Phong chủ Chung Nam Phong nói: “Trường Ngô đóng cửa tu dưỡng một thời gian rồi, ta cũng chưa gặp hắn lần nào.”
Bùi Cảnh gật đầu.
Phong chủ Chung Nam Phong: “Nếu sư huynh tới rồi, vậy ta khởi động trận pháp trước.”
“Được.”
Trận Khuy Linh vừa khởi động, tiếng xiềng xích rơi thẳng xuống nước từ trên đài cao vang rõ tiếng ầm ầm chấn động. Mà thân thể của chàng trai ngồi nhắm mắt ngủ say ở trung tâm trận pháp bỗng nhiên lắc lư, biến đỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Bùi Cảnh nhìn lên rồi lại nhìn xuống.
Trận Khuy Linh có thể móc ra những ký ức rõ nét nhất ẩn kín trong suy nghĩ của con người. Y nhìn thấy đệ tử kia cau mày, răng va vào nhau, tứ chi run rẩy — hiện ra loại trạng thái như rất nóng lại cũng như rất lạnh. Ngay sau đó, hư hoả phừng phừng dấy lên trên đài cao, lửa màu xanh quỷ dị, quay xung quanh đệ tử, thiêu đốt mặt mày cậu ta đến mức lạnh lẽo.
Bởi vì cánh tay bị xiềng xích giam cầm, cơ thể cậu ta không nhúc nhích được, cứ mãi co ro, mồ hôi lạnh túa đầy mặt mũi. Tuy cách rất xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng nỉ non của thiếu niên mê man trong cơn ác mộng, cậu ta rên rỉ: “Lửa… Lửa cháy thật lớn… Ta đau quá…”
Một mực lặp lại lửa và đau.
Trần Hư nói: “Ta chưa bao giờ trông thấy màu lửa này.”
Bùi Cảnh nói: “Dị hoả, màu lam hoặc xám trắng, có lẽ là Quỷ hoả. Còn màu xanh… Rất hiếm thấy.”
Lửa thiêu đốt linh hồn và thể xác của thiếu niên, cậu ta chìm trong mộng, cả người cong thành tư thế vặn vẹo.
Ngay tại lúc thế lửa bùng lớn, càng lúc càng mạnh — lửa lớn hừng hực thiêu đốt bầu trời, đột nhiên ngọn lửa biến hoá, hội tụ từ dưới lên trên, biến thành một con mắt khổng lồ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Mắt hình nửa vòng cung, tròng trắng mắt sạch sẽ, con ngươi cùng màu xanh với ngọn lửa này, con mắt không ánh sáng, âm u đầy chết chóc, lúc chợt nhìn sang có một loại ác liệt và lạnh lẽo đâm thẳng vào lòng người.
Mắt xanh ở trên biển lửa — khoảnh khắc nó xuất hiện, thiếu niên kia khàn giọng thét lên! “Á—!” Hai tay cậu ta ôm đầu, mười ngón tay cắm vào thật sâu trong tóc, rỉ cả máu ra.
Khuy Linh siết chặt đã khiến cậu ta suy sụp như thế, rốt cuộc đệ tử này đã nhìn thấy thứ gì khi còn sống?
Phong chủ Chung Nam Phong đè cơ quan của trận pháp xuống, xiềng xích chậm chạp di chuyển, hư hoả màu xanh cũng tản đi dọc thành đài cao. Mà sau khi ác mộng biến mất, ngón tay của đệ tử kia mới dần buông lỏng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ miên man.
Ra khỏi phòng tối.
Trần Hư nói: “Con mắt kia hơi quái lạ, ta luôn cảm thấy nó không phải mắt người, mắt người sẽ không dài như thế.”
Bùi Cảnh bảo: “Ô, đệ thông minh thật, cái này mà cũng phát hiện ra.”
Trần Hư mặc kệ y, nói tiếp suy đoán của bản thân: “Không giống mắt người, hình như là, giống mắt chim.”
