Lúc này Úc Khải đã ở trong đoàn phim được hai tuần.
Lúc trước điểm nhân khí của cậu đột phá 3 triệu, hệ thống lại lần nữa thăng cấp, lần này đổi mới ba loại công nghệ cao.
Loại thứ nhất, "Máy tính bảng thông tin".
Được hệ thống giới thiệu như sau.
Thứ này tuy tên là Máy tính bảng, nhưng không giống như máy tính bảng ở hành tinh Bình Minh, nó là một chiếc nhẫn có thể chiếu hình ảnh, tùy tiện đặt ở đâu cũng có thể chiếu ra hình ảnh, hơn nữa có thể trực tiếp thao tác trên màn hình giả thuyết.
Trước mắt hành tinh Bình Minh đã có máy chiếu như vậy, cho nên bản thân công nghệ này không là gì cả.
Nhưng tin tức xuất hiện bên trong đã khiến người chấn động.
Tin tức về tất cả các đạo diễn lớn trên thế giới đều được cập nhật liên tục, kịch bản nào đang nhận người, tuyển người, khu vực, nhân vật, vai trò v.v, thậm chí ngay cả một vài kịch bản đang biên soạn, cũng như tiến độ thời gian và vị trí của đạo diễn cũng có.
Úc Khải: "......"
Úc Tiểu Khải vô cùng chờ mong về lần thăng cấp này phát ra giọng nói khinh thường: "Chỉ như vậy? Thứ này vô vị quá nhỉ?"
Tiểu hệ thống tức giận:【 Vấn đề đó chỉ là đối với cậu mà thôi!!! 】
Khinh thường ai chứ!
Bình thường các ký chủ khác phát triển đến hiện tại thì nam chính Úc Tinh Thần cũng đã rất hot rồi, cho nên nếu muốn vượt qua y thêm một bước, chắc chắn cần nhận được phim của đạo diễn lớn, hoặc là dựa vào người đề cử, hoặc là nghĩ cách tự tiến cử.
Có những tin tức này chẳng phải có thể chiếm được tiên cơ hay sao? Trước tiên chuẩn bị sẵn sàng mới có thể đề cao tỷ lệ thành công.
Dù sao đối thủ là nam chính của cuốn truyện, không cố gắng không được.
Tiểu hệ thống nhỏ giọng lầm bầm: 【 Cũng không phải ai đều giống cậu.....】
Lưng dựa quốc gia ba ba, muốn tiếp ai thì tiếp, là bọn họ chọn đạo diễn, chọn phim thích hợp với Úc Khải, chứ không phải đạo diễn chọn cậu.
Cho nên thứ này đối với cậu mà nói không có tác dụng gì.
Nhưng mặc kệ thế nào, cái máy thần kỳ này vì sao thu hoạch được những tin tức đó, cái nguyên lý này cũng vô cùng đáng để nghiên cứu, chẳng may nước Thiên Long nắm giữ được kỹ thuật này, vậy chẳng phải có thể giám sát động tác của nước địch bất cứ lúc nào sao?
So với công dụng đầu tiên, thì hai công dụng sau lại vô cùng trâu bò.
Cái thứ hai, "Y phục bay".
Đây là một bộ quần áo nhưng khác với nội y điều chỉnh nhiệt độ, theo lời hệ thống nói, quần áo này là bán trong suốt, nó có thể bọc kín toàn thân trừ đầu ra, sau đó người có thể "bay" lên.
Úc Khải:?
Úc Khải: "Bay? Như siêu nhân?"
Tiểu hệ thống tỏ vẻ:【 Không, không bay nhanh được như vậy, cũng không bay cao được như vậy, cùng lắm thì bay cao tầm mười mấy mét thôi, bởi vì vốn dùng để trợ giúp ký chủ đóng phim và khiêu vũ, dù sao Úc Tinh Thần cũng có bản lĩnh, muốn đấu với y, còn không phải thi triển chút kỹ năng huyễn khốc hay sao? 】
Úc Khải: "Nguyên lý như nào?"
