Vương Tranh nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đến mức không tin được đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, sững người lại, chưa kịp phản ứng.
“Ký… ký…”
Vừa dứt lời Vương Tranh đã hối hận. Công ty sắp phá sản như bọn họ. Nghệ sĩ ước gì có người nhanh chóng đến đào trộm rồi rời đi. Ai lại nguyện ý ở lại đây với bọn họ?
Tôi đoán vừa nãy do quá lo lắng nên nghe nhầm. Vương Tranh lau mồ hôi trên trán. Nhìn Lạc Hàm Hàm lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt- vẻ mặt tủi thân đang trốn sau lưng Tế Thanh. Tức giận đến mức tim gan giằng xé.
Công ty bọn họ rất nhỏ. Đem tất cả các tài nguyên và nguồn lực dồn hết lên người Bạch Hiểu Nguyệt. Tưởng mây mù đã tan cuối cùng nhìn thấy được ánh trăng. Đã có thể cứu được công ty. Nào ngờ người ta vừa mới nổi tiếng đã ngay lập tức đá bay bọn họ.
Đá bọn họ thôi đi, bây giờ lại còn mang theo sếp mới đến đây thị uy. Chẳng phải đang tát vào mặt ông ta sao?
Bị ăn tát cũng phải chịu đựng, không chỉ chịu đựng, còn chủ động làm vẻ mặt đáng thương giơ mặt ra để Bạch Hiểu Nguyệt tát. Sau khi bị đánh còn khiêm tốn hỏi: “Tay còn đau không?”. Không còn cách nào khác. Bây giờ bọn họ không còn tiềm lực để nâng đỡ Bạch Hiểu Nguyệt thứ hai. Nếu Bạch Hiểu Nguyệt thực sự rời đi. Tất cả nhân viên trong công ty phải uống gió Tây Bắc.
Vương Tranh buồn không tả nổi, vẻ mặt đau khổ cầu xin Bạch Hiểu Nguyệt, « Hiểu Nguyệt, cô thử chạm vào lương tâm tự hỏi xem mấy năm nay công ty đối xử với cô như thế nào? Kịch bản hay gameshow đều ưu tiên cô lựa chọn trước. Lúc cô chạy lịch trình còn sợ cô mệt dâng trà phục vụ tận nơi cho cô. Cô muốn thứ gì mọi người đều cố gắng thỏa mãn mong muốn của cô sao? Hiện giờ cô trở nên nổi tiếng, công ty không dám nhận hết toàn bộ công lao, ít nhất cũng phải 50%? »
« Cô muốn lựa chọn một cuộc sống tốt hơn tôi có thể hiểu được. Nhưng bây giờ công ty thực sự đang rất khó khăn, mọi người cùng nhau đồng cam cộng khổ trong năm năm nữa thôi, cô cố gắng chịu đựng trong nửa năm nữa? Thực sự chỉ cần đúng nửa năm sau. Dù cô không nói gì tôi cũng nguyện ý để cô rời đi. Tôi không nhận tiền vi phạm hợp đồng của cô! Cô xem thử như vậy có được không? »
Sau khi nghe xong, Bạch Hiểu Nguyệt vẻ mặt đau khổ, nước mắt trào ra, tủi thân nói: “Vương tổng, không phải tôi chưa suy nghĩ kỹ. Nhưng tình hình hiện tại công ty chính ngài là người rõ nhất. Hiện tại tôi đang nổi tiếng nhưng tài nguyên cung cấp không đủ. Tôi làm sao có thể cạnh tranh với các đối thủ khác trong giới giải trí? Ngài cũng không muốn nhìn thấy tôi vất vả lắm mới thành công nhưng lại thất bại giang tấc có đúng không? »
« Cô muốn tài nguyên gì tôi đều giành lấy cho cô! » Vương Tranh nóng vội đến mức đầu rơi đầy mồ hôi, « Gần nhất công ty vừa mới giành vị trí khách mời cho tập đầu tiên chương trình < nhật ký thú cưng >. Còn cả mấy đại ngôn khác nữa, tài nguyên sau này tôi đổ hết cho cô. Hiện tại cô cần gì phải đi ăn máng khác? »
Tế Thanh nhếch khóe môi, giễu cợt nói, « Trời ơi!!! Chút tài nguyên này của anh cũng gọi là tài nguyên à? Không ngại nói cho anh biết, chúng tôi bên này đã bàn bạc xong xuôi với tổ chương trình < diễn viên tiến lên >, hợp đồng đã hoàn tất, chỉ cần Bạch Hiểu Nguyệt đến công ty của chúng tôi. Chúng tôi ngay lập tức đưa cô ấy tham gia chương trình và giành được vị trí hạng 3, Vương Tranh, tài nguyên rẻ rách của anh sao có thể so sánh với công ty chúng ta được? »
Vương Tranh nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt hiện rõ sự đau khổ, < nhật ký thú cưng > tuy rằng cũng là chương trình nổi tiếng, nhưng tiến độ chương trình khá chậm, đối tượng khán giả cũng rất đặc thù, xét về độ hot và mức độ thảo luận chắc chắn kém hơn chương trình nổi tiếng về cuộc tranh cãi nảy lửa cùng những trận xung đột và những chiêu trò marketing.
