Sau Khi Bị Tra

Chương 7: Chương 7





Doãn Đổng, đã lâu không gặp.

Doãn Bạch chống gậy đi đến trên sô pha ngồi xuống rồi mở TV cho hai đứa nhỏ, hỏi hai đứa muốn xem cái gì.

Văn Văn vẫn là có chút sợ cô nên kề sát bên người Đồng Đồng ấp úng mà nói muốn xem tiểu trư Bội Kỳ.

Doãn Bạch hiểu rõ gật đầu rồi quay đầu hỏi Đồng Đồng: "Vậy còn con, cũng là tiểu trư Bội Kỳ sao?"
Đồng Đồng gật đầu tỏ vẻ lựa chọn của mình với chị gái là giống nhau.

Doãn Bạch nghe theo bọn nhỏ chỉ thị, liền tìm tiểu trư Bội Kỳ mở cho hai đứa xem.

Thấy hai đứa nhỏ đã ngồi ngoan ngoãn xem TV, Doãn Bạch móc điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý.

Đứa nhỏ kế nhà té bị thương nên cô cũng không thể bỏ đi luôn, như vậy thì quá không có tình người.

Tuy rằng Doãn Bạch cảm thấy chính mình cũng không phải là người tốt gì, nhưng trách nhiệm cần gánh vác thì cô cũng sẽ không trốn tránh.

Kim Tương Ngọc dẫn đầu đoàn đội nói hãy quen cô lật lọng nên sau khi nhận được tin nhắn của Doãn Bạch thì trợ lý cũng chỉ là nói câu tốt.

Thuận tiện còn tri kỷ hỏi Doãn Bạch còn cần an bài gì không —— tỷ như không ra nước ngoài thì muốn giải sầu gì trong nước không?
Còn giải sầu cái gì đây, khi cô nhìn đến này hai đứa nhỏ này thì tâm tình "Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở" cũng không còn.

Chỉ mong đứa nhỏ này nhanh khỏi lại để cha mẹ nó đừng tìm cô tính sổ là được rồi.

Doãn Bạch trả lời mơ hồ không rõ: "Để nói sau."
Doãn Bạch kêu trợ lý mua chút trái cây mấy đứa nhỏ thích ăn cùng đồ ăn dinh dưỡng đem lại đây xem như quà xin lỗi của cô, lúc này mới kết thúc đối thoại.

Trợ lý công tác hiệu quả, không bao lâu liền có người đưa cơm cùng trái cây lại đây.

Mấy trái cây này so với cơm trưa dì làm sắp đem đến còn tới nhanh hơn, bọn nhỏ đói bụng nhìn đến có ăn thì không khỏi hoan hô một tiếng.

Doãn Bạch thấy hai đứa vui vẻ thì bản thân cũng giương môi cười một chút.

Cô đem rổ trái cây đặt ở trên mặt bàn, cùng hai đứa nhỏ thập phần hào phóng mà nói: "Cho hai đứa, cứ tùy tiện ăn.


Muốn ăn cái gì thì tự mình đi rửa cái đó."
Đồng Đồng ngồi ở trên giường, ngọt ngào mà nói câu: "Cảm ơn chị tiên nữ!"
Văn Văn đứng ở bên người con bé còn có chút không thể tin được mà ngửa đầu đôi mắt mở lớn nhìn Doãn Bạch: "Thật vậy chăng?"
Doãn Bạch lúc này cũng không so đo cô bé sợ hãi cùng phòng bị, cười một chút gật đầu nói: "Thật sự, ăn đi.

Tôi cũng không phải hoàng hậu xấu xa gì, đưa đồ ăn có độc cho hai đứa!"
Đồng Đồng cùng Văn Văn đều đã từng nghe chuyện cổ tích Bạch Tuyết, nghe thế câu nói đều bật cười.

Đặc biệt là Văn Văn hoan hô một tiếng: "Chị không phải hoàng hậu xấu chị là tiên nữ giáo mẫu."
Cô bé lộc cộc mà chạy đến bên bàn trà mở rổ trái cây ra, sau đó ríu rít hỏi Đồng Đồng muốn ăn cái gì.