Hệ thống:【Nói thì có chút phức tạp, nói tóm lại, nó có thể thay đổi lực hấp dẫn của hành tinh Bình Minh với cậu.】
Úc Khải: "......"
Đậu móe, thứ tuyệt diệu như vậy cư nhiên lấy để khiêu vũ đóng phim?!
Văn minh cao cấp các ngươi lại tùy hứng ở cấp độ mới như vậy sao!
Món thứ ba, "Cabin chữa bệnh".
Chỉ nhìn bề ngoài thì kích cỡ không khác cabin mô phỏng là mấy, nhưng cấu tạo bên trong lại hoàn toàn khác biệt, nghe nói chỉ cần nằm vào, cái máy này sẽ tự động rà quét, làm kiểm tra toàn thân.
Nhỏ thì cảm mạo phát sốt ho khan, nặng thì bệnh chó dại, u ác tính, bệnh tim, xuất huyết não, thậm chí là ung thư đều có thể chữa khỏi!
Cái này thực sự giống như trong phim công nghệ cao tương lai!
Sau khi những thông tin này được báo cáo lên, bên trên rất nhanh liền phản hồi —— đổi cabin chữa bệnh!
Nhưng khi tới tay, bọn họ mới phát hiện.
Thứ này được chế tạo riêng cho Úc Khải với tư cách là ký chủ, chỉ có cậu mới có thể sử dụng.
Nhưng mà, điều này cũng không cản trở các nhân viên nghiên cứu làm nghiên cứu!
Dù sao đồ vật bày ở đây, sớm hay muộn cũng có thể công phá nó.
Hơn nữa tương lai còn có bản vẽ thiết kế.
Chờ nắm được kỹ thuật này, trên thế giới này sẽ không còn căn bệnh nào không thể chữa khỏi được nữa, mỗi người đều có thể có được một thân thể khỏe mạnh, không cần bị ốm đau tra tấn.
Thứ này vừa xuất hiện, các nhân viên nghiên cứu đều vô cùng kích động, hô to nhân loại được cứu rồi.
Lại nói, trang phục dựa theo nội y điều chỉnh nhiệt độ chế tạo ra cho các chiến sĩ PCCC và chiến sĩ biên phòng lúc trước đều được phân phát cho các cục phòng cháy và bộ đội biên phòng cả nước.
Trong một trận hỏa hoạn tuần trước đã cứu được tính mạng của một chiến sĩ PCCC và một đứa bé trai.
Lúc ấy đứa bé trai bị nhốt ở trong phòng, chiến sĩ PCCC vọt vào, bế đứa bé chuẩn bị rời đi, phòng bếp bên cạnh liền nổ, hỏa thế đột nhiên tăng mạnh, đó là một ngôi nhà tự xây kiểu cũ, phòng khách đều sập.
Đồng đội cầm súng bắn nước chi viện đứng chắn ở bên ngoài.
Cũng may còn có một cánh cửa có thể thoát ra, thời khắc mấu chốt, chiến sĩ PCCC chỉ có thể cắn răng gắt gao ôm chặt lấy đứa bé, bất chấp tất cả trực tiếp từ trong liệt hỏa hừng hực thiêu đốt xông ra ngoài.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả người sẽ bị lửa đốt cháy, kết quả kỳ tích xuất hiện, cư nhiên không hề hấn gì!
Không chỉ hắn không hề hấn gì, mà ngay cả đứa bé được ôm trong lòng cũng lông tóc vô thương, chỉ bị cháy một chút tóc.
Đường Hân Nhiên nói: "Lúc ấy với hỏa thế như vậy, nếu là trước kia, chắc chắn sẽ bị bỏng nghiêm trọng, cho nên quần áo cậu nộp lên thật đúng là lập công lớn!"
Úc Khải đọc xong tin tức này, khóe miệng khỏi khỏi nhếch lên: "Đúng rồi, chị Hân, tiền cát xê tham gia chương trình của em lần này là bao nhiêu? Cũng quyên góp toàn bộ cho viện nghiên cứu khoa học đi."
