Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 59: Chương 59




Sau khi Ti Du nói xong, trong phòng liền im lặng như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Không có người nào dám đối mắt một phút cùng người mình yêu thầm.

Thẩm Ngộ Bắc nhìn Ti Du, bỗng nhiên cười, nói: “Có thể cho tôi lý do được không?”“Thử thách thì cần gì lý do?” Ti Du nói.

Vừa rồi Tạ Hoàn nói với cậu, đối mắt với nhau một phút, nếu đối phương là người mình thích, vậy thì mình tất nhiên sẽ có phản ứng.

Có thể sẽ né tránh tầm mắt, hoặc là hoảng lên, hoặc cũng có khả năng sẽ làm ra hành vi gì đó khác thường.

Ti Du nhìn Thẩm Ngộ Bắc, cảm thấy nếu Thẩm Ngộ Bắc từ chối thử thách này, vậy liền chứng minh rằng anh ta chột dạ, bằng không nếu chỉ là hai nam sinh bình thường cùng đối mắt một phút thì cũng không có gì, cùng lắm là thấy buồn cười mà thôi.

Điểm này, mọi người ở đây đều nghĩ tới.

Lộc Minh trầm mặc nhìn về phía Ti Du, lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc đang tự hỏi, không nói rõ bản thân nghĩ gì.

Có lẽ là hơi lo lắng “môi hở răng lạnh”, cũng có thể là đang vui sướng khi người gặp họa, tóm lại tâm tình cậu ta rất phức tạp.

Bùi Khuynh Thừa lại không giống vậy, cậu ấy nghĩ càng nhiều hơn.

Nếu Thẩm Ngộ Bắc và Ti Du thật sự đối mắt một phút, cho dù không có ái muội, nói không chừng cũng sẽ sinh ra ái muội.

Sau khi nghĩ đến chuyện này, cậu ấy rất không hy vọng Thẩm Ngộ Bắc sẽ đồng ý thử thách này.

Nhưng Thẩm Ngộ Bắc không muốn biểu hiện ra rằng bản thân đang chột dạ, vậy nên chắc chắn anh ta sẽ đồng ý thực hiện thử thách.

Quả nhiên, sau khi Thẩm Ngộ Bắc trầm tư một lát liền cười nói: “Tới đi.

”Ngay sau đó, anh ta còn cười như không cười hỏi Ti Du: “Muốn ngồi gần một chút hay không?”“Ừ.

” Ti Du gật đầu.

Dứt lời, Thẩm Ngộ Bắc đứng lên, đi tới chính giữa cậu và Lộc Minh ngồi xuống.

Ti Du xoay người đối mặt với anh ta, hai người đều bắt chéo chân, đầu gối không chạm vào nhau, khoảng cách không gần cũng không xa.

Tạ Hoàn nhanh chóng đi đến bên cạnh vị trí của hai người họ, Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh cũng nhìn chằm chằm.

“Để tôi tính giờ.

” Tạ Hoàn lấy di động ra, click mở đồng hồ bấm giây.

Cậu ta đếm tới ba, bắt đầu tính giờ.

Ti Du không chớp mắt nhìn Thẩm Ngộ Bắc, mà con ngươi sáng màu của người kia cũng nhìn lại.

Thình thịch!Đây là tiếng tim đập của Thẩm Ngộ Bắc.

Hầu kết của Thẩm Ngộ Bắc hơi lăn, tầm mắt dừng trên đôi mắt của Ti Du, nhìn sâu vào đôi mắt đen của cậu.

Biểu cảm của Ti Du mang theo vẻ thăm dò, mặt Thẩm Ngộ Bắc không biểu hiện ra, nhưng tim đập lại càng lúc càng nhanh, anh ta không suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chỉ có Ti Du ở đối diện đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của anh ta.

Người này, ban đầu đối chọi với anh ta rất gay gắt, đến bây giờ lại cùng ngồi chung, hình như cũng chỉ mới cách gần một tháng.

Trong đầu Thẩm Ngộ Bắc nhanh chóng hiện lên ký ức trong khoảng thời gian này, trận bóng rổ với Ti Du kia, giọt nước mắt kia, cái sân khấu làm chấn động lòng người kia, Ti Du đứng trên sân khấu làm lóa mắt người xem.

