Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 62: Chương 62




Ti Niên cầm trong tay hai ly nước, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.Cái ghế này rất lớn, để cho hai người ngồi."Làm sao vậy, em có muốn nói chuyện với anh một chút không?" Ti Niên đưa qua cho cậu một ly nước.Ti Du nhận lấy, cậu ngồi ôm đầu gối trên ghế, nghe vậy cười một cái: "Nói chuyện gì?”"Nói chuyện gì cũng được." Ti Niên cười nhìn cậu: "Mẹ cũng đã nói với em?”Ti Du gật đầu.Ti Niên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Khá tốt khá tốt, không thì để anh nói với em.”Ti Du bật cười: "Em cũng không làm khó anh cả.”"Ai nói chính xác vậy?" Ti Niên cười.Ti Du hừ, cười một tiếng, không lên tiếng.Ti Niên đẩy kính lên, dịu dàng nói: "Vậy bây giờ em có ý kiến gì?”Ti Du lắc đầu: "Em không có ý kiến gì, em đang suy nghĩ, em có nên tìm cơ hội để gặp ông nội bà nội hay không?”Ti Niên gật đầu: "Mẹ có nói cho em biết ông nội bà nội của em là ai chưa?”"Dạ rồi.”Từ lúc Ti Du bắt đầu nhớ mọi chuyện, hàng năm cậu đều sẽ cùng người nhà, một nhà bốn người cùng nhau đến Bắc Kinh để mừng năm mới.Ngoại trừ chúc tết bố mẹ Triệu Diên ra, họ cũng sẽ đến nhà ông nội bà nội họ "Ti".Theo như lời giải thích lúc trước của Triệu Diên thì là bởi vì nhà ông nội này cũng họ Ti, cho nên họ cảm thấy rất có duyên, hàng năm đều sẽ đến đây thăm hỏi.Ông bà nội đối với Ti Du và Ti Niên đều rất tốt, bao lì xì mỗi năm đều rất dày, đặc biệt là của Ti Du.Nhưng Ti Du chỉ cho là cậu còn nhỏ, nên mới chiếm được tiện nghi, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại là ông bà nội của mình.Ti Du dùng hai tay nâng ly, ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt.Ti Niên nghiêng đầu nhìn cậu, giơ tay lên xoa đầu cậu, nói: "Có phải tóc em hơi dài không?”"Vâng." Ti Du cào tóc mái, nói: "Em muốn để nó lâu một chút.”"Thầy Bạch vừa đăng kí cho em tham gia cuộc thi khiêu vũ, nên trước giáng sinh, em sẽ nuôi tóc dài hơn một chút, đến lúc đó sẽ có mái tóc dài.”Ti Niên nhướng mày: "Khiêu vũ cái gì?”Ti Du nói: "Vẫn chưa quyết định được.

