Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 196: Quỷ lộ (1)



Trúc Ninh càng che càng lộ đi đường vòng lên lầu, sau đó mới phát hiện toàn bộ người trong phòng đã hôn mê vì bị ảnh hưởng từ uy áp quá mạnh mẽ của con mắt to giữa mây đen. Cũng may cả ba người hô hấp đều đều, mạch đập bình thường, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ nói mớ như gặp ác mộng.

Trúc Ninh đi tới bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời u ám xa xa, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Cuộc gọi lúc nãy xem như đã chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với Bắc Âm Đại Đế. Sớm muộn gì Bắc Âm Đại Đế cũng sẽ phát hiện Hắc Vô Thường không mất ký ức, thế nên không cần phải giữ vẻ bề ngoài hòa bình giả dối ung dung tự đắc nữa.

Bây giờ Trúc Ninh hơi hiểu ra tại sao Hắc Vô Thường không nói cho cậu chân tướng của thứ trong nước và tình hình thiên hạ.

Mặc dù Trúc Ninh không có ký ức của Minh Vương nhưng có một vài thứ sẽ vĩnh viễn ở nơi đó. Giống như một người biết chạy xe đạp nhưng đã mấy chục năm chưa chạm vào xe đạp, quên mất những lưu ý quan trọng cho người mới học. Nhưng có một lần vô tình ngồi lên xe đạp, sau đó tự học lại tất cả.

Thật ra thì, toàn bộ những lời Trúc Ninh nói trong điện thoại, hầu như là nói dối. Ngũ Phương Quỷ Đế phong thần hẳn là có liên quan với việc sông ngòi bây giờ vô chủ. Bắc Âm Đại Đế có lẽ không biết chuyện này.

Cả tiểu khu vẫn đang ngủ say, âm khí và uy thế của quỷ đế đối với người bình thường mà nói rất là kinh khủng, e rằng đến sáng sớm ngày mai, các gia đình trong tiểu khu này không có khả năng tự mình tỉnh lại.

Bây giờ Trúc Ninh hơi hiểu ra tại sao Hắc Vô Thường không nói cho cậu chân tướng của thứ trong nước và tình hình thiên hạ.

Mặc dù Trúc Ninh không có ký ức của Minh Vương nhưng có ít thứ sẽ vĩnh viễn ở nơi đó. Giống như một người ngồi xe đạp đã mấy chục năm chưa từng chạm qua xe đạp, quên mất những chỗ quan trọng cho người mới học, nhưng có một lần vô tình ngồi lên xe đạp một lần nữa, sau đó tự học lại tất cả.

Thật ra thì, những lời Trúc Ninh nói trong điện thoại gần như toàn bộ là nói dối.

Ngũ Phương Quỷ Đế phong thần hẳn là có liên hệ với việc sông ngòi bây giờ vô chủ. Bắc Âm Đại Đế có lẽ không biết chuyện này.

Cả tiểu khu vẫn đang ngủ say, âm khí và uy thế của quỷ đế đối với người bình thường mà nói rất là kinh khủng, e rằng đến sáng sớm ngày mai, các gia đình trong tiểu khu này không có khả năng tự mình tỉnh lại.

Ngay lúc Trúc Ninh muốn gọi ba người bác Hà tỉnh dậy, huy động bọn họ đánh thức cư dân cả tiểu khu. Một tràn âm thanh cực to kéo dài mấy chục giây đột nhiên vang lên, giúp Trúc Ninh hoàn thành “công trình” siêu to khổng lồ.

Trúc Ninh sợ hết hồn choáng váng mấy giây mới nhận ra, tiếng kêu vang giữa thành phố lúc đêm khuya là tiếng báo động trên bầu trời. Trừ diễn tập phòng tai họa, Trúc Ninh chưa từng gặp qua tiếng kêu báo động trên bầu trời có phạm vi lớn như vậy. Cậu hơi căng thẳng, là động đất? Tập kích trên không? Hay là…

Ba người té xỉu trong phòng ngủ lần lượt tỉnh lại. Còn bà Lý đang lim dim ngồi trên ghế sa lông nói: “Ai ui, chạy mau động đất!” Rồi bay ra ngoài, cũng may có bác Hà tỉnh lại đầu tiên lôi bà Lý quay trở lại.

