Edit: FioBùi Cảnh ngẩng đầu, tầm mắt bắt đầu rõ ràng.
Sương mù mênh mông, tuyết đầu mùa lờ mờ tan rã, hiện lên vẻ mặt như cười như không của người kia đang cúi mình xuống.
Con ngươi đỏ ngầu hồi nãy của Sở Quân Dự hoá thành nắng sớm của Vân Tiêu, ba búi tóc đen như tuyết, không phải ảo ảnh, không phải hư không, là người chân thật đứng trước mặt y.
Mắt Bùi Cảnh hoen mờ, há to miệng, lời nói lại nghẹn ứ trong cổ, không nói nên lời, trái tim cũng đang run rẩy — sư môn suy tàn thân hữu chết hết vừa nãy còn đang kiềm chế trong lòng, nảy sinh vô số đau đớn nhức nhối chằng chịt sâu thẳm trong tim.
Ấy vậy mà, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, đớn đau như hoá thành tro bụi.
Sở Quân Dự trông thấy, mỉm cười, thản nhiên hỏi: “Thế nên giờ em còn cần ta dỗ dành không?”
Bùi Cảnh nghiến răng, rầu rĩ não lòng, tiến lên một bước ôm chầm lấy hắn.
Sở Quân Dự ngây người.
Thiếu niên vùi đầu trong ngực hắn, hơi thở rất nhẹ, cả người đang run rẩy.
Rõ ràng có thể nhận thấy cảm xúc Bùi Cảnh không đúng lắm, Sở Quân Dự nhíu mày, đặt tay lên lưng y.
Bùi Cảnh thì thào: “Em xin lỗi.”
Sở Quân Dự nhìn xuống, lẳng lặng nhìn y.
Bùi Cảnh đau đớn sắp ngạt thở, run rẩy lên tiếng: “Em xin lỗi, em không biết đau đớn của người, em không biết quá khứ của người… Nếu biết sớm, em chắc chắn sẽ — ”
Sở Quân Dự khẽ cười một tiếng, nghe thấy câu này, biết ngay phải ngắt lời y.
“Không cần.”
Hắn giữ lấy bả vai Bùi Cảnh, nâng mặt y lên.
Bùi Cảnh hơi ngây ngốc nhìn hắn.
Ngón tay của Sở Quân Dự lau đi nước mắt vương trên hàng mi Bùi Cảnh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đượm vài phần dịu dàng, bình tĩnh nói: “Dù em biết từ sớm cũng chẳng thay đổi được gì. Thậm chí cả ta, cả em, cũng sẽ phiền lòng.”
Bùi Cảnh ngẩn ngơ.
Sở Quân Dự nói, “Một kiếp này, Quý Vô Ưu chưa hoá Ma, chưa từng phạm sai lầm, thậm chí sống chết liên quan đến thiên hạ — có khi em biết được nỗi hận của ta, ấy sẽ là cục diện chết chóc tình thế khó xử.”
Bùi Cảnh vô thức muốn phản bác, nhưng không biết nói thế nào.
“Bùi Ngự Chi,” Sở Quân Dự mỉm cười: “Em hoàn toàn không giống như ta, ta cũng đã quên mất tấm lòng ở tuổi này từ lâu rồi. Nhưng ta vẫn hiểu được em, hiểu rõ mọi thứ về em.”
Chân thành của em, dũng cảm của em, chính nghĩa trong lòng em.
Ta từng muốn phá huỷ những thứ này, thay đổi em.
Nhưng cuối cùng, lại là em thay đổi ta.
Những điều này không nói thành lời, lặng lẽ lướt trong tim.
Sở Quân Dự nói: “Giữa ta và em, thay vì nói là kiếp trước kiếp này, không bằng nói là hai người xa lạ, từng dùng một cái tên, cùng chung một đoạn ký ức mà thôi.”