Có điều hẳn là sẽ thiên về truyền thống và cổ xưa, tóc dài dễ tạo kiểu.”Ti Niên nhìn gò má tinh xảo của em trai, chợt nhớ đến một màn mình thấy trong phòng khách hôm nay, hai người thiếu niên cùng nhau lên lầu, rõ ràng là một cảnh vô cùng bình thường, thế nhưng anh ấy lại thấy rất nhiều điều mập mờ nhỏ.Cuộc sống mấy năm nay của anh ấy cững khá tốt, bên cạnh có rất nhiều người gay, cho nên anh ấy đối với những thứ này không cảm thấy lạ, thậm chí còn có chút quen thuộc.Theo như những gì mà anh ấy nhận thấy, quan hệ của Ti Du và Ti Nguy Lâu có chút bất thường.Thế nhưng Ti Du mà anh ấy hiểu rõ, không hề giống như một người bị cong.Ti Nguy Lâu cũng vậy, sau vài lần tiếp xúc, Ti Niên thậm chí còn cảm thấy rằng anh rất thờ ở với chuyện tình cảm.Bởi vì hai loại nhận thức này, cho nên anh ấy đối với suy nghĩ của bản thân có hơi lung lay."Tiểu Du." Ti Niên cảm thấy nên thăm dò một chút: "Em có người mình thích không?”Ti Du ngẩn ra, ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Không có, anh cả sao anh lại nói chuyện này vậy?”Ti Niên bật cười: "Sao lại nói anh của em như vậy chứ?”"Anh cả từ khi em lên tiểu học đã bắt đầu hỏi em vấn đề này." Ti Du liếc anh ấy: "Là do anh từ nhỏ đã hay buôn chuyện.”Ti Niên bực bội cười.Anh ấy nhìn vào mắt Ti Du, hỏi tiếp: "Vậy thì có ai thích em hay không?”Ti Du cứng đờ, nhìn sang chỗ khác, không lên tiếng."Vậy thì chính là có." Ti Niên gật đầu."Đến đây kể cho anh nghe một chút, là ai thích em? Có bao nhiêu người theo đuổi?”Ti Du: "Chậc, anh đừng nói nữa.”"Em xấu hổ?" Ti Niên kinh ngạc: "Không ngờ lúc còn sống, anh lại có thể thấy bạn học Tiểu Du xấu hổ?”Ti Du nghiêm mặt nói: "Anh cả có tin, lúc anh còn sống còn có thể nhìn thấy em khóc không?”Ti Niên: "...!Em đừng hòng dùng nước mắt không cầm được của mình uy hiếp anh, bên cạnh anh cũng có một người bạn có triệu chứng này, anh không bị lừa đâu.”"Anh cả, anh có biết, bây giờ anh nói giọng của người phiên dịch không?”Vẻ mặt Ti Du phức tạp, giống như đang nhịn cười.Ti Niên trở về thực tại, em trai anh ấy đây là đang cười nhạo anh ấy."Em cười đi, đừng có nhịn." Ti Niên không biết làm sao: "Chờ anh tốt nghiệp trở về nước là được.”"Bây giờ em đừng nói sang chuyện khác, nói với anh một chút, ai thích em? Nam hay nữ?”Ti Du ngạc nhiên: "Nam nữ gì?”Ti Niên cong môi: "Xem ra là con trai.”Vẻ mặt Ti Du phức tạp, quyết định không nói."Em nói với anh mà còn ngại sao?" Ti Niên giơ tay đặt lên vai cậu, cười nói: "Anh sẽ không nói cho người khác biết.”Ti Du bực bội nhấp một ngụm đồ uống của mình.Cậu đột nhiên cảm thấy được nói với Ti Niên, hình như là ổn thỏa nhất.Thật ra thì cậu cũng có thể nói với Tạ Hoàn, nhưng mà Tạ Hoàn và cậu là bạn, căn bản không thể cho cậu ý kiến mang tính xây dựng gì.Hơn nữa, việc được cả ba nam sinh thích, khiến Ti Du thật sự hoảng sợ, đặc biệt là khi cậu biết mấy người nam sinh thích mình, cùng với những nam sinh như Hoắc Vũ Hàng khi thấy mặt cậu liền muốn xin Wechat hoàn toàn khác nhau.Cho nên, họ càng thích cậu rõ ràng hơn thì cậu càng không biết phải phản ứng như thế nào.Ti Niên yên lặng ôm lấy vai cậu, cũng