Mộc Trạch Tây nhớ người nhà, nhưng cô vẫn muốn hoàn thành việc đi cùng La Nam Nam đến trạm cuối cùng.
Nghiêm Kỷ dừng lại, sau đó lại thả lỏng, cũng may anh đã sớm nghĩ ra cách.
Bé Nghiêm Hạp thích cậu lớn, đến lúc đó bảo Mộc Kiến Hiền đến đây một chuyến đón bé Nghiêm Hạp.
La Nam Nam xua tay, bế bé Nghiêm Hạp đặt bé nằm xuống. Trần Triết thử qua nhiệt độ rồi đưa bình sữa cho cô.
“Mộc Trạch Tây, với mối quan hệ của chúng ta, cậu có thể đến buổi ký tặng sách trong hành trình của tớ bất cứ lúc nào có được không? Đừng khó xử việc nhất định phải làm bạn cuối cùng. Cậu hiểu chứ?”
“Hơn nữa, dựa theo tính Nghiêm Kỷ, cậu ấy chắc chắn sẽ đi theo, rải mùi chua khó ngửi của tình yêu các cậu.”
Nghiêm Kỷ nắm tay Mộc Trạch Tây, bàn tay to lớn của anh rất ấm áp, nhiệt độ truyền tới cơ thể Mộc Trạch Tây.
“Trạm cuối cùng của La Nam Nam để Trần Triết đi cùng là được. Bọn họ vốn nên ở cùng nhau, tốt nhất là hai người đến trạm cuối cùng.”
Mộc Trạch Tây nhìn hành động phối hợp rất ăn ý của Trần Triết và La Nam Nam, cô chợt nghĩ.
Trần Triết tìm La Nam Nam nhiều năm và cũng mới gặp lại La Nam Nam cách đây không lâu. Ba người họ lúc nào cũng ở cùng nhau, Mộc Trạch Tây và La Nam Nam nói chuyện không ngừng, Trần Triết là người âm thầm phụ trách chăm sóc họ.
Cậu ấy và La Nam Nam không thường ở chung.
Mộc Trạch Tây hiểu ý Nghiêm Kỷ, cô cười gật đầu, bằng lòng về nước.
Qua mấy ngày.
Vào đêm cuối cùng trước khi rời đi, Nghiêm Kỷ đặt ra một câu hỏi, La Nam Nam nguyên tác đã đi đâu?
Khi Trần Triết nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng cảm xúc của Trần Triết đã bị dao động rất lớn. Còn Mộc Trạch Tây cũng sững sờ.
La Nam Nam lắc đầu, bị Nghiêm Kỷ theo dõi, quả nhiên Mộc Trạch Tây không thể trốn thoát.
La Nam Nam trả lời, “Cậu thật sự quá thông minh, quá nhạy bén, rất giỏi phát hiện ra lỗ hỏng logic.”
Linh hồn của người xuyên sách nhập vào cơ thể của người bị xuyên, dùng cách giải thích của tiểu thuyết huyền huyễn thì gọi là "Cướp xác". Vậy linh hồn của chủ cũ đã đi đâu?
“Cô ấy chưa bao giờ biến mất, La Nam Nam nguyên tác đã từng trở về trong một thời gian ngắn.”
La Nam Nam nói, có một khoảng thời gian cô không phải là cô mà là La Nam Nam nguyên tác.
La Nam Nam nguyên tác trở về.
Tin tức này khiến Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây rất ngạc nhiên. Chỉ có biểu hiện của Trần Triết xem như vẫn bình tĩnh, hiển nhiên anh đã biết chuyện này.
La Nam Nam nói cô ấy trở về là để tạm biệt cha mẹ.
Hóa ra cơ thể của La Nam Nam trước khi xuyên qua vẫn chưa chết mà chỉ bị hôn mê, cơ thể còn bị thương.
Còn La Nam Nam nguyên tác nhập vào cơ thể của La Nam Nam xuyên sách, sau khi tỉnh lại, La Nam Nam rất nhanh đã nhận ra mình đang sống ở một không gian khác.
Cô ấy rất bình tĩnh.
La Nam Nam nguyên tác đã từng chịu tổn thương nghiêm trọng hơn, vết thương nặng gần như có tính huỷ diệt, đau đớn và nỗi đau từ vết thương gần như đi cùng cô ấy cả đời.
Đối với La Nam Nam, vết thương nhẹ này không là gì cả. Cô ấy cắn răng kiên trì mỗi ngày, tập luyện hồi phục.
Cho đến khi cơ thể hồi phục, đứng lên một lần nữa.