Bùi Cảnh phì cười: “Đệ không cảm thấy nhìn rất quen à. Ta đang nghi chủ nhân của con mắt này là bà con xa với cái đồ hèn nhát trên Thiên Tiệm Phong kia kìa.”
Y vừa nhắc đến, Trần Hư lập tức xoay người: “Đúng! Chính là mắt chim! Yêu quái này là một con Điểu yêu ăn thịt người?!”
Bùi Cảnh như có điều suy nghĩ: “Chắc thế.”
Ra khỏi phòng tối, Bùi Cảnh nói chuyện với Phong chủ Chung Nam Phong.
Y hỏi: “Chung Nam Phong đã từng bốc cháy chưa?”
Phong chủ lắc đầu: “Chưa từng, mấy tháng nay ta vẫn luôn ở trong núi, nếu bốc cháy thì không thể nào lại không phát hiện ra được.”
Bùi Cảnh hơi ngừng lại, rồi hỏi tiếp: “Thân phận của đệ tử này ra sao?”
Phong chủ trầm ngâm một hồi mới chậm rãi đáp: “Sau khi hắn xảy ra chuyện thì ta mới đi điều tra thân phận của hắn. Đệ tử này tên là Ngọc Minh, trước khi vào Tiên môn là một công tử nhà giàu người phàm, nhưng tuổi tác quá lâu rồi, những chuyện cũ trước kia cũng không quan trọng. Hai trăm năm trước, hắn bái nhập Vân Tiêu, vào Chung Nam Phong của ta, cho tới nay cũng không có tiếng tăm gì.”
Bùi Cảnh nói: “Thú vị, ngươi và đệ tử môn hạ diễn giảng ở chủ điện của Chung Nam Phong. Một đệ tử không có tiếng tăm cũng không ai biết đến như hắn thì vào bằng cách nào.”
Phong chủ Chung Nam Phong giật mình, mày cau lại: “Ta không biết. Ta đã hỏi thăm phòng nhận việc, theo lý mà nói, vào khoảng thời gian ấy, hẳn là hắn làm nhiệm vụ dưới chân núi chứ không nên ở trong tông môn.”
Bùi Cảnh đứng giữa cung điện, ánh trăng vằng vặc, bàn giao: “Mấy ngày nay ngươi cố gắng tra xét toà chủ điện này một chút xem.”
Phong chủ Chung Nam Phong lĩnh mệnh: “Vâng.”
Khi nhìn thấy thân thể của đệ tử tên Ngọc Minh ấy biến đỏ, trong lòng Bùi Cảnh lập tức có suy đoán quỷ dị, Quý Vô Ưu mà y nhìn thấy lúc ở Thượng Dương Phong cũng như vậy, thậm chí động tác cũng tương tự một cách lạ kỳ, co mình, run rẩy.
Hư hoả xanh, mắt chim xanh.
“Thanh hoả, Thanh điểu.” Bùi Cảnh quay lại, hỏi Trần Hư: “Đệ biết ta nghĩ đến điều gì không?”
Trần Hư với y tâm linh tương thông, hai người cùng nhau lớn lên từ bé, từ Vân Tiêu đến viện Kinh Thiên, người tiếp xúc cũng đều trùng khớp.
Trần Hư gần như không cần nghĩ ngợi: “Phượng tộc.”
Bùi Cảnh tiếp lời: “Từ lúc niết bàn cho tới nay, Phượng tộc đều lấy lửa làm hồn. Ban đầu ở viện Kinh Thiên, ngoại trừ Phượng Căng cũng có mấy vị quý tộc nhỏ của Phượng tộc. Màu lửa đủ loại sặc sỡ như này chẳng phải là loại cả tộc bọn hắn thích nhất sao.”
Trần Hư co giật khoé miệng: “Huynh có thể tôn trọng một chút được không.”
