Du Tử Ngữ vừa mở mắt ra đập vào thị giác của cậu là hình ảnh một thanh niên mặt mày rối rắm đang nhìn mình.
Đây là ai?
Cậu nhớ rõ mình chơi game thâu đêm rồi mới lên giường đi ngủ, bỗng mơ hồ cảm thấy cả người rơi vào một khoảng không đen ngòm.
Khi tỉnh lại, người đầu tiên cậu thấy là người này, khung cảnh lúc đó không phải là ở ký túc xá mà là một căn phòng được bao phủ bởi màu đỏ.
Từ từ, cậu đang đứng chứ không phải đang nằm, đã thế lại còn mặc tây trang?
Người đối diện Du Tử Ngữ cũng mặc tây trang, tóc chải gọn gàng, dùng keo bóng loáng vuốt ngược lên. Đối phương khẽ nhíu mày nhìn cậu, âm thanh như nghẹn ở cổ họng cất lên, “Tử Ngữ…”
Du Tử Ngữ theo bản năng đáp lại, “Hả?”
Đối phương đột nhiên duỗi tay ra đè lên vai cậu, “Xin lỗi.”
Du Tử Ngữ vẫn còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn lễ phép trả lời, “Không sao.”
Người nọ nhẹ nhõm thở ra một hơi, xoay người chạy đi.
Chạy đi đâu vậy?
Du Tử Ngữ nhìn theo, quang cảnh xung quanh cũng dần hiện rõ trước mắt.
Đây là một buổi yến hội, phóng tầm mắt đi đâu cũng thấy một màu đỏ rực vui vẻ. Nơi Du Tử Ngữ đang đứng chính là sân khấu, phía dưới là một dãy bàn đầy đồ ăn, bàn nào cũng chật kín khách khứa, ai ai cũng trang điểm ăn diện đứng đắn.
Mặc dù trông đứng đắn như thế nhưng vẫn không giấu được tâm tình muốn hóng thị phi của từng người trong bọn họ.
Khách mời nhìn về hướng thanh niên tóc vuốt ngược kia, từng cái đầu bóng loáng chỉnh tề di chuyển. Sau khi quay được một nửa thì không thấy thanh niên kia đâu nữa, thế là bọn họ nhất trí xoay người lại nhìn về phía Du Tử Ngữ đang đứng trên sân khấu.
Cò người đang cười, có người chau mày, cũng có người lấy khăn tay chấm nước mắt, “Thật đáng thương…”
Đáng thương? Cậu á?
Du Tử Ngữ toan đi xuống hỏi han một chút nhưng vừa động đã bị người ta chặn lại.
“Tử Ngữ à, chúng ta xin lỗi cháu!” Người cản trở Du Tử Ngữ là một người phụ nữ có dáng vóc thấp hơn cậu nhưng sức lớn giọng to, chỉ với một tay ôm ngang người cộng với thân thể nặng nề của mình mà kìm cậu, miệng thì gào khóc nức nở đến kinh thiên động địa.
Du Tử Ngữ muốn đẩy ra nhưng tay đã bị người ta ghì lấy, bèn nói, “Dì ơi, dì-”
“Cháu gọi cô là dì?” Người phụ nữ nọ ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn cậu.
Du Tử Ngữ ngẫm nghĩ rồi sửa lại, “Chị?”
Người phụ nữ ngẩn người, sau đó nước mắt rơi xuống thành từng dòng, “Huhuhu sao lại thành ra như vầy??”
Khách khứa ngồi dưới vui vẻ hóng chuyện, còn có người mang cả hạt dưa ra cắn.
Du Tử Ngữ xấu hổ muốn chết, cố suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai cái gì rồi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu ôm người phụ nữ nọ rồi nhẹ giọng an ủi, “Đừng kích động, sẽ có cách giải quyết thôi…”
Du Tử Ngữ vừa thoát khỏi gọng kìm liền chạy thoát ra ngoài.
Lúc tìm đường, cậu loáng thoáng thấy dòng chữ được trưng ở nơi tiếp khách — [Tiệc đính hôn của Phó Lệ Phàm và Du Tử Ngữ].
