Ruộng lúa dưới chân núi cảnh vật vắng lặng, hương thơm hợp lòng người. Nông dân từng đoàn người tập trung ở dưới Tam Đầu Sơn, ngước lên nhìn thấy một thiếu nhiên nhỏ tuổi đang men đường nhỏ lên núi.
Thiếu niên dáng người cao cao, nhìn trang phục có phần sang trọng, phần eo được thít chặt có độ uốn lượn mảnh mai tinh tế. Một mái tóc đen như mực buộc cao gọn gàng, bên hông cài một con dao nhỏ, trên lưng đeo cung tiễn, nhìn có vẻ khí phách hiên ngang, dũng cảm.
Những người nông dân thỉnh thoảng lại thấp giọng nói chuyện với nhau đầy vẻ tò mò.
“Đây là hài tử nhà ai , sao lại dám một mình vào núi?”
“Thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là…… đại công tử nhà Huyện lệnh đại nhân ! Trước đó vài ngày ta lên phố giúp lão nương mua thuốc, vừa lúc gặp qua hắn một lần.”
“ Người kia chính là đại công tử thư sinh! Hắn tại sao lại vào Tam Đầu Sơn, nơi này chỉ toàn sài lang hổ báo ăn thịt người mà. "
“Chúng ta là thợ săn ở nơi này cũng không dám một mình vào núi!”
Họ nói chuyện không ngừng, nhóm người đến xem ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên từ cuối đường một chiếc xe ngựa với đâu khoảng hơn mười người nô bộc vội vàng chạy đến, vó ngựa làm tung tóe bùn đất khắp nơi, bắn tung tóe lên cả quần áo của mọi người nhưng lại không một ai để ý. Chờ xe ngựa dừng lại, một người đi đầu sắc mặt nôn nóng hoang mang bước thật nhanh tiến lên trực tiếp quỳ gối xuống.
“Đại công tử, ngài sao có thể một mình lên núi được!”
Lão nô nói giọng nghẹn ngào, giơ tay xoa nước mắt, tình ý chân thành mà lớn tiếng kêu khóc, “Phu nhân bệnh nặng, ta hỏi hết quầy thuốc có trong huyện Nhữ Dương chỉ thiếu duy nhất một loại thảo dược, đại phu nói thảo dược này chỉ có Tam Đầu Sơn có nhưng sao ngài có thể đi một mình lên núi được!"
Nô bộc phía sau hắn tức khắc ô ô khóc lên, “Đại công tử, ngài nhanh trở về đi.”
Lão nô càng thêm khàn cả giọng, nước mắt tự rớt “Lão nô biết rằng ngài hiếu thuận với phu nhân, vì phu nhân đến sài lang hổ báo cũng không sợ, nhưng Tam Đầu Sơn quá mức nguy hiểm, cầu xin đại công tử suy nghĩ lại!”
Một bên nhóm nông dân lúc này mới bừng tỉnh ngộ, “Nguyên nhân huyện lệnh công tử một mình vào núi, là vì giúp huyện lệnh phu nhân tìm thảo dược!”
Đã có người ngấn lệ, “Đã sớm nghe nói qua huyện lệnh công tử hiếu thuận, không nghĩ tới hắn thế nhưng có thể vì mẫu thân làm được những chuyện như vậy. Mọi người nhìn, những người này càng nói, huyện lệnh công tử đi càng nhanh, còn không để những người này kịp ngăn mình lại!"
Có cụ ông thở dài nói: “ Nếu đổi lại là ta, có nhi tử như vậy có chết cũng cam lòng!"
Bắc Chu lấy trung hiếu trị thiên hạ, chỉ cần là người trung hiếu đều sẽ được bá tánh kính nể, mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng mặc dù đám người nô bộc có gọi như thế nào, thiếu niên thân hình nhỏ bé vẫn chân bước không ngừng, kiên định mà đi vào bên trong rừng rậm.
Trên xe ngựa truyền đến một giọng nói yếu ớt của nữ nhi. " Thôi Lâm quản gia, hắn một hai vì chữ hiếu mà không quản tấm thân, các ngươi đừng có ngăn cản hắn nữa."
Lâm quản gia không nói gì, chỉ nhìn theo người ôm đầu khóc to.