Lãnh Dật và Mạc Tư Tĩnh thấy Trúc Ninh không xây xước gì từ đầu tới đuôi thì thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có một vài thời khắc thiếu niên này khá đáng sợ nhưng lại vô cùng lễ độ, đã vậy còn bình dị gần gũi, mọi người cũng khó mà sợ cậu.

Lãnh Dật nhìn Trúc Ninh: “Chuyện gì thế, tại sao lại có tiếng báo động trên trời?”

Trúc Ninh cũng mờ mịt không biết gì: “Tôi không biết… Chẳng lẽ là báo nguy trước bách quỷ dạ hành?”

Bác Hà khuyên can mãi mới khuyên được bà Lý quay lại, ông ta tiếp lời: “Không thể nào, báo động trên trời đã từng vang lên một lần trong phạm vi cả nước trước khi bách quỷ dạ hành xảy ra một ngày. Cảnh báo bách quỷ dạ hành đang đến, bảo mọi người tạm thời không xài điện thoại di động, máy vi tính và tất cả những thứ dùng internet để liên lạc.”

Bác Hà: “Nhưng bây giờ bách quỷ dạ hành đã bắt đầu, ngày nào cũng có quỷ quấy phá, ai cũng biết chuyện này thì dự báo cái gì?”

Lúc này, tiếng báo động đã vang chừng nửa phút nhưng không có ý định ngừng lại, dường như muốn đưa lời cảnh báo đến toàn thành phố, đánh thức tất cả mọi người từ trong giấc mộng.

Một đêm dài này thực sự rất khó khăn đối với những người dân trong tiểu khu. Đầu tiên là gặp ác mộng giữa đêm mưa như trút nước, sau đó lại bị báo động trên trời làm tỉnh giấc. Trong tiểu khu có không ít người mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng bọn họ chỉ thấy nước mưa và lá cây rụng đầy đất, như thể không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra.

Ngay sau đó, tiếng báo động trên trời kêu vang liên tục ba phút rốt cục cũng ngừng. Nhưng còn không chờ mọi người thở phào, tiếng thông báo vang vọng truyền đi ngắt quãng giữa không trung:

[Cư dân toàn thành phố chú ý!]

[Sau khi nghe tiếng báo động trên trời này thì khóa chặt cửa và cửa sổ ngay lập tức, đợi ở trong nhà không được ra ngoài. Nếu nghe có tiếng gõ cửa chính hoặc gõ cửa sổ, tuyệt đối đừng mở cửa]

[Cư dân có điều kiện thì rải nếp hoặc gạo trắng có sẵn trong nhà ở phía sau cửa chống trộm, cửa sổ và tất cả nhưng nơi có thể ra vào. Cư dân không có nếp hoặc gạo trắng có thể dùng tàn nhang, bột phù, hoặc đốt tất cả các loại sách báo có chữ viết sau đó dùng than để thay thế]

[Trong khoảng thời gian kế tiếp có thể xảy ra tình trạng cúp nước cúp điện, cư dân toàn thành phố chuẩn bị sẵn sàng, đừng hoang mang lo lắng]

[Nếu trong nhà có bệnh nhân, người già, trẻ nhỏ đang ở một mình cần giúp đỡ, hãy gọi số điện thoại khẩn cấp xxxxxxxx, chúng tôi sẽ cố gắng điều phối nhân viên đến nơi khẩn cấp. Nghiêm cấm người chiếm dụng tài nguyên cần thiết không vì tình huống nguy hiểm trở lên]

[Còn cư dân không ở trong nhà, xin hãy lập tức di chuyển vào các tòa nhà công cộng gần nhất để tị nạn]

[Bắt đầu thực hiện giờ giới nghiêm từ 9 giờ 00 phút sáng đến 3 giờ 00 phút chiều, vào thời điểm ánh nắng xung túc nhất mới được ra ngoài]

[Xin cư dân toàn thành phố hãy đoàn kết, giúp đỡ nhỏ yếu, chống lại quỷ quái, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được thời khắc gian nan này!]