Vẻ mặt của hắn lạnh nhạt xa xăm như mùa tuyết này ở Vân Tiêu, giọng nói lại rất đỗi dịu dàng: “Cho nên, quá khứ của ta, em không cần gánh vác, cũng đừng vì thế mà đau lòng. Hiểu không?”
Bùi Cảnh còn chưa thoát khỏi những thứ vừa rồi, máu chảy khắp mọi ngóc ngách trong tim, dùng tay lau sạch nước mắt, y nhắm mắt, rồi lại mở ra, một màu đỏ hoe, lạnh lùng đáp trả: “Hiểu cái quái gì.”
Sở Quân Dự trầm mặc nhìn y.
Bùi Cảnh hận đến đau răng, nói: “Chàng nghĩ rằng vì sao em khóc? Nhưng thứ này giống y như đúc những thứ em thấy trong phù đồ, nhưng khi ấy em chỉ xem nó như tâm ma, xem nó là ảo cảnh, thậm chí phỏng đoán, nếu đây là tương lai của mình, cũng chỉ có khổ sở, chỉ có tiếc hận.”
“Vì sao em khóc — chỉ vì đây là kiếp trước của em? Chàng cho rằng em đặt mình vào trong đó sao?”
Cái chết của sư tôn, cái chết của bạn tốt, sự lụn bại của tông môn, cùn mòn đâm vào người, nhưng cũng như thể không chân thực cách tháng ngày cùng với thời không mênh mông sương mù.
Có lẽ sâu thẳm trong y vẫn không hề tin tưởng, không tin tưởng bọn họ sẽ đi đến kết cục thê thảm như vậy, cho nên sau nỗi khổ sở tan nát cõi lòng chỉ thấy hư vô mờ mịt.
Con dao thực sự đâm vào tâm thất, thứ chân chính khiến y sụp đổ rơi lệ.
Bởi vừa nghĩ tới, đây là ký ức của Sở Quân Dự.
Bùi Cảnh: “Sở Quân Dự… Khổ sở của em, đổ vỡ của em, vẻn vẹn bởi em thích chàng.”
Y run giọng: “Bởi đây là quá khứ của chàng, lòng em đau.”
Sở Quân Dự ngây người, rất lâu sau đó, chợt bật cười thành tiếng.
Bùi Cảnh: “…” Y tức giận đó! Cảm thấy một lời thổ lộ chân tình lại thành chuyện hài hước trong tai Sở Quân Dự? Cười đã chưa?
Sở Quân Dự cũng thấy vẻ mặt y dữ tợn, bớt đi mấy phần, đổi đề tài khác, nói với Bùi Cảnh: “Qua cầu treo trước đi. Thiên Đạo chưa cho em thấy kết cục sau cùng sẽ không cho em rời đi.”
Quả nhiên đầu óc Bùi Cảnh bay đi theo hắn, kinh hồn bạt vía: “Kết cục sau cùng…?”
Sở Quân Dự đáp: “Ừ.”
Bùi Cảnh lại khó chịu: “Sau đó, chàng tỷ thí ở đỉnh Vấn Thiên với Quý Vô Ưu, thua rồi bị hắn phá hết linh căn rơi xuống địa ngục thật à?”
Sở Quân Dự nói: “Ừ, nhưng ta chưa chết, em đừng khổ sở.”
Bùi Cảnh từng thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy trong phù đồ một lần, lạnh buốt cả cõi lòng.
Tiếng gió thầm thì quanh thân, ngón tay đỡ lấy một bông tuyết, hắn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Hoá ra lúc ấy trông như thế này.”
Nhớ tới cảnh tượng hắn đau đớn khom người trước tảng đá đón khách, Bùi Cảnh lại đau lòng không biết thế nào mới phải, lo lắng nói: “Thật sự không phải lỗi của chàng đâu mà. Bắt đầu từ lúc Quý Vô Ưu vào Vân Tiêu, hắn hoá Ma đã định trước có kết cục này. Dây là kiếp nạn của chúng sinh, là kiếp nạn của thiên hạ, sai không bởi chàng. Vân Tiêu cũng không ai trách chàng, không phải chàng không bảo vệ được Vân Tiêu, không phải chàng dẫn sói vào nhà. Chàng không thu hắn làm đồ, hắn chịu chút ức hiếp ở ngoại phong hay bị Vân Tiêu đuổi ra chăng nữa cũng sẽ hận đến điên dại.”
