Trong xe ngựa được trải một lớp da thú dày dặn, đột ngột ngã xuống dưới sàn thì cũng sẽ không bị khó chịu.
Khuyết điểm duy nhất đó chính là không gian bên trong xe ngựa quá nhỏ, cái đuôi dài của rắn lớn hơn phân nửa lộ ra bên ngoài rồi.
Hai tay Sơ Niệm ôm chặt lấy cổ rắn lớn, ánh mắt chớp chớp nhìn ra bên ngoài, giọng nói mềm nhỏ như muỗi, “Đừng… lát nữa Miên Tuyến về nhìn thấy thì sao?”
Cho dù là có con rồi, nếu để con nhìn thấy chuyện giữa hai người lớn thì không hay đâu.
Rắn lớn trầm giọng nói “Trước khi trời tối nó sẽ không về đâu.”
Xem ra là rắn lớn sắp xếp bố trí nhiệm vụ gì cho nó rồi, hơn nữa rất khó hoàn thành, thế nên rắn lớn mới có thể nắm chắc được trước khi trời tối nó sẽ không trở về.
“Thế liệu con có gặp nguy hiểm không?”
“Không đâu, cái này không có cái gì đủ sức uy hiếp đối với nó.” Rắn lớn thở dài một hơi thật sâu, không chỉ dùng cái đuôi rắn quấn lấy hai chân cô, chậm rãi tiến hành tìm tòi, vùi đầu ở cổ cô, lộ ra một đôi răng nanh rắn, gặm ở sau gáy cô.
Sơ Niệm bị đau rên lên một tiếng, “Đau…”
“Đau thì nàng mới chú ý tới ta.” Sau khi hắn gặm một miếng, bắt đầu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua liếm lại, giống như lông vũ nhẹ nhàng phiêu diêu trên đầu xương, để lại sự rung động như có như không.
Sơ Niệm cuối cùng cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Con rắn này đang ghen rồi.
Ghen với cả con trai của mình.
Đối với loại hành vi ấu trĩ trẻ con này, Sơ Niệm cũng đưa ra được câu trả lời, ôm lấy cổ người đàn ông trèo lên trên, dùng sức cắn một miếng trên phần thịt mềm của hắn.
Đây chính là bí mật nhỏ giữ hai phu thê họ.
Khắp người rắn lớn đều là vảy rắn cứng rắn, chỉ có vảy ở một nơi là vảy giả, nhìn có vẻ không khác những cái khác, thật ra đó là nơi thịt mềm sẽ bị đau.
Rắn lớn đột nhiên bị đánh úp cứng đơ người, nghểnh đầu về phía sau, hầu kết lăn qua lăn lại, thở dài một hơi thật sâu, xem ra thật sự là bị đau thật.
“Không thể một mình ta bị đau được.”
Đáy mắt cô mang theo nụ cười gian trá, học bộ dạng của hắn, trả hết toàn bộ lên trên người hắn.
Trên phương diện học tập này, hai người ngang tài ngang sức.
Ta tới chàng tới. Xe ngựa làm bằng gỗ cứng không vì sự rung lắc kịch liệt giữa phu thê họ mà phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt như tiếng than khóc của chiếc giường gỗ cũ.
Mãi tới khi ánh tịch dương lặn về phía Tây, cả rừng núi không nghe thấy âm thanh gì, ráng chiều xinh đẹp kéo dài bên bờ sông. Nước sông chảy róc rách, kéo theo phong tình vạn chủng, chảy về phương xa.
Sơ Niệm dựa vào vai rắn lớn, trên mặt phản chiếu ánh chiều tà đỏ rực, giống như tô son lên khuôn mặt cô.
Người đàn ông ngồi nghiêng bên cạnh cắn một miếng lên bên má cô, sau khi chọc cho cô trừng mắt lên thì thúc dục nói: “Nghiêm túc nướng cá đi.”
Buổi chiều tiến hành một trận ‘chạy đua’, nhanh nhanh chậm chậm lại thêm kích thích, tiêu hao hết sức lực toàn thân cô.
Bây giờ không chỉ đói bụng, mà tính khí cũng không tốt.
Người tổ chức ‘chạy đua’ trái lại rất chi là hài lòng, thỉnh thoảng còn thu được một chút phí địa điểm ngoài định mức.
Sau khi Sơ Niệm ăn xong hai con cá nướng, bụi cây bên cạnh phát ra tiếng sạt sạt.
Lúc này không có gió, tiếng sạt sạt này khiến người ta căng thẳng hẳn lên.
Xuất hiện đầu tiên là một đôi sừng bò sắc nhọn, với một đôi mắt trắng tròn, dọa Sơ Niệm suýt chút thì nhảy dựng lên, chui vào vòng tay của người đàn ông.
Rắn lớn vui vẻ tiếp nhận mĩ nhân vào lòng, nhàn nhã ôm người tình nóng bỏng vào lòng.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng tê tê quen thuộc, Sơ Niệm mới nhìn một cái thăm dò, nhìn thấy một con bò lưng đen cực lớn đã chết rồi, bị Miên Tuyến kéo về.
Chiến đấu dây dưa với một con bò lưng đen thành niên, lại vác theo nó một đường xa trở về, điều này đối với một con đằng xà mới được có hai tháng, chính là một chuyện rất khó.
Chẳng trách rắn lớn nói, trước khi trời tối nó sẽ không trở về.
Sau khi đặt con bò lưng đen xuống, Miên Tuyến thở hổn hển bây giờ đã mệt thành một con rắn bỏ đi rồi, nằm bò bên bờ sông uống ừng ực từng ngụm nước lớn.
Sơ Niệm muốn nói mình đã chuẩn bị nước nóng ở đây rồi, nhưng nghĩ tới rắn quả thật không có yếu ớt như cô, hơn nữa nước nóng xem ra cũng không giải khát được, nên không nói thêm gì nữa cả.
Rắn lớn nhìn con bò lưng đen kia cực kì hài lòng, một nụ cười tự hào treo rõ ràng trên mặt hắn.
Lúc nhìn thấy Sơ Niệm, hắn nói “Thật ra ta không ngờ nó có thể thật sự săn được bò lưng đen trở về.”
Sơ Niệm trợn mắt một cái.
Người làm cha này có bao nhiêu không đáng tin cậy chứ….
Sơ Niệm nhìn Miên Tuyến uống nước xong, quan sát một cách cẩn thận tỉ mỉ cơ thể của con trai, hỏi: “Miên Tuyến, con có bị thương không, chỗ mẹ có thuốc này.”
Miên Tuyến lắc đầu.
Nó thật sự mệt chết đi được, sau khi uống nước xong không lâu, trực tiếp nằm bên ven sông ngủ đi.
Mặc dù biết rắn lớn làm những thứ này là để sau này Miên Tuyến có thể sinh tồn trong rừng núi một cách tốt hơn, nhưng Sơ Niệm nhìn thấy bộ dạng này của Miên Tuyến, vẫn không khỏi đau lòng.
Miên Tuyến chỉ là một thằng nhóc thôi thật sự quá hiếu thắng rồi, cho dù là nhiệm vụ không thể hoàn thành, chỉ cần là rắn lớn giao cho nó, nó cũng sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành.
Một chút nó cũng sẽ không làm nũng, khiến cho Sơ Niệm tới cả một cơ hội mềm lòng cầu xin cũng không có.
Bởi vì lần này săn thú tiêu hao hết thể lực, sau khi về nhà Miên Tuyến ngủ một ngày một đêm mới tỉnh.
Rắn lớn cũng ngầm đồng ý với hành vi này.
Sau khi Miên Tuyến tỉnh lại, rắn lớn lại giao cho nó một nhiệm vụ mới, tìm một chỗ trên núi Tường Vân, đào một cái cái hang cho chính mình.
Miên Tuyến bây giờ đã là một con đằng xà có thể tự sinh tồn một mình rồi.
Đối với rắn mà nói, bọn họ nhiều nhất sẽ ấp trứng ra, sau đó con rắn nhỏ phải tự mình sinh tồn.
Rắn lớn để Miên Tuyến ở lại, là vì lúc nhỏ rắn lớn cũng từng sống trong bộ lạc con người một thời gian, biết được tập tính của loài người là sẽ chăm sóc con tới khi lớn.
Hơn nữa Sơ Niệm cũng là một con người.
Hắn tôn trọng tập tính của Sơ Niệm, thế nên không trực tiếp đuổi con rắn con mới nở đi, để hắn tự sinh tồn.
Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, không thể tiếp tục ngủ cùng họ trong một căn phòng được nữa.
Sơ Niệm có chút không yên tâm, nhưng mà Miên Tuyến lại hết sức thích thú.
Ra ngoài có hang của chính mình đồng nghĩa với việc cha đã công nhận nó đã trưởng thành rồi, đây là một chuyện vui.
Miên Tuyến bắt đầu nghiêm túc lựa chọn vị trí hang động mà mình thích ở bốn phía núi Tường Vân.
Dốc đứng gần như đã bị cha đào gần hết rồi, nếu hắn muốn ở phía bên này, chỉ có thể lựa chọn một cái hang động từ những cái mà cha đã đào hoặc hang động được hình thành một cách tự nhiên, sửa chữa lại một chút, làm thành phòng ngủ của mình.
Phía sau núi rộng rãi thoáng mát, cũng là một nơi hắn chọn trong khu vui chơi khi hắn còn là một con rắn nhỏ.
Miên Tuyến cuối cùng chọn ở phía sau núi.
Hắn đào một hang động thuộc về bản thân mình ở vách đá phía sau núi, cho tới thời điểm này hình thể của hắn không cần phải đào hang động quá lớn, nhưng mà hình thể đằng xà lớn lên rất nhanh, thế nên trước mỗi khi đi nghỉ ngơi hàng ngày, nó đều phải mở rộng hang động của mình, để tránh ngày nào đó hang động không chứa nổi bản thân nữa.
Ban ngày thì Miên Tuyến vẫn ở cùng với cha mẹ.
Sơ Niệm chuẩn bị ngày ba bữa cơm phong phú cho hai cha con, sẽ dịu dàng dạy Miên Tuyến học chữ, nói một chút những câu chuyện của con người.
Cửu Di thì dạy Miên Tuyến càng nhiều những quy tắc quy luật sinh tồn trong rừng rậm.
Hang động ở sau núi chỉ tồn tại giống như một phòng ngủ mà thôi.
Có lúc Sơ Niệm sẽ cùng ra ngoài đi săn với hai cha con, cầm cung tên nhỏ của mình săn bắn những con mồi hình thể nhỏ làm thức ăn vặt cho cả nhà.
Cuộc sống như thế hết sức chậm rãi và thanh thản.
Trong thời gian đó Sơ Niệm với rắn lớn chỉ tới bộ lạc núi Xà Thần một lần.
Miên Tuyến đã nở rồi, còn không biết lúc nào mới tới lần lột xác đầu tiên, sau đó có hình người của mình.
Bọn họ còn hai quả trứng chưa nở nữa, không thể rời đi quá lâu được.
Dựa vào cách nói của rắn lớn.
Đằng xà cả đời trải qua hai lần lột xác.
Lần lột xác thứ nhất là lúc thức tỉnh nhân tính, điều này đối với đằng xà mà nói là một thời điểm rất quan trọng, đại diện cho hình thái thứ hai mà sau này bọn họ sẽ có, có thể dùng hình thái con người để sống.
Lần lột xác thứ hai là lúc họ gặp được người yêu của mình, cũng là một loại tồn tại chứng minh cơ thể và tâm tính đều đã trưởng thành.
Thời gian cần thiết cho mỗi lần lột xác cũng không có luật định, có thể chỉ một chút, có thể thời gian là một tháng, cũng có thể là một năm.
Lần lột xác khi trưởng thành đầu tiên của hắn, là hắn dồn hết tâm trí kéo dài một chút thời gian để an ủi Sơ Niệm, sau đó lại hồi sinh trước.
Nhưng Sơ Niệm nắm bắt được trọng điểm.
Cô hỏi hắn: “Thế nên nói, lúc trước chàng là rắn chưa thành niên à?”
Rắn lớn cuống lên, theo cách mà hắn vừa nói, thế thì đáp án là “Đúng thế.”
“Nhưng mà, Niệm Niệm, nàng nghe ta nói. Ta trưởng thành rồi, chỉ là chưa gặp được nàng.”
Trên cơ thể là trưởng thành, chỉ thiếu một người khám phá thôi.
Sơ Niệm đạp hắn một cái “Chàng là đồ gian trá.”
Rõ ràng là một con rắn chưa thành niên, cho dù là to một chút, nhiều một chút, cũng vẫn là rắn chưa thành niên.
Không biết là con rắn chưa thành niên bao nhiêu tuổi nữa.
Sau khi náo loạn một hồi, Sơ Niệm hỏi, “Ý chàng là, bây giờ Miên Tuyến vẫn chưa có nhân tính à?”
Rắn lớn lắc đầu, “Không chắc.”
Sơ Niệm cũng cảm thấy không chắc. Miên Tuyến là do cô sinh ra, hơn nữa từ nhỏ đã rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, là một con rắn cực kì lịch thiệp, lễ phép.
Trừ khi là nó không muốn biến thành hình người.
Những chuyện như lột xác này cũng không thể miễn cưỡng được, tùy theo ý nó là được.
Theo thời tiết càng ngày càng nóng, rắn lớn chuyển hai quả trứng còn lại tới nơi ánh mặt trời không chiếu tới được, cũng không dùng da thú để bọc lại nữa, đặt trên tấm thảm mềm mại mà Sơ Niệm đan bằng cói.
Sơ Niệm nhìn hai quả trứng, đặt lòng bàn tay lên trên, dấu vết trên mắt cá chân lộ ra ngoài của cô thật sự là vảy rắn, lúc này cô nghe thấy tiếng tim đập của quả trứng.
Với lòng bàn tay có cảm giác bị đụng nhè nhẹ một chút.
Cảm giác này khiến cô sợ hãi lấy tay ra, nhìn thấy sức mạnh nào đó đang phá vỡ lớp vỏ trứng màu vàng, dường như muốn phá lớp vỏ cứng cáp này ra.