Sau Khi Bị Tướng Quân Bắt Đi

Chương 10



Hai người ngủ lại một đêm trong nhà gỗ, trời tạnh mưa mới cưỡi ngựa trở về trang trại, Sở Hạ Triều đã có người đun nước tắm rửa ngay khi vừa trở về. Đến trang trại, tốc độ quá nhanh khiến Nguyên Lý đầu óc có chút bối rối.

Kỳ quái, hắn cũng còn chưa động thủ đẩy ra Sở Hạ Triều, Sở Hạ Triều sao có thể tự mình rời đi rồi?

Nhưng đây rõ ràng là một cơ hội tốt, Nguyên Lý không lãng phí thời gian , gọi Quách Lâm tới để hắn đưa mình đi gặp Uông Nhị.

Quách Lâm đưa hắn đến nông gia, nói nhỏ: "Đại công tử, ngươi từ khi trở về, hai ngày nay nạn dân bên trong hai ngày na không được yên ổn lắm."

Nguyên Lý nhíu mày: "Ừm?"

"Trước mấy ngày dừng lương thực cứu tế, theo lời dặn của người, quản gia yêu cầu những nạn dân lấy công để đổi và để bọn hắn sửa đường khai hoang ruộng, đổi lấy tiền công. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, mà mấy ngày nay trong trại nạn dân Bỗng nhiên có nhiều lời phàn nàn,"

Quách Lâm nói " có người bất mãn việc làm công mới có thể có lương thực, nói phủ Huyện lệnh rõ ràng có tiền như vậy, là quan phụ mẫu, ngay cả từng ấy lương thực cũng không bỏ được. Còn nói. . . Nói ngài là giả Nhân Thiện. Nếu không ngăn lại, chỉ sợ nạn dân bên trong muốn phát sinh hỗn loạn."

Nguyên Lý dừng lại, "Có người cố ý khiêu khích?"

Quách Lâm gật đầu, "Đêm qua, Triệu Doanh bắt lấy năm người cầm đầu gây chuyện. Công tử cho ta hỏi nên xử trí hắn như thế nào?

"Ép hỏi cho ra bằng được người đứng sau, " Nguyên Lý ánh mắt lạnh lẽo, "Sau khi hỏi xong ngay lập tức giết chết trước mặt đám nạn dân đó."

Nạn dân bên trong không thiếu kẻ có lòng dạ khó lường, Nguyên Lý được chứng kiến không ít chuyện như vậy, nếu là không cho chúng thấy ta là người không dễ bị bắt nạt, giữ lại chỉ làm nên tai họa ngầm.

Chẳng qua là muốn để những người này nhìn thấy, Nguyên Lý cũng không phải kẻ mềm lòng.

Uông Nhị đã nhận được tin Nguyên Lý muốn gặp mình, nên sáng sớm đã dậy sớm quét dọn nhà cửa cẩn thận lau sạch sẽ ít đồ đạc còn sót lại, sau khi làm xong việc này, hắn rất mong chờ Nguyên Lý. đến.

Vừa nhìn thấy Nguyên Lý, Uông Nhị liền lập tức đứng người lên, tâm tình mênh mông nói: "Ta đã được gặp Đại công tử."

Sau mấy ngày hồi phục, Uông Nhị tuy vẫn gầy gò gầy gò, nhưng nghị lực của hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng ngời, đã mất đi vẻ cảnh giác hung ác lúc mới gặp. Nguyên Lý cười nói: "Uông Nhị, quản gia nói ngươi muốn gặp ta?"

Uông Nhị gật gật đầu, cẩn thận bốn phía nhìn một chút, đi đến đóng lại cửa gỗ, tới trước mặt Nguyên Lý, thấp giọng đem chuyện hắn dẫn người cướp hàng hóa của tên tham quan Hán Trung hối lộ quan lớn ở Lạc Dương mà nói thẳng ra.

Nguyên Lý không nghĩ tới hắn sẽ như vậy dứt khoát đem hết mọi chuyện nói với mình, trên mặt hiện lên mấy phần kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh mà nghe Uông Nhị nói.

Nhưng vào lúc này, hệ thống vốn luôn rất yên tĩnh đột nhiên phát ra âm thanh.

