Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả, Cô Ấy Phong Thần Trở Về

Chương 36: Không phải việc của anh



Nhiều người nói, Đại Hạ được các vị thần phù hộ. Vì vậy, đất thiêng mới có người tài, tuấn hái tinh trì, nền văn minh tồn tại hàng nghìn năm. Toàn bộ năm châu của Đại Hạ, đều là báu vật. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thời điểm mà Vương triều Đại Hạ chìm trong chiến tranh, nguyên nhân là những tộc ngoại lai liên tiếp xâm lấn.

Mặc dù Tư Phù Khuynh cũng tự chơi âm dương ngũ hành, ngoài ra còn có những điều siêu nhiên xảy ra xung quanh cô, nhưng cô không bao giờ tin vào ma quỷ. Đến khi cô gặp con tỳ hưu này. Trên sách ghi chép, tỳ hưu là một loài thú của điềm lành nhưng rất hung dữ. Tỳ hưu có miệng nhưng không có hậu môn, chỉ vào nhưng không ra.

Cô gặp nó trên đường vào thời điểm đó, cô nghĩ rằng con vật này thật sự rất hiếm nên đã nhặt nó lên rồi đem về nuôi. Sau đó, nuôi nó thành một đứa con trai hoang đàng.

Cô kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tất cả đều bị ăn bởi Tỳ Hưu ngớ ngẩn này. Nhưng Tỳ Hưu ngớ ngẩn thật sự có thể thu hút sự may mắn và xua đuổi tà ma, đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Tư Phù Khuynh nghĩ cô mang dòng máu Đại Hạ thuần khiết, đó là là lý do mà Tỳ Hưu đi theo cô. Có lẽ trên đời này cũng có Bạch Trạch, Trọng Minh các loại, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Tỳ Hưu đang ở Đảo Tự Do, làm sao nó có thể vượt hàng vạn dặm để đến với cô như thế nào? Hơn nữa, còn bị thương thành như vậy?

Tư Phù Khuynh xoa đầu chó trắng nhỏ, nói ngập ngừng: ''Phì Tưu?''

Con chó trắng nhỏ bất động, đảo mắt nhìn cô.

Tư Phù Khuynh thấy động tác của nó, chế nhạo: ''Bạch, Cẩn, Du!''

Con chó nhỏ màu trắng nhảy lên, hú lên sung sướng.

Tư Phù Khuynh: ''.....''

Quả nhiên, đó là Tỳ Hưu ngớ ngẩn được cô nuôi dưỡng.

Rõ ràng là gọi Phì Tưu rất dễ nghe dễ nuôi, nhưng nhất định phải kêu một cái tên văn chương như Cẩn Du, thậm chí còn lấy họ Bạch cho mình.

''Làm sao ngươi biết là ta?'' Tư Phù Khuynh nhíu mày, ''Ta chết rồi, ngươi biết không? Tiểu Bạch?''

Tiểu Bạch gật đầu, lại lắc đầu, rất mờ mịt.

''Ngươi nói ngươi có thể cảm nhận được ta chưa chết? Chúng ta có tâm linh tương thông?'' Tư Phù Khuynh suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra lý do, ''Không hổ là con gái tốt của baba.''

Tiểu Bạch: ''....''

Nó khinh. Cẩu chủ tử này lại bắt đầu đắc ý.

''Nhưng nói mới nhớ, sao ngươi càng ngày càng nhỏ?'' Tư Phù Khuynh giơ một móng vuốt của nó lên, ''Người đã từng chạy với ta, nhìn người bây giờ, ta có thể dùng một cái tát để đập chết ngươi.''

Tiểu Bạch ô ô vài tiếng, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô, có chút uỷ khuất.

''Mất sức mạnh rồi?'' Tư Phù Khuynh thở dài, ''Được rồi, vậy trước tiên đi theo ta, nhưng hiện tại ta rất nghèo, ngươi chịu đựng đi, không nên ăn nhiều.''

Tỳ Hưu không có sức mạnh, ngoài việc vẫn có nhân tính, nó thật sự không khác gì vật nuôi thông thường trong nhà.

Tiểu Bạch lại xoa xoa mặt, giơ chân nhỏ ra tỏ vẻ lấy lòng.

Tư Phù Khuynh giữ chân nó, tặc lưỡi: ''Nhưng bây giờ ngươi rất đáng yêu, mũm mĩm, chơi rất vui.''

Tiểu Bạch: ''.....''

Một người một thú cưng gặp nhau, đáng lẽ là làm người khác cảm động hết mức. Nhưng một lời này của Úc Đường, chính là Tư Phù Khuynh đang rất nghiêm túc đối thoại với một con chó, gâu gâu tới gâu gâu lui.

Úc Đường: ''.....''

Thôi xong, Tư Phù Khuynh bị kích thích đến điên rồi.

