Buổi sáng, Nghiêm Kỷ đầu óc sảng khoái và tâm trạng thoải mái, Mộc Trạch Tây vẫn đang ngủ. Nghiêm Kỷ ăn mặc chỉnh tề, vừa ra khỏi cửa đã bỏ những người anh sắp xếp.
Anh thấy mẹ mình Phương Hoa Dung cầm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, anh chào hỏi mẹ rồi lại quay về phòng.
Phương Hoa Dung biết Nghiêm Kỷ luôn lén đến gặp Mộc Trạch Tây vào nửa đêm, đoán chừng anh sẽ không đi nên bà không nói gì.
Bước vào bên trong, Phương Hoa Dung choáng váng khi tình cờ nhìn thấy những vết cắn trên cổ con trai Nghiêm Kỷ. Lại nhìn thấy vết cắn màu đỏ tương tự trên xương vai Mộc Trạch Tây.
Phương Hoa Dung là người từng trải.
Nhìn ánh mắt nháy mắt đã hiểu của Phương Hoa Dung, Mộc Trạch Tây xấu hổ tới nỗi không còn mặt mũi gặp người khác.
Nghiêm Kỷ mở cửa rồi đóng lại chỉ để dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn và bao cao su đã sử dụng.
Phương Hoa Dung nhìn Mộc Trạch Tây gật đầu, quả nhiên là con gái Vạn Dung, tư duy chuyển biến rất nhanh, mềm dẻo là con dao của cô.
Tuy chịu thua nhưng tạm thời con trai bà tuyệt đối sẽ không bắt được trái tim cô.
Mộc Trạch Tây vẫn nằm viện là vì cô không muốn về nhà đối mặt với Nghiêm Kỷ, bây giờ hai người coi như đã "Làm hòa".
Cô làm thủ tục xuất viện.
Sau khi về nhà, Mộc Trạch Tây cảm thấy nằm viện khá tốt.
Vì có lần đầu tiên nên sẽ tiếp tục có lần thứ ba, lần thứ sáu, lần thứ mười….Thứ.
Nói Nghiêm Kỷ không có chừng mực; anh sẽ chú ý bụng cô, kiểm soát tốt sức mạnh và chiều dài. Thường làm một đêm sinh hoạt vợ chồng với Mộc Trạch Tây.
Nói anh có chừng mực; anh lại giày vò Mộc Trạch Tây làm cho cô liên tục đạt cực khoái, Mộc Trạch Tây khóc la bảo anh chú ý con.
Bởi vì Mộc Trạch Tây nằm viện là một chuyện, hơn nữa tháng cũng lớn.
Ông bà nội Nghiêm vẫn không chịu được, muốn gặp chắt trai nên đã bay từ nước ngoài về.
Đi thẳng đến biệt thự nơi Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ đang sống. Trận chiến lớn như vậy, đương nhiên cha mẹ Nghiêm Kỷ cũng đến theo.
“Bà nội!” Mộc Trạch Tây đi lên ôm bà nội.
“Đứa trẻ ngoan!” Doãn Tố Cầm vỗ lưng cô, kéo cô ra để nhìn cô, xem bụng cô.
“Nhóc Tây, cháu có vất vả không? Có phải thằng nhóc Nghiêm Kỷ kia không chăm sóc tốt cho cháu hay không? Cháu đừng sợ! Cứ nói với bà nội! Bà nội làm chủ cho cháu!” Doãn Tố Cầm nói, còn trừng mắt nhìn Nghiêm Kỷ.
Bà nội Doãn thật lòng yêu thương cô, Mộc Trạch Tây rất vui, giống như có người chống lưng.
Nghe bà nội hỏi như vậy.
Mộc Trạch Tây lại giống như khi còn nhỏ, cô vô thức nhìn Nghiêm Kỷ, xem sắc mặt anh.
Ông nội Nghiêm Quốc Uy nhìn thấy, giọng nói to lớn vang dội. “Cháu nhìn nó làm gì? Nghiêm Kỷ nó dám đối xử tệ với nhóc Tây?! Cháu nói với ông nội.”
Giọng nói của ông nội trực tiếp khiến cho đứa trẻ sáu tháng tuổi thích làm ầm ĩ trong bụng Mộc Trạch Tây sợ tới mức giật mình mạnh, nhút nhác quẫy đạp trong bụng Mộc Trạch Tây.