Một lúc sau, đoàn người này lại vội vàng rời Tam Đầu Sơn đi. Nhóm nông dân thấy đã hết náo nhiệt cũng theo đó mà tan ra. Trong đám người nông dân đó có hai người gầy gầy nhìn nhau, chậm rãi đi từ ruộng lúa lên đường, đi tới chỗ vết chân ven đường.
Khi đoàn người của huyện lệnh phu nhân vừa mới rời đi, bất ngờ khi đó người nông dân đi lên trước, thấp giọng nói: “Quản gia, mọi việc đều đã làm xong.”
Lâm quản sự sớm đã bỏ cái vẻ mặt khóc lóc kia, ném cho hai người nông hộ một túi tiền , lạnh lùng mắt nhìn bọn họ, “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi cũng nên biết . Cầm tiền, những chuyện khác đừng nhiều lời.”
Hai người nông dân liên tục gật đầu, cầm bạc thật cẩn thận mà rời đi.
Bên trong xe ngựa. Huyện lệnh phu nhân dựa nghiêng trên gối mềm sắc mặt tái nhợt có vẻ như bệnh đã trở nặng, đã cố ý thêm chút phấn hai bên má để thêm chút khí sắc nhưng có vẻ lại càng lộ ra bệnh tình, tiều tụy vạn phần.
“Phu nhân, việc này nhìn có vẻ đã ổn,” nha hoàn dâng trà đưa cho huyện lệnh phu nhân, lộ ra vài phần vui mừng, “Hiện giờ cục diện này cuối cùng cũng không uổng phí người đã khổ tâm.”
Nghe vậy, huyện lệnh phu nhân mở bừng mắt, cũng không kìm được lộ ra vài phần ý vui mừng. Nàng đưa tay tiếp nhận bát trà, cổ tay có sức mạnh lại không giống như dáng vẻ của người đang sinh bệnh, “Ta cùng với phu quân vì Nguyên Lí , cũng đã dốc hết tâm tư.”
Hiện giờ muốn làm quan, chỉ có thể thông qua được người khác tiến cử hiếu trung. Nếu là gia đình quyền thế tự nhiên sẽ không cần lo lắng đi tìm một cái danh ngạch hiếu trung này, nhưng bởi vì gia đình bọn họ là bình dân, vì con cháu mà nghĩ ra cách này có thể nói là hao tổn tâm huyết.
Huyện lệnh phu nhân họ Trần, nhà mẹ đẻ ở huyện Nhữ Dương xem như có chút thế lực, nhưng so với bên ngoài lại không đủ mạnh. Phu quân nàng tên Nguyên Tụng cũng là một người bình thường, nếu tìm đến một người sư phụ tốt thì may ra có cơ hội làm quan mà cách này còn không bằng huyện lệnh phu nhân.
Muốn giúp Nguyên Lí làm quan, đầu tiên liền phải tạo ra thanh tiếng tốt.
Nha hoàn đi vào phía sau Trần thị , bóp vai rồi trấn an nói: “Phu nhân yên tâm, thanh danh đại công tử cùng sự thông minh của người nhất định có thể thành công trúng cử Quốc Tử Giám.”
Muốn được tiến cử, có thanh danh còn chưa đủ, còn phải có học thức. Hiện giờ con đường hiếu liêm đều bị thế gia lũng đoạn, người có xuất thân không tốt chỉ có thể tìm mọi cách tiến vào Quốc Tử Giám, học thành sau được lão sư tiến cử mở ra con đường làm quan chi lộ. Học trò Quốc Tử Giám tuy toàn là người giàu sang phú quý, nhưng tiếng tăm cũng truyền xa, người thiên phú xuất chúng. Nếu có thể vào Quốc Tử Giám, đại công tử đã có thể bước một chân vào con đường làm quan.
Trần thị miệng nhấp trà, lại hiện ra vài phần u sầu, “Nào có dễ dàng như vậy. Cho dù là Quốc Tử Giám, cũng phải nhìn thân phận phụ thân.”
Quốc Tử Giám có ba cấp bậc học khác nhau, phân biệt là Quốc Tử Học, Thái Học, Tứ Môn Học. Ba ngành học này phân biệt rõ con em quý tộc con nhà quan lớn nhỏ.
Tướng công nàng chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ , nếu là không nhanh một bước, chỉ sợ cả đời cũng vào không được Quốc Tử Giám.
