Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 23



Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Ngày hôm sau, khi Úc Khải rời giường cảm giác cả người đều còn đang mộng du.

Cậu hất nước lạnh vào mặt, soi gương đánh răng hai lần, đặc biệt là môi, dùng khăn lông trà lau một trận điên cuồng, lau đến sắp trầy da mới dừng tay.

Hơn nữa còn đặc biệt yêu cầu chuyên viên trang điểm cho cậu son môi nhạt màu.

Bởi vì cậu sợ quay đầu vào chỗ tối, tất cả mọi người sẽ thấy—— đôi môi phát ra ánh sáng xanh lục của cậu.

Lúc ăn sáng, có người chú ý tới.

"Em trai Úc Khải, môi cậu làm sao thế? Bị côn trùng cắn sao?"

Sao lại đỏ như vậy, còn hơi sưng?

Làm sao á? Đương nhiên là bị tên nam thần thoạt nhìn cuồng bá khốc huyễn trên thực tế lớn như vậy còn chưa bị đánh chết đúng là một kỳ tích của các ngươi gây ra!!

Khó trách cái tên này đánh nhau giỏi như vậy, có lẽ sợ mình bị người đánh chết đúng không?

Nhưng Úc Tiểu Khải đầy ủy khuất áo dám nói chứ? Cậu không dám, cho nên cậu chỉ có thể lén lút trừng mắt nhìn cái tên nào đó một cái.

"Khụ." Cảnh Vân Trăn đem quả trứng trần duy nhất trong bát mì của mình cho Úc Khải: "Tới, ăn nhiều một chút, chút nữa mang cậu đi mua mõm heo om, ăn gì bổ nấy."

Úc Khải: "......"

Thần cmn ăn gì bổ nấy!

???

Mọi người khiếp sợ, khiếp sợ, có phải bọn nghe nghe được điều gì không nên nghe đúng không.

[Tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi!!!]

[Tôi đã nói rồi làm sao hai người này lại đi ra từ một phòng chứ? Quả nhiên có một chân!! ]

[A a a a a ~ hai người này ta thật sự có thể!!! ]

Hôm nay lại là một ngày fan CP thét chói tai.

"Đúng rồi, Nghệ Nghệ đâu? Sao cô ấy còn chưa xuống ăn cơm?"

"Chân cô ấy còn đau." Hàn Tình trả lời: "Lát nữa ăn xong tôi sẽ mang cơm lên cho cô ấy."

"Cô ấy còn......" Tô Minh Hiên nhìn Cảnh Vân Trăn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Dường như những người khác cũng biết hắn vì sao có vẻ muốn nói lại thôi, động tác nhất trí nhìn về phía Cảnh Vân Trăn và Úc Khải.

Cảnh Vân Trăn không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng biết điều này là có ý gì.

Úc Khải:?

Chỉ có cậu thật sự hoàn toàn không biết chuyện gì sao.

Nhưng rất nhanh cậu sẽ được biết.

Bên này vừa cơm nước xong, Hàn Tình đang định lên tầng đưa cơm cho Lâm Nghệ, cô ả đã tự mình khập khiễng đi tới.

"Hả? Nghệ Nghệ, cô không sao chứ?"

Lâm Nghệ không để ý người khác hỏi thăm, nổi giận đùng đùng chỉ vào Úc Khải, giận dữ hét: "Úc Khải! Cậu thật sự quá đáng! Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?!"

Úc Khải: "?"

Úc Khải: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Nghệ: "Cậu còn giả vờ?!" Cô ả lấy ra "Thẻ ngân hàng" của mình nhắm ngay Úc Khải, giọng nói tức đến có chút gầm lên: "Thẻ của tôi chỉ còn 60, cái đồ âm hiểm nhà cậu!"

Úc Khải: "Tôi không làm mà."

"Không phải cậu thì còn có thể là ai?" Lâm Nghệ tức đến bật cười: "Không quen nhìn tôi thì cứ nói rõ, dùng thủ đoạn làm gì?! Cậu có phải đàn ông hay không?"

[!!! ]

[ Cuối cùng cũng tới!!! ]

[ A! Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, cuối cùng đánh nhau rồi!!! ]

[ Nghệ Nghệ, lên! Xử lý cái tên mưu mô này đi! ]

[ Úc bảo, đừng sợ, chiến cô ta đi! ]

Quần chúng ăn dưa vô cùng hưng phấn.

Hàn Tình giữ chặt Lâm Nghệ: "Nghệ Nghệ, đừng kích động như vậy, bình tĩnh một chút."

"Bình tĩnh? Chị bảo tôi bình tĩnh như thế nào?!"

Nếu đổi thành những người khác, có lẽ Lâm Nghệ sẽ không tức giận như vậy, cố tình người này là Úc Khải!

Tất cả khổ sở và nghẹn khuất mấy ngày nay phải chịu đều bạo phát vào lúc này.

"Nhất định là cậu, Úc Khải, cậu trả tiền lại cho tôi!"

Úc Khải cũng vô ngữ: "Tôi thật sự không lấy tiền của cô."

"Ha ha, Úc Khải, mày thật sự có đủ vô liêm sỉ, mày....." Mắt thấy Lâm Nghệ thật đỏ mắt.

Những người khác vội vàng khuyên can.

"Nghệ Nghệ, đừng, máy quay còn đang quay đấy!"

"Có lẽ thật không phải cậu ấy."

"Đúng vậy, ngày hôm qua chúng ta cùng đi cửa hàng kho báu, cậu ấy không mua thẻ đạo cụ loại đó."

"Ai biết cậu ta có lén đi mua không chứ!" Lâm Nghệ nước mắt nói đến là đến, hốc mắt đỏ bừng chất vấn nói: "Sao mọi người đều nói giúp cậu ta chứ!"

Vì sao chứ?

Bởi vì.

"Cô nói ai vô liêm sỉ?" Cảnh Vân Trăn đứng lên, nhếch môi cười với Lâm Nghệ: "Là tôi làm."

Lâm Nghệ: "Cái gì?!"

Cô ả ngây ngẩn cả người.

"Anh Cảnh, vì sao anh lại làm như vậy?!"

"Ai bảo cô đụng tới tiểu đệ của tôi?"