Tiếng nói cảnh báo kết thúc, chuông báo động lại vang lên thêm mấy chục giây. Cuối cùng, cả thành phố trong đêm mưa rơi vào tĩnh lặng. Còn ba đội viên tuần tra và một chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt trong căn phòng này nhận được mấy cái tin nhắn gần như trong cùng một thời điểm.

Tiếng báo động này làm cho tất cả mọi người căng thẳng cực độ.

Mọi người vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra. Bác Hà đeo kính lão, ông ta không mở tin nhắn báo động được gửi cho tất cả cư dân trong thành phố, mà là vô cùng căng thẳng trượt thu mục tin nhắn xuống xuống phần thấp nhất, tìm được tin nhắn của đội tuần tra thành phố.

Bác Hà đọc nhanh như gió, mấy giây sau lập tức cả giận: “Gì mà ở nhà không cho phép ra ngoài? Tôi là đội trưởng đội tuần tra của phố tài chính, không ra ngoài ở nhà thì tuần tra kiểu gì? Rốt cuộc là ai sắp xếp những chuyện này, tại sao lại loạn như vậy, ngay cả cách gửi tin nhắn cũng lộn xộn. Đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người đó, trời ơi!”

Bác Hà gấp đến độ đập cái bép lên đùi, hận không thể vọt tới trung tâm chỉ huy, kéo vị tổng chỉ huy gây ra một mớ hỗn loạn này xuống, còn mình thì sẽ sắp xếp tất cả chuyện này theo chiều thuận.

Suy nghĩ của Mạc Tư Tĩnh cũng mơ hồ, cô ta lướt nhanh qua tin tức nội bộ của đội tuần tra một lần, “Thông báo nói là nghiêm cấm ra ngoài, chú ý đề phòng. Vấn đề là thứ chúng ta phải đề phòng rốt cuộc là cái gì, tại sao lại không nói rõ ràng?”

Lãnh Dật đọc cẩn thận, anh ta vừa xem tin nhắn vừa nói: “Trong đây nói chúng ta phải luôn mang theo kiếm gỗ đào, cần phải đề phòng quỷ…”

Nhưng mấy lời phân tích của Lãnh Dật nhanh chóng bị chất giọng oang oang của bác Hà ép xuống. Bác Hà cực kỳ tức giận với sắp xếp không đầu không đuôi của phía trên, ông ta giận đến mặt đỏ bừng, rống cổ hô to: “Muốn tôi là người chỉ huy trước hết phải nói cho rõ ràng, đoạn tin nhắn thứ nhất rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tin nhắn thứ hai nói cho mọi người biết dự tính thời gian tai họa kéo dài bao lâu, tin nhắn thứ ba nói cho những người liên quan cần phải đi đâu để trình báo. Bây giờ… Mọi thứ loạn cào cào hết rồi!”

Trúc Ninh xem xong tin tức của Ban điều tra đặc biệt, cậu cảm thấy mình cần phải nói giúp chỉ huy: “Bác Hà, đoạn tin nhắn của bác không sai, bây giờ luật chung của tất cả người sống là không cho phép ra khỏi cửa.”

Bác Hà khiếp sợ: “Cái gì?”

Hai người khác trong nhà cũng kinh hoàng nhìn về phía Trúc Ninh.

Trúc Ninh gật đầu: “Tất cả người sống, bao gồm chấp hành viên trong trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt, nghiêm cấm ra cửa trước khi trời sáng, tất cả hoạt động cứu trợ chỉ được phét bắt đầu tiến hành sau 9 giờ sáng.”

Bác Hà lẩm bẩm: “Vậy những người nhờ giúp đỡ trước đó phải làm sao đây. Tôi là đội trưởng đội tuần tra khu phố tài chính, không thể trốn ở chỗ này thấy chết mà không cứu…”

Trúc Ninh lẳng lặng nhìn bác Hà, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Địa Ngục đã bị phá hủy.”

Mọi người: “Cái gì???”

Trúc Ninh cúi đầu nhìn đoạn tin nhắn của Ban điều tra đặc biệt trong điện thoại di động: “13 phút trước, Địa Ngục bị Quỷ Vực công phá, ngay cả bản thân Diêm Vương Phán Quan cũng khó bảo toàn mạng sống. Bây giờ người sống ra ngoài vào ban đêm chỉ có một con đường chết, việc chúng ta có thể làm bây giờ là trốn trong nhà, dốc hết sức lực cố gắng sống sót cho đến sáng hôm sau.”