Và trong hai chuyến xe kia, anh ta nhớ rất rõ ràng cảm giác khi Ti Du quấn quanh eo anh ta.

Đột nhiên anh ta nhớ đến một câu nói xưa cũ, (*) tình bất tri sở khởi, lại nhất vãng nhi thâm.

(*) Tình bất tri sở khởi, lại nhất vãng nhi thâm: tình yêu bất tri bất giác mà đi sâu vào lòng.

Thẩm Ngộ Bắc và Ti Du rất giống nhau, đều là người kiêu ngạo, nhưng trong cái mà người ta thường gọi là “tình yêu” này, anh ta biết rõ bản thân mình hèn mọn như như một hạt bụi.

Anh ta chỉ dám giống như bây giờ, dùng vẻ ngoài bình tĩnh dối trá để xoa dịu lòng cảnh giác của Ti Du.

Anh ta không muốn nhanh như vậy đã tự bỏ, bởi vì anh ta biết Ti Du chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, mà chính bản thân anh ta cũng chưa chuẩn bị tốt.

Mối tình đầu của anh ta không thể cứ tùy tiện mà chết đi như vậy, anh ta không chấp nhận được.

Ti Du ngơ ngẩn nhìn vào mắt Thẩm Ngộ Bắc, đầu óc bỗng nhiên có chút loạn.

Cậu đã quên mất ý định ban đầu của chính mình, cậu chỉ hoảng hốt thấy hình như từ trong mắt của Thẩm Ngộ Bắc là sự bi thương không cách nào che giấu được.

Giờ khắc này, trong lòng cậu nảy lên chút cảm xúc trầm trọng.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cứ suy đoán quy chụp một người để quyết định về chuyện tình cảm như vậy thật sự quá qua loa.


“Kết thúc!” Tạ Hoàn bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của hai người.

Thẩm Ngộ Bắc khẽ cười một tiếng, chớp chớp đỏ mắt, nói: “Nếu không kết thúc thì tôi cũng chịu không nổi, cay mắt muốn chết.

”Ti Du: “??”“Cay mắt?”Thẩm Ngộ Bắc nói: “Đúng vậy, một phút không chớp mắt, nước mắt tôi sắp rớt xuống rồi.

”Tạ Hoàn thu hồi di động nói: “! ! Cũng không nói là không cho chớp mắt mà, chỉ là mắt đối mắt thôi.

”“Thế à?” Thẩm Ngộ Bắc đứng dậy đi về chỗ ngồi của mình, xoa nhẹ mắt nói: “Tôi cứ tưởng là không được chớp mắt.

”Ti Du thở dài, thu lại đống cảm xúc đa sầu đa cảm của mình.

Mẹ nó, xúc động đều cho chó ăn rồi.

Cậu thiếu chút nữa cho rằng Thẩm Ngộ Bắc vì thích cậu nhưng lại không chiếm được cậu nên mới hồng mắt sầu bi đấy, thì ra chỉ là do cay mắt!Còn mất công cậu tự làm mình cảm động!Ti Du bất tri bất giác mà tai ửng hồng.

Là bởi vì ngại ngùng.

Cậu bỗng nhiên thấy, bản thân giống như thật sự tự mình đa tình.

Trên cái bàn này, ngoại trừ Lộc Minh đã nói rõ một câu từng yêu thầm một người ra, hai người khác đều không có một chút cảm giác đối với cậu.

Ti Du xấu hổ rụt ngón chân.

Lần thử này thế mà thật sự thử ra.

Kết quả thử chính là cậu là một tên ngốc tự luyến thái quá.

Ti Du nhìn về phía Tạ Hoàn, Tạ Hoàn cũng gật đầu với cậu.

Ý là, cậu ta cũng cảm thấy mấy người này không có vấn đề gì.

Haiz ~Ti Du thở dài, nhưng đồng thời cái cảm giác áp lực không tên đè nặng trên người cậu kia cũng biến mất.

Bọn họ đều không thích cậu, thật là tốt!—— Họ tiếp tục chơi đến tận 1 giờ sáng, hai bình Whiskey đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ban đầu họ còn có chút rụt rè, nhưng dưới tác động của cồn, mấy người bình thường nhìn nhau không vừa mắt đều đã trở thành “Bạn rượu” của nhau.

Họ uống rượu không phải bởi vì thua trò chơi, mà là chỉ vì muốn uống mà uống.