【 vạn vật bách khoa hệ thống đã kích hoạt. 】

【 nhiệm vụ: Thu hoạch được tiền hối lộ của thống đốc huyện Hán Trung đưa đến thái giám Trương Tứ Bạn ở phủ Đô Đốc tại Lạc Dương. 】

【 ban thưởng: chăm sóc heo nái sau sinh. 】

Nguyên Lý: ". . ."

« heo mẹ hậu sản hộ lý » hệ liệt là cái gì quỷ. (nguồn dtruyen.com)

Nguyên Lý nhịn không được mà than thở một câu, lập tức gây chú ý.

Lần trước hệ thống cho hắn nhiệm vụ bái sư, Nguyên Lý không nghĩ nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, hệ thống lạ sẽ tuyên bố nhiệm vụ mới. Chẳng qua chuyện này chỉ thoáng lên trong đầu hắn trong chốc lát, hắn liền chú ý đến nhiệm vụ bên trên.

Một dòng chữ ngắn ngủi lại vạch trần tin tức lớn. lô tiền ăn cắp này có phải là tiền hối lộ cho thái giám Trương Tứ Bạn, thái giám Đô đốc?

Phủ Giám hậu được xây dựng cùng nội các. Nội các do năm trọng thần quan trọng của đất nước được Hoàng Đế rất tin tưởng mà tạo thành, mà phủ giám hậu là nơi để Hoàng đế tạo thế cân bằng với phủ nội các, kiểm soát hoạt động của thái giám.

Tổng cộng có khoảng mười hai vị thái giám bên trong phủ Giám hậu, còn gọi là mười hai giám, Đô đốc thái giám Trương Tứ Bạn chính là thái giám đứng đầu, người bên cạnh Hoàng đế cũng là người thân nhất, tín nhiệm nhất.

Tham quan Hán Trung vậy mà có thể thông đồng với cả hoạn quan lớn nhất, điều này có chút vượt quá so với dự kiến của Nguyên Lý.

Uông Nhị còn định nói tiếp chuyện tham quan , nói đến những lời cuối cùng liền nghiến rang nghiến lợi. "Tên cẩu quan kia lấy mồ hôi nước mắt của nhân dân Hán Trung ta đến hối lộ quan lớn ở Lạc Dương, cố ý giấu giếm tình hình nạn dân ở Hán Trung. Ta thật sự không chịu nổi, cho dù có chết ta cũng sẽ không để tên Cẩu Quan kia toại nguyện! Nhưng Đại công tử yên tâm, ngài nếu cảm thấy chúng ta sẽ liên lụy ngài, chúng ta hôm nay liền có thể trong đêm rời Nhữ Dương huyện mà đi, chỉ là những nạn dân còn lại kia, xin Đại công tử hãy chiếu cố."

Nói xong, anh ta chắp tay lại, cúi người thật sâu về phía Nguyên Lý.

Nguyên Lý khâm phục dạng người dám làm dám chịu như hắn, hắn đỡ Uông Nhị dậy, "Ngươi làm chính là chuyện tốt, ta sao có thể lại đuổi các ngươi đi ?"

Uông Nhị khó có thể tin ngẩng lên đầu nhìn hắn.

Nguyên Lý mím môi cười một tiếng, nhưng lời nói dưới đây lại có sức thuyết phục mạnh mẽ, "Đừng lo lắng, sẽ không có người tìm được ở chỗ của ta, cũng sẽ không có người tìm được chứng cứ ra các ngươi. Nhưng ta muốn xem lô hàng đó

Rõ ràng Nguyên Lý còn trẻ như vậy, nhưng Uông Nhị nhưng lại không biết vì sao lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, hắn cảm động lại thẳng thắn mà nói: "Thực không dám giấu giếm, tiền Cẩu Quan tham ô chúng ta vốn dự định sẽ giao cho công tử."



Uông Nhị không phải xem vàng bạc châu báu là đồ bỏ đi, chỉ là tỉnh táo hơn, để thứ hàng hóa này vào tay một người lưu dân như hắn sẽ chỉ là con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận sẽ giết chết hắn. Nguyên công tử lại vì bọn họ cung cấp lương thực và sinh kế cho những nạn nhân này, Uông Nhị rất khinh thường việc sử dụng số tiền tham ô cướp được của cẩu quan, nên giao số tiền cướp được cho Nguyên Lý là lựa chọn đúng đắn nhất.

Nguyên công tử là người tốt, lòng có chí lớn, Uông Nhị cũng có một chút tham vọng chưa hề nói ra miệng. Hắn không cam tâm cả một đời chỉ là nông phu làm ruộng, hắn muốn đi theo làm việc bên cạnh Nguyên Lý, những cái tiền tham ô cũng có thể nói là hắn lập nên công trạng.

