Hắn chỉ đứng ở xa xa nhìn ta mặc cho ta nhận sai, cầu xin, hắn không hề nói gì cả.
Sau đó, mấy ngày tiếp theo hắn có xuất hiện lúc mặt trời lặn.
Thật ra mất đi tơ tình thì không chỉ quên mỗi tình cảm của bản thân mà thôi đâu. Hắn sẽ quên toàn bộ mọi thứ về người mình từng yêu.
Lòng ta hoảng loạn: Có phải Bùi Tự đã quên ta rồi không? Cho nên mới không tới nhìn ta nữa?
Lúc ta đắm chìm trong bi thương tới mức không thể nào thoát ra thì cuối cùng Bùi Tự cũng xuất hiện.
Mùi hương của tùng và mùi m.á.u t.a.nh trộn lẫn với nhau.
Ta ngưng thần để cảm nhận rõ hơn thì lại tựa như ảo giác mà thôi.
Vẻ mặt Bùi Tự nhạt nhẽo: "Sư huynh đã tìm được tiên thảo, đợi bọn họ nghỉ ngơi và hồi phục thì chúng ta sẽ phong ấn Ma Uyên một lần nữa."
Sư huynh?
Nghe cách xưng hô này, hai mắt ta sáng lên: "Bùi Tự, có phải chàng tha thứ cho ra rồi không? Đúng vậy, sư huynh ta chính là sư huynh của chàng. A... Không đúng, chàng nên gọi huynh ấy là đại cữu ca*."
* anh vợ.
Bùi Tự dừng một chút: "Đại Cữu Ca?"
Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Ở nơi của chúng ta, huynh trưởng của nương tử thì phải gọi là đại cữu ca."
Hắn cười lạnh: "Ta chưa có hôn phối, không có thể tử."
"Chàng đã cầm tay của ta, sao lại không phụ trách được chứ?" Ta nóng nảy.
"Lúc trước là ta không đúng, ta thừa nhận rằng ta tiếp cận chàng là có mục đích riêng nhưng mà ta đã dần dần yêu chàng rồi."
"Làm sao để chứng minh?"
Xong đời, ta đoán có lẽ toàn bộ tình cảm Bùi Tự dành cho ta đã bốc hơi sạch rồi.
Nếu hệ thống còn thông báo tiến độ công lược, chắc hẳn hiện tại nó sẽ nói là [-100%].
Vẻ mặt Bùi Tự không chút thay đổi: "Nếu như ngươi muốn, ta sẽ thỏa mãn ngươi. Chúng ta thành thân."
23.
Ui là trời, cả nhà ơi, tự nhiên lỡ miệng có một câu mà giờ sắp có chồng rồi.
Bùi Tự làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Nhóm người hầu nối đuôi nhau vào.
Phối hợp trang sức, may vá lễ phục, thậm chí còn có người hầu lớn tiếng đọc danh sách sính lễ:
Người hầu bên cạnh bối rối che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi đọc sai rồi, đây là danh sách sính lễ thật mà, không phải tôn thượng bắt ngươi đọc danh sách giả à?"
Ta làm bộ không nghe thấy,
Người hầu kia hắng giọng, nói năng vô cùng khí phách: "Một linh thạch vỡ, một cây trâm gãy, một cái vòng tay nhỏ...Phu nhân, người có ý kiến không?"
Ta nhịn cười: "Không có ý kiến."
Người hầu lại vứt cho ta một đống vải và kim chỉ: "Tôn thượng còn nói, nếu không may được túi tiền thì không có quả ngọt để ăn đâu!"
Ta gật đầu như giã tỏi, tâm tình hoảng hốt mấy ngày nay đã ổn định lại.
Tơ tình cái mẹ gì chứ!
Cái sợi thẳng tắp mà Bùi Tự c.h.é.m chắc chắn là tóc bạc!
24.
Trước ngày đại hôn một ngày, Nhị sư tỷ tới thăm ta.
Nàng không biết ta bị giam ở trong điện, chỉ nghĩ là ta bị bệnh nhẹ nên đang dưỡng bệnh mà thôi.
Bùi Tự không có ở đây, Nhị sư tỷ thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng hưng phấn kể đủ thứ chuyện cho ta nghe: "Hai người phát triển đến bước kia rồi hả?"
Sau đó đưa tay sờ bụng nhỏ của ta, "Không có à."
Ánh mắt ta u oán: "Không cẩn thận nên chọc giận hắn, đến giờ hắn vẫn chưa tha thứ cho muội nữa."
