Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 159



“Tanh quá đi, có phải chưa chín không, cái mùi vị ngán ngẩm này.” Sơ Niệm bịt mũi, như muốn rời khỏi bàn thịt nướng này.

“Chín rồi mà.” Rắn lớn hơi ngỡ ngàng, hắn biết việc Niệm Niệm không ăn thịt sống, chưa bao giờ nướng thịt tái.

Sơ Niệm cũng nhận ra bản thân mình hơi kỳ quái.

Rắn lớn nướng thịt chưa bao giờ xuất hiện vấn đề gì, nhưng hôm nay cô cảm thấy miếng thịt này làm cô rất buồn nôn, nhưng khi nhìn lại lần nữa, cô ôm ngực bắt đầu nôn.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, rắn lớn lật đật ném thịt nướng ra xa, ôm cô hỏi, “Niệm Niệm, nàng làm sao vậy?”

Sơ Niệm nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi, rúc vào chăn nói: “Chắc là nãy mặc ít áo, cảm lạnh rồi.”

Lúc này, bụng cô lại cồn cào, Sơ Niệm ngửa đầu tội nghiệp nói: “Ta muốn ăn cháo, nấu cháo trắng đừng cho gì hết.”

Rắn lớn nghe xong đứng dậy đi vào bếp.

Sơ Niệm nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, dưới vẻ đẹp chiếu rọi, trận tuyết này ngừng rất nhanh, cô lại cảm thấy mất mát, sao lại ngừng rồi.

Rắn lớn nấu cháo xong, cô uống xong hai bát mới rúc lại vào chăn ngủ.

Tổ chức hội chợ ba ngày, thậm chí buổi tối còn có tiệc lửa trại múa hát của hai bộ lạc, náo nhiệt khác thường.

Trải qua một mùa đông ở chung, kết thành tình huynh đệ của bộ lạc hai bên, thậm chí ước định sang mùa đông năm sau sẽ tiếp tục trú đông với nhau.

Hai bộ lạc lớn mạnh có thể trú đông cùng nhau, không chỉ có thể giải quyết vấn đề thiếu đồ ăn, cũng có thể cùng nhau chống lại sự quấy nhiễu của dã thú, lại càng không có bộ lạc khác dám dễ dàng theo sự chi phối.

Đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Bộ lạc ngự thú tộc đi phía trước, Lang Đồ lại mời Sơ Niệm đi, rủ Sơ Niệm đi thảo nguyên chơi.

Sơ Niệm về tới, “Đợi khi nào thời tiết ấm chút rồi đi.”

Rét mùa xuân mấy ngày nay, hai trận tuyết bị đứt quãng, nhiệt độ bên ngoài vẫn là 0 độ, đôi khi sáng sớm đều có thể thấy nước trên mái kết thành tảng băng mỏng.

Sau khi ngự thú tộc đi, Sơ Niệm ở lại bộ lạc núi Xà Thần và giảng qua loa cho mọi người về việc phân biệt hạt giống, cùng với việc tiến hành gieo mầm như thế nào.

Về phần rắn lớn và những người đàn ông trong bộ lạc cũng khá đần độn, tư thế nghiêm trang của một đại ca.

Lúc nhàn rỗi, Sơ Niệm sẽ cùng Tần Minh Nguyệt học cắt quần áo mùa xuân, còn học làm một ít vật trang trí và vài vật phẩm trang sức nhỏ.

Hiện tại Tần Minh Nguyệt ở trong bộ lạc có thể nói rất được hoan nghênh, thậm chí đã bắt đầu bắt tay vào đại sự nghiệp nuôi tằm hạng nhất rồi.

“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, tới mùa thu nhóm đầu tiên có thể đóng kén, mùa đông năm nay có thể đủ dùng.” Lúc nói chuyện, cô nhìn sang phía Giang Nhu, nhanh chóng nhắc nhở: “Sai rồi, không may như vậy được, quần áo trẻ em và người lớn khác nhau, chị phải giữ một cái chỗ trống chứ.”

