Dây cột tóc hoa nhỏ dùng một loại lá khô làm thành, hoa nhỏ gài bên trên giống như hoa anh đào nhỏ, hợp với mái tóc đen như mực, màu sắc cực kỳ tươi sáng.
Cô hỏi có đẹp hay không, rắn lớn không chút do dự nói: “Niệm Niệm đẹp nhất.”
“Ai bảo chàng nói ta chứ, ta hỏi chàng dây cột tóc hoa, dây cột tóc hoa có đẹp không.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Sơ Niệm vẫn không nhịn cười ý cười đầy mặt.
Rắn lớn vén những sợi tóc xõa trên má cô ra sau tai, nhìn cô nói: “Niệm Niệm như thế nào đều đẹp.”
Sơ Niệm đấm yêu hắn một cái, khóe miệng mỉm cười: “Chàng là miệng lưỡi trơn tru nhất.”
Mặc dù thời gian đã là buổi chiều rồi, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với chợ phiên, bộ lạc núi Xà Thần náo nhiệt như đi phiên chợ lớn vậy, thậm chí có người còn vô sự tự thông học được gào to rao hàng, cách xa như vậy đều có thể nghe được âm thanh rao hàng.
Sơ Niệm ôm lấy eo của người đàn ông, tầm nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, đang nhìn đám người hối hả rộn ràng bên ngoài.
Rắn lớn hỏi: “Có muốn ra chơi thêm một lúc nữa không? Chúng ta có muối có thể làm vật trao đổi.”
Mặc dù gà con rất đáng yêu, nhưng gà con sẽ không ngừng kêu, hơn nữa phân gà cũng sẽ dính lên lồng trúc, rất khó ngửi.
Dưới sự so sánh, một chút muối là có thể đạt được mọi cuộc giao dịch.
Đây chính là tương đương với sự khác biệt giữa tiền giấy và tiền xu.
Rắn lớn trực tiếp chọn lựa chọn tốt nhất, muối.
Muối chẳng khác nào tiền.
Logic này không có vấn đề gì.
Nhưng Sơ Niệm lắc đầu: “Muối mang theo lần này đã dùng hết rồi, hơn nữa ta đã đi hai lượt cả bốn con phố của chợ phiên rồi, còn mua nhiều đồ như vậy, mệt lắm rồi.”
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Chiên khoai tây xong, thực ra thời gian đã là khoảng hơn bốn giờ chiều rồi, mặt trời bên ngoài đã không còn gay gắt nữa, có thêm chút gió nhẹ, thoải mái hơn ở trong nhà nhiều.
Sơ Niệm nhớ nhung ghế nằm của mình rồi, lúc này nằm hóng gió ở dưới gốc cây, dễ chịu nhường nào.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng tại sao cô chọn địa điểm ngôi nhà của mình ở đây.
Cả một mùa hè, rắn lớn nhiều lần nhìn thấy thói quen lười nhác như mèo nhỏ của cô, sớm đã đoán được tâm tư nhỏ của mèo con lười biếng rồi.
Hắn hỏi: “Có muốn lên trên cây hóng mát không?”
Trên cây không chỉ cao, gió cũng to hơn, vả lại còn có thể xem náo nhiệt.
Trong mắt cô xuất hiện ánh sáng hưng phấn, gật đầu: “Muốn!”
Cái cây trước cửa này có lẽ là cây cổ thụ, thân cây rất to, ba người như Sơ Niệm cùng ôm lấy cũng không chắc có thể ôm hết.
Thân cây không chỉ to, cành cây cũng to, hơn nữa rất cao.
Trèo lên thân cây như này thực ra không dễ trèo cho lắm, cánh tay và chân không có chỗ để mượn lực.
Không ngờ tới rắn lớn leo lên lại như cá gặp nước, cho dù là đang ôm cô cũng rất nhanh đã trèo lên một cành cây rất thô to chắc chắn ở chỗ cao.
Hắn trèo cây không phải là thẳng dưới lên trên, mà mang theo chút tập tính của rắn, nhẹ nhàng trèo kiểu xoay vòng như trên con dốc thoai thoải, như đi trên mặt đất.
Sau khi lên trên cây, Sơ Niệm không khỏi lại nghĩ đến hai người làm chuyện xấu trên cây lần trước, sau đó cành cây rơi xuống. Phản ứng đầu tiên của cô là đánh giá một chút cành cây này có thô to bền chắc hay không.
Cành cây lần này rất to, còn to hơn thân chính của cây bình thường.
Đủ cho hai người ngồi ngang, ngồi dọc, nằm song song cũng đều được.
Nhưng sau khi đánh giá xong, cô lại bắt đầu vỗ đầu.
Đang yên đang lành mình lại nghĩ đến chuyện này làm gì!
Từ lần ngã từ trên cây xuống đợt trước mặc dù cô được rắn lớn bảo vệ không bị một chút vết thương khi bị ngã nào, nhưng loại đau nhức tột cùng bị xuyên thấu đó kéo dài đủ ba ngày liên tiếp mới đỡ hơn chút, đi đường sẽ đột nhiên co giật một chút, khiến chân cô lập tức mềm nhũn.
