng nhỏ chạy tới, mặt muốn khóc lại không dám khóc, "Ba ba!"

Cố Giai Mính nhanh tay bế con trai cưng lên, vỗ lưng nó nhẹ giọng an ủi: "Rồi rồi, không sao, ba ba chỉ nghĩ coi bên dưới có vi cá không, cắt về hầm canh cho con ăn." Đáng tiếc hai con rùa to đùng kia, không biết ăn nguyên hình của yêu tinh có tính là phạm pháp không ha?
Mặc Trạch Dương trề mỏ, hiển nhiên không tin tưởng lý do gượng ép này.

Người của Cục Quản lý Đặc biệt vây lại, nói chuyện cũng khách sáo, "Vậy đi, chúng ta về tổng bộ ghi lời khai trước nhé." Câu này là nói với Đổng Hân, Cố Giai Mính nhạy cảm đã cảm nhận được cảm xúc lấy lòng của mấy lão yêu tinh, Cố Giai Mính nhíu mày, Đổng Hân thăng quan?

"Không được!" Đổng Hân che trước mặt Cố Giai Mính, sắc mặt hiếm khi lạnh lùng nghiêm túc: "Các anh lừa được con hồ ly ngốc này nhưng không lừa được tôi, tình trạng trong cục của các anh thế nào thì tự biết đi, có lão yêu quái nào sắp chết thèm nhỏ dãi linh khí của cậu ta không, ai dám chắc? Hơn nữa, dấu vết ở nhà họ Cố các anh cũng xem rồi, mắt không đui thì biết đã xảy ra chuyện gì, người cặn bã đều đáng chết, yêu tinh cặn bã thì không nên chết sao? Lùi một bước mà nói, cho dù các anh muốn để cậu ta sống, mấy ông già hai chân khốn khiếp bên trên để cậu ta tồn tại được sao? Khi nào thì yêu tinh các anh với con người lại hoà hợp như vậy?"
"Cái này......"

Đối diện mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Đổng Hân đã cười tủm tỉm diss lại: "Đừng nói với tôi chuyện của yêu tinh, một con người như tôi không nên xen vào, mỗi năm tôi đưa cho các người bao nhiêu yêu tinh nhỏ còn sống trong lòng các người không tự biết sao?"

Đổng Hân biết chứ, cho dù là yêu thế nào, bị bắt vào sống hay chết phải xem quyết sách của bên trên, đặc biệt là yêu tinh lực lượng mạnh mẽ, đều bị bên trên kiêng kị, cho dù yêu tinh muốn bảo vệ, mấy ông già hai chân bên trên chịu để Cố Giai Mính tồn tại sao?

Những yêu tinh đó nói không lại Đổng Hân, đúng là nhân tình của hắn thật, tới công chiện là bên trên có nói, không thể bất kính với hắn, vậy thì không dễ làm, nhưng nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, người cầm đầu đưa mắt ra hiệu với đồng đội, muốn bọn họ ngăn Đổng Hân lại trước, mang Cố Giai Mính đi rồi nói sau.
Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương, đang do dự xem nên trực tiếp đào tẩu hay là đập bọn họ một trận rồi đào tẩu sau, hôm nay xem như đã gây hoạ rồi, không được thì chạy trốn tìm lão Mặc thôi!

Nơi đó người của Cục Quản lý Đặc biệt không quản tới, y vẫn có thể đóng phim bên đó, làm sao cũng sống nổi.

Ngay lúc này, điện thoại của người cầm đầu vang lên, hắn mở ra nghe, sắc mặt hơi đổi, sau khi cúp máy mặt hắn trầm xuống, cảnh cáo Cố Giai Mính: "Xét thấy lần này cậu không tạo thành thương vong cho nhân viên, nên không mang cậu về, chờ Mặc tiên sinh trở về mời anh ấy đến tổng bộ một chuyến, cục trưởng của chúng tôi muốn gặp anh ấy."

Nói xong thì giống như gấp đi chấp hành nhiệm vụ khác, gọi đồng nghiệp vội vã đi mất.

Cố Giai Mính: Σ(⊙▽⊙) hả vậy là xong rồi???
Lão Mặc nhà y biết rồi?

Lão Mặc thiệt ghê gớm, cách cả một đại dương cũng biết y gặp rắc rối!