Nguyên Lý nhìn ra sự chân thành của Uông Nhị, hắn không phải người ngu, cho dù không có nhiệm vụ hệ thống yêu cầu, hắn đối với chuyện tốt như vậy cũng sẽ không đem nó đẩy ra . Hắn liền không chút do dự vui vẻ mà tiếp nhận Uông Nhị, sau đó đi theo Uông Nhị đến xem xét số hàng hóa này.

Chỉ là chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sau khi hắn đồng ý tiếp quản hàng hóa, hệ thống không thông báo là nhiệm vụ đã thành công, hiển nhiên theo phán đoán của hệ thống, hàng hóa thực sự không nằm trong tay Nguyên Lý. Chẳng lẽ là bởi vì hắn không phải là người nhận được số hàng hóa này?

Nguyên Lý thầm nghĩ.

Hàng hóa được Uông Nhị và những người khác cất giấu trong khu rừng rậm ven nông trại, chôn dưới đất. Trong rừng địa hình phức tạp nhiều sự cố, nếu không phải Uông Nhị dẫn đường, dù là Nguyên Lý biết trong này cất giấu vàng bạc châu báu sợ cũng đào không ra. (nguồn dtruyen.com)

Qua hồi lâu, Uông Nhị mới dừng bước lại. Hắn bốn phía nhìn thoáng qua, gật đầu khẳng định nói: "Công tử, chúng ta đến nơi rồi."

Quách Lâm cùng hắn đào đất, rất nhanh đã để lộ ra một cái rương lớn. Nguyên Lý mở ra cái rương xem, lọt vào trong tầm mắt chính là vàng kim quang lóng lánh!

Dù là Nguyên Lý cũng không thiếu tiền, cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Vàng cũng giống như lương thực ở thời đại này rất quan trọng. Danh sĩ quý tộc thích vàng vì đẹp, vàng phần lớn lưu thông tại các tầng lớp cao quý, thậm chí Nguyên Phủ cũng không có bao nhiêu vàng. Nhưng một rương vàng này có khi khoảng hai mươi cân, đây không phải là một số lượng nhỏ.

Bây giờ Hoàng đế ban thưởng, cũng chỉ mấy chục lạng vàng.

Uông Nhị nói: "Công tử, có khoảng hơn mười cái rương."

Nguyên Lý nhẹ khẽ hít một cái hơi lạnh.

Hơn mười cái, đây chính là hơn hai trăm cân vàng.

"Trừ vàng, còn có. . ." Uông Nhị lời còn chưa nói hết, đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên kéo Nguyên Lý lại.

Nguyên Lý phản ứng nhanh chóng rút cương đao bên hông ra, về sau nhìn lại.

Ba bốn người đàn ông mặc quần áo thô ráp nấp sau rặng cây nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong tay cầm rìu đá hoặc kiếm lớn, người đi trước cầm cung tên nhắm vào Nguyên Lý.

Những người này nhìn có chút quen mắt, Nguyên Lý dựa vào trí nhớ xuất chúng của mình nhanh chóng nghĩ ra bọn họ là ai, "Uông Nhị, bọn hắn chính là những người lúc trước cùng ngươi cướp hang à?"

Uông Nhị sắc mặt nặng nề gật đầu, lớn tiếng nhìn mấy người kia nói: "Các ngươi muốn làm gì!"

Người đàn ông cầm cung tên lộ vẻ dữ tợn, "Uông Nhị, lô hàng này là huynh đệ chúng ta liều mình giành được, dựa vào cái gì ngươi nói cho hắn liền cho hắn!"

Uông Nhị phồng lên thái dương, "Ngay từ đầu chúng ta đều đã đồng ý lô hàng này sẽ giao cho Nguyên công tử làm tiền cứu trợ nạn dân, Lý Hoành, ngay từ đầu các ngươi đã đồng ý rồi!"

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn từng người, ba người phía sau Lý Hoành không khỏi lộ ra một chút áy náy.