Hơn nữa < diễn viên tiến lên > là một chương trình tạp kỹ mới nổi gần đây, đang trong thời kỳ đỉnh cao, hầu hết diễn viên nổi tiếng đều muốn tham gia chương trình này, huống chi là Bạch Hiểu Nguyệt tiểu hoa đán đang lên? Đương nhiên hơn rất nhiều?
Tế Thanh nhìn Vương Tranh im lặng, cười đắc ý, đập mạnh bản hợp đồng xuống bàn, khinh thường nói: “Nếu biết tài nguyên của mình rác rưởi mau chóng để người ta rời đi. Nhân lúc chúng tôi chưa hết kiên nhẫn nhanh chóng thảo thuận. Đừng để tôi đem chuyện này lên mạng vừa tốn tiền vừa phí thời gian. Đừng để đến lúc hối hận không kịp nữa rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu vội vàng hát đệm thêm vào, « Đúng vậy Vương tổng. Cầm 100 vạn NDT tiền phí thanh lý hợp đồng này ngài còn có thể quay chút vốn cho công ty. Tôi như vậy là đã đối xử với ngài hết tình hết nghĩa. 5 năm làm việc cùng nhau, trước khi rời đi còn đưa ngài 100 vạn NDT cũng tính là lỗ đi. «
Vương Tranh nghe xong suýt nôn ra máu, giận qúa hóa cười, tiền phí vi phạm hợp đồng vốn dĩ ông ta xứng đáng được nhận, tại sao Bạch Hiểu Nguyệt lại nói như thế bổ thí? Mấy người này thực sự coi anh ta là con chó- muốn gọi thì đến muối đuổi thì đi à?
Nhưng hiện tại dù có ấm ức cũng phải nhận làm chó, Vương Tranh khoác lên mình vẻ mặt già nua, nghiến răng nói, « Không được. Cô bây giờ rời đi. Tôi tìm ở đâu ra nghệ sĩ thay thế? »
« Này, cho tôi nói… » Lạc Hàm Hàm yếu ớt giơ tay lên, khẽ nói, « Vừa nãy tôi nói muốn ký hợp đồng với Tầm Mộng. «
…
Phòng làm việc đột nhiên chìm vào sự yên lặng. Ánh mắt mọi người trở nên vi diệu chuyển sang nhìn Lạc Hàm Hàm.
Vương Tranh lúng túng, « … Hả? »
Tế Thanh cười khẩy một cái, « Tại sao ánh mắt của Lạc tiểu thư ngày càng kém, khăng khăng đòi chấm dứt hợp đồng, tôi cứ tưởng rằng cô muốn đến mấy công ty lớn như Thiên Thịnh. Nhưng cuối cùng cô lại chọn Tầm Mộng? Tầm Mộng còn kém hơn cả chúng ta! »
“Cũng đúng thôi. Một công ty sắp phá sản rất phù hợp với một nghệ sĩ sắp hết thời như cô. Ha ha ha.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhìn trộm Lạc Hàm Hàm, bộ váy đỏ rực rỡ khoa trương mặc ở trên người cô còn toát lên vẻ đẹp quyến rũ khó tả. Càng làm nổi bật làn da trắng tuyết của cô. Như một kho báu quý hiếm còn lại duy nhất trên thế giới, rực rỡ chói lóa, tươi tắn sống động.
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng không thể kìm chế được sự ghen tỵ. Ngay cả khi cô ta không can tâm buộc phải thừa nhận, Lạc Hàm Hàm cho dù đặt giữa giới giải trí toàn là mỹ nhân chính là mỹ nhân xinh đẹp nhất. Tùy hứng tung một bức ảnh đi dạo trên đường lên weibo, không cần tập luyện vất vả hoặc nâng cao kỹ năng dễ dàng đánh bại đám nghệ sĩ nữ khác.
Chẳng một nghệ sĩ nữ nào dám so sánh nhan sắc với Lạc Hàm Hàm? Cô đăng những bức hình xinh đẹp lên, không phải tất cả mọi người ăn ý rút lui trong im lặng nhường hot search cho cô, vừa tiết kiếm tiền và đỡ bị cư dân mạng lôi ra so sánh.
