Khi Nguyên Lí đến nơi, một lão nô tóc xõa trắng đang đứng chờ hắn ở trước cửa viện. Sau khi nhìn thấy Nguyên Lí, lão nô đưa hắn tới trước phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ, ánh mắt tối sầm lại. Dưới ánh nến trong phòng, Nguyên Lí cảm nhận được sự nồng nặc đắng chát của vị thuốc. Ngoại trừ mùi thuốc hắn còn ngửi thấy được một loại mùi cổ quái.
Nguyên Lý nhấp thẳng môi. Kia chắc là mùi của hư thối của người sắp chết mới có thể như vậy.
Cửa sổ đóng chặt, không có lấy một chút ánh nắng và gió nhẹ xuyên qua.
Nguyên Lý nhìn không chớp mắt, một mực bị mang đến trước giường. Bốn phía giường được che chắn bởi màn tơ màu trắng, lờ mờ ở giữa giường chính là một người đang nằm.
Ngồi dưới đất bên cạnh giường, còn có một nô bộc đang run rẩy quỳ gối.
Nguyên Lý sau khi nhìn thấy người nô bộc, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người này chính là Lưu quản gia phụ trách thu mua ở Sở Vương phủ, hắn đã ở đây đợi hai mươi năm. Trong hai ngày Nguyên Lí quản lý ở đây, hắn ỉ lại không nghe Nguyên Lí giao việc, thậm chí bản thân còn oán trách Nguyên Lí quá nghiêm khắc. Sau khi bị Nguyên Lí bắt được trách phạt hắn mới an phận.
Người này tại sao lại ở đây?
Lão nô thấp giọng nói: "Đại nhân, Nguyên công tử đến."
Trên giường vang lên hai tiếng ho khan, một giọng nói khàn khan cùng tiếng cười yếu ớt cất lên: “ Hóa ra là phu nhân đến, chờ ta ngồi dậy, phu nhân hãy chờ một chút.”
Dứt lời, trên giường thật sự vang lên tiếng xột xoạt.
Nguyên Lý sững sờ, lập tức liền buồn cười nói: "Đại nhân không cần khách khí như thế, vẫn là nên nằm nghỉ ngơi đi!".
Sở Minh Phong cái này mới ngừng lại được, thở dài nói: "Vi phu thân thể không tốt để cho phu nhân chế giễu rồi."
Ngữ khí của hắn vui tươi, mở miệng một tiếng "Phu nhân", "Vi phu" lại không mảy may chứa tình ý nam nữ mập mờ, chỉ có ý trêu ghẹo.
Nguyên Lý không nghĩ tới vị này Tiểu Các Lão vậy mà lại có tính cách này, rõ ràng là người sắp chết, còn có thể hài hước cùng người bên ngoài chuyện trò vui vẻ.
Hắn đối với dạng người này luôn luôn kính nể, "Đại nhân bây giờ phải nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, sao lại muốn gọi ta đến rồi?"
Màn bên trong lại là một trận ho khan, ho như vậy giống như muốn ho cho ra hết phổi. Một lúc lâu sau, Sở Minh Phong mới dừng lại, hắn từ bên trong giường vươn một tay mảnh khảnh gầy gò ra bên ngoài, chỉ vào Lưu quản gia đang quỳ bên cạnh.
"Tên nô tài này bất mãn với cách quản lý của ngươi, tìm đến ta để tố cáo ngươi, " Sở Minh Phong nhẹ giọng nói, "Hắn nói trong lòng ngươi còn có tư tâm, chèn ép người hầu, lừa gạt cha mẹ vì kiếm lời, cả nhà trên dưới đều bất mãn."
Sở Minh Phong dừng một chút, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Sau khi ta phát bệnh, luôn có người cho rằng ta không biết gì, còn đưa tới tai ta những lời dối trá."
Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp, nhưng từng chữ lại rõ ràng. Lưu Quản gia nghe được không tránh khỏi phát run, mồ hôi rơi như mưa.
Cuối cùng, Sở Minh Phong nghiêng đầu, mông lung nhìn về phía Nguyên Lý, "tên nô tài này giao cho phu nhân xử trí, phu nhân muốn phạt hắn như thế nào?"