Bùi Cảnh không để ý đến cậu, tự mình nói: “Nhưng không hợp lý, mặc dù Phượng tộc thời viễn cổ có bản tính ăn thịt người thì núi Phượng Tê cũng cách đại lục Thương Hoa quá xa, bọn họ lại được nuông chiều từ bé. Bôn ba ngàn dặm đến ăn thịt người, bọn họ sẽ không làm loại chuyện này.”
Trần Hư suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Hay là tội phạm bỏ trốn của Phượng tộc?”
Bùi Cảnh liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, gật đầu: “Nhưng cũng có thể là dân chạy nạn bỏ trốn.”
Trần Hư: “???”
Bùi Cảnh: “Phượng Căng làm vua mới, con dân sinh hoạt trong cảnh nước sôi lửa bỏng không phải bình thường à.”
Trần Hư thở dài: “… Các huynh thật đúng là nhất trí một cách lạ kỳ. Phượng Căng làm Đế vương, huynh cảm thấy Phượng tộc đi tong, huynh làm Chưởng môn, Phượng Căng cảm thấy Vân Tiêu coi như bỏ.”
Bùi Cảnh nói: “Bỏ hay không, hắn tự mò đến xem là được.”
Trần Hư xem thường: “Tốt xấu gì thì bây giờ huynh ấy là vua cả một tộc, không rảnh vậy đâu.”
“Phượng Căng còn chưa đủ ngàn tuổi, những trưởng lão trong tộc đó sẽ không giao cho hắn những nhiệm vụ nặng nề, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi — vả lại, đệ yên tâm, bây giờ hắn cực kỳ muốn đến Vân Tiêu, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Trần Hư nghĩ không ra: “Sao lại muốn đến Vân Tiêu?”
Bùi Cảnh nhặt hoa lá, cố tình mỉm cười sâu xa: “Bởi vì ta.”
Trần Hư suýt ói: “Huynh thật sự cho rằng huynh với Phượng Căng là cái kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau như trong thoại bản thảo luận chắc? Huynh điên rồi hả huynh?”
Bùi Cảnh tiếp tục cười, vỗ vai Trần Hư, thuận tiện lau tay sạch sẽ: “Những thoại bản này ấy à, đọc nhiều sẽ ngu đi, đệ xem ít thôi — sau khi ta xuất quan, có phá Nguyên Anh hay không, tu vi bây giờ như thế nào, hắn còn muốn biết hơn bất cứ kẻ nào khác, cứ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Phượng đệ đệ là được.”
Ấy vậy mà Trần Hư lại cảm thấy y nói có đạo lý, đi theo phía sau y: “Chuẩn bị cái gì?”
Chung Nam Phong tiếp giáp một mảnh rừng nhỏ, trăng sao lờ mờ, cây cỏ loà xoà, mang lại cảm giác râm mát.
Bùi Cảnh nhìn xung quanh: “Lúc trước ta đi ngang qua Chung Nam Phong cũng không phải không khí như này, trong đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.” Dứt lời, sắc mặt tối đi. Bảy mươi hai toà ngoại phong, nếu bên trong xảy ra chuyện cũng không đơn giản thế.
Trần Hư nói: “Ta luôn cảm thấy, mặc dù chuyện này nhìn như xảy ra dưới chân núi Vân Tiêu nhưng thực tế là nhằm vào Vân Tiêu mà đến.”
Bùi Cảnh không lên tiếng.
Con mắt chim đó suy cho cùng cũng không thể chứng minh quan hệ với Phượng tộc, nhưng Bùi Cảnh vẫn chọn viết thư cho Phượng Căng, muốn cậu chàng đến đây một chuyến, dù sao Phượng Căng thân là chuyển thế của Thần thú thượng cổ.
Khoảnh khắc Thanh hoả bốc lên, cảm giác nóng rực ấy, hơi thở quen thuộc ấy khiến y nhớ đến rất nhiều chuyện. Thiên Diện Nữ, Thư Diêm, thậm chí là Thanh điểu hiện giờ, không hẹn mà cùng xuất hiện bên cạnh mình.
