Ngay khi trái tim Mộc Trạch Tây sắp nhảy ra khỏi cổ họng…
“Không được đâu nhóc Tây!” La Nam Nam nghiêm túc nói, “Cậu đã uống ly Cocktail nhỏ mà tớ đã đưa cho cậu vài giờ trước, chỉ mới uống một tí mà mặt cậu vẫn còn đỏ đến tận bây giờ. Sau này không được uống rượu, sẽ dễ phạm sai lầm!”
Mộc Trạch Tây ha ha cười gượng.
Vô thức quay sang nhìn Nghiêm Kỷ. Cắn răng hối hận, lúc trước cũng chính vì uống cái thứ rượu bỏ đi kia nên mới phạm sai lầm! Dường như Nghiêm Kỷ đoán được những gì cô đang nghĩ, đáp lại cô bằng một nụ cười đắc ý.
La Nam Nam tháo bộ tóc giả, hơi say sau khi uống rượu.
La Nam Nam đã đi làm trước khi xuyên sách, bình thường không có sở thích gì, chỉ thích uống ít rượu. Nhưng đã yếu còn thích ra gió, mới uống hai ly đã choáng váng buồn ngủ.
Bởi vì Mộc Trạch Tây và La Nam Nam đến sớm; nên mặc dù Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ bắt đi và biến mất trong hai giờ thì La Nam Nam cũng uống say dựa vào vai Trần Triết ngủ mơ màng trong hai giờ.
Bây giờ là khoảng 10 giờ tối, mới chỉ là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm, thật sự còn rất sớm.
Trần Triết đã nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Kỷ sau khi nhìn thấy Mộc Trạch Tây nói tạm thời đi vệ sinh. Anh thăm dò nói với La Nam Nam nhưng La Nam Nam đã ngủ thiếp đi trên vai anh.
Trần Triết che mắt lại, hình như anh đã nhìn thấy quá nhiều. Anh chọn cách không suy nghĩ, giữ im lặng không nói gì.
Một đám người tập hợp đông đủ kết hội với nhau tổ chức một đống luật chơi tạm thời. La Nam Nam đã gửi luật chơi, nói lại luật chơi một lần nữa.
Trong khi đám người Lâm Thi Vũ và Lý Tuần vẫn đang tiêu hóa luật chơi.
Triệu Nhạc Sinh nhân cơ hội này bám sát, trò chuyện với Mộc Trạch Tây và La Nam Nam. Từ cuộc nói chuyện, cô biết tiệm net tên "Tư Học" lần trước và quán bar dành cho giải trí về đêm tên "Về Sớm" lần này đều có cổ phần của Nghiêm Kỷ và cũng do anh đứng tên.
*Tảo Quy có nghĩa là Về Sớm, chương trước mình để Tảo Quy, mình đã sửa lại.
La Nam Nam cảm thán, không hổ là phong cách nam chính. Với một cái tên có kiểu khuyên nhủ như vậy, anh không sợ không có khách tới, cậy thế hiếp người. Cũng là ý xấu của tác giả?
Triệu Nhạc Sinh thầm than, thì ra Mộc Trạch Tây thật sự là người phụ nữ của tên Nghiêm Kỷ kia. Thông qua cuộc trò chuyện, cuối cùng anh cũng nhìn rõ diện mạo Mộc Trạch Tây. Làn da sáng bóng trong suốt, ngũ quan xinh đẹp hút mắt và ngây thơ quyến rũ, dáng người tuyệt vời.
Thằng nhóc Nghiêm Kỷ đúng là luôn có tầm nhìn cao, cũng thật đủ độc.
Nhìn dáng vẻ như đã khóc trên khuôn mặt của cô, tâm hồn buôn chuyện bắt đầu bốc cháy. Hóa ra cô em gái xinh đẹp này không tự nguyện. Triệu Nhạc Sinh thầm thở dài, cũng thật đáng thương, bị thằng nhóc kia nhìn trúng. Không chạy thoát được đâu.
Triệu Nhạc Sinh còn muốn nói thêm vài câu, trong tay Nghiêm Kỷ cầm lá bài tarot mà Mộc Trạch Tây đã rút trước đó, cảnh cáo liếc nhìn anh ta. Triệu Nhạc Sinh cười ha ha, rất thức thời, xấu hổ đi ra chỗ khác, chuyển sang quấy rối anh em Lý Tuần.
