chương 64 - NGHIỀN ÁP IQ TOÀN BỘ TỔ CHƯƠNG TRÌNH · BUG LỚN —— MẶC TỔNG: ONLINE ~
editor: idecidedtobegay
---0---
Chú năm của bé sói trắng là em trai út của ba ruột nhóc, xí nghiệp gia tộc do các anh trai hắn quản lý, hắn tự do nhất. Giá trị nhan sắc của nhà họ Bạch vẫn khá cao, bản thân Bạch Húc Thành cũng đẹp, mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn lãng, đúng chuẩn hình tượng một chàng trai toả nắng. Bạch Húc Thành đã vào giới giải trí phát triển từ sớm, nhưng danh tiếng vẫn không vang bằng Cố Giai Mính, tác phẩm cũng không nhiều, chủ yếu là vì lười, mỗi năm không ra được bao nhiêu tác phẩm, thích hắn tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Không còn cách nào, cậu năm nhà họ Bạch có tiền, tùy hứng!
Mắt nhìn cháu trai bóc hết gốc gác ra hết, Bạch Húc Thành mệt tim đỡ trán, hắn nên mang cháu trai thứ hai ngoan ngoãn theo mới đúng, không nên mang quả cầu vô pháp vô thiên này!
Nhân viên công tác lập tức xông lên, giải thích cho hai đứa bé những câu nào không thể nói, có thể giấu nhất thời thì nhất thời, ít nhất phải giấu ở hai tập đầu, official weibo còn rút thăm trúng thưởng nữa đó, con nói hết rồi, người xem không bị thử thách, còn rút gì nữa, con nói rồi còn đoán được cái gì?? Đoạn này chắc chắn phải bị cắt ra lúc chiếu.
Sau khi được nhân viên công tác dỗ dành một trận, Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân đều thâm trầm gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Chính là khi có người khác nhất định phải nghĩ đây là ba ba của nhóc sói trắng, cho dù biết cũng không được nói ra, đây là trò chơi ai giữ được bí mật sẽ thắng. Trò chơi ba giả, chậc chậc ~ Mặc Trạch Dương nhìn cha nó, muốn hỏi trò chơi ba giả hai người nói còn chơi nữa không?
Mặc Trạch Dương thở dài, bỏ đi, không cần chơi nữa, ba nhóc đã quên mất tiêu rồi.
Cố Giai Mính chỉ lo phun tào nhà họ Bạch, lúc này Cố tiểu yêu còn chưa biết, gia tộc Bạch Vũ còn trâu hơn nữa, anh trai chị gái Bạch Vũ lại, được mười đứa!
Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu, lúc này đã nhận ra tầm quan trọng của một gia tộc mạnh mẽ, người của lang tộc. vừa đông vừa bênh vực người mình, dù có sinh bao nhiêu đứa thì cũng có người trong tộc nuôi sống, tất cả bốn anh em nhà họ Bạch đều thành tinh, cho dù trải qua bao năm nữa vẫn có thể nâng đỡ nhau. Nhìn lại nhà mình chỉ có một đứa, Mặc tổng lập tức lo lắng, một con quá ít, Mặc Trạch Dương là yêu tinh, chú thằng nhỏ còn chưa kết hôn, nhưng dù sau này có con, cũng là đứa bé loài người. Tuổi thọ của Mặc Trạch Dương quá dài, không có anh em thì có nghĩa lúc nhỏ đánh nhau không có ai giúp nhóc, lớn lên có việc cũng không có ai đỡ đần. Mặc tổng quyết định về nhà phải bàn bạc với Cố Giai Mính chuyện này ngay, sinh thêm mấy đứa làm bạn với con trai, hắn có tiền mà, nuôi nổi.
Cố Giai Mính không biết Mặc tổng nhà y nghĩ cái gì, lúc này y nhìn thằng nhóc sói con trước mặt, góc nào cũng không vừa mắt. Cố tiểu yêu tức giận nắm chặt tay, căm giận nói với Mặc Uẩn Tề: "Sau này thằng nhóc sói con còn dám bắt nạt con chúng ta, em không quan tâm là ba hai ba ba ba tư hay là ba năm, chúng ta đập hết!"