Cuối cùng cô ấy sống với thân phận của La Nam Nam trong thế giới kia.
La Nam Nam nguyên tác là một người có tâm hồn khép kín, hoàn cảnh gia đình khắt khe, là một cô bé khá lãnh đạm.
Cô ấy rất trống rỗng và cô ấy rất lãnh đạm với mọi người, nhưng thế giới tư tưởng của cô ấy có các loại câu hỏi không ai biết.
La Nam Nam nguyên tác có gia đình hoàn chỉnh, cha mẹ La nghiêm khắc, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng, trong tiềm thức cũng từ chối giao lưu.
Cha mẹ La cũng không biết phải làm gì khi đối mặt với việc con mình từ chối giao tiếp.
Cả gia đình rất căng thẳng.
Giống như Trần Triết nói, cô ấy trống rỗng như một vùng đất hoang khô nứt. Không có sức sống, không khí trầm lặng.
Có vài người có lẽ trời sinh đã có quan niệm lãnh đạm với gia đình, La Nam Nam nguyên tác như vậy đi đến chỗ La Nam Nam, đối mặt với hoàn cảnh mà cha mẹ mặc kệ không gặp của La Nam Nam, cô ấy như một con đại bàng đực bay lượn trên bầu trời.
Còn La Nam Nam xuyên sách đến đây có gia đình không hoàn chỉnh, không có tình yêu gia đình.
Mặc dù giống như cô ấy đã nói rằng cô ấy không lưu luyến thế giới cũ, nhưng cô ấy khao khát một gia đình hoàn chỉnh.
Khi La Nam Nam vừa xuyên sách đến La gia, đối mặt với hoàn cảnh gia đình ngột ngạt, cô giống như một con cá đạp nước trong hố chết, khuấy động La gia như hố chết thành bùn lầy cuồn cuộn.
Sau đó đào tới nguồn suối, ao tù nước đọng biến thành nước chảy.
Mặc dù cha mẹ La nghiêm khắc nhưng họ không phải là kiểu người không thể giao tiếp và trao đổi.
La Nam Nam tự làm quen, coi bọn họ như cha mẹ.
Người ta nói trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, và cách cô làm nũng, giả bệnh la lối khóc lóc là để đưa bầu không khí ngưng tụ của gia đình đi lên.
Cứ thế, hai cô gái đều là La Nam Nam đã trao đổi không gian, cuộc sống và thân phận sống.
“Cô ấy rất thích thế giới của tớ, còn tớ ở đây cũng có người quan trọng. Bọn tớ cũng buồn.” La Nam Nam nói, cô nhìn Trần Triết và Mộc Trạch Tây.
“Mặc dù sau này bọn tớ sẽ không đổi lại nữa, nhưng bọn tớ sẽ lấy thân phận của đối phương và cố gắng sống tiếp, bọn tớ là La Nam Nam, nhưng không còn là La Nam Nam của trước đây.”
Cả đám người bị sốc tới nỗi không nói nên lời, cũng vui mừng vì hai người đều có kết cục tốt.
La Nam Nam cảm thán, “Vận mệnh? Có thể nói, bánh răng vận mệnh bắt đầu từ vụ tai nạn xe cộ kia.”
La Nam Nam nói việc cô xuyên sách có thể là do thật sự có mối duyên phận không thể giải thích với La Nam Nam nguyên tác. Vậy nên hệ thống xuyên sách mới tìm cô.
“Bọn tớ từng có một cuộc trao đổi rất ngắn về ý thức. Chắc là La Nam Nam nguyên tác có quen biết Mộc Trạch Tây.”
Mộc Trạch Tây sửng sốt, “Nếu là nguyên tác thì bọn tớ là bạn học nên tất nhiên có quen.”
La Nam Nam lắc đầu, “Là sau khi La Nam Nam xảy ra tai nạn xe, hai người có quen biết.”
Tất cả mọi người tiếp tục im lặng nghe La Nam Nam.
Nguyên tác đề cập rằng sau vụ tai nạn xe của La Nam Nam, cô ấy đã chịu tổn thương rất lớn về thể xác và tinh thần. Ngoại trừ cơ thể bị tàn tật thì tâm lý và tinh thần còn quan trọng hơn.
Tuy rằng nói sơ lược nhưng nguyên tác có nhắc tới việc La Nam Nam được chẩn đoán mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng sau vụ tai nạn xe, cô ấy đã nghi ngờ thế giới này sau khi tỉnh lại.