Hoặc là cũng có thể nói, ngay cả uống rượu, họ còn muốn tỷ thí một phen.

Trong lòng phân cao thấp cho nhau, nhưng trên mặt họ lại hài hòa khó có được.

Họ vừa chơi vừa uống, vừa quậy vừa cười.

Chỉ có Ti Du là thanh tỉnh, giống như người ngoài cuộc đứng nhìn bọn họ đùa giỡn.

Cậu có thể nhìn ra này mấy người đều chưa say đến mức không biết gì, nhưng ít nhiều đều đã choáng ngợp, nồng độ của rượu tây có khi còn mạnh hơn rượu trắng một chút.

Cậu có chút buồn cười nên cười khẽ Sắc mặt Lộc Minh có hơi hồng hồng, cậu ta quay đầu nhìn qua, dùng hai mắt mê man mà nhìn cậu.

“Ti Du.

” Lộc Minh gọi tên cậu.

Tiếng nói của cậu ta vốn rất trong trẻo, giống hệt với khí chất của cậu ta.

Nhưng sau khi uống rượu xong, giọng nói này lại trở nên khàn khàn, nghe như đang ôn nhu nỉ non.

Ti Du nhìn cậu ta, nhướng mày: “Uống say rồi hả?”Lộc Minh bật cười, nói: “Một chút.

”“Thật sao?” Ti Du cười nói: “Vậy cậu gọi tôi một tiếng bố xem nào.

”Lộc Minh cười ra tiếng, không chớp mắt mà nhìn Ti Du, thần sắc lưu luyến.

“Anh Du.

” Khuôn mặt Tạ Hoàn đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu mà gục trên người Ti Du, nấc lên một tiếng nói: “Em, em muốn, muốn ói!”Ti Du vội vàng đứng dậy, Lộc Minh cũng đứng lên, đỡ Tạ Hoàn đi toilet cùng cậu.

Tạ Hoàn ôm bồn cầu nôn khan nửa ngày cũng không ói ra được gì.

“Không uống! ! ” Cậu ta khó chịu nói: “Không uống rượu tây.

”Ti Du đứng bên cạnh ôm cánh tay cậu ta, Lộc Minh đứng ở bên cạnh Ti Du, dựa gần vào vai cậu.

“Ti Du.

” Lộc Minh lại gọi tên câu một tiếng.


Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, đối mắt với đôi mắt bị rượu làm cho hồng lên.

“Làm sao vậy?” Ti Du hỏi.

Lộc Minh nhìn cậu, si ngốc mà cười: “Tôi! ! ”Ti Du: “??”Lộc Minh thở dài, nói: “Tôi đau đầu.

”“Đau đầu là do uống nhiều quá đó.

” Ti Du cạn lời, nói: “Bây giờ đã rạng sáng rồi? Mau giải tán đi.

”Lộc Minh nhìn Ti Du, không nói nữa.

Cậu ta không muốn đi, cậu ta muốn ăn vạ ngủ dưới đất bên cạnh giường của Ti Du.

Ti Du phát hiện Tạ Hoàn bỗng nhiên không nói gì, cậu cúi đầu xem thử, phát hiện cậu ta lại ôm bồn cầu ngủ rồi, còn ngáy khò khè nữa.

“! ! ”Cậu nhận mệnh mà nâng người dậy, Lộc Minh giúp cậu đỡ một bên khác, hai người đưa Tạ Hoàn đến trong phòng ngủ.

Sau đó, Ti Du lại lấy khăn lông lau mặt và tay giúp cậu ta, sau đó mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt.

Cậu khép hờ cửa phòng, đi đến phòng khách.

Tay Bùi Khuynh Thừa chống trán, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, hình như là ngủ rồi.

Đầu cậu ấy hiện giờ quay cuồng như trời đất.

Nhiều năm rồi, lần đầu tiên cậu ấy uống đến độ này.

Cậu cảm thấy người ta nói “Rượu không say người, người tự say” là có căn cứ, bằng không dựa vào tửu lượng của cậu ấy sẽ không đến mức này.

Thẩm Ngộ Bắc một tay chống cằm, giương mắt nhìn về hướng của Ti Du.

Anh ta có chút đứng không vững.

Hoặc có lẽ là bởi vì đêm nay anh ta suy nghĩ hơi nhiều nên hơi đau đầu.