Lần trước, lần trước, lần trước.
Sao cô lại nhớ đến lần trước rồi.
Rắn lớn nhìn cô gái từ lúc mới lên cây hưng phấn đánh giá, đến bây giờ bắt đầu khóe miệng run rẩy, sau đó đôi má và đôi tai đều đỏ ửng, lan ra như hoa núi.
Có chút mê người, lại có chút đáng yêu.
Hắn giơ tay ra đặt lên trán cô, nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, nóng như vậy sao?”
Theo lý thì nhiệt độ trên cây sẽ tốt hơn rất nhiều so với trong nhà, nhưng tại sao biểu hiện của cô giống như lọt vào trong môi trường càng nóng hơn, sau khi nghe được câu này, cơ thể cô đã bắt đầu trở nên đỏ ửng.
Tiếp xúc cơ thể xảy ra bất ngờ, tê dại giống như bị điện giật, không nặng không nhẹ, mát lạnh, khiến Sơ Niệm “a” một tiếng, sau đó nhìn về phía người đàn ông, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Không được nhớ đến chuyện lần trước!”
“Lần trước?” Lúc mới bắt đầu, rắn lớn còn chưa phản ứng kịp, nhưng nhìn thấy cành cây, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước, vỗ ngực đảm bảo: “Cành cây ta chọn lần này rất to và chắc chắn, chắc chắn sẽ không ngã xuống đâu, Niệm Niệm yên tâm.”
Gương mặt Sơ Niệm lại càng bừng đỏ.
Thì ra chỉ có mỗi mình nghĩ lung tung.
Cô nhảy lên, ngồi trên cành cây, che đôi mắt người đàn ông lại, cắn môi lúng túng nói: “Không được nhìn ta.”
Khoảng cách gần như này, động tác thân mật như này.
Rắn lớn không có suy nghĩ gì cũng trở nên có suy nghĩ rồi.
Yết hầu hắn chuyển động, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “Niệm Niệm, ở đây có rất nhiều người, không được càn quấy.”
Tay Sơ Niệm như bị bỏng, lúng túng lùi về sau, lại bị người đàn ông ôm lấy eo, nhắc nhở: “Đây là trên cây, lùi về sau nữa sẽ ngã xuống.”
Đầu Sơ Niệm bị hắn đè ở trước cằm, đôi bàn tay xuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.
Dường như cô nghe được tiếng thở khe khẽ.
Còn có thể nghe thấy tiếng tim đập càng nặng càng nhanh hơn bình thường của người đàn ông.
Hai người đều nhìn đám người náo nhiệt ở cách đó không xa, dần dần bình tĩnh lại.
Lúc sắc trời bắt đầu mờ tối, bộ lạc đã đốt lên đống lửa mới, có người bắt đầu ăn bữa thứ hai trong ngày, nhưng có người vẫn đang mua sắm như cũ.
Lúc Sơ Niệm và rắn lớn chuẩn bị đi xuống, nhìn thấy ở cách đó không xa đột nhiên xảy ra hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sơ Niệm túm lấy cánh tay rắn lớn hỏi.
Người trong bộ lạc nảy sinh mẫu thuẫn trong lúc giao dịch, có thủ lĩnh và Tần Thăng tiến hành hòa giải, hòa giải của Tần Thăng cùng dần dần đạt được sự công nhận của mọi người.
Đợt hỗn loạn này nghe có vẻ rất dữ dội, cho dù là người trong bộ lạc cò kè mặc cả rất kích động cũng sẽ không kèm theo tiếng chửi bới.
Sơ Niệm hỏi: “Có phải là có con dã thú nào xông vào không?”
Mắt rắn lớn nhìn được xa hơn cô, cũng nghe được xa hơn, có lẽ có thể biết được là chuyện gì.
Rắn lớn nhìn một lúc, nhẹ giọng nói: “Đúng là có kẻ xông vào, nhưng không phải là dã thú, là người.”
“Người của bộ lạc khác?”
Rắn lớn gật đầu: “Ừ.”
Núi Tường Vân bọn họ ở cách chỗ này rất xa, bước chân của cô nhỏ nên tính cả thời gian nghỉ ngơi thì phải cần thời gian một ngày để di chuyển. Dưới tình huống bình thường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ quay về nhà trước trời tối, cho nên trước đây chưa từng phát hiện sự tồn tại của bộ lạc nhân loại khác.
Bộ lạc núi Xà Thần là bộ lạc người nguyên thủy đầu tiên cô phát hiện.
Nhưng sau đó cô cũng không phát hiện được thêm bộ lạc nào khác.
Khoảng cách giữa bộ lạc này với bộ lạc kia có lẽ là cách nhau rất xa.
Như vậy kẻ xông vào lần này rốt cuộc có ý đồ gì, là tốt hay xấu, là một vấn đề lớn.
Sơ Niệm nhíu mày.
Bộ lạc núi Xà Thần là bộ lạc đầu tiên cô tiếp xúc, hơn nữa thoạt nhìn văn minh lại thân thiện, trong lòng cô, cho dù là chủng tộc nhân loại như nhau, cô cũng sẽ nghiêng về thiên vị bộ lạc núi Xà Thần hơn.