Ở bí cảnh Trường Thiên lúc trước, y nghe thấy phân thân hoặc là thuộc hạ của Thư Diêm nói, là vì giết y mà đến — Vậy thì, tất cả mọi người đều bởi giết y chăng? — Không đúng, sát khí của Thư Diêm chỉ bắt nguồn từ niềm trung thành vặn vẹo, người hắn hết lòng trung thành hận y, cho nên hắn muốn giết y — nhưng sát ý cũng không mãnh liệt, chỉ bỏ một sợi phân thần vào trong bí cảnh Trường Thiên, thậm chí còn không buồn ra tay ở thôn Trung Liêm.
Điện Thiên Tiệm. Bùi Cảnh chấp bút, viết những chuyện hệ trọng lên giấy.
“Sau lưng Thư Diêm có người, người đó hận ta, nhưng không hạ lệnh phải giết ta.”
“Trước kia ta có trêu phải người nào không?”
Y từng nghe Tịch Vô Đoan nói, Thiên Diện Nữ vô duyên vô cớ xuất hiện ở thành Thiên Yển, không có lai lịch, không hiểu ra sao. “Tru kiếm” dài đến mấy triệu chữ, y chỉ thấy Quý Vô Ưu trở về báo thù, nhưng giai đoạn trước đó bị tác giả đào cực kỳ nhiều hố lẻ tẻ vụn vặn, thậm chí huyết thống của Thiên Ma cũng không giải thích. Cho nên, lúc nói chuyện với Ngu Thanh Liên, Bùi Cảnh đặt ra giả thiết — Thiên Diện Nữ đến từ một mặt khác của thế giới này, ở nơi cực sâu dưới lòng đất hoặc là hải ngoại còn xa xăm khó lường hơn Doanh Châu, có liên quan đến Thiên Ma.
Mà lúc trước truy xét Thư Diêm là có một nguyên nhân vô cùng quan trọng, Thư Diêm mang đến cho y cảm giác âm u lạnh lẽo rất giống với Thiên Diện Nữ, Bùi Cảnh cảm thấy có lẽ bọn họ đến từ một chỗ.
Nhưng mà Thư Diêm lại là người của nước Ly? Trương Thanh Thư hàng thật giá thật? Lại chỉ vì một cái vạc nên có được sức mạnh lớn lao như vậy.
Cho nên giả thiết sụp đổ.
“Bọn chúng là ma biến ra từ người, lúc Thư Diêm còn sống là Trương Thanh Thư, vậy lúc Thiên Diện Nữ còn sống sẽ là ai, trên thân mọc ra một ngàn khuôn mặt, lúc còn sống ả sẽ làm gì? Chỉnh hình thẩm mỹ? Giới Tu Chân cũng có cái này, không không không — nữ tu muốn dịch dung đổi mặt, làm phép là được rồi mà.”
“Có lẽ lúc ả còn sống là một người phàm.”
Biểu cảm của Bùi Cảnh lập tức trở nên hơi quái lạ, một phỏng đoán đâm hoa kết trái.
“Có phải lúc ả còn sống là đồ điên xé những khuôn mặt xinh đẹp khác xuống để dán lên mặt mình không? Vả lại không chỉ thích chưng diện, còn dễ dàng có mới nới cũ, mỗi ngày đổi một tấm…”
Y não bổ tưởng tượng ra tiểu thư khuê các bệnh tật.
Ngồi trong phòng, đỉnh ngọc lư hương, khói xanh phảng phất, đối mặt với gương đồng ố vàng, dùng trâm ấn lên mặt.
Gương đồng phản chiếu gương mặt âm u chết chóc của mỹ nhân, còn đọng vết máu chưa khô.
“Giả như suy đoán này được thành lập, Trương Thanh Thư hoá ma sau khi vào vạc, vậy Thiên Diện Nữ thì sao?”
Nghĩ cả buổi mà Bùi Cảnh cũng không lần ra được điểm mấu chốt.