Làm nhiều loại quần áo này thêm một chút, tốt nhất đảm bảo mỗi một chiến sĩ PCCC và chiến sĩ biên phòng đều có thể mỗi người một bộ!
Đường Hân Nhiên cười cười: "Không cần, sao có thể để cậu quyên tiền mãi, lần triển lãm khoa học công nghệ của chúng ta lần này kiếm được rất nhiều, chỉ mỗi xe thay đổi màu sắc cũng không ít đơn đặt hàng, còn có rất nhiều công ty ở Tây đại lục muốn hợp tác với chúng ta, hiện tại kinh phí rất đủ."
Hơn nữa hai loại kem tạo ra lúc trước cũng càng nổi tiếng, hiện tại thành sản phẩm đứng đầu trong nước, luôn trong tình trạng hết hàng, đơn đặt hàng đều xếp đến tận sang năm rồi, những anti-fan khinh thường hàng nội địa mắng Úc Khải đại diện cho mấy sản phẩm ba không hiện tại đều thật thơm, chỉ hối hận lúc trước không mua sớm một chút, hiện tại quỳ xuống van xin được mua cũng không được!
Còn có một vài lưu học sinh người nước ngoài ở Thiên Long, vốn cũng khinh thường sản phẩm nội địa Thiên Long, kết quả vô tình dùng của bạn cùng phòng hoặc bạn bè, lập tức kinh ngạc không thôi, gia nhập hàng ngũ cho dù phải quỳ xuống van xin cũng muốn mua.
688 cũng muốn mua!
Còn có một vài công ty nước ngoài sau khi biết cũng chạy tới đặt hàng, chị Trần không nhanh không chậm xếp toàn bộ các đơn đặt hàng đó xuống sau cùng.
Chị Trần vừa hóa trang cho cậu vừa nói: "A, Tiểu Khải, cậu không biết, trước kia khi chị ở nước ngoài du học, đám người nước ngoài đó luôn xa lánh người Đông đại lục chúng ta, coi thường đồ trang điểm và kỹ thuật của chúng ta."
"Nói thứ chị dùng đều là rác rưởi, nói chị kém cỏi, chị kém cỏi ở đâu? Không phải chị vẫn đoạt giải sao?"
"Tiểu Khải, chị nói cho em, một đồng nghiệp của chị trước kia, làm chuyên viên trang điểm ở Tây đại lục, rõ ràng cũng là người Thiên Long, nhưng lại khinh thường hàng nội, hiện tại muốn mua đồ trang điểm của công ty chúng ta, còn muốn đi cửa sau từ chỗ chị? Nằm đấy mà mơ!"
Úc Tiểu Khải vỗ tay, thật là sướng lây!
"Được rồi, đi thôi." Chị Trần thu lại phấn nền: "Hôm nay cậu có năm cảnh phải quay, phải vất vả một chút."
"Không sao, em cũng quen rồi." Úc Khải đứng lên vươn vai: "Vẫn tốt hơn đóng phim cổ trang."
Lúc trước làm tóc mặc quần áo đều mất nửa ngày, hiện tại đóng phim hiện đại chỉ cần trang điểm thay bộ quần áo là được.
Bộ phim lần này Úc Khải đóng là một bộ phim về chủ đề Esports rất nổi tiếng gần đây, có tên là《 Toàn chức nghiệp nam thần 》, kể về một đám người trẻ tuổi nhiệt tình yêu thích Esports và theo đuổi ước mơ.
Úc Khải là nam hai, một chàng trai lạnh lùng băng giá tuy không lớn tuổi, nhưng kỹ thuật chơi game lại kinh người.
Cùng với nam chính không đánh không quen nhau trong trò chơi, mới đầu đối chọi gay gắt, nhìn nhau không thuận mắt, gặp mặt liền đấu võ mồm, vài lần thiếu chút nữa đánh nhau.
Sau đó lại trở thành anh em tốt nhất, cùng nhau thi đấu.
Kịch bản này đã sửa chữa không ít vì Úc Khải, thêm rất nhiều suất diễn cho cậu, cho nên nói là nam hai, kỳ thực có thể coi là song nam chủ.
