Lạc Hàm Hàm lại tìm ra được bug. Ở trong quyển tiểu thuyết này, cô được thiết lập là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Hiệu suất làm việc hệ thống vô cùng nhanh. Sau khi nhận được thông báo, có một lão quản gia đầu tóc bạc phơi đến tìm Lạc Hàm Hàm.
Lão quản gia nhìn thấy Lạc Hàm Hàm, bật khóc thút thít, ngay lập tức chuyển cho cô 10 triệu NDT.
Lạc Hàm Hàm: «? »
Đây có phải là thế giới của những người giàu có? Yêu chết đi được.
Lão quản gia nắm lấy tay Lạc Hàm Hàm, khuôn mặt nhăn nheo tràn ngập chua xót: “Tiểu thư đã phải chịu khổ nhiều rồi. 10 triệu NDT này ngài tạm dùng trước. Sau khi làm xong thủ tục, tất cả tài sản của lão gia đều chuyển cho ngài.”
Không khổ, không khổ, thực sự không khổ chút nào.
Lạc Hàm Hàm rưng rưng nước mắt nói, 10 triệu NDT này tạm dùng trước. Nghe thử đi! Đây thực sự tiếng người sao?
Nhưng cô cho phép.
Lão quản gia đưa tiền, còn muốn đưa Lạc Hàm Hàm về sống tại trang viên rộng hàng ngàn mét vuông nơi bọn họ đang sống. Thân phận cao quý như tiểu thư, tại sao xuất đầu lộ diện làm nghệ sĩ trong giới giải trí làm gì? Nằm ở nhà ngồi đếm tiền tốt hơn không?
Tốt, đương nhiên tốt rồi. Nhưng bây giờ Lạc Hàm Hàm vẫn còn mắc nợ người ta. Trước khi về nhà nằm đếm tiền, trước tiên cô phải giúp Cố Thừa Trạch khôi phục lại hình dáng.
Vì vậy, Lạc Hàm Hàm lưu luyến từ chối khóe lão quản gia. Vẫn quyết định ở lại căn biệt thự nhỏ của Cố Thừa Trạch. Mỗi ngày ba bữa ăn món cá khô.
Cố Thừa Trạch nhìn thông báo chuyển khoản 10 triệu NDT trên điện thoại của Lạc Hàm Hàm. Im lặng một lúc, rơi vào trạng thái tự kỷ.
Tư bản ác độc, anh cũng muốn.
Cố Thừa Trạch ghen tỵ đến mức cảm thấy cá khô không còn ngon nữa. Anh lăn mấy vòng trên đất, kêu meo meo, nước mặt giàn dũa: “Hôm nay có thể không ăn cá khô nữa được không?”
“Hả?” Lạc Hàm Hàm bối rối ngẩng đầu lên.
Cố Thừa Trạch: « Giờ cô đã là người có tiền rồi. Đi ăn sashimi không có gì quá đáng đúng không?”
Lạc Hàm Hàm: « … »
Đúng rồi, giờ cô là người giàu rồi. Tại sao còn phải ngồi đây ăn cá khô.
Đi ra ngoài ăn thôi!
Sau khi Lạc Hàm Hàm nhận ra, liền ôm Cố Thừa Trạch bắt taxi đến quán ăn ở trong nội thành. Cô vẫn chưa quen thân phận đại gia, đến tận bây giờ cô vẫn chưa kịp thay đổi suy nghĩ.
Trước khi đi ăn, Lạc Hàm Hàm ghé vào công ty trước. Lúc cô đến, Vương Tranh đang ngồi ở văn phòng lo lắng về chuyện tiền lương tháng sau. Nhìn thấy Lạc Hàm Hàm, Vương Tranh thở dài một hơi, càng sầu hơn.
« Cô đi đến đây làm gì? »
Lưu ý: Truyện được đăng tải duy nhất trên blackcat2209.wordpress.com
Bây giờ Vương Tranh không còn trông cậy Lạc Hàm Hàm kiếm tiền nuôi công ty nữa. Hôm nay trước khi đi ra ngoài cô mặc chiếc áo phông trắng form rộng, hoàn toàn che lấp dáng người quyến rũ của cô. Phía bên dưới là chiếc quần thể thao rộng thùng thình. Bộ dáng này trông chả giống dáng vẻ mấy ngôi sao nữ.