Nguyên Lý nhìn về phía Lưu Quản gia.
Lưu Quản Sự toàn thân run lên, thần sắc trở nên hoảng sợ e ngại, hắn khẽ cắn môi, lúc này lại chuyển hướng mà không ngừng cầu xin Nguyên Lí. Hắn vội vã tiến đén quỳ gối, đập đầu xuống, nước mắt chảy ròng ròng . “ Đại nhân, lời nô bộc nói là thật, không có nửa lời dối trá. Nô bộc vì Sở Vương phủ tận tâm hai mươi năm qua, cầu xin đại nhân xem xét đến lòng trung thành của ta. Nguyên công tử là người ngoài, cơ nghiệp của Sở vương phủ sao có thể giao hết vào tay của hắn được, hắn sẽ chiếm hết tài sản của người.”
Nguyên Lý lẳng lặng nghe, không khỏi cười một tiếng.
Lưu Quản Sự đang kêu khóc bỗng nhiên dừng lại, hắn không dám tin quay đầu nhìn về phía Nguyên Lý.
Nguyên Lý giống như là nghe được chuyện gì tốt, bật cười lắc đầu, "Ngươi tại sao lại cảm thấy ta sẽ mưu đồ chiếm gia sản của Sở Vương Phủ?"
Lưu Quản Sự nhìn cặp mắt của hắn tràn đầy oán hận, giọng điệu chắc chắn, "Sở Vương Phủ trên danh nghĩa không chỉ có tiệm thóc gạo, tiệm dầu, hàng thịt, vải vóc, lại có rất nhiều tiệm khác, ruộng đất phì nhiêu, một gia sản như thế, sao ngươi có thể không tham lam?”
Nguyên Lý ngây ngốc cười, theo hắn thấy Sở Vương phủ chỉ có thể duy trì thịnh thế bề ngoài, lại có sức hấp dẫn với Lưu Quản Sự như vậy?
"Không giống, thật không giống, " hắn cảm thán nói, "Ta với mắt ngươi nhìn mọi việc sao có thể giống nhau được. Ngươi tưởng tượng đến sự giàu có không tưởng liền cảm thấy mọi người cũng sẽ động tâm giống như ngươi. Nhưng trong mắt của ta, chỉ một ít tài sản như vậy, đáng để ta có mưu đồ hay sao?”
Hắn nhìn Lưu Quản gia, cúi người, trong hai mắt giống như lửa đốt, (nguồn dtruyen.com)
"Thiên hạ rộng lớn, công lao sự nghiệp vĩ đại, trong mắt ta nhìn thấy, không phải là một mẫu ba phần đất này."
Lưu Quản Sự sửng sốt.
Nguyên Lý ngồi dậy, nhìn về phía Sở Minh Phong, "Ta chỉ là tạm thời nhận quyền quản lý, người này giao lại cho phu nhân xử lý đi."
Sở Minh Phong không cần phải nhiều lời, nhẹ nhàng vỗ tay. Có người tiến đến đưa hắn trở lại giường, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn Lưu quản gia.
Sở Minh Phong kêu người đỡ hắn ngồi dậy, lại sai người buộc màn lên, chậm rãi hỏi: "Nguyên công tử không thích quản lý sao?"
Theo hắn xưng hô biến hóa, Nguyên Lý cũng chính thức bắt đầu nói chuyện, "Cũng không phải là không thích, chỉ là cũng không muốn lãng phí thời gian cho những việc này ."
Người hầu khoác áo choàng lên vai Sở Minh Phong, Nguyên Lí nhìn về phía Sở Minh Phong, hắn có khuôn mặt của một người danh sĩ phong lưu, lông mày sơn mài, trong mắt có ánh cười, có ba phần giống với Sở Hạ Triều, lộ ra vẻ thanh tao dễ chịu. Chỉ là sắc mặt của hắn tái nhợt, đặc biệt gầy, hai má gầy đến mức hơi hõm xuống, môi khi cười cũng là một màu xanh nhạt.
Ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy người này đã hết thời, thuốc cũng vô phương cứu chữa.