Nguyên nhân gây ra cái chết của Thiên Diện Nữ rất nhiều, người con gái ác độc như vậy, kẻ thù khắp phía, kiểu chết có trăm ngàn loại.
Đơn giản nhất, thống khổ cực độ và oán hận của những thiếu nữ chết thảm vì bị ả lột da ngay khi còn sống, theo lý thuyết thì những thứ ấy sẽ biến thành ác quỷ dây dưa.
Có điều, Thiên Diện Nữ có thể sống mà tập hợp đủ ngàn mặt, hẳn là có phương pháp trấn áp.
“Được rồi. Nói không chừng Thư Diêm và Thiên Diện Nữ không đến từ một chỗ. Nói không chừng người ta chỉ là kẻ bán mặt nạ. Hơn nữa, nam nữ già trẻ mặt nào cũng có, lúc Thiên Diện Nữ ăn thịt người sẽ biến ra khuôn mặt phù hợp, có thể là một ma đầu ăn thịt người.”
“Vẫn nên điều tra sự tình chim mắt xanh này trước thôi.”
Tin tức mà Bùi Cảnh gửi Phượng Căng rất đơn giản.
Hai câu bàn giao đầu đuôi sự việc, một câu cuối cùng: Đệ đệ, đến Vân Tiêu.
Vô Nhai Các có vẻ nóng chứ không lạnh vào buổi đêm, cả toà Thiên Tiệm Phong đều có nhiệt độ như vậy.
Vầng trăng soi mây khói, ánh sáng rực rỡ thoáng như tuyết mới đầu. Bùi Cảnh vừa bước vào Vô Nhai Các, Sở Quân Dự đang ngồi trước án thư dưới đất ngẩng đầu lên. Ánh bạc lưu chuyển, trong nháy mắt, như tuyết khắp mái đầu.
Bùi Cảnh vừa mới sắp xếp chuyện về Thanh điểu, tâm trạng không tốt lắm, hoang mang lẫn bất ổn rất nhiều, nhưng tất cả bỗng dưng biến mất sạch, tinh thần cũng trở nên cực kỳ bình tĩnh chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Chính y cũng không giải thích được, chỉ đưa tay gãi đầu.
Đi qua, ngồi xuống, y phát hiện ra thứ đang nằm trong tay Sở Quân Dự, đầu muốn nổ tung!
Sặc.
Nhật ký của y!
Chữ viết nguệch ngoạc của y khi còn bé!
Bùi Cảnh vừa thẹn vừa giận, vội vã rút những tờ giấy kia ra, nhưng lại giả bộ rất bình tĩnh: “Thứ này, ngươi thấy ở đâu?”
Sở Quân Dự không hề hoảng hốt với việc y đến, chậm rãi gấp sách lại: “Khe dưới gầm bàn.”
Bùi Cảnh cúi đầu nhìn thử mới cảm thấy hơi may mắn, đoán chừng hồi bé y cũng sợ bị phát hiện nên tất cả những chữ dùng để viết đều là giản thể rồng bay phượng múa. Hình dạng chữ cái của đại lục này dù cho giống với hiện đại nhưng rốt cuộc vẫn khác nhau. Huống chi lúc ấy cầm bút còn không xong, viết lại càng khó coi, ngoại trừ bản thân y thì có lẽ không ai đọc được.
Ho một tiếng, Bùi Cảnh giả bộ: “Đây là phù thuật ta nghiên cứu theo sư tôn khi còn bé, luyện viết tác phẩm trên giấy.”
Sở Quân Dự nghe vậy thì nở nụ cười đầy hàm ý, nói: “Hoá ra là phù văn, vậy thật đúng là rất có thiên phú.”
“…” Đúng rồi đó, dù sao cũng là thiên tài.