Người như vậy có đáng bị ghét không, Bạch Hiểu Nguyệt ghen tỵ đến chết. Cô ta không đếm số lần mình bị Lạc Hàm Hàm cướp sự chú ý. Hiện tại cuối cùng cũng gặp được người thật, Bạch Hiểu Nguyệt làm sao có thể nhịn được.
Cô ta ỷ thế mình có Tế Thanh làm chỗ dựa, ánh mắt nhìn Lạc Hàm Hàm để lộ rõ sự ác động, giọng điệu chua ngao: “Hóa ra cô chính là Lạc Hàm Hàm. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy.”
Lạc Hàm Hàm ngó lơ cô ta, lạnh lùng đáp lại một câu, « Đúng vậy. Có điều cô là ai vậy? Tôi có quen cô không? »
Những lời giễu cợt của Bạch Hiểu Nguyệt bị mắc kẹt trong cổ họng, bị câu nói này của Lạc Hàm Hàm làm cho tức thở, người ta đã nói không quen biết cô ta, cô ta đáp lại chẳng phải đang cố tỏ ra thân thiện sao.
Bạch Hiểu Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng lên nhưng vẫn không nhận được sự chú ý Lạc Hàm Hàm. Lạc Hàm Hàm chỉ nhìn Vương Trình, không thèm để tâm đến Tế Thanh, mỉm cười hỏi anh ta: « Tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ được không? »
Khi cô cười cả căn phòng sáng rực lên chói mắt, Vương Tranh vui mừng đến mức run rẩy, « Ký. Có thể ký ngay bây giờ! »
Hiện tại nếu như ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình ngay lập tức tuyên bố phá sản đi là vừa, mặc dù vẫn cảm thấy khó tin, nhưng món ngon đã đưa tận nhà, kẻ ngu mới từ chối!
Vương Tranh sắp khóc, nhìn Lạc Hàm Hàm giống như nhìn thấy vị cứu tinh, “Đại ca muốn ký loại hợp đồng nào? Ngài cứ thoải mái lựa chọn!”. Truyện Sắc
Lạc Hàm Hàm: « … »
Hả… Điều này không được tốt lắm, dù gì cả hai người cách nhau cả thế hệ.
Bị một người đàn ông trung niên gọi là đại ca thực sự quá đáng sợ, Lạc Hàm Hàm ngượng ngùng chạm vào chóp mũi, « Hợp đồng tùy ngài lựa chọn, tôi thế nào cũng được, chỉ cần ký hợp đồng trong ngày hôm nay là được. «
« Không thành vấn đề! » Vương Tranh thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức in bản hợp đồng, lúc đưa cho Lạc Hàm Hàm còn bối rối nhìn Tế Thanh, « À, đúng rồi. Ngày hôm nay hai người đến đây làm gì nhỉ? »
Tế Thanh trợn trừng mắt, tức giận không nói lên lời, biết rõ còn giả bộ ngu ngốc, tưởng tôi là kẻ đần sao?
Vương Tranh nhìn thấy Tế Thanh tức giận, trong lòng ông ấy mừng rỡ, vui tươi hớn hở vỗ vào cái trán hói của mình một cái, Vương Tranh lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, khó chịu nói, « Ôi trời, là lỗi của tôi. Hôm nay mấy người đến đây để chấm dứt hợp đồng? Không thành vấn đề, tôi có thể giải quyết ngay bây giờ! »
« Này Triều Triều! Cô ra đây nhận giúp tôi tiền phí vi phạm hợp đồng. «
« Vâng. Tôi ra đây! » Từ Triều Triều sững sờ một lúc, vui vẻ mở to đôi mắt, cô ấy đi đến trước mặt Tế Thanh, hãnh diện vươn tay, nở nụ cười mãn nguyện, « Tổng cộng là 180.000 NDT. Tiên sinh, ngài trả tiền mặt hay ký sec? »
Tế Thanh nhìn thấy cô ấy cười liền tức giận, anh ta trừng mắt lườm Lạc Hàm Hàm, con đàn bà ngu ngốc này đúng là không hợp bát tự với mình. Đã hủy đồng rồi còn đến đây gây xui xẻo cho anh ta!
Tế Thanh cắn răng lôi tấm séc ra, « Lạc Hàm Hàm, tôi không để yên chuyện này. Kể cả chuyện cô tự ý phá hủy hợp đồng. Tôi cho cô ném mùi đau khổ, cứ chờ đấy! »
« Chưa chắc. » Vương Tranh khinh thường cầm tấm séc lên đập mạnh xuống bàn. Hùng hổ nói, « Triều Triều, tôi dùng số tiền còn lại của công ty dồn hết lên người Lạc tiểu thư. Tôi tin dựa vào điều kiện của Lạc tiểu thư, chúng ta giúp cô ấy giành lấy ngôi vị ảnh hậu! »
Từ Triều Triều trong lòng phấn khích hét toáng lên, sau đó òa khóc nức nở.