Đồng Đồng nói chính mình muốn ăn quả nho, cô bé liền ôm nho đi rửa sạch.

Cô là một người trưởng thành nhưng đi không tiện nên sai đứa nhỏ đi làm cô cũng không cảm thấy có gì bứt rứt.

Doãn Bạch thấy Văn Văn chạy tới phòng vệ sinh rửa trái cây, còn thuận tiện kêu đứa nhỏ này rửa táo cho mình luôn.

Không bao lâu thì Văn Văn liền lung lay mà bưng một mâm trái cây từ phòng vệ sinh đi ra.

Văn Văn ôm trái cây đặt ở trên bàn trà bên cạnh giường bệnh của Đồng Đồng, rồi cười hì hì lột nho cho Đồng Đồng ăn.

Doãn Bạch thấy hai đứa nhỏ vừa nói vừa cười, liền chống gậy đi qua cầm lấy dao gọt hoa quả gọt táo.

Tuy rằng là ngậm thìa vàng sinh ra nhưng Doãn Bạch thật cũng không phải đại tiểu thư cái gì cũng không thể làm.

Kỹ thuật gọt táo là vào mấy năm trước, khi Tiêu Niệm nằm viện thì cô âm thầm gọt hỏng mười mấy trái táo mới học được.

Đương nhiên, hiện tại kỹ thuật của cô đã càng thêm thành thục.

Không bao lâu thì "Con thỏ hồng" liền từ dưới dao của Doãn Bạch xuất hiện ra tới.

Doãn Bạch đem "Con thỏ hồng" để ở trước mặt bọn nhỏ liền nghe được một tiếng kinh hô: "Wow, là thỏ con! Thật đáng yêu!"
Đồng Đồng ngửa đầu cho Doãn Bạch một nụ cười thật lớn: "Chị tiên nữ, chị thật là lợi hại!"
Văn Văn cầm lấy thỏ con cứ trái nhìn một cái phải xem một cái rồi vui mừng đến không được: "Là thật sự rất là lợi hại, chị tiên nữ! Chị dùng phép thuật biến ra sao?"

Doãn Bạch để tay lên môi ho nhẹ một tiếng, nén cười ra vẻ trấn định nói: "Đúng đây là phép thuật thỏ con chữa lành!"
Cô rũ mắt nhìn đứa nhỏ nằm ở trên giường bệnh, có chút ngượng ngùng mà nói: "Đồng Đồng ăn xong thì chân rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Văn Văn nghe xong vội vàng đem thỏ con đưa đến bên miệng Đồng Đồng rồi vui vui vẻ vẻ mà nói: "Đồng Đồng em mau ăn, mau ăn! Ăn xong phép thuật thỏ con thì ngày mai, không, hoặc là buổi tối chúng ta liền có thể về nhà chơi!"
Đồng Đồng nhận quả táo chị mình đưa, hai tay ôm đặt ở bên miệng khẽ cắn một ngụm, cười hì hì nói: "Tốt, em đây liền ăn nhiều một chút."
Bộ dáng đứa nhỏ kia cầm trái táo gặm thoạt nhìn giống như là một con hamster nhỏ, linh động đáng yêu.

Doãn Bạch nhìn dáng vẻ này của con bé khóe môi khẽ nhếch, không nhịn được liền cười lên.

Chính là hai bạn nhỏ ngồi trên giường ăn táo cũng không có quên cô, một bên ăn một bên cũng cho Doãn Bạch một miếng: "Chị tiên nữ cũng ăn đi, sau khi ăn xong thì chân chị cũng sẽ tốt!"
Trong nháy mắt Doãn Bạch thấy kinh ngạc mà rũ mắt, nhìn Đồng Đồng hai mắt sáng lấp lánh ở trên giường cầm quả táo đang nhìn cô: "Mau ăn đi chị, sau khi ăn xong chị tiên nữ sẽ không cần cầm gậy nữa."
Doãn Bạch chống gậy đứng ở mép giường nhìn đứa nhỏ thiên chân vô tà tươi cười lại không nhịn được mà bật cười: "A......Phép thuật này không có tác dụng với tôi vì tôi đã là người lớn rồi.