Ngay sau đó Mặc Uẩn Tề đã gọi đến, Cố Giai Mính uất uất ức ức nhanh tay nhấn nghe, câu đầu tiên chính là: "Em không có cố ý đâu."

Trọng điểm không phải cái này · Mặc tổng: "...... Không bị thương chứ?"

Cố Giai Mính lắc đầu, "Không có, em mà gấp thì sẽ có một thanh kiếm bự dùng siêu tốt chạy ra, chém cái gì cũng được hết!"

Mặc tổng nhẹ nhàng thở ra, cũng không quan tâm thanh kiếm bự mà Cố Giai Mính nói là thứ gì, chỉ cần y không bị thương thì hắn an tâm rồi, "Vậy thì tốt, em về nhà trước đi, còn lại khi nào anh về anh sẽ xử lý, hai ngày này Cục Quản lý có tìm em thì em cũng không cần quan tâm đến bọn họ, cần làm gì thì làm đó."

Mắt Cố Giai Mính sáng lên, ý của lão Mặc nhà y chính là có thể không nghe lệnh triệu tập của bọn họ, muốn làm gì thì làm.
Lão Mặc uy vũ!

Dù Mặc Uẩn Tề có nói gì, đáy lòng Cố Giai Mính có một loại tin tưởng mù quán, chỉ cần lão Mặc nói chắc chắn là đúng, hắn nhất định có thể làm được, lão Mặc nói không care bọn họ, thì y sẽ không care bọn họ! ╭(╯^╰)╮

Bên kia Đổng Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút, ánh mắt nhìn Cố Giai Mính đầy bất đắc dĩ, con hồ ly ngốc này! Khó khăn lắm mới sống sót được, vẫn biết gây hoạ như ngày nào.

Người của Cục Quản lý Đặc biệt dời trận pháp xong, thì vội vã đi mất.

Cố Giai Mính cúp máy, nhìn biển rộng sau lưng, chớp chớp mắt, "Này, sao cậu lại tới đây?"

Đổng Hân vừa nghe đã muốn chửi đổng lên, "Đám rùa kia mang tôi tới! Giờ bọn họ chạy mất rồi!"

Cố Giai Mính bị chọc cười, ôm Mặc Trạch Dương cũng ngồi xuống đất, lấy lòng nói: "Cảm ơn cậu nha!"
Đổng Hân trừng y một cái, lười để ý y.

Cố Giai Mính cười tủm tỉm áp sát vào, "Sao cậu cứ giúp tui mãi thế? Nói thật, cậu là con người duy nhất giúp tui nhiều đến vậy đó, vô điều kiện giúp tui."

Đổng Hân cười tự giễu, "Bởi vì mạng tôi tiện đó, nên muốn nhìn xem loại mạng cứng như các cậu đấu với ông trời sẽ có kết quả gì, kết quả chính là, các cậu thắng."

Nụ cười trên mặt Cố Giai Mính từ từ biến mất, an ủi vỗ vỗ vai hắn, "Bao lâu rồi cậu không về nhà?"

Đổng Hân đứng lên, vỗ vỗ ống quần của mình, giọng điệu nhẹ nhàng nghe vô cùng có khí phách, nhưng Cố Giai Mính vẫn nghe được mùi vị khác trong lời nói, "Chắc nửa năm đi, hai ngày trước mẹ tôi còn thúc giục tôi về nhà xem mắt nữa, không nói cái này, nghĩ cách về đi."

Mặc Trạch Dương ôm lấy chân cha nuôi nó, đòi ôm một cái.
Đổng Hân bế nó lên, mặt dán dán gương mặt nhỏ của nó, cười nói: "Lại lười?"

"Không sao," Mặc Trạch Dương sờ sờ đôi mắt của cha nuôi nó, đôi mắt này rất xinh đẹp, rất trong suốt, rất dịu dàng, mỗi lần bị đôi mắt này nhìn vào, Mặc Trạch Dương sẽ vô thức muốn cười, nhưng bây giờ, nó lại cảm thấy dưới cặp mắt đang mỉm cười này, che giấu một thứ rất đau lòng, nó non nớt an ủi: "Khi nào cha già con sẽ nuôi cha, nuôi 100 năm, 1000 năm, nuôi cha mãi mãi."

Đổng Hân bị chọc cười, "Đứa nhỏ ngốc, cha là con người, làm sao sống được 1000 năm lâu thế được?"

