Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 135



Mặt của Sơ Niệm vừa lúc chôn ở trong ngực của hắn, quanh mũi đều là hơi thở thơm tho của cô, làm cho cô có chút choáng váng, giống như bị chuốc thuốc mê vậy.

“Niệm Niệm…” Lúc rắn lớn gọi tên của cô lại mang theo một âm điệu mê người khó miêu tả.

Sơ Niệm “ưm…” một tiếng, cô mới nhớ lại mình đang làm gì, hơi dùng sức đẩy hắn ra, “Không phải giang tay ra ôm ta, là giang hai tay cánh tay ra để đo vòng ngực.”

Người đàn ông phối hợp lần nữa giang hai tay cánh tay, Sơ Niệm như nguyện đo được số đo vòng ngực của hắn.

Ghi chép số đo xong, nhìn thấy người đàn ông giơ cao cánh tay, đột nhiên trong đầu cô vọt ra một ý định xấu xa.

Cô lại ra lệnh, “Hai tay nắm thành chữ thập, sau đó đặt ở gáy.”

Người đàn ông ngoan ngoãn nghe theo.

“Xoay người lại, đưa lưng về phía ta.”

Sơ Niệm nhìn phía sau lưng người đàn ông, tìm được một mảnh vải màu đỏ từ trong giỏ đựng kim chỉ, đầu tiên cô dùng mảnh vải màu đỏ che hai mắt người đàn ông lại, sau đó cô cột hai tay người đàn ông lại bằng một nút thắt khó nhằn cô mới học được.

Sau đó cô cười dài nói, “Không được nhúc nhích nha.”

Sơ Niệm thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng mang giày vào, cầm kim chỉ của mình và mấy miếng da định may quần áo rồi chạy lẹ ra cửa.

Còn chưa chạy ra tới cửa, chợt nghe thấy rầm một tiếng, cảnh cửa trước mặt đồng thời loảng xoảng một tiếng đóng lại.

Cô tựa vào ván cửa, nhìn người đàn ông đang ở hình thái bán xà.

Hắn không có cởi bỏ mảnh vải Sơ Niệm cột vào mắt hắn, cũng không cởi bỏ sợi dây cột trên cổ tay, chính là dùng sức mạnh làm lủng một lỗ trên quần áo để cái đuôi xuất hiện mà thôi.

“Niệm Niệm không muốn đo cái đuôi của ta một chút à?”

Sơ Niệm nhìn thoáng qua cái đuôi của hắn, phía trên còn miếng da thú còn chưa hoàn toàn rơi ra vắt trên chiếc đuôi màu vàng kim xinh đẹp kia của hắn, tạo nên một mỹ cảm phá lệ động lòng.

Sơ Niệm nắm chặt giỏ kim chỉ trong tay, dùng giọng nói đến chính mình cũng không chắc chắn hỏi ngược lại, “Cái đuôi hẳn là không cần đo đâu ha?”

Cho dù người đàn ông bị bịt mắt cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của cô, còn nghiêm túc nói, “Chỗ nào cũng đo rồi, cái đuôi cũng muốn.”

Một lần đo như vậy, vốn dĩ cô tính buổi chiều lấy số đo xong sẽ đi may quần áo, hiện tại kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng rồi.

Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm đến nhà Tần Minh Nguyệt, đỏ mặt nói, “Thật ngại quá tiểu sư phụ, ngày hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên không đến học.”

Tần Minh Nguyệt cười không ngớt, ánh mắt cô ấy như muốn nói ‘em hiểu mà’, “Không có gì, dù sao cũng là đôi tân lang tân nương, em hiểu. Em đang đợi chị đấy, vừa lúc chị Giang Nhu cũng muốn sang đây học.”

Tuy đều là người xuyên không tới đây, nhưng Giang Nhu và hai anh em Tần Thăng Tần Minh Nguyệt cũng không qua lại với nhau, gần đây mới trở nên thân thiết hơn.

Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Sơ Niệm, Tần Minh Nguyệt cười nói, “Anh của em đã điều tra được chuyện năm đó rồi, bạn của anh ấy bị sói cắn rồi mắc bệnh dại, nổi điên muốn cắn người, người của bộ lạc nhốt anh ta lại, chính anh ta tự đâm chết mình, cho nên mới bị thiêu. Là bọn em đã trách lầm chị Giang Nhu.”

Hiểu lầm đã không còn, đều là đồng hương, tất nhiên sẽ gần gũi hơn với những người khác.

Sơ Niệm bất bình mở miệng, “Em xem, em gọi Giang Nhu sẽ gọi chị Giang Nhu, lúc kêu ta lại không ngoan như vậy, trực tiếp không biết lớn nhỏ gọi ta là Niệm Niệm.”

Tần Minh Nguyệt hi hi ha ha ôm lấy cánh tay Sơ Niệm, lấy lòng nói, “Đó là bởi vì Niệm Niệm trông rất trẻ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả em, làm cho em không thể gọi chị được. Chị Giang Nhu đã sinh em bé rồi, không thể rối loạn bối phận.”

Nghe lời giải thích của cô, Sơ Niệm hừ một tiếng, “Nói như vậy còn nghe được.”

Không bao lâu, Giang Nhu cũng đi vào.

Mục đích của bọn họ giống nhau, đều lại đây tìm Tần Minh Nguyệt để học cách may quần áo mùa đông.