Cô chỉ ra vị trí cần giữ lại, “Từ đây đến đó không thể khâu lại.”

Giang Nhu vội vàng nới mở chỗ khâu mới nãy một chút, cẩn thận túm lại, may lại một lần nữa.

Giang Dương gần đây lớn rất nhanh, những bộ quần áo tháng trước có thể không phù hợp vào tháng sau, nhất là bây giờ mùa đông đã qua, vào mùa xuân lại sắp bắt đầu tập đi, cần một vài bộ quần áo vừa vặn.

Thấy Sơ Niệm ở bên cạnh cười trộm, Tần Minh Nguyệt không nhịn được mà sốt ruột nói, “Còn cười nữa, giờ là còn mỗi chị thôi đấy.”

Sơ Niệm không phản ứng lại, phản bác nói: “Chị đã là người có gia đình.”

“Cô không hiểu của ý của con bé sao? Con bé cũng đâu phải đang nói cô đâu, là đang cố tình khoe khoang bản thân đấy.” Giang Nhu cười chỉ bụng nói.

Sơ Niệm thấy động tác Giang Nhu, kinh ngạc trợn trong mắt, lại trộm nhìn bụng của Tần Minh Nguyệt, gương mặt nháy mắt nổi lên ý cười, “Em có em bé rồi sao?”

Chả trách mấy ngày nay đều thấy cô ấy may quần áo của em bé, cứ tưởng là đơn đặt hàng mới, không ngờ là cô ấy chuẩn bị cho em bé của mình.

Tần Minh Nguyệt nắm tay Sơ Niệm đặt lên bụng mình, trên mặt là nụ cười ấm áp, “Chị sờ đi, chắc đã ba tháng rồi.”

“Đợi khi nào em sinh, chị sẽ tặng em một món quà thật lớn.” Sơ Niệm hào sảng nói.

Ai mà chẳng biết đại lễ của Sơ Niệm tặng đầy một chiếc túi da thú, nghe đến đó, ánh mắt tham tiền đã tự động lóe sáng, “Khi nào chị có, em cũng tặng chị một phần đại lễ!”

Sơ Niệm cười nói, “Chuyện có em bé cũng không cần ép buộc. Nhưng có một việc phải nói, sau này con của hai người biết nói rồi, đều phải gọi tôi là mẹ nuôi!”

Cô và rắn lớn ở bên nhau lâu như vậy, nếu có em bé thì cũng đã có từ sớm.

Tuy rắn lớn có nói không cần, nhưng cô cùng từng để tâm đến.

Lúc mới bắt đầu cô còn hơi thất vọng, một thời gian dài sau này cũng đã tiêu tan.

Em bé không có thì không có vậy, có hai người họ cũng được rồi.

Lúc cùng Tần Minh Nguyệt ra khỏi nhà, Sơ Niệm thấy cách đó không xa chính là rắn lớn đang ngồi một góc, đến gần chút mới thấy trước mặt hắn còn có một người, là Tần Thăng.

Hai người lấy một cái cây vẽ gì đó cô nhìn vào không hiểu lắm, lâu lâu lại chỉ cho nhau sửa lỗi, ngay cả khi cô đi đến bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Sơ Niệm dần hiểu ra, hai người họ đang tiến hành học thuật trao đổi.

Nói trắng ra là Tần Thăng dạy vật lý cho rắn lớn, hiện tại đang giảng chắc là nội dung bài học cấp 2.

Vừa nghe xong, Sơ Niệm cảm thấy chân mình hơi lạnh, không nhịn được mà chà chân.

Động tĩnh nhỏ sau lưng đột nhiên làm cho rắn lớn phục hồi tinh thần lại, thấy Sơ Niệm đang ôm ngực.

Sơ Niệm cười nói, “Ta thấy hơi lạnh.”

