''Cái gì?'' Tư Phù Khuynh cất túi, cả người đều lười biếng. Chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt nhưng không giấu được vẻ khí chất ngời ngời.
''Không có việc gì.'' Người đàn ông chần chờ một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cười: ''Sau khi đi vào rồi thì nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.''
Bây giờ cô chỉ quan tâm đến tiền, nếu ít tiền hơn, cô cũng không làm.
Người đàn ông cầm cuốn sổ, nhìn cô gái đi qua cửa rồi lắc đầu. Mặc dù không đến mức phải đi đến khu vực nguy hiểm như sa mạc, nhưng ông thật sự không ngờ rằng sẽ có một nữ vệ sĩ đến xin việc. Ngày nay đúng là có nữ vệ sĩ, nhưng rất hiếm, không có ai đứng đầu.
Những người ở Đại Hạ lâu năm cũng biết rằng trên trang web chính thức có một hội trường dành cho át chủ bài, nơi tập trung toàn những nhân vật hàng đầu trong ngành này. Các vệ sĩ trong phòng át chủ bài không thể được thuê bằng cách trả tiền, nhưng trong sảnh át chủ bài, chỉ có một người phụ nữ. Không rõ tên, không rõ tuổi, không rõ nguồn gốc. Ngay cả một số nhà tuyển dụng may mắn được cô ấy giúp đỡ cũng không biết cô ấy là ai. Tuy nhiên, tất cả nhiệm vụ mà cô làm trưởng nhóm chưa bao giờ thất bại. Ngay cả ông chủ của công ty vệ sĩ Đại Hạ Tiêu Cục cũng không hiểu vì sao mà một bật thầy như vậy lại đến làm việc trong ngành vệ sĩ. Nhưng đáng tiếc, vị cao thủ này đã gần bốn năm không xuất hiện, cũng không biết cô đã đi đâu. Người đàn ông thu lại suy nghĩ, tiếp tục ghi chép.
***
Trong biệt thự không có biển báo, Tư Phù Khuynh đi dạo một hồi liền phát hiện mình bị kẹt trong hoa viên không ra được.
''.......''
Cô đóng cửa trong phòng thí nghiệm nửa năm không ra ngoài, suýt chút nữa đã quên, cô là một tên ngốc mù đường. Trước đó đi theo các anh chị ra ngoài chơi, và cô luôn là người nằm đó không cần lo lắng bất cứ điều gì. Tư Phù Khuynh nhìn trái, rẽ phải, vì vậy cô đổi hướng, đi đến một con đường rợp bóng cây. Ngay khi cô ấy sắp đi đến cuối đường, ''vù vù'', một thứ gì đó lao vút qua không trung.
Lập tức có một giọng nói bén nhọn vang lên: ''Ai? Muốn chết?''
''Leng keng.''
Một loạt âm thanh lanh lảnh đột nhiên rơi xuống, Tư Phù Khuynh nhìn mấy chục cây ngân châm cách chân cô chỉ nửa bước, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác.
Ngân châm?
Còn có cao thủ Mặc gia ở đây?
Vẻ mặt không thay đổi, cô tiến thêm một bước, vòng qua bụi cây, nhìn thấy một chàng trai trẻ với khuôn mặt giận dữ. Có một người đàn ông khác phía sau anh ta. Nói chính xác, là ngồi trên xe lăn. Giọng điệu của người đàn ông ôn hoà, lộ vẻ uy nghiêm: ''Phụng Tam''
Phụng Tam ngừng lại, nhưng sát khi trên người cũng không che dấu, ánh mắt cũng không thân thiện: ''Cửu ca.''
Úc Tịch Hành hơi nhướng mày.
Cô gái đang đứng dưới gốc cây liễu. Ánh nắng mơ hồ xuyên qua cành cây chiếu vào người cô, phủ lên người cô một lớp ánh sáng trắng, giống như một giấc mơ mong manh.
Cô tò mò nhìn anh, bóng cây loang lổ phản chiếu trong mắt cô, mờ ảo mê hồn như ánh trăng. Một đôi mắt rất mê hồn. Đôi mắt anh đã nhìn thấy đêm hôm trước.
Tư Phù Khuynh liếc nhìn cũng nhận ra, đây chính là người đàn ông mà cô vô tình lợi dụng ngày đó. Cô vất vả chạy trốn, sao hôm nay lại trực tiếp đụng phải anh ta? Nhưng phải công nhận làn da của người này đẹp thật. Vốn dĩ cô cho rằng sư phụ và sư huynh của mình đã là thiên hình vạn trạng, nhưng cô lại không ngờ tới trên đời này thật sự có chữ ''điên đảo chúng sinh''. Anh ta dường như có một sức hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ khiến mọi người sẵn sàng đổ gục trước anh ta.
Không phải hùng hổ doạ người, mà là bao dung vạn vật.