Mấy tiếng trước Cảnh Vân Trăn đã nói Úc Khải là tiểu đệ mà hắn che chở, vừa quay đầu cậu đã bị người đánh thành ăn mày, như này sao bỏ qua được?

Chuẩn đàn ông như hắn không cần mặt mũi sao?

[!!!! Thì ra là vì Úc bảo!!]

[Này gọi là gì? Tức giận vì lam nhan!]

[Đúng là "tình anh em" khiến người cảm động.jpg]

"Tôi......" Lâm Nghệ không dám tin, kinh ngạc quên cả khóc, sau đó cô ả mới phát hiện, vẻ mặt của mọi người đều bình tĩnh, dường như đã sớm biết: "Các người......không phải các người đều biết rồi đấy chứ?"

Không ai trả lời, nhưng đáp án hiển nhiên là đúng.

Thẻ đạo cụ mà cửa hàng kho báu bán hiện tại đều không thể trực tiếp chỉ định người chơi nào đó, chỉ có thể chỉ định điều kiện.

Ví dụ như Úc Khải ngày hôm qua bị công kích, thẻ bài tấn công cậu điều kiện là "Người có tài sản nhiều nhất trong tất cả người chơi", chứ không phải nói trực tiếp phát động công kích với bản nhân Úc Khải.

Cho nên Cảnh Vân Trăn muốn chính xác đánh vào Lâm Nghệ thì có hai vấn đề.

Thứ nhất, phải biết rõ trên tay cô ta có bao nhiêu tiền.

Điều này kỳ thực rất dễ đoán.

Đào quặng là mọi người cùng nhau đào, cơ bản biết đối phương thu vào bao nhiêu.

Mà Lâm Nghệ là người đầu tiên trở về lén mua thẻ còn không phải sợ bị người phát hiện, cho nên để che giấu tai mắt, đại khái cô chỉ mua một tấm thẻ kia thôi.

Bởi vậy vừa giảm liền biết ngay.

Thứ hai, còn phải biết rõ hiện tại cô ả xếp thứ mấy.

Chắc chắn Lâm Nghệ sẽ không nói cho hắn, những người khác cũng sẽ không dễ dàng nói ra.

Chơi loại trò chơi này ngoài Úc Khải không quan tâm thắng thua ra, ai lại đi bại lộ tài sản của mình chứ?

Cho nên tối hôm qua Cảnh Vân Trăn cũng không phải đi ngồi tù trả góp, mà là đi nghiên cứu một chút ở cửa hàng kho báu, phát hiện trong tiệm ngoài tấm thẻ đạo cụ bị Lâm Nghệ mua đi kia thì không còn thẻ nào thích hợp sử dụng hiện tại.

Hắn hỏi ông chủ có loại thẻ đạo cụ tương tự hay không.

Ông chủ tỏ vẻ trước mắt công khai bán ra không có.

Cảnh Vân Trăn hiểu, công khai không có, hộp mù có, đúng không?

Vì thế hắn liền mở ra kiếp sống đỏ đen.

Tay hắn thật sự có hơi đen, trên cơ bản đều sắp tiêu hết tiền rồi, mới bắt được thẻ đạo cụ theo mong muốn.

Phân biệt là thẻ bài nhằm vào người thứ hai, thứ tư và thứ năm.

Giống như tấm thẻ bài kia, chỉ có thể sử dụng vào đêm nay.

Sau đó Cảnh Vân Trăn trực tiếp cầm mấy tấm thẻ này gõ cửa hỏi tài sản của từng người, không nói? Ha, không nói cũng được, vậy hắn dùng luôn một thể, ai bị bắn tỉa trúng thì cmn tự nhận xui xẻo đi.

???

Một đám người đều ngốc.

Đây là cái loại hành vi chó điên đả thương địch 1000, tự tổn hại 800 gì chứ!

Không làm gì được!

Cho nên cũng chỉ có thể nói ra một chút tin tức đại khái.

Kỳ thực trên tay người chơi khác cũng đều có thẻ đạo cụ, không dễ dàng bị ngộ thương như vậy, lý do bọn họ trả lời chủ yếu cũng là muốn trả một chút nhân tình, vì hôm nay Úc Khải giúp bọn họ quá nhiều.

Cảnh Vân Trăn tính toán ra Lâm Nghệ ở thứ sáu, sau đó hắn cùng Tằng Hi thứ năm thương lượng một chút, để cô chuyển một phần tiền sang cho mình trước, khiến Lâm Nghệ đứng thứ năm.

Để báo đáp, Cảnh Vân Trăn sẽ chia 30% tiền kiếm được trong ngày mai cho cô.

Vì thế Cảnh Vân Trăn đã lên kế hoạch báo thù thay tiểu đệ của mình như vậy.

Hơn nữa cũng thành công.

Đương nhiên, bản thân "tiểu đệ" từ đầu tới đuôi đều ở trạng thái bên ngoài, hoàn toàn không biết bọn họ ai liên minh với ai, ai với ai kế hoạch điều gì.

Nghe Cảnh Vân Trăn nói như vậy, mặt đầy ngạc nhiên.

Úc Khải: "Hả?"

[ Úc bảo: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? ]

[ Ha ha ha, Úc bảo thật sự rất ngốc rất đáng yêu! ]

[ Hu hu hu, thật muốn ôm Tiểu Khải về nhà! ]

[Cẩn thận Cảnh ca chém ngươi.jpg]

Qua một hồi lâu, Lâm Nghệ mới hoàn hồn sau khi bị mọi người "phản bội", sụt sịt nói: "Sao mọi người có thể làm như vậy chứ! Tối hôm qua tôi mới mời mọi người uống trà sữa mà, sao mọi người lại có thể làm như vậy với tôi?"

Nhưng bình luận là cười điên rồi.

[ Oh ~~ cô ta khóc, cô ta lại khóc, Nghệ cry!! ]

[ Ha ha ha ha ha ha, ta cười như điên rồi! ]

[Tuy cô ta có hơi đáng thương, nhưng thật sự rất buồn cười nha, ha ha ha!]

[Mấy người này thật quá đáng, sao có thể bắt nạt Nghệ Nghệ của chúng ta như vậy chứ?]