Bạch Kỳ Quân chạy tới, vây quanh Mặc Trạch Dương hai vòng trước, sau đó có lễ phép chào hỏi Mặc Uẩn Tề và Cố Giai Mính, "Chào chú Mặc, chào chú Cố!" Nhóc con miệng ngọt cực kì, biết ăn nói, mặt còn đẹp, trắng nõn sạch sẽ, vẻ mặt anh khí, làm người ta phải thích, "Gần đây con luôn nhớ món chú Cố nấu, khi nào có thời gian con đến nhà chú chơi nữa được không?"
Từ câu này đã nghe ra, hai gia đình này có quan hệ với nhau, càng nghe ra Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đã sớm ở chung một chỗ, đạo diễn Dương cũng mệt mỏi đỡ trán, chương trình này còn quay tiếp được không? Lộ ngay từ phút đầu tiên luôn đó? Tính trời tính đất lại không tính ra Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân là bạn cùng lớp!
Hai thằng bé này chính là hai cái bug của chương trình!
Cố Giai Mính giơ tay nhéo gương mặt nhỏ của bé sói trắng vài cái, cười tủm tỉm uy hiếp: "Được chứ, tiểu tể tử! Còn biết nịnh nọt!"
Bạch Kỳ Quân bụm mặt, nghi ngờ nhìn Mặc Trạch Dương, ba cậu bị gì thế?
Mặc Trạch Dương dang tay ra, ba tớ ngầu dzị thôi đó! Sao nào?
Bé sói trắng xoa xoa mặt, động tay động chân chọt chọt mặt Mặc Trạch Dương, rồi cởi mũ Mặc Trạch Dương ra, chọc Mặc Trạch Dương đuổi theo đánh nhóc, bé sói con còn rất nhây, "Đuổi theo tớ đi! Đuổi kịp tớ trả lại cho!"
Mặc Trạch Dương dồn sức đuổi theo sau!
Cố Giai Mính không vui, "Thằng nhỏ này lại bắt nạt nhãi con nhà chúng ta!"
Mặc tổng nhíu mày, đúng là có hơi khó chịu, nhìn như bé nhà bọn họ bị thằng nhóc kia bắt cóc mất.
Bạch Húc Thành đi tới cười nói: "Tốt rồi, hai thằng nhóc có bạn chơi cùng, thằng nhỏ này quá nghịch ngợm, em sợ không trông được nó thật chứ."
Cố Giai Mính cười cười, tiếp lời cực nhanh, "Đúng rất lì." Còn thiếu đấm.
Cộng sự của Bạch Húc Thành đúng là bạn trai tai tiếng của hắn, tên là Ngũ Khả, cậu trai vóc người không cao, mặt búp bê, đôi mắt to, hai người từng hợp tác vài lần, bị giang cư mận đóng cửa tự high ghép cp, tổ chương trình nhìn trúng lưu lượng của bọn họ, ghép hai người thành một đôi kéo vào chương trình. Ngũ Khả vừa thấy Cố Giai Mính mặt đã đỏ, "Anh Mính, em là fan của anh."
Bạch Húc Thành hài hước tiếp lời: "Ai nha, câu tiếp theo em đừng nói là em xem phim của anh ấy lớn lên nha! Năm nay anh Mính còn chưa tới 30 đâu."
Cố Giai Mính híp mắt đánh giá bọn họ, đột nhiên vỗ tay một cái, "Hình như tôi thấy trên người hai người có một sợi tơ hồng! Đáng tiếc, là giả, đứt rồi?"
Lời này vừa ra, làm cho hai thanh niên đối diện xấu hổ, Cố Giai Mính thả tay, khó hiểu nhìn Mặc Uẩn Tề, sao vậy? Y nói không đúng sao, y thấy một sợi tơ hồng phảng phất trên người hai người đó thật mà!