Chỉ có đứa bé đáng yêu mới được phép thuật ưu ái."
Doãn Bạch quơ quơ gậy trong tay: "Còn có, cái này cũng không phải là gậy gì, đây là pháp bổng của tôi." Doãn Bạch cúi đầu, nhìn hai đứa nhỏ đầy mặt đều là nghiêm túc, "Muốn trở thành tiên nữ xinh đẹp như tôi thì phải trải qua khảo nghiệm rất tàn khốc."
"Biết chân tôi vì sao mà què không? Chính là bởi vì tôi dùng xương đùi này làm pháp bổng, mới có thể trở thành bộ dáng tiên nữ như hiện tại."
Đối mặt với hai đứa nhỏ thiên chân vô tà không rành chuyện đời thì ứng phó nhẹ nhàng hơn so với người lớn, Doãn Bạch cũng nói nhiều một chút, thậm chí bắt đầu nói đùa như không liên quan.

Văn Văn cùng Đồng Đồng nghe được lời này của cô lại thập phần khiếp sợ mà nhìn về phía chân Doãn Bạch đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.

Văn Văn gặm quả táo nhìn chân Doãn Bạch trợn mắt há hốc mồm: "Trở thành tiên nữ, thật đúng là phải trải qua chuyện đau đớn như vậy!"
Quá......!Quá lợi hại đi! Thế nhưng lại dùng xương đùi mình làm pháp bổng, vậy khẳng định rất rất đau!
Doãn Bạch nhìn ánh mắt các bạn nhỏ khiếp sợ, nhướng mày cười một chút: "Đương nhiên, nếu mà không gian nan thì sao trên thế giới này có tiên nữ lớn lên xinh đẹp như tôi đây?"
Cô nói như lời thề son sắt, bọn nhỏ tin là thật.

Đồng Đồng ngồi ở trên giường gặm quả táo lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Chị tiên nữ, chị có thể kể chuyện chị thành tiên nữ như thế nào cho hai em nghe không ạ?"
Doãn Bạch nhướng mày: "Muốn nghe chuyện xưa à?"
Văn Văn mãnh gật đầu: "Dạ dạ dạ, muốn muốn!"
Doãn Bạch nhắc gậy lên gõ gõ chân giường cười nói: "Tôi ngồi xuống rồi nói cho hai đứa?"
"Dạ dạ dạ!" Đồng Đồng duỗi tay rồi vỗ vỗ vị trí trong tầm tay, vô cùng cao hứng nói: "Chị tiên nữ mau ngồi xuống đi ạ!"
Doãn Bạch thuận thế ngồi ở mép giường, Văn Văn một bên chân chó mà lấy quả nho đưa cho cô.

Doãn Bạch duỗi tay nhận nho, một bên thong thả ung dung lột quả nho còn một bên suy tư nói: "Đây chính là một chuyện thật lâu thật lâu trước kia......"
Ở dưới ánh mắt chăm chú chờ mong của bọn nhỏ, Doãn Bạch thuận miệng bịa đặt một câu chuyện: "Thật lâu thật lâu trước kia, khi tôi chỉ mới mười hai tuổi, đang ở trong lâu đài hướng về biển, khí trời ấm áp hoa nở, ở cùng với cha mẹ......"

Văn Văn nghe được lâu đài đã vỗ vỗ tay, phát ra một tiếng tán thưởng: "Oa, lâu đài! Chị tiên nữ, trước kia chị là công chúa sao?"
Doãn Bạch nhìn cô bé một cái, mặt không đổi sắc mà nói: "Ừm, xem như là như vậy.