[Lúc cô ta bắt nạt Úc Bảo thì sao? Hôm qua Úc bảo mới giúp cô ta đấy!]

[Có chứng cứ chứng minh là cô ấy làm không? Một đám đại lão gia bắt nạt một cô gái nhỏ là sao chứ, thật không biết xấu hổ! Còn cái gì mà anh Cảnh, buồn nôn!]

[Làm ơn, có óc không vậy? Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây!]

"Dù sao." Cảnh Vân Trăn bắt chéo chân, khuôn mặt đẹp trai lãnh khốc, mười ngón tay giao nhau vòng qua gối, rất có tư thế lão đại, vô cùng khí phách: "Nếu ai trong các người dám động tới tiểu đệ của tôi, tôi sẽ đối phó với kẻ đó."

[ 66666! ]

[ A a a a a! Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai!! ]

[ Quá ngầu quá ngầu!!! ]

[ Hu hu hu, muốn gả cho anh ấy!!! ]

Bình luận đều bị vẻ đẹp trai của Cảnh Vân Trăn làm cho chân mềm nhũn.

Chỉ có Úc Khải còn hơi hơi cảm thấy môi người đàn ông này.....

Hình như vẫn hơi tỏa ra lục quang!

"Thật quá đáng, các người thật quá đáng......Sao các người lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?" Lâm Nghệ càng nói càng khổ sở, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong suốt dừng trên má.

Khóc cứ gọi là tan nát trái tim.

"Nghệ Nghệ, đừng khóc đừng khóc." Hàn Tình lấy khăn giấy an ủi cô ả, giúp cô ả lau nước mắt.

"Anh Cảnh, sao anh lại có thể như vậy chứ? Đều nói không phải em, có phải cậu ta nói gì đó khiến anh hiểu lầm em đúng không? Anh tin em đi được không?"

Lâm Nghệ nhìn Cảnh Vân Trăn, một bên hắt bát nước bẩn lên người Úc Khải, một bên ý đồ dùng sắc đẹp khiến Cảnh Vân Trăn mềm lòng.

Nhưng Cảnh Vân Trăn hoàn toàn không dao động, vẻ mặt lạnh nhạt.

Lâm Nghệ có khóc như mưa cũng vô dụng.

Lúc này, bồ câu đưa tin truyền đến tin tức, hôm nay lại có hoạt động mới, các khách mời nhanh chóng nghĩ ra cách để kiếm tiền.

Không ai để ý tới Lâm Nghệ nữa.

Lâm Nghệ trong lòng càng hận Úc Khải.

Cô ả khập khiễng chạy tới cửa hàng kho báu, muốn mua gì đó để đối phó Úc Khải, nhưng thực hiển nhiên số tiền còn lại của cô ả cũng không làm gì được.

Trong cơn tức giận dùng 60 nén bạc còn sót lại mua một hơi 2 cái hộp mù.

Đại khái là định luật bảo toàn nhân phẩm, cuối cùng Lâm Nghệ cũng đỏ một lần, cư nhiên bốc được một tấm thẻ đào thải từ trong hộp mù! Có thể đào thải người chơi xếp hạng nhất!

[Oa!!! Là thẻ đào thải!!]

[Tuyệt vời!! Kích thích!!]

[À ha, Úc Khải nguy hiểm.]

Đây là lý do mọi người đều tích cóp tiền ở giai đoạn đầu, bởi vì ở cửa hàng kho báu có cơ hội có thể trực tiếp mua được thẻ đào thải đối thủ!

"Yes!" Lâm Nghệ kích động siết nắm tay.

Cuối cùng, cuối cùng có thể đào khải cái thằng Úc Khải đáng ghét kia!

Hôm qua cô ả nghe nói, Úc Khải mua một cái hộp mù ở cửa hàng, sau khi về phòng cũng không đi ra ngoài.

Cho nên hiện tại Úc Khải có lẽ không có bất cứ thẻ phòng ngự nào.

Đây là lý do không ai lại đi lộ ra tài sản của mình.

Ai bảo cái thằng Úc Khải kia ngu như vậy chứ? Xứng đáng!

Giờ phút này, tâm trạng Lâm Nghệ có thể nói là sướng như chưa bao giờ được sướng, khi cô ả cho rằng cuối cùng mình có thể rửa mối nhục xưa.

"Thẻ ngân hàng" trên người cô ả lại đột nhiên rung lên.

Sau đó khu vực biểu hiện tài chính bên trên đột nhiên nhấp nháy hồng quang, ngay sau đó xuất hiện chữ 【OUT】.

Cô ả bị đào thải.

[ ]

[ Chuyện gì vậy??? ]

[ Đã xảy ra chuyện gì?! ]

Quần chúng xem kịch đều kinh sợ.

Sao đột nhiên Lâm Nghệ lại bị đào thải?

Lâm Nghệ không dám tin, vội hỏi NPC có chuyện gì.

"Sao tôi lại bị đào thải? Người bị đào thải không phải là Úc Khải sao?!"

NPC trả lời: "Xin lỗi, bởi vì ngài trúng thẻ đạo cụ của người khác."

Thì ra là vì ngày hôm qua Úc Khải mở hộp mù một phát phất nhanh, khiến cho mỗi người đều mở mấy cái hộp mù ý đồ thay đổi vận mệnh.

Nhưng số trời đã định, vận mệnh không thay đổi được.

Không ai có vận may như cậu.

Nhưng trong đó có người rút được một thẻ đạo cụ khá đặc biệt.

Gọi là "Về 0 xóa sổ"

Một khi sử dụng thẻ đạo cụ này, giống như Buff, có thể liên tục 3 ngày, trong 3 ngày này, một khi có người nào đó tài sản về 0 sẽ lập tức bị đào thải.

Theo lý mà nói, nén bạc và đồng xu đều có chẵn có lẻ, không dễ dàng tài sản vừa vặn bằng 0 như vậy được.

Cho nên người kia cũng không để trong lòng, tùy tay liền dùng.

Không ngờ rằng lại có người trúng chiêu!

Lâm Nghệ muốn đào thải Úc Khải, ngược lại bị đào thải.

Hỏi ngươi có kinh hỉ không, kích thích không.

[Wow, cú lộn ngược này quá kích thích!]

[6666, thật không ngờ! Quá hấp dẫn đúng không?!]