Mộc Trạch Tây hít ngược một hơi khí lạnh.
Không ai biết La Nam Nam đã nhìn thấy những gì trong vụ tai nạn xe, nhưng sau khi tỉnh lại, ngoại trừ các chức năng cơ thể gần như bị tê liệt thì tâm lý và tinh thần cô ấy cũng thay đổi rất nhiều.
Thậm chí đã nhiều lần phải trị bệnh tâm thần. Nhưng không ai đi tìm tòi nghiên cứu xem có phải cô ấy thật sự bị bệnh hay không.
Cũng là lúc ấy, cô gặp gỡ Mộc Trạch Tây, người có cuộc sống cực khổ giống như mình, hai người có gì đó không hẳn là tri kỷ nhưng lại hợp giao lưu một cách khó hiểu.
La Nam Nam nhanh miệng ngăn cản điều mọi người muốn hỏi, “Suỵt! Suỵt! Đừng hỏi tớ trao đổi cái gì, tớ cũng không biết! Nguyên tác không nói, tớ cũng không ngồi xuống nói chuyện chi tiết với cô ấy.”
Vận mệnh của ba cô gái cứ thế lấy đủ loại duyên phận kỳ diệu khó xử ở bên nhau.
“Hóa ra tớ và La Nam Nam thật sự có duyên.” Mộc Trạch Tây ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới thốt ra câu nói đó.
Cái cảm giác này rất kỳ lạ, cô và La Nam Nam rất xa lạ, nhưng bọn cô lại có duyên phận nào đó.
Mộc Trạch Tây chợt nghĩ đến một vấn đề, “Cho nên, nếu La Nam Nam vào thế giới xuyên sách thì coi như là một khởi đầu mới. Vậy việc trong thế giới nguyên tác thật sự đã xảy ra?”
La Nam Nam gật đầu, “Có thể nói như vậy, dẫu sao thì đặt bút xuống là một thế giới. Thế giới của chúng ta có quá nhiều, xuyên sách làm thay đổi nguyên tác.”
Nghiêm Kỷ giữ chặt tay Mộc Trạch Tây, nâng lên và hôn nhẹ lên đó, “Cho nên anh luôn cảm thấy đây là trời cao cho anh một cơ hội.”
Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ một lúc.
La Nam Nam cười, “Thế nên, đây là nguyên nhân mà nam chính Nghiêm Kỷ cậu giơ cao đánh khẽ với tôi?”
Mộc Trạch Tây ???
“Cô gái ngốc, cậu không biết nhà chồng cậu, Nghiêm gia rất lợi hại hay sao. Bây giờ cậu ta chỉ dịu dàng hơn chút thôi.”
Trong nguyên tác, gia tộc của nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue sao có thể không áp đảo Jack Sue.
La Nam Nam vỗ vai Mộc Trạch Tây, tự giải quyết miệng lưỡi cho tốt.
“Nói thế này nhé. Sau khi gả cho nam chính, ly hôn là điều không thể. Ít thì lột da, nặng thì nhà cậu có thể biến mất.”
Mộc Trạch Tây…
Mọi người chia tay ở sân bay.
La Nam Nam và Mộc Trạch Tây ôm nhau tạm biệt.
Nghiêm Kỷ chân thành mời Trần Triết và La Nam Nam, “Hy vọng khi chúng tôi kết hôn thì hai người có thể làm phù dâu và phù rể trong đám cưới của chúng tôi.”
La Nam Nam xoa tay, “Đám cưới kia nhất định phải linh đình náo nhiệt! Còn thanh toán ít tiền quà!”
Không cần Nghiêm Kỷ mời, La Nam Nam cũng sẽ đi.
Đám cưới thời hoàng kim của Mộc Trạch Tây chính là lúc nữ phụ xoay người! Chính là lúc vả mặt những người đã từng cười nhạo Mộc Trạch Tây!
Kịch hay nở mày nở mặt như vậy, tất nhiên La Nam Nam muốn đi.
Khi Mộc Trạch Tây ôm bé Nghiêm Hạp về đến nhà, khi cô nhìn thấy Mộc Kiến Hiền trông cao khỏe đã nhiều năm không gặp, cô ôm em trai khóc không ngừng.
Mộc Kiến Hiền cũng khóc.
Mộc gia yên lặng nhìn, họ biết tình cảm giữa hai chị em tốt cỡ nào.
Khi còn nhỏ, Mộc Kiến Hiền là người bợ đỡ chị gái, cái miệng trát mật ong, cậu cảm thấy chị gái là cô gái tốt nhất trên đời.