“Có thể nghe được bọn họ đang nói gì không?” Sơ Niệm căng thẳng hỏi.
Rắn lớn lắc đầu: “Có hơi xa, nghe không được rõ lắm, bên cạnh người này dường như có một con mồi.”
Khoảng cách xa như vậy chỉ có thể nhìn thấy đám người vây lại với nhau, đều ở bên cạnh đống lửa, có lẽ là đang thương nghị xử trí kẻ xâm nhập ra sao.
Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ đến bộ lạc núi Xà Thần cũng vì để phân chia con mồi, không ngờ rằng dần dần, xây nhà ở đây, có một cái ổ nhỏ vui vẻ.
Đây dù sao cũng là chuyện nhà tiếp đón của bộ lạc, mặc dù Sơ Niệm lo lắng, nhưng cũng duy trì lý trí, không tham gia chuyện náo nhiệt này.
Thế mà chuyện khiến cô không ngờ tới là, cô không tham gia náo nhiệt, náo nhiệt lại mang theo đám người trùng trùng điệp điệp tìm đến.
Mấy người này cầm theo cây đuốc, người dẫn đầu là thủ lĩnh và Đại vu, theo sau bọn họ là rất nhiều nam tử cường tráng, một người người đàn ông thân hình cao to cuồng dã bị trói hai tay bằng dây thừng cỏ, gác sau lưng, bị mang tới.
Mới bắt đầu Sơ Niệm còn không biết là bọn họ đến tìm cô.
Cho đến khi tộc trưởng dẫn theo mọi người ở trước cửa nhà cô hỏi: “Niệm Niệm, Cửu Di, các ngươi có ở nhà không?”
Sơ Niệm không trả lời, thủ lĩnh gọi ba lần liên tiếp, lần này cô không trả lời cũng phải trả lời.
Sơ Niệm ở trên cây đáp: “Ở đây này.”
Thủ lĩnh và đám người nghe được giọng nói, không thấy người đâu, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi ở đâu đó.”
Sơ Niệm: “….Trên cây.”
Rất nhiều đôi mắt đen láy đồng thời nhìn lên, tất cả nhìn bọn họ.
Sơ Niệm bấm lên eo rắn lớn, rắn lớn mới thả cô ở trong lòng ra, nhưng không nói một chữ đến chuyện mang cô xuống.
Sau khi trải qua rất nhiều lần như vậy, nếu như Sơ Niệm không phát hiện ra là vì sao thì chính là kẻ ngốc rồi.
Tên rắn đực này chỉ cần gặp phải người đàn ông khác nhìn về phía cô, sẽ thông qua các cách để tuyên bố chủ quyền của mình.
Cô làm gì hấp dẫn như vậy.
“Niệm Niệm, các người lợi hại quá đi, vậy mà có thể trèo lên một nơi cao như vậy.” Miêu Phát ở dưới sùng bái nói.
Người trong bộ lạc dân phong thuần phác, lúc bày tỏ tình cảm và khen người ta đều cực kỳ hăng hái.
Đối với lời khen này, Sơ Niệm chỉ có thể hừ hừ nói: “Là Cửu Di lợi hại.”
Sau khi nghe được lời khen này, khóe miệng người đàn ông nhếch lên, thoạt nhìn là được dỗ đến khoan khoái rồi.
Tên rắn dở hơi ngây thơ lại đáng yêu.
Lúc nhìn xuống dưới, nhiều ánh mắt như vậy có thể nói là cực kỳ chấn động.
Sơ Niệm kề sát người mình về phía rắn lớn, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Hơn nữa, nếu như Cửu Di không ôm ta, ta cũng không xuống được.”
Sau khi người đàn ông nghe được lời này, độ cong khóe miệng càng lớn, khom người ôm lấy đầu gối và lưng cô, vậy mà lấy tư thế ôm công chúa ôm cô nhảy thẳng từ trên cây xuống.
Sẽ không ngã thành thịt vụn chứ!
Sơ Niệm ôm chặt lấy cổ rắn lớn, vùi cả người mình vào ngực hắn, sợ đến nhắm tịt mắt lại.
Cho đến khi cô cảm thấy có một luồng khí nóng phun lên bên tai mình, nghe thấy tiếng cười vui vẻ phát ra từ giữa cổ họng người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, chúng ta xuống dưới rồi.”
Cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh tuấn xinh đẹp của người đàn ông, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Lúc người đàn ông tản ra hormone, giống như quỷ Satan mê hoặc lòng người.
Khiến người ta chỉ liếc mắt đã có thể luân hãm.
Sau khi Sơ Niệm nhìn vào đôi mắt hắn, trong đầu chỉ toàn người đàn ông trước mặt này, cái gì mà thủ lĩnh, cái gì mà kẻ xông vào, cái gì mà đám người, cái gì mà cây đuốc, dường như đều biến mất.
“Niệm Niệm, phía sau còn có rất nhiều người đó.” Hắn nhắc nhở.
Sơ Niệm chậm chạp “ừ…” một tiếng, đột nhiên phục hồi lại tinh thần.