Sắc mặt của ba người trong nhà còn trắng hơn cả tờ giấy.

Trúc Ninh: “Nếu như làm thành công, sau chín giờ sáng đội cứu trợ sẽ có thêm được một người.”

Trúc Ninh vừa nói chuyện vừa nhanh chóng cất điện thoại di động, sau đó tháo mề đay lệnh bài vô thường đeo trên cổ quấn mấy vòng lên cổ tay, cầm mề đay trong lòng bàn tay.

Mạc Tư Tĩnh thấy dáng vẻ chuẩn bị ra cửa nghênh chiến của Trúc Ninh, giọng nói của cô ta hơi run rẩy: “Cậu cũng là người của Ban điều tra đặc biệt, bây giờ cậu cũng không thể ra ngoài.”

Trúc Ninh lấy lệnh bài quỷ sai ra, giải thích: “Chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt không được đi ra ngoài, nhưng tôi còn kiêm chức quỷ sai cho nên phải trở về Địa Phủ.”

Vừa nói xong, Trúc Ninh đọc khẩu lệnh bằng quỷ ngữ rồi biến mất trong không khí. Nhưng một giây kế tiếp, Trúc Ninh cảm thấy mình đụng phải một thứ gì đó giương nanh múa vuốt trong hư không, trực tiếp bị hất bay ngược trở về đường cũ!

Theo một tiếng ầm vang lên, Trúc Ninh đâm vào vách tường phòng ngủ. Cậu lanh tay lẹ mắt đỡ tủ sách mới giữ được thăng bằng đứng vững trở lại. Theo sau đó là một quỷ tướng cao lớn vạm vỡ mặc áo giáp rơi thẳng xuống từ trên trần nhà, đè nát bét cái giường gỗ.

May mà ba người bác Hà tránh né nhanh, còn nửa giây trước khi quỷ tướng kia vẫn chưa rơi xuống đã lập tức lăn một vòng né tránh mới không bị gã đạp bẹp. Nhiệt độ chợt giảm xuống tới điểm đóng băng ngay khi âm khí của quỷ tướng tràn ngập trong nhà. Ba người bác Hà run rẩy bò dậy như lá rụng mùa thu.

Quỷ tướng kia không rảnh quan tâm đám người phàm kế bên, gã nhìn xung quanh một vòng, khi nhận ra mình thật sự đã đến dương gian, gương mặt to bè đầy hung tợn lại cực kỳ vui mừng: “Ây da, không ngờ ông đây thật sự trốn ra được. Cũng không biết cái tên ngu đần nào không sợ chết chui xuống Địa Phủ, một người ra một người vào thế mà lại có thể chọc thủng cấm chế Quỷ Vực, khửa khửa khửa…”

Quỷ tướng đang cười khửa khửa vừa nghiêng đầu liền đối diện với gương mặt đầy sát khí của Trúc Ninh. Gã tức khắc kinh sợ, phản xạ có điều kiện vẩy bào quỳ xuống: “Đại nhân, không phải tiểu nhân cố ý nói ngài ngu đần… Ấy từ từ, ngươi là ai?”

Trúc Ninh lờ mờ nhận ra, quỷ tướng này chính là một trong những tên quỷ đi theo Luân Lưu Vương bị âm binh quỷ phách của La Cam đuổi giết ra khỏi Địa Phủ, sau đó chạy đến trường quay nhờ Hắc Vô Thường giúp đỡ cách đây một tháng trước.

Mặc dù không có ký ức nhưng nỗi sợ đối với Trúc Ninh vẫn còn ẩn giấu sâu trong tiềm thức.

Trúc Ninh: “…”

Mặt mũi của Địa Phủ mất hết rồi.

Trúc Ninh: “Tôi là quỷ sai điện Vô Thường.”

Vừa nghe ba chữ điện Vô Thường, mặt mũi của quỷ tướng lập tức trắng bệch, gương mặt vui vẻ biến thành chột dạ.