Ngoan ngoãn đi đừng nói chuyện, hai đứa còn muốn nghe kể chuyện hay không đây!"
Văn Văn lập tức giơ tay che miệng mình lại, tỉ mỉ nhìn cô: "Chị kể, chị mau kể."
Doãn Bạch chuyển mắt quét mắt nhìn Đồng Đồng đang hết sức chuyên chú nghe chuyện xưa, thấy lực chú ý của con bé đã hoàn toàn chuyển dời đến trên chuyện xưa, liền tiếp tục mở miệng nói: "Sau đó một ngày nọ tôi nhận được thư mời của hội tiên nữ, họ nói tôi đã mười hai tuổi sẽ phải chuẩn bị tham gia khảo nghiệm thành tiên nữ."
"Nhưng quá trình thông qua khảo nghiệm trở thành tiên nữ là rất gian nan, cho nên cha mẹ sợ tôi chịu thương tổn nên đã cự tuyệt yêu cầu của hội tiên nữ.

Nhưng mà hội tiên nữ đã chọn tôi trở thành tiên nữ, vậy cha mẹ tôi cũng không thể cự tuyệt......"
"Vì thế nên vào giữa trưa, cha mẹ điều khiển xe ngựa khổng lồ như long miêu, mang tôi chạy trốn."
Văn Văn lại kinh hô một tiếng: "Oa, xe ngựa long miêu trông như thế nào ạ?"
Doãn Bạch dừng một chút, cùng nàng nói: "Cái này sao, sau này lại miêu tả cụ thể cho con, tóm lại chính là xe rất nhanh lại xinh đẹp."
Doãn Bạch tiếp tục nói: "Cha mẹ lái khiển xe ngựa, theo hướng gió từ hướng đông đi, kết quả khi đi ngang qua rừng rậm vu nữ thì bị vướng bẫy rập của vu nữ đã bày bố."
"Nó quấn quanh xe ngựa long miêu của chúng tôi mà đúng lúc này, một cánh cự long đen nhánh lại khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cắn xe ngựa của tôi rồi đem nó nuốt vào trong miệng......"
"Xe ngựa ở trong yết hầu hắc ám của ục ục đi lăn xuống, trôi xuống trong bụng cự long......"
Văn Văn sợ tới mức mở to hai mắt rồi gian nan mà nuốt nước miếng, một hồi lâu mới vỗ vỗ ngực nói: "Ai nha, thật đáng sợ thật đáng sợ!"
Doãn Bạch cười một chút lại quay đầu nhìn Đồng Đồng trừng lớn hai mắt nhìn chính mình, tiếp tục nói: "Đáng sợ ha.

Hai đứa biết trong bụng cự long có gì không?"
Đồng Đồng một chút liền hưng phấn lên, bắt lấy tay Doãn Bạch hỏi: "Là cái gì là cái gì? Chẳng lẽ là người sao? Cự long có phải ăn thật nhiều thật nhiều người hay không ạ? Có phải lát nữa chị tiên nữ cũng bị ăn luôn?"
Doãn Bạch duỗi tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của Đồng Đồng: "Nói đúng."
Cô buông tay xuống rồi cười tủm tỉm mà tiếp tục nói: "Trong bụng cự long thật nhiều mảng dung nham lớn!"
Đồng Đồng khó hiểu: "Chị tiên nữ, dung nham là cái gì?"
Văn Văn hứng thú vội vàng đưa tay: "Chị biết chị biết, cái này thì chị biết, chính là cục đá rồi chất lỏng có độ nóng rất cao."
Đây là cách giải thích rối loạn lung tung gì đây!
Doãn Bạch trầm mặc một hồi, thay đổi cái cách nói: "Em có thể tưởng tượng thành là tảng lớn tảng lớn hừng hực lửa thiêu đốt."
Mắt Đồng Đồng lộ ra lo lắng: "Vậy chị tiên nữ có phải bị thiêu chết?"
Doãn Bạch lắc đầu: "Không có nga! Tuy rằng bên trong rất nóng lại thật nhiều lửa lớn, nhưng còn có xe ngựa long miêu cùng cha mẹ bảo hộ tôi......"
"Lúc xe ngựa lật thì cha mẹ đem tôi bảo hộ ở dưới thân.

Khi lửa của cự long sắp cắn nuốt tôi, thì tôi nghe được thanh âm của các tiên nữ......"
"Người đó nói: Rút xương chân của con, tin tưởng sức mạnh ái, trở tiên nữ phép thuật đi!"
Kỳ thật không đúng, khi đó Doãn Bạch cái gì cũng chưa nghe được.

