“Tại sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ, còn lớn bụng! Tới tìm cậu ấm Nghiêm chịu trách nhiệm?”
“Không phải chứ?! Vậy tin tức này thật bùng nổ!”
Tiếng bấm nút và vô số tia flash soàn soạt nhấp nháy lập tức bao quanh Mộc Trạch Tây như thể nhấn chìm cô.
Trong nháy mắt, cô bị phơi bày trước công chúng, không phải quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người. Mà ngược lại giống như cô tự lột quần áo, giống như vai hề thu hút người nhìn trộm.
Mộc Trạch Tây đứng hình.
Nhân viên an ninh phản ứng rất nhanh, nhao nhao tiến lên ngăn cản, “Tập đoàn Nghiêm thị cấm chụp ảnh trong đại sảnh hiện tại! Xin mọi người hợp tác!”
Mộc Trạch Tây bận tâm đứa con trong bụng, cô vô thức lùi về khu vực an toàn.
“Mộc Trạch Tây?!”
Mộc Trạch Tây nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô chợt quay đầu.
Lâm Thi Vũ ngạc nhiên và hơi vui mừng khi nhìn thấy Mộc Trạch Tây, sau khi tốt nghiệp, có rất ít tin tức về cô ấy.
Nhưng khi nhìn thấy cái bụng phồng to của cô ấy, Lâm Thi Vũ bị chấn động ngốc nghếch.
Nhìn Lâm Thi Vũ quen thuộc, Mộc Trạch Tây mím môi nén khóc, Lâm Thi Vũ luôn ra vào hợp tác với Nghiêm Kỷ cũng không biết cô!
Lâm Thi Vũ thấy nhiều phóng viên vây quanh Mộc Trạch Tây như vậy, cô nhanh chóng cẩn thận kéo Mộc Trạch Tây sang một bên.
“Tôi quen cô ấy, ghi chép ra vào hãy ghi tên tôi, tôi là người bảo đảm. Quá nhiều phóng viên, hãy thả cho cô ấy vào trước đi.”
Tiếp tân vẫn còn do dự, nhưng thấy hình như Lâm Thi Vũ có quen cô gái này, lúc này tiếp tân mới báo cho Nghiêm tổng là Mộc Trạch Tây tới tìm anh.
Lâm Thi Vũ sửng sốt, tìm Nghiêm Kỷ?
Cô quay đầu nhìn cái bụng phồng lên của Mộc Trạch Tây, thầm nghĩ Nghiêm Kỷ luôn bị đồn là đang nuôi phụ nữ ở bên ngoài, cô lập tức hiểu ra.
“Vậy càng không sao, cô ấy là vợ chưa cưới của Nghiêm tổng.”
Mộc Trạch Tây nghe thấy cách nói này, cô không khỏi ngơ ngác, nhìn Lâm Thi Vũ một cái.
Tiếp tân sững sờ nhìn cái bụng phồng lên của Mộc Trạch Tây, vội gọi người cẩn thận hộ tống Mộc Trạch Tây đi lên.
Trong thang máy, Lâm Thi Vũ cố gắng nói chuyện với Mộc Trạch Tây nhưng Mộc Trạch Tây không trả lời mà chỉ nén nước mắt lắc đầu.
Lâm Thi Vũ chợt cảm thấy không ổn.
Lý Tuần nhìn thấy Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tây vừa bước ra khỏi thang máy, anh vội vàng chạy vào phòng họp.
“Nghiêm tổng!”
Nghiêm Kỷ đang có một cuộc họp quan trọng vào lúc này, anh lập tức kết thúc. Nhìn Lý Tuần tùy tiện xông vào, anh nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
Lý Tuần chạy vào nói nhỏ, “Em nhóc Tây… Mộc Trạch Tây tới! Hùng hổ!”
Nghiêm Kỷ sững sờ, kết thúc công việc dạy cho Triệu Nhạc Sinh rồi lập tức ra ngoài. Nhân tiện mở máy lên, nhìn thấy Mộc Trạch Tây gọi mấy chục cuộc điện thoại, lông mày nhăn lại thật sâu.
Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tây đang bước nhanh đến trước mặt anh. Anh đã biết chuyện xảy ra ở đại sảnh, may mà không xảy ra việc xô đẩy.
Anh đang muốn ôm Mộc Trạch Tây, “Em có bị thương không? Tây Tây, dọa em à?”
Mộc Trạch Tây trực tiếp đi lên tát một cái thật mạnh vào mặt Nghiêm Kỷ, tất cả sự tức giận và uất ức của cô đều tập trung vào một cái tát này, không hề nhẹ tay.
“Bang ——” Tiếng vang rất lớn vang vọng khắp phòng khách.
Nghiêm Kỷ bị đánh quay đầu, những vết đỏ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt trắng của anh.
Lâm Thi Vũ kinh hãi trợn mắt che kín miệng. Lý Tuần che mặt, nhất thời không biết có nên kéo ra ngăn cản hay không.
Mộc Trạch Tây một hơi đẩy tới ngực, thở hổn hển, miệng lớn thở dồn dập. Nghiêm Kỷ nhìn những giọt nước mắt của cô vẫn luôn kìm nén mới rơi xuống, nước mắt nhỏ từng giọt tí tách.
Cô ném chiếc điện thoại cũ của Nghiêm Kỷ lên người anh, giận dữ gầm lên, “Đồ khốn! Ma quỷ!”
Khi Nghiêm Kỷ nhìn thấy điện thoại, nói chung anh cũng hiểu chuyện gì. Anh phớt lờ cơn đau nóng rát trên mặt và tự lo xem xét tay Mộc Trạch Tây.
“Em thích đánh thì cứ đánh, anh tùy em đánh. Nhưng bây giờ em đang mang thai, em đừng kích động.”
Nước mắt Mộc Trạch Tây vẫn điên cuồng rơi xuống, cô dùng hết sức rút tay ra không muốn anh chạm vào, “La Nam Nam đâu! Anh luôn nói không tìm thấy tin tức La Nam Nam có phải giả hay không?! Anh luôn gạt tôi có đúng không? Tôi muốn tìm Nam Nam!”
Mộc Trạch Tây không còn tin lời nói của Nghiêm Kỷ, không nghe anh trả lời
Cô quay đầu nghẹn ngào hỏi Lâm Thi Vũ, “Lâm Thi Vũ, cậu có tin tức La Nam Nam à?”
Lâm Thi Vũ vẫn còn ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người ầm ĩ thành như vậy, nghe vậy, cô nghi ngờ hỏi lại, “La Nam Nam nào?”
Mộc Trạch Tây cho rằng Lâm Thi Vũ tạm thời không nhớ nổi là ai, nức nở nhắc nhở, “La Nam Nam là học sinh siêu giỏi trong ban nhất lớp mười một chúng ta, sau đó cậu ấy chuyển trường.”
Trên mặt Lâm Thi Vũ lộ vẻ ngờ vực, hơi hoài nghi ký ức của mình, không kìm nổi nhìn Nghiêm Kỷ, “La Nam Nam? Có bạn học này?”
Thoáng cái, Mộc Trạch Tây cảm thấy Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang kết bè lừa cô, cô lại quay đầu nhìn Lý Tuần, người sẽ không nói dối nhất.
Lý Tuần cũng không hiểu chuyện gì.
Chẳng lẽ Nghiêm Kỷ đã kiểm soát đến tình trạng này, còn lừa cô?!
Mộc Trạch Tây che bụng bầu đang hơi đau nhói, la hét với bọn họ trong nước mắt, “Các người đều lừa tôi có đúng không?! Các người kết bè!”
Nghiêm Kỷ hơi do dự, thấy Mộc Trạch Tây như vậy, anh sợ cô động thai, chỉ có thể khuyên giải an ủi cô, “Mộc Trạch Tây, em bình tĩnh. Anh không lừa em, anh thực sự không biết tin tức La Nam Nam.”