“Huống hồ Nhữ Dương không phải chỉ có một nhà Trần thị ta, còn có Úy thị cùng Vương thị,” Trần thị xoa xoa thái dương, “Người nhiều như vậy, hiếu liêm danh ngạch lại chỉ có một, Úy thị cùng Vương thị vẫn là liên hôn. May mà con ta thiên tư thông minh lại chăm chỉ hiếu học, con cháu nhà nhà bọn họ so sánh thì kém hơn nếu không mỹ danh truyền khắp Nhữ Dương không phải chúng ta mà là hai nhà bọn họ."
Nha hoàn nhanh nhẹn nói: “Phu nhân đừng lo lắng. Không biết vì sao, ta nhìn đại công tử, liền cảm thấy đại công tử nhất định có thể đi vào Quốc Tử Giám, bái được danh sư.”
Trần thị không khỏi bị chọc cười, Nguyên Lí tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mọi chuyện trong lòng đều có tính toán trước, một lòng hiếu thuận đã làm người nhìn thấy cũng rơi nước mắt, hài tử như vậy, về sau thành tựu há có thể nhỏ?
Sau khi uống xong hai nhấp trà, Trần thị không quên dặn dò nói: “ ngươi tiếp tục nhắc nhở người xuống núi, dặn bọn họ chú tâm trông chừng công tử.”
Nha hoàn cười đồng ý, “Ta sẽ đi ngay”
“Chờ đã,” Trần thị ngăn nàng lại, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước trà trên môi, phấn trắng cũng bị lau đi, lộ ra đôi môi hồng nhuận giàu khí sắc , nàng nhắm mắt lại, “Ngươi trang điểm cho ta một chút, cần phải làm cho ta giống người bệnh một chút."
“Người cứ yên tâm đi, phu nhân.”
Nha hoàn rửa sạch tay, kéo màn che lại, tỉ mỉ trang điểm lại cho Trần thị.
*
Nguyên Lí bước nhanh đi vào trong núi.
Hắn vừa đi đến đã thấy dấu vết chân người, trong rừng đi ra khoảng 30 người hộ vệ. Người đi đầu khuôn mặt gầy nhưng cơ thể rắn chắc, nhìn về phía Nguyên lí mà gọi: “Đại công tử.”
Nguyên Lí gật gật đầu, cười nói: “Mạnh hộ vệ, đã nhiều ngày thật vất vả cho các ngươi.”
Nếu là đã lập mưu, đương nhiên không thể chỉ ở trên núi một ngày mà đi, hắn ở càng lâu, đương nhiên thanh danh sẽ càng lớn, càng thật. Nguyên Lí quyết định ở trong núi nghỉ ngơi dăm ba bữa.
Nghĩ vậy, Nguyên Lí lại suy nghĩ .
[ Hệ thống bách khoa toàn thư của vạn vật đã được kích hoạt]
[ Nhiệm vụ: ghi danh vào Quốc Tử Giám]
[ Phần thưởng: Công thức xà phòng]
Nguyên Lí có một bí mật, hắn kỳ thật cũng không phải người thời đại này.
Nếu là ở tương lai hắn là một người lo việc hậu cần giỏi ở chiến trường. Xuyên không tới Bắc Chu này hắn vẫn mang theo ký ức, trở thành một đứa trẻ đang còn khóc ngao ngao, nhiều thứ trong đầu hắn vẫn chưa sắp xếp lại được.
Từ khi hắn nhập vào thân thể này cho đến bây giờ căn bản hệ thống chưa giúp Nguyên Lí lần nào, chỉ lạnh lung mà cho biết như vậy, để Nguyên Lí hoàn thành nhiệm vụ.
Mà trong đầu Nguyên Lí này bên ngoài ý rất phòng bị, nhưng hắn đều có cùng mục tiêu giống nhau, đều là vì nhập học Quốc Tử Giám cử hiếu liêm làm quan. Hắn tính toán đơn giản nếu thật sự có thể vào Quốc Tử Giám học, sẽ ắt có sự thay đổi nào đó.
Bởi vì Nguyên Lí phát hiện thời đại này sắp rơi vào cảnh thiên hạ đại loạn, mục tiêu của hắn lập tức trở thành nhận nuôi binh mã bốn phương, từ đó ở giữa thế loạn lạc mà có thể đứng vững.
Kiếp trước Nguyên Lí giỏi nhất đó là nuôi quân dưỡng mã, làm tốt chuyện hậu cần, hắn biết rõ việc này hao phí bao nhiêu tiền.
Tới vấn đề này, hắn chỉ là nhi tử của một huyện lệnh nho nhỏ, căn bản là không có nhiều tiền như vậy.