Sau đó không lâu, trò chơi chính thức bắt đầu phiên giao dịch. La Nam Nam chậc chậc bảo lạ, nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ, có thể nói là phe cánh mà sau này sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Lúc đầu, Lâm Thi Vũ và những người khác còn cảm thấy các quy tắc của trò chơi này giống như nồi cháo heo, hiếm thấy mà kỳ lạ. Nhưng chơi được một lúc thì thấy thích.
Trong trò chơi bán đấu giá, xây dựng nhà máy, đưa ra thị trường đều đòi hỏi sự mưu trí, quyết đoán và kế hoạch. Đây là những điều có thể kiểm soát được.
Mỗi lần tung xúc xắc và nhảy ô cũng ảnh hưởng đến sự lựa chọn cuối cùng của mỗi người. Ngoài ra còn có một yếu tố may mắn. Đây là thứ không thể kiểm soát được.
Các lựa chọn khác nhau sẽ có các nghề nghiệp khác nhau, yêu cầu các chiến lược khác nhau. Mô phỏng theo cuộc sống phù hợp, luôn luôn treo não và trái tim mọi người, sít sao kích thích từng người.
Rút đến câu đố, thần kinh não đột nhiên thay đổi, có nhiều câu hỏi khoa học cũng như các câu hỏi ứng dụng, giống như chiến đấu với quái vật theo từng cấp độ.
Ngoài ra còn có các trò chơi nhỏ khác nhau để mọi người giải trí.
Trần Triết xui xẻo nhất cũng bị La Nam Nam ép ra ngoài trong trò nói thật siêu mạo hiểm, thừa nhận rằng mình thực sự là đứa trẻ nhỏ năm đó đã lén đổi đệm cho giáo viên sau khi tè dầm ở trường mẫu giáo.
Làm La Nam Nam cười hô hố.
Bầu không khí sôi nổi. Mọi người có mặt đều tham gia. Càng nhiều Poker Chip được chất đống trong đề thi, trò chơi càng lúc càng trở nên kích thích. Trận đánh cờ này đã thu hút rất nhiều nhân viên đến xem.
Người chiến thắng cuối cùng là người sẽ giành được các mảnh "Bàn Cổ", đó là người chiến thắng lớn nhất.
Trừ việc là người đặt ra luật chơi thì La Nam Nam cũng là người nắm rõ luật chơi nhất. Và Nghiêm Kỷ, người từ một nông dân đã chuyển mình thành người có một số công ty niêm yết và vừa mới nhậm chức "Thị trưởng".
Giờ đây, trên toàn bộ sa bàn của《Bàn Cổ khai thiên lập địa: Đại Phú Ông du hành xuyên thời gian vì nông dân phản kích thành công》chỉ còn lại La Nam Nam cầm tài nguyên lớn nhất và quan mới nhậm chức Nghiêm Kỷ trong trận chiến giành quyền bá chủ cuối cùng.
Mộc Trạch Tây là cổ đông của công ty Nghiêm Kỷ, rất nhiều tài sản tùy cô sử dụng. Trần Triết cũng là người đặt ra luật chơi, nhưng anh đã bị KO ngay từ đầu, thật thà làm ruộng, có thể may mắn còn sống sót.
Những người khác trong sân gần như đã "Tử trận". Nếu không phải có chút thành tựu thì chính là ông chủ nhỏ gắng gượng duy trì, thậm chí còn có người phá sản.
《Bàn Cổ khai thiên lập địa: Đại Phú Ông du hành xuyên thời gian vì nông dân phản kích thành công》thật ra không thể tránh khỏi việc tích hợp một số luật chơi động não của thế giới trước khi La Nam Nam xuyên sách.
Lâm Thi Vũ Lý Tuần và những người khác chịu thiệt vì họ vẫn chưa hiểu rõ luật chơi.
Còn Nghiêm Kỷ, sau vài lần bị giẫm phải tia sét nhỏ, anh nhanh chóng tìm ra các luật chơi, hơn nữa có thể suy một ra ba. Kết hợp với một chút may mắn, số điểm trong lần tung vừa khéo tương đối, giành ngôi “Thị trưởng” có thể quản lí thành phố chỉ trong một bước nhỏ trước La Nam Nam.
La Nam Nam thở dài trong lòng, có phải không? Đây là hào quang của nam chính? Đây là não của nam chính? Tuy chỉ là một trò chơi nhưng không thể không nói, thủ đoạn của Nghiêm Kỷ thật sự rất thâm độc, các đòn đánh của anh vào đối thủ rất chính xác.