Mặc Uẩn Tề ôm cổ Cố Giai Mính, ôm y vào lòng, thuận tay che miệng lại, "Đừng nghe em ấy nói bậy, em ấy thấy ai đẹp là lại muốn ghép đôi."
Cố Giai Mính: "......" Đánh rắm! Không hề!
"Không ngờ anh Mính lại hài hước như vậy!" Bạch Húc Thành cười ha ha, hòa giải, lúc này hai nhóc con cũng chạy về, Mặc Trạch Dương cướp được mũ của mình rồi, uất ức uất ức trề mỏ, siêu uất ức!
Tiểu Mặc tổng nhớ sâu sắc lời cha nhóc dạy, phải động não, phải học được các lợi dụng ưu thế của mình.
Bạch Húc Thành thấy đứa bé dễ thương nhà người ta bị thằng cháu lớn nghịch ngợm nhà mình bắt nạt thành như vậy, bất mãn nhéo tai Bạch Kỳ Quân, "Thằng nhỏ đầu gấu này, không được quậy vậy nữa biết không?"
Bạch Kỳ Quân vẻ mặt câm nín, có phải chú ruột không vậy, lúc cậu ấy đánh con sao chú không nhìn thấy? Cậu ấy đá đít con! Ba cái!
Rồi ngó Mặc Trạch Dương: ╭(╯^╰)╮
Bạch Kỳ Quân nuốt lời giải thích tới mép miệng lại, ăn mệt rồi nhóc con đã biết, dù bây giờ nhóc có nói gì thì người lớn cũng sẽ không tin, bởi vì Mặc Trạch Dương dễ thương! Nhóc cũng đâu thể cởϊ qυầи ra cho mọi người xem, nhìn tác phẩm hai chi sau của Mặc Trạch Dương vồ đây này!
Con hồ ly nhỏ này ngày càng tệ!
Bạch Kỳ Quân lục lọi túi, lấy hai cây kẹo que ra, đưa hết tới trước mặt Mặc Trạch Dương, vẻ mặt không còn cách nào, "Được rồi được rồi, là tớ sai, cậu muốn ăn cây nào, cho cậu chọn trước đó."
Cố Giai Mính xoa nhẹ đầu thằng nhóc một phen, vậy thì tạm!
Mà Mặc tổng, ánh mắt lại vi diệu cực kì.
A! Sói con!
————
Tổ chương trình cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chính thức bắt đầu quay, chủ yếu là nghĩ cho các bé, sợ các bé không thích ứng được, nhiệm vụ cụ thể ngày mai là gì thì, giữ bí mật!
Đến khách sạn mới biết tập này phòng của ba gia đình ở cạnh nhau, một nhà khác nghe nói là chuyến bay bị trễ, chưa tới được.
Mới đặt đồ xuống nghỉ ngơi, đạo diễn đã tìm tới, thương lượng với Cố Giai Mính, "Quay đoạn giới thiệu trước được không?"
"Gì?" Cố Giai Mính ôm một hộp bắp rang, đang chỉ huy Mặc tổng giúp y dọn hành lý ra, đạo diễn Dương giật mình hết sức, thì ra địa vị ở nhà của Mặc tổng...... là như vậy.
Đạo diễn Dương hoàn hồn, cười giải thích: "Là thế này, lúc chương trình của chúng ta phát sóng không nên quảng cáo cho nhà tài trợ sao, cậu nhận làm đi, đúng lúc quảng cáo cho chiếc xe này, tìm người khác thì Mặc tổng còn phải tốn tiền."
Vừa nghe Mặc tổng phải tốn tiền, Cố Giai Mính lập tức đồng ý ngay, "Không cần! Tôi làm được rồi!"
Bất kể làm gì, chỉ cần tốn tiền thì y sẽ làm hết!