Tam Đầu Sơn là ngọn núi lớn nhất huyện Nhữ Dương, không chỉ dừng lại ở trong huyện Nhữ Dương, thậm chí so với huyện Tam Xuyên bên cạnh.
Nguyên Lí tìm được không ít thảo dược, đoàn người bất tri bất giác từ phía nam Tam Đầu Sơn đi về phía bắc, vừa đến đoạn râm mát thì đột nhiên dừng lại. Nguyên Lí rùng mình một cái, vừa đi xuống đã thấy nơi này với nơi bọn họ vừa đi qua như hai thế giới, thảm thực vật thưa thớt, đất cằn cỗi, cành khô cỏ hoang một mảnh thê lương.
Mạnh hộ vệ sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ vào nơi xa nói: “Đại công tử, ngài mau xem.”
Nguyên Lí theo hướng hắn vừa chỉ nhìn lại, liền nhìn đến bên trong rừng rậm, có một đám bá tánh quần áo lam lũ chính hướng trong núi đi.
Nhóm người này gầy đến mức cảm giác như chỉ có một lớp da mỏng, trong tay cầm rìu hoặc là thạch đao, miệng khô nứt, khát khô họng mà không ngừng nuốt nước miếng. Nhưng kỳ quái chính là đám người này tất cả đều là những nam nhân cường tráng. Nhìn những người tới không có ý tốt.
Nguyên Lí nhăn mày lại, ra hiệu bảo những người đi theo chớ có lộ ra, mang theo người nhỏ giọng đi theo sau.
Đằng trước chính là nông dân huyện Nhữ Dương, Nguyên Lí nghĩ thầm cầm theo con dao nhỏ bên hông.
Mạnh hộ vệ nhìn nhóm người này một hồi, nhớ tới điều gì đó, “Đại công tử, mùa đông năm trước tuyết rơi xuống nhiều, từ mùa xuân tới nay lại càng chưa thấy được một giọt mưa. Ruộng lúa khô cạn, đại hạn tất có nạn châu chấu, vì chạy nạn, không ít người dìu già dắt trẻ mà chạy tới Lạc Dương, nhìn hình dáng những người này hình, hẳn là cũng là dân Hán Trung chạy nạn.”
Nguyên Lí suy tư, “Bọn họ sẽ lại ở giữa đỉnh núi huyện Nhữ Dương?”
Mạnh hộ vệ cười khổ, “Ngài không biết. Lạc Dương là hoàng thành, sao có thể tùy ý chứa dân chạy nạn đi vào? Những bá tánh đó cùng đường, không ít người bỏ chạy đến nhà người thân huyện hương. Lạc Dương không thu dân chạy nạn, theo đó mà huyện hương tự nhiên cũng không dám thu dân chạy nạn. Dân chạy nạn có người đói chết, có người trực tiếp lên núi trở thành thổ phỉ. Ta nhìn những người này, cũng giống một đám lạc sơn phỉ tặc.”
Nguyên Lí đôi mắt nặng chĩu, bỗng nhiên thở dài.
Nguyên Lí sau khi biết khi mình xuyên không về thế giới cổ đại, liền biết chính mình sẽ gặp phải một cái thế giới tàn khốc như thế nào.
Trong thế giới này tương lai sẽ càng thêm tàn khốc, bá tánh sẽ chẳng có dân quyền. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn có một vị trí nhỏ giữa thời thế loạn lạc. Nguyên Lí không có cách nào cứu mọi người, nhưng hắn muốn tận lực cứu càng nhiều người càng tốt. Nhưng mặc dù chuẩn bị tâm lý thật tốt, đột nhiên thấy cảnh như vậy, vẫn là khó tránh khỏi đau lòng.
Nhưng Nguyên Lí rất mau thu hồi cảm xúc như vậy. Ở cái thời điểm không làm được gì, có cảm xúc u sầu cũng chỉ là làm bộ làm tịch.
Mạnh hộ vệ nói: “Đại công tử, nếu những người này thật sự là lạc sơn thổ phỉ, chúng ta còn đi theo sao?”
“Đi theo.” Nguyên Lí quyết đoán nói. “Nhưng tạm thời không cần đả thương người. Ngươi mang theo hai người lấy lương khô giả dạng nông dân trước mặt bọn họ, xem bọn họ phản ứng như thế nào. Nếu bọn họ chỉ cướp đi lương thực chưa từng đả thương người, vậy đem chúng ta lương thực chia cho bọn họ một nửa.”