Lúc này, bụng cô lại kêu lên hai tiếng, Sơ Niệm cười xấu hổ nói, “Cũng hơi đói nữa.”

Rắn lớn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Sơ Niệm, nhìn Tần Thăng nói, “Cảm ơn hôm nay ngươi đã nói cho ta biết, ta về trước đây.”

Tần Thăng xua tay, “Được rồi, hai người đi đi, kẻo ta lại ăn cơm chó đến chết mất.”

Áo khoác trên người Sơ Niệm rất ấm, nhưng cũng rất dễ mệt rã rời ra, đợi lúc rắn lớn ôm cô về phát hiện ra, trải qua vài phút mà cô gái trong lòng đã ngủ rồi.

Rắn lớn nhẹ nhàng đặt cô lên giường để cô ngủ, vừa cử động tay, cô gái trong lòng dụi mắt tỉnh lại, nghi hoặc hỏi: “Ta lại ngủ nữa rồi?”

Rắn lớn “ừm” sau đó lại hỏi, “Muốn ăn gì không?”

Sơ Niệm liếm môi, cau mày nói, “Muốn ăn đồ cay với đồ chua, cứ thấy trong miệng khô khan, còn cứ khát hoài à.”

Mấy ngày nay có thể một ngày một mình cô uống cả một hồ nước, nửa đêm còn có thể bị tỉnh vì khát hoặc vì đói.

Nghĩ đến đây, Sơ Niệm sờ lên bụng, bĩu môi nói, “Gần đây có phải ta hết ăn lại nằm quá mức không, ta thấy eo của ta béo lên, còn có thêm cái bụng nhỏ nữa.”

Ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Ban ngày chỉ có việc ngồi nói chuyện với mấy chị em, lúc làm quần áo cũng thấy mệt rã rời.

Đúng là vào mùa xuân, mùa xuân mệt mỏi cũng bắt đầu rồi.

Lại qua vài ngày, mọi người trong bộ lạc trên cơ bản đã học xong bài hát nói về hai mươi bốn tiết.

Bài hát này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng đây chính là trí tuệ kết tinh của con người lao động cổ đại, tất cả cây nông nghiệp đã gieo đều phải dựa theo tiết khí, như vậy cây nông nghiệp được gieo trồng mới có thể ra nhiều quả lớn.

Sau khi học xong những thứ này, lúc Sơ Niệm và Giang Nhu phổ cập ngày tháng năm cho mọi người, nhớ tới đến cái tấm lịch của mình ở nhà, trở về phòng lấy một tờ giấy vừa to vừa cứng, dùng bút viết ra mười hai tháng và số ngày, cuối cùng dán tờ giấy dán lên một tấm bảng trúc, chế tác một tấm lịch ngày đơn giản.

Tấm lịch này không có lịch dương, chỉ có âm lịch và hai mươi bốn tiết khí, phối hợp với Giang Nhu kiên nhẫn giảng giải, mọi người trong bộ lạc học rất nhanh, nhất là bọn nhỏ, tốc độ tiếp nhận sự vật mới nhanh hơn.

Giang Nhu giảng đi giảng lại, còn phổ cập thêm cho các cô gái về kì kinh nguyệt.

Nghe thế, đột nhiên Sơ Niệm nhớ ra, hình như mình cũng lâu rồi chưa có tới kinh nguyệt qua.

Cô nhìn lên lịch.

Lần kinh nguyệt trước của mình cách đây hai tháng hai mươi chín ngày.

Còn có hai ngày nữa.

Ba tháng đến một lần thực ra cũng dễ chịu, chỉ là ngày có hơi khó nhớ, không thể quên chuẩn bị khăn cho bà dì.

Buổi tối, trong bộ lạc sẽ có nghi thức tế thần.

Nghi thức tế thần này tổ chức một năm một lần, sẽ cử hành sau trận tuyết cuối cùng của mùa xuân.

