Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 32



La Nam Nam tinh thần kém, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc Trần Triết trở về, La Nam Nam đang ngủ mơ màng nhìn thấy Trần Triết, “Trần Triết à, cậu hãy tiễn nữ phụ đáng thương của tớ.”

Trần Triết không hề ngạc nhiên trước lời nói của La Nam Nam, anh gật đầu đưa Mộc Trạch Tây ra ngoài.

La Nam Nam nói, Nghiêm Kỷ có quá nhiều thông tin trong đó. Căn cứ vào những điều này, Nghiêm Kỷ sẽ khám phá ra một mạng lưới manh mối khổng lồ.

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gọi người điều tra từng cái một, phản hồi về tình huống mà La Nam Nam đã nói, ngoại trừ những kết quả chưa kịp điều tra rõ thì cơ bản toàn bộ đều chính xác.

Đối với kết quả nhận được, đồng tử Nghiêm Kỷ không khỏi co rút lại, cực kỳ ngạc nhiên.

Lập tức tiết kiệm được nhiều công sức, không cần phải đến núi Hồng Hà điều tra kỹ càng, chỉ cần lấy được vài bằng chứng là được. Nghiêm gia càng không cần tốn nhiều tài lực và nhân lực để đi làm những việc vô dụng kia.

Nghiêm Kỷ còn cho người điều tra kỹ càng về tình hình gia đình La Nam Nam, ngọn nguồn rất sạch sẽ. La Nam Nam không bị bệnh tâm thần, cũng không phải là tà giáo gì cả.

Rất nhiều thông tin không ai biết lại xuất hiện hết trong lời nói của La Nam Nam. Xuyên sách? Những gì cô ấy nói như câu chuyện nghìn lẻ một đêm thế mà lại là thật…

Nghiêm Kỷ đặt điện thoại xuống, đầu ngón tay khẽ run, như đang hỏi chú Trần cũng như đang hỏi chính mình, “Chú Trần, chú nói xem, thế giới mà chúng ta đang sống có phải thật hay không?”

Chú Trần nghi ngờ không hiểu. Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Nghiêm Kỷ, dường như anh bị chấn động bởi một cú sốc lớn nào đó.

Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh có sự tối tăm khó xác định, khi anh nhìn gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy hình bóng Trần Triết đưa Mộc Trạch Tây ra ngoài.

Nghiêm Kỷ lẩm bẩm nói, “Cậu đã từng nói "Thứ không xác định đang xé nát linh hồn", xuyên sách? Cốt truyện? Nam nữ chính? Bởi vì những cái này? Hoá ra đây là thứ không xác định?”

“Chú Trần, tìm người làm một việc.”

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gõ ngón tay, chú Trần xuống xe chờ đợi.

Có một người trông giống như điều dưỡng viên cầm điện thoại, vẻ mặt âm trầm đi về hướng xe. Chú Trần nhận điện thoại, đưa cho đối phương rất nhiều tiền mặt, bảo anh ta đợi một lát, ông sẽ trả lại sau.

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe mở máy tính ra, chú Trần cung kính đưa điện thoại cho Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ lấy dây, phá khoá, liên kết điện thoại với máy tính bằng cáp dữ liệu, xuất hết dữ liệu bên trong ra.

Tất cả đều thuận lợi chỉ trừ một mã khóa. Nghiêm Kỷ nhíu mày.

Đó là một sản phẩm được phát minh bởi một công ty nước ngoài chuyên về mật mã riêng, sẽ mất thời gian để mở khoá. Nghiêm Kỷ chỉ có thể sử dụng các chương trình phức tạp để khôi phục nội dung trước, tạm thời không mở được nội dung bên trong.

Gõ ngón tay dài trên màn hình máy tính. Nghiêm Kỷ không phải người dễ xúc động, anh biết chuyện xuyên sách sẽ gây sốc cỡ nào, mặc dù ban đầu anh có hơi khó tin, nhưng bây giờ anh đã dần lấy lại bình tĩnh.