Nói khó nghe, mấy bà cô đi sang chơi nhà hàng xóm còn mặc đẹp hơn cô bây giờ.
Lạc Hàm Hàm đương nhiên không phải đi tới đây làm việc. Cô lười biếng ôm Cố Mướp Béo lững thững đi đến trước mặt Vương Tranh giống dáng vẻ ông già đi dạo, sau đó « bộp » một tiếng, đặt một tấm chi phiếu lên bàn.
“Tôi muốn thương lượng với anh.” Cô lười biếng nói: “Tôi muốn làm cổ đông góp vốn cho công ty.”
Vương Tranh: «?”
Vương Tranh trợn tròn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Lạc Hàm Hàm tràn ngập sự đồng cảm: “Tiểu muội, bệnh tình của em có vẻ nghiêm trọng. Nếu em đang gặp khó khăn cử bảo anh một câu. Anh giúp em đi tìm bác sĩ?”
Lạc Hàm Hàm giật giật mí mắt, quyết định gọi thẳng cho ngân hàng: “Nếu anh không tin, hỏi thử xem tấm séc có chuyển thành tiền mặt không?”
Vương Tranh nghi ngờ nhận lấy điện thoại, không tin lắm, anh ta vẫn cảm thấy Lạc Hàm Hàm bị cư dân mắng nhiều đến mức suy sụp tinh thần, bị mắc chứng bệnh hoang tưởng.
Nhưng ngay sau đó anh ta bị vả mặt.
“Tiên sinh, hiện tại ngài muốn đổi 5 triệu NDT tiền mặt sao?”
Giọng điệu anh trai ngân hàng vui vẻ hớn hở không giống như đang đùa giỡn. Anh ấy thành công khiến Vương Tranh nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Lạc Hàm Hàm thực sự giàu có.
!!!
Vương Tranh giật mình: “Lạc Hàm Hàm, cô vừa mới đi cướp ngân hàng!”
Lạc Hàm Hàm: “…”
Lạc Hàm Hàm cạn lời vuốt ve bộ lông của Cố Thừa Trạch, giải thích: “Tôi là cháu gái tỷ phú vừa mới thừa kế tài sản hàng tỷ NDT.”
“Tôi sớm giải thích cho anh nghe rồi nhưng anh không tin tôi.”
Vô lý! Cô nói như vậy ai mà tin được.
Vương Tranh do dự cầm lấy tấm séc, tự tát lên mặt mình mấy cái miễn cưỡng chấp nhận mình không phải đang nằm mơ.
Lạc Hàm Hàm thật sự trở thành cháu gái của tỷ phú, sẵn sàng nguyện ý đầu tư vào công ty nhỏ sắp phá sản của bọn họ, với vốn đầu tư là 5 triệu NDT.
Vương Tranh lại bật khóc: « Cảm ơn ba ba!!! »
5 triệu NDT! Tháng sau bọn họ uống gió Tây Bắc rồi!
Lạc Hàm Hàm giật giật mí mắt: “Đừng… đừng làm như vậy. Tôi sợ lắm.”
Được người đàn ông cao lớn vùng Đông Bắc gọi là bố thật đáng sợ.
« Anh cầm lấy tiền, ký hợp đồng với nghệ sĩ tiềm năng, thuê đoàn đội tốt nhất. Tài nguyên và mấy thứ khác cứ giao cho tôi. »
Lạc Hàm Hàm đắc ý. Không phải cô khoe khoang đâu. Với khối tài sản hiện tại của cô có thể mua một nửa giới giải trí.
Làm nghệ sĩ kiếm tiền sao thích bằng việc ông chủ thu tiền? Lạc Hàm Hàm đã suy nghĩ kỹ. Sau này cô chính là ông chủ đứng sau công ty giải trí Tầm Mộng. Không có việc gì thì đi ký hợp đồng các em gái xinh đẹp cùng tiểu thịt tươi. Dùng hết nguồn lực nâng đỡ bọn họ từ nghệ sĩ tuyến 18 lên ngôi sao hạng A cảm giác thật mãn nguyện.
Tuy nhiên, Lạc Hàm Hàm có chút lo lắng khi giao công ty cho Vương Tranh quản lý. Cô nhìn người đàn ông cao 1m80 nước mắt giàn dụa. Im lặng một lúc, lôi điện thoại ra kêu mang người vào.