Tính cách của nam hai kỳ thực khác biệt rất lớn với tính cách của Úc Khải, nếu là lúc trước chắc chắn cậu sẽ diễn không tốt.
Nhưng hiện tại đã khác, hiện tại cậu đã là cá mặn plus!
Cân nhắc cực kỳ đúng chỗ!
Úc Khải nhìn anh chàng đẹp trai lạnh lùng đeo tai nghe cầm ván trượt trong gương, đột nhiên rất Cảnh Vân Trăn mà cảm thán một câu: "Hôm nay lại là một ngày bị mình soái tỉnh."
Chị Trần: "Phốc, còn không đúng sao? Nam chính đều là của nữ chính, nam hai mới là của mọi người."
Cá mặn plus đẹp trai tỏa sáng ưỡn ngực ngẩng đầu xuất phát tới phim trường!
Sau đó rất nhanh cá mặn plus liền không hung hăng được nữa, cậu và một nhân vật phụ có một cảnh diễn chạy, lúc đầu là điều chỉnh vị trí camera, lúc sau là vị vai phụ kia nói sai mấy lần lời thoại, vì thế cậu chạy tới chạy lui hơn 20 lần, tuy khoảng cách không dài, nhưng vẫn chạy mãi như vậy, còn ở dưới ánh nắng mặt trời, mệt Die.
Chờ quay xong cảnh này, cả người Úc Khải toàn mồ hôi, không đứng nổi: "Đạo diễn, tôi không làm được nữa, cho tôi nghỉ một lát.....10 phút là được."
"Được, vậy chúng tôi quay cảnh khác trước, cậu nghỉ nửa tiếng, để Tạ Diễn bọn họ quay."
Nghe được lời này, Úc Khải thở phào nhẹ nhõm, an ổn nằm trên ghế của cậu, hay tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm lại.
Đúng lúc này, có hai thứ gì đó mát lạnh dán lên hai bên cổ cậu.
Úc Khải nghe thấy tiếng người kinh hô xung quanh, nhưng cậu không để ý.
"Cảm ơn anh Đông."
Anh Đông là trợ lý của Úc Khải.
Quả nhiên, thoải mái hơn nhiều.
Úc Khải nằm một lúc lâu, cảm thấy có chút đói bụng, liền hỏi: "Anh Đông, có thể lấy chút đồ ăn cho em không."
Một bàn tay đắp túi chườm đá cho cậu rời đi, Úc Khải nâng tay chờ đối phương đưa đồ ăn tới, kết quả tay thì không cầm được gì, nhưng bên môi nhiều thêm một thứ gì đó mềm mại.
Úc Khải còn chưa nhận ra, chiếc kẹo mềm kia đã bị nhét vào trong miệng.
Ngọt ngào mềm mại tan ra trong miệng.
Là kẹo dẻo hương vị dâu tây.
Úc Khải hơi sửng sốt, mở to mắt, đối diện là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, Cảnh Vân Trăn tháo khẩu trang ra, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, mỉm cười hỏi cậu: "Tiểu cá mặn, có ngọt không?"
Bên cạnh lại truyền tới tiếng kinh hô của các diễn viên quần chúng.
"Oa, đúng là Cảnh Vân Trăn rồi!!"
"Anh ấy đẹp trai quá!!"
"Trời ơi, Cảnh Vân Trăn ngoài đời cũng quá đẹp trai rồi! Chiều cao này tuyệt vời quá!"
"Vì sao anh ấy lại tới đoàn phim của chúng ta?"
Úc Khải cũng có chút kinh ngạc: "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Tới thăm ban mà. Làm sao, không muốn để tôi tới gặp cậu à?"
"Không, chỉ là anh không có việc gì sao....." Úc Khải nhớ lúc trước hắn từng nói hai tuần tới có rất nhiều việc, cực kỳ bận.
Cảnh Vân Trăn trả lời: "Có việc."
Nhưng nào có quan trọng bằng việc quyến rũ tiểu cá mặn chứ!