“Giải tán đi.

” Ti Du nhìn về phía họ, nói: “Có thể tự đi về được không?”Bùi Khuynh Thừa vẫn là bộ dáng kia, ngay cả động cũng không động.

Thẩm Ngộ Bắc cười một cái, nói: “Chân tôi có hơi bủn rủn, ngồi một lát đã.

”“Nếu được thì hai người các cậu đưa Bùi Khuynh Thừa về trước đi, một lát nữa tôi tự về.

”“Cũng được.

” Ti Du nhìn về phía người trông có vẻ bình thường nhất là Lộc Minh, nâng cằm nói: “Hai chúng ta đưa cậu ấy về trước đi.

”Lộc Minh gật đầu.

Bùi Khuynh Thừa rất nhẹ, hai người nhẹ nhàng đỡ cậu ấy lên.

Ngửi thấy mùi vị thanh lãnh quen thuộc trên người Ti Du đang ở sát gần cậu ấy, Bùi Khuynh Thừa mặt càng đỏ hơn, trên người cũng càng nóng.

Cậu ấy theo bản năng mà dựa về hướng Ti Du.

Cậu ấy cố sức mà mở mắt ra, thấy được sườn mặt trắng mịn của Ti Du.

Mặt của Ti Du gần như vậy, gần đến mức chỉ cần cậu ấy nghiêng mặt sang một chút là có thể cọ được mặt của cậu.

Ti Du liếc mắt nhìn Bùi Khuynh Thừa một cái, đối diện với đôi mắt mê mang của cậu ấy, tức khắc cảm thấy có chút buồn cười.

“Uống say rồi sao?” Cậu cười nói: “Học sinh giỏi như cậu mà uống cũng dữ ghê.

”Bùi Khuynh Thừa nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Trước kia tôi từng uống rồi.

”Hơi thở ấm áp của cậu ấy mang theo mùi rượu phả vào cổ Ti Du, Ti Du cảm thấy có chút nhột liền né đầu sang hướng khác.

Nhìn thấy động tác của cậu, ánh mắt Bùi Khuynh Thừa dại ra, có chút bi thương.

Ti Du không thích cậu ấy tới gần! ! “Cậu đừng có thở vào cổ tôi!” Ti Du nghẹn cười, thật sự rất nhột.

Bùi Khuynh Thừa tức khắc lại nhảy nhót lên, không phải chán ghét cậu ấy, chỉ là nhột thôi!Nỗi lòng của cậu ấy giống như chỉ cần vì một câu nói, một biểu cảm của Ti Du là có thể thay đổi lên xuống thất thường.


Lộc Minh cũng có chút hoảng, nhìn thấy Bùi Khuynh Thừa dựa gần Ti Du như vậy liền dùng sức cầm lấy bờ vai của của cậu ấy, kéo về phía mình một chút.

Đôi tay chơi bóng lâu năm có chút thô ráp, Bùi Khuynh Thừa ăn đau liền khôi phục lại một ít lý trí.

Cậu ấy nghĩ đến buổi tối hôm nay là do Ti Du muốn thử thăm dò, lúc này liền không dám nương theo men say để thân thiết với Ti Du nữa, cậu ấy trầm mặc hẳn.

Sau khi đưa Bùi Khuynh Thừa về phòng, Ti Du liền nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, men say trong đầu Lộc Minh bỗng nhiên được đẩy lên, trời đất quay cuồng mà dựa vào ven tường.

Ti Du nhìn cậu ta một cái, thở dài nói: “Phòng cậu ở đâu?Tôi thuận tiện đưa cậu về luôn.

”“Ở tầng này.

” Lộc Minh nhìn cậu.

Bóng người trong mắt đột nhiên phân thân thành nhiều người, bước đến đỡ cậu ta.

Lộc Minh cảm giác được cánh tay của mình bị người nắm lấy, sau đó cậu ta liền dựa đầu vào lòng một người, là Ti Du!Xương bả vai của Ti Du có hơi cứng, vai cậu cũng không rộng, nhưng Lộc Minh vẫn cảm thấy cả người mình mềm xuống, đặc biệt là ở trái tim.

Eo cậu ta được Ti Du ôm lấy, cậu ta cảm thấy cả người mình giống như dẫm lên bông.