không hề thúc giục cậu, nhưng Ti Du đối với anh ấy hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, cậu không do dự bao lâu, đã nói hết toàn bộ."Cho nên ý em là, Lộc Minh, Bùi Khuynh Thừa và còn cái người chơi bóng cùng em, đều thích em?”Ti Niên suy đoán có rất nhiều người thích Ti Du, nhưng không nghĩ đến đều là người bên cạnh, còn đều là con trai.Ti Du không được tự nhiên gật đầu.Ti Niên rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy chuyện này cũng không quá bất ngờ.Thời gian trước khi anh ấy ở nước ngoài, trong vòng xã giao của rất nhiều người bạn, anh ấy cũng đã từng xem Ti Du nhảy điệu múa Đông Hoang.Nhiều người bạn đồng tính cũng khóc và kêu lên muốn Ti Niên làm anh vợ của họ, Ti Niên cũng chỉ coi đó như là một trò đùa.Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, nói không chừng xu hướng của họ là thích một bé trai như Ti Du.Chỉ là dù nghĩ theo cách này, chuyện này vẫn khiến cho người khác kinh ngạc, bởi vì anh ấy bắt đầu nghĩ rằng người thích Ti Du sẽ là Ti Nguy Lâu, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải chỉ mình Ti Nguy Lâu.Tại sao mỗi một người bên cạnh Ti Du đều là cong thế?"Em làm sao chắc chắn họ thích em? Họ có thổ lộ với em không?" Ti Niên hỏi.Ti Du lắc đầu: "Không thổ lộ, nhưng cũng không kém là bao.”"Anh cả biết cái cách họ nhìn em không, em cũng không biết phải hình dung như thế nào, chỉ là rất chán ghét.”"Với lại, cơ bản là em đi đâu, họ cũng sẽ tìm lý do để đi cùng.”"Khi em biểu diễn, họ cũng đi xem, mỗi ngày đi học Lộc Minh đều muốn tiếp cận em.


Bởi vì em thích xe máy, cho nên ngày nào Thẩm Ngộ Bắc cũng đi xe đến đón em.Thành tích của em không tốt, Bùi Khuynh Thừa còn nói muốn phụ đạo cho em...”Cậu vừa nói vừa nhớ lại, chợt phát hiện rất nhiều chi tiết trước đây cậu không hề chú ý đến, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là bằng chứng cho thấy họ thích cậu.Ti Du vừa nói, thậm chí còn toát ra mồ hôi lạnh.Ti Niên yên lặng nghe cậu nói xong, thì không còn nghi ngờ gì nữa, những người này thật sự thích Ti Du, hơn nữa vô cùng trắng trợn.Em trai bảo bối của anh ấy, đã rơi vào mối quan hệ rất phức tạp.Ti Du khẽ thở dài, cằm đặt ở trên đầu gối, hàng mi dài cũng rũ xuống.Ti Niên nhìn thấu sự vướng mắc và bất lực của cậu, liền siết chặt cánh tay ôm cậu."Vậy bây giờ em nghĩ như thế nào?”Ti Du bối rối nói: "Em không biết.”Ti Niên có hơi đau lòng.Chân anh ấy đặt trên mặt đất, anh ấy từ từ đung đưa cái ghế."Bây giờ em vẫn không thích họ, đúng không?”Ti Du gật đầu.Một lát sau, Ti Niên hỏi cậu: "Tiểu Du, em có biết mình thích mẫu người như thế nào không?”Ti Du suy nghĩ một chút, cũng không có nội dung cụ thể, nhưng mà cậu đột nhiên nghĩ đến bài hát tối hôm qua, nhớ lại giọng nam dịu dàng dễ nghe."Hát dễ nghe đi, như thế em có thể nghe hát bất kì lúc nào.”Ti Niên bật cười, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy cảm thấy con trai thích người giống với mẹ là bình thường, nên cảm thấy suy nghĩ của Ti Du cũng không có vấn đề."Vậy giới tính thì sao?" Anh ấy lại hỏi.Ti Du sâu kín quay lại nhìn anh ấy: "...!Anh cả, em là