[Úc Khải đúng là con trai ruột của thần may mắn!]

[Cuối cùng cái cô Lâm Nghệ này cũng bị đào thải ha ha ha ha!!]

[Cô ta xứng đáng, cứng rắn cọ nhiệt độ Cảnh ca, kết quả bị Cảnh ca vả mặt bôm bốp!]

[??? Thật sự không còn gì để nói, thật đúng là tấm màn đen rồi.]

[Ta cmn cảm thấy nực cười, Úc Khải chắc là con ruột đạo diễn nhỉ? Để bảo vệ chương trình mà cũng không cần mặt mũi nữa.]

[Ha ha, nếu Nghệ Nghệ bị đào thải, tôi sẽ không xem nữa]

[Tất cả đều là chương trình rác rưởi mờ ám, đánh giá 1 sao không cần cảm ơn!]

Ai mà ngờ được, tổng cộng 10 ngày quay chụp tống nghệ, tới ngày thứ 4 đã có người bị đào thải chứ?

Lập tức dẫn tới không ít thảo luận.

Nhưng không lâu sau, Lâm Nghệ lại sống lại.

Thì ra chương trình này còn có cơ chế sống lại.

Nếu có người bị đào thải, như vậy còn có thể xin người khác dùng thẻ đạo cụ hoặc 500 nén bạc giúp mình sống lại.

Nhưng mỗi người chỉ có 1 cơ hội sống lại, hơn nữa sau khi sống lại thì tất cả đạo cụ trên người đều không còn, và chỉ có 10 nén bạc làm tài chính sống lại.

Lâm Nghệ không cam lòng, tới tìm Cổ Mạc và Tô Minh Hiên nước mắt lưng trong đánh bài tình cảm, hai vị nam sĩ có chút không chịu được, cuối cùng Cổ Mạc bỏ tiền giúp cô ả.

Dù sao cũng còn chưa tới thời điểm cuối cùng, không tới mức một hai phải chém giết lẫn nhau, cho một cái nhân tình chính là thêm một đồng đội.

Nhưng dù vậy, Lâm Nghệ vẫn tức tối ném đồ đạc trong phòng, mắng chửi Úc Khải.

Nhà Lâm Nghệ có điều kiện không tồi, tuy không bằng nhà họ Úc và nhà họ Thẩm ở Cửu Thành, nhưng cũng được gọi là tiểu thư nhà giàu, hơn nữa ngoại hình nổi bật, giọng nói ngọt ngào, từ khi xuất đạo tới nay cơ bản đều thuận buồm xuôi gió, người gặp người thích, chúng tinh phủng nguyệt, đã bao giờ phải chịu loại ủy khuất như này chứ? Còn nhiều lần thua trên một đứa quê mùa mà cô ả khinh thường nữa chứ.

Người đại diện chỉ có thể an ủi nói: "Đừng nóng giận Nghệ Nghệ, không nên gấp gáp, trong chương trình cô không thu phục được cậu ta, nhưng ngoài chương trình, cậu ta là cái thá gì?"

"Tôi đã điều tra qua, cậu ta chỉ là một đứa bất tài không có bối cảnh gì, may mắn mới được tham gia chương trình này thôi, xử lý cậu ta còn không dễ dàng? Cô chờ xem, tôi có rất nhiều biện pháp, bảo đảm khiến cô hả giận."

Kỳ thực người đại diện cũng hận Úc Khải muốn chết.

Gã khó khăn lắm mới tìm được quan hệ nhét Lâm Nghệ vào chương trình này, đương nhiên không phải vì tranh giành thắng thua, mà là xào cp với Cảnh Vân Trăn.

Khách mời lần này, Hàn Tình đã kết hôn, Tằng Hi có đối tượng yêu đương đã công khai, Tô Minh Hiên và Cổ Mạc đều là thẳng nam, không có khả năng có bất cứ ái muội gì với Cảnh Vân Trăn.

Chỉ có Lâm Nghệ có điều kiện này.

Trai xinh gái đẹp ở chung một khung hình rất dễ thu hút fan CP, còn có thể để Lâm Nghệ chủ động đánh tốt quan hệ với Cảnh Vân Trăn.

Vốn dĩ đây là một kế hoạch thực hoàn mỹ.

Kết quả ai biết được lại có một Úc Khải đột nhiên chui ra.

Hiện tại trên mạng đều đang gặm Cảnh Úc, căn bản không gặm hai người bọn họ.

Mọi tâm tư đều uổng phí.

"Tôi sẽ khiến nó phải trả giá đắt."

Nghe được lời này, trong lòng Lâm Nghệ mới thoải mái một chút.

Cô ả muốn khiến cho cậu hoàn toàn không lăn lộn được trong giới giải trí!

"Còn có cái này." Người đại diện bỗng nhiên hạ giọng trộm đưa cho Lâm Nghệ một cái ipad: "Bên trong là hướng dẫn của trò chơi hôm nay."

Lâm Nghệ:?!

Lâm Nghệ: "Cái này ở đâu ra?"

Người đại diện cười thần bí: "Đương nhiên là tôi có biện pháp."

"Thật tốt quá!"

"Được rồi, Nghệ Nghệ, kéo tinh thần lên, biểu hiện thật tốt, hôm nay chính là sân nhà của cô."

Nói xong người đại diện gọi chuyên viên trang điểm tới bổ trang cho Lâm Nghệ, còn chọn cho cô ả một cái váy xinh đẹp.

Phong cách trấn cổ ngày thứ tư.

Bồ câu đưa tin truyền tới tin tức nói, tối hôm qua phát hiện một ngôi mộ cổ, chỉ cần các khách mời có thể lấy kho báu ở trong mộ cổ ra, là có thể bán được giá cao!

Nghe nói những kho báu đó rẻ nhất đều có thể bán được 500 nén bạc! Đắt nhất không giới hạn.

Giàu lên trong một đêm không phải mơ!

"Wow!"

Nghe được lời này, các khách mời đều trở nên hưng phấn.

"Trộm mộ! Thật kích thích!!"

Có điều tuy đã biết thông tin này, nhưng muốn biết cái ngôi mộ cổ này cụ thể ở đâu, còn cần phải tìm kiếm thăm dò.