Úc Đường vội lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Úc Tịch Hành: ''Chú Cửu, woo woo woo con xin lỗi, Tư Phù Khuynh vỡ não rồi!''

Bên kia điện thoại, Úc Tịch Hành bình tĩnh nói: ''Úc Đường.''

Giọng nói không thăng không trầm, không tức giận cũng không kiêu ngạo.

''Chú Cửu, con thật sự không lừa chú.'' Úc Đường bịt chặt micro, trầm giọng nói: ''Chúng cháu đã gặp một con chó không có mông, Khuynh Khuynh bị kích thích nặng.''

Úc Tịch Hành không nói nhiều nhưng lại ngầm che giấu sức mạnh: ''Một phút.''

Úc Đường nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra hôm nay: ''Chú Cửu, chú phải tin con.''

Úc Tịch Hành hơi nhướng mày.

Anh cầm tách trà, hơi nước bốc lên từ trà cuốn đi những suy nghĩ sâu xa thoáng qua mắt anh. Anh hiểu tính khí của Úc Đường, mặc dù nó rất ồn ào, nhưng sự thật là nó sẽ không nói dối những vấn đề quan trọng. Với cách miêu tả như vậy, Úc Tịch Hành chỉ nghĩ đến một loài vật.

Tỳ Hưu.

Làm thế nào mà một con thú tốt lành như vậy có thể xuất hiện ở Lâm Thành?

Úc Tịch Hành ậm ừ, giọng điệu lạnh nhạt: ''Quay lại trước chín giờ.''

''Chú Cửu đừng lo!'' Úc Đường lớn tiếng nói, ''Con nhất định sẽ đem Khuynh Khuynh trả lại cho người, để chú giấu cô ấy!''

Bên đó tạm dừng lại.

Một giây sau, người đàn ông lạnh nhạt: ''Phụng Tam.''

Úc Đường khô héo ngay lập tức: ''Woo woo woo con đã sai, con không đùa chú, chú Cửu, đừng đuổi cháu đi.''

Cô thận trọng kết thúc cuộc gọi, cũng vừa vặn hết thời gian chờ đợi.

''Đi.'' Tư Phù Khuynh ôm lấy Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói, ''Baba dẫn con đi ăn cá.''

Nghe được câu này, Tiểu Bạch trợn tròn mắt, ậm ừ hai tiếng, không đáp lại.

"Khuynh Khuynh." Úc Đường ôm lấy cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta đi bệnh viện xem một chút được không?"

"Hả?" Tư Phù Khuynh thấy Úc Đường đang lo lắng nhìn cô, ho nhọ một tiếng, "Ồ, tôi đã học ngôn ngữ loài chó, tôi vừa trò chuyện với nó."

"Tiếng chó?" Mắt Úc Đường sáng lên, "Khuynh Khuynh thật tuyệt vời! Nó nói gì?"

"Nó nói...." Tư Phù Khuynh nhướng mày, "Nó rất ngu ngốc, cũng rất xấu xí, thích nhảy vào vũng bùn, chúng ta đừng chê nó."

Úc Đường khô khan nói: "Vậy thì nó hơi mất trí rồi."

Chó trắng gào lên, tức giận không thôi.

Tư Phù Khuynh vỗ đầu nói: "Đừng quậy nữa, nếu còn quậy nữa, ta sẽ ăn ngươi."

Tiểu Bạch: "......"

Cả hai người nhanh chóng đến địa điểm, được người phục vụ mời vào.

Nhà bếp riêng này rất hẻo lánh, giữa mỗi bàn đều có bình phong ngăn cách. Tư Phù Khuynh cũng tự tin tẩy trang. Lúc này Tiểu Bạch mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với gương mặt của cô, gào lên. Cuối cùng cũng dễ nhìn hơn. Vừa rồi nó còn không muốn thừa nhận.

"Có chuyện gì vậy?" Tư Phù Khuynh liếc nhìn, "Ngươi có ý kiến gì với trình độ trang điểm của ta?"

Tiểu Bạch: "......."

Không dám.

Nó liếm liếm móng vuốt, nhìn đông rồi nhìn sang tây, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Nó vươn móng vuốt bấu lấy vai Tư Phù Khuynh, trực tiếp cắn lấy sợi dây chuyền cô đang đeo. Khi Tư Phù Khuynh phản ứng lại, Tiểu Bạch đã nuốt mặt dây chuyền.

Tư Phù Khuynh: "....."

Cô gằng từng chữ: "Bạch, Cẩn, Du!"

Cô sẽ ném nó ra ngoài!

Tiểu Bạch vô tội liếm móng vuốt, trông giống như một quý cô thanh lịch, kiêu ngạo ưỡng cao bộ ngực.