Những gì Nghiêm Kỷ làm lúc đầu chính là nuốt hết tài sản của Mộc Trạch Tây, biến cô thành cổ đông lớn của công ty và ép cô trở thành người phe anh. Sau đó lại hợp tác với Trần Triết tuy nghèo nhưng nhiều đất. Dùng sắc đẹp dụ dỗ Lý Vi tự đi lên cấp lại*.
*倒贴: Người lẽ ra phải nhận tiền, vật thì lại cho người khác tiền, vật.
La Nam Nam hăng hái, lại uống thêm một ly, chuẩn bị chiến đấu. Cô luôn cảm thấy đây không phải chỉ là một trò chơi mà nó còn phụ thuộc liên quan đến cái gì đó khác.
Khi con người uống nhiều, kịch hay sẽ xuất hiện. “Thị trưởng Nghiêm đúng là tài giỏi, cậu có muốn chơi Xì Tố năm lá hay không.”
*Bài Xì Tố 5 lá: five-card stud
Nghiêm Kỷ mỉm cười không cho ý kiến, trong tay vẫn luôn lật tấm thẻ ác ma dây dưa với người mà Mộc Trạch Tây đã rút được trước đó. Có một bầu không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm vô hình giữa hai người.
Mộc Trạch Tây căng thẳng nhìn hai người, cười ha ha, đang định lên tiếng khuyên ngăn. Trần Triết lắc đầu tỏ vẻ không cần lo. Mộc Trạch Tây lập tức yên lặng.
La Nam Nam ném xúc xắc, lắc cốc xúc xắc phát ra tiếng vang lớn, dốc sức tạo ra kỳ tích, ném xúc xắc.
Rút trúng một phiên bản tấn công mini của trò chơi Nói thật siêu mạo hiểm, có tên là —— Cậu truyền lại và tôi truyền lại: Sự thật về Lục Nhĩ Mỹ Hầu là Tôn Ngộ Không thật hay giả.
*Lục Nhĩ Mỹ Hầu – kẻ mạo danh Tôn Ngộ Không.
Luật chơi là một đối một nối tiếp nhau truyền các tấm thẻ, mỗi người chỉ được cắn một đầu nhỏ của tấm thẻ, ai sẽ làm rơi giữa chừng khi đến lượt mình nhận. Người đó sẽ nói một câu có trọng lượng tuyệt đối hoặc một sự việc nào đó, mức độ thật giả sẽ do mọi người tự đánh giá. Cấp độ đầu tiên là liệu lời nói đó có đủ bùng nổ hay không và cấp độ thứ hai là mức độ thật giả.
Cắn đầu nhỏ của tấm thẻ, truyền qua một đám người, có sự mạo hiểm và kích thích. Vô hình trung, khoảng cách giữa mọi người được rút ngắn lại, có một chút ngại ngùng giữa các chàng trai và cô gái, bầu không khí càng rực cháy hơn.
Lúc này, Lý Vi hận không thể gạt Lý Tuần ra để ngồi cạnh Nghiêm Kỷ. Mặc dù Lý Tuần không thích cô em gái ngu ngốc của mình lắm, nhưng việc gần gũi với người đàn ông khác là không có khả năng.
Nghiêm Kỷ lấy tấm thẻ từ trong miệng Lý Tuần, ngậm lấy chuyển cho Mộc Trạch Tây. Mộc Trạch Tây mở miệng nhỏ đang chuẩn bị tiếp nhận, nhưng vào lúc này, chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Kỷ dùng đầu lưỡi đẩy tấm thẻ rồi phun ra, nghiêng đầu trực tiếp hôn lên môi Mộc Trạch Tây.
Chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng nụ hôn rất sâu và thành kính. Yết hầu Nghiêm Kỷ vẫn luôn lên xuống, hơi thở hai người đang hoà vào nhau.
Anh không buông ngay, giống như một hình thức tuyên bố, cho mọi người cơ hội nhìn thấy.
Đôi mắt mở to của Mộc Trạch Tây có thể nhìn thấy ánh mắt chứa mối tình thầm kín của Nghiêm Kỷ vào lúc này, ngay tại giây khắc này, Mộc Trạch Tây ngừng thở, trái tim bỗng nhảy lên.