Đầu tiên bọn họ mỗi người ra 50 nén bạc, mua được tin tức từ cửa hàng kho báu, nói có một băng đảng cường đạo ẩn núp ở trấn trên, tin tức là do bọn chúng để lộ, cứ điểm của bọn chúng chắc chắn có bản đồ mộ cổ.

Sau đó mỗi người dùng 100 mới bắt được địa chỉ hang ổ băng đảng cường đạo kia.

"Đúng là gian thương." Một đám đau lòng muốn chết: "Cư nhiên còn tham hơn cả Cảnh Vân Trăn!"

"Đúng vậy, quá tham!"

Cảnh Vân Trăn:? Các người lễ phép sao?

Chờ bắt được địa chỉ, Cảnh Vân Trăn lại phát hiện: "Thì ra là ở chỗ đó, tôi biết."

Đây còn không phải là hang ổ của bọn cướp mà ngày hôm đó hắn đánh bậy đánh bạ cướp sạch sao?

"Cậu đã từng đi qua?"

"Đúng vậy." Cảnh Vân Trăn dẫn mấy vị khách mời tới nơi đó, sau đó đột nhiên phát hiện bức tường vốn chỉ cao 3 mét giờ đã cao thành 4 mét, còn cắm gai nhọn sắc bén bên trên phòng trộm.

Rậm rạp, đừng nói là người, mèo cũng không thể leo lên nổi.

Cảnh Vân Trăn có chút khó chịu chậc một tiếng: "Như này là để đề phòng ai thế?"

[Đề phòng ai trong lòng anh không nhận ra sao?]

[Đạo diễn: Không bắt được con ngựa hoang chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản.]

[Ha ha ha ha! Phòng cháy phòng trộm phòng Cảnh Vân Trăn! ]

Mà theo lời người ở cửa hàng kho báu nói, căn cứ của đám cướp này trước 12 giờ trưa đều không có người.

"Hiện tại mới 9 giờ, thời gian còn khá đầy đủ, chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng."

Như vậy làm thế nào để vào được là vấn đề đầu tiên.

"Tôi xem thử......" Cổ Mạc dán sát vào khóa sắt trên cửa, nhìn kỹ: "Aiz, là khóa mật mã."

Hàn Tình: "Là mật mã 6 số, từ 1 đến 9."

Tằng Hi: "Mật mã là cái gì?"

Tô Minh Hiên: "Vừa rồi ông chủ cửa hàng khó báu có phải đã nói trước 12 giờ trưa đều không có người đúng không? Thử 120000 xem?"

"Không phải."

"Tôi thấy trước cửa có một hai ba bốn.....bốn cái cây, ba bồn hoa, à, còn có mấy cây cỏ đuôi chó và tảng đá lớn, có phải liên quan tới những thứ này?"

"Tôi thử xem.....không đúng!"

"Cậu thử đảo các số lại xem sao?"

Trong khi một đám người đang điên cuồng thử mật mã, đột nhiên phát hiện không thấy Cảnh Vân Trăn và Úc Khải đâu.

"Hai người bọn họ đâu?"

"Sao lại không thấy? Chạy đi đâu?"

"Không phải lại đi chơi cát đấy chứ?"

"Cái tên Cảnh Vân Trăn này.....cả ngày dạy hư bạn nhỏ nhà người ta." Tô Minh Hiên thở dài.

"Này, cậu nói ai dạy hư người đấy?"

Đang nói, Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải xuất hiện.

Chỉ thấy Úc Khải cầm cây kẹo đường hồ lô, còn trong lòng Cảnh Vân Trăn ôm.....ôm một cái đầu heo.

Mọi người:???

Tô Minh Hiên: "Cậu làm gì vậy?"

Cảnh Vân Trăn: "Không phải tôi nói sẽ mua mõm heo om cho người mới sao? Cửa hàng thịt không bán lẻ, cho nên liền mua cả cái đầu heo."

Tô Minh Hiên: "......"

[ Ha ha ha ha, mẹ của tôi ơi, người đàn ông này, thật sự khiến tôi cười rớt nước mắt!!!]

[ 《 Muốn mua mõm heo om nhưng không bán lẻ nên mua toàn bộ đầu heo 》 ]

[ Ha ha ha, đây là sự cưng chiều của tổng tài bá đạo Cảnh ca sao??]

[Khó trách vẻ mặt Tiểu Khải lại sống không còn gì luyến tiếc như vậy ha ha ha ha!!]

"Mọi người còn chưa đoán ra mật mã à?" Cảnh Vân Trăn không nhìn nổi, đưa đầu heo cho Tô Minh Hiên, quyết định tự mình qua xem: "Người mới, cậu theo tôi."

Tô Minh Hiên ôm đầu heo: "......?"

"Người mới, lấy Âu khí của cậu ra đoán mật mã đi."

Những người khác cũng nói: "Đúng đúng đúng, em trai Úc Khải, cậu đoán thử xem?"

Úc Khải nhai kẹo hồ lô: "......Không đoán được.".

||||| Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ |||||

Mật mã 6 số, sao có thể đoán ra được? Thật sự coi cậu là con trai ruột của thần may mắn sao?

Nếu cậu thật sự thần như vậy, trung tâm vé số trực tiếp phá sản được không?

Tô Minh Hiên: "Cậu thử xem sao."

Vì thế Úc Khải thuận miệng báo ra một dãy số.

Cảnh Vân Trăn thử một chút: "Không phải cái này, cậu lại đoán?"

Úc Khải lại thuận miệng báo một cái.

Vẫn không đúng.

Đúng lúc này, Lâm Nghệ tới.

Cô ả trang điểm lại, còn thay một thân quần áo thật xinh đẹp, giống như tiên nữ chậm rãi đi tới: "Ngại quá, em tới muộn ~"

"Oa ~ Nghệ Nghệ xinh quá ~"

"Mọi người đang tìm mật mã à?" Lâm Nghệ nhìn Úc Khải còn đang "bị bắt" đoán mật mã, cười nói: "Ai dà, tùy tiện đoán mà không được đâu, phải có đầu óc mới được."

Cổ Mạc: "Nghệ Nghệ, cô có cách sao?"