Nguyên Lí thần sắc bỗng chốc lạnh lùng, “Nếu bọn họ tính toán giết người đoạt lương, trực tiếp ngay tại chỗ giết chết, ta giúp bá tánh huyện Nhữ Dương miễn trừ tai họa.”
Mạnh hộ vệ nghe lệnh: “Vâng!”
Hắn mang theo hai người cởi bỏ áo ngoài, ở giữa chỗ bùn đất lăn qua lăn lại, sau đó liền đem lương khô, túi nước cùng một ít tiền bạc bỏ giữa bọc hành lý, từ một phía khác đi tiếp cận nạn dân đó.
Trên thực tế, dùng sự cám dỗ như vậy để kiểm tra bản chất con người như vậy, đối với nạn dân cũng không công bằng.
Bọn họ đang chịu đói khát cực độ, khát nước, nghèo khó mà bọn họ dưới trạng thái này so với ngày thường càng dễ dàng trở nên xúc động.
Nhưng Nguyên Lí không có thể bởi vì bọn họ đáng thương mà làm lơ khả năng tồn tại nguy hiểm ở bọn họ, làm cho bọn họ có cơ hội gây tai họa cho bá tánh vô tội.
Rất mau, đoàn người Mạnh hộ vệ đã đến chỗ nạn dân tương ngộ.
Tưởng giống như Nguyên Lí nghĩ, mới vừa thấy ba người Mạnh hộ vệ trên người bối bọc hành lý, nhóm nạn dân liền sinh ra xao động. Bọn họ gắt gao mà nhìn chằm chằm Mạnh hộ vệ, tốc độ nuốt nước miếng càng lúc càng nhanh, ánh mắt như lóe lên tia sáng.
Thậm chí có người cầm thạch đao định tiến về phía Mạnh hộ vệ, ba người Mạnh hộ vệ thần kinh căng chặt, tính toán sắp ra tay thì thấy người dẫn đầu nhóm nạn dân ngăn cản.
Dẫn đầu chính là một người trẻ tuổi gầy đến mức da bọc xương. Ánh mắt hắn sắc bén, cũng đang ở nuốt nước miếng, uy hiếp nói: “Các ngươi bỏ hết đồ vật trên người xuống, sau đó chạy nhanh đi!”
Mạnh hộ vệ sắc mặt xanh mét, hắn cùng hai thuộc hạ phía sau liếc nhìn nhau, nhớ lời đại công tử dặn dò, chịu đựng khuất nhục mà buông đồ vật xuống, xoay người chuẩn bị rời đi.
Người dẫn đầu vội giật lấy bọc hành lý, nhanh chóng mở ra xem, lấy lương khô cùng túi nước ra sau đó đem những đồ vật còn lại ném về phía ba người Mạnh hộ vệ. “Chúng ta chỉ cần đồ ăn, những thứ khác chúng ta không cần, không cần đến tiền của các ngươi!”
Ba người Mạnh hộ vệ nhanh chóng phản ứng xoay người đón lấy bọc hành lý. Bọn họ cúi đầu nhìn túi tiền, mắt nhìn nhau bắt đầu suy nghĩ về nhóm nạn dân, ngơ ngác đi về trước mặt Nguyên Lí.
Nguyên Lí quan sát toàn bộ quá trình, hắn như suy tư ra điều gì đó mà nhìn người dẫn đầu kia, “Đi, chúng ta đi gặp bọn họ.”
Dân chạy nạn ngấu nghiến ăn lương nhưng mỗi người bọn họ chỉ ăn một nắm nhỏ bằng lòng bàn tay. Dư lại bọn họ bọc lại, dường như chuẩn bị cất đi để làm việc khác.
Nghe được tiếng nói từ phía sau, nhóm người này sắc mặt cảnh giác mà ngẩng đầu lên, đưa vũ khí ra phía trước. Nguyên Lí cùng hộ vệ vừa xuất hiện, những người này đột nhiên thay đổi, có chút bất an dường như là đang nhận nhầm với người khác còn có chút thù hận.
Người trẻ tuổi khuôn mặt lấm lem tro bụi đứng ở chính giữa so với người khác là bình tĩnh hơn nhiều. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra chủ nhân là ai, nhìn chằm chằm Nguyên Lí mở miệng, giọng nói mất tiếng như thiếu thủy khô mộc, “Các ngươi là ai?”