Trong đầu anh vẫn luôn xâu chuỗi những hành động của Mộc Trạch Tây từ trước đến giờ, cố gắng nghĩ xa hơn những suy nghĩ đang có.



Thế giới này là một quyển sách. Có lẽ Mộc Trạch Tây được gọi là nữ phụ, anh là nam chính gì đó, Lâm Thi Vũ là nữ chính, bọn họ đều là nhân vật trong một quyển sách. Còn La Nam Nam là một linh hồn đến từ thế giới khác, người biết toàn bộ cốt truyện và xuyên sách đến đây.

Vào ngày La Nam Nam gặp tai nạn xe, Mộc Trạch Tây đã cứu La Nam Nam, hai người đã thay đổi kể từ ngày hôm đó. Hai người đã đạt được một trao đổi nào đó, đi theo cái gọi là tình tiết cốt truyện được đặt ra, đã lừa gạt cái hệ thống xuyên sách kia.

Vậy nên Mộc Trạch Tây chọn cách tránh xa anh và Lâm Thi Vũ. Mộc Trạch Tây thật sự vẫn "nhắm vào" Lâm Thi Vũ, nhưng không đau không ngứa, thậm chí còn cứu Lâm Thi Vũ vài lần.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kỷ cảm thấy tốn não như thế, duỗi tay bóp khoảng trống giữa hai lông mày. Những gì anh biết bây giờ vẫn còn hạn chế, mà dữ liệu ẩn sâu nhất trong điện thoại La Nam Nam tạm thời vẫn chưa lấy được, trước tiên chỉ có thể yên lặng chờ xem điều gì sẽ xảy ra.

Nghiêm Kỷ mở điện thoại gửi tin nhắn cho Mộc Trạch Tây,【Nghiêm Kỷ: Cậu về nhà an toàn chưa?】

【Gỗ Mục: Rồi. 】

【Cậu ăn cơm chưa. Dì Vạn Dung không ở nhà, tôi sẽ cho người mang cơm đến cho cậu. 】

Mộc Trạch Tây nhìn chằm chằm điện thoại, do dự vài lần rồi gửi【 không cần. Tớ tự nấu cơm. 】

Sau đó Nghiêm Kỷ nói nữa, Mộc Trạch Tây không muốn đáp lại.

Nghiêm Kỷ nghiến răng. Vì cậu đã biết trước cốt truyện từ La Nam Nam, biết chúng ta không có kết quả nên mới không ngừng đẩy mình ra, rồi đau khổ vùng vẫy bối rối có đúng không?

Hóa ra đây là cuộc đấu tranh lớn nhất của Mộc Trạch Tây từ trước đến giờ.

Nam chính ở bên nữ chính? Hai người sẽ không có kết quả? Nghiêm Kỷ bỗng cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, anh nóng lòng muốn thử. Chỉ cần hiểu quy tắc, nắm đúng quy luật là có thể chơi rất nhiều thứ ở trong tay.

Nghiêm Kỷ thoát khỏi dòng suy nghĩ, coi vấn đề này như một trò chơi để tiến công chiếm đóng. La Nam Nam có thể giúp Mộc Trạch Tây dựa vào quy tắc cốt truyện, vậy thì anh có thể tìm ra quy tắc này, và ở một mức độ nào đó, nó có tính linh hoạt cực lớn.

- ------------------------------------

Lại có tin nhắn gửi đến【Tôi, Lý Tuần và Lâm Thi Vũ sẽ đến núi Hồng Hà làm việc, 7 ngày sau sẽ về. Cậu ở lại ngoan nhé. 】

Mộc Trạch Tây hơi ngạc nhiên, sao Nghiêm Kỷ lại nói với cô, giống như đang báo cáo với cô. Cô chọn cách không trả lời.