Quyến rũ tiểu cá mặn mới là quan trọng nhất!
Từ sau chương trình tống nghệ kia, Tư Nhân liền giống như con ruồi dính lấy cậu, nói ra cũng khéo, lần này y ở đoàn phim bên cạnh, không có việc gì liền tới đây tìm Úc Khải chơi.
Còn đưa cái gì mà bánh quy handmade, kẹo handmade, lúc trước lễ Giáng Sinh còn đưa chocolate handmade nữa!
Tư Nhân hạ quyết tâm phải ôm chặt đùi cá mặn Úc Khải, chờ cậu ngày sau thành lão đại, y chính là đàn em số một.
Này cmn!!!
Sau khi Cảnh Vân Trăn nhìn thấy trên Weibo, tức tới mức ngay lập tức vọt vào siêu thoại điên cuồng gào thét: "Chân cua cút!! CP Kình Ngư mới là thật"!
Hơn nữa không chỉ Tư Nhân, Nhan Kỳ Thụy và Đàm Hoành Thâm cũng thường xuyên nhắn tin cho Úc Khải, muốn mời cậu hợp tác.
Hợp tác cái gì! Đây là một đám gay quỷ kế đa đoan!
Sợ tiểu cá mặn của hắn bị bắt cóc, Cảnh Vân Trăn không khỏi giám sát chặt chẽ một chút.
Cho nên cho dù hắn bận đến chết cũng phải rút thời gian đến xem tiểu cá mặn của hắn!
"Nào, lại ăn hai viên." Cảnh Vân Trăn lại nhét mấy viên kẹo dẻo vào miệng Úc Khải.
Úc Khải nghe được tiếng "hiss~" ở phía sau truyền tới.
"Cảnh Vân Trăn cư nhiên tự tay đút đồ ăn cho Úc Khải!!"
"Chẳng lẽ trên mạng nói đều là thật!!"
"Bọn họ là một đôi?! A a a a a, ngọt chết tôi rồi!"
Cô gái à, cô chú ý hạ âm lượng xuống có được không!
"Khụ!" Úc Khải đột nhiên bị sặc kẹo dẻo.
"Đồ ngốc này, ăn kẹo cũng bị nghẹn cho được?" Cảnh Vân Trăn cầm ly nước cắm ống hút bên cạnh đưa qua đút cho Úc Khải.
"Em tự uống được." Úc Khải nhận lấy ly nước.
Cậu lo nếu Cảnh Vân Trăn tự tay đút nước cho mình, mấy cô gái phía sau lại không khống chế được âm lượng trực tiếp kêu ra.
Nói thế nào nhỉ, nếu là trước kia, Úc Khải sẽ không thèm để ý những lời này.
Giống như Cảnh Vân Trăn, cậu cũng biết sự tồn tại của fan CP, nhưng cũng không coi lời của các cô nói là thật.
Bởi vì giống như Cảnh Vân Trăn, cậu biết bọn họ chỉ là tình nghĩa anh em trong sáng.
Nhưng mà hiện tại ——
Cảnh Vân Trăn thấy cậu buông ly nước, lại hỏi: "Ăn nữa không?"
Úc Khải: "......Không ăn nữa."
"Mới ăn ba cái mà đã no rồi?" Cảnh Vân Trăn nhìn bụng Úc Khải, đột nhiên vươn tay ra sờ soạng một chút: "Tôi xem có no chưa nào.....á...phu nhân, nó đá ta!"
Úc Khải:???
Thần cmn nó đá ta! Đây là trò chơi hoa hòe lòe loẹt gì vậy?!
"A a a a a a!!"
Bởi vì một câu này của Cảnh Vân Trăn, các cô gái gặm CP ở phía sau hét lên chói tai!
Úc Tiểu Khải, Úc Tiểu Khải mặt đỏ tai hồng!!!
Cậu bắt lấy Cảnh Vân Trăn, tiến lại gần tai hắn vừa thẹn vừa giận nói: "Anh, anh làm gì vậy!"
Giọng nói mềm mại mang theo oán giận, giống như đang làm nũng.