Bây giờ y tìm tới hắn cũng không phải không có việc gì — lúc trước điều tra thân phận của hắn đều bị Sở Quân Dự hời hợt tránh đi, nể tình hắn bị thương nặng nên Bùi Cảnh không gạn hỏi nữa. Bây giờ chính thức để hắn ở Vân Tiêu, lại còn là Thiên Tiệm Phong, dĩ nhiên chuyện này phải truy xét ngọn nguồn.
“Có phải ngươi nên thẳng thắn với ta không, vì sao đến Vân Tiêu?”
Con ngươi đỏ như máu thuần tuý của Sở Quân Dự kỳ quái nhìn y: “Không phải vấn đề này ngươi đã hỏi rồi sao?”
“Hở? Khi nào?”
Sở Quân Dự chậm rãi đáp: “Nghênh Huy Phong. Viện Tu Nhã. Buổi chiều đầu tiên.”
Bùi Cảnh: “???”
Một năm ở Nghênh Huy Phong, tâm tư của y chủ yếu đều đặt trên người Sở Quân Dự, lại còn ở cùng một chỗ, thế là không biết xấu hổ đi hỏi cả đống vấn đề. Mặc dù Sở Quân Dự lạnh lùng, nhưng chín phần mười sẽ trả lời câu hỏi của y.
Sở Quân Dự nhìn y chằm chằm, nhắc nhở: “Đứng đầu thiên hạ, nhớ lại chưa?”
Đứng đầu thiên hạ.
Căn phòng thiên trung thiên ở Nghênh Huy Phong, viện Tu Nhã trúc xanh chất chồng, buổi tối đầu tiên.
Thiếu niên trên giường mặc quần áo ngủ, mở đôi mắt sáng màu, thiếu niên trên đất nhàn nhã dựa vào, nhiệt tình hoạt bát.
— Chúng ta đến tâm sự đi. Vì sao ngươi đến Vân Tiêu vậy, nói một chút thôi, ta nói ta trước nhé, bởi vì ta muốn trở nên lợi hại hơn nên mới vào đây. Bởi vì bọn họ nói Vân Tiêu là tiên môn đứng đầu, có công pháp lợi hại nhất, cò trưởng lão cường đại nhất. Muốn trở nên mạnh mẽ, nơi này là lựa chọn tốt nhất.
— Trở nên mạnh mẽ cỡ nào?
— Không cầu xa vời với đến thiên hạ đệ nhất, đứng thứ hai là được. Mạnh đến mức có thể bảo vệ được chính ta cũng với những thứ ta muốn bảo vệ là được rồi, đương nhiên, nếu có thể lưu danh ở giới Tu Chân còn tốt hơn nữa.
Thiếu niên mắt sáng thờ ơ hững hờ ở viện Tu Nhã, thanh niên thần bí tóc bạc áo đen trong Vô Nhai Các hiện giờ.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Bùi Cảnh, lặp lại câu trả lời lúc trước: “Không đủ.”
Đứng đầu thiên hạ cũng không thể bảo vệ được chính ngươi.
“Ta nhớ ra rồi.” Bùi Cảnh nghĩ lại: “Lúc ấy ngươi nói, rằng ngươi đến Vân Tiêu cũng để mạnh lên, sau đó ngươi muốn, ngươi muốn giẫm Thiên Đạo ở dưới chân.”
Sở Quân Dự: “Đúng rồi.”
Bùi Cảnh: “…”
Ban đầu là điếc không sợ súng, vậy giờ đây là cái gì?
Thanh niên áo trắng cứ nhìn hắn như vậy, tư thế ngồi xin ý kiến chỉ giáo, áo bào như tuyết, biểu cảm bên rìa vụn vỡ.
Sở Quân Dự trông thấy ánh mắt của y, thật lâu sau mới mở miệng: “Lừa ngươi thôi.”
Bùi Cảnh: “Ngươi lừa ta?!” Lúc trước y lấy thân phận Trương Nhất Minh, tự cho là can đảm muốn đến quan tâm Sở Quân Dự, thế mà hắn lại lừa y.