Thì đôi mắt cô đã bị ánh sáng cháy bỏng chiếu vào còn lỗ tai bị thanh âm mãnh liệt bào mòn.

Cảm giác duy nhất còn chân thật đó là hơi thở đầy mùi máu ở chóp mũi.

Kia kỳ thật cũng không phải chuyện cổ tích mạo hiểm kỳ ảo như vậy, đối với cô mà nói đó là ác mộng vây quanh cô suốt thời niên thiếu.


Nhưng là ác mộng thì cũng sẽ kết thúc.

Doãn Bạch giơ tay nhấc gậy lên chỉ về phía trần nhà: "Sau đó tôi liền rút xương đùi ra, niệm chú ngữ, hóa thành một cây pháp bổng......"
Đúng lúc này, ai cũng không chú ý tới tay nắm ở cửa phòng bệnh đã bị người vặn ra, người kia vội vã dẫm lên giày cao gót cùng trợ thủ đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ngường kia có gương mặt trang điểm tinh xảo ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên liền nhìn về phía giường bệnh.

Chỉ thấy Doãn Bạch mặc một bộ tây trang màu trắng đang đứng ở bên cạnh giường bệnh, giơ lên cao gậy lại dõng dạc hùng hồn mà nói: "Pháp bổng vẫn luôn không ngừng mà phát triển, phát triển, trưởng thành thành Định Hải Thần Châm, từng chút thọc xuyên bụng của cự long."
"Khi bụng cự long bị phá vỡ thì dung nham xôn xao chảy ra, chảy một hồi cũng phun luôn tôi ra!"
Hai đứa nhỏ nghe đến đó, giơ tay bạch bạch bạch vỗ tay: "Oa! chị tiên nữ rất đỉnh!"
Doãn Bạch thu gậy lại rồi hướng đứa nhỏ nhướng mày cười: "Thế nào, có phải tôi là tiên nữ rất lợi hại hay không!"
Bọn nhỏ đều đặc biệt cổ động lại vô cùng cao hứng nói: "Phải phải phải! chị tiên nữ đặc biệt lợi hại!"
Nữ nhân mới vừa tiến vào nhìn tình cảnh hai nhỏ một lớn trong phòng bệnh hoà thuận vui vẻ lại có chút không hiểu ra sao.

Ai đó hãy tới nói cho nàng, đây là tình huống như thế nào.

Đúng lúc này, Đồng Đồng ngồi ở trên giường quay đầu, khi nhìn tới nữ nhân đứng ngay cửa thì hai mắt sáng ngời, la lớn: "Mẹ!"
Mẹ?
Doãn Bạch quay đầu, nhìn về phía cửa, cùng nữ nhân ngoài cửa đối mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Doãn Bạch hít ngược một hơi khí lạnh rồi dùng sức mà nắm chặt gậy trong tay.

Thảo!
Lại là Tả Tĩnh U!
Doãn Bạch nhớ tới hình ảnh khi nảy chính mình giơ cao gậy chỉ lên trần nhà thì xấu hổ đến hận không thể tìm nơi nào đó chui vào! Cô cầm gậy trong tay nhấc lên theo bản năng xoay người liền muốn chạy.

Đúng lúc này, Tả Tĩnh U mang theo trợ lý đứng ở cửa giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đang hơi hỗn độn, lại nở một nụ cười tươi cảm kích với Doãn Bạch: "A, Doãn Đổng, không thể tin được là cô, đã lâu không gặp."
Doãn Bạch kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Ha hả, đã lâu không gặp."
Tôi cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ này thật đúng là con gái của cô đó.

Sớm biết rằng là con gái của Tả Tĩnh U thì nói thế nào cô cũng không quản chuyện này.

................!
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện trường tử vong của xã hội
Tin tưởng sức mạnh ái, trở tiên nữ phép thuật đi!
Tin tưởng tôi, đồng thoại này là chuyện cổ tích chữa lành, bởi vì nó có thiên sứ đó!
....................!
-Pháp bổng là gậy phép thuật..