Cảm giác này vừa không chân thật, lại vừa rõ ràng như vậy.

Cậu ta muốn khóc.

“Ti Du! ! ” Bùi Khuynh Thừa giãy giụa nửa ngồi dậy từ trên giường.

Ti Du quay đầu lại nhìn cậu ấy.

Mặt và cổ Bùi Khuynh Thừa đều hồng cả lên, cậu ấy giương mắt nhìn Ti Du, Ti Du cũng nhìn cậu ấy.

Sau một lúc lâu, Bùi Khuynh Thừa mới nói: “Ngủ ngon.

”Ti Du thấy có thể là cậu ấy phản ứng chậm, liền cười nói: “Ngủ ngon, ngủ đi.

”“Ừ.

”Dứt lời, cậu ấy liền nằm lại trên giường, nhắm mắt lại như là nghe theo mệnh lệnh của Ti Du.

Ti Du cảm thấy lúc người này uống say rất thú vị.

Cậu thu hồi tầm mắt, đưa Lộc Minh đi ra ngoài.

Phòng Lộc Minh cách phòng này không xa, Ti Du sờ thẻ, đưa người vào phòng.

Giờ phút này Lộc Minh đã say hẳn.

Sau khi Ti Du ném cậu ta lên giường, cậu ta té oặt lên đó.

Ti Du đứng lên, thở hổn hển.

“Nhìn cũng không mập mà sao nặng vậy?”Lộc Minh nhíu mi, nửa híp mắt nhìn cậu ta.

Sau khi thấy rõ mặt của Ti Du, cậu ta cũng không nhíu mi nữa mà cười nói: “Trên người tôi đều là cơ bắp.

”Ti Du buồn cười nói: “Đã say như vậy mà còn không quên khoe khoang?”“Đây là sự thật.

” Bây giờ Lộc Minh không giống như ngày thường.

Ngày thường thì cậu ta là một học trưởng ấm áp như ánh mặt trời, hiện tại thế mà trên người cậu ta có chút hơi thở lười biếng.

“Được rồi.

” Ti Du đạp chân cậu ta nói: “Tôi đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.

”Nói xong, cậu liền chuẩn bị rời đi, nhưng Lộc Minh lại nâng giọng gọi cậu lại: “Ti Du!”Ti Du bất đắc dĩ xoay người lại nhìn cậu ta: “Lại làm sao vậy?”Lộc Minh buồn cười, giơ tay che mắt, làm Ti Du không nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu ta.

Cậu ta hít một hơi thật dài, sau đó lại thở ra, lúc sau mới thấp giọng nói: “Ti Du, hy vọng cậu vẫn luôn vui vẻ như bây giờ.

”Ti Du dừng lại.

Cậu đứng yên lặng ở tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Sau một lúc lâu, cậu nhìn Lộc Minh đã hô hấp đều đều, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.

Cậu cũng vậy.

”Ti Du đóng cửa lại giúp cậu ta, sau đó liền dựa vào bên ngoài cửa trầm mặc.

Trong lòng cậu vừa mới kiên định bỏ qua ý nghĩ kia, lại lần nữa dao động.

Nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cậu bỗng nhiên có chút sợ hãi và bất lực.

Tình cảm như vậy, cậu không thể thừa nhận nổi.

Không biết qua bao lâu, cậu mới lại lần nữa trở về phòng.

Cậu kinh ngạc phát hiện, Thẩm Ngộ Bắc còn chưa rời đi mà đang khoác áo khoác, đứng ở bên ngoài ban công phòng khách.


Ti Du khoác thêm cái mền rồi mới đi qua, kéo mở đoạn cửa kính giữa ban công và phòng khách.

Thẩm Ngộ Bắc nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, sau đó giơ tay tắt điếu thuốc.

“Cậu thế mà lại hút thuốc?” Ti Du đứng ở bên cạnh anh ta.

Thẩm Ngộ Bắc cười khẽ: “Đôi khi sẽ hút một điếu, sắp bỏ.

”“Ừ.

” Ti Du gật đầu.

Hai người im lặng nhìn bầu trời cao, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió.

“Ti Du, cậu nghĩ thế nào về mọi người?” Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn anh ta.

Ti Du và anh ta nhìn nhau, sau đó lại quay đầu nhìn về phía núi tuyết bị bóng tối bao phủ ở xa xa.