Ông chủ, ngài quên rằng bây giờ công ty chúng ta chỉ còn 180.000 NDT!
Nhìn thấy Vương Tranh phấn kích như vậy, Lạc Hàm Hàm suýt nữa bật khóc.
Đừng có hy vọng vào cô! Cô chỉ là một con cá muối chuyên môn giăng bắt lưới ăn không ngồi rồi nhận tiền lương mà thôi. Ngôi vị ảnh hậu hay mấy thứ khác thực sự không phải mục tiêu của cô.
Vương Tranh vỗ vai Lạc Hàm Hàm, vui mừng nói, « Đại ca yên tâm, công ty sẽ không đối xử tệ với ngài đâu. «
Lạc Hàm Hàm vừa tức giận vừa lo lắng.
Tôi cầu xin anh hãy dùng hết sức lực bạc đãi tôi đi, buông tha đứa trẻ này đi!
Điều này hoàn toàn khác với những cô nghĩ. Làm nô lệ cho công ty hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Tế Thanh nhìn vẻ mặt đắc thẳng của Vương Tranh ngay lập tức đen mặt lại, không thèm che giấu sự ghen tỵ trong khóe mắt, thành thật mà nói, chẳng ai không nguyện ký hợp đồng với một nghệ sĩ xinh đẹp tuyệt trần như Lạc Hàm Hàm? Nếu không phải Lạc Hàm Hàm khăng khẳng đòi chấm dứt hợp đồng, anh ta cần gì phải đi ký hợp đồng Bạch Hiểu Nguyệt?
Xét về ngoại hình hai người không cùng một đẳng cấp, Tế Thanh có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra được, chỉ biết mắng mỏi mấy câu tự an ủi mình, « Mấy người đừng có đắc ý. Sau này để tôi xem mấy người còn cười được nữa không! »
Sau đó vẻ mặt xám xịt miễn cường dẫn Bạch Hiểu Nguyệt rời đi. Không có vẻ mặt kiêu ngạo như lúc mới đến.
Bạch Hiểu Nguyệt trước khi rời đi còn quay lại nhìn Lạc Hàm Hàm, tức giận đến mức sắp nổ tung, người này chắc chắn cố ý, trên mạng đoạt sự chú ý của cô ta thôi đi, ở ngoài đời cố tình gây sự với cô ta, không biết có tật xấu gì không!
Tóm lại, từ giờ sẽ làm kẻ thù không đội trời chung.
Bạch Hiểu Nguyệt dậm chân không cam lòng đi theo Tế Thanh rời khỏi phòng làm việc. Lạc Hàm Hàm cảm thấy khó hiểu nhìn theo dáng vẻ tức giận của cô ta.
Cô đã làm gì khiến cô ta tức giận hay bà dì đến.
Lạc Hàm Hàm chẳng thèm để tâm đến chuyện này, cô cẩn thận cất hợp đồng, đang định hỏi thăm chuyện tham gia gameshow. Nghe tiếng hét “ahhh” của Từ Triều Triều đang ngồi bên cạnh.
Sau đó một màn hình điện thoại sáng lóa xuất hiện ở trước mặt cô. Từ Triều Triều kiễng chân lên giơ điện thoại cho Lạc Hàm Hàm nhìn, hoảng sợ nói, « Lạc tỷ, chị mau đọc tin này đi! »
Cô nàng này thích ứng rất nhanh bây giờ đã đổi cách xưng hô. Lạc Hàm Hàm liếc nhìn, cơ thể cứng đờ.
Chỉ nhìn thấy bản tin được viết bằng chữ đen lớn im đậm — « Diễn viên nổi tiếng Cố Thừa Trạch hôm nay tuyên bố tạm thời dừng hoạt động vì lý do sức khỏe, vẫn chưa xác định ngày trở lại. «
Ngay sát bên dưới là một bài báo.
« Khinh hoàng! Bí ẩn đằng sau chuyện tạm dừng hoạt động của ảnh đế Cố Thừa Trạch do bị nghệ sĩ nữ họ Lạc dây dưa đến mức bị bệnh trầm cảm! Đây chính suy bại đạo đức hay là không còn nhân tính!!! »
Lạc Hàm Hàm: « …???? »
Con mẹ nó suy bại đạo đức!!! Con mẹ nó không còn nhân tính! Trong lúc tôi cho Cố Thừa Trạch ăn khô chắc lúc ấy mấy người đang nghịch bùn.