Hiện tại thời tiết hơi nóng, Mộc Trạch Tây mang thai càng sợ nóng, mặc cũng mỏng, em bé vừa động thì cử động của thai nhi rất rõ ràng.
Nghiêm Kỷ vội đi tới đỡ Mộc Trạch Tây, sợ con đá cô khó chịu.
Nghiêm Quốc Uy vô cùng xin lỗi, giọng nhỏ lại, “Ôi trời! Là cụ không tốt, làm chắt cưng sợ.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Trạch Tây nhìn thấy ông nội Nghiêm uy nghiêm như vậy, cô không nhịn được cười, “Không sao đâu ông, bình thường cục cưng cũng thích động.”
“Nhóc Tây, Nghiêm Kỷ nó…” Doãn Tố Cầm bối rối.
Doãn Tố Cầm đã biết về việc gút mắt ân oán ở bên nhau giữa hai đứa nhỏ khi Nghiêm Kỷ đến cầu xin ông nội Nghiêm Quốc Uy sử dụng lực lượng của mình.
Doạ người ta sợ tới mức muốn chạy nhưng vẫn mang theo đứa trẻ chạy, có thể thấy cháu trai bà quá đáng như thế nào.
Nghiêm Kỷ ăn ba gậy sắt, một gậy là ông nội đánh anh không biết đúng mực, vì việc như vậy làm liên lụy quân khu.
Một gậy là bà nội phẫn nộ Nghiêm Kỷ vì bắt nạt cháu gái của anh trai mình, ông nội đánh để bà nội hết giận.
Gậy còn lại là đánh thay cho Mộc Trạch Tây.
Nghiêm gia chính là như vậy, quyền thế ngập trời, nhất định bảo vệ con cháu. Chỉ cần nhóm con cháu không làm tổn hại đến tính mạng người khác, không làm tổn hại đến an toàn quốc gia thì có làm gì cũng mặc kệ.
Nhưng nếu phạm sai lầm thì gia pháp cũng rất khắt khe. Người đánh và người bị đánh đều rất dứt khoát, không nương tay.
Ba gậy để đổi lấy sự cho phép của ông nội, Nghiêm Kỷ quỳ xuống lập tức bị đánh. Ông nội Nghiêm gom hết sức mạnh, tàn nhẫn đánh một trận.
Ông cháu đều cứng.
Cứ thế Nghiêm Kỷ bị gãy bốn xương sườn, may mà chưa bị thương đến nội tạng. Nghiêm Kỷ cũng khỏe mạnh, chưa điều dưỡng xong đã vội đi tìm Mộc Trạch Tây.
Khi đánh nặng tay là một chuyện, nhưng sau khi đánh xong có cảm thấy đau xót hay không lại là một chuyện khác.
Khi đó, Nghiêm Quốc Uy và Doãn Tố Cầm nhìn cháu trai nhà mình như thế. Họ liền biết Nghiêm Kỷ không thể buông tha Mộc Trạch Tây, cũng không khuyên được anh.
Tất nhiên Nghiêm Quốc Uy thương Nghiêm Kỷ, khoảng cách giữa các thế hệ trong Nghiêm gia rất nghiêm trọng. Nhưng Nghiêm Kỷ còn trẻ, vẫn phải đánh anh.
Nghiêm Quốc Uy cau mày, rất uy nghiêm, “Nhóc Tây nói với ông, Nghiêm Kỷ có thờ ơ với cháu hay không?”
Trước nay ông nội Nghiêm nói một không nói hai, khí thế này trông như muốn đánh người.
Mộc Trạch Tây sợ ông nội Nghiêm lại đánh Nghiêm Kỷ nên vô thức vội ôm eo Nghiêm Kỷ, nép người vào lòng anh, nhưng khí thế là bảo vệ Nghiêm Kỷ.
Cô đột nhiên gật đầu, trừ việc tên khốn đó theo dõi thì còn lại đều ăn ngay nói thật, “Ông nội Nghiêm, Nghiêm Kỷ rất tốt với cháu, chăm sóc cũng rất chu đáo, hận không thể lật người thay cháu.”
Ông nội Nghiêm gật đầu, nhìn nụ cười đắc ý của cháu trai mình, ông lại lắc đầu.
Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ nên không thấy sắc mặt Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ ở bên trên không thể kìm nén nụ cười ha hả giương cao mà còn phải kìm lại.