Lâm Nghệ đi tới gần một cái cây: "Kỳ thực rất đơn giản, mọi người xem bóng của bốn cái cây này, chờ tới 12 giờ......."

Khi cô ả đang chuẩn bị đĩnh đạc khoe khoang thể hiện nói ra.

Đột nhiên một tiếng cạch truyền tới.

Cảnh Vân Trăn nắm lấy cái khóa sắt kia, kéo mạnh một cái.

Vòng xích cư nhiên trực tiếp bị chặt đứt.

???

Cổ Mạc: "Fuck, mở như vậy à?!"

Tằng Hi: "Cảnh ca, anh thật lợi hại!"

"Hừ, chỉ là một cái khóa nhỏ nhoi mà thôi....." Cảnh Vân Trăn ra vẻ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy một tầm mắt bắn tới, hắn quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt đầy sát khí của đạo diễn.

"......"

Giọng nói từ bên ngoài: "Đạo diễn, bình tĩnh!"

"Đạo diễn, giết người là phạm pháp!"

[ Ha ha ha ha ha!! ]

[ Ha ha ha ha, cứu mạng, Cảnh ca thật là ha ha ha!! ]

[ Sức lực của Cảnh Vân Trăn có chút lớn quá mức rồi nhỉ!! ]

[Trước kia tôi có nghe đồn anh ấy xuất thân từ trường quân đội, phục vụ 6 năm trong quân đội, còn nhận được huân chương Hắc Long, lúc trước anh ấy lui khỏi giới là bởi vì việc này.]

[Đệch, thật hay giả? Quá mạnh rồi!]

Tốt, kế hoạch đạo diễn tỉ mỉ lại bị Cảnh Vân Trăn trực tiếp dùng bạo lực phá bỏ.

Đồng thời bị phá bỏ còn có Lâm Nghệ.

"Tôi......" Cô ả khó khăn lắm mới thu hút được toàn trường, còn chưa kịp phát huy, đã bị Cảnh Vân Trăn trực tiếp cắt đứt.

Mẹ nó! Sao cứ luôn có người phá hỏng chuyện tốt của cô vậy nhỉ?! Lâm Nghệ tức đến ngứa răng.

Cảnh cửa thứ nhất được mở ra, cảnh tượng bên trong đã hoàn toàn không giống như lúc Cảnh Vân Trăn trèo tường tiến vào lần trước, hiển nhiên đã được bố trí lại một lần nữa.

"Đi, mau đi tìm manh mối!"

Các khách mời lập tức tiến vào các phòng tìm kiếm manh mối.

Lâm Nghệ cố ý đợi một lát, khi thấy bọn họ đều không tìm thấy mới ra tay.

"Tôi tìm được rồi! Mau tới đây! Nơi này có một ám cách!"

"Oa, cư nhiên giấu ở gầm ghế dựa, đúng là bọn trộm cướp!"

"Nghệ Nghệ, cô thật tỉ mỉ nha!"

"Thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng tìm được rồi."

"Nhưng còn cần chìa khóa."

Phần tư liệu mà người đại diện đưa cho Lâm Nghệ là lưu trình hướng dẫn tất cả trò chơi hôm nay, bởi vì khá nhiều chữ, hơn nữa thời gian vội vàng, cho nên Lâm Nghệ chỉ qua loa xem một lần, nhớ đại khái, tập trung ghi nhớ một vài cơ quan mấu chốt.

Nhưng loại tiểu phân đoạn như chìa khóa này lại không nhớ rõ ở chỗ nào.

Nhưng phòng khách chỉ rộng chừng này, muốn tìm chắc chắn cũng không khó.

"Mau, mau tìm xem."

Khi một đám người đang lục tung phòng khách.

Úc Khải đã tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, còn thuận tay bốc hạt dưa trên mặt bàn lên cắn.

Bị Lâm Nghệ thấy: "Này, Úc Khải, sao cậu lại lười biếng như vậy? Hiện tại mọi người đều đang tìm đồ, cậu không biết xấu hổ không làm gì hết mà đòi chia sẻ thành quả thắng lợi với mọi người sao?"

Dù sao hiện tại bọn họ có thể nói đã xé rách da mặt, Lâm Nghệ cũng không giả vờ giả vịt bên ngoài hài hòa gì đó nữa, đương nhiên phải bắt lấy cơ hội hung hăng khiển trách một phen, dùng dư luận đả kích cậu.

[Đúng vậy, cái tên Úc Khải này vẫn luôn lười biếng, vừa rồi mọi người đều phá giả mật mã, chỉ có một mình cậu ta ở bên cạnh ăn kẹo hồ lô ngào đường.]

[Lúc trước cũng vậy, trong lúc tất cả mọi người nỗ lực, chỉ có mình cậu ta ở đó ngủ.]

[Đoàn đội phiền nhất là có loại người như này!]

Trong lúc bình luận của đám antifan đang điên cuồng khiển trách Úc Khải.

Thanh niên đột nhiên a một tiếng.

Cậu với tay vào đĩa hạt dưa bớimột chút, sau đó lấy ra một cái.....một cái chìa khóa rực rỡ ánh vàng bên trong.

"Ừm, là muốn tìm cái này sao?"

"Cậu......"

Lâm Nghệ và bình luận vừa rồi còn đang điên cuồng phát ra lập tức đồng thời sững lại.

Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Cảnh Vân Trăn cầm lấy chìa khóa trong tay Úc Khải, cắm vào ám cách, thật đúng là mở được!

Ai có thể ngờ, bọn cướp cư nhiên lại giấu chìa khóa trong đĩa hạt dưa chứ? Nếu không phải Úc Khải ở đằng kia cắn hạt dưa, thì không chừng trong một chốc lát thật đúng là không phát hiện ra được.

[ Ha ha ha ha!! ]

[ Sự thật chứng minh, thiết lập Âu hoàng của Úc bảo vĩnh viễn không sụp đổ! ]

[ Ăn hạt dưa cũng có thể ăn ra chìa khóa hệ liệt! ]

[ Cười như điên rồi ha ha ha! ]

Lâm Nghệ cũng không ngờ như này mà cũng khiến cái tên này mèo mù vớ được cá rán!

Nhưng đây chỉ là một tai nạn nhỏ thôi.