Đương nhiên người xử lý chuyện này chính là lão quản gia. Lạc Hàm Hàm nhờ lão quản gia tìm một đoàn đội chuyên nghiệp từ quản lý, nhân viên tài chính, kế toán, luật sư đến phòng quan hệ công chúng vệ sĩ nhân viên trang điểm v.v, Lo liệu chủ toàn hết. Số tiền còn lại dùng sửa chửa trang trí lại công ty nhỏ này.
Vương Tranh nhìn giới tinh anh mặc vest ra ra vào vào trong công ty, nước mắt lưng tròng, « Cậu Bảy, cuối cùng mộ tổ Vương gia tỏa khói xanh rồi!”
Anh ta muốn quỳ lạy Lạc Hàn Hàn, anh ta đã sai rồi, anh ta không nên ghét bỏ Lạc Hàm Hàm lười biếng, cô gái này chính là bồ tát chuyển thể.
“Bồ tát à nhầm Lạc ca.” Vương Tranh bây giờ nhìn Lạc Hàm Hàm giống như đang nhìn cái đùi vàng sáng lấp lánh: “Từ này về sau, tôi sẽ đi theo cô.”
Lạc Hàm Hàm vuốt ve Cố Thừa Trạch, bình tĩnh nói: “Không dám. Tôi còn chuyện muốn bàn.”
“Sau này công ty vẫn là của anh, tôi chỉ làm cổ đông nhận tiền hoa hồng. Thiếu tiền liền nói cho tôi biết, tôi sẽ đầu tư thêm. »
Bồ Tát sống!
Vương Tranh lau nước mắt, quyết định về nhà treo ảnh của Lạc Hàm Hàm lên tường, mỗi ngày thắp hương cho cô.
Duck [1] không cần phải làm như vậy đâu.
[1] Duck trong ngữ cảnh không chỉ con vịt mà chỉ “người vỡ nợ” hoặc “người phá sản”.
Lạc Hàm Hàm ôm Cố Thừa Trạch, không thèm nhìn vị đại ca Đông Bắc nào đó. Xoay người lại chuẩn bị đi đến nhà hàng. Thấy Từ Triều Triều thở hổn hển chạy đến, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, vừa chạy vừa hét lên.
Lạc Hàn Hàn ngơ ngác nhìn cô ấy, sau đó chậm rãi ấn vào weibo, bài viết đầu tiên đập vào mặt cô chính là “Soi lại các biểu cảm hài hước chú mèo trở nên hot trong tập phát sóng gần đây.”
Lạc Hàm Hàm tim đập thình thịch, cô đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Đôi tay run rẩy ấn vào xem thử, bức ảnh đầu tiên là Cố Thừa Trạch cười ngây ngô trước ống kính khi đang quay chương trình, kèm theo dòng chữ “Yêu anh, em có sợ không?”
Lạc Hàm Hàm: « … »
Oh Shit!
Nói chính xác là biểu cảm hài hước đa dạng của Cố Thừa Trạch trở nên hot. Hóa ra tập phát sóng đầu tiên của chương trình “Nhật ký thú cưng” đã phát sóng thành công và nhận nhiều lời khen ngợi của cư dân mạng. Độ hot bỏ xa chương trình “Diễn viên tiến lên” mấy con phố. Thậm chí còn lot hot search trên weibo suốt một thời gian dài.
Nhưng lại khác với dự đoán của tổ chương trình, tập này trở nên hot không phải do drama mà do con mèo mướp mập mạp của Lạc Hàm Hàm.
Biểu cảm lúc ghi hình của Cố Mướp Béo vô cùng phong phú. Những biểu cảm này đặt trên người không có gì đặc biệt. Nhưng điều quang trọng là anh quên mất hiện tại mình đang là một con mèo.
Dùng khuôn mặt mèo tạo ra biểu cảm sinh động của con người. Kết quả phản ứng hóa học của hai người vừa ngu ngốc vừa xàm xí. Thú vị đến mức màn hình livestream phát sóng ngày hôm đó của chương trình tràn ngập “ha ha”. Khiến nhiều khán giả than phiền bình luận nhiều quá loạn mắt không xem được.
Lạc Hàm Hàm tò mò ấn vào xem thử, sau đó không nhịn được, “phụt” một tiếng.