Đạo diễn Dương: "......" Không nhìn ra nha, Mặc phu nhân keo đến vậy ~
Ăn trưa xong, Cố Giai Mính đi quay đoạn mở đầu, lúc về đúng lúc gặp gia đình cuối ở cửa thang máy, giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tóm lại lăn lộn trong cái vòng này, luôn có cơ hội đụng mặt nhau vài lần, hai vợ chồng này một người là diễn viên, một người là ca sĩ, hai người dắt theo một cô bé ba bốn tuổi, hồng hồng mềm mềm, bím tóc, đặc biệt đáng yêu. Cố Giai Mính từng gặp mặt cô diễn viên kia một lần, sau khi nhận ra, híp mắt nhìn nhìn đứa bé kia, cười, "Chị Lê, con gái chị xinh thật đó! Ai nha, xinh đẹp giống như công chúa luôn nha!"
"Làm gì đáng yêu bằng bé cưng nhà cậu, nhìn thấy chị lại muốn sinh thêm một đứa con trai!" Con mình được khen xinh đẹp ai mà không vui, Ninh Tuyết Lê cũng không ngoại lệ, thúc giục con gái: "Đồng Đồng, chào chú đi con!"
Cô gái nhỏ hơi thẹn thùng, nhỏ giọng gọi chú, thẹn thùng trốn đến sau lưng ba mình, lén nhìn Cố Giai Mính. Ba cô bé nhanh chóng bế áo bông nhỏ của mình lên, cười nói với Cố Giai Mính: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hướng nội, chúng tôi tham gia chương trình này cũng là vì để rèn luyện con bé, cho nó học được cách kết bạn."
"Vậy thì ổn rồi," Cố Giai Mính nhiệt tình nói: "Để tôi kêu Mặc Trạch Dương tìm con bé chơi."
Hai vợ chồng Ninh Tuyết Lê hơi bất ngờ, thấy Cố Giai Mính diss người ta trên mạng diss đến tàn nhẫn, còn tưởng y khó tiếp xúc lắm, không ngờ lại nhiệt tình hướng ngoại như thế.
————
"Phòng đối diện có một cô bé siêu dễ thương mới tới đó, con không đi tìm em đó chơi sao?"
"Em gái đó xinh đẹp lắm nha, con xác định không đi tìm người ta chứ?"
"Chơi với nhóc sói con đó có gì vui đâu chứ? Hai đứa con không phải ngày nào cũng chơi với nhau sao? Con trai phải chơi chung với con gái nhiều vào!"
"Nhãi con, cầm đồ chơi của con lên, mang đồ ăn của con theo, đi tìm em gái chơi đi!"
"Nhãi con à, con không cảm thấy có một em gái chạy theo sau lưng con rất tốt sao? Con có thể kết bạn với em đó!"
Cố Giai Mính tận tình khuyên bảo khuyên con trai mình đi thông đồng em gái nhỏ đối diện, kỹ năng cua bạn gái phải được huấn luyện từ nhỏ! Nhưng không làm gì được khi con trai cứ nhìn y bằng ánh mắt bất lực, đối với nhóc sức hấp dẫn của em gái nhỏ đối diện còn không bằng hộp bắp rang trong tay.
Cố Giai Mính mệt mỏi thở dài, mắc công lúc nãy y còn tạo quan hệ tốt với nhà người ta, lót đường cho con trai, nhưng không ngờ tiểu tể tử lại không hiểu sự khổ tâm của ba ba.
"Lão Mặc anh quản con trai của anh đi, nó không ăn thì ngủ, không thì cùng điên với mấy đứa con trai, phòng đối diện có một bé gái dễ thương quá chừng mà nó cũng không đi thông đồng, anh nói xem sau này nó có tìm được vợ không?" Nói không được con trai, Cố Giai Mính lại đi quấn lấy Mặc Uẩn Tề, điểm khó hiểu phong tình này, con y tuyệt đối không giống y, là giống cha nó, cha nó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Mặc tổng câm nín, chuyện này hắn nên quản thế nào?