May quần áo nhàm chán sẽ nói chuyện phiếm, Sơ Niệm dạy cho Giang Nhu cách làm bột khoai tây, để cô ấy dạy cho những người khác trong bộ lạc giống như trước.

Bởi vì thường xuyên dạy người trong bộ lạc phương pháp gieo trồng và chế biến khoai tây mới, cô vô cùng kiên nhẫn, có thể nhẹ nhàng giải thích cho họ hiểu cho đến khi học được cách làm.

Hiện tại địa vị của Giang Nhu ở trong bộ lạc cũng đã dần dần được đề cao, hoàn toàn khác với trước kia, bị xem là người ngoài.

Đối với chuyện dạy học này, Giang Nhu cảm thấy mình tìm được giá trị của chính mình, cũng đạt được cảm giác thành tựu.

Vô cùng vui vẻ.

Nói đến chuyện này, Sơ Niệm nói: “Thật ra Minh Nguyệt cũng rất giỏi.”

Tần Minh Nguyệt cúi đầu nói, “Em giỏi chỗ nào chứ, đống hoa hoa cỏ cỏ em làm ra này lại không thể ăn. Nhiều nhất là phơi khoai tây, khoai tây lại dễ dàng lưu trữ, căn bản cũng không cần phơi nắng gì mấy.”

Sơ Niệm bật cười một tiếng, cầm quần áo sắp may xong trong tay giơ lên nói: “Em có thể làm cái này nha.”

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, “Em lại không dạy được cái này, thoạt nhìn đơn giản, nhưng hai người nhìn bàn tay đã sưng hết lên của hai người xem, lại nghĩ xem quần áo hai người mặc như thế nào…”

Những lời tiếp theo không cần nói cũng có thể đoán ra được.

Thê thảm te tua đến không nỡ nhìn.

Giang Nhu vẫn cười lớn như trước, nhẹ nhàng nói, “Đừng có đả kích người khác như vậy, chị đã tiến bộ hơn rồi này.”

Sơ Niệm cũng ôm ngực nói, “Nhóc con nhà em thật biết cách đâm vào tim người khác.”

Ầm ĩ một phen lúc, Sơ Niệm nghiêm túc nói, “Ý của chị là, khẳng định bọn họ có thể phân tốt xấu. Nếu em thu mức thù lao phù hợp để làm quần áo cho bọn họ, em nói xem liệu có người nhờ em làm không?”

Ý tưởng tốt như vậy, giống như làm công ăn lương vậy. Sau đó còn có thể trực tiếp may quần áo bán.

“Nhưng mà… sao em có thể làm chuyện này được đây. Cũng đâu thể đến từng nhà để hỏi.” Tần Minh Nguyệt nói.

Giang Nhu phản bác, “Vì sao lại không thể?”

Sơ Niệm cũng phụ họa, “Hai bọn hị cũng có thể làm người tuyên truyền thiết thực nhất, mặc quần áo mới lan truyền tin tức.”

“Có lẽ chúng ta còn có thể nuôi tằm, đến lúc đó có thể làm ra nhiều quần áo hơn.” Giang Nhu cười nói, “Năm trước vào vụ thu, tôi có thấy tằm ở một chỗ kia! Nhưng lúc đó tôi hơi sợ con vật này, nên không dám mang về nuôi mà bỏ chạy.”

Hai mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên, “Em biết nuôi tằm!”

Ba cô gái tử mỗi người một lời, một lát sau ngay cả tràng nuôi tằm, dệt vải, và cả tiệm quần áo cũng đã nghĩ xong luôn rồi.

Lại ngồi tán gẫu thêm chốc lát, tưởng chừng có thể trực tiếp bắt đầu đưa ra thị trường buôn bán luôn rồi.

Đến cuối cùng, quần áo Sơ Niệm và Giang Nhu may được vẫn không đẹp bằng Tần Minh Nguyệt may

Giang Nhu cầm bộ quần áo của mình quơ tay nói, “Rõ ràng chúng ta cùng nhau may mà, tôi đâu có bỏ sót bước nào đâu.”

Bộ của Sơ Niệm còn tạm được.

Nhưng nếu so ra bộ nào tốt nhất thì vẫn chưa có cửa.

Sơ Niệm mặt nhăn mày nhó nói, “Xem ra về sau quần áo xinh đẹp của chúng ta đều phải dựa vào bà chủ Tần rồi.”

Tần Minh Nguyệt cười nói, “Vậy cần phải hối lộ cho em nhiều thứ tốt một chút.”

Sơ Niệm và Giang Nhu cùng cười mắng cô, “Nhóc con tham tiền không biết đến tình nghĩa chị em.”

Lúc từ trong phòng đi ra, trời bên ngoài đã sắp hoàn toàn đen kịt.

Rắn lớn theo lệ thường, đứng ở ngoài phòng Tần Minh Nguyệt chờ cô, không tùy tiện đi vào quấy rầy các cô tụ hội.

Sơ Niệm thật sự đã học được cách may quần áo, vui vẻ đi tới vọt lên treo trên người hắn.

Người đàn ông đỡ ấy cái mông của cô, để cho cô thuận lợi ngồi lên cổ mình.

“Cửu Di.” Sơ Niệm nhìn hắn kêu lên.

Rắn lớn “Ừm” một tiếng.

Sơ Niệm hôn hắn một cái chụt, nghe được phía sau vang lên một tiếng ho nhẹ.

Thì ra phía sau có người.