Nguyên Lí tháo túi nước trên người ném cho hắn, có ý bảo mình không có ác ý, “Tráng sĩ, các ngươi có phải dân từ Hán Trung tới đây chạy nạn?”
Người trẻ tuổi một tay tiếp nhận túi nước, không uống lại càng thêm cảnh giác, “Là như thế nào, hắn muốn gì?”
“Đừng hoang mang, ta không có ác ý,” Nguyên Lí cười, “Nước cũng không thành vấn đề. Nói thật với các ngươi tiền mua độc dược còn quý hơn mạng của các người.”
Nhóm dân chạy nạn trở nên trầm mặc, người trẻ tuổi bỗng nhiên rút ra túi nước, nhìn chằm chằm Nguyên Lí uống một ngụm. Hắn tham lam uống một ngụm to mà mắc nghẹn sau đó liền nuốt ực xuống, đem túi nước ném cho các huynh đệ của mình.
Nguyên Lí lại ném mấy túi nước cho bọn hắn, hỏi người trẻ tuổi: “Ngươi tên là gì?”
Người trẻ tuổi dừng lại một chút, “Uông Nhị.”
Nguyên Lí lại hỏi: “Các ngươi vì sao lại vào núi? Vì sao lại chỉ có mấy người các ngươi? Người trong nhà đâu sao không cùng các ngươi chạy nạn?”
Ba câu hỏi liên tiếp, Uông Nhị vừa mới thả lỏng cơ bắp lại lập tức căng chặt lên, không nói một lời.
Nguyên Lí mười phần kiên nhẫn, “Nếu các ngươi chỉ có từng người này, chúng ta sẽ chia cho các ngươi chút lương thực, nhưng cũng không có nhiều. Nếu các ngươi còn có vợ con cha mẹ, ta đây sẽ vì các ngươi cung cấp một phần sinh kế.”
Những lời này đã chạm đến lòng của đám người nạn dân này khi đã từng chịu cảnh sống giữa mưa gió. Không ít người trong họ hiển nhiên đã động tâm. Bọn họ đồng thời quay lại nhìn xem thái độ của Uông Nhị
Uông Nhị nhấp nhấp môi, hỏi: “Cái gì sinh kế?”
“Tới nông trang của ta sinh sống,” Nguyên Lí nói, Ngoài việc làm đồng ruộng nam nhân các ngươi còn có thể trông coi gia viện. Ta sẽ bao ăn bao ở lại còn được trả tiền công. Tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng ăn no mặc ấm thì không thành vấn đề.”
Uông Nhị do dự một hồi, “Trở thành bộ khúc của ngươi?”
Bộ khúc, nô tỳ, là những người giúp việc trong gia đình *.
Nếu khi không có việc gì, bọn họ chỉ là trông coi nhà cửa, nếu là xảy ra chuyện cần các ngươi, bộ khúc đó nghĩa là tư binh.
Thời đại này, những gia đình có chút gia thế, trong nhà toàn dưỡng bộ khúc.
Nguyên Lí ôn thanh nói: “Không sai.”
Nạn dân nhóm nhìn nhau, Uông Nhị khẽ cắn môi, nghi ngờ nói: “Chúng ta đến ngươi là ai cũng không biết, làm thế nào có thể tin tưởng ngươi?”
Mạnh hộ vệ ở bên hừ lạnh một tiếng, “Vị này chính là trưởng công tử huyện lệnh huyện Nhữ Dương , các ngươi nên tin chưa.”
Uông Nhị sửng sốt, sắc mặt ngay sau đó mới nhìn đã thấy có sự thay đổi, đối với Nguyên Lí cúi đầu mà nói, “ Hóa ra là Nhữ Dương Nguyên lang, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Nguyên Lí chớp chớp mắt, thanh danh của hắn rõ ràng đã có tác dụng.
Ở thời đại này, chỉ cần là người trung nghĩa hiếu thuận danh tiếng sẽ được lan xa, đều sẽ không bị bá tánh đánh giá là một cái người xấu. Một người hiếu thuận với cha mẹ như thế hắn chẳng lừa chúng ta đâu?
Nguyên Lí lần đầu tiên cảm giác được có chút tiếng tăm thật tốt.
Đoàn người Uông Nhị đã tin Nguyên Lí, vì thế liền theo ra. Theo như lời bọn họ nói, còn có rất nhiều dân chạy nạn được bọn họ sắp xếp trốn dưới chân núi, những người đó đều là phụ nữ và người già, trẻ em, khoảng trăm người.