Kế tiếp trộm mộ đoạt bảo mới là vở kịch lớn, cô đã nhớ kỹ toàn bộ những bộ phận cơ quan mấu chốt đó rồi.

Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ phải kinh ngạc cảm thán vì "trí tuệ" của cô! Tất cả mọi người sẽ đuổi theo bước chân của cô, cầu cô mang bay, cô chính là nhân vật chính của hôm nay!

Úc Khải đừng hòng đoạt màn ảnh được nữa!

Bên này, Cảnh Vân Trăn mới vừa bắt được bản đồ, còn chưa kịp mở ra, bên ngoài đã truyền tới tiếng nói chuyện của người xa lạ.

"Lão đại, hôm nay thu hoạch không tồi nhỉ?"

"Phải mấy nghìn lượng ấy chứ nhỉ?"

"Hả, sao cửa lại mở?"

"Ai, ai ở bên trong?!"

Là bọn cướp đã trở lại!

"Chết tiệt, chạy mau!"

Đám người vội vã chạy đi.

Đừng thấy ngày thường một đám thật sự văn nhã, một khi gặp phải nguy hiểm, mỗi người đều chạy còn nhanh hơn bay.

Thậm chí Cảnh Vân Trăn còn kéo Úc Khải chạy đi đầu tiên, lật cửa sổ đạp cửa sau liền mạch lưu loát.

Chỉ có Lâm Nghệ dừng ở cuối cùng.

Gấp đến độ hô to: "Đợi tôi với! Mọi người đợi tôi với! Đừng chạy nhanh như vậy!"

Cũng không phải cô không muốn chạy nhanh, chủ yếu là vì quần áo quá mức hoa lệ vướng víu, hơn nữa lúc trước ngón chân sưng đỏ, bước chân căn bản không đi nhanh được.

Cuối cùng thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời, vẫn là NPC cường đạo đỡ cô ả lên, nhưng ngay sau đó cô ả đã bị cường đạo bắt lại.

"Nghệ Nghệ!"

"Các ngươi thả cô ấy ra!"

Lúc này các khách mời đã chạy ra thật xa mới nhận ra thiếu một người, trở về muốn cứu cô ả.

Cường đạo tỏ vẻ, muốn cứu cô ta?

Được thôi.

Cần phải giao tiền chuộc, 10.000 nén bạc!

Nếu không bọn họ sẽ không thả người.

"Nghệ Nghệ, cô chờ nhé, chờ chúng tôi đi mộ cổ thám hiểm về liền cứu cô ra."

"Nghệ Nghệ, kiên trì nhé, nhất định chúng tôi sẽ cứu cô!"

"Đúng vậy, Nghệ Nghệ, cô phải tin tưởng bọn tôi, chúng tôi kiếm được tiền nhất định sẽ quay lại cứu cô!"

Kỳ thực theo kịch bản ban đầu không có phân đoạn này, nhưng bởi vì Cảnh Vân Trăn bạo lực hủy cửa vào cùng Úc Khải chó ngáp phải ruồi, khiến cảm giác kích thích hoàn toàn không còn.

Cho nên đạo diễn lâm thời thêm cái cốt truyện này vào.

Bắt được người nào hay người nấy.

Cả 10.000 nén bạc đấy!

Đừng hỏi có muốn cứu hay không, phải hỏi bọn họ có cứu nổi hay không, dù sao mọi người có chung tất cả tiền vào với nhau cũng không nhiều được như vậy.

Cho nên Lâm Nghệ hiện tại xác định vững chắc là không thoát ra được.

Cô ả không thể tham gia quá trình trộm mộ buổi chiều.

Xem hướng dẫn công toi! Kế hoạch biểu hiện một phen của cô ả cũng không còn!

Giờ phút này, sắc mặt Lâm Nghệ khó coi tới cực điểm!

[Thương Nghệ Nghệ quá!]

[Đám đàn ông này thật là.....biết rõ chân cô ấy bị thương, thế mà cũng không có ai quay lại giúp cô ấy! Đặc biệt là Cảnh Vân Trăn, còn nói cái gì mà đặc biệt chiếu cố, không có đạo đức!]

Vốn dĩ không đề cập tới Cảnh Vân Trăn thì không sao, nhưng đã chửi tới tận mặt rồi, fan của Cảnh Vân Trăn còn có thể nhịn được sao?

[ Xứng đáng! Ai bảo cô ta mặc thành như vậy? Không thấy Hàn Tinh và Tằng Hi đều đổi sang quần áo bình thường sao?]

[Õng ẹo như vậy thì đừng tới tham gia tống nghệ được chứ? Dựa vào đâu cứ nhất định phải nhường cô ta? Đều là con gái, Hàn Tinh và Tằng Hi người ta có oán giận gì không?]

[Đúng vậy, Hàn Tinh và Tằng Hi vẫn luôn tự lực cánh sinh đấy thôi?]

[Mọi người miệng hạ lưu tình, dù sao cũng là tham gia chương trình, nữ minh tinh vẻ ngoài xinh đẹp có tay nải là rất bình thường đúng không.]

Lâm Nghệ bị bắt, đám người một giây trước còn nói nhất định sẽ quay lại cứu cô ả còn chưa đi tới sườn núi đã bắt đầu mở ra đại chiến cướp đoạt bản đồ, tất cả đều muốn độc chiếm kho báu ở mộ cổ!

"Cảnh ca, cậu không thể như vậy, cậu mau giao bản đồ ra đây!"

"Không giao, cửa là do tôi mở ra, chẳng lẽ không nên thuộc về tôi sao?"

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói sao, vừa rồi cường đạo vừa xuất hiện thì cậu là người chạy nhanh nhất đấy được không?"

"Đúng vậy, vừa rồi toàn dựa vào tôi và chị Hàn ngăn cản cường đạo! Nếu không anh cũng bị bắt đi rồi!"

"Không thể nào, cường đạo sao có thể chạy nhanh bằng tôi được chứ?"

"Cảnh ca, anh như vậy là không đúng!"

Khi năm người đang vì một tấm bản đồ mà tranh đoạt tới khí thế ngất trời.

Úc Khải lại ẩn thân, cậu tìm một chỗ sạch sẽ ở sườn núi nhỏ phía dưới ngồi xuống, tay với vào túi tiền, lấy hạt dưa ra cắn.