Mặc Trạch Dương rất kiên trì, "Dù thế nào cũng nuôi cha là được rồi, nuôi như ba ba vậy đó."

Đổng Hân cười đặt đầu trên vai Mặc Trạch Dương, cười mắng: "Thằng bé ngốc nha!"

Cố Giai Mính nhìn hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy hụt hẫng, con người dù có tốt đến đâu cũng không thể tồn tại mãi được, y nên đi tìm tiểu yêu tinh đánh một trận, mua thuốc kéo dài tuổi thọ của bọn họ cho Đổng Hân uống.
Y cũng hiểu ra vì sao nhân duyên của Đổng Hân ở trong giới yêu tinh lại tốt như vậy, bởi vì hắn giúp đỡ người khác chưa bao giờ cần báo đáp, chính là một câu: Tôi tình nguyện giúp bạn thì giúp, bạn muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì từ chối, dù sao thì tôi làm việc chỉ nghe theo tâm trạng của mình, không cần các bạn mang ơn hay báo đáp.

Cố Giai Mính biến thành con hồ ly to đùng, giơ móng vuốt với Đổng Hân và Mặc Trạch Dương, "Ở đây gió lớn, chúng ta bay trở về thôi!"

Đổng Hân: "......"

Biểu tình siêu ghét bỏ.

————

Cố Giai Mính ôm con về nhà, trong chớp mắt đó còn mua đồ ăn khuya ở ven đường. Mặc Uẩn Tề lại không thể không về ngay lập tức, xử lý cục diện rối rắm y gây ra.

Cho dù Cố Giai Mính không mời đến Cục Quản lý Đặc biệt để bị nhốt trong phòng tối, nhưng làm người quản lý trực tiếp của y, Mặc tổng vẫn nhận được thông báo trước hết thảy, phản hồi lại ngay lập tức, liên hệ với bên trên: Đừng đụng em ấy, tôi về xử lý!
Đổng Hân nói không sai, trong Cục Quản lý Đặc biệt có hai luồng ý kiến, phía yêu tinh tất nhiên muốn bảo vệ Cố Giai Mính, dù sao cũng là một đại chiến lực của phía yêu tinh, sau này có chuyện còn có thể mời y đi giúp.Nhưng phía con người lại không cho rằng như thế, một yêu tinh mạnh mẽ như vậy, một khi mất khống chế sẽ tạo thành thương vong lớn cho con người, chỉ có yêu chết, mới sẽ không để lại phiền phức sau này.

Mặc kệ đứng ở bên nào, đều là suy nghĩ cho tương lai của tộc nhân mình, ai cũng có lý.

Mặc tổng nghe được tin tức bên trong xong, lập tức nói với Buck: "Thu dọn hành lý, quay về"

Mặc Nguyên Bân lạnh mặt, bất mãn hỏi: "Anh mới về lại đi nữa, chuyện bên này ai xử lý?"

Mặc tổng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thằng em "không nên thân" của mình, tích chữ như vàng nói: "Chú."
Mặc Nguyên Bân: "......"

Đối với sự bất thình lình không chịu trách nhiệm của anh hai, cậu ba nhà họ Mặc hơi không chấp nhận nổi, chỉ còn lại một gương mặt tuấn tú lãnh khốc.

Mặc tổng đứng lên, vỗ vỗ bả vai em trai, "Anh dâu chú bị người ta bắt nạt, anh cần phải về."

Sắc mặt Mặc Nguyên Bân lạnh hơn, "Em đi sắp xếp một ít người cho anh, anh mang về cùng đi."

"Không cần," Mặc tổng ngăn em trai hắn lại, nghiêm trang nói: "Dẫn người cũng vô dụng, chuyện này muốn giải quyết thì hơi phiền phức, phải dùng đầu óc."

Mặc Nguyên Bân hiểu rõ gật gật đầu, thúc giục: "Anh mau về đi, chuyện trong nhà giao cho em."

Anh hai hắn nói nói, anh dâu dịu dàng đức hạnh, còn biết giữ con nấu ăn, chắc là một vợ hiền cha tốt dễ bị bắt nạt, làm em trai, cậu ba đặc biệt ủng hộ anh hai hắn.