Nguyên Lí trong lòng có tính toán, để Mạnh hộ vệ cùng Uông Nhị cùng đưa những người này đến đây, chờ khi đêm xuống sẽ tìm người đưa bọn họ đến nông trang.
Vào ban đêm, Nguyên Lí mang theo đội hộ vệ đào chút rau dại tạm thời nấu chút cháo cho bọn hắn lót dạ. Không ít người run run rẩy rẩy mà nhận lấy chén đũa, cháo vừa đưa lên đến miệng liền thấp giọng nức nở lên, có lẽ là vui sướng bởi không phải chết đói. Người thậm chí chưa từng nghĩ sẽ kiên trì cho tới bây giờ.
Uông Nhị cũng nâng chén cháo rau dại lên mà ăn ngấu nghiến, Lưu đại tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Uông Nhị, chúng ta nếu đi theo huyện lệnh công tử , tên tham quan còn cướp hay không?”
“Đương nhiên phải cướp,” Uông Nhị cười lạnh một tiếng, “Hán Trung đại hạn, cẩu quan kia lại vận chuyển đến Lạc Dương một xe vàng bạc châu báu, hắn tưởng là có thể giấu giếm được mọi chuyện. Chúng ta dù chết cũng muốn đem tên cẩu quan bóc lột mồ hôi nước mắt của người dân mà giết chết! Chỉ là Nguyên công tử dù sao cũng là nhi tử của huyện lệnh. Chúng ta không thể làm hắn khó xử. Việc này đừng nói cho Nguyên công tử biết, không thể liên lụy đến ân nhân.”
Lưu đại gật đầu, “Ta đã hiểu, ngươi cứ yên tâm đi.”
Uông Nhị tính toán, đoàn xe của tên tham quan kia khoảng hai ba ngày nữa sẽ đến Lạc Dương.
Sau khi cướp được đoàn xe, bọn họ không cần tiền dơ bẩn của tên tham quan kia vừa hay giúp Nguyên công tử có thể cứu được nhiều người dân Hán Trung đang chạy nạn.
Nguyên công tử là người nhân thiện, nhất định sẽ đối bọn họ vươn viện thủ.
*
Trăm dặm ở ngoài, Lạc Dương.
Sở Vương phủ.
Sở Vương gia cùng thê tử Dương thị cũng đang lo lắng về Nguyên Lí.
Dương thị đôi mắt sưng đỏ, trông có vẻ như mấy ngày mấy đêm không ngủ, giọng nói khàn khàn vô lực, “ Thư cầu thân đã đến Nhữ Dương, chờ sau khi nguyên phủ bên kia đồng ý, chúng ta có thể chuẩn bị ngay. Phong Nhi thân thể không tốt, không thể tự mình bái đường thành thân. Còn Từ Dã đã sắp trở lại, hắn có thể thay thế đại huynh bái đường.”
“Sở Hạ Triều có thể nghe chúng ta sao?” Sở Vương gia hừ lạnh một tiếng, “Ngươi để hắn thay đại huynh bái đường, chỉ sợ hắn sẽ khiến Nguyên gia nhi lang sợ tới mức lập tức hối hôn.”
Dương thị trầm mặc một hồi, “ Người kia không biết như thế nào, Phong Nhi của chúng ta....!"
Nàng nghẹn ngào mà nói không được.
Sở Vương gia sắc mặt u ám, một lúc sau mới hỏi chuyện:" Hài tử Nguyên gia kia thế nào?"
Dương thị sắc mặt hơi buồn, “Là một hài tử tốt chỉ là gia thế có chút không tốt.”
Sở Vương gia nói: “Làm khó hai đứa nhỏ.”
Dương thị lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng lấy lịch ra xem, sau một hồi suy nghĩ lộ ra vẻ tươi cười, “Lão gia, ngài xem ngày này có tốt không?”
Sở Vương gia vừa thấy, kinh ngạc, “Sáu ngày sau? Phu nhân, như vậy có phải quá vội vàng không?"
Dương thị nhẹ giọng nói: “Lão gia, nếu để lâu hơn nữa, Phong Nhi có thế sẽ chịu đựng không nổi.”
Sở Vương gia đôi mắt nóng lên, sau một lúc lâu không suy nghĩ nữa mà liền đồng ý.