“Thiên Đạo sáng tạo ra chúa tể Thiên Ma, luôn có đủ loại biện pháp khiến hắn thức tỉnh.”
Sở Quân Dự hơi hoảng hốt, “Không phải lỗi của ta…”
Bông tuyết ấy tan trên đầu ngón tay.
Trước kia thế giới sụp đổ, giác quan thất thường, tuyệt vọng đến mức thà rằng mình không xuất hiện trên thế giới này.
Oán hận sự bất lực của mình, căm hờn sự ngây thơ của mình, sự lụn bại của Vân Tiêu như tảng đá đè nặng trong lòng, hắn quỳ sụp trước đá xanh, tội nhân thiên cổ.
Mà qua đi ngàn năm, có người nói cho hắn biết, đây không phải lỗi của chàng.
Sở Quân Dự mỉm cười, mắt sánh ánh sáng, nói: “Chẳng trách em bảo sai chẳng bởi ta.”
Bùi Cảnh nói: “Lúc đầu em thấy cảnh này ở phù đồ đã muốn nói câu này với chàng rồi, không ngờ lại có cơ hội thật.”
Tâm Ma Thất ở phù đồ, nhìn thời niên thiếu phấn chấn của hắn chỉ còn lại hoang vu giá lạnh, tảng đá xanh tĩnh lặng như bia mộ vùi chôn quá khứ. Vẫn luôn muốn nói những câu này.
Tầm mắt của hắn chạm lên đôi mắt còn vương tơ máu chưa tan của y, mỉm cười, “Ừ, ta biết rồi, sai không bởi ta.”
Hắn thấp giọng, ghé vào lỗ tai y, thì thầm: “Nên phu nhân à, em đừng khó chịu.”
Bùi Cảnh: “…”
Đệch. Vì sao cảm thấy cuối cùng lại là Sở Quân Dự an ủi y?
Nhưng mà, “… Phu nhân?”
Sở Quân Dự hỏi lại: “Chẳng phải em mới làm lễ kết tóc với ta đấy thôi?”
Bùi Cảnh: “… Ừ đúng.”
Đi qua cầu treo là đỉnh Vấn Thiên. Đỉnh núi cao nhất trong thiên hạ, tranh đấu Vấn Thiên mỗi năm trăm năm, lần nào cũng gió tanh mưa máu, cả thế giới nhìn vào. Ngày hôm nay, không phải thời gian tranh đấu mở ra nhưng vẫn đông nghìn nghịt người, náo nhiệt có thể sánh với thời phồn thịnh nhất.
Vách núi dốc đứng, cây bách kỳ quái mọc thành bụi, chim bay không lọt đỉnh Vấn Thiên, bày ra vẻ uy nghiêm của nó với thế nhân giữa khoảnh nắng bạc. Đường núi Vấn Thiên phủ đầy tuyết, quá hẹp, hơi bất cẩn chút thôi sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, nhưng người vẫn chạy đến như vịt, nườm nượp không ngớt đi về phía này.
Bọn họ nói: “Ta vốn cho rằng Tử Dương đạo nhân hận Bùi Ngự Chi như vậy, chờ hắn ló đầu nhất định giết chết hắn, lột da lóc xương, không ngờ lại muốn Bùi Ngự Chi đến đỉnh Vấn Thiên đấu một trận với mình.”
“Này là sao chứ, một hồi phân cao thấp của đệ nhất Thiên Bảng lần trước với đệ nhất Thiên Bảng lần trước nữa?”
“Ha ha ha, không đơn giản vậy đâu. Ta thấy Tử Dương đạo nhân muốn làm nhục hắn trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ.”