Lúc này mùa đông rét lạnh đã xong hoàn toàn, mùa xuân ấm áp sắp bắt đầu rồi, mọi người sẽ cầu nguyện với xà thần năm sau có thể có đồ ăn sung túc, cho con người trong bộ lạc có được cuộc sống tốt đẹp.

Lúc này bộ lạc sẽ đưa ra đồ ăn ngon của mình, sau khi hiến tế xong thì ăn luôn.

Mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị, Giang Nhu cũng không giảng thêm đã kết thúc chương trình học hôm nay.

Lúc Sơ Niệm trở về thấy rắn lớn kéo theo sau một đám người đàn ông trở về, phía sau bọn họ có hai con bò kéo xe.

Bò là của ngự thú tộc và đã được thuần dưỡng, rất nghe lời, do con người dắt.

Trong xe đều là con mồi, thắng lợi trở về.

Xem ra đấy đều là dùng để hiến tế cho tối nay.

Xà thần trong bộ lạc rất được tôn sùng, thực ra không chỉ đơn thuần là tin vào bản thân rắn lớn, mà ở trình độ nhất định đã trở thành một loại tín ngưỡng.

Đại biểu cho mọi người đang hướng tới cuộc sống tốt đẹp

Cầu nguyện cho năm sau cơm no áo ấm, sinh sôi nảy nở.

Đại vu dắt theo Giang Dương nhỏ nhắn cử hành nghi thức long trọng này, đại biểu cho việc Giang Dương chính thức trở thành người thừa kế của Đại vu.

Sau khi mọi người vừa múa vừa hát, thủ lĩnh ở trên đài cao giết một con lợn rừng, sau khi tiếng kêu thê lương của lợn rừng ngừng laih, mỗi người đều chia nhau bát máu nóng hổi.

Thủ lĩnh đích thân mang đến cho rắn lớn và Niệm Niệm, trư huyết còn chưa đưa đến cho Sơ Niệm, dạ dày của cô cũng bắt đầu quay cuồng, rắn lớn dìu ra khỏi đám người bắt đầu nôn mửa, sau khi nôn hết bữa cơm chiều, thậm chí bắt đầu nôn ra nước.

Giang Nhu ở gần đó thấy thế đi đến, lo lắng hỏi, “Niệm Niệm, cô không sao chứ?”

Sơ Niệm lắc đầu, nói, “Tôi không sao. Chẳng qua dù là đã bao nhiêu lần rồi, nhưng tôi ngửi mùi máu thì vẫn chịu không nổi.”

Giang Nhu đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười hỏi: “Xuất hiện tình huống này đã bao lâu rồi?”

Sơ Niệm đã nôn xong, rắn lớn đỡ người dậy, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì mà đã bao lâu?”

“Xuất hiện tình trạng nôn mửa này đã bao lâu rồi?” Cô ấy hỏi lại.

Sơ Niệm hình như đã hiểu cô ấy muốn nói gì, vội vàng kéo cô ấy sang một bên, sau khi xác nhận rắn lớn sẽ không nghe thấy mới nói, “Đừng nói lung tung, tôi không có khả năng có em bé đâu.”

Cô thật sự không muốn để rắn lớn nghe câu này.

Hiện tại hai người đều không có hy vọng nhiều, nếu có hy vọng lại thất vọng, rất là khó chịu.

Những lời này khiến Giang Nhu hiểu lầm, cô ấy kéo Sơ Niệm ra ngoài, nhỏ giọng hỏi, “Cô không thể sinh con à?”

Cô ấy đã hiểu sai mấy ngày hôm trước Sơ Niệm nói cái gì mà chuyện em bé không thể cưỡng cầu linh tinh.

Sơ Niệm bật cười, “Cô nghĩ gì vậy! Cơ thể ta không vấn đề gì.”

“Vậy là cơ thể chồng cô có vấn đề?”

“Cũng không.”

“Vậy cô nói thế là có ý gì?”

Sơ Niệm miễn cưỡng nói: “Ý tôi nói là, bà dì của tôi kỳ trước vẫn có, còn chưa tới thời gian của kỳ tiếp theo cơ, cho nên không thể có em bé được.”

“Làm tôi giật cả mình.” Giang Nhu ôm ngực nói.

Nghi thức hiến tế kết thúc, tới lúc phân phát thức ăn, Sơ Niệm và Giang Nhu cũng đi về.

Lúc mấy chị em nói chuyện, rắn lớn luôn luôn để cho các cô có không gian nói chuyện không đi đến quấy rầy. Nhưng khi thấy Sơ Niệm trở về sắc mặt vẫn không ổn như trước, lo lắng nói, “Hay là chúng ta trở về đi.”

Hiến tế kết thúc, nữ thần như cô cũng không cần thiết phải ở đây, Sơ Niệm gật đầu, giang hai tay làm nũng: “Muốn được bế cơ.”

“Được.”

Rắn lớn cởi áo khoác của mình ra, khoác cho cô rồi bế lên.

Sơ Niệm trong lòng hắn ngửa đầu nhìn vào cái cổ dài của hắn, không nhịn được mà đưa tay sờ sờ hầu kết của anh, trêu chọc hầu kết của hắn di chuyển lên xuống, nuốt mạnh xuống.

Sơ Niệm nở nụ cười, “Ngứa sao?”

Rắn lớn cúi đầu, ánh mắt kiểu “Biết rồi còn hỏi” nhìn cô, nhưng hắn lại hết cách, cuối cùng cũng chỉ thở dài, bước chân nhanh đi về.

Về tới phòng, hắn tung cước đá cánh cửa, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh loảng xoảng rất lớn.

Hai tay Sơ Niệm chắn trước cổ hắn, cười nói, “Không được, bụng ta hơi đau.”

“Đau ở đâu?” Người đàn ông thả cô lên chăn, đi vào nhà, hai tay xoa chậm rãi.

Sơ Niệm kéo tay hắn lên phải một chút, đặt lên ngực nói, “Đau ở đây.”

Rõ ràng vừa nãy không sao cả, chỉ vì sau khi ngửi thấy mùi máu bắt đầu nôn mửa, nôn xong mới bắt đầu thấy hơi hơi đau.

“Chắc là bà dì sắp đến, hồi trước bà dì mà đến ta cũng sẽ đau bụng hoặc là đau thắt lưng.”

Sơ Niệm nói xong, rắn lớn vươn cái đuôi bỏ thêm than vào chậu.

Hiện tại than là dùng của ông chú chế ra để nung đồ gốm, thủ nghệ của hắn trên cơ bản có thể chế được loại than không có khói không lửa.

Độ ấm trong phòng dần dần lên cao, rắn lớn cũng liên tục xoa cho cô, bụng cô vẫn có chút đau đớn, nhưng vẫn không đau như mấy lần bà dì đến như trước.

Rắn lớn xoa bụng cô nhẹ nhàng, cô thoải mái đến thiếp đi.

Cho đến khi, có cái gì đó sắp trượt từ trong cơ thể cô ra!

Rắn lớn dường như cũng đã nhận ra điều gì, cánh tay đang xoa bụng Sơ Niệm cứng lại.

Sơ Niệm kéo chăn, cởi quần ra.

Đúng lúc.

Bỗng thấy một quả tròn trịa màu vàng tụt ra giữa hai chân

Trứng!

Quả trứng này còn to bằng lòng bàn tay cô.

Màu vàng vàng, ở trên còn có màu hồng nhạt chưa vơi.

Sơ Niệm sửng sốt lúc lâu, thấy được ấm ấm trong lòng bàn tay, mới nhớ ra mà khiếp sợ: “!!!”

Lúc rắn lớn đang đơ như tên ngốc, Sơ Niệm nhỏ giọng nói.

“Chàng thử sờ lại xem?”

“Hình như còn……”