Trúc Ninh: “Luân Lưu Vương…”

Lời mở đầu mới ra khỏi mồm, quỷ tướng liền không ngừng hô to oan uổng: “Luân Lưu Vương của chúng tôi đã chạy từ lâu rồi, ông ta trốn còn nhanh hơn tôi. Tôi tuyệt đối không chạy thoát thân một mình, bỏ lại Luân Lưu Vương!”

Trúc Ninh: “Tôi định hỏi là, mặc dù Địa Ngục bị Quỷ Vực đánh chiếm, nhưng có Luân Lưu Vương quản lý, việc đầu thai luân hồi có còn luân chuyển được hay không… Nhưng bây giờ, có lẽ việc luân chuyển không còn quan trọng nữa rồi nhỉ, ngay cả Luân Lưu Vương cũng bỏ chạy thì còn đầu thai cái gì?”

Sắc mặt quỷ tướng lúc đỏ lúc trắng, không ngờ mình nói vài ba câu đã bán luôn chủ tử. Mặc dù cấp bậc của quỷ sai điện Vô Thường ở Địa phủ thấp hơn rất nhiều so với quỷ tướng là gã, nhưng gã chẳng biết tại sao mình lại không thể ngóc đầu lên trước cái tên quỷ sai điện Vô Thường này.

“Không chạy không được! Ngài không nhìn thấy đám quỷ ở Quỷ Vực như thế nào đâu, chúng vừa thấy âm binh quỷ tướng là giết. Ngay cả mấy tên âm binh quỷ sai phản bội Địa Phủ, quy thuận Ngũ Phương Quỷ Đế, nhưng nếu không thành tâm, giết, không quyết đoán, giết, không muốn đánh chết cộng sự trước kia, giết… Hiện tại ở Địa phủ đã có khoảng hơn trăm con Tích, hức… oa…”

Quỷ tướng nói đến chỗ đau, bất ngờ khóc rống.

Quỷ tướng chối bỏ trách nhiệm bạo biện cho mình là thật, khóc lóc cũng là thật. Trong nhất thời, âm phong gào thét bao trùm cả tòa nhà, âm thanh khóc lóc thê thảm của quỷ tướng giống như sói đói toi mạng làm cho lá gan trong lòng người ta suýt nhảy ra ngoài!

Trúc Ninh cũng hơi không dám tưởng tượng rốt cuộc cảnh tượng ở Địa Phủ bây giờ bi thảm đến mức nào. Cậu lấy lại bình tĩnh nhìn quỷ tướng, “Được rồi, nếu đang chạy trốn thì nhỏ tiếng một chút đi.”

Quỷ tướng im bặt, kinh hoảng nhìn xung quanh.

Trúc Ninh: “Tình hình ở điện Vô Thường như thế nào?”

Quỷ tướng thật sự sợ suýt vỡ mật, giọng nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi, thì thầm kể: “Hôm nay đúng lúc Vô Thường đại nhân đến Thiên Đình uống trà, không có trong điện. Ngược lại, các vị Diêm Vương thì tị nạn phòng thủ trong đại điện, giằng co với Quỷ Vực.”

Nói tới chỗ này, ánh mắt của quỷ tướng quay tít một vòng, nói nhỏ: “Ngài nói xem, có phải Vô Thường đại nhân đã biết trước… A!!!”

Đang hạ thấp giọng kể drama, quỷ tướng đột nhiên kinh hoàng la hét như heo bị chọc tiết, nhìn chằm chằm sau lưng Trúc Ninh.

Hắc Vô Thường vén rèm cửa đi vào phòng nhỏ chật chội. Hắn không để ý đến ba người phàm và một quỷ tướng sắc mặt trắng bệch, đi thẳng tới bên cạnh Trúc Ninh. Hắn vươn tay tháo mề đay quấn trên tay thiếu niên sau đó treo lại lên cổ cậu.

Trong lúc Hắc Vô Thường treo mề đay lên cổ, Trúc Ninh nói: “Tôi hơi lo lắng cho Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, nhưng đường Địa Phủ lại không thông.”

Hắc Vô Thường: “Ta đưa cậu đi.”

Vừa nói xong, Hắc Vô Thường giơ tay lên, chỉ thấy một chùm chìa khóa xe mới tinh treo giữa ngón tay hơi tái nhợt.