“Tên tuổi của Bùi Ngự Chi trước kia nổi danh như thế nào. Ta nghĩ xem, mới ra đời đã vào Thiên Tiệm Phong chấn động cả một thời, sau đó một kiếm thành danh ở Vô Vọng Phong, sau đó đệ nhất Thiên Bảng vững danh hào người đứng đầu giới Tu Chân. Xem ra, Tử Dương đạo nhân chôn giấu nỗi hận cực sâu trong lòng, muốn Bùi Ngự Chi chịu nhục nhã ở nơi hắn từng kiêu ngạo nhất!”
“Ha ha, vậy đúng là trò khôi hài!”
Trong mắt ai nấy đều là vẻ đùa cợt xem vui. Biểu cảm điên dại, như thể ghen ghét kiềm chế thật lâu rốt cuộc cũng có chỗ xả.
Bùi Cảnh quay sang nhìn Sở Quân Dự, lại đối diện với đôi mắt trong lạnh của Sở Quân Dự.
Đầu óc Bùi Cảnh rất rối loạn, mở miệng, “Chàng đừng nghe.”
Sở Quân Dự bị lời an ủi vụng về của y chọc cười, đáp: “Ừ, ta không nghe.”
Oán hận và sát khí trên người hắn vơi đi rất nhiều, như thể tâm lặng như nước. Ở nơi Bùi Cảnh không nhìn thấy được, con ngươi đỏ ngòm rét lạnh, nhìn không thấy đáy.
Quăng giấy gói kẹo ra sau, thiếu niên áo trắng nói: “Đệ gấp gì chứ, nhìn ta đẹp trai là xong việc rồi.”
Trần Hư cũng ngượng thay y.
Giấy gói kẹo của y vừa khéo đập thẳng vào mặt Ngu Thanh Liên. Thiếu nữ đang bện hoa mình tiện tay hái lên chuông đột nhiên bị thứ gì đó nện vào mặt, không khí ngưng đọng trong nháy mắt.
Mà Tịch Vô Đoan cười lạnh một tiếng khi nghe rõ ràng lời y vừa nói: “Huynh đừng để chúng ta thấy huynh khóc là được.”
Bùi Cảnh còn muốn quay đầu đốp lại vài câu nhưng đã thấy một chiếc roi xé không vụt tới, khí thế hùng hổ doạ y nhảy dựng lên. Sau khi trông thấy vật chứng trên mặt Ngu Thanh Liên, Bùi Cảnh nuốt nước miếng, cười phá lên, bỏ Trần Hư lại rồi chạy mất. Y không sợ Ngu Thanh Liên, nhưng không trên cơ thì không dám chọc nàng. Bởi nàng là cáo trạng tinh. Y chạy lên trước trốn đến cạnh Ngộ Sinh, Ngộ Sinh buồn cười: “Huynh lại chọc ai?” Bùi Cảnh nói nhảm đầy miệng: “Chọc Ngu Thanh Liên, cái bà đó không nhìn nổi việc ta đẹp mắt hơn muội ấy cho nên muốn huỷ hoại dung nhan của ta.” Phượng Căng bên cạnh cười ầm lên: “Ngươi đẹp cái quần gì mà đẹp.”
Thế là y lại choảng nhau với Phượng Căng trên đường. Kiếm vút trời cao, chẳng lưu trên tuyết. Ngộ Sinh cũng cản không được, những người qua đường khác sợ đến ngu người.
Cược ta đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm.
Bùi Cảnh đang nghĩ, lần này thì sao, Bùi Ngự Chi đến đỉnh Vấn Thiên với tâm trạng gì?
Không dám nghĩ lại, vừa tưởng tượng thôi đã nhói cả lòng.
Đột nhiên may mắn, Sở Quân Dự xuất hiện ở thế giới này. Không để y không dám tiến về phía trước, không dám nhìn những chuyện tiếp theo.