Nghiêm Kỷ gọi điện tìm Lý Tuần, rủ anh đến núi Hồng Hà mà không có bất kỳ lời giải thích. Lý Tuần muốn làm thí điểm quyền lợi ở Lý gia, mặc dù vất vả nhưng anh không nói hai lời đã đồng ý.

Trong những ngày này. Mộc Trạch Tây đi học, tập múa, về nhà theo trình tự.

Mộc Trạch Tây cầm bút, ngơ ngác nhìn hai cái ghế trống, lớp học không có hình bóng Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ, cô bỗng cảm thấy lớp học trống vắng. Chẳng hiểu sao trong lòng cô cũng thấy trống trải.

Sau khi tan học, ngoài việc đến phòng tập nhảy thì Mộc Trạch Tây còn gọi điện cho La Nam Nam khi về nhà. Bởi vì La Nam Nam đã ngủ đủ giấc nên chó hệ thống vẫn đang sập.

Cô ấy dành rất nhiều thời gian để nói chuyện điện thoại với Mộc Trạch Tây, hai người nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Từ tán gẫu về kịch bản sách đến tán gẫu về cốt truyện của hai người, rồi lại đến con đường sự nghiệp của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.

Và tất cả điều này đã được ghi lại bởi máy theo dõi lỗ kim giấu trong bóng tối. Tất cả đều bị Nghiêm Kỷ nghe lén hết.

*Lỗ kim (pinhole): Ví dụ: máy ảnh lỗ kim (dành cho gián điệp, v.v.)

Nghiêm Kỷ có vài sở thích đặc biệt và cố chấp. Lúc đầu, anh lắp máy theo dõi này chỉ vì anh muốn nhìn thấy Mộc Trạch Tây mọi lúc, muốn cô luôn ở trong tầm mắt. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tác dụng như vậy.

Sau khi đoàn người Nghiêm Kỷ đi đến núi Hồng Hà, bọn họ ở trong một khách sạn dưới thị trấn. Lý Tuần, Lý Húc đi theo Lâm Thi Vũ để cùng nhau điều tra dự án xây dựng kia.

Còn Nghiêm Kỷ ngồi ngay ngắn trước bàn học, trên bàn chất đầy các ghi chép.

Anh nghe không sót một chữ về cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, bên tay trái cứng ngắc là một số dữ liệu văn bản được xuất ra từ La Nam Nam, bên tay phải là lịch sử trò chuyện được đồng bộ trên điện thoại Mộc Trạch Tây.

Theo thông tin này, dịch từng ý nghĩa của những ám hiệu khi hai người giao tiếp. Nghiêm Kỷ, người không quá nghiêm túc và đặt nhiều tâm tư vào việc học lại tốn rất nhiều tâm tư vào trong đó.

Đã 4 ngày kể từ khi Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ rời đi. Sáng thứ sáu, Mộc Trạch Tây đến lớp sớm vì phải trực nhật. Lúc này, mây đen phủ kín bầu trời.

Trước khi lau bảng, Mộc Trạch Tây đã chụp ảnh và gửi vào nhóm để đề phòng có người muốn xem đề.

Dáng người Mộc Trạch Tây không tính là thấp nhưng giáo viên dạy toán của lớp ngày hôm qua lại quá cao, ông viết tất cả lên đầu bảng. Mộc Trạch Tây đành phải đứng lên ghế lau bảng.

Sân trường rất yên tĩnh, trong lớp không có ai, bóng đèn trong lớp bị chập chờn do tiếp xúc kém. Khi trời sắp mưa, có tiếng gió lạnh thổi mạnh qua.



Trong lòng Mộc Trạch Tây cũng không khỏi lạnh theo. Toàn bộ trường học dường như chỉ có âm thanh lau bảng của chính mình. Mộc Trạch Tây lau được một nửa đang định đổi vị trí, thì một tiếng sấm lớn đột nhiên vang ầm lên, sau đó bóng đèn vụt tắt.

Bầu không khí của một bộ phim kinh dị bao trùm.

