Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 222: Quyết chiến (10)



Lúc này, hai tên Diêm vương không rảnh giải quyết chuyện dầu trong Địa ngục bị trộm, trong đầu bọn họ toàn là những lời Hắc Vô Thường vừa nói.

Hơn bốn trăm năm?

Khi đó Hắc Vô Thường đã ngấm ngầm tính kế đám âm binh của Bắc Âm Đại Đế?

Diêm Vương điện thứ nhất quả thực không nhịn được nữa, đánh liều mở miệng nói: “Bốn trăm năm trước, khi đó chính Bắc Âm Đại Đế cũng không biết có ngày mình sẽ đứng ở đây, tại sao ngươi…?”

Hắc Vô Thường vuốt ve bóng lông nhỏ trong tay, bình tĩnh nói: “Cải cách Địa Phủ chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió. Đồng ý thì tốt, không đồng ý cải cách, vậy cứ tới đây đứng.”

Mặc dù lúc này hai tên Diêm Vương đang lơ lửng giữa không trung, nhưng lại cảm thấy sau lưng lạnh toát…

Luân Lưu Vương trong lòng nhảy cào cào, nơm nớp lo sợ bay đến bên cạnh Hắc Vô Thường, vội vàng cười nói:

“Việc cải cách này, ta, Luân Lưu Vương, ủng hộ tuyệt đối. Địa Phủ Thiên Đình lộn xộn thế này, nhất định phải thay đổi! Bây… Bây giờ bên dưới là đất bằng đúng không? Có… Có còn sụp nữa không?”



Trong lúc hai tên Diêm Vương vẫn còn đang lo lắng sợ hãi, bóng lông nhỏ loáng thoáng nghe được tiếng động vang vọng ở tít đằng xa truyền tới từ Vạn Cốt Uyên, như thể có rất nhiều người cùng nhau hô to.

Lúc này, bóng lông nhỏ không sợ hãi chút nào, thậm chí còn rất vui vẻ xù lông như một đóa hoa.

Cục bông mập ngồi xổm trên đám mây đen nhỏ chậm rãi bay tới bên rìa Vạn Cốt Uyên, muốn xem kết quả. Sau đó kêu chút chít bị Hắc Vô Thường xách trờ về, nói: “Bên kia rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung.”

Bóng lông nhỏ không vui, cậu không phục xoay trái xoay phải, móng vuốt mềm mại không chút khách khí đá vào khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Vô Thường, “Chút chít!!”

Diêm Vương đứng bên cạnh hắn sợ ngây người.

Hắc Vô Thường cười khẽ, nâng cục lông vô pháp vô thiên, cưỡi âm phong bay về phía trước hơn mười trượng.

Lúc này, bóng lông nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy rõ cảnh tượng trong vực sâu. Hóa ra trong vực sâu đầy sương mù này không chỉ có mỗi đài cao đã sụp đổ, càng sâu bên trong đống phế tích bằng gỗ đổ nát còn có hai cái đài gỗ khổng lồ khác bị âm vụ che chắn trong bóng tối!

Hai cái đài gỗ một cao một thấp, cách vách núi ít nhất mấy chục mét, giống như hai tấm lưới phòng hộ vô hình cực lớn lẳng lặng đứng ở trong mây mù.

Trên đài gỗ cao hơn có một trăm ngàn âm binh Địa Phủ đứng ngay ngắn trật tự, dưới sự chỉ huy của quỷ tướng sinh năm 1960, chúng đoàn kết như một, mồ hôi nhễ nhại, hô hào:

“Các huynh đệ, cố gắng thêm chút nữa!”

“Một hai —— —— kéo! Một hai —— —— kéo!”

Một trăm ngàn âm binh đồng loạt nắm lấy dây cỏ, hô hào cố gắng kéo. Theo tiếng hô 1, 2, 1, 2, đài lớn ẩn trong sương mù đang từ từ nâng lên với tốc độ cực kỳ chậm.

Từ xưa đến nay, một khi đã rơi vào Vạn Cốt Uyên, không ai có thể trèo ra ngoài, bởi vì Vạn Cốt Uyên giống như một một bãi nước đọng không có lực đẩy. Cho dù là tiên, thần, quỷ đế cũng không thể mượn âm phong mây tiên để thoát thân.

Rơi vào đó, hồn phi phách tán.

Nhưng dù có kiêng kỵ cỡ nào cũng không ngăn được ròng rọc cố định…

Hai tên Diêm Vương cho rằng đã xảy ra chuyện, sợ hãi đề phòng cũng đi theo. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong Vạn Cốt Uyên, bọn họ cả kinh đến hai mắt trợn tròn!

“Đây, đây…

“Vạn Cốt Uyên… Đi ra được?”

“Càng vào sâu trong Vạn Cốt Uyên, năng lực cắn nuốt linh hồn càng mạnh. Âm binh của Địa Phủ rơi xuống mấy chục mét nhẹ thì âm khí tiêu tan, nặng thì chắc chắn sẽ chết.”

Nói đến đây, hai tên Diêm Vương dường như cùng hiểu ra được chuyện gì đó, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên kinh hãi.

“Tên Minh Vương đó, hắn…”

“Khi ấy Quỷ Vực chưa tồn tại, trong vực sâu không có sương mù, ta tận mắt thấy Minh Vương rơi xuống hàng ngàn trượng.”

“Đúng đúng, nếu như lúc đó có đài gỗ, nhìn thoáng qua là thấy rõ mà!”