Mộc Trạch Tây ôm em trai xong, cô sang ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.
Người Mộc gia gặp lại nhau sau hơn ba năm, họ khóc rất nhiều.
Mộc Trạch Tây không để ý.
Chờ mọi người ổn định lại cảm xúc, mẹ Vạn Dung bắt đầu tính sổ.
Đương nhiên là tính chuyện Mộc Trạch Tây bỏ bé Nghiêm Hạp rồi chạy trốn. Vợ chồng trẻ mâu thuẫn với nhau sao có thể bỏ đứa con đang trong kỳ bú sữa mà đi?
Đặc biệt là lần này bà trông cháu trai, nhìn bé Nghiêm Hạp nhớ mẹ. Bé Nghiêm Hạp hiểu chuyện, Vạn Dung thương cháu nên càng giận hơn, dạy bảo đến khi đổ máu chó.
Mộc gia không dám ngăn cản, lần này bà nội cũng không ngăn, bà cảm thấy cháu gái như vậy thực sự không đúng.
Mộc Trạch Tây chỉ có thể lắng nghe.
Ở nơi đó của mẹ Vạn Dung, con cái là điều quan trọng nhất, cha mẹ bỏ con chính là một tội lớn.
Mộc Trạch Tây rất vui khi nghe những lời càm ràm răn dạy và quở trách đã lâu chưa nghe của mẹ cô, có mắng thế nào cô cũng cười sung sướng chấp nhận.
“Con còn cười được?!”
Mộc Trạch Tây lập tức ngừng cười, mặc dù Mộc Trạch Tây đã làm mẹ nhưng cô vẫn không thể thách thức "Quyền uy" của mẹ.
Mộc Trạch Tây chỉ có thể cười thầm. Trong lòng thỏa mãn.
Mộc Trạch Tây choáng váng khi nghe cả nhà cô đã ở Nghiêm gia hơn 4 tháng.
Vốn dĩ Mộc gia cũng không phải là người mặt dày, nhưng không thể đưa bé Nghiêm Hạp tới Mộc gia, mấy người lớn nếu không gặp một ngày thì trái tim sẽ cảm thấy ngứa ngáy.
Vì cháu trai là bé Nghiêm Hạp nên cứ mặt dày lên.
Cuối cùng Mộc Trạch Tây đã nhìn thấy cảnh con trai bị hôn đến mức sắp tróc da là như thế nào.
Được mọi người yêu thương thế này, bây giờ cô lo lắng, nếu sau này tính của bé Nghiêm Hạp quá bá đạo thì phải làm sao?
Cô âm thầm quyết định, cần phải sinh em gái mới được. Có một người em gái thì sẽ đào tạo bé Nghiêm Hạp theo hướng người anh trai dịu dàng.
Bé Nghiêm Hạp dính hai cậu chơi trong đại viện*, gọi cậu rất vui.
Còn các người lớn của hai gia đình Nghiêm Mộc ngồi xuống bàn bạc việc đám cưới, không thể tiếp tục kéo dài.
Thật ra Nghiêm Kỷ vẫn luôn tổ chức đám cưới trong mấy tháng qua, anh chuẩn bị rất nhiều phương án, có thể thay đổi bất cứ lúc nào tùy vào sở thích của Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây không có ý kiến gì, cô cảm thấy mọi thứ đều ổn.
Đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ là vẫn cần phải nói chuyện giữa các người lớn.
Mộc Quán Kỳ trầm lặng hơn ngày xưa, ông ít tình cảm nhưng không có nghĩa là ông không có tình cảm. Làm một người cha, cuối cùng ông cũng biết đau lòng khi gả con gái.
Vạn Dung không sao cả cười cực kỳ xán lạn, trao đổi với Phương Hoa Dung về phụ kiện cưới của Mộc Trạch Tây.
Bà nội Doãn tính ngày tốt là cuối xuân đầu hạ, khi đó thời tiết tốt và dễ chịu.
Mọi thứ ổn thỏa.
Buổi tối.
Mộc Trạch Tây không sao ngủ được, trước đó có sự ngăn cách, Nghiêm Kỷ nói kết hôn, Mộc Trạch Tây chỉ biết rối ren.
Bây giờ sự ngăn cách đã được giải quyết, Mộc Trạch Tây vừa hồi hộp vừa phấn khích, cô thật sự sắp gả cho Nghiêm Kỷ.
Cô còn tự đập mình một cái, có phải đang nằm mơ hay không.
Nghiêm Kỷ ôm cô, “Có anh, ngày hôm đó em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”