Cảnh Vân Trăn mặt mang mỉm cười: "Chỉ đùa một chút thôi mà."
Người đàn ông đột nhiên thấy trên mũi cậu có chút bụi, vươn tay nhẹ nhàng lau một chút.
Mặt Úc Tiểu Khải càng đỏ hơn.
Vì thế Cảnh Vân Trăn nhân cơ hội gần sát, nghiêng mặt qua thấp giọng hỏi cậu: "Bây giờ không nói đùa nữa, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Úc Khải:......Anh nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải sát gần như vậy!
Anh không nghe thấy mấy cô gái phía sau sắp kêu đến khàn cả giọng rồi sao?!
Cảnh Vân Trăn vẫn không chịu rời đi: "Đồng ý với tôi, nếu không......"
Theo trực giác Úc Khải cảm thấy đối phương lại sắp nói ra lời nói kinh người, mau chóng ngắt lời hắn bằng câu thần chú: "Ăn ăn ăn!"
Như vậy còn tạm được.
Vì thế, Cảnh Vân Trăn lộ ra vẻ mặt vừa lòng siêu lớn tiếng: "Chúng ta nói tới đây thôi, buổi tối gặp lại, phu nhân."
"A a a a a a!!"
Mấy cô gái phía sau: Cảm ơn, đã quắn quéo lên tận trời rồi!
Hai tai Úc Khải nóng bừng: "....."
Cảnh! Lão! Cẩu!
Chắc chắn là cố ý!
......
Rất nhanh, nhoáng một cái bốn tháng liền trôi qua,《 Toàn chức nghiệp nam thần 》 đóng máy, tổ chức họp báo trước khi phát sóng.
Úc Khải là nam 2 đương nhiên cũng phải đi.
HIện trường có không ít fan và phóng viên.
Khi Úc Khải đang bận rộn ứng phó, cửa nhỏ phía bên phải đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.
"Úc Khải! Úc Khải!"
Mới đầu Úc Khải tưởng là fan khá điên cuồng, kết quả lại đột nhiên nghe được tiếng đối phương gọi là.
"Úc Khải! Mày lăn ra đây cho ông!"
Tiếp theo có tiếng la hét của phụ nữ và trẻ nhỏ: "Đúng là tạo nghiệt! Cả nhà chúng ta sao lại có thể nuôi ra loại người này!"
"Nuôi 17 năm! Kiếm được tiền liền mặc kệ chúng ta sống chết! Mọi người nhìn xem, em trai nó đều bệnh thành bộ dạng gì! Đứng cũng không nổi, sao lại có một người nhẫn tâm tàn nhẫn như vậy được?!"
Nghe thấy giọng nói này, một đám phóng viên trước mặt cũng sôi nổi chạy qua, chuẩn bị phỏng vấn thông tin trực tiếp.
Úc Khải:?
Cái quỷ gì?
Úc Khải: "Này lại là ai?"
Tiểu hệ thống:【 Cả nhà cha mẹ nuôi của cậu. 】
Úc Khải suy tư một lát, mới nhớ ra, à ~ nguyên chủ còn có cha mẹ nuôi.
"Ai da, cái thứ vô lương tâm này!" Hai vợ chồng kia ngồi dưới đất, một tay ôm con trai, một tay nện xuống mặt đất khóc rống lên.
"Tuy nói không phải con trai ruột của chúng tôi, nhưng nhà của chúng tôi chưa từng bạc đãi nó bao giờ! Cả nhà chúng tôi cũng không giàu có, nuôi một đứa trẻ vất vả biết bao nhiêu, em trai nó hiện tại bệnh sắp chết đến nơi, chỉ cần 500.000 là có thể cứu được, nó là người một tháng có thể kiếm được vài chục triệu, nhưng một phân tiền cũng không chịu cho! Đây là muốn ép chúng tôi phải chết!"
"Mọi người đều nhìn xem! Mọi người chụp lại đi!" Người đàn ông chỉ vào Úc Khải trên khán đài, cao giọng hô to: "Nó chính là kẻ giết người!!! Lòng dạ quá đen tối!!!"