“Có chắc là… chết thật không?”

“Chắc chắn là chết rồi.”

Hai tên Diêm Vương tụm lại thì thầm với nhau đến đoạn này, vẻ mặt của bọn họ cuối cùng cũng thả lỏng.

Bóng lông mập ngồi trên đám mây đen nhỏ bồng bềnh của mình nhìn hai tên Diêm Vương với vẻ mặt khinh thường. Nếu tôi không khổ luyện hơn mười năm leo núi, có một chút thành tựu, tôi có dám nhảy xuống từ vách đá không?



Ở đằng kia, rốt cuộc một trăm ngàn âm binh cũng kéo được đài gỗ, động tác cực kỳ điêu luyện dựng cầu gỗ, đứng xếp hàng di chuyển trở lại vách đá bắt đầu tập họp. Sau đó vác một bó dây lớn khác bị chôn dọc đường, đứng xếp hàng tiến về phía một sàn gỗ khác sâu hơn bị sương mù che lấp gần như không nhìn thấy được. Bọn họ bắt đầu hạ dây thừng xuống.

“Này, bên dưới có ai còn sống không?”

“Các huynh đệ Thiên Đình, còn sống thì hú một tiếng, kéo các ngươi lên!”

Âm binh Địa Phủ chưa từng thấy qua thần tiên, nhưng bây giờ lại hò hét nhiệt tình xưng huynh gọi đệ với đám thiên binh bên dưới như thể đã biết trước bọn họ cũng sẽ rơi xuống.

Quỷ tướng sinh năm 60 có EQ cao hơn, gào vào mặt thiên binh thiên tướng phía dưới mãi vẫn không nhúc nhích:

“Các huynh đệ đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi cũng không biết sợi dây thừng này từ đâu mà có… Đều là do đám Quỷ Đế khốn kiếp kia giở trò, chúng tôi là những âm binh nghiêm trang đứng đắn của Địa Phủ đang cứu người. Đúng không mọi người?”

Đài lớn dành riêng cho Thiên đình thấp hơn nhiều so với của Âm binh của Địa Phủ, chỉ số ăn mòn cũng tăng lên theo cấp số nhân. Đám thiên binh thiên tướng còn nhúc nhích được không ai dám phản bác, chỉ đành phải gượng gạo liên tục nói phải.

Khi nhóm thiên binh đầu tiên được kéo lên bằng dây thừng, hai tên Diêm Vương mới nhìn thấy dáng vẻ của đám thiên binh khốn khổ như thế nào: Treo lủng lẳng trên dây gai như một con gà lôi bị bỏng, tiên khí quanh thân bị vực sâu ăn mòn vẫn chưa tan hết, tiên vụ lượn quanh giống như mới được lấy ra từ lồng hấp.

Nói tóm lại, đài gỗ dành riêng cho Thiên Đình bắt buộc phải chú trọng độ cao, gánh tội giết tiên thần trên lưng là chuyện chắc chắn xảy ra. Nhưng mấy thứ vừa trèo lên không nhúc nhích nổi, trải qua ba trăm hay năm trăm năm cũng chưa chắc khôi phục trở lại.

Đây là một công trình cực lớn, vừa chậm vừa nặng nề.

Đám thiên binh thiên tướng nửa chết nửa sống giống như gà hấp được nhấc lên từng tên từng tên một, Một vài thiên tướng còn sinh lực sẽ luôn “vô tình” bị sợi dây treo lủng lẳng đung đưa đập mạnh vào vách đá trong quá trình kéo lên. Đến lúc được giải cứu thành công, trông đã không còn sức sống…

Trên cùng là một cái đài hình vuông, người ta có thể đứng ở đó thả dây xuống vì nó được dựng ngay trên một mỏm đá. Sau khi thiên binh được kéo lên mà không có chỗ để, bọn họ sẽ bị qua loa chất đống ở đó, dần dần trở thành một bãi rác trông cực kỳ thê thảm.

Hai tên Diêm Vương nhìn tình cảnh thảm bại của từng tên thiên binh, sau đó nhớ lại những “giao hảo” năm xưa của mình với Hắc Vô Thường, sắc mặt của bọn họ càng lúc càng trắng… càng lúc càng trắng…

Rốt cuộc, Diêm Vương điện thứ nhất không thể chịu đựng được nữa, run rẩy thì thầm với Luân Lưu Vương bằng âm lượng cực nhỏ:

“Đám Thiên Đình và Bắc Âm Đại Đế liên thủ toan tính hại Hắc Vô Thường, Thiên Đình phạm tội tương đối nhẹ, nhưng bây giờ tình trạng của bọn chúng lại thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”

Luân Lưu Vương chưa hết sợ liên tục gật đầu hùa theo: “Rơi xuống vách núi cao bảy tám chục mét, muốn chết mà không chết được… Còn không bằng đám lệ quỷ kia, rơi xuống chết luôn là hết chuyện!”

Hắc Vô Thường đột nhiên mở miệng: “Bổn tôn đối xử như nhau, quỷ binh Quỷ Đế cũng có đài.”

Vừa nói Hắc Vô Thường vừa ôm bóng lông nhỏ đi tới bên rìa vách đá, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn gỗ ở tít phía dưới sương mù sâu không thấy đáy, như muốn chỉ ra vị trí của sàn gỗ.

Ngay sau đó, trước ánh mắt sợ hãi của hai tên Diêm Vương, Hắc Vô Thường gật đầu: “Thấp quá, đứng ở đây không nhìn thấy.”