“Trạch Tây, những người nhớ rõ La Nam Nam chỉ có em, anh và Trần Triết. Những người khác hầu như đã không còn ký ức.”
Vẻ mặt Lâm Thi Vũ và Lý Tuần khó hiểu, hai người bọn họ đang nói gì.
Người khác không hiểu nhưng Mộc Trạch Tây lập tức hiểu. La Nam Nam đến đây bằng cách xuyên sách, trên người cô ấy vốn đã có sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Sau khi Nghiêm Kỷ phát hiện ấn tượng của những người khác về La Nam Nam đang dần dần phai nhạt, anh cũng kinh ngạc không thôi, cũng điều tra trong một thời gian dài.
Khi đó Mộc Trạch Tây mới mang thai nên Nghiêm Kỷ không nói.
Sợi dây tức giận luôn được kéo căng, lại ầm ĩ lâu như vậy. Mộc Trạch Tây xuất hiện triệu chứng hư thoát, ngã ngồi xuống dưới, Lâm Thi Vũ nhanh chóng tiếp cô, đỡ cô từ từ ngồi xuống.
Nghiêm Kỷ vội đi vào, “Tây Tây, em đừng kích động, làm tổn thương thai là tổn thương cơ thể. Anh đảm bảo với em, La Nam Nam không sao!”
Cô không biết tung tích La Nam Nam, lại nghĩ đến hành động của Nghiêm Kỷ. Cô mang thai, nghĩ về sau còn phải sống một cuộc sống như vậy với Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây cảm thấy ngột ngạt.
Hồi tưởng lại giấc mơ khó phân biệt thật giả. Mộc Trạch Tây cảm thấy, căn bản Nghiêm Kỷ không yêu cô.
Anh chỉ xem cô như một vật sở hữu ngang bướng, coi như tùy ý thao túng bỡn cợt, không tiếc cấp dưới thiên la địa võng để vây hãm cô.
Cô không muốn như thế…
Thấy Nghiêm Kỷ tới gần, Mộc Trạch Tây không ngừng nức nở co người về sau. Lâm Thi Vũ vội đỡ ôm lấy cô.
Mộc Trạch Tây vùi đầu vào vai Lâm Thi Vũ, không muốn nhìn thấy Nghiêm Kỷ, cứng họng khóc kêu, “Tớ không muốn sinh con anh ta! Không muốn ở cùng anh ta! Tớ phải rời đi!”
Lâm Thi Vũ cũng vội ngăn bước chân Nghiêm Kỷ, “Nghiêm Kỷ! Bây giờ cảm xúc Mộc Trạch Tây đang dao động lớn, có phản ứng căng thẳng đối với cậu! Cậu đừng lại gần nữa!”
Nghiêm Kỷ dừng lại, nghe Mộc Trạch Tây nói, trong lòng chợt lạnh, siết chặt nắm tay.
Lý Tuần cũng tới nói, “Nghiêm Kỷ! Bây giờ Mộc Trạch Tây và đứa trẻ quan trọng!”
Tất nhiên Nghiêm Kỷ biết, bây giờ anh chỉ quan tâm đến tình trạng thân thể Mộc Trạch Tây, “Lái xe nhanh lên. Lý Húc, Thi Vũ, làm phiền các cậu đưa Trạch Tây đến bệnh viện…”
Lý Húc gật đầu, cẩn thận nâng Mộc Trạch Tây dậy. Lâm Thi Vũ đỡ bên khác, liên tục khuyên giải an ủi Mộc Trạch Tây, “Mộc Trạch Tây, chúng ta nên quan tâm tình trạng và con của cậu trước.”
Nghiêm Kỷ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới đau đầu nhéo mày, nhặt điện thoại lên.
Nghiêm Kỷ vẫn muốn xử lý việc khẩn cấp.
Anh gọi điện ra lệnh, “Tất cả những bức ảnh do phóng viên chụp được ở đại sảnh hôm nay hãy tiêu hủy hết, ai không nghe theo sẽ bị khởi tố theo quy định, mặt khác, Nghiêm gia sẽ tự bí mật xử lý.”
