Sau Khi Bị Tra

Chương 99: 99





Ai là em gái của chị chứ!
Nghe Tả Tĩnh U nói về chuyện tặng quà, Doãn Bạch nhấp môi, khó có khi lại lộ ra một tia thẹn thùng: "Là tôi không nói cho chị trước, cho nên về chuyện quà cáp cũng không cần.

Hôm nay chị có thể cùng tôi về nhà ăn cơm tôi đã rất cao hứng rồi."
Tả Tĩnh U nở nụ cười: "Cũng không thể nói như vậy, về ăn cơm là về ăn cơm, còn tặng quà là tặng quà."
Tả Tĩnh U duỗi tay, nắm tay Doãn Bạch ôn nhu cười với cô: "Tôi ăn sinh nhật của bạn tốt, sao lại không tặng quà chứ?"
Doãn Bạch vẫn còn chối từ: "Đã nói rồi không sao a......"
"Mới không có chuyện không sao." Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn về tài xế ở phía trước, kêu một câu: "Chị tài xế, có thể dừng ở trung tâm thương mại phía trước một lát không ạ?"
Chị tài xế rất ngượng ngùng cười trả lời một câu: "Được."
Không bao lâu xe đã dừng ở trước cửa trung tâm thương mại, Tả Tĩnh U nhanh chóng xuống xe, Doãn Bạch thấy thế vội vàng bắt lấy góc áo nàng, có chút hoảng loạn hỏi: "Chị đi đâu?"
Tả Tĩnh U bấm tay, ở bắn lên trên trán cô một cái, cười tủm tỉm trả lời: "Đi mua quà cho em nha người bạn yêu dấu của tôi."
Tả Tĩnh U mở cửa bước xuống xe, phóng nhanh về phía trung tâm thương mại: "Chờ một chút, năm phút nữa tôi sẽ quay lại."
Nói là năm phút, kết quả Doãn Bạch ở trong xe đợi tận mười phút.

Mười phút đó thật sự là quá dài, lâu đến Doãn Bạch không nhịn xuống bắt đầu gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.

Trên điện thoại, cô cứ thúc giục Tả Tĩnh U nhanh lên, Tả Tĩnh U lập tức hống cô: "Sắp xong rồi, đợi tôi một lát."
Doãn Bạch lập tức lẩm bẩm, nói cái gì mà không cần quà.

Còn Tả Tĩnh U thì hừ một tiếng, em không cần thì không cần, tôi vẫn muốn tặng.

Hai người nói chuyện ở trong điện thoại một hồi lâu, lúc này Tả Tĩnh U mới ôm một con gấu bông ding-dang siêu to chạy đến chỗ Doãn Bạch.


Doãn Bạch ngồi ở trong xe, khi nhìn đến Tả Tĩnh U ôm con gấu bông siêu lớn kia đến thì cũng sợ đến ngây người.

Cô nắm điện thoại, nhìn Tả Tĩnh U ôm con con mèo ding-dang đến, sau đó nhét vào trong lồng ngực cô, chớp chớp mắt hỏi: "Cho nên chị muốn xuống xe là để mua cái này làm quà sinh nhật cho tôi sao?"
Tả Tĩnh U khom lưng chui vào trong xe, duỗi tay đóng cửa, vừa gài đai an toàn vừa nói: "Đúng vậy, thời gian quá gấp chỉ có thể nghĩ đến mua cái này."
Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn về phía Doãn Bạch đang ôm gấu bông lớn cười nói: "Không phải lúc trước nói rất thích Doraemon sao, hiện tại tặng cho em một con lớn như vậy, có thích hay không?"
Khóe miệng Doãn Bạch nhịn không được giơ lên, giơ tay vuốt ve Doraemon, trong miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chị coi tôi là con nít sao? Đã lớn rồi còn cần gấu bông lớn thế để ôm ngủ."
Tả Tĩnh U câu môi, nhẹ giọng nói với cô: "Ai nói cái đó để em ôm ngủ chứ...!Như vậy là, em thích đúng không?"
Doãn Bạch hừ một tiếng, không có trả lời.

Tả Tĩnh U duỗi tay kéo tay cô, dịu mắt làm nũng: "Mau trả lời tôi nha, nếu mua quà mà lại phải đồ em không thích, vậy chẳng phải tôi đi một chuyến phí công sao? Thế thì làm người ta rất thương tâm a."
Trên miệng nàng nói thương tâm, vẻ mặt lại không có một chút cảm giác thương tâm.

Doãn Bạch ngạo kiều hừ một tiếng, cuối cùng vẫn biệt nữu trả lời: "Được rồi được rồi, thích."
"A, vậy là tốt rồi, em thích là được." Tả Tĩnh U thở phào một hơi, nghiêm túc nhìn Doãn Bạch nói một câu: "Bạn tốt, sinh nhật vui vẻ!"
Doãn Bạch không nhịn cười được, nhấp môi cánh ngượng ngùng trả lời: "Cảm ơn chị......!Thật sự rất cảm ơn chị, Tả Tĩnh U."
Sau khi nhận được quà sinh nhật, tâm trạng của Doãn Bạch đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cùng Tả Tĩnh U trở về Doãn gia.