Phó Lệ Phàm? Không phải là tên của nam chính trong cuốn tiểu thuyết Du Tử Ngữ vừa đọc sao?
Trong tiểu thuyết kia có một nhân vật pháo hôi cùng tên với cậu. Pháo hôi là con dâu nuôi từ bé của Phó gia, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Phó Lệ Phàm, sau này bị nam chính vứt bỏ trong đau khổ.
Thời gian bị vứt bỏ chính là ở tiệc đính hôn.
Phó Lệ Phàm vốn không muốn làm trái ý nguyện của cha mẹ nên mới đính hôn cùng pháo hôi. Không ngờ nam chính thụ quyết định rộng lượng tới tham gia tiệc đính hôn nhưng khi tận mắt chứng kiến đã chịu đả kích nặng nề rồi chạy đi, Phó Lệ Phàm không buông bỏ được người trong lòng nên cũng chạy theo luôn.
Hai nam chính cùng chạy đi, bỏ mặc ‘Du Tử Ngữ’ xấu hổ đứng trên sân khấu một mình.
Mà Du Tử Ngữ vừa tỉnh giấc thì đã biến thành pháo hôi này.
Cậu vẫn không dám tin, hướng về đôi vợ chồng trung niên kia hỏi, “Hai người là Phó Tuần và Vạn Tuệ Tĩnh, là cha mẹ của Phó Lệ Phàm đúng không?”
Đối phương ngẩn cả người.
Vạn Tuệ Tĩnh phản ứng trước tiên, “Tiểu Ngữ, cháu không nhận ra cô chú sao?”
Phó Tuần đen mặt, “Chú biết cháu tức giận nhưng cũng không thể cư xử hồ đồ như vậy chứ.”
Đúng rồi, quả thật là bọn họ.
Du Tử Ngữ xác nhận bản thân đúng là vừa chui vào sách, đồng thời cũng hiểu tại sao ban nãy lại có người cười mình — Ai mà lại không cười chứ? Vị hôn phu vì theo tiếng gọi con tim mà đuổi theo người yêu, mình còn đáp lại là ‘Không sao’. Có ai bị cắm sừng mà còn ngu ngốc đến mức giữ lễ với người ta đâu.
Du Tử Ngữ số đen xuyên thành pháo hôi thì thôi đi, lại còn dùng thực lực của chính mình mà trở thành pháo hôi ngu ngốc nữa chứ.
Cậu không nhịn được mà phẫn nộ, “Má nó chứ!”
Hai vợ chồng Phó gia lộ ra biểu cảm khó tin. Bọn họ nhìn nguyên chủ lớn lên nên vẫn luôn nghĩ rằng tính tình của nguyên chủ đáng yêu và dễ tính, không ngờ cũng có ngày nghe được những lời tục tĩu như vậy.
Vạn Tuệ Tĩnh ngơ ngác xong rồi lại bắt đầu khóc, “Cháu tức giận cô cũng hiểu mà. Xin lỗi cháu, cô chú không nên xem cháu như con dâu nuôi từ bé.”
‘Con dâu nuôi từ bé’.
Từ này như một hòn đá được thả vào mặt hồ phẳng lặng, khiến cho tràng nghị luận của khách khứa nhao nhao cả lên.
“Con dâu nuôi từ bé thật à? Thời đại nào rồi mà còn có vụ này nữa?”
“Cũng không hẳn. Du Tử Ngữ không có ba, mẹ lại mất sớm, họ hàng đều nghèo rớt mồng tơi nên không muốn nuôi cậu ta. Phó gia có ý tốt bèn nhận nuôi, lại không nghĩ đến cậu ta mặt dày câu dẫn thiếu gia, tính toán đường hôn sự cho chính mình.”
“Ý là Phó gia không xem cậu ta như con dâu nuôi từ bé à?”
“Đúng vậy, Phó gia vì tốt tính nên mới lấy cớ này để giữ thể diện cho Du Tử Ngữ đấy.”
Du Tử Ngữ nghe được những lời này, đầu đầy chấm hỏi.
Có thể đổi trắng thay đen vậy luôn?