"Cái tên phá của này!" Tư Phù Khuynh bắt lấy chân nó, mỉm cười: "Người có biết ngươi đã ăn thứ gì không?"

Tiểu Bạch chớp mắt, gật gật đầu.

Vàng đó.

Còn có thể là gì?

"Ngươi biết mà còn ăn?" Tư Phù Khuynh nghiến răng, "Đó là do ta đi làm kiếm được! Vàng 999 nguyên chất!

Tiểu Bạch lại gật đầu. Không phải vàng ròng, nó sẽ không ăn.

Tư Phù Khuynh: "....."

Cô muốn bóp chết con Tỳ Hưu ngu ngốc này!

Gần như kiềm chế sát khí của mình, Tư Phù Khuynh lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Úc Tịch Hành.

[Ông chủ, thương lượng một vấn đề, sau này anh có thể gửi vàng cho tôi thay vì gửi tiền không?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Ông chủ]: Xem biểu hiện của cô.

Lời ít ý nhiều, giống như anh, thanh quý sát phạt, uyên đình nhạc trì.**

**Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là đạo đức của một người sâu như vực thẳm và cao như núi.

Cách màn hình, cô dường như có thể hình dung anh đang ngồi trong màn đêm mờ ảo, mặc chiếc áo sơmi đen đơn giản và làm việc. Anh như bóng đêm thâm trầm, có một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ, khiến mọi người cảm thấy rất an toàn.

Nhận được một câu trả lời mơ hồ, Tư Phù Khuynh hết sức bi thương: "Bạch Cẩn Du, ngươi cút, ta không đủ khả năng nuôi ngươi."

Bây giờ đã khác xưa, cô kiếm đâu ra nhiều vàng như vậy cho nó ăn?

Tiểu Bạch dụi dụi vào chân cô, giơ hai chân trước lên, làm động tác lạy.

"Cho dù người có liếm ta, thì người cũng phải cút ra ngoài." Tư Phù Khuynh hít một hơi thật sâu, "Nói, đồ chó Tỳ Hưu, tại sao chỉ ăn vàng, đồng thì có vấn đề gì, đĩa đồng đã được sử dụng từ thời cổ đại, đó cũng là tiền!"

Tỳ Hưu ăn của cải từ mọi hướng, chỉ nuốt chứ không bài tiết. Nếu ăn thức ăn khác, ngược lại sẽ đánh mất sức mạnh. Sao cô có thể nuôi dạy ra một đứa con phá gia chi tử như thế!

Tiểu Bạch lắc đầu, chậm rãi nhúng bàn chân vào nước, viết mấy chữ lên bàn.

- -- Đồng không ngon.

"Có thể." Tư Phù Khuynh giơ ngón tay cái lên, "Sức mạnh còn chưa khỏi nhưng vẫn có thể viết chữ Hán, lợi hại."

Tiểu Bạch: "....."

Chủ nhân của nó thật sự là một tác phẩm điêu khắc phải không?

Tiểu Bạch chỉ nuốt một chút vàng, đột nhiên giơ chân lên, chỉ vào sau bức bình phong.

"Đường Đường xảy ra chuyện?" Tư Phù Khuynh cũng nghe thấy cuộc cãi vã, đôi mắt hồ ly nheo lại, "Ngồi đây đi, ta đi xem."

***

Úc Đường vốn đang đi theo người phục vụ chọn cá. Chọn xong thì đến khu vực tự phục vụ lấy trái cây, đột nhiên cô bị chặn lại.

"Úc Đường?" Một giọng nói vang lên, kèm theo một chút lạnh lùng, "Em đang làm gì ở đây?"

Úc Đường vừa quay đầu lại, sợ hết hồn: "Anh ba?"

Là Úc Diệu.

Anh ta nhìn cô không tán thành, "Hôm qua chú năm gọi, nói em đang mất tích, kết quả em tự mình đến Lâm Thành?"

"Liên quan gì đến anh?" Giọng điệu của Úc Đường trở nên lạnh lùng, "Không thể tới chơi sao?"

"Ông nội cũng đang tìm em, em tới Lâm Thành làm gì?" Úc Diệu không nhiều lời, nắm chặt cổ tay cô, gương mặt lạnh lùng, "Theo anh về Tư Cửu thành."

Nếu không phải vì không tìm được Quỷ Thủ Thiên Y, anh ta cũng không ở lại Lâm Thành lâu như vậy. Thêm nữa, anh không muốn gặp Tư Phù Khuynh, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta, làm anh ta cảm thấy buồn nôn. Tiện thể, có thể đem Úc Đường về lại Úc gia.

"Buông em ra." Úc Đường giãy dụa, nếu cô không thoát được, cô sẽ bị bắt đi, mắt cô chợt sáng lên, "Khuynh Khuynh, tôi ở đây."

Úc Diệu càng nhíu mày chặt hơn, lạnh lùng quay đầu lại.