Nhị sư tỷ giận dữ nói: "Sao mà vẫn chưa tha thứ nữa? Mấy ngày nay hắn tôn sùng chúng ta như khách quý vậy đó, còn đích thân đưa sính lễ cho chưởng môn sư huynh nữa. Wow, muội không biết danh sách kia dài cỡ nào đâu, khoa trương lắm, vô cùng khoa trương luôn."
"Nam nhân mà, làm nũng dỗ dành hắn một chút là được rồi. Sư tỷ tìm hiểu giúp muội rồi, cho tới bây giờ bên cạnh hắn vẫn chưa từng xuất hiện bóng hồng nào cả. Trinh tiết chính là quà cưới lớn nhất của nam nhân! Mối hôn sự này tỷ hoàn toàn chấp nhận rồi."
Ta cẩn thận dò xét thêm: "Thật sao? Sư tỷ, tỷ sẽ không vì hắn là yêu tộc mà..."
"Từ trước tới giờ, đâu phải chưa từng có hôn lễ giữa yêu tộc và tu chân giới đâu. Huống hồ, lúc tìm kiếm tiên thảo Bồng Lai hắn đã góp sức vô cùng nhiều, lại còn vì vậy mà bị thương nữa đó. Nếu không muội tưởng rằng chưởng môn sư huynh dễ dàng thả muội đi như vậy hả?"
Thì ra khoảng thời gian hắn biến mất là vì hỗ trợ sư huynh ta.
Sư tỷ khoát tay: "Nếu muội thật sự thích hắn mà không phải bị ép thì tốt rồi. Nếu mà hắn ức h.i.ế.p muội thì toàn bộ sư môn đều là chỗ dựa vững chắc cho muội."
Hu hu hu, không hổ là đãi ngộ của sư muội được toàn bộ tông môn cưng chiều.
Ta cảm động tới mức rơi nước mắt, lời nói như đinh đóng cột: "Ta thích hắn."
Ngoài cửa điện, một góc áo bào đen hơi run rẩy.
Sau đó liền biến mất không thấy.
25.
Chiêng trống rung trời, âm thanh nhạc hỉ bên tai không dứt.
Mười dặm hồng trang đỏ thẫm, yến hội trăm dặm.
Bùi Tự mời những người đứng đầu trong Đại Tông Môn làm nhân chứng.
Chưởng môn sư huynh ngồi trên đài cao.
Các sư tỷ khóc thành một dòng sông: "Không ngờ người gả ra ngoài đầu tiên lại là tiểu sư muội, trời xanh có mắt, hu hu hu."
Giờ lành đã đến...
Ta chậm rãi cúi người.
Không ngờ rằng có một ngày ta sẽ vì Bùi Tự mà ở lại thế giới này.
Ngay khoảnh khắc ta mất tập trung thì đất trời rung chuyển.
Cuồng phong gào thét, cuốn sạch khăn voan của ta.
Ta quay đầu nhìn lại,
Trăm dặm ngoài kia, ma khí xông thẳng lên trời, trong nháy mắt đã che phủ bầu trời.
Chưởng môn sư huynh bật dậy, lẩm bẩm nói: "Phong ấn Ma Uyển đã hoàn toàn bị phá."
26.
Ma vật dưới vực sâu cũng biết giấu tài.
Bọn chúng ngủ đông ở trong tối, chờ thời cơ hành động.
Cuối cùng, tới ngày hôm nay, tất cả bọn chúng đều chui từ dưới đất lên.
Ma khí nồng đậm quét sạch từng nơi nó đi qua, vạn vật héo úa.
Ma vật nhao nhao tuôn ra ngoài, tiếng thét chói tai khủng hoảng của người phàm vang trời.
Chưởng môn sư huynh nắm chặt kiếm trong tay, lại nói ra lời không liên quan: "Hôn lễ của hai người không thành."
"Uhm."
Bùi Tự mặc một thân lễ phục màu đỏ, đầu đội mũ cưới.
Quả nhiên là tiểu lang quân tuấn tú của ta.
Trên eo hắn đang đeo túi tiền do đích thân ta may.
Tuy từng đường kim mũi chỉ trên túi tiền kia xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi uyên ương nhìn như vịt c.h.ế.t.
"Không thành cũng không sao."
Ta nghe vậy thì trừng lớn hai mắt: "Có ý gì? Chàng dám lui hôn với ta trước mặt mọi người à?"
Bùi Tự cầm lấy ngón út của ta, đây là lần đầu tiên chúng ta cầm tay vuốt ve nhau như thế.
Hắn khẽ cười: "Ngưng Nhi, ta tha thứ cho nàng rồi. Ta thật sự không muốn thấy nàng và nam nhân khác liên quan đến nhau nên ta muốn cưới nàng, muốn trói chặt nàng bên người. May mắn, may mà hôn lễ không thành."