Cố Thừa Trạch lộ ra cái bụng tròn mũm mĩm nằm trên ghế sofa, vẻ mặt ‘cuộc sống không còn gì luyến tiếc’, cư dân mạng cap lại ghi dòng chú thích bên dưới: “Tôi có thể làm gì được đây, tôi chỉ là gã béo mà thôi.”
Cố Thừa Trạch cắn gậy chọc mèo, vẻ mặt bi phẫn, khoé mắt rưng rưng, cư dân mạng hài hước ghi kèm dòng chữ —— « Hứa với tôi, lần sau không được làm như vậy nữa!”
Cố Thừa Trạch vẻ mặt hung dữ nhe răng ra, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, cư dân mạng nhiệt tình ghi kèm dòng chữ —— « Tránh đi! Mẹ tôi không cho tôi chơi với một tên ngốc!”
……
Lạc Hàm Hàm cười nhiều đến mức sắp phát điên, cô đưa gói biểu tượng cảm xúc này cho Cố Thừa Trạch xem, cố nín cười hỏi: “Cuộn Cuộn, hài hước không?”
Lúc đầu Cố Thừa Trạch bối rối không hiểu Lạc Hàm Hàm lại phát điên vì chuyện gì, cho đến khi anh nhìn thấy.
Anh đứng dậy vì muốn giành lấy cá khô trên tay của Lạc Hàm Hàm, vẻ mặt thăng trầm, Lạc Hàm Hàm không hiểu tại sao lại dùng ngón tay chỉ vào anh, được cư dân mạng cap lại kèm theo dòng chữ “Béo như vậy rồi vẫn còn mặt mũi ăn tiếp!!!!”
Cố Thừa Trạch: «??? »
Tôi béo đó thì sao? Tôi ăn cá của nhà mấy người à?
Cố Thừa Trạch lúc đó tức giận, meo một tiếng, dùng chân đạp màn hình điện thoại, tức giận khò hè.
Ai là người tạo ra biểu cảm xúc này? Chẳng lẽ anh không cần sĩ diễn sao?
Từ Triều Triều đứng bên cạnh háo hứng nhìn quả cam nhỏ mũm mĩm đang tức giận trong lòng Lạc Hàm Hàm. Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với chú mèo sở hữu gói biểu cảm xúc nổi tiếng trên mạng. Cô ấy có chút kích động.
“Lạc tỷ, đây là Cuồn Cuộn sao. Em có thể sờ thử một chút được không? » Từ Triều Triều ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt cô ấy sáng rực nhìn chằm chằm Cố Mướp Béo, không nhịn được từ tư giơ tay ra.
Không đợi Lạc Hàm Hàm trả lời, Cố Mướp Béo “meo” một tiếng hất vang bàn tay tội lỗi của Từ Triều Triều, nhe răng ra lườm cô ấy, tức giận đến mức bộ râu rung lên.
Lạc Hàm Hàm chạm vào anh còn nhịn. Nhưng người khác dựa vào cái gì chạm vào anh. Muốn chạm vào ít nhất cho ăn cá khô trước chứ.
Không thể nhịn được nữa!
Từ Triều Triều che tay lại tủi thân mếu máo nhìn Cố Mướp Béo: “Lạc tỷ, cậu nhóc này thật hung dữ.”
Lạc Hàm Hàm xoa đầu Cố Thừa Trạch, dạy dỗ anh: “Sao con lại đối xử với con gái người ta như vậy hả? Cẩn thận sau này không tìm bạn gái đâu?”
Cố Thừa Trạch: «? »
Từ Triều Triều: «? »
Từ Triều Triều muốn biện mình cô ấy không tệ đến mức tìm một con mèo làm bạn trai. Với lại câu nói này của Lạc Hàm Hàm có chút kỳ quái, giống như thực sự coi Cuộn Cuộn là con người.
Làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đằng sau vẻ bề ngoài mũm mũm là một chàng trai cao phú soái sao? Đang nằm mơ hả?
Nhưng mà ai chưa từng có ảo tưởng như vậy. Từ Triều Triều không để tâm, ngẩng đầu lên nói với Lạc Hàn Hàn: « Lạc tỷ, lần này chị thực sự nổi tiếng. »
Không phải hắc hồng? Không phải bị cộng đồng mạng mắng.
Lạc Hàm Hàm nghi ngờ nhìn cô ấy. Từ Triều Triều hiểu ý mở bình luận ra cho cô đọc: “Chị đọc thử đi.”