Doãn gia hiện tại ở trên bán đảo tư nhân ở khu Tùng Sơn, xe băng qua đường cao tốc sáng sủa đến bán đảo sau đó lái sâu vào trong đó.

Tả Tĩnh U ngồi trên xe, nhìn đến cả đường đi cũng không thấy dọc theo đường có mấy người, chỉ thấy được biệt thự bao quát một vùng đất lớn, hiện ra rõ ràng ở trên núi, giống như nói giỡn: "Không phải trên bán đảo này chỉ có một mình nhà em chứ?"
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, giải thích cùng Tả Tĩnh U: "Ừm, chỉ có nhà của chúng tôi.


Tôi nghe bà nội nói, chỗ này là nhà ở trước kia của ông nội, sau đó khi mọi người đều chuyển đi hết rồi thì bà mua lại bán đảo này, sau đó xây một ngôi nhà ở đây,..."
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, tiện đà nhoẻn miệng cười: "Lại có thêm chút hiểu biết."
Tả Tĩnh U vẫn luôn biết Doãn Bạch có tiền, nhưng không nghĩ tới lại có tiền đến mức này, tuy rằng gia cảnh nàng cũng không kém, nhưng vẫn bị trình độ giàu có của nhà Doãn Bạch làm cho chấn động.

Doãn Bạch thấy nàng nói như vậy, ngược lại có chút bất an.

Cô ôm Doraemon, nghiêm túc mà nhìn Tả Tĩnh U nói: "Kỳ thật nhà tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bà nội tôi đặc biệt giỏi kinh doanh, hơn nữa bà còn làm rất nhiều cơ sở hạ tầng cho chính phủ......!Bà phấn đấu cả đời, dùng tiền tiết kiệm của bản thân mua một hòn đảo......"
"Nhưng mà bà cũng nói, về sau cả hòn đảo này cũng sẽ quyên cho chính phủ, chỉ để lại ngôi nhà này để bản thân sinh sống..."
"Cho nên nhà tôi cũng không có gì ghê gớm."
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, bà nội tôi thì thật sự rất lợi hại."
Tả Tĩnh U mỉm cười, nhịn không được duỗi tay véo véo mặt Doãn Bạch nói: "Biết rồi đã biết, bà nội chúng ta là một người rất lợi hại!"
Xe nhanh chóng lái vào trang viên, rồi dừng lại ở cửa biệt thự lớn.

Tả Tĩnh U mở cửa đi xuống, thay Doãn Bạch bế gấu bông lên, ôm lấy eo cô đỡ cô xuống xe.

Tả Tĩnh U thay cô ôm Doraemon, cùng Doãn Bạch chống gậy đi vào trong nhà.
Hai người mới vừa đi tới cửa đã thấy một vị lão nhân gia đầu búi tóc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Doãn Bạch lại hiền từ hòa ái mà kêu một câu: "Tiểu Bạch!"
Doãn Bạch nhìn lên, nở một nụ cười rực rỡ mà từ trước đến đây Tả Tĩnh U chưa từng thấy, giống như một bảo bảo ngoan ngoãn trả lời: "Nội, con đã trở về!"
Bà nội Doãn đi đến bên cạnh Doãn Bạch, kéo lấy tay cô nhìn về phía Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm nói: "Ai nha Tiểu Bạch, hiếm có khi con lại dẫn một cô gái xinh đẹp thế này về gặp bà nha."

Bà nội Doãn nhìn về phía Tả Tĩnh U, hiền từ hòa ái nói: "Cháu gái, cháu tên gì?"
Tả Tĩnh U ôm Doraemon, nhìn bà nội gầy gò nhưng khỏe mạnh trước mắt, ngọt ngào cười nói: "Chào bà, con tên là Tả Tĩnh U, là đàn chị của Doãn Bạch."
"Ai nha, là đàn chị sao, bà còn tưởng là bạn học của Tiểu Bạch, chẳng trách trông trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều."
Bà nội Doãn nói sau đó đỡ Doãn Bạch đi vào bên trong, còn không quên quay đầu nhìn Tả Tĩnh U nói: "Ai u, cũng không biết là có cháu tới, Tiểu Bạch lại không nói với trong nhà một tiếng, không biết con sẽ thích ăn gì......"
"A, đúng rồi, trong phòng bếp vẫn còn đang làm đồ ăn, bếp chính cũng lợi hại lắm, món gì cũng có thể làm.

Cháu muốn ăn cái gì cứ nói cho bà nội một tiếng, bà sẽ nhờ bếp chuẩn bị."
Mặc dù trên thương trường bà nội Doãn sấm rền gió cũng không khoan nhượng, nhưng khi về nhà đối mặt với đứa cháu gái quý giá của mình, bà lại giống như một người bà bình thường ở mọi nhà, yêu thương và không ngừng cưng chiều cháu.

Bà yêu ai yêu cả đường đi, nhân tiện cũng chia sẽ yêu thương cho Tả Tĩnh U mà Doãn Bạch dẫn về.

