Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 169: Phệ hồn (8)



Trên tầng chóp của căn nhà nhỏ, mấy chục người với dáng vẻ và lối ăn mặc khác nhau tụ tập cùng một nơi, ánh mắt tham lam nhìn cô bé bị cột vào khung sắt.

Những người này nhìn từ xa không có vấn đề gì, nhưng nhìn gần sẽ phát hiện. Bọn họ mặc những bộ quần áo và trang sức thời hiện đại nhưng chẳng ra gì, ví dụ như áo hoodie sọc ngang xám trắng, đầm ngủ tơ lụa thuần một màu trắng, đồ đầu bếp màu trắng…

Dường như bọn họ vốn không biết những bộ quần áo này nên mặc vào những lúc nào, chỉ muốn giống với áo khoác dài màu trắng của bác sĩ y tá và quần áo người bệnh hết mức có thể. Cứ như thể bọn họ có một suy nghĩ sùng bái nào đó đối với đặc quyền của hai kiểu quần áo này.

Còn có một số người vẫn mặc quần áo thời cổ đại, phần nhiều trong đó là lối ăn mặc bà già nha hoàn và người hầu… Những tàn hồn viễn cổ này vẫn chưa thích ứng với bệnh viện thời hiện đại.

Nhưng tất cả bọn họ gầy đến đáng sợ, thậm chí còn gầy hơn ông già mặc quần áo người bệnh trước đó, nhìn qua giống như một bộ xương khô khoác da người.

“Khặc khặc khặc! Hồn phách nhỏ như thế này mà đã xuống đây. Ngàn năm trôi qua, không ngờ Dương Thế bây giờ lại càng lúc càng loạn.”

“Ai bảo thế, từ Địa Phủ qua mười điện Diêm Vương, sau đó lại tới Minh Vương. Tàn hồn ở Dương Thế bay xuống đây càng ngày càng ít.”

“Tao nói này, Ngũ Phương Quỷ Đế mới là Đế Vương thật sự, một ngày giết hàng trăm hàng nghìn hồn phách, đúng là oai phong!”

“Khà khà khà! Đợi trăm ngàn năm, rốt cuộc cũng có một hồn trẻ con tươi non rơi xuống…”

Nơi cô bé bị trói thật ra là cột thu lôi kiểu cũ trên tầng chóp của tòa nhà, nhưng hiển nhiên đám tàn hồn túm tụm với nhau này không biết đó là cái gì, chỉ cho rằng nó là một cái giá sắt có thể dùng để trói đồ.

Tòa nhà nhỏ bọn họ đang đứng là tòa nhà hành chính của bệnh viện thành phố Cừ Nam, vì tòa nhà này không phải nơi chữa bệnh nên các bác sĩ bệnh nhân và y tá không đặt chân đến đây, ngược lại trở thành chỗ an toàn nhất trong cả bệnh viện đối với nhóm tàn hồn già nua may mắn sống sót.

Nhưng mà, mặc dù không có bác sĩ y tá và bệnh nhân, cả cái bệnh viện thành phố Cừ Nam vẫn là nơi ăn thịt người. Cho dù tòa nhà hành chính là nơi an toàn, đối với tàn hồn mà nói cũng là nơi đáng sợ nguy cơ tứ phía. Nơi an toàn duy nhất mà bọn họ có thể tụ họp là nóc nhà trống trải.

Vì để tránh chuyện tranh đoạt thức ăn, liều mạng ngươi chết ta sống. Đám tàn hồn trăm ngàn năm tuổi lập ra quy định, nếu có hồn phách hảo hạng tiến vào, không ai được ăn một mình, phải lấy ra chia cho mọi người.

Cô bé cúi thấp đầu, mái tóc dài che khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhúc nhích.

Còn mấy chục tàn hồn gầy trơ xương đã đói đến mức mắt bốc ánh sáng xanh. Những hồn phách này vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở thế gian sau khi bị tổn thương chứng tỏ thực lực cơ bản đã đạt cấp quỷ vương. Nhưng ở bệnh viện thành phố Cừ Nam vẫn chỉ là một đám quỷ đói ở tầng dưới chót.

“Còn chờ cái gì, mỗi người một miếng chia ra ăn!” Người trung niên mặc đồ người hầu làm từ vải thô không kịp chờ đợi gào lên, cắm đầu lao đi đầu tiên.

“Ông làm gì vậy hả?” Phụ nữ mặc quần cụt sọc trắng xanh đứng cạnh cột thu lôi gào lên, ả thò tay vuốt ve mái tóc của bé gái, “Lúc ấy con bé này chui dưới tầng hầm không chịu ra, tôi phải dỗ thật lâu, đồng ý đi tìm mẹ cho nó mới lừa được nó ra ngoài… Ít nhất tôi phải được nguyên một cánh tay!”

Cô bé vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, thấm ướt mái tóc dài bên má.

Phụ nữ mặc quần cụt sọc xanh vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng. Ả lập tức quay đầu thì nhìn thấy, cánh tay gầy nhom đang vuốt nhẹ mái tóc cô bé đang khô đét lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được!