“Mọi người đều có mục tiêu, có lý tưởng.

”Giọng nói Ti Du rất nhẹ, sườn mặt cậu dưới ban đêm có vẻ còn ôn nhu hơn so với bất kỳ thời điểm nào.

Thẩm Ngộ Bắc nhìn cậu, ý cười trên khóe môi cũng ôn hòa lên.

“Nhưng mà tính cách của mọi người đều không giống nhau, rõ ràng nhìn đều là những người tính cách không giống nhau lại vẫn có thể ngồi ở cùng nhau uống một bàn rượu.

” Ti Du cười rộ lên, nói: “Trong một đêm đông như này, mọi người cùng ăn lẩu, uống rượu, thật tốt.

”Thẩm Ngộ Bắc cũng cười: “Người làm nghệ thuật quả nhiên đều thích lãng mạn.

”Ti Du nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cậu vẫn là bớt tranh cãi đi, bầu không khí lãng mạn của tôi đều bị cậu đánh vỡ.

”Thẩm Ngộ Bắc liền cười.

Hai người họ quen biết nhau lâu như vậy, chỉ mới một tháng trước họ không thể tưởng tượng được rằng, hai người có thể có một ngày cùng nhau tâm bình khí hòa mà nói chuyện.

“Ti Du.

” Giọng của Thẩm Ngộ Bắc có chút khàn khàn, anh ta xoay người đối diện với Ti Du.

Ti Du nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ cảm thấy cậu rất tốt.

”Thẩm Ngộ Bắc dừng lại.

Ti Du ngẩn ra, không nói tiếp.

Thẩm Ngộ Bắc nói: “Đêm nay tôi rất vui, tin rằng bọn họ cũng vậy.

”Những lời này của anh ta thật sự là dùng hết dịu dàng trong mười tám năm qua của anh ta rồi.

Anh ta nói điều này không phải vì biện giải thay Lộc Minh hay Bùi Khuynh Thừa, chỉ là anh ta nhìn ra Ti Du xấu hổ và lúng túng.

Vậy nên anh ta muốn nói với Ti Du một chút.

Nhưng năng lực của anh ta có hạn, chỉ có thể nói tới đây.

Sau khi nói xong, anh ta giống như tù nhân chờ đợi phán quyết, nhìn chăm chú vào thẩm phán của anh ta.

Anh ta nói không nhiều nhưng Ti Du đã hiểu.

Ti Du nhìn anh ta, lần thứ hai cậu nghiêm túc nhìn Thẩm Ngộ Bắc, lần đầu tiên chính là lúc đối mắt vừa rồi.

Bỗng nhiên cậu phát hiện, hình như Thẩm Ngộ Bắc không giống so với trong tưởng tượng của cậu.

Hoặc là nói, Thẩm Ngộ Bắc của hiện tại so với người cậu tiếp xúc mấy năm trước giống như hai người khác nhau.

Người trước mắt không có góc cạnh, không có gai góc, không hề giống cái người thường xuyên bắt nạt bạn học kia, một lời không hợp liền động thủ, mà hiện tại anh ta chỉ là một thiếu niên bình thường.

Anh ta sạch sẽ, thuần túy, giống như những thiếu niên bình thường khác.

Ti Du xoay người lại, mặt đối mặt với anh ta.

Thẩm Ngộ Bắc cười, nhẹ giọng nói: “Xem ra tôi uống có hơi nhiều rồi, có thể cho tôi ôm một cái được không?”Những lời này cùng với giọng nói trên sân thượng, hoàn toàn trùng khớp cùng với giọng nói dễ nghe kia.

Chỉ là lần này, người trước mặt không ôm cậu, Ti Du cũng không mở miệng.

Cuối cùng, Thẩm Ngộ Bắc vẫn là khe khẽ thở dài: “Ngủ ngon.

”Nói xong, anh liền rời khỏi ban công, rời khỏi phòng.

Trên mặt Ti Du có chút lạnh, cậu biết nước mắt của mình đã chảy xuống, nhưng cậu không chùi đi.

Cậu chỉ đứng trên ban công, nhìn ban đêm yên tĩnh, cảm thụ gió đêm thổi lạnh đi nước mắt của cậu.

Không biết qua bao lâu, di động trong túi bỗng nhiên rung khẽ.

.