Mộc Trạch Tây hoảng sợ, cơ thể chấn động, chiếc ghế bấp bênh, cô ngã thẳng xuống. Nhất định rất đau! Mộc Trạch Tây nhắm mắt lại, trong lòng ngạc nhiên kêu lên.

Nỗi đau trong tưởng tượng đã không đến mà cô lại rơi vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc cùng với hương thơm của xà phòng. “Cẩn thận.”

Mộc Trạch Tây mở mắt ra, quả nhiên là Nghiêm Kỷ, anh đã quay về.

Khuôn mặt đẹp trai hơi mệt mỏi vì bôn ba khắp nơi, ngay cả tóc cũng dài hơn và hơi rối. Một tiếng sấm lớn lại vang lên, Mộc Trạch Tây bị tiếng sấm làm cho giật mình hoảng hốt, rụt người vào lòng Nghiêm Kỷ theo bản năng.

Anh cười cưng chiều, vỗ lưng Mộc Trạch Tây, tiếng nói trong như nước vang lên, “Đừng sợ.”

Mộc Trạch Tây không sợ, chỉ là vừa rồi bầu không khí được khuyếch đại quá đúng chỗ, tiếng sấm rất lớn. Trong tiềm thức cô bị dọa sợ.

“Cảm ơn cậu, Nghiêm Kỷ. Cậu thả tớ xuống đi.” Trước đó hai người đã xảy ra tranh cãi, Mộc Trạch Tây hơi xấu hổ.

Nghiêm Kỷ đã biết về sự vùng vẫy và bối rối của Mộc Trạch Tây, anh đã nghĩ ra cách giải quyết, dỗ dành cô, không để cô nóng nảy. Đã lâu không gặp, anh vốn định ôm cô một lúc nhưng lại thả lỏng tay, đặt cô xuống đất.

“Cậu nói 7 ngày sau mới về mà?” Mộc Trạch Tây chỉnh lại áo sơ mi nhăn nhúm, ngẩng mặt lên hỏi Nghiêm Kỷ.

“Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn, tôi về trước còn phải nói hết với cậu à?” Nghiêm Kỷ đưa tay sờ mặt Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây lập tức né tránh, xua tay “Đừng đừng.”

Mới vài ngày không gặp, hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

“Ôi ~ nhân vật phản diện xinh đẹp và quyến rũ của chúng ta.” La Nam Nam bóp giọng, đột nhiên xuất hiện ở cửa với Trần Triết. Cô bỗng nhìn thấy Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây đang đứng cùng nhau, vô thức lui ra ngoài.

Mộc Trạch Tây bỗng quay đầu lại, nhìn thấy La Nam Nam thật sự đến lớp! Cô phấn khích vội gọi La Nam Nam, đuổi theo, “Nam Nam!”

Nghiêm Kỷ hoàn toàn không ngạc nhiên khi La Nam Nam xuất hiện trong lớp học. Tối hôm qua anh nhận được tin La Nam Nam xuất viện, nhưng không ngờ cô ấy lại vội trở lại trường đến thế.

Nhìn bóng dáng Mộc Trạch Tây đuổi theo, trong lòng Nghiêm Kỷ nhất thời cảm thấy phức tạp. Anh đã hy vọng La Nam Nam sẽ giúp Mộc Trạch Tây vui vẻ, nhưng anh cũng sợ La Nam Nam sẽ nói điều gì khác khiến cho Mộc Trạch Tây tính bướng, ngày càng cách xa anh.

Mộc Trạch Tây và La Nam Nam đi chung với nhau cả ngày, hai người cười toe toét, các bạn trong lớp đều hết sức kinh hãi. Siêu học sinh giỏi La Nam Nam là dạng người này? Siêu học sinh giỏi và Mộc Trạch Tây tốt như vậy từ khi nào?