Tả Tĩnh U nở nụ cười, ngoan ngoãn trả lời: "Bà nội, cháu không kén ăn, ngài ăn cái gì thì cháu sẽ ăn cái đó."
Bà nội Doãn vui vẻ ra mặt: "Cháu gái nói chuyện cũng thật dễ nghe, về sau cần phải thường cùng Tiểu Bạch về nhà, thường xuyên đến thăm bà nha."
Tả Tĩnh U ngoan ngoãn gật đầu, trả lời một tiếng: "Dạ."
Doãn Bạch quay đầu nhìn Tả Tĩnh U, nghĩ thầm quả nhiên là viên đạn bọc đường, dẫn cô ấy về nhà thì bà nội thật sự rất vui vẻ a.

Bà nội Doãn dẫn Doãn Bạch đi qua sô pha, nhờ dì làm trong nhà hỗ trợ mang quà của Doãn Bạch để vào phòng, đồng thời nhờ người dọn dẹp phòng khách cho Tả Tĩnh U thu.

Sau khi phân phó hết tất cả, lúc này bà nội Doãn mới ngồi ở bên cạnh Tả Tĩnh U, kéo tay nàng hỏi han.

Hỏi Tả Tĩnh U đã bao lớn, trong nhà thì có những ai.

Tả Tĩnh U nhất nhất đáp: "Dạ con mười chín tuổi, trong nhà con tương đối đơn giản, cũng chỉ có mẹ cùng chị gái của con."
Bà nội Doãn có chút kinh ngạc, hiếm khi hỏi thêm một câu: "Vậy ba và mẹ con ly hôn sao?"
Một bên Doãn Bạch nghe đến đó, cũng nhịn không được dựng lỗ tai lên, giống như con vật nhỏ dựng lên chờ Tả Tĩnh U trả lời.


Tả Tĩnh U lắc đầu, cười nói: "Không phải, ba con là quân nhân, lúc con tám tuổi ông ấy đã hy sinh vì đất nước."
Bà nội Doãn nghe nàng nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía của nàng lại thêm một tầng thương tiếc: "Đứa nhỏ đáng thương, vậy sau đó mẹ con nuôi con và chị gái cũng không dễ dàng rồi."
Tả Tĩnh U liễm mắt, nhẹ giọng nói: "Dạ, rất không dễ dàng.

Nhưng cũng còn ổn, khi đó chị gái cũng phụ làm việc nhà, cho nên khi còn nhỏ cũng không ăn khổ nhiều đâu bà nội."
Bà nội Doãn không không khỏi nắm lấy tay nàng, luôn xúc động nói: "Ai, thật đúng là đứa nhỏ làm người ta đau lòng."
Bà nội Doãn cứ cháu gái rồi cháu gái, còn kéo tay Tả Tĩnh U, dáng vẻ bà có vẻ rất thích.

Doãn Bạch ở một bên bị bỏ qua thì có chút không quá vui, cô hừ một tiếng, biệt nữu nói: "Nội nuôi con cũng không dễ dàng, bà nội cũng vất vả!"
Bà nội Doãn nghe cô rầm rì nói chuyện, quay đầu từ ái nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.

Bà nội Doãn duỗi tay, chọt chọt cái trán của Doãn Bạch, yêu thương nói: "Nhóc con bướng bỉnh, nội đây mới không vất vả, nhóc con bướng bỉnh của bà vất vả nhất."
Nói tới đây, bà nội Doãn thở dài, quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U nói với nàng: "Tiểu Bạch chúng ta cũng là đứa nhỏ làm người ta đau lòng."
"Cha mẹ con bé đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người già như bà bồi nó."
"Cháu gái a, con cùng Tiểu Bạch hợp ý như vậy, về sau hãy như chị em gái ở cùng Tiểu Bạch, tới gặp bà nhiều một chút, đi đi lại lại, bồi lão nhân gia như bà đi."
Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc mà nhìn Doãn Bạch một cái, gật gật đầu rồi nghiêm túc nói: "Không cần bà đặc biệt căn dặn, vốn dĩ con đã xem Tiểu Bạch là em gái, chỉ cần ngài không chê con phiền, về sau con sẽ thường đến."
Hai người lại nói một hồi, dì làm đã đưa đồ ăn lên.

Tả Tĩnh U đứng dậy, nâng Doãn Bạch cùng nhau đi về bàn ăn.

Hai người dựa rất gần, Doãn Bạch hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Ai là em gái chị, tôi lại không thừa nhận chị là chị gái của tôi đâu, hừ!"
Tả Tĩnh U cong mày cười, dựa gần bả vai cô nhẹ giọng hỏi: "Tôi cũng chưa nói nhất định em phải kêu tôi là chị gái của em nha, em gái Tiểu Bạch ~"
Không xong, đã bị chiếm tiện nghi!
Doãn Bạch quay đầu, nhìn Tả Tĩnh U đang có ý cười nhợt nhạt, thì lại ngạo kiều mà hừ một tiếng..