“Không phải ngươi cũng lừa ta à, da dày thịt béo thích ngủ dưới đất, Vân Tiêu ngược đãi ngươi lúc còn bé hửm?”
Bùi Cảnh: “…” Được rồi.
Sở Quân Dự mỉm cười, mặc dù đôi mắt không chút vui vẻ, nhưng tính cách của hắn vẫn luôn như vậy. Hắn thôi không nhìn Bùi Cảnh, cúi đầu, cầm lấy kiếm pháp trên bàn rồi mở ra lần nữa, nói bằng giọng rất thấp: “Ta đến vì một người.”
Khi hắn hạ thấp giọng, ánh trăng dường như cũng mềm mại thêm mấy phần.
Bùi Cảnh: “???”
Tóc bạc rủ bên thân, gương mặt thanh niên ẩn trong góc tối trăng sao không soi đến, hơi cong môi, mang một loại dịu dàng khác.
Đầu Bùi Cảnh đột nhiên nóng lên, nhớ đến phân tích đâu ra đấy của Ngu Thanh Liên với mình lúc trước.
Thiếu nữ lay hoa trong tay, đi trên đường ruộng, chuông trên cổ tay kèm với hương hoa, xinh đẹp mà tươi mát.
— Ta không tin thế gian này có loại tình cảm tri giao như này, cũng không tin cái người tính tình như vậy nói ra câu ấy mà lại xem huynh như bạn bè, chắc chắn là quan hệ quan trọng hơn.
Sau đó là thăm dò của y với Sở Quân Dự vào buổi tối.
— Anh trai à, ngươi đã quên mất chúng ta đào tim móc phổi kết bái thiên địa ở bí cảnh Trường Thiên nhanh vậy ư, thật vô tình.
— Đó không phải là kết bái.
— Dẫu sao thì quan hệ của chúng ta cũng không giống với lúc trước, ngươi nói xem, có phải bây giờ ta là người quan trọng nhất của ngươi ở Vân Tiêu không.
— Chưa đến mức quan trọng.
— Chí ít không giống với người khác ha.
— Phải thì sao.
Không giống với người khác. Quan hệ quan trọng hơn. Ta đến vì một người.
Bùi Cảnh chỉ cảm thấy lỗ tai hơi nóng, vừa lúng túng vừa xấu hổ, cố gắng trấn tĩnh, không muốn đeo đuổi đáp án phía sau vấn đề này, cũng không hỏi người kia là ai — hiện giờ y vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!
Đi bước nào hay bước ấy.
Mau tranh thủ cơ hội.
“Vậy còn ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Gãi đầu, câu hỏi này không còn sót lại chút khí thế nào của câu trước đó.
Sở Quân Dự vẫn chờ y hỏi vì ai mà đến, đột nhiên chỉ nghe được một vấn đề khác, hắn sững người, giương mắt lên, lại trông thấy Bùi Cảnh bên đó cũng cúi đầu, giống như đang sắp xếp đống nhật ký bị y gọi là phù chú, nhưng mà, có phải vành tai của y hơi đỏ không.
Vành tai đỏ bừng. Hắn hiểu rõ mỗi một động tác nhỏ của y, thậm chí biết từng điểm mẫn cảm — lỗ tai đỏ, bởi vì sao, vì khẩn trương, hoặc là thẹn thùng. Sở Quân Dự lẳng lặng nhìn sang, thầm nghĩ, y đang khẩn trương cái gì, lại đang thẹn thùng cái gì.
Hẳn là khẩn trương đi, đoán được ác ý của hắn với Quý Vô Ưu, cho nên cố ý lảng sang chuyện khác?
Lại là Quý Vô Ưu. Xuyên sách đúng là xuyên đến ngu người, trong mắt trong lòng đều là nhân vật chính.
Sở Quân Dự nảy sinh chút lòng ngang ngược không rõ vì sao, nụ cười trêu tức treo trên miệng: “Nếu ta không muốn nói thì sao?”