"Sư huynh."
Đầu ngón tay hắn run rẩy, vẻ mặt đầy trịnh trọng mà nói với chưởng môn sư huynh: "Hôn lễ không thành, sau này người giúp ta tìm một nhà khá giả để gả nàng đi nhé."
27.
Bùi Tự nở nụ cười rực rỡ với ta: "Ngưng Nhi, về nhà của nàng đi thôi."
Lời nói vừa dứt, kim quang lập tức tỏa sáng chói một vùng.
Du Long cưỡi mây bay lên cao, từng vảy trên người đều tỏa ra kim quang xinh đẹp.
Chỉ riêng ngực bị thiếu một cái vảy.
Sắc mặt ta trắng bệch, cúi đầu nhìn ngực mình.
Lễ phục màu đỏ cũng không ngăn được kim quang.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã nhổ Vảy Hộ Tâm xuống cho ta.
...Hắn đúng là một con rồng.
Rồng dưới vực sâu không thấy được ánh sáng.
Từ đầu đến cuối, không chỉ thiếu mỗi tiên thảo Bồng Lai.
Mà thiếu một con rồng lấy thân lấp vực Ma Uyên lại.
Kim long xinh đẹp phát ra một tia sét thật dài.
Mây mù bay khắp trong không gian, hắn quay lại nhìn ta.
Cuối cùng quay mặt đi chỗ khác rồi bay thẳng vào vực sâu.
28.
Ma vật tiêu tán, Ma Uyên hoàn toàn bị phong ấn.
Truyền thuyết liên quan đến Bùi Tự cũng lưu truyền khắp mọi ngóc ngách của Đại lục này.
Tất cả mọi người đều tới khuyên ta.
Bùi Tự cứu vớt chúng sinh, công đức vô lượng, nhất định sẽ còn cơ hội xoay chuyển.
Ta cũng cố gắng thuyết phục chính mình rằng lời bọn họ nói là thật.
Nhưng mà mấy trăm ngày đêm qua đi, ta vẫn không thể nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc kia.
Thậm chí, ta chưa từng mơ thấy Bùi Tự lần nào.
Ta bắt đầu hoài nghi hắn nói lời tha thứ chỉ là muốn gạt ta.
Thế cho nên mới không chịu vào mộng của ta.
Ta từ từ quen thuộc khắp mọi ngõ ngách trong tẩm điện của Bùi Tự.
Thì ra từ trước tới giờ hắn đều biết nhất cử nhất động của ta, cũng biết ta không thích hắn ngay từ đầu.
Một bức họa cuộn tròn chỉnh tề cuốn trong ống trúc.
Khi ta mở ống trúc đó ra, mỗi một bức họa đều là ta, vẽ từ ngày đầu ta gặp hắn, ngày mà ta đặt k.i.ế.m lên cổ hắn.
[Có biến, có biến, có biến rồi...]
Hệ thống thở hồng hộc bên tai ta: [Ký chủ, tôi đã trở lại nè. Má ơi thì ra là có lỗi lớn lắm đó! Chúng ta xuyên sai sách, quyển sách này tác giả đã không cập nhật lâu lắm rồi, độc giả tức giận quá nên tự viết lại, cơ mà chỉ viết có phần đầu thôi à.]
[Sai rồi, sai rồi, chúng ta không nên xuất hiện ở đây, nơi này không phù hợp với quy tắc vận hành 3000 thế giới tiểu thuyết. Nhưng đây là lỗi thuộc về hệ thống nên phần thưởng nhiệm vụ vẫn sẽ trao như lẽ thường. Hiện tại tôi sẽ khẩn cấp đưa cô về thế giới hiện thực.]
Tôi vội vàng truyền âm cho chưởng môn sư huynh biết việc này.
[3, 2, 1, về nhà thôi! Chíu chíu chíu chíu...]
29.
Tôi tỉnh lại trong phòng bệnh một mình.
Mọi thứ nhanh chóng sụp đổ tựa như một giấc mộng.
Báo thức trên điện thoại vang lên từng tiếng, tôi giơ tay tắt đi.
Tôi phát hiện tai nạn xe cộ đã xảy ra vào một tuần trước rồi.
Lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ đã ly hôn rồi, mỗi người đều có một gia đình mới.
Tôi được người tìm kiếm tài năng phát hiện được, sau khi vào giới giải trí thì may mắn nổi tiếng.
Ngày đạt được diễn viên chính xuất sắc, tôi cũng nhận được điện thoại của bố và mẹ.
Bố bảo tôi cho con trai ông ấy một trăm vạn để gây dựng sự nghiệp.