"Từ sau khi bị bệnh khẩu vị ta không tốt, chỉ sợ đã gầy gò đi rất nhiều, hình dáng tướng mạo xấu xí, " Sở Minh Phong mỉm cười, lại trêu chọc nói, " phu nhân nhìn thấy vi phu, phải chăng trong lòng thất vọng, hận không thể nhanh chóng xong việc ngay?"
Nguyên Lý mím môi cười một tiếng, cũng đi theo nói đùa: "Còn tốt, có một phong vị khác. Cái khác không dám nói, nhưng đại nhân trước mặt ta, lộ ra lại anh tuấn mấy phần."
Sở Minh Phong trầm thấp cười ra tiếng.
Xuyên qua lớp bụi lơ lửng dưới ánh nến mờ ảo, Sở Minh Phong đã có thể nhìn rõ Nguyên Lý..
Cậu thanh niên dáng người ngay thẳng, môi đỏ, răng trắng, mắt trong veo, đứa nhỏ này mới mười tám tuổi mà “gả” cho một người đàn ông thân cận đúng là ấm ức.
Sở Minh Phong dựa vào cột giường, lồng ngực phập phồng như không thở, giống như người chết, "Nguyên công tử cảm thấy lãng phí thời gian, vì sao lại nhận quyền quản lý?"
Nguyên Lý nói: "Tất nhiên là để có thể gặp được đại nhân."
Sở Minh Phong "A" một tiếng, hiếu kỳ nói: "gặp ta?"
Nguyên Lý nói: "Không phải đại nhân để phu nhân giao quyền quản gia cho ta, muốn nhờ vào đó tới thăm dò năng lực ta sao?"
Sở Minh Phong kinh ngạc một cái chớp mắt, nhịn không được cười, "Nguyên lang thông minh."
Nguyên Lý lúc trước còn tưởng rằng Dương Thị chỉ là mượn tay của hắn giành lại quyền lực từ Triệu phu nhân. Nhưng về sau lại phát hiện không đúng, bởi vì thái độ kiên quyết quá mức của Dương Thị khi giao quyền cho hắn.
Nguyên Lý rất khó lý giải lý do Dương Thị muốn làm như vậy, chẳng qua hắn và Sở vương phủ chẳng qua cũng chỉ là một giao dịch, Dương thị cũng chỉ mới biết hắn qua vài ngày làm sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn như vậy.”
Dương Thị không phải người ngu, nàng làm như thế, phía sau chắc chắn có nguyên nhân khác. (nguồn dtruyen.com)
Đoán được phía sau có thể là ý của Sở Minh Phong, Nguyên Lý liền không giấu dốt, dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn tốt Sở Vương Phủ, cho họ thấy thực lực thật sự của mình.
Sở Minh Phong hí cười, "Hai người chúng ta cũng coi như vợ chồng tâm đầu ý hợp, ta muốn gặp ngươi một chút, ngươi cũng muốn đến gặp ta, nhất định ta phải cùng nhau uống chút rượu.”
Nguyên Lý đang muốn nói chuyện an ủi hắn, Sở Minh Phong đã nhìn ra hắn muốn nói gì đó liền lắc đầu, "Không cần phải nói lời khuyên ta, ta đã nghe nhiều rồi. Ai sinh ra mà chẳng phải chết. Ta không để ý thì ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
Nguyên Lý thoáng nhìn qua, thấy bên trong góc tối, một lão nô tóc trắng xóa đang âm thầm mà lau nước mắt.
Sở Minh Phong nắm thật chặt quần áo trong tay, "Nguyên lang lại vì sao muốn gặp ta?"
Nguyên Lý để Lâm Điền đi lên, cầm một cái hộp tinh xảo đi đến trước mặt Sở Minh Phong.
Trong hộp đựng bốn khối xà bông thơm được đúc thành khuôn in hình bộ tứ Tùng cúc trúc mai, từng khối to bằng khoảng nắm tay trẻ nhỏ. Bốn khối xà bông thơm đều được điêu khắc tinh xảo, sinh động như thật, đột nhiên suy nghĩ dường như dùng ngọc trắng mà điêu khắc. Càng đưa lại gần hương thơm càng lan tỏa.