Dịu dàng đức hạnh siêu dễ bị bắt nạt · Cố tiểu yêu: Cười dữ tợn chặt một con cá lớn, hai con rùa, hai ba con ăn cá chua ngọt, hầm canh rùa.
Mặc Uẩn Tề đột nhiên về nước, cũng làm Cố Giai Mính trở tay không kịp, không ngờ hắn nói về xử lý, là lập tức quay về xử lý ngay.

Đến bây giờ Cố Giai Mính còn không biết mình gây chuyện lớn cỡ nào, bởi vì y bại lộ giá trị vũ lực của mình, làm bao nhiêu người và yêu tinh nhớ thương, có bao nhiêu người muốn mạng nhỏ của y, Cố Giai Mính không biết gì hết.

Sau khi Mặc tổng về nước thì đến Cục Quản lý Đặc biệt, giải quyết chuyện Cố Giai Mính, còn chưa kịp về nhà.

Mặc tổng nói chuyện với ông cục trưởng cả một buổi trưa, cuối cùng cũng đi đến thoả thuận, bồi thường không ít tiền, còn bàn một chuyện làm ăn với người ta.

Chuyện công ty yêu tinh, phải đưa vào thực hiện càng sớm càng tốt.

Lúc Mặc tổng về đến nhà, đúng lúc Cố Giai Mính đi đón Mặc Trạch Dương, thầy cô tổng kết biểu hiện gần đây của bọn nhỏ, nói với phụ huynh những gì bọn nhỏ học được trong giai đoạn này, sau khi về nhà phụ huynh phải giúp bọn nhỏ học cái gì, xét thấy Mặc Trạch Dương nhóc con cả người đều là linh khí, tiểu yêu thiên phú kinh người vừa thông minh vừa nghịch ngợm, thầy cô cũng đặc biệt chú ý, ngoài những việc cần chú ý còn tâm sự với Cố Giai Mính hơn một tiếng đồng hồ, không chờ Cố Giai Mính đón con về nhà, Mặc Uẩn Tề đã về đến nhà, Cố tiểu yêu không kịp ra sân bay đón. Y cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác đón vợ bé nhỏ đó có được không, sao lão Mặc lại không xứng chức như vậy?
Mặc tổng về nhà, phòng đồ ăn vặt lập tức tràn đầy, đống đồ ăn vặt không còn được bao nhiêu trên kệ lại được bổ sung, còn có rất nhiều loại trước kia không có, thêm vào đó mẹ Mặc còn làm đồ ăn ngon cho cháu nội, căn phòng lập tức bị nhét đến đầy, kệ hàng không chất đủ.

Quản gia Buck bận không ngừng tay, chạy xuyên qua các phòng, động tác nhanh lẹ dọn xong từng món một. Nếu Mặc Uẩn Tề đã biết thân phận của ông, ông cũng không cần che giấu trốn tránh nữa, trực tiếp dọn dẹp xong với tốc độ không phải của con người.

Quản gia Buck không có ở nhà, Cố Giai Mính cũng không phải người biết dọn dẹp, hơn nữa Mặc Trạch Dương lại nghịch ngợm, hai ba con đã vứt loạn hết đồ đạc trong nhà rồi, tuy không phải dơ loạn đến không chỗ đặt chân, nhưng vẫn không giống vẻ sạch sẽ trật tự ngày thường. Là một quản gia hoàn mỹ, ông Buck như một tên cuồng quét dọn, từ trong ra ngoài quét dọn hết một lần, thậm chí còn khử trùng đế giày của hai ba con.
Mặc tổng mặt không cảm xúc nhìn ông Buck như một người bệnh cưỡng chế chạy qua chạy lại, cảm thán trong lòng, thật sự không thể rời Cố Giai Mính lâu quá được, đứa ngốc này quá lười biếng, vừa nhìn là biết ở không thoải mái, không biết mấy ngày nay có ăn cơm đàng hoàng không nữa.

Lại nhìn động tác phi nhân loại của Buck, Mặc tổng không biết nói gì, cảm thấy cuộc sống của mình đã thoát ly phạm trù của con người, trong nhà trừ hắn ra, tất cả đều không phải con người.

Thật ra bây giờ hắn cũng không thể chắc chắn nói mình là người bình thường.

Mặc tổng vào phòng ngủ, tự mình xếp lại quần áo hai ba con quăng trên giường, chỉnh tề đặt vào tủ quần áo.