Mẹ thì hỏi tôi khi nào về công ty thì giao tài nguyên của mình cho con gái bà ấy, để con gái bà ấy cũng bước vào giới giải trí.
Trong tâm trạng buồn phiền, tôi đã tông vào cây đại thụ bên đường.
Mấy ngày nằm viện này, đừng nói là thăm viếng, ngay cả một cuộc gọi nhỡ của bọn họ cũng không có.
Trước đây, tôi sợ bạn bè và fan trên mạng nói tôi không có trách nhiệm nên chưa bao giờ mở miệng từ chối, tùy ý bọn họ đòi hỏi mình.
Nhưng sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại rồi: Như vậy là không có trách nhiệm với bản thân mình đó, đúng không?
Lúc tôi hạ quyết tâm thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Là người đại diện của tôi, chị Hoa.
Chị ấy ầm ầm ĩ ĩ: "Chị hai của tôi ơi, sao em lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống, chị bấm nút gọi bác sĩ."
Sau khi được kiểm tra tổng quát xong, toàn bộ chỉ số của tôi đều bình thường.
Ngay cả bác sĩ cũng cảm thán: "Cô may mắn ghê, tôi vốn tưởng cô sẽ phải thành người thực vật đến hết đời rồi chứ."
Chị Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu: "Ngưng Bảo nhà tôi luôn làm việc thiện tích đức, công đức vô lượng..."
Nói được một nửa, chị ấy bỗng nhiên hơi nghẹn lại: "Nhưng, nhưng lần này đụng trúng người khác, có hơi mất chút công đức..."
Tôi từ từ mở to mắt.
Tôi? Va chạm người khác?
Không phải tôi đụng vào cây sao?
30.
Chị Hoa lo lắng mà sờ trán tôi: "Bác sĩ, đầu óc con bé này có vấn đề gì không nhỉ? Hay là mất trí nhớ?"
Bác sĩ cũng nghiêm túc nói: "Trước mắt tôi không loại trừ khả năng này."
Tôi đẩy tay chị Hoa ra, nói như đinh đóng cột: "Không có khả năng, em đụng vô cây đại thụ mà, ở đâu ra người nào?"
"Cũng không tính là đụng người, người ta chỉ ngã trước đầu xe của em thôi, còn xuất viện sớm hơn em nữa. Nhắc tới cũng tội, nhóm phóng viên vốn muốn bắt chuyện với người này để kiện em. Thế nhưng mà đám đó bám theo người ta mấy ngày, lại chẳng thể nào theo dõi được người nọ."
"Người đó mặc lễ phục cổ đại nhưng mà có hơi rách rưới. Chị nghĩ là diễn viên không tên tuổi đang quay phim ở gần đó thôi nhưng mà dựa theo giá trị nhan sắc của người nọ, có lẽ sẽ nhanh chóng nổi tiếng mà thôi."
Tôi nghe tới mức sửng sốt.
Dựa theo ánh mắt của chị Hoa thì người đó phải thật sự đẹp trai đó.
31.
Ba tháng sau, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn hồi phục, tôi tuyên bố chính thức comeback.
Sau khi comeback, chị Hoa lập tức nhận cho tôi một bộ phim tiên hiệp.
Tôi chưa bao giờ đóng phim tiên hiệp nhưng khi vào vai thì lại diễn mượt vô cùng.
Khi tôi diễn thử thì đạo diễn nhịn không được mà khen ngợi: "Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, động tác vô cùng đẹp mắt, tôi còn tưởng cô từ Tu Chân Giới xuyên tới đó."
Phó đạo diễn nghe vậy thì thở dài một hơi: "Nam diễn viên chính cũng cho tôi cảm giác như vậy, tuy là diễn viên mới nhưng động tác vô cùng đẹp mắt."
Đạo diễn cười vô cùng đắc ý: "Tất nhiên, ánh mắt của tôi có thể sai sao? Ý, cậu ấy đến kìa."
Đạo diễn ngoắc ngoắc người cách đó không xa: "Chính là cậu ấy, tới đây, cô Ngưng, tôi giới thiệu với cô một chút. Hai người đúng là trời sinh để diễn bộ này, đảm bảo người xem sẽ phát cuồng lên luôn."
Tôi quay đầu nhìn lại.
Người tới đi ngược sáng nên ngũ quan mơ hồ, nhìn không rõ.
Chỉ thấy trên eo cậu ấy đeo một cái túi tiền, đường may phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng hình như là thêu hai con vịt.
Cậu ấy đứng trước mặt tôi.
Đạo diễn vỗ vỗ vai của cậu ấy: "Cô Ngưng, đây là..."
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tôi thấp giọng nỉ non lại trùng với âm thanh giới thiệu tên cậu ấy của đạo diễn: