Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 59



Sáng sớm ngày hôm sau, người nào đó nói phải dậy sớm lại gặp được một vấn đề khó.

Vì tối qua không ngủ sớm. Cho nên hôm nay đến lúc phải dậy, cô lại không dậy nổi.

Lúc rắn lớn dựa vào hoạt động thường ngày của mấy con vật mà gọi cô dậy, Sơ Niệm giống như một con gấu túi quấn ở trên một cánh tay của hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, không ngừng cọ trên cổ hắn.

“Ngủ thêm một lát thôi, ta buồn ngủ lắm.”

Cô vừa tỉnh ngủ, giọng rầm rì, rắn lớn không nhịn được mềm lòng rồi, thoả hiệp nói: “Được rồi, chúng ta để ngày mai rồi đi vậy.”

Sơ Niệm nghe xong câu này lập tức tỉnh táo, cô khó khăn mở đôi mắt mông lung, nói nhỏ, “Không được, đã nói là hôm nay được đi rồi mà.”

Cô trượt xuống khỏi người người đàn ông, lề mề mặc vào một bộ quần áo da thú.

Chuẩn bị một bữa sáng rất đơn giản, tối qua đã nấu cháo mạch nha, dưa muối, mỗi người một quả trứng muối, còn có một cái bánh nướng đơn giản, nhân bánh là thịt lợn với hành tây mà rắn lớn thích nhất.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cả người cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Mang theo cỏ xanh đã chuẩn bị sẵn đi xuống đút cho Bạch Tuyết với hai mẹ con cừu. Buộc tất cả lương khô và mũi tên đã chuẩn bị trước đó lên người Bạch Tuyết, sẵn sàng xuất phát.

Mặt trời buổi sáng vừa mọc lên, ánh sáng màu vàng kim chiếu vào bờ sông, màu của nước sông đều dập dờn ánh vàng rực rỡ chiếu ảnh ngược của mấy cây cỏ xung quanh.

Sơ Niệm nhìn thấy bóng hai người ở trong nước, tay nắm tay, bởi vì ánh mặt trời, mà quanh hai người cũng dát thêm một tầng ánh sáng màu kim, nhìn qua thật tươi đẹp giống như là dáng vẻ của vài chục năm sau vậy.

Đi được một quãng, ở bờ sông xuất hiện hai con cừu nhỏ đang uống nước, loài cừu này có lỗ tai rất nhỏ, nhưng chân vừa nhỏ lại dài, lúc uống nước cứ uốn a uốn éo, giống như là cái mông to tròn của chó Corgi vậy.

Thịt mông của loại cừu này chắc chắn đều là thịt nạc, hơn nữa chắc chắn ăn rất ngon.

Sơ Niệm sờ cung tên trong tay, một vẻ hứng thú dào dạt.

Rắn lớn ở sau người cô, không hề ngăn cản hành động của cô.

Hắn im lặng nhìn cô tìm được một chỗ mọc một bụi cây nho nhỏ, khom eo cẩn thận đến gần, tránh để con cừu ở bên bờ sông phát hiện, tiện thể tìm ra khoảng cách thích hợp để bắn cung.

Căn cứ theo những gì rắn lớn dạy, cô phải một kích trúng đích, cho nên Sơ Niệm muốn đến gần hai con cừu này nhất có thể, tăng khả năng trúng mục tiêu và sức mạnh của cung tên.

Không ngờ tai của cừu nhỏ vậy mà lại rất thính, Sơ Niệm vô tình dẫm vào cành khô, một con cừu nhìn qua bên này đã thấy cô, thế là bắt đầu chạy trốn. Một con cừu khác nghe được đồng bạn báo động, cũng nhanh chân bỏ chạy.

Sơ Niệm lấy tốc độ nhanh nhất cài tên bắn, nhưng vẫn lỡ mất cơ hội, không bắn được một con cừu nào cả.

Lúc trước luyện tập, chỉ từng bắn thỏ lợn rừng, gà với chim.

Lúc đối mặt với động vật ăn cỏ cỡ lớn cô mới phát hiện, con mồi loại này thông minh hơn mấy nhóc con kia nhiều.

Trong lúc chạy trốn, cái mông to tròn của hai con cừu lắc trái lắc phải, giống như là đang châm chọc thất bại của cô vậy.

Lúc suy nghĩ của cô đang hạ xuống, rắn lớn tới bên cạnh này, dùng lý trí phân tích hành vi của cô trong lúc săn vừa rồi, “Niệm Niệm, phạm vi nghe của cừu là khoảng ba mươi lăm thước, cung tên của nàng có thể bắn chuẩn trong phạm vi cách con mồi 150 thước, để đảm bảo độ chính xác khi bắn, nàng có thể chọn bắn trong phạm vi từ 100 đến 150 thước, với khoảng cách như vậy có thể đảm bảo phần lớn con mồi đều sẽ không có cách nào phát hiện ra nàng, mà nàng vẫn có thể bắn chính xác.”

Hắn chắc chắn là một người thợ săn khôn khéo và có kinh nghiệm phong phú.

Cuối cùng Sơ Niệm cũng biết tại sao rắn lớn lại phải đi ra ngoài theo cô, đi săn cùng cô.

Hắn giống như một con báo mẹ tận tụy trên thảo nguyên rộng lớn ở Châu Phi, kiên nhẫn trông chừng cô tập săn bắn hết lần này đến lần khác, vào lúc cô thất bại sẽ giảng giải cho cô biết lý do thất bại, vào lúc cô thành công thì vui mừng cùng cô, thậm chí sẽ khiến bản thân cô tổng kết kinh nghiệm từ trong thất bại.

Qua một ngày thất bại, cuối cùng, bằng vào sự cố gắng của bản thân, chiều hôm đó cô cũng đã săn được một con cừu.

Rõ ràng, đây là một con cừu lạc đàn, cơ thể không lớn, còn chưa trưởng thành, cho nên mới bị mất phương hướng trong lúc vội vã chạy trốn, vậy mà lại chủ động chạy về phía cô, để cho cô kiếm được một khoản lớn.

Cô hết sức vui vẻ nhóm lửa ở bờ sông. Rắn lớn đến bờ sông rửa con mồi, cô lấy ra túi BBQ đã chuẩn bị trước, chuẩn bị ăn một bữa cơm dã ngoại.

Mùi thịt ướp nướng bay đi rất xa, sau khi nướng xong cừu, rắn lớn đưa một miếng thịt nạc mềm nhất cho Sơ Niệm, “Cho tiểu công thần hôm nay nào.”

Sơ Niệm cười nhận lấy, khí phách ngút ngàn nói, “Còn lại cho chàng hết, đủ rồi chứ.” Mặc dù chắc chắn cô không thể săn được con mồi thứ hai, nhưng một lần thành công đã đủ để cổ vũ cô, làm mệt mỏi cả ngày biến mất không thấy.

Sau khi ăn xong, trong miệng ngập tràn mùi thịt. Cô lấy túi nước ra, sau khi bản thân uống hai ngụm thì đưa cho rắn lớn.

Mặc dù ở đây chỗ nào cũng có nguồn nước, nhưng nếu không phải cực chẳng đã thì cô sẽ không trực tiếp uống nước sông, cho nên mỗi lần ra ngoài thu thập đồ, cô sẽ mang theo một túi nước, bên trong đựng nước đun sôi để nguội.

Lúc ăn trưa là ăn bánh mỳ bản thân mang theo, cuối cùng bây giờ cũng được ăn thành quả chiến đấu của mình, đúng lúc nắng chiều khắp trời.

Nắng chiều đỏ rực nối liền một mảnh xa xa, một ngày náo nhiệt của thảo nguyên rộng lớn trở về sự yên tĩnh, ở một bên, Bạch Tuyết nhàn nhã ăn cỏ, Sơ Niệm nằm lăn lộn trên cỏ, rất hài lòng.

Nếu còn ở lại đây thêm nữa, có thể bọn họ chưa kịp về tới hang thì trời đã tối mất rồi.

Sơ Niệm chưa hết thèm nằm ở trên cỏ, vươn hai tay nhẹ giọng nũng nịu, “Cửu Di, kéo ta lên đi, ta không dậy nổi.”

Đối với kiểu làm nũng này của cô, rắn lớn không hề có sức chống cự. Cho dù biết thật ra cô không yếu ớt như vậy, nhưng hắn vẫn kéo cô đứng dậy, đỡ eo giúp cô đứng vững, thậm chí còn dung túng hỏi cô, “Có sức đi đường không, có muốn ta cõng không.”

Loại ân cần này, tất nhiên cô sẽ không từ chối, ôm cổ hắn, thản nhiên cười, “Vậy chắc chắn là không có sức rồi.”

Hắn cười nhẹ, tiếng cười rất êm tai, Sơ Niệm ôm cổ hắn còn cảm nhận được cảm giác khi cánh tay trần chạm vào làn da, men theo mạch máu chạm đến tận đáy lòng cô.

Cô ghé vào tai hắn nói, “Cửu Di, chàng cười thật dễ nghe, về sau cười nhiều chút nhé, cười một cái trẻ ra mười tuổi đó.”

Hắn “ừm” một tiếng đồng ý.

Trên đường trở về, sắc trời đã tối mịt. Nhưng nằm sấp trên lưng hắn rất vững, cũng rất an toàn.

Thế là cô không chút đề phòng ngủ mất.

Rắn lớn thấy hô hấp của cô đều đều, từ từ thả nhẹ bước chân, bên tai chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu.

Cứ thế mười ngày trôi qua, rắn lớn vẫn không ra ngoài đi săn, mà ở bờ sông luyện kỹ thuật đi săn với cô, đến tận lúc Sơ Niệm học được cách che dấu hành tung của mình ở trong đám cây và cách lựa chọn con mồi phù hợp với mình mới thôi.

Có một lần, lòng tham nổi lên, cô xác định mục tiêu của mình là một con trâu rừng màu đen có bề ngoài to hơn cả cô, sau đó suýt chút nữa bị đàn trâu đột kích, cuối cùng vẫn phải để rắn lớn ra mặt giải vây.

Còn có một lần, cô coi thường một con linh dương nhỏ, bỏ mất cơ hội tốt để bắt nó, mất công cả một ngày mà lại tay trắng trở về.

Cứ tích lũy kinh nghiệm hết lần này sang lần khác, cuối cùng cô cũng nhận ra cách săn thích hợp với mình, biết được bản thân phù hợp với con mồi loại nào, cũng biết cách tránh tập kích của những động vật sống theo bầy đàn.

Chỉ là lúc cưỡi Bạch Tuyết chạy trốn, mông của cô bị thương rất nặng, mất một ngày mới có chuyển biến tốt.

Mặc dù không phải “trăm trận trăm thắng”, nhưng xác suất thành công của cô đã đạt được năm mươi – năm mươi, cái này rất đáng mừng.

Trừ lúc cô gặp nguy hiểm trí mạng, không thì rắn lớn sẽ không can thiệp vào hành động của cô. Cô từ đó học được rất nhiều cách sinh tồn của thiên nhiên.

Sau khi trải qua sự luyện tập ma quỷ còn cao hơn cả huấn luyện quân sự, cuối cùng rắn lớn cũng yên tâm để một mình Sơ Niệm đi ra ngoài.

Hắn đã không đi săn trong mười ngày rồi, đồ ăn đều là đồ ăn dự trữ trong kho lạnh và mấy con vật mà cô săn được, vào mùa xuân thì đây là hành vi rất lãng phí thời gian.

Vào mùa xuân, tất cả động vật đều cần ăn một lượng lớn thức ăn, tăng cường sức mạnh của bản thân, bổ sung lượng chất béo đã tiêu hao trong mùa đông.

Không còn gánh nặng nhỏ là Sơ Niệm này, đêm đó hắn đã bắt được hai con trâu rừng đen.

Tỷ lệ thành công khi đi săn của rắn lớn gần như là trăm phần trăm, nhưng hắn lại săn không nhiều lắm. Sau khi mùa xuân tới hắn càng có nhiều lựa chọn về con mồi tươi ngon, ngay cả khi trong kho lạnh vẫn có đồ ăn như trước, hắn cũng sẽ không động đến.

Loại hành vi bắt đầu tích trữ từ mùa xuân này đảm bảo mùa đông hắn sẽ không phải chịu đói.

Huống chi hiện tại còn nuôi Sơ Niệm, bản thân hắn càng có áp lực lớn hơn nữa, phải cất trữ được nhiều con mồi hơn nữa.

Tất nhiên là Sơ Niệm không biết suy nghĩ này của hắn, là một người hiện đại sống hơn hai mươi năm, sau khi thể nghiệm cuộc sống trong rừng, cô phát hiện cuộc sống này cũng rất thú vị, tràn ngập nguy hiểm.

Vào lúc một mình cô ra ngoài vào sáng sớm, cô gặp phải một con lợn rừng đen.

Loại con mồi này không những tốc độ nhanh, cơ thể lớn mà còn có tính công kích rất mạnh, không ở trong mục tiêu đi săn của cô, bình thường khi gặp được lợn rừng đen, khi nó chưa phát hiện cô thì cô sẽ nhanh chóng trốn đi, nhưng bây giờ, cô và nó ở rất gần nhau, khoảng cách chỉ có gần một trăm thước.

Tay Sơ Niệm siết chặt cung tên, tên đã lắp trên dây cung, trên tay cô cầm chính là một mũi tên độc, dự định sau khi bắn trúng lợn rừng thì sẽ nhảy lên lưng Bạch Tuyết chạy trốn. Sau khi độc rắn phát huy tác dụng, lợn rừng sẽ ngã xuống, cô sẽ có cơ hội chạy trốn thành công.

Nhưng mà lợn rừng trước mặt cô lại từng bước một sợ hãi lùi về sau, mau chóng chạy đi.

Bởi vì biến cố này, Sơ Niệm bỏ qua kế hoạch ban đầu, định tản bộ trong rừng.