thẳng, không thể nghi ngờ.”Ti Niên nhướng mày: "Phải không?”"Dĩ nhiên!" Ti Du khiếp sợ: "Em có chỗ nào giống gay sao?”Ti Niên vội vàng cười nói: "Không có không có, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”"Đây là chuyện đáng ngạc nhiên sao!" Ti Du trợn mắt: "Em, em là Ti Du đấy, dù cho sắt thép cong, em cũng không thể cong!”Ti Niên bị cậu chọc cười, không tiếp tục vấn đề thẳng hay không thẳng nữa, mà chỉ nói: "Vậy em định từ chối họ?Sau này ngay cả bạn cũng không làm?”Ti Du không lên tiếng.Hai người cũng im lặng.Hồi lâu, Ti Niên mới nói: "Tiểu Du, thầy Cố của em vẫn khỏe chứ?”"Vâng." Ti Du không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên hỏi cái này, nói: "Anh không liên lạc với thầy ấy sao?”Ti Niên cười một cái, nói: "Vẫn liên lạc, nhưng không nhiều lắm.”"Tại sao? Bởi vì anh đi nước ngoài?" Ti Du hỏi anh ấy.Ti Niên lắc đầu, nói: "Bởi vì cậu ấy kết hôn rồi.”Ti Du ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ấy.Ti Niên không nói sâu hơn, chỉ nói: "Anh thật ra thì cũng sẽ có lúc hối hận, lúc đầu anh không nên bởi vì tình cảm từ nhỏ đến lớn không bỏ được với cậu ấy mà kéo dài, đáng lẽ phải nói chia tay sớm hơn, cũng không đến mức làm cậu ấy chậm trễ.”"Chẳng qua là cậu ấy luôn nói, cho dù đã định trước cuối cùng cậu ấy sẽ rời đi, nhưng có một đoạn hình bóng của anh trong cuộc đời của cậu ấy, thế cũng đáng.”Mối quan hệ của Ti Niên và Cố Triều thật ra thì cũng rất giống với của Ti Du và Tạ Hoàn, cả hai đều lớn lên cùng nhau, như hình với bóng.Cho nên chỉ cần nghĩ đến điều đó, Ti Du cũng biết, Ti Niên muốn chia tay với Cố Triều khó khăn bao nhiêu.Ti Du cảm thấy ngực có chút khó chịu.Cậu nhớ đến khi còn bé, Cố Triều luôn về nhà với Ti Niên.Khi đó thầy ấy vẫn luôn trêu chọc cậu, bảo cậu gọi thầy ấy là chị dâu.


Ti Du cảm thấy vui thì sẽ gọi như thế, còn Ti Niên thì nói Cố Triều dạy hư trẻ con.Kí ức từ rất xưa, nhưng khi cậu nhớ đến, hình như từ sau khi Ti Niên và chị dâu thật sự ở chung một chỗ, Cố Triều đã không trở lại nữa."Đáng lẽ anh không nên nói chuyện này, hãy giúp anh giữ bí mật." Ti Niên nói.Ti Du gật đầu, giương mắt nhìn anh ấy.Ti Niên liền xoa tóc cậu, nói: "Anh nói với em cái này, chính là muốn nói cho em biết.

Kết thúc sớm một chút đều tốt cho em và mọi người, nhưng có lẽ đối với họ mà nói, cho dù kết quả cuối cùng là không thể, cũng sẽ nguyện ý cùng em qua hết khoảng thời gian này.”"Nếu em vẫn không có người mình thích, vậy em có thể cho họ một cơ hội, cũng cho bản thân cơ hội hiểu họ, đừng làm cho mọi người đều tiếc nuối.”Ngực Ti Du hơi nóng lên, cậu biết Ti Niên nói không chính xác, nhưng lại có đạo lý.Thành thật mà nói, cậu thật sự đã nghĩ về việc từ chối họ giống như cách mà cậu từ chối Hoắc Vũ Hàng, nhưng những lời nói này của Ti Niên đã làm cậu cảm động.Cậu không phải là người quá tinh tế, ngược lại, cậu luôn nói những gì mà cậu muốn và làm những gì cậu muốn làm.Vì vậy, cậu lấy điện thoại ra, gửi cùng một tin nhắn cho ba người."Tôi là thẳng, tôi sẽ từ chối cậu.”Gần như là cùng lúc, tin nhắn của họ cùng quay lại."Thẩm Ngộ Bắc": Tôi không thấy, tôi bị mù.