Trong khi La Nam Nam bị hệ thống hãm hại, phải ra sức học tập chăm chỉ, cô vẫn còn tuyên dương khắp nơi nói mình không bị gì trong vụ tai nạn là nhờ có hành động như thiên sứ giáng trần, liều mình cứu giúp, anh dũng không vụ lợi của Mộc Trạch Tây.

Chỉ thiếu điều chưa bắc cái loa lên hét to, ắt phải cho mọi người biết Mộc Trạch Tây thật ra là cô gái thiên thần. Mộc Trạch Tây xấu hổ đến mức cầu xin cô dừng lại.

La Nam Nam nói rằng, quan niệm của cô là làm việc tốt thì phải để lại danh tiếng. Nếu không sẽ dễ gây ra hiểu lầm giống như nữ chính và nam phụ lần trước. Bảo Mộc Trạch Tây đừng xúc phạm đến quan niệm và tín ngưỡng của cô.

La Nam Nam còn dạy bảo Mộc Trạch Tây, nói cô thiếu tự tin và cảm giác an toàn. Khi người khác đối xử với cô tốt hơn, cô sẽ sợ hãi, sẽ bất an, sẽ lo lắng lo âu, sẽ nóng lòng tìm kiếm thứ gì đó có giá trị tương đương để báo đáp người khác, bảo cô phải dần dần sửa đổi.

Mộc Trạch Tây nhìn cách La Nam Nam dạy người như chủ nhiệm, như một bà cụ non. Cô vui vẻ cười liên tục, nói được được.

Sau khi Nghiêm Kỷ gặp Mộc Trạch Tây, thấy cô vui vẻ, anh cũng không vội gây sự với cô. Việc gấp, Nghiêm Kỷ lặng lẽ rời khỏi trường học, đi làm việc.

Trong giờ học, trời bắt đầu mưa to mãi không tạnh. Hôm nay Mộc Trạch Tây đến sớm, lúc ấy xem thời tiết có vẻ bình thường nên cô không mang ô. Không biết lát nữa tan học sẽ đến tàu điện ngầm bằng cách nào.

Cô vừa thò tay vào ngăn bàn lấy sách giáo khoa thì một chiếc ô gấp rơi ra. Mộc Trạch Tây vừa nhìn thấy chất lượng ô thì đã biết là của Nghiêm Kỷ, cô chợt nhìn sang chỗ anh ngồi, vẫn trống như cũ.

Như thể sự xuất hiện vừa rồi của Nghiêm Kỷ chỉ là ảo giác.

Buổi tối, khi Mộc Trạch Tây về đến nhà, Vạn Dung vẫn đang đi công tác. Cơm nước tắm rửa xong. Mộc Trạch Tây bắt đầu luyện đề, bởi vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Nếu thành tích của cô lại tụt giảm thì cô chắc chắn sẽ xong đời.

Mộc Trạch Tây tập trung liều mạng giải đề.

Điện thoại đột nhiên vang lên, có tin nhắn gửi đến, Mộc Trạch Tây quay đầu nhìn, 【Nghiêm Kỷ: Tôi đang ở dưới lầu, cậu xuống đi.】



Mộc Trạch Tây thầm nghĩ, còn lâu cô mới xuống, coi như không nhìn thấy.

Lại một tin nhắn khác gửi đến, 【Nghiêm Kỷ: Tôi đang vội. Nếu cậu không xuống, tôi sẽ trực tiếp lái xe vào chung cư, sau đó gõ cửa nhà cậu.】

Mộc Trạch Tây sửng sốt, hôm nay Nghiêm Kỷ cũng đọc xong sớm rồi rời đi. Bận thế à? Cốt truyện này ghê gớm vậy sao?!

Bây giờ cô có số điện thoại của bà Nghiêm bảo vệ, tạm thời Nghiêm Kỷ sẽ không lộn xộn. Mộc Trạch Tây đặt bút xuống, mặc áo khoác xuống lầu.