Sở Minh Phong không khỏi đưa tay ra muốn đụng vào, lại bị Lâm Điền tránh đi. Lâm Điền thấp giọng nói: "Đại nhân, xà bông thơm này còn cần hong khô trên một tháng, lúc này chưa tới thời điểm, không thể đụng chạm."
Sở Minh Phong thu tay lại, hiếm lạ nói: "Thứ này tên là 'Xà bông thơm' ?"
Nguyên Lý móc ra một phần bản kế hoạch giao cho hắn.
Sở Minh Phong cầm lấy bản kế hoạch mà xem xét, không lâu sau đó, nụ cười của hắn dần dần biến mất, thần sắc trở nên nghiêm túc, hoàn toàn đắm chìm với nội dung trong bản kế hoạch.
Kế hoạch này không chỉ là về các tuyến đường bán và đóng gói xà phòng, mà còn là một số kế hoạch về việc chỉnh đốn U Châu và nuôi dưỡng binh lính và ngựa được Nguyên Lý tóm tắt.
Nhưng anh không viết kế hoạch này kỹ , đến mức người khác có thể hiểu và biết rằng nó có thể hoạt động, nhưng nếu không có Nguyên Lý, nó sẽ bị kẹt ở những mắt xích quan trọng.
Sau một hồi, Sở Minh Phong xem hết. Hắn hàm dưới căng cứng, sau đó không nói với Nguyên Lí lời nào liền bảo lão nô tài cầm bản kế hoạch đốt đi không còn một mảnh.
Ngọn lửa bùng lên trong chốc lát rồi nhanh chóng dập tắt, tro tàn rơi trên gạc trắng nhuộm một lớp tro bẩn. Sở Minh Phong chậm rãi lau tay, "Nguyên công tử muốn thế nào?"
Chàng trai chưa Lập Quân đã có nét mặt điềm đạm, đôi mắt sáng ngời.
Hắn gằn từng chữ nói: "Ta muốn toàn quyền phụ trách việc hậu cần cho mười ba vạn quân đội Bắc Cương."
Sở Minh Phong động tác dừng lại, than nhẹ, "Nguyên công tử dã tâm thật sự rất lớn, điều khiển hậu cần của một đội quân chính là điều khiển toàn bộ quân đội."
Nguyên Lý từ chối trả lời. Người xưa từng nói, khi chiến tranh lạnh, đánh trận không thể dùng chiến thuật và số lượng mà là hậu cần.
Do triều đình thiếu thốn tài chính, Bắc Chu, ngoại trừ một số quân thường trực, đã nhanh chóng giải tán sau khi chinh chiến, thậm chí còn yêu cầu tướng sĩ thu quân và ngựa để đóng góp cho triều đình, nhưng vì Hoàng đế không yên tâm về Sở Vương phủ nên khống chế lương quân biên cương. nguồn dtruyen.com)
Đối với binh lính và ngựa, ai cho thức ăn là cha.
Sở Minh Phong nói, "Quản lý hậu cần của quân đội 13 vạn không phải chuyện chỉ cần nói suông là có thể làm được."
Nguyên Lý nhướng mày, lộ ra nụ cười tự tin hiếm thấy, hỏi: "Nếu không phải ta phụ trách hậu cần của quân đội ở bắc Tân Cương, ngươi định giao cho ai, những người lớn khác trong nội phủ? Hoặc là giám hậu phủ? Vẫn là thiên tử?"
Nguyên Lý nhỏ giọng dần, "Ngươi bị bệnh, mà ta lại cùng Sở Vương Phủ buộc chặt với nhau. Chỉ cần ta không muốn mang tiếng bất trung bất nghĩa sẽ vĩnh viễn đồng lòng cùng Sở Vương Phủ. Ngươi dùng quyền lực Sở Vương Phủ để khảo nghiệm ta, không phải là vì chuyện hậu cần cho đại quân của Sở Hạ Triều ở Bắc Cương sao?"
Sở Minh Phong trầm mặc một hồi, "Ngươi nói đúng."