“Vâng, Nghiêm tổng.”
Nghiêm Kỷ không muốn nhìn thấy bất kỳ suy đoán và tin tức xấu nào lan truyền về Mộc Trạch Tây bị truyền ra.
Sau khi Lâm Thi Vũ và Lý Tuần đưa Mộc Trạch Tây đến bệnh viện, kiểm tra không có vấn đề gì.
Bác sĩ Trần dặn dò nói với Mộc Trạch Tây, phụ nữ mang thai nên cố gắng hết sức không dao động quá nhiều và ổn định cảm xúc của mình.
Mộc Trạch Tây im lặng không nói, sinh con xong cô và Nghiêm Kỷ sẽ cột vào nhau, cô đột nhiên do dự không biết có nên sinh đứa nhỏ này hay không…
Lâm Thi Vũ đã kịp thời giải thích tình hình cho Nghiêm Kỷ.
Buổi tối.
Nghiêm Kỷ đợi cảm xúc của Mộc Trạch Tây ổn định mới đi vào phòng bệnh.
Khi Nghiêm Kỷ tiến vào, Mộc Trạch Tây đã nhận ra tiếng bước chân của anh, nhưng cô không muốn phản ứng lại, nằm nghiêng trên giường lặng lẽ khóc.
Nghiêm Kỷ mở bình giữ nhiệt không hề nhúc nhích trên bàn cạnh giường bệnh, múc cháo ra, “Không muốn ăn cơm?”
Mộc Trạch Tây lau khô nước mắt, không trả lời.
Nghiêm Kỷ bưng bát ngồi bên giường, khuấy nhẹ, thổi nguội, “Em giận anh oán anh tuỳ thích, anh đều chịu. Nhưng thân thể quan trọng, mang thai dễ đói, người đói vẫn là em, như vậy không được.”
Nghiêm Kỷ thổi nguội cháo đưa đến bên miệng Mộc Trạch Tây, Mộc Trạch Tây mím chặt môi quay đầu đi.
“Hay là không muốn ăn cái này, chồng làm cho em nhé?”
Mộc Trạch Tây lập tức kích động, kìm nước mắt quát, “Anh không phải chồng tôi!”
Mộc Trạch Tây biết cô tuyệt thực và ầm ĩ rất ấu trĩ, nhưng cô tức giận đến mức không chịu nổi, ai hiểu được tâm trạng này của cô?
Bên cạnh cô không có ai, xung quanh đều là thiên la địa võng của Nghiêm Kỷ. Sự đấu tranh duy nhất của cô bây giờ chỉ còn lại mánh khoé này.
Nghiêm Kỷ dừng lại, nhìn Mộc Trạch Tây chăm chú, “Anh không phải chồng em? Vậy em muốn thế nào?”
Mộc Trạch Tây lại khóc, bởi vì cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, cô muốn làm thế nào.
Không tìm thấy gia đình; con ở trong bụng cô, cha của con vẫn là người như vậy.
“Rốt cuộc La Nam Nam là chuyện như thế nào?” Mộc Trạch Tây cố kìm nước mắt, trước tiên hỏi vấn đề cô quan tâm nhất.
“Anh không biết.”
“Không biết?”
“Ban đầu cậu ấy ở nước ngoài, khó tìm. La Nam Nam khác với ký ức mơ hồ do con người cố tình gây ra như em trai em và Vương Đại Bằng, dường cậu ấy biến mất khỏi trí nhớ mọi người, giống như đã bị ngắt kết nối.
“Mộc Trạch Tây, em biết Trần Triết không tìm La Nam Nam à? Bởi vì không tìm thấy, anh hỏi Trần Triết về kế hoạch của cậu ấy, cậu ấy chỉ lắc đầu.”
Không đợi cô hỏi, Nghiêm Kỷ đã tự nói, “Chắc cậu ấy không sao, tình trạng của cậu ấy có thể liên quan đến hệ thống kia.”