Lý Hoành cười lạnh nói: "Nhưng ta hối hận! Uông Nhị, ta thật sự không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi biết Nguyên gia có nhiều tiền sao? Bọn hắn có quyền thế, cứu trợ nạn dân đối với bọn hắn mà nói chính là chuyện dễ như trở bàn tay. Nguyên gia Đại công tử còn Nhân Thiện đâu? Ta nhổ vào! Ăn chưa được mấy ngày cơm liền bắt chúng ta bắt đầu làm việc, còn coi chúng ta như người hầu của hắn. Ngươi muốn đem nhiều tiền như vậy cho hắn, ngươi nguyện ý nhưng chúng ta cũng không nguyện ý! Trên đời còn có chuyện cho người ta tiền rồi làm nô lệ sao? Chúng ta cướp nhiều đồ như vậy, tùy tiện dùng một khối vàng đã đủ phú quý, ngươi cam lòng đem đưa cho người khác, chúng ta nhưng không cam tâm."

Uông Nhị xiết chặt ngón tay, tức giận đến cổ gân xanh kéo căng lên. (nguồn dtruyen.com)

Nguyên Lý cẩn thận đứng người lên, âm thanh lạnh lùng nói: " Những người dân gây rối loạn trong nông trại của ta là các ngươi đó sao?”

"Không sai, " Lý Hoành kéo cung tiễn ra mà nhắm vào hắn, thái độ ghét ra mặt. "Còn may mắn ngươi mang theo ít người, giết các ngươi, chúng ta ôm hàng bỏ chạy, chuyện này sẽ không ai biết số hang hóa của tên cẩu quan là bị chúng ta cướp đi."

"Đừng kích động, " Nguyên Lý chậm chậm nói, tay phải làm ra động tác trấn an, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, thẳng tắp nhìn xem đám người sau lưng Lý Hoành, "Đó cũng là các ngươi mang tới người?"

Lý Hoành vô ý thức quay đầu về sau nhìn lại, Nguyên Lý thừa cơ bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên nắm lấy hai tay Lý Hoành đập mạnh về phía sau, tiếng xương giòn vang lên, hai tay Lý Hoành lập tức bị gãy.

Lý Hoành kêu lên thảm thiết, đau đến lăn lộn trên mặt đất. Mặt khác ba người quá sợ hãi, cầm búa đá và đại đao liền xông lên bổ về phía Nguyên Lý.

Nguyên Lý đâm con dao thép qua một trong hai người, sau đó lại rút nó ra và chặt đứt cánh tay của người kia không chút do dự.

Cảm giác của lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt vô cùng chân thực, máu phun ra bắn tung tóe vào mặt Nguyên Lý, hai trong số ba người ngã xuống, người cuối cùng kinh hãi nhìn Nguyên Lý chân bước lùi lại mà quay đầu bỏ chạy.

Nguyên Lý tay hơi run rẩy.

Hắn bỗng nhiên nắm chặt lại nắm đấm, dùng cương đao xuyên qua bả vai Lý Hoành, sau khi đè hắn trên mặt đất, nhặt một bên cung tiễn lên nhắm thẳng vào người cuối cũng đang chạy trốn.

Mũi tên nhắm chuẩn đầu gối của hắn. Sau một tiếng "phốc", người đàn ông bỏ chạy kêu la và ngã xuống đất.



(Nguồn dtruyen.com. Mọi bài viết ở các trang khác đều là sao chép. Để đọc nhanh nhất và đầy đủ nhất bộ truyện “bị tướng quân bắt đi lúc sau” xem tại dtruyen.com)

Tất cả xảy ra nhanh đến mức mọi chuyện bị đảo ngược gần như trong nháy mắt, Uông Nhị và Quách Lâm tim đập dữ dội nhìn Nguyên Lý đầy máu tươi, trong lòng lại dâng lên sợ hãi, trong lòng lại thần phục kính nể.

Nguyên Lý năm nay mới mười tám tuổi, còn không Lập Quan, đã có thể giết bốn người không chớp mắt. Không, nói là giết cũng không đúng vì cho dù bốn người này là ai, bọn họ vẫn giữ lại một hơi thở.

Bọn hắn nằm trong vũng máu, toàn thân co quắp, ôm lấy cánh tay cụt kêu khóc hướng tránh xa Nguyên Lí.

Một cơn gió lớn thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc kích thích sự buồn nôn, Uông Nhị kẻ đã giết chết tay sai của tên cẩu quan thì không sao, nhưng Quách Lâm đã nôn ọe trên mặt đất, sắc mặt biến sắc.