Sau khi Bạch Tuyết vào rừng cũng trở nên hăng hái, nhưng nó luôn nhớ rõ không cách Sơ Niệm quá xa. Rõ ràng nó đã rất cường tráng khoẻ mạnh, đã có mấy phần giống với kỳ lân trưởng thành, nhưng nó vẫn thấy mình là bé cưng của Sơ Niệm như cũ, phải ở dưới tầm mắt của Sơ Niệm mới được.

Điều này chứng minh Sơ Niệm vô cùng thành công trong thời gian thuần dưỡng nó.

Sơ Niệm cũng có ý định thuần dưỡng con cừu mẹ bị bắt kia, nhưng quá trình vô cùng gian nan, dễ nhận thấy con cừu mẹ đã có suy nghĩ chín chắn của bản thân, nó rất tức giận đối với việc Sơ Niệm buộc nó, nhưng Sơ niệm lại cho nó ăn mỗi ngày. Cho nên quan hệ của nó với Sơ Niệm chỉ dừng lại ở nuôi và lấy sữa, nó chắc chắn sẽ không khuất phục.

Độ thân cận như vậy cũng đã đủ rồi, mục đích Sơ Niệm nuôi nó cũng chỉ là để lấy sữa.

Thấy Bạch Tuyết đuổi theo một con bướm cách đó không xa, Sơ Niệm không tiếp tục nhìn nó nữa.

Mùa xuân vật tư phong phú, cô đã phát hiện ra một loại trái cây mới có thể sử dụng. Là một loại cây sinh trưởng trong một bụi cây, trái cây nho nhỏ giống như đèn lồng, khoảng quả cẩu kỷ, ăn chua chua ngọt ngọt, kích thích vị giác, thích hợp làm đồ ăn vặt. Sơ Niệm đặt tên là quả đỏ chua.

Ở đây có rất nhiều loại cô không biết, đặt tên là chuyện rất phiền, để phân biệt chúng, Sơ Niệm có mấy cách gọi, nếu ở hiện đại đã từng thấy hình dạng của nó thì lấy tên hiện đại, nếu trước đó chưa từng thấy, như quả đỏ chua này, thì lấy màu sắc và mùi vị để đặt tên.

Cô hái một ít quả đỏ chua xong, đang muốn đi chỗ khác, dưới chân vướng một cái, suýt nữa thì bị ngã.

Cô cúi đầu nhìn, thứ làm vướng chân mình là một cái gì đó nhòn nhọn màu xanh biếc, chỉ có phần ngọn lộ ra, phần lớn đều bị bùn đất che đi.

Cô tò mò nhặt một nhánh cây lên, bới bùn đất tơi xốp ở một bên ra nhìn, thế mà lại là một cây măng non, bởi vì trận mưa nhỏ đêm qua mà nhô đầu ra.

Bình thường măng sẽ không xuất hiện một mình, điều này có nghĩa là xung quanh chắc chắn có một mảnh rừng trúc.

Sơ Niệm huýt sáo một cái, Bạch Tuyết ở gần đấy bỏ việc bắt bướm, chạy lại bên cạnh Sơ Niệm.

Sơ Niệm cất quả đỏ chua vừa hái được vào trong cái túi to trên người Bạch Tuyết, dẫn theo nó đi xung quanh tìm kiếm.

Đi được khoảng mấy phút, cô phát hiện ra rừng trúc như đã đoán trước.

Sau cơn mưa, trong một đêm rừng trúc nhú ra rất nhiều măng, Sơ Niệm nhìn thấy đống măng này thì hưng phấn lấy dao găm của bản thân ra, bắt đầu đào măng.

Một lần cô đào rất nhiều, đựng đầy hết túi to mang theo mới thôi.

Măng lớn rất nhanh, ngày mai đến chưa chắc đã có thể lấy được măng mới để ăn.

Măng mang về không thể ăn trực tiếp, mà phải ngâm một ngày để loại bỏ vị chát bên trong.

Sơ Niệm nhanh nhẹn cắt tất cả măng thành miếng, ngâm xuống chỗ dòng nước chảy trong hang.

Măng có thể ăn, tác dụng của gậy trúc lại càng nhiều. Nguyên vật liệu tốt nhất để làm chuồng gà mà Sơ Niệm luôn nghĩ đến cũng đã có rồi.

Từ phòng ngủ trên cao nhìn xuống là một mảnh đất rất lớn, cô mở rộng ra thêm vài lần cũng được.

Cả ngày cô đều bận rộn lập kế hoặc xem bản thân nên nuôi bao nhiêu con gà mới đủ, cần bao nhiêu chuồng gà, có cần làm cho hai con cừu kia một cái chuồng cừu luôn không, nếu vậy thì không chừng có thể nuôi thêm mấy con để lấy lông.

Chăm chú đến mức, ngay cả rắn lớn đi đến bên cạnh cô thì cô cũng không phát hiện.