Nói đến cái này, Mộc Trạch Tây lại ngưng nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ, “Anh đúng là biết rõ!”
Nghiêm Kỷ thẳng thắn thừa nhận, “Những việc theo dõi khốn nạn đó xác thật là anh làm, anh không có gì để nói.”
Mộc Trạch Tây lại khóc, “Anh làm vậy không cảm thấy mình quá đáng à?! Không coi pháp luật ra gì!”
“Là quá đáng, nhưng anh không hối hận. Nếu anh không biết những việc đó, với bàn tay vàng"Tiên tri" của La Nam Nam, không biết cậu ấy đã sớm đưa em đến nơi nào!”
Mộc Trạch Tây lập tức không còn sức phản bác, đôi khi có một số việc không thể nói thông với Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ vốn chính là dạng người biết mà làm tới, giống như anh biết cô không tốt.
“Chỉ cần ở bên em, không từ thủ đoạn thì có tính là gì.”
Nghiêm Kỷ húp một ngụm cháo, nắm cằm Mộc Trạch Tây, trực tiếp truyền cháo qua cho cô. Mộc Trạch Tây không muốn ăn, Nghiêm Kỷ liền dùng đầu lưỡi đẩy đầu lưỡi cô nuốt xuống.
Anh còn muốn cuốn lưỡi cô mút vào, cướp đoạt quét sạch, làm Mộc Trạch Tây chỉ có thể nuốt cháo.
Cứ thế hai miếng qua lại, Mộc Trạch Tây thở hồng hộc không chịu nổi. Bây giờ là lúc cô trở nên khó khăn, bị giày vò.
Mộc Trạch Tây vỗ vai Nghiêm Kỷ đẩy anh, nức nở kêu “Tôi tự ăn!”
Nghiêm Kỷ hơi thất vọng, sau đó nghiêm túc đút cháo cho Mộc Trạch Tây.
Mang thai dễ đói, Mộc Trạch Tây cực kỳ đói, hiện tại cô không thể tức giận. Trong bụng cô còn có con, đói tới nỗi mệt mỏi.
Cô cũng không muốn nhìn Nghiêm Kỷ, chỉ lo ăn cháo.
Cơm nước xong, Mộc Trạch Tây cũng không muốn thấy Nghiêm Kỷ, muốn anh ra ngoài.
Làm sao Nghiêm Kỷ có thể nghe, trực tiếp lên giường bệnh, kiểu gì cũng phải ôm dỗ cô ngủ.
“Đừng lộn xộn, đè bụng sẽ làm tổn thương bé cưng.” Nghiêm Kỷ hành động trước để kiềm chế cô, nhắc nhở Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây không hề giãy giụa lộn xộn, phát hiện lại bị Nghiêm Kỷ bắt chẹt, cô lại cảm thấy tủi thân và tức giận, vì vậy lời nói biến thành đao.
“Không có con cũng được, không có, tôi và anh cũng không cần bối rối dây dưa không rõ, sau này có thể dứt khoát đoạn tuyệt.”
Đôi mắt đen trầm của anh nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây trong bóng đêm, hình như còn lóe ánh nước.
Giờ phút này, Nghiêm Kỷ đã hiện ra sự mệt mỏi từ trước đến nay. Xen lẫn với sự bất lực và đau khổ.
Anh không nói những lời tục tĩu để doạ Mộc Trạch Tây như trước kia, hoặc là quấy rối muốn thân thiết, mà anh không nói một tiếng đứng dậy, cẩn thận đắp chăn cho Mộc Trạch Tây.
Giọng anh rất trầm thấp, “Em mệt rồi, ngoan ngoãn nằm viện quan sát vài ngày. Anh sẽ tìm người chăm sóc em, em đừng ầm ĩ.”
Nói xong, anh đi ra ngoài.
Mộc Trạch Tây cũng đứng hình, cô biết, câu nói kia đã thật sự làm tổn thương Nghiêm Kỷ.