Lúc này, điện thoại video ở cửa bị ấn vang lên, Mặc Trạch Dương chăm chỉ đi nhấc máy, cách màn hình chỉ thấy Bạch Kỳ Quân giơ một hộp mô hình Optimus Prime to đùng, hô: "Mặc Trạch Dương, ra đây lắp hộp đồ chơi này nè!"
Mặc Trạch Dương tỉnh táo tinh thần ngay lập tức, vui vui vẻ vẻ mở cửa, thả bé sói con vào phòng.
Ở cửa đối diện, cô bé nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn hai anh trai nhỏ, không dám nói chuyện, rồi đóng cửa lại.
Cố Giai Mính: "......"
Hai thằng nhỏ này, mai mốt lớn không tìm được vợ đâu!
Hai đứa khờ, cô bé xinh đẹp như vậy cũng không biết thông đồng, ghép người máy cái gì chứ!
Bé sói con ở chỗ này chơi vui vẻ vô cùng, hai đứa nhỏ thông minh trong vòng một buổi trưa đã lắp xong một người máy cao nửa mét, hơn 500 linh kiện, Bạch Kỳ Quân ăn cơm ở chỗ Cố Giai Mính, tới tối cũng không muốn về tìm chú nhóc, muốn ngủ chung với Mặc Trạch Dương. Chú nhóc con cũng vô tư, biết quan hệ của Mặc Uẩn Tề và anh hắn, nên yên tâm ném cháu trai ở đây chơi với bé hồ ly, dù sao trẻ em lang tộc bọn họ đều là nuôi thả, ai nhặt được thì người đó nuôi, nuôi đủ rồi thì trả về, hắn cũng quen rồi.
Một con hồ ly trắng một con sói, trên thảm phòng khách cậu đánh tớ một cái, tớ vồ cậu một cái, lăn lăn lăn qua lại, lăn đến Mặc tổng nhíu mày, xách thịt sau cổ bé sói trắng, lạnh mặt trả về.
"Có phải anh cũng cảm thấy con sói con đó rất thiếu đòn không?" Dưới ánh đèn tối tăm, Cố Giai Mính ôm mặt Mặc Uẩn Tề, ngăn cản động tác tiếp theo của người đang nằm sấp trên người y, vì sao, đã nằm xuống giường rồi, sao không thể nói chuyện đàng hoàng một lát?
Mặc tổng gật gật đầu, bắt lấy tay y, ấn trên gối nằm, cúi đầu hôn. Lúc này hắn hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề sói con với Cố Giai Mính, đã nằm xuống giường rồi, vì sao còn phải nói chuyện phiếm?
Cố Giai Mính bị chặn tới không mở nổi miệng, chỉ có thể đi theo cảm giác, bị động chịu đựng sự nhiệt tình của người kia.
Chỉ có thể làm một lần, tuyệt đối không thể nhiều thêm!
————
Ngày hôm sau, chính thức bắt đầu ghi hình, ba gia đình cùng đi đến điểm tập hợp.
Một quảng trường nhỏ diện tích không lớn lắm!
Trấn Ưu Khẩu nổi tiếng dư thừa thức ăn vặt, gần đó có rất nhiều phố ăn vặt, hôm nay nhiệm vụ của ba gia đình chính là dùng đôi tay của mình kiếm ít nhất 2000 tệ, phạm vi không vượt qua giới hạn "ăn", tập tiếp theo sẽ dùng số tiền này hoàn thành một nhiệm vụ khác, kiếm càng nhiều càng tốt.
Mỗi gia đình sẽ có 200 tệ tiền vốn, bao gồm tiềm cơm của cả nhà. Cụ thể làm gì phải dựa vào bọn họ, mục đích của tập này chính là làm bọn nhỏ cảm nhận được niềm vui khi làm việc, dùng hai tay mình tạo ra giá trị, không thể quen thói không làm mà vẫn có ăn.