Bùi Cảnh: “…” Còn sao được nữa, không muốn nói thì đuổi hắn ra ngoài? Nhưng Sở Quân Dự đã cứu y mà, như này cũng quá trái đạo đức.
Nói thật, nếu Sở Quân Dự không muốn nói, y cũng chẳng còn cách nào. Giới Tu Chân quá lớn, lai lịch hư vô mờ mịt của một ẩn sĩ cao thủ, có lội ngược dòng tìm hiểu cũng không thấy đáy.
Nếu người khác như thế này, nói câu này, Bùi Cảnh đã nghiến răng bỏ đi.
Nhưng người này là người ái mộ chính mình, mặc dù rất xấu hổ, y cũng chưa nghĩ ra làm sao để cự tuyệt, nhưng hàng thật giá thật đó! Bảo vệ mình nhiều lần như vậy, hẳn là mình nên nhẹ nhàng một chút nhỉ.
Vậy được rồi.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi chỉ gật đầu lắc đầu có được không?”
Lùi lùi lùi, lùi thêm bước nữa.
Sở Quân Dự đối diện với ánh mắt của Bùi Cảnh, Chưởng môn trẻ tuổi bên kia đã điều chỉnh xong cảm xúc, nước da như ngọc, áo trắng tóc đen, giọng nói rất bình thường, là thương lượng, thế nhưng hắn lại nghe ra một phần lấy lòng yếu ớt.
Điều này không giống với hắn nghĩ. Bùi Ngự Chi thời niên thiếu, tuổi trẻ khinh cuồng, kiêu căng ngạo mạn, bây giờ hẳn là tức đến bật cười, phẩy tay áo bỏ đi chứ không phải ngồi đây lấy lòng hắn.
Sự ngang ngược trong lòng Sở Quân Dự tan biến. Hắn ngồi dậy, ánh mắt lại dán lên vành tai của Bùi Cảnh, làn da rất trắng, là loại trắng sáng, giờ phút này hơi ửng đỏ, như mai đỏ e ấp dưới lớp tuyết trắng mịn.
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi không phải người của đại lục Thương Hoa?”
Khó có lần nào mà Sở Quân Dự rất phối hợp như vậy: “Không phải.”
Bùi Cảnh lại hỏi: “Trong lòng ngươi có dã tâm với Vân Tiêu không?”
“Không có.”
“Ngươi có phải người của thành Thiên Yển không?”
Vấn đề cuối cùng, ngón tay Bùi Cảnh ấn xuống những trang giấy cũ, sâu trong đôi mắt trong veo gợn sóng là chăm chú lạ kỳ.
Thành Thiên Yển. Sự tình về Thiên Diện Nữ hướng đến thành Thiên Yển, sự tình về Thư Diêm cũng hướng đến thành Thiên Yển. Mỗi một manh mối, từng chút từng chút đều đang vạch trần nơi vương đô ác đồ cuồng hoan, thế giới âm u của giới Tu Chân.
Sở Quân Dự nhìn y chằm chằm thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Thật thông minh.”
Bùi Cảnh được hắn khen thông minh thật đúng là không vui chút nào, chữ “ngốc” lúc trước đã ăn sâu vào lòng.
Bùi Cảnh nói: “Ngươi là người ở nơi đó.”
Sở Quân Dự: “Ta đã từng nói, ta đến từ một nơi rất xa.” Một thế giới, nơi mà chỉ ta và ngươi cùng biết.
“???” Bùi Cảnh bị hắn bức điên rồi: “Rốt cuộc ngươi có phải không?”
Sở Quân Dự nói: “Phải.”
Thành Thiên Yển.
Vậy không kỳ quái, loại tội ác huỷ diệt đất trời trên thân Sở Quân Dự.
Sở Quân Dự là người của thành Thiên Yển, là một người thế nào bên trong thành Thiên Yển?
Mà những người cư trú bên trong thành Thiên Yển lại ra sao?