Rõ ràng là do Vạn Tuệ Tĩnh mê tín, cảm thấy bát tự của Du Tử Ngữ hợp với con trai mình, bộ dạng lại đẹp mắt nên mới xem cậu là con dâu nuôi từ bé đó chứ.
Câu dẫn gì đó càng là lời nói vô căn cứ. Nguyên chủ vốn thẹn thùng, lúc nói chuyện yêu đương cùng Phó Lệ Phàm cùng lắm chỉ là hôn trán nhau thôi, làm gì có gan làm việc này?
“Khụ.” Phó Tuần ho khan, “Đừng để ý.”
Du Tử Ngữ thấy biểu tình của ông ta, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Không phải người khác đưa trí tưởng tượng bay cao bay xa, mà là do Phó Tuần xây dựng hình ảnh cá nhân là một người thiện lương, tốt tính, thuận tiện hạ thấp luôn thanh danh của nguyên chủ.
Nếu như thanh danh của nguyên chủ không tốt thì chẳng thể rời khỏi Phó gia, điều này có thể bảo vệ cho bí mật của Phó Tuần rằng ông ta là người đứng đằng sau vụ tai nạn xe cộ của em trai mình, hãm hại người ta xong thì thành công lấy được phần lớn tài sản.
Dựa theo nguyên tác thì không lâu sau đó nguyên chủ sẽ tự sát, vĩnh viễn bảo vệ cái bí mật này của ông ta.
Du Tử Ngữ nhớ lại, lòng bỗng run lên một chút.
Thất thần làm gì? Chạy đi chứ.
Cậu vừa định nhúc nhích thì đã bị Phó Tuần giữ chặt tay.
Phó Tuần dồn lực vào cánh tay, trên mặt vẫn là bộ dạng hiền lành đó, “Thôi bỏ đi. Tình cảm không thể miễn cưỡng được. Cháu thích nó, cũng không thể…”
Hóa ra ông ta nghĩ mình muốn theo đuổi Phó Lệ Phàm à?
Du Tử Ngữ lập tức cắt lời, “Ai nói tôi thích anh ta?”
Tất cả mọi người ngây ngẩn.
Du Tử Ngữ nhân cơ hội này rút tay ra cầm lấy microphone ở bên cạnh.
Cậu hắng giọng nói, “Các vị quan khách, cảm tạ mọi người đã thu xếp công việc bớt chút thời gian ra tham dự tiệc đính hôn này. Đáng tiếc là buổi tiệc này không thể cử hành được nữa rồi.”
Người dẫn chương trình đã sớm lui ra sợ ngây người. Du Tử Ngữ câu chữ rõ ràng, rất có bộ dạng của người chủ trì… Sao lại giành việc với hắn rồi?
Du Tử Ngữ hạ ánh mắt xuống, cười vui vẻ, “Nhưng chung quy cũng có việc đáng mừng. Tiên sinh Phó Lệ Phàm đã tìm được chân ái của đời mình nên tôi cũng suy xét một hồi, quyết định bản thân cũng đi tìm người mình thích.”
Mọi người mới đầu chỉ trợn mắt há hốc mồm, hiện tại chắc cằm cũng phải rớt xuống đất hết rồi.
Bị từ hôn mà còn ăn nói vui vẻ như vậy được ư?
Phó Tuần không nghe nổi nữa, chắn ở trước mặt Du Tử Ngữ nói, “Cháu nói bậy cái gì đó!?”
Du Tử Ngữ tránh ra một bên, tiếp tục, “Đây cũng là việc đáng mừng mà. Mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, muốn lấy lại tiền mừng thì vui lòng liên hệ ông Phó bà Phó hoặc nhân viên để lấy lại nha.”
Vợ chồng Phó gia: ….
Ai nói muốn trả lại tiền mừng?!
Khách khứa ngồi dưới sân khấu nghe nói có thể lấy lại tiền liền nhao nhao muốn đi lên.
Du Tử Ngữ đã đem lời cần nói nói ra hết, tự nhiên đem trả microphone cho Phó Tuần, “Tôi nói xong rồi, chú cứ tự nhiên nhé.”
Phó Tuần trừng mắt nhìn Du Tử Ngữ, hận không thể chửi một trận.