Tư Phù Khuynh nhìn anh, thầm nghĩ, nghiêng người đối diện với anh, lại chạy nhanh như vậy, có lẽ anh không nhận ra cô. Nghĩ đến đây, mắt cô nhàn nhà lộ ra ý cười: '' Xin lỗi, tôi không phải cố ý xen vào, tôi tới để xin việc, bây giờ bị lạc, làm sao để tới đó?''
''Từ nơi này đi qua, rẽ trái rồi rẽ phải.'' Úc Tịch Hành quay đầu lại nhìn cô, chậm rãi nói: ''Qua khúc cua thứ ba, cô sẽ đến nơi.''
Giọng nói của anh giống như chính anh, du dương nhưng cũng rất áp bức.
Tư Phù Khuynh không khỏi xoa xoa lỗ tai: ''Chính là như vậy, cảm ơn.''
Ánh mắt cô dời xuống trên đùi anh, trong mắt có chút dò hỏi.
''Cô lại nhìn—'' hành động này khiến trong mắt Phụng Tam lại toát ra sát ý nồng đậm, lại bị Úc Tịch Hành cắt ngang: ''Phụng Tam, đi thôi.''
''Vâng!'' Phụng Tam chỉ có thể che giấu sét khí trong mắt, theo người đàn ông rời đi.
Tư Phù Khuynh không lập tức rời đi, cô nhìn bóng lưng của anh, như có điều suy nghĩ. Trước đó cô đã thấy rằng chân của anh ta vô dụng, anh ta không thể di chuyển, còn người đàn ông đêm đó tay chân rất nhanh nhẹn, sẽ không phải là người tàn tật. Cô thu hồi ánh mắt, Tư Phù Khuynh đi theo on đường mà Úc Tịch Hành đã chỉ, thuận lợi đi đến đại sảnh. Cô vươn vai, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tư Phù Khuynh đến cũng không muộn, sau đó rất nhiều người lần lượt đến, mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía cô với những cảm xúc khác nhau. Bao gồm cả Thẩm Hành Vân người ở trong phòng làm việc trên tầng hai.
''A, sao lại có một cô gái?'' Anh ta liếc nhìn màn hình lớn, không nhìn được bật cười, ''Cô gái này che chắn kín đáo thật.''
Một bên, Úc Tịch Hành vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Thẩm Hành Vân dường như nhớ ra điều gì đó, cau mày: '' Không phải đến vì cậu sao? Tôi đi kiểm tra.''
Mặc dù Úc Tịch Hành không tiện, nhưng bởi vì khuôn mặt của anh ta quá hấp dẫn, những cô gái ở Tư Cửu thành cực kỳ để ý đến anh. Cách đây không lâu, có một người phụ nữ đuổi theo ra đến nước ngoài, gây ra rất nhiều rắc rối.
Úc Tịch Hành hơi nhướng mày, không vội, nói: ''Cô ấy không phải.''
'Chắc chắn như vậy?'' Thẩm Hành Vân kinh ngạc: ''Nhưng thật sự không cần lo lắng, cô ấy sẽ không được chọn, cũng không thể nhìn thấy cậu.''
Xét về sức mạnh, phụ nữ luôn yếu hơn đàn ông. Những vệ sĩ khác đều cao và to, bắp chân của Tư Phù Khuynh còn không dày bằng cánh tay của họ.
Trên màn hình, những người khác đều đang làm nóng người, nhưng chỉ có Tư Phù Khuynh lấy từ trong balo ra một quyển sách rồi dựa vào ghế để đọc. Tiêu đề của cuốn sách được máy ảnh kéo vào rõ ràng.
''?'' Thẩm Hành Vân nhìn thấy, đột nhiên bật cười: ''Cô gái nhỏ này, tôi không thể không nói, cô ấy vẫn là một đứa ngu ngốc mê lịch sử. Vừa nói, hắn vừa thở dài: ''Nhưng nói thật, ai sẽ không sùng bái một người như Dận Hoàng.'' Đây là bạch nguyệt quang đối với vô số người, mặc dù anh ta chỉ sống trong sử sách.
Những lời này làm cho ánh mắt của Úc Tịch Hành cuối cùng cũng dời đến màn hình lớn, anh nhìn tiêu đề , ánh mắt liền trở nên thâm trầm.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Tư Phù Khuynh ngẩng đầu lên, cô nghiêng đầu, trừng mắt nhìn camera.
Thẩm Hành Vân ngạc nhiên: ''Thời Diễn, cô ấy—''
Tư Phù Khuynh cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
Giây tiếp theo, cơ thể cô lắc lư, một chân đá mạnh vào chiếc ghế của cô. Chủ nhân của bàn chân kia hừ lạnh một tiếng: ''Tôi đang nói với cô, cô có nghe không?''
Tư Phù Khuynh đóng sách lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười: ''Vừa rồi là anh đá vào ghế tôi đúng không?''