Hắn sai người lấy ra ba cái phong bì giao cho Nguyên Lý, lại cười nhẹ, lại thở dài nói: "Nguyên công tử, để cho ngươi gả cho Sở Vương phủ là phúc cho ta, thật có lỗi với ngươi."
Nguyên Lý vô tình cười cười.
Sở Minh Phong thấp giọng ho khan một cái, "Ta không thích nam nhi, nhưng xung hỉ nếu là tìm nữ tử, sau này nàng ấy sẽ rất khổ. Ta càng nghĩ nếu là nam nhi thì sẽ đỡ hơn rất nhiều, xung hỉ lúc này mới chọn ngươi. Chỉ là Sở Minh Phong ta cả đời không thẹn với lương tâm, duy chỉ có có lỗi với ngươi, ta biết ngươi cũng không thích nam nhi, ngươi lại an tâm, chờ sau khi ta chết ta sẽ phân phó người nhà để ngươi tự do cưới gả."
Nguyên Lý yên lặng nghe.
Sở Minh Phong thanh âm càng phát ra phiêu hư, "Chỉ là trước mặt Từ Dã ta muốn che giấu việc vợ chồng giả, ta không nói với hắn mà đối đãi với ngươi như phu nhân thật sự, để hắn xem ngươi như tẩu tẩu. Tính tình của hắn so với người nhà đều sẽ mấy phần nhượng bộ, nếu là hắn cũng chỉ giao chuyện hậu cần trong quân doanh giao cho người trong nhà. Sauk hi ta chết đi, có hắn che chở cho ngươi, thay ta chăm sóc ngươi con đàn cháu đống cũng coi như một chuyện may mắn. Ta cũng không xin nhiều, chỉ cần ngươi giúp ta chăm lo cho Sở Vương phủ một ít, giúp ta bảo vệ thật tốt biên giới Bắc Cương và U châu, binh đội nơi này tuyệt đối không thể để người khác lấy di.”
"Được, " Nguyên Lý cuối cùng nói, " ta có thể giúp ngươi."
Sở Minh Phong đề nghị giấu chuyện với Sở Hạ Triều đâm thẳng vào nội tâm Nguyên Lý.(nguồn dtruyen.com)
Trên đường về huyện Nhữ Dương tại sao Sở hạ Kiều lại xuống nước cứu hắn? Vì sao giúp hắn xuống ruộng cấy lúa? Lại vì sao lấy danh nghĩa bên trên để thăm dò hắn?
Còn không phải là bởi vì Nguyên Lý trên danh nghĩa là tẩu tẩu của hắn.
Để sau này có thể cùng nhau điều binh khiển tướng, Nguyên Lý nhất định không thể để mất danh gọi "tẩu tẩu của Sở Hạ Triều", chỉ có như vậy, Sở Hạ Triều mới nghe lời hắn. Nói xong những lời này, Sở Minh Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một người hầu đưa thuốc tới thì thào nói nhỏ: "Thưa ngài, uống thuốc đi."
Sở Minh Phong nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, trên mu bàn tay giãn ra, người hầu lui ra ngoài không lên tiếng. Lão nô lấy từ trong tủ ra một chiếc chén, đút thạch tán cho Sở Minh Phong.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Lý, Sở Minh Phong nhìn nghiêng, khẽ cười, thốt ra hai chữ: "Giảm đau."
Nguyên Lý trong lòng phức tạp, hắn cùng Lâm Điền cáo từ rời đi, sau khi đi ra khỏi sân, liền nhìn lại trong sân yên tĩnh.
Sở Minh Phong đang chờ chết.
Hoặc là nói, hắn là đang cố ý tự giết chính mình.
Nguyên Lý không rõ hắn tại sao phải làm như thế. Hắn mở ba cái phong thư mà Sở Minh Phong đưa cho hắn, phát hiện đó là ba bức thư gửi cho quan cấp cao trong triều. Trên khắc ấn của Sở Minh Phong, nội dung hết mực khen Nguyên Lí. Đây là thư hàm ý muốn người nhận Nguyên Lí làm đồ đệ.