【Gỗ Mục: Đến rồi. 】

Mộc Trạch Tây nhìn thấy chiếc xe cổ điển màu đen sang trọng từ xa.

Bộ vest và giày da của Nghiêm Kỷ tôn lên dáng người mảnh khảnh của anh kèm theo một chút lạnh lẽo. Anh đứng trong bóng tối, giữa những ngón tay còn kẹp ánh lửa màu đỏ, Mộc Trạch Tây đeo dép lê bước nhanh tới. Nghiêm Kỷ thấy cô đến, ánh lửa màu đỏ lập tức không còn.

Nghiêm Kỷ dập thuốc, ném chuẩn vào thùng rác.

Nhìn Mộc Trạch Tây mặc váy ngủ ngắn, mặc dù có áo khoác bên ngoài nhưng lộ ra gần hết đôi chân trắng nõn chói mắt, dưới chân còn đeo dép lê. Mặc dù là mùa hè nhưng trời vẫn rất lạnh sau trận mưa lớn, cộng thêm con đường này có nhiều cây tụ gió.

“Không phải đến tháng à? Sao mặc ngắn thế?” Nghiêm Kỷ cau mày, “Nếu cậu hít phải gió, bụng sẽ bị đau.”

Gió đêm thổi qua, gió lạnh thổi thẳng vào váy nhỏ, váy bị thổi tung lên, Mộc Trạch Tây chỉ đành che váy lại. “Nghiêm Kỷ, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nghiêm Kỷ mở cửa xe, “Vào đi, gió lớn.”

Mộc Trạch Tây dừng lại.

Đề phòng anh đến mức này? Nghiêm Kỷ bất lực, “Cậu đến tháng nhỉ, tớ có thể làm gì cậu?”

“Không phải thế. Nghiêm Kỷ, cậu muốn đi đâu?” Mộc Trạch Tây lúng túng nói. Ngoan ngoãn vào trong, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của Nghiêm Kỷ khi anh sắp bắt đầu một cuộc hành trình.

Sau khi lên xe, Nghiêm Kỷ dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé lạnh giá của Mộc Trạch Tây, xua đuổi cái lạnh cho cô. “Bởi vì có việc gấp nên tôi sắp ra nước ngoài một thời gian. Tạm thời quyết định ra nước ngoài rất gấp, tôi đến gặp cậu trước khi đi.”

“Ừ.” Mộc Trạch Tây buồn rầu đáp. Mộc Trạch Tây không biết Nghiêm Kỷ đi làm gì, nhưng cô biết đây là cốt truyện đang tiến hành.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây vào lòng, anh không làm gì khác mà chỉ ôm cơ thể mềm mại của cô, ngửi và hôn mùi thơm trên người cô. Dọc theo làn tóc mềm mại vẫn còn hơi ẩm sau khi tắm gội xong.

Nghiêm Kỷ không làm gì khác, Mộc Trạch Tây cũng không giãy giụa. Hai người lặng lẽ ôm nhau, như thể đang nắm lấy chút thời gian cuối cùng để vuốt ve an ủi.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ cơ thể Nghiêm Kỷ dần truyền sang cơ thể Mộc Trạch Tây, xua tan sự lạnh lẽo vừa rồi. Mộc Trạch Tây nép mình vào trong lòng ngực ấm áp của Nghiêm Kỷ, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Cậu muốn đi bao lâu?”

Chuyện này quan trọng tới đâu, tất cả đều tùy thuộc vào sự sắp xếp của ông nội, Nghiêm Kỷ cũng tạm thời không biết. Nghiêm Kỷ siết chặt vòng tay, trêu Mộc Trạch Tây, “Nếu cậu nhớ tôi thì tôi sẽ quay về sớm hơn. Sao hả?”

Mộc Trạch Tây không biết làm thế nào, tâm bỗng chùng xuống. Nghiêm Kỷ nói như vậy là bởi vì Nghiêm Kỷ cũng không biết lời anh nói có ý nghĩa gì.