Cố Giai Mính nhận lấy 200 đồng tiền tổ chương trình đưa, mặt màu khổ qua, kêu y xài tiền thì được, kiếm tiền thì hơi căng.
Ngó qua Mặc Trạch Dương, Tiểu Mặc tổng vẻ mặt không sợ gì cả, chỉ cần ở bên ba ba, vĩnh viễn không cần lo bị đói.
Chỉ cần không đói bụng, còn có gì đáng sợ đâu?
Hai gia đình khác cũng câm nín thật sự, 200 đồng tiền! Còn không bao ăn ở! Làm sao kiếm tiền? Đi rửa chén cho người ta sao?
Cố Giai Mính quơ quơ 200 đồng tiền trong tay, uất uất ức ức hỏi đạo diễn: "Không thể cho thêm một chút xíu nữa sao? Sao tổ chương trình keo quá vậy?"
"Trà Diệp Bao" trong tổ chương trình đều bị biểu tình của Cố Giai Mính chọc đến che miệng dậm chân, ai nha ~~ nam thần dễ thương quá, còn biết nhõng nhẻo ~~~ a a a a ~~~~ đạo diễn Dương đạo cho ảnh tiền đi! Mau! Anh ấy xin bao nhiêu cho bấy nhiêu!!
Đạo diễn Dương vui vẻ, "Cho nhiều thì làm sao cho các bé trải nghiệm niềm vui kiếm tiền được? Thời gian có hạn thôi nha, giờ đã 9 giờ, không đi nữa là không kiếm đủ tiền đâu."
Mặc tổng đã móc điện thoại ra, mở bản đồ, dùng định vị xác định vị trí của mình, nhanh chóng nhìn bản đồ xung quanh một lần, sau khi xem xong, lấy 200 đồng tiền đáng thương từ tay Cố Giai Mính, nhét vào túi của mình. Sau đó một tay dắt lớn, một tay dắt nhỏ, đến ven đường gọi xe.
Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt, "Đi đâu vậy?"
Mặc tổng cười nói: "Đương nhiên là dẫn em đi kiếm tiền."
Mặc Uẩn Tề nhìn người khác lúc nào cũng nhàn nhàn nhạt nhạt, không nhiệt tình, cũng không xa cách, là kiểu lạc quẻ ở ngoài vòng tròn, lúc người khác ồn ào nhốn nháo, hắn chỉ tao nhã đứng một bên, canh chừng Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương. Bây giờ cả nhà được ở riêng, rốt cuộc Mặc Uẩn Tề cũng tươi cười, nụ cười kết hợp với khí chất tao nhã của hắn, có vẻ chiều chuộng rõ ràng.
Cố Giai Mính nhìn hắn chắc ăn như vậy, an tâm ngay lập tức, cảm thấy chỉ cần có Mặc Uẩn Tề ở đây, đừng nói là 2000 đồng tiền thôi, 20 ngàn cũng kiếm được.
Mặc tổng dẫn lớn dắt nhỏ, cứ như vậy đi mất, từ bóng lưng nhìn vào, giống như là một người cha dẫn theo hai đứa con. Rõ ràng là Cố Giai Mính không dùng đầu óc, Mặc Uẩn Tề nói gì y tin cái đó, một là Cố ảnh đế khờ, hai là Cố ảnh đế hoàn toàn tin tưởng người đàn ông bên cạnh.
Cố ảnh đế khờ sao?
Không thể nào!
Trong cảm nhận của các fan, nam thần chính là một tồn tại hoàn mỹ, IQ và EQ đều cao hơn người ta một bậc, những phàm nhân môi cá bình thường kém xa, sao mà khờ được?
Chân tướng chỉ có một, y tin tưởng Mặc Uẩn Tề, thậm chí còn tin hơn cả bản thân mình.
Camera man sau lưng vừa quay vừa lau mồ hôi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bong bóng hường phấn đè chớt rồi.
Kết quả là, nghiền áp IQ của cả tổ chương trình bug lớn · Mặc tổng: Online ~
.
.
...................
cầu vótttt