Các phóng viên lũ lượt chen tới chụp ảnh.
"Xin hỏi lời các vị nói là thật sao?!"
"Úc Khải thật sự vứt bỏ các vị sao?"
Một vài fan phim truyền hình không rõ chân tướng cũng sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Trời ơi, bọn họ thật đáng thương!"
"Aiz, một đống tuổi, còn lăn lộn trên mặt đất, thật sự quá thảm."
Nghe tiếng người nghị luận xung quanh.
Úc Tinh Thần trốn trong đám đông cực kỳ vừa lòng nhìn mọi việc.
Y chờ ngày này rất lâu rồi.
Bốn tháng qua, y nghĩ mọi cách để kéo sự tình về phương hướng vốn có, nhưng đều thất bại.
Thẩm Dục không chịu nổi đả kích liên tiếp, hiện tại trở thành một phế nhân cả ngày say rượu, Đàm Hoành Thâm và Nhan Kỳ Thụy không để ý tới y, công ty trong nhà cũng đột nhiên xuống dốc không phanh, cá câu được trước kia thật ra cũng đầu tư cho y mấy bộ phim.
Nhưng cũng không có bọt nước gì.
Bởi vì mỗi lần, y vừa có hot search, Úc Khải bên kia sẽ áp y một đầu.
Cái gì mà # Cảnh Vân Trăn thăm ban Úc Khải #
# Cảnh Vân Trăn lại cùng Úc Khải đấu ảnh ở Weibo #
Khó khăn lắm Úc Tinh Thần mới tìm được cha mẹ nuôi của Úc Khải.
Tuy trước đây chưa gặp cha mẹ nuôi của cậu bao giờ, nhưng Úc Tinh Thần biết, cả nhà kia đều không phải người tốt lành gì.
Lúc trước mẹ Úc muốn chuyển hộ khẩu của Úc Khải về, cả nhà này rất khôn, vừa nhìn người nhà họ Úc ăn mặc không tồi, khóc hu hu ra vẻ luyến tiếc, kỳ thực là muốn tiền.
Đầu tiên là đòi 300.000, thấy đưa một cách sảng khoái, lập tức lại tăng giá đòi 500.000, 700.000, 1 triệu, cuối cùng cho bọn họ tận 5 triệu mới chịu thả người!
Vốn dĩ với mức độ tiêu dùng ở các thị trấn nhỏ như nơi bọn họ ở, 5 triệu có thể tiêu hơn nửa đời người.
Nhưng cả nhà này vừa có tiền liền không làm việc, nữ thích đánh bài, nam thích uống rượu, còn sinh đứa con trai lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, ba kẻ đều là đám người thích ăn ngon nhưng lười làm, ngắn ngủi ba năm, 5 triệu đã bị tiêu gần hết.
Bọn họ lại muốn tìm nhà họ Úc đòi tiền, còn may quản gia thông minh, nhìn ra cả nhà này là kẻ tham lam, không nói địa chỉ thật của nhà họ Úc cho bọn họ, cho nên bọn họ không tìm thấy người để tiếp tục đòi tiền.
Nếu không sẽ mãi không dứt.
Lúc trước y nói chuyện này cho Tư Nhân, là muốn để Tư Nhân đi tìm cha mẹ nuôi của Úc Khải, nói cho bọn họ Úc Khải ở đâu, để bọn họ tới tìm Úc Khải đòi tiền.
Kết quả ai biết cái tên Tư Nhân này tìm ra người, cư nhiên nửa đường quay lưng! Liền mặc kệ.
Cả nhà này cũng thật vô dụng, lăn lộn la lối khóc vóc ở Giải Trí Đỉnh Thịnh bị cảnh sát bắt nhốt mấy ngày, về sau cũng không dám đi tới công ty người ta làm loạn nữa, nhưng lại không tìm thấy Úc Khải đang ở đâu, cũng không biết hành trình của cậu.