Hóa ra vợ thương mình chính là như thế này.
Cả nhà Nghiêm gia xem như đầy đủ.
Quà mua cho cục cưng cũng chất đống một bàn, phần lớn là mua cho bé trai. Mua cho bé gái còn có sự chờ mong.
Lúc trước Nghiêm Kỷ cùng mua cho cả bé trai và bé gái, mua cả đống cả đống, Mộc Trạch Tây cảm thấy lãng phí.
Khi chụp ảnh siêu âm màu 4D, bác sĩ Trần nhìn giao diện cảm thán, “Đứa trẻ này thật xinh đẹp, có thể thấy mũi cao mắt to. Nhìn xem, tay nhỏ chân nhỏ này! Còn có bình trà nhỏ.”
Sau đó, Mộc Trạch Tây biết đó là bé trai. Cô mới bảo Nghiêm Kỷ dừng dục vọng mua sắm.
Gia đình đoàn tụ, trừ việc xem Mộc Trạch Tây thì còn có một cuộc gặp mặt video với cả nhà Mộc gia.
Nghiêm Kỷ vẫn luôn nộp đơn xin, cộng thêm Nghiêm Quốc Uy làm đảm bảo nên có cơ hội kết nối video với Mộc gia một lần.
Mộc Trạch Tây cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Sau khi cuộc gọi video được kết nối, Mộc gia đã biết tin Mộc Trạch Tây mang thai.
Mọi người phản ứng khác nhau. Nhưng nhìn chung xem như vẫn vui mừng, rốt cuộc trong nhà có thêm thành viên mới.
Vì nguyên nhân đặc biệt nên Mộc Kiến Hiền không thể xuất hiện trên màn hình, nhưng bóng dáng của anh cho thấy anh ở đó. Anh cũng vui mừng.
Là một người cha, Mộc Quán Kỳ vẫn im lặng như mọi khi, nhưng lại càng tăng thêm một tầng khiến cho người khác nhìn thấy rõ sự trầm mặc.
Nghiêm Hoằng Hoa không thể nhịn được cười, bị Phương Hoa Dung nhéo eo cảnh cáo.
Mà Vạn Dung, người vốn nên vui mừng nhất lại ngốc nhất. Chờ đến giây phút này, trong lòng lại lo lắng nhiều hơn.
Lúc trước Nghiêm Kỷ im hơi lặng tiếng với con gái mình mà bây giờ đã lập tức có thai, bà sợ con gái bị bắt nạt.
Mặc dù bà muốn con gái gả vào nhà quyền thế nhưng không phải gả vào nhà quyền thế theo cách này. Điều bà muốn trước nay là cưới hỏi đàng hoàng.
Vạn Dung rất nghiêm khắc, bà hỏi thẳng Nghiêm Kỷ. Sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người đến những việc Mộc Trạch Tây mang thai.
Lòng mẹ mà, mọi người đều hiểu. Tất cả đều yên lặng chờ Vạn Dung hỏi xong, đây cũng là sự khảo nghiệm dành cho Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ trả lời rất hoàn hảo, việc của Mộc Trạch Tây gần như do một tay anh lo liệu từ việc lớn đến việc nhỏ.
“Cháu vẫn luôn thích Tây Tây, chúng cháu sẽ lập gia đình. Vì vậy, cháu xin cha mẹ vợ, bà nội và các em vợ hãy yên tâm.”
Nghiêm Kỷ nói rất trịnh trọng. Vạn Dung và Mộc gia nhìn thấy quyết tâm của Nghiêm Kỷ mới yên lòng.
Cuối cùng, Nghiêm Kỷ còn chính thức tuyên bố tên đứa trẻ. “Đứa bé tên là Nghiêm Hạp. Ngụ ý là hy vọng Nghiêm gia và Mộc gia sớm đoàn tụ, cả nhà đoàn viên.”
*阖 (Hạp) có nghĩa là: Cả, toàn阖家: Cả nhà
Chỉ một câu này đã trực tiếp nắm chặt trái tim mọi người trong Mộc gia. Trước đó khi Mộc Trạch Tây nghe thấy cái tên này, cô cũng vô cùng xúc động.
Bây giờ nhìn thấy trái tim của cả nhà bị Nghiêm Kỷ bắt tù, cô đột nhiên cảm thấy không ổn.