/mắt trắng/ "Bùi Khuynh Thừa": link: #Kinh động! Nghe nói tám mươi phần trăm mọi người là người song tính! Chỉ là có một số người vẫn chưa phát hiện ra!# "Lộc Minh": Ồ ồ ~ ngày mai tôi sẽ tìm cậu lấy giày ~Ti Du: "...”Giả bộ bị mù, phổ cập khoa học, trả lời một nẻo.Ti Niên sau khi nhìn thấy không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Những đứa trẻ này đúng là thú vị.”Ti Du buồn bực mà cất điện thoại di động, lẩm bẩm: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Ngày mai em sẽ gặp từng người một và từ chối!”Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Ti Du đã có quyết định.Có lẽ, trong khoảng thời gian này tâm tư của cậu vẫn chưa rõ ràng, cậu thực sự có thể cho họ một cơ hội và cũng là cho chính mình một cơ hội?Bùi Khuynh Thừa không nói hết, tám mươi phần trăm mọi người đều là người song tính, chỉ là bản thân không biết.Nói không chừng, cậu sẽ thật sự thích ai đó trong số những người này...Cửa sân thượng lại bị đẩy ra.Ti Niên xoay người lại nhìn, sau đó cười nói: "Tiểu Lâu, đến.”Ti Nguy Lâu gật đầu, liếc nhìn Ti Du, chỉ cái gáy của cậu."Em cầm cái gì vậy?" Ti Niên ngạc nhiên đứng dậy, đi đến nhận lấy hai cái hộp gỗ từ trong tay Ti Nguy Lâu: "Rượu vang đỏ?”"Vâng." Ti Nguy Lâu gật đầu: "Ông ấy nói rượu này là do người khác đưa đến, để cho chúng ta uống.”Ti Niên không hiểu hỏi: "Ông ấy?”Ti Du đảo mắt, đầu cũng không quay lại: "Cậu ta đang nói bố của chúng ta, Ti đại chủ tịch.”Ti Niên bừng tỉnh, cười nhìn về phía Ti Nguy Lâu: "Em vẫn chưa gọi được?”"Vâng." Ti Nguy Lâu lại nhìn Ti Du một cái.Ti Niên thấy ánh mắt anh, trên mặt hiện biểu cảm sâu xa.Anh ấy đem rượu đặt vào trên cái bàn nhỏ ở bên kia sân thượng.Nơi này giống như là một tấm chiếu tatami, chính giữa có một cái bàn, xung quanh là những tấm đệm êm ái.Bởi vì dì giúp việc ngày nào cũng quét dọn, cho nên nơi này dù có dãi nắng dầm mưa thì mọi thứ đều sạch sẽ."Anh đi xuống một chút xem có cái gì ăn không, hai đứa chờ anh một lát." Ti Niên nói xong liền đi ra cửa.Lúc này Ti Nguy Lâu mới đi về phía Ti Du.Ti Du ngồi trên ghế bập bênh, không nhúc nhích.Cái ghế đột nhiên đứng yên, bên cạnh Ti Du cũng có người ngồi."Cậu làm gì?" Ti Du liếc anh: "Không phải bên kia vẫn còn chỗ ngồi sao?”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Cậu đang cãi nhau với tôi?”Ti Du mím môi: "Tại sao tôi phải cãi nhau với cậu?”"Tôi cũng muốn biết." Ti Nguy Lâu khẽ cười một tiếng: "Tôi muốn biết tại sao sau khi cậu đi ra ngoài cùng mấy người kia, khi quay lại thì không muốn để ý đến tôi.”Ti Du ôm đầu gối, chớp chớp mắt, nhưng không lên tiếng.Cậu thật ra cũng không muốn cãi nhau, cũng không có lý do gì để tức giận.Chỉ là cậu có hơi không hiểu nổi trái tim mình, cậu hình như có hơi thích bắt nạt Ti Nguy Lâu.Cũng giống như bây giờ, nhìn Ti Nguy Lâu chỉ động đến tìm cậu, nghe anh hỏi cậu, khiến cậu cảm thấy buồn cười.Hành động này của anh, làm cậu cảm thấy hơi giả tạo, hơi vô lý.