Đôi trai xinh gái đẹp đang hôn nhau dưới ánh đèn mờ ảo, người khác chỉ nhìn thấy bóng tối trên ngũ quan xinh đẹp của bọn họ, càng khiến cho người ta mê mẩn.
Nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Nghiêm Kỷ từ từ thả môi Mộc Trạch Tây ra, giữa môi hai người có ánh nước trong suốt, hơi thở lại rối loạn. Ánh đèn mờ ảo nhưng Nghiêm Kỷ có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trong trẻo ngây ngốc của Mộc Trạch Tây, cô là người duy nhất trong mắt anh.
"Tôi luôn xem thế giới này như một trò chơi cho đến khi tôi nhận ra rằng mình yêu cậu, si mê cậu và mong muốn được ở bên cậu trong suốt quãng đời còn lại. Tôi sẽ loại bỏ hết những vật cản trên con đường này. Tôi luôn yêu cậu và sẽ chỉ yêu cậu mỗi mình cậu, cậu có thể xác nhận điều đó với tôi bất kì lúc nào cậu cảm thấy bất an."
Giọng Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng và trịnh trọng, anh nói chậm và rất rõ ràng. Trong ánh đèn tối tăm, không khí thật lãng mạn giống như một màn tỏ tình cầu hôn trước mặt người thân và bạn bè.
Dường như máu dồn lên não ép vào đầu, đầu óc Mộc Trạch Tây kêu ong ong. Cô khó thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết phải làm sao.
Tất cả mọi người có mặt đều ngừng thở vì bị sốc, lại sợ làm phiền hai người.
Hệ thống trong đầu La Nam Nam kêu to giống như một cảnh báo phòng không, làm đầu óc La Nam Nam nổ tung.
“Điều khiển bướm là gì ?! Chó hệ thống!” La Nam Nam chửi to, nói ngọng, hơi nói bậy. Lại thêm cồn rượu, cô lập tức ngã xuống.
Lần này, sự bình tĩnh đã bị phá vỡ. Mọi người đều sợ hãi, vội đi qua đỡ cô.
Hệ thống?! Nhịp tim của Mộc Trạch Tây đột nhiên bị thay thế bởi sự sợ hãi, rời khỏi Nghiêm Kỷ, vội chạy tới xem La Nam Nam.
Không còn bầu không khí lãng mạn, tình yêu chân thành được soạn ra cũng giống như một khúc nhạc hay bất ngờ bị kéo sai âm, tươi đẹp chợt tắt, chỉ cảm thấy chói tai và đáng tiếc.
Nụ cười của Nghiêm Kỷ đông cứng trong giây lát, nhìn Mộc Trạch Tây đang lo lắng vây quanh La Nam Nam, anh bất lực thở dài một hơi. Anh không cản cô, anh chỉ uy hiếp Mộc Trạch Tây mà thôi.
Nghiêm Kỷ thì thầm nói nhỏ với cô, “Cậu hãy đoán xem đây là nói thật hay nói dối?”
Lời nói thật chỉ có thể biểu đạt trong trò chơi, lại bị hủy diệt trong trò chơi.
Báo động của hệ thống đã ngừng.
Quả nhiên là nam chính, lực lượng bao quanh nhân vật chính rất lớn. Một câu tỏ tình bông đùa đã khiến cho chó hệ thống sủa ầm ĩ.
La Nam Nam choáng váng đầu óc, gõ đầu nói, “Không sao không sao, tớ chỉ say thôi. Bị sốc.”
Lý Tuần vỗ vai Nghiêm Kỷ, cố ý tránh đề tài về nụ hôn vừa rồi của Nghiêm Kỷ, “Quả nhiên là Nghiêm Kỷ, khi còn bé chưa từng chơi thắng cậu.”
Lý Vi cũng thở phào nhẹ nhõm. Vẫn thấy chua chua vì lời "Tỏ tình" vừa rồi. Cô nghiến răng, sao Nghiêm Kỷ có thể thích Mộc Trạch Tây! Mộc Trạch Tây luôn cấp lại!
Chỉ có Lâm Thi Vũ tin tưởng, đó là sự thật…
Lâm Thi Vũ biết Nghiêm Kỷ không phải là loại người rõ ràng có thể nói vô số điều mà mọi người không thể đoán được thật giả nhưng kiểu gì cũng phải chọn cách "Tỏ tình" để nói với một cô gái.