Cố Giai Mính không dùng nước hoa, trên người lại có mùi thơm cơ thể tự nhiên, tươi mát dễ ngửi, lưu lại rất lâu. Trên người Mặc Trạch Dương lại có mùi sữa mà trẻ em mới có, gối đầu nhỏ đặt trên giường, đến gần là ngửi được mùi sữa ngay, mỗi một góc trong căn phòng này đều có thể làm hắn yên tâm.
Mặc Uẩn Tề ngồi trên giường một hồi, nôn nóng bất an trong lòng từ từ dịu lại.

Quản gia Buck đến gần gõ cửa, đứng ở cửa nói: "Tiên sinh, con hổ cậu mua đã được đưa đến, nuôi nó ở đâu thì được?"

Mặc Uẩn Tề đứng dậy xuống lầu nhìn thấy, vệ sĩ cầm một cái lồng sắt xuống xe, trong lồng sắt một hổ con chỉ lớn bằng con mèo nhà đang tò mò nhìn quanh bốn phía. Con hổ con này còn chưa cai sữa, chỉ mới hai ba tháng, lông màu da cam tràn đầy lằn đen ngang, đầu tròn tròn biểu hiện bốn chữ "khoẻ mạnh kháu khỉnh", đỉnh đầu mang chữ 'vương', lúc này còn chưa có khí chất của vương giả, làm nó trông ngây thơ đáng yêu thêm.

Bốn chân của nhóc con này rất ngắn, nhìn không lớn hơn con mèo nhà bao nhiêu, móng vuốt lại thô hơn mèo một cỡ, thậm chí cái đuôi còn có nhiều vòng tròn, đáng yêu cực kỳ.
"Đặt nó trong phòng khách đi, chờ Trạch Dương về, để thằng bé tự mình sắp xếp." Mặc tổng nghĩ nếu con quyết định nuôi, nên để nó toàn quyền phụ trách. Bé trai nuôi thú cưng từ nhỏ, bồi dưỡng ý thức trách nhiệm cũng không tệ.

Tuy rằng thú cưng này là vua muôn loài, nhưng Mặc tổng cũng không thèm để ý, con của hắn còn là yêu tinh nữa kia, không hàng phục được một con hổ sao?

Cố Giai Mính nắm tay Mặc Trạch Dương, thuấn di một cái đã đến nhà, cảm nhận được hơi thở của người trong nhà, mắt Cố Giai Mính sáng lên, bế Mặc Trạch Dương chạy lên lầu hai, Mặc Uẩn Tề đang đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng cửa, giờ này Cố Giai Mính cũng nên tới nhà rồi.

"Daddy!" Mặc Trạch Dương vui vẻ lao tới, chạy hai bước đã biến thành một con hồ ly nhỏ, thân thể nhanh đến chỉ còn một cái bóng giữa không khí, Mặc Uẩn Tề mới vừa quay đầu lại, mặt đã đón cái bụng của bé hồ ly đập tới.
Hắn cười ôm Mặc Trạch Dương vào lòng, mở ra một tay khác với Cố Giai Mính, ý bảo lại đây ôm một cái, không người hắn tâm tâm niệm niệm ngóng trông lại xuất hiện sau lưng hắn. Cố Giai Mính biệt nữu đi qua, không có nhào vào lòng người ta, mà là tức giận chọt vai Mặc Uẩn Tề, bất mãn nói: "Về cũng nói báo trước một tiếng, tui đi đón anh."

Mặc Uẩn Tề hôn hôn mặt y, ôm Cố Giai Mính vào lòng thật chặt, ôm một lớn một nhỏ trong lòng như đang ôm toàn bộ thế giới, vướng bận trong lòng, cuối cùng cũng có chỗ đáp.

Cảm nhận được sự nghiêm túc của hắn, Cố Giai Mính cũng không nỡ đẩy ra nữa, ôm lấy eo Mặc Uẩn Tề, ôm sát, con người yếu ớt này, khờ muốn chết! Về cũng không biết nói trước một tiếng, thôi, tha thứ cho anh ta vậy.

Cái ôm này, thật ấm, thật kiên định.
.

.

...................

LỠ LƯỚT TỚI ĐÂY RÙI THÌ BẤM SAO LUÔN ĐI MN ỚI ~~