Phương Hoa Dung cười bất lực, đàn ông Nghiêm gia có truyền thống thủ đoạn.
Thời gian không nhiều, rất nhiều thứ không thể nói chi tiết. Người Nghiêm gia thoát ra, để một mình Mộc Trạch Tây đoàn tụ với gia đình.
Mọi người trong nhà đều hỏi Nghiêm Kỷ có đối xử tốt với cô hay không? Tất nhiên Mộc Trạch Tây sẽ không nói những việc đó, Nghiêm Kỷ thực sự rất tốt trừ việc cố chấp ngang ngược.
Tận tâm, dụng tâm, săn sóc. Còn chung tình, anh không bao giờ nhìn những người phụ nữ khác.
Toại nguyện gật đầu.
Mỗi người đều nói vài chuyện riêng tư với Mộc Trạch Tây, đều ao ước sẽ sớm được đoàn tụ.
Cuối cùng Vạn Dung nói với Mộc Trạch Tây, “Mộc gia chúng ta thực sự trèo cao Nghiêm gia. Sau này, con ngoài việc tận tâm làm vợ làm mẹ thì con cũng phải vui vẻ có biết chưa?”
Mộc Trạch Tây rơi nước mắt gật đầu.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Mộc Trạch Tây đã khóc rất lâu và không thể dừng lại.
Nghiêm Kỷ làm cô khóc, cô trút hết. Kết quả là Mộc Trạch Tây vừa khóc đã không ngừng, hít không khí quá nhiều nên cơ hoành bị co thắt, nấc cụt.
Mộc Trạch Tây gục vào lòng Nghiêm Kỷ, cho anh một cái búa đầu, lên án. “Tại sao anh không dỗ, nấc! Hãy dỗ em! Nấc! Em không thể dừng lại, hức ~”
Nghiêm Kỷ bị đánh trúng cười lên tiếng, đúng là anh thích Mộc Trạch Tây làm nũng với anh cầu anh dỗ.
Anh vỗ lưng dỗ dành cô, “Được, ông xã sai rồi, anh nghĩ em cần trút ra.”
Nghiêm Kỷ dỗ rồi dỗ, hai người ôm nhau thân mật khắng khít.
Các phụ huynh lặng lẽ rời đi. Giữa người trẻ tuổi đều ồn ào nhốn nháo.
Đã mùa đông.
Xe ngừng trước cửa cao ốc của tập đoàn Nghiêm thị.
Mộc Trạch Tây bụng bầu nhô lên, Nghiêm Kỷ sợ cô lạnh nên mặc áo khoác lông chồn thật dày cho cô.
Bây giờ toàn thân cô giống như một con gấu được Nghiêm Kỷ đỡ và bước đi từ từ.
Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ vốn định đi khám thai, nhưng họ nhận được cuộc gọi từ Triệu Nhạc Sinh ngay khi vừa khám xong, có một cuộc hội nghị phỏng vấn khẩn cấp.
Cho nên Nghiêm Kỷ trực tiếp đưa Mộc Trạch Tây đến đây.
Lại là những nhân viên tiếp tân và nhân viên an ninh lần trước, thấy Mộc Trạch Tây đều kính cẩn lịch sự chào hỏi.
Hơn nữa còn chú ý xung quanh xem có tình huống chụp lén nào hay không.
Mộc Trạch Tây giương nụ cười chào hỏi bọn họ.
Sự kích động của Mộc Trạch Tây lúc trước đã dẫn tới một cuộc náo động lớn, nhân viên tiếp tân và nhân viên an ninh đều đối đáp rất thoả đáng.
Tất cả nhân viên tiếp tân và nhân viên an ninh ngày hôm đó đều được tăng tiền thưởng nên tự nhiên có ảnh hưởng sâu sắc đối với Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây cảm thán, có tiền là ngang tàng, làm người phụ nữ của trùm tổng thì khác, “Ngàn sủng vạn túng”.
Khỏi phải nói, rất đã.
Xong việc, Mộc Trạch Tây còn trêu Nghiêm Kỷ, nói dựa theo thói quen trong tiểu thuyết của La Nam Nam.
“Trùm tổng" đều có bệnh ở não cộng thêm bệnh mắt mù giống nhau, nhất định sẽ cảm thấy tiếp tân và bảo vệ có mắt như mù không biết "Phu nhân sếp tổng"! Nhất định phải bị mắng một trận hoặc là bị sa thải để thể hiện trùm tổng coi trọng nữ chính!