Đừng hỏi, hỏi chính là mới đóng gói từ trong hang ổ cường đạo ra.

Quay phim hỏi cậu: "Cậu không đi cướp à?"

Úc Khải: "Không cướp, tôi chờ ăn cơm."

Quay phim: "Vậy buổi chiều cậu có đi thám hiểm đoạt kho báu không?"

Úc Khải: "Không đi, tôi muốn ngủ trưa."

[ Ha ha ha! Úc bảo thật sự quá ngọt quá đáng yêu, ha ha ha ha, một dòng nước trong của giới tống nghệ!]

[Úc bảo lại trộm lười biếng.jpg]

[ Úc Khải: các ngươi cứ đoạt đi, nếu ta động thì coi như ta thua!]

Nắm người trên sườn núi từ đấu khẩu qua lại rất nhanh thăng cấp thành ra tay cướp đoạt, nhưng sức chiến đấu của Cảnh Vân Trăn quá mạnh, bốn người vây công nhưng vẫn thiếu chút nữa để hắn trốn thoát, cuối cũng không biết là ai bắt được bản đồ, kết quả tay vung lên, tấm bản đồ cuộn trong ống cứng trực tiếp bay ra ngoài.

Vì thế trong lúc Úc Khải đang cắn hạt dưa đến ngon lành, ống đựng bản đồ bụp một cái từ trên trời rơi xuống trước mặt cậu.

Cậu nhặt lên còn chưa kịp nhìn là thứ gì, liền thấy năm người như lang như hổ chạy như điên về phía cậu.

???

Úc Tiểu Khải sợ tới mức hạt dưa đều bỏ trực tiếp đứng lên.

"Người mới! Đưa bản đồ cho tôi!"

"Không! Không được cho cậu ta! Em trai Úc Khải, cậu đừng để ý tới cậu ta! Cậu ta là đồ gian thương!"

"Anh ta muốn độc chiếm tất cả kho báu!"

"Em trai Úc, hôm qua chị mời em ăn khoai nướng, đưa bản đồ cho chị đi."

"Đừng để ý tới cô ấy, đưa bản đồ cho bọn tôi." Không biết từ khi nào Tằng Hi và Cổ Mạc đã kết thành đồng minh, gắt gao bắt lấy Cảnh Vân Trăn: "Em trai Úc, mau đem bản đồ cho bọn tôi, tiền ba người chúng ta kiếm được thì chia đều!"

Úc Khải:???

[Ha ha ha ha, nhìn thằng bé ngơ ngác kìa.]

[Đây là cái tràng Tu La thế kỷ gì vậy ha ha ha!]

[À ha, tiểu đệ của Cảnh ca sắp bị người bắt cóc!]

"Khoan đã!" Tô Minh Hiên kêu lên: "Chúng ta tranh đoạt như vậy cũng không phải cách, vẫn là cùng nhau làm đi."

"Được." Cảnh Vân Trăn miệng thì đáp ứng, tay thì lại vươn ra lấy bản đồ trên tay Úc Khải.

Tô Minh Hiên lập tức bắt lấy hắn: "Không được, không được, tấm bản đồ này không ai được cầm, chỉ cho Úc Khải cầm, cậu ấy an toàn nhất."

"Đúng vậy, tôi và mọi người, các vị có mặt ở đây tôi chỉ tin Úc Khải."

"Tôi đồng ý, để Úc Khải bảo quản!"

"Đồng ý!"

"Em trai Tiểu Úc, hiện tại em xem bản đồ đi, mộ cổ ở đâu, sau đó mang năm người bọn anh cùng đi qua đó."

Úc Khải:?

Tuy vậy nhưng mà.

Úc Khải: "Em đói lắm, chúng ta có thể ăn cơm trưa rồi mới đi có được không?"

"Lúc này mới mấy giờ, người trẻ tuổi, sao cậu lại như vậy chứ? Kho báu còn đang vẫy tay gọi chúng ta kìa! Giàu lên trong một đêm không phải mộng!"

"Đúng vậy! Không phải chúng ta mới rời giường sao?"

Úc Khải nhỏ giọng tủi thân: "Nhưng mà em thật sự rất đói.....buổi tối ngủ không ngon, cơm sáng không ăn no, mới vừa rồi còn bị đuổi chạy......"

[A a a, cho cậu ấy ăn đi! Cho cậu ấy ăn đi!]

[Trời ơi, đáng yêu muốn chết, Úc bảo thật đáng yêu mà!! Ha ha ha!! ]

[ Ha ha ha ha! Cười chết ta, một người chỉ có một lòng ăn cơm! ]

"Ăn ăn ăn!" Cảnh Vân Trăn không nghe nổi nữa: "Cái gì mà ăn không ngon ngủ không yên, anh đây cũng không ngược đãi cậu."

"Em trai Úc, đừng quan tâm tới anh ta, chị mời em ăn cơm, em muốn gì nào?"

"Không không không, anh mời chú ăn."

"Các người như này quá không thành ý, tôi trực tiếp nấu cơm cho cậu, tôi nấu cơm rất ngon, không tin cậu cứ hỏi người đại diện của tôi, cô ấy thường xuyên tới nhà tôi cọ cơm, đúng không?"

Bọn họ sợ có người chiếm Úc Khải làm của riêng, đặc biệt là cái tên họ Cảnh từng có rất nhiều tiền án tiền sự nào đó.

Không có ai yên tâm để hắn tiếp xúc riêng với Úc Khải, phải trông coi thật chặt.

Vì thế cuối cùng liền thành —— bên trái Cảnh Vân Trăn, Tô Minh Hiên, bên phải Cổ Mạc, Hàn Tình, Tằng Hi.

Úc Khải ôm bản đồ, đi chính giữa hai người đàn ông.

Mỗi người đều ( o-o) người kia.

Xếp thành một hàng, hiện trường rất long trọng.

[Ha ha ha, ta thật sự cười như điên rồi! ]

[Đội hình quá phô trương rồi ha ha ha! ]

[Úc Khải, một chàng trai được các vị lão đại trong giới cưng chiều?]

Đêm đó, đoạn trailer một hàng người này vừa tung ra lại lên hot search!