Nguyên Lý vẻ mặt bình tĩnh, hắn đứng dậy, rút con dao thép trên người Lý Hoành, Lý Hoành lại hét lên một tiếng, đau đến ngất đi, Nguyên Lý bỏ mặc, quay đầu nhìn về phía Uông Nhị và Quách Lâm, "Quách Lâm ngươi đi gọi người tới chon vàng xuống.”

Quách Lâm sắc mặt khó coi lau miệng, miễn cưỡng nói: "Vâng."

*

Sở Hạ Triều sau khi tắm rửa xong liền ra ngoài, phát hiện không thấy Nguyên Lý.

Đứng trước cửa phòng tắm lại là người hầu tên Lâm Điền, hắn cung cung kính kính nói: "Tướng quân, công tử lệnh cho nô tỳ chờ ngài để cùng đi tham quan nông trường."

Sở Hạ Triều mở to mắt nhìn hắn, cười, "Không hứng thú."

Lâm Điền càng cúi đầu thấp hơn, "Thiếu gia nói ngày hôm qua tướng quân nói không xong, liền giấu ở bên trong nông trường."

Sở Hạ Triều rốt cục nhìn thẳng Lâm Điền, hắn nhìn chằm chằm Lâm Điền trong chốc lát, đến khi nhìn thấy Lâm Điền mồ hôi đầm đìa mới nói: "Dẫn đường."

Sở Hạ Triều đối với làm ruộng chăn nuôi cũng không có hứng thú, vừa mới bắt đầu nhìn nông trường của Nguyên Lý, hắn còn hững hờ. nhưng càng xem, trong lòng Sở Hạ Triều lại càng thêm nổi sóng.

Trang trại của Nguyên Lý không giống như thường lệ.

Nông cụ xưa nay chưa từng có, đất đai màu mỡ lạ thường, cây con mọc cao hơn ruộng bình thường, sinh trưởng vui vẻ, ngay cả lợn trong chuồng cũng bụ bẫm, khỏe mạnh lạ thường

Chợt nhìn không có gì khác biệt, nhìn kỹ phía dưới mọi thứ lại khác hoàn toàn. Sở Hạ Triều nhếch môi, trong mắt lấp lóe ánh sáng.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một đám người vội vàng từ trong rừng đi ra. Dẫn đầu phía trước lại chính là Tẩu tẩu.

Sở Hạ Triều hơi híp mắt lại, bước đi lên trước, đợi đến lúc lại gần hắn mới phát hiện sau lung Nguyên Lý là những người đang đẫm máu.

Sở Hạ Triều bước chân đứng vững, chờ Nguyên Lý đi tới, hắn nói: "Tẩu tẩu đây là —— "

Sau khi nói lời cuối, Sở Hạ Triều khẽ cúi đầu, nhìn vết máu trên người Nguyên Lý.

Ngoài máu ra, còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Sở Hạ Triều nhìn Nguyên Lý từ trên xuống dưới, vẻ mặt trở nên kỳ quái. "Giết người?"

Nguyên Lý nghiêng đầu, đối hắn mím môi cười một tiếng.

Vẫn là nụ cười hiền lành thân thiện thường ngày, đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, chỉ là vết máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt nhưng lại mang đến vẻ nguy hiểm trên khuôn mặt tuấn tú hiền lành này.

Nguyên Lý kiên nhẫn nói: "Tướng quân chớ có nói bậy, ta không có giết người."

Quách Lâm ở bên nói: "Công tử Nhân Thiện, chỉ là làm trọng thương mấy tên phỉ tặc."

Nguyên Lý cười cười, nhìn về phía Lâm Điền, "Ta đi thay một bộ trang phục khác, ngươi chăm sóc tướng quân thật tốt.”

Lâm Điền cung kính tuân lệnh.

Đoàn người này vòng qua Sở Hạ Triều, mấy người bị trọng thương đến thoi thóp bị nhấc qua người Sở Hạ Kiều.

Trong đó một cái cánh tay của người bị một đao dứt khoát chặt đứt, chỉ nhìn vết thương vuông vức, liền có thể biết được người hạ thủ quyết đoán cỡ nào.

Sở Hạ Triều nghiêng người nhìn về phía bóng lưng Nguyên Lý, ngón tay mảnh khảnh bọc trong bao tay da đen xoa cán dao ngứa ngáy. Lúc đầu tưởng rằng là thỏ, không nghĩ tới vẫn là có gai

Vị này tẩu tẩu, quả thực khó lường.