Còn sợi tóc dính đầy nước mắt của cô bé thì đâm vào dưới da mu bàn tay của ả như lông nhím biển…

“A!!!!!”

Phụ nữ mặc quần cụt đột nhiên thét lên lui về sau, nhưng trong lúc hốt hoảng lại kéo đứt nửa khúc cánh tay như cành cây. Người phụ nữ mất nửa cánh tay không có gì giữ lại lập tức ngửa về sau ngã vào đám người, kinh hoàng thét to: “Nó ăn thịt người! Hồn phách của con nhãi kia ăn thịt người!!!”

Trên thực tế, trừ phụ nữ mặc quần cụt đứng bên cạnh Hồng Hồng, không ai chú ý tới sự biến hóa rất nhỏ từ sợi tóc trên cánh tay.

Gã đàn ông trung niên mặc áo sơ mi tay ngắn mới vừa tranh chấp với phụ nữ mặc quần cụt vất vả chen lên trước cột thu lôi, còn thuận thế đạp người phụ nữ ngã nhào. Gã hả hê nói: “Ha, chỉ bằng mày mà muốn độc chiếm một cánh tay, để tao nếm trước…”

Vừa nói gã đàn ông trung niên cao lớn đưa tay nâng mặt bé gái, há mồm muốn cắn. Sau đó liền đối diện với gương mặt trắng bệch như tờ giấy và cặp mắt đen như lỗ thủng của cô bé!

“Má ơi!!!!!”

“Thứ này mà ăn được hả?”

“Tôi không ăn nữa, mấy người ăn đi…”

Một giây trước, đám tàn hồn còn mắt bốc ánh sáng xanh chen chúc với nhau. Bây giờ tất cả đều bị dáng vẻ của của Hồng Hồng hù sợ đến ngu người. Đám người trên sân thượng bắt đầu chậm rãi lui về sau.

Nhưng mà, bóng lông nhỏ trong tòa nhà kế bên lo lắng đến mức đã tông vỡ kính, xoáy một vòng nhảy (rơi) xuống từ tầng mười một. Nhưng lúc đang rơi giữa không trung cậu mới nhìn thấy đám người chậm rãi lui về sau, giờ cậu muốn leo lên bệ cửa sổ đã không còn kịp nữa.

Thế là, sau khi bóng lông nhỏ làm anh hùng được một giây, cậu bắt đầu sợ độ cao, thét lên chít chít chít càng lúc càng biến lớn.

Đám người dưới đáy mới vừa hạ quyết tâm buông tha ăn bé gái đột nhiên nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ nhìn thấy bóng lông mập ú ụ trắng như tuyết đang tung bay hạ xuống từ trên trời. Hai giây sau thì rơi bộp xuống đất, đã vậy còn mềm mềm nảy lên hai cái.

Đám tàn hồn trên sân thượng bị đói trăm ngàn năm lập tức sôi trào, ư ư ồm ồm đi tới, có tên rút dao bên hông, có kẻ nhặt cục gạch trên sân thượng.

“Khà, con tiểu yêu thú này mập thế!”

“Không ăn mắt đen nữa, ăn nó đi!”

“Mau đánh chết con tiểu yêu này, đừng để nó chạy…”

Bóng lông mập nghiêng đầu nhìn đám người, cực kỳ vô tội: “Chút chít?”

Ai ngờ, ngay lúc đám người mới vừa xúm lại, tình huống đột nhiên thay đổi!

Đám tàn hồn già nua tụ tập trên nóc nhà có vẻ không có một chút nguy hiểm, có lẽ là vì từng người trong số bọn họ đã bị cả tòa bệnh viện hút sạch sẽ, thế nên mới chỉ còn lại một đám da bọc xương không ai muốn ăn.

Nhưng cục bông mập mới vừa phình ra hai thước này…

Vào thời điểm bóng lông mập tung bay đung đưa rơi xuống, dường như có vô số thứ trong bệnh viện dõi theo cậu.

Tòa nhà khám bệnh ngoại trú kế bên tòa nhà nội trú chính là nơi có nhiều bác sĩ nhất trong bệnh viện thành phố Cừ Nam. Ngay cả đám tàn hồn còn sót lại tập trung trên sân thượng của tòa nhà hành chính cũng chỉ dám tập trung ở cửa Đông sân thượng, không dám đến gần phía Tây, nơi có bờ cách tòa nhà khám bệnh ngoại trú gần nhất.

Nhưng ngay lúc bóng lông mập bồng bềnh rơi xuống, tòa nhà khám bệnh ngoại trú chậm rãi gập lại giống như là khung bóng rổ trong sân chơi.

Chờ đám tàn hồn phát hiện sắc trời đột nhiên tối sầm, tòa nhà khám bệnh ngoại trú khiến người người khiếp sợ đã nghiêng về trước hơn ba mươi độ, ùn ùn kéo tới giống như Tháp Nghiêng Pisa đè ép tòa nhà hành chính nho nhỏ.

Cửa sổ lầu bốn như cặp mắt lạnh lẽo của rắn hổ mang đang chờ thời cơ hành động, chậm rãi dán vào cái lưng béo ị của bóng lông mập…