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu.Vì vậy, anh hơi cúi người xuống, nhích lại gần để nhìn.Ti Du mím môi, quay mặt sang chỗ khác, dùng gáy để đối mặt với anh.Một tiếng cười khẽ ở sau lưng truyền đến, cách rất gần.Ti Du siết chặt chăn trên người."Lạnh không?" Giọng Ti Nguy Lâu hình như cách hơi gần.Ti Du nói: "Không lạnh.”Ti Nguy Lâu: "Ti Du.”"Ừ.”"Quay lại.”"Không.”"Nhìn tôi một chút.”"Không muốn.”"Tại sao?”"Làm gì có tại sao?”Ti Nguy Lâu im lặng, sau đó, Ti Du cảm giác có bàn tay rơi xuống đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa.Ti Du cắn môi dưới, rốt cuộc cũng nghiêng đầu.Tay Ti Nguy Lâu vẫn còn rơi trên đầu cậu, hai người bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn nhau.Trong lúc nhất thời, không khí cũng im lặng.Một phút, hai phút, hoặc là lâu hơn.Ti Nguy Lâu vẫn duy trì động tác xoa tóc cậu như cũ, môi cong lên, nhẹ giọng nói: "Chơi với họ có vui không?”"Cái vấn đề này cậu hỏi qua rồi." Ti Du nhỏ giọng nói.Ti Nguy Lâu: "Vậy cậu trả lời một lần nữa đi.”Ti Du khảy khảy tay, ánh mắt lay động: "Tạm được, khá vui vẻ.”"Ừ." Ti Nguy Lâu cười, nói: "Vậy thì tốt.”Mắt Ti Du rũ xuống, sức nặng trên đầu cũng đã biến mất.Hai người ngồi rất gần, nhưng dường như có một khoảng trống ở giữa, không ai đụng ai."Anh quay lại rồi." Giọng nói của Ti Niên từ ngoài cửa vang lên, ngay sau đó, cánh cửa được mở ra, anh ấy mang theo hai đĩa đồ ăn xào, còn có một khay đồ ăn vặt lên.Ti Nguy Lâu đứng lên, đi qua giúp anh ấy cầm lấy rồi đặt lên bàn.Ti Du cũng bước xuống ghế, mang dép, bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống.Ba người, mỗi người ngồi một bên.Lúc này Triệu Diên và Ti Trọng Tấu lại đi lên, đưa cho họ hai đĩa trái cây.Sau đó, Triệu Diên cười nói: "Ba anh em các con cứ nói chuyện, hai người chúng ta đi xuống.”Ti Trọng Tấu dường như muốn nói chút gì đó, nhưng chưa nói ra đã bị Triệu Diên kéo đi.Còn lại ba người, Ti Du và Ti Niên hai mắt nhìn nhau đều bật cười.Ti Nguy Lâu yên lặng rót rượu cho họ, vẻ mặt trông rất thoải mái.Ba người cùng ăn và uống rượu dưới bầu trời đêm cùng với những cơn gió.Ti Du vốn là không thể uống, thế nhưng Ti Trọng Tấu đã lên tiếng, hơn nữa nồng độ của chai rượu vang đỏ này cũng không cao, Ti Du liền thử một ly.Có thể tửu lượng Ti Du thật sự quá kém, hơn nữa tối hôm qua lại thiếu ngủ, cho nên chỉ cần một ly nhỏ như vậy liền cảm thấy hơi choáng váng.Lúc đầu tinh thần cậu còn có thể chống đỡ, nghe Ti Niên và