Nghiêm Kỷ nghi ngờ ngược, “Anh luôn bao vây em, cũng chưa từng đưa em đến tập đoàn. Nên tất nhiên nhân viên của anh không biết em, bọn họ làm việc dựa theo trách mắng, tại sao lại phải trách bọn họ?”
Ngoại trừ Nghiêm Kỷ không hề xấu hổ khi nói ra việc vây hãm cô, Mộc Trạch Tây vỗ tay khen ngợi, Nghiêm Kỷ có đầu óc trùm tổng.
Mộc Trạch Tây không thích đến phòng họp ngồi chờ, cũng không cần Nghiêm Kỷ đưa cô đi, anh đang rất bận hội nghị.
Nghiêm Kỷ theo cô. Để tiếp tân và nhân viên an ninh đưa Mộc Trạch Tây đến nơi nghỉ ngơi của tập đoàn trước.
Tập đoàn Nghiêm thị có nơi nghỉ ngơi riêng dành cho nhân viên, trong đó xây dựng rất phong phú, từ đồ uống ăn vặt đến sân vận động và phòng tập thể thao cho võ, thư viện cho văn, có đủ mọi thứ.
Mộc Trạch Tây cảm thán, “Phúc lợi cho nhân viên của tập đoàn Nghiêm thị thật tốt, còn đi làm và tan làm đúng giờ, đây là xí nghiệp làm việc trong mơ của tôi.”
Mộc Trạch Tây nghĩ, La Nam Nam tự xưng là "Súc vật của công ty 996", nếu biết thì đoán chừng sẽ hâm mộ chết mất.
Tiếp tân cười nói, “Cô là con dâu tập đoàn còn phải hâm mộ nơi nghỉ ngơi của nhân viên?”
Đối với xưng hô này, Mộc Trạch Tây cảm thấy hơi kỳ quái, vì vậy cũng cười.
“Vậy không có mâu thuẫn, có tập đoàn như vậy có nghĩa là cô có thể có được một cơ hội việc làm như vậy nên tất nhiên sẽ khát khao.”
Chắc chắn võ không được, Mộc Trạch Tây đến thư viện xem.
Vì Nghiêm Kỷ thường đọc sách cho Mộc Trạch Tây nên tự nhiên Mộc Trạch Tây sẽ đến xem và chọn một quyển sách, bảo Nghiêm Kỷ đọc cho cô và con.
Tình cờ nhìn thấy một quyển sách có mặt bìa đặc biệt nhiều màu rực rỡ có tên là《Con chim ra khỏi tổ》.
Mộc Trạch Tây thấy mới mẻ, cô lấy nó xuống, lặng lẽ ngồi lật xem.
Sách không dày nhưng tình tiết câu chuyện phong phú. Chủ yếu nói về một con chim nhỏ vô tình chiếm giữ tổ của con chim bồ câu, sau khi trải qua món nợ mà chim cha thiếu diều hâu, cả gia đình nó chỉ có thể bay về phía nam để kiếm ăn.
Quyển sách dùng động vật để ẩn dụ con người, kể về con chim nhỏ tuy bế tắc và lảo đảo trải qua các loại trắc trở nhưng nó vẫn không ngừng trưởng thành.
Câu chuyện có khổ có cười, xen lẫn nhiều hồi ức khác nhau của chim nhỏ khi còn ở trong tổ chim. Toàn bộ câu chuyện là tình tiết trắc trở nhưng tâm thái của chim nhỏ vẫn tốt.
Văn phong của tác giả hài hước, thú vị.
Mộc Trạch Tây nhìn tình cảm mãnh liệt dâng trào, cô luôn có thể tìm thấy hình bóng quen thuộc trong đó.
La Nam Nam…
Mộc Trạch Tây vội lật xem họ tên tác giả, đáng tiếc không phải La Nam Nam. Chỉ có bút danh tác giả và chữ ký “Hệ thống TMD x năm x tháng" được thêm vào sau chữ ký tên ngay thẳng điên cuồng.
Mộc Trạch Tây kích động đến nỗi đột nhiên đứng dậy, nhìn vào vẫn nghi ngờ, bây giờ cô gần như xác định đó chính là La Nam Nam viết!