Sau khi nhìn thấy sự phồn hoa của thành phố lớn lại càng không muốn đi, nữ vào sòng bạc, nam mỗi ngày ngâm mình ở hộp đêm, con trai cũng vậy, cả ngày ra vào tiệm nét quán bar.
Rất nhanh tiền Tư Nhân cho lại bị bọn họ tiêu hết, còn nợ một đống vay nặng lãi, một nhà ba người đều bị đánh tơi tả một trận, không thể không lẩn trốn.
Cho nên lúc này, khi Úc Tinh Thần tìm được cả nhà này, nói có thể giúp bọn họ tìm được Úc Khải, nhưng điều kiện là phải nghe theo sự sắp xếp của y, bọn họ hoan thiên hỉ địa đồng ý.
Trong mắt họ, tìm Úc Khải đòi tiền là thiên kinh địa nghĩa! Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo, bọn họ đã nuôi lớn cậu, xin chút tiền thì có gì sai?
Trước yêu cầu 500.000 trả vay nặng lãi, sau đó lại yêu cầu cậu mua cho bọn họ hai căn hộ, mỗi tháng đều cho bọn họ 200.000. Hiện tại Úc Khải hot như vậy, một tháng lấy mấy trăm nghìn ra chắc chắn không thành vấn đề nhỉ?
Nếu không cho, vậy bọn họ sẽ gây sự!
Cách gây sự này vẫn là Úc Tinh Thần dạy bọn họ.
Úc Tinh Thần biết chỉ để cả nhà này đi tìm Úc Khải gây sự là vô dụng, phải tìm một thời cơ thỏa đáng nhất.
Chính là hiện tại.
Hiện tại toàn trường đều là phóng viên, còn có một vài fan phim.
"Chỉ cần 500.000 là có thể cứu một tính mạng, thế mà cũng không cho, cũng quá đáng thương nhỉ?"
"Tuy không phải con ruột, nhưng dù sao cũng nuôi lớn cậu ta, không có ơn sinh thì cũng có ơn dưỡng, chậc chậc, không ngờ Úc Khải cư nhiên là loại người như này."
"Cả nhà này thoạt nhìn thật sự rất nghèo, giày còn rách, quá đáng thương."
Úc Tinh Thần không kìm được nhếch khóe miệng, y đã có thể tưởng tượng, ngày mai đề tài
# Úc Khải vứt bỏ cha mẹ nuôi# sẽ lên hot search.
Đúng lúc này.
Úc Khải hành động, cậu thuận tay cầm lấy micro bên cạnh, đứng trên sân khấu, bình tĩnh nói: "Các người tới rất đúng lúc, các người không tới, tôi cũng phải đi tìm các người."
Trong lòng cả nhà này đều cho rằng Úc Khải phải chịu thua, đang muốn cười, lại nghe thấy cậu nói.
"Các người chưa từng bạc đãi tôi? Tôi lên 5 tuổi đã bắt đầu làm việc nhà, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm cho cả nhà các người, các người vừa không hài lòng liền đánh tôi chửi tôi. Vốn dĩ tôi có cơ hội học cấp 3, với thành tích của tôi lúc ấy có thể được trúng tuyển miễn học phí, kết quả các người bắt tôi đi vào thành phố làm việc, mỗi tháng 2.000 tệ, chỉ để lại 200, còn lại đưa hết cho các người. Lúc ấy tôi 15 tuổi, cao có 1m76, nhưng cân nặng mới vừa 50kg, những việc này đều có thể tìm được nhân chứng. Còn con trai các người thì sao? Không dưới 100 đúng không?"
"Mặt khác, có lẽ các ngươi không biết nhỉ? Nước Thiên Long sắp ban hành 'Mua bán là cùng một tội' đối với 'tội bắt cóc mua bán trẻ em', hơn nữa cho dù là trước kia phạm tội, chỉ cần đương sự truy cứu cũng sẽ bị trừng phạt. Kẻ buôn người lúc trước đã bị bắt, gã đã thú nhận toàn bộ hành vi tội lỗi của mình, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực."
Úc Khải chém đinh chặt sắt nói: "Các người, một người cũng đừng nghĩ tới việc thoát được."