Ở dưới sân khấu cãi cọ vô cùng hỗn loạn, nhân viên bị khách quấn thân đòi lấy lại tiền. Phó Tuần cảm thấy con trai chạy trốn đã đủ mất mặt lắm rồi, không nghĩ tới việc buổi tiệc cũng có khả năng bị phá đến hỏng bét, bèn đi trước giữ gìn trật tự.
Du Tử Ngữ chớp thời cơ đi xuống sân khấu, một đường chạy về hướng cửa ra. Cậu chạy được một nửa thì đầu bỗng thấy choáng, hoảng hốt nhớ tới nguyên chủ hay bị tụt huyết áp. Thế là cậu bèn tìm một bàn ở gần đó, cầm lấy một ly nước trái cây.
Khách ngồi ở bàn này khiếp sợ nhìn Du Tử Ngữ, người ngồi sát cậu nhất sợ tới mức đánh rơi cả chiếc đũa xuống dưới đất.
Du Tử Ngữ bèn nhặt giúp người ra, còn đưa qua cho đối phương một ly nước, “Cụng ly.”
Người khách nọ theo bản năng chạm ly cùng cậu, “À ừ, cụng ly.”
Sau đó, Du Tử Ngữ nâng ly với cả bàn, nâng đến mức làm bọn họ như lọt vào sự hoang mang, chỉ biết làm theo mà cụng ly.
Chuyện gì vậy? Sao bọn họ cảm giác Du Tử Ngữ vốn ngồi chung bàn với mình ngay từ đầu rồi?
“Cảm ơn.” Du Tử Ngữ trước khi đi còn tặng một gói kẹo bạc hà, “Cô chú ăn ngon nhé.”
Chờ cậu đi rồi, cả bàn người mới có phản ứng.
“Cậu ta bị sao thế?”
“Tôi thấy cậu ta tốt đấy chứ.”
“Tốt cái gì mà tốt? Tính tình thay đổi rồi, chắc không phải điên rồi chứ?”
Người được cụng ly đầu tiên với Du Tử Ngữ trầm tư một lát rồi nói, “Không, khả năng xã giao của cậu ấy là do bị bức ép mà thành đấy.”
*****
Bệnh viện A, khu phòng VIP.
Nơi này cực kì an tĩnh, chỉ có âm thanh khe khẽ phát ra từ bàn hộ lý ở phía trước và tiếng bước chân qua lại của vệ sĩ.
Tận cùng bên trong phòng giám hộ là nơi Phó Hàm đang nằm.
Phó Hàm một tay sáng lập tập đoàn Phó thị, con trai trị giá trăm tỷ của Phó lão gia, thế mà lại bị tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, hôn mê trên giường bệnh đã hai năm.
Có không ít người cảm thấy vụ tai nạn này có điểm kỳ lạ.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Phó lão gia vừa qua đời vì bệnh xong thì con trai Phó Hàm có quyền kế thừa gia sản lại gặp tai nạn, còn con cả Phó Tuần lại bình yên vô sự tiếp nhận phần lớn cơ nghiệp gia đình?
Nhưng ngoài dự đoán là cảnh sát điều tra tuyên bố: “Tài xế lái xe vì bị sa thải nên mới trả thù Phó Hàm. Trước mắt không có chứng cứ cho thấy Phó Tuần đứng sau chuyện này.”
Quần chúng hóng hớt dần dần mất đi hứng thú với chuyện này, nhưng chú của Phó Hàm vẫn canh cánh trong lòng. Ông cảm thấy Phó Tuần mới chính là hung thủ, một lòng chờ chân tướng được đưa ra ngoài ánh sáng. Vì thế, ngoài việc phối hợp với cảnh sát điều tra, ông còn phái rất nhiều vệ sĩ đến bảo vệ Phó Hàm đến khi hắn trút hơi thở cuối cùng mới thôi.
Khu VIP bây giờ bỗng biến thành ‘nhà tù’ được canh giữ nghiêm ngặt, không khí áp lực đến mức nhân viên y tế cũng không dám nói chuyện, vệ sĩ cũng duy trì cảnh giác.
Ting — cửa thang máy bỗng mở ra phá tan không gian an tĩnh.
Du Tử Ngữ bước ra, đối mặt với một vài ánh mắt tò mò.
Cậu hào phóng chào hỏi, “Hello, còn nhớ tôi không? Tôi tên là Du Tử Ngữ, lần trước có đến.”
Đám vệ sĩ lập tức liếc mắt nhìn nhau phân phối nhiệm vụ. Một người kiểm tra danh sách người được phép vào thăm, một người báo tin cho ông chủ, còn một người bước tới trước mặt Du Tử Ngữ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Có hẹn trước không?”
“Có, lúc sáu giờ. Tôi tới gặp chú.”
Trên thực tế, hẳn là Phó Lệ Phàm và nguyên chủ cùng đến.
Phó Hàm không có cách nào tham gia tiệc đính hôn, nhưng dù gì hắn cũng là trưởng bối của bọn họ. Phó Lệ Phàm cùng nguyên chủ tính là đợi sau khi tiệc kết thúc thì sẽ tới chào hỏi người chú không lớn hơn họ mấy tuổi nhưng vận mệnh lại lắm chông gai này.
Vệ sĩ không nghe lời nói của một phía, “Chờ một lát, chúng tôi đang yêu cầu xác nhận.”
Trong chốc lát, chú của Phó Hàm trả lời, “Soát người, nếu không có vấn đề thì dẫn vào.”
Vệ sĩ hiểu ý, quay qua hỏi Du Tử Ngữ, “Cậu có phiền cho chúng tôi soát người không?”
“Không ngại.” Du Tử Ngữ ngoan ngoãn cho người ta lục soát.
Vệ sĩ lục soát một lát, lúc kiểm tra túi áo thì phát hiện một gói kẹo bạc hà, “Đây là cái gì?”
Du Tử Ngữ cười, “Mời mọi người ăn. Ở bệnh viện không cho hút thuốc chắc khó chịu lắm.”
“Được rồi, cậu có thể vào.” Gương mặt của người nọ lạnh tanh, nhưng vẫn nhận lấy gói kẹo bạc hà kia.
“Cảm ơn.” Du Tử Ngữ cười vui vẻ, đi theo vệ sĩ vào trong.
Phòng bệnh cũng rất yên tĩnh, chỉ là nhiều âm thanh từ máy móc hơn so với bên ngoài. Tiếng ‘tích tích’ vang đều như một quy luật, biểu hiện một sự thật: Phó Hàm dù nằm trên giường không thể động đậy nhưng vẫn là một người sống với trái tim còn đập.
Du Tử Ngữ nhìn Phó Hàm, lập tức nghẹn ngào, “Chú… à không, chồng ơi!”
Vệ sĩ đứng cạnh cả kinh, suýt chút là không duy trì nổi biểu cảm lạnh lẽo thường ngày.
Du Tử Ngữ quỳ gối bên cạnh giường, run rẩy cầm lấy bàn tay bị cắm đầy ống tiêm của Phó Hàm, “Hôm nay em mới biết, hóa ra người em thật sự thích là anh.”
Vệ sĩ lẽ ra phải bước tới ngăn cản việc này, nhưng mà Du Tử Ngữ lại không có động tác gì quá mức cho phép. Hơn nữa, gương mặt tươi cười kia rất đáng yêu. Hơn thế nữa… Y cũng muốn nghe một chút vì sao mọi chuyện lại như thế này.
Du Tử Ngữ tiếp tục nói, “Lần đầu em nhìn thấy anh liền cảm thấy thế giới này quá tươi đẹp, trần đời thế mà lại có người hoàn mỹ đến vậy. Em nhỏ bé biết bao nhưng lại có cơ hội được nhìn thấy anh. Em còn nhớ rõ lần đó anh mặc y phục màu đen, khuy măng sét hình vuông viền vàng đính trên tay áo, ngay cả đồng hồ cũng là màu đen, cả người sáng lấp lánh tựa như thiên thần…”
Vệ sĩ nghe một hồi, trên mặt hiện vẻ thống khổ.
Đâu ra lắm lời sến súa đến ghê tởm như vậy?
Y không muốn nghe nữa, bèn tiến lên kéo Du Tử Ngữ, “Đừng nói nữa!”
Du Tử Ngữ ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi, “Chú chưa nói gì mà…”
Vệ sĩ từ bỏ, lui về một bên che lỗ tai.
Du Tử Ngữ tiếp tục quá trình thổ lộ của mình.
Cậu đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết. Khi xưa còn nhận viết thư tình giùm để lấy tiền tiêu vặt nữa mà, mấy cái lời âu yếm buồn nôn này há mồm ra là chữ tự động tuôn thôi.
Lời nói tuy buồn nôn ghê tởm nhưng rất hữu dụng. Nói được những lời như này, cụ thể hơn tí nữa mới có thể cho người ta thấy rằng người vừa bị từ hôn không phải bởi vì xúc động muốn trả đũa nên mới đi tỏ tình với một người thực vật.
Mà Phó Hàm cũng không phải là người thực vật tầm thường. Không lâu sau đó anh sẽ tỉnh dậy, trở thành một nhà với vai chính chống lại phản diện.
Cái đùi vàng này đủ to. Xứng đáng để ôm.
Du Tử Ngữ hạ quyết tâm, sẽ không nói qua loa câu ‘Em yêu anh’ với Phó Hàm.
Cậu hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý gì khi thổ lộ với một người không thể đáp lại. Phó Hàm là người thực vật, trước mắt thì ý thức của anh đang ở trạng thái mơ hồ. Nếu có nghe được thì cũng chỉ có thể nghe được âm thanh, không lý giải được ý tứ, sẽ cho là tiếng lầm bà lầm bầm.
Du Tử Ngữ hiểu điều này nên mới mạnh mồm như thế nhưng ít nhiều cậu cũng có chút thẹn thùng.
*****
Phó Hàm mơ mơ màng màng ngủ thật lâu, đột nhiên ngày nọ lại tỉnh táo được một nửa.
Nói là một nửa bởi vì anh có thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng cảm giác được có người động chạm nhưng lại khó điều khiển được thân thể của chính mình — toàn thân trên dưới chỉ có mí mắt và đầu ngón út là nghe mệnh lệnh mà nhúc nhích.
Chỉ tiếc là biên độ dao động quá bé, người khác không phát hiện được.
Phó Hàm hết cách, chỉ có thể ngày ngày nằm ở trên giường.
Anh nghe được giọng nói của chú: “Mau tỉnh lại đi, công ty là của cháu.”
Anh nghe được âm thanh người khác nói: “Đáng tiếc, còn trẻ như vậy đã thành người thực vật.”
Âm thanh mà Phó Hàm nghe được luôn là tiếng thở dài thở ngắn, còn có đủ loại tiếc hận. Mà loại cảm xúc anh cảm nhận được nhiều nhất là sự thương hại về hoàn cảnh của anh.
Dần dần, anh cảm thấy khôi phục được ý thức cũng không tốt đẹp gì. Thà rằng cứ tiếp tục làm một người thực vật không có ý thức, như vậy cũng chẳng cần phải nghe những âm thanh thương hại mình như thế.
Đột nhiên có một ngày, cạnh giường xuất hiện một loạt âm thanh tỏ tình.
“Anh như thiên thần, như ánh sáng chiếu sáng sinh mệnh của em. Bởi vì có anh, hết thảy đều có ý nghĩa.”
Là âm thanh non nớt và ngây ngô tựa như thiếu niên chưa trưởng thành.
Giọng nói mềm mại, dịu êm nhưng thốt ra những câu từ rất nghiêm nghị, kiên định phải làm đối phương động lòng — có lẽ đơn thuần, có lẽ vô tri nhưng thiếu niên này đã thề thốt thật lòng như thế, lấy chính thanh xuân của mình ra để tuyên thệ.
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên chốt lại, “Bây giờ nhìn anh cũng thật đẹp trai. Yêu anh nhất.”
Người này không tỏ ra thương cảm anh, mà là dùng giọng điệu sùng bái nói hiện tại anh rất tuấn tú…
Phó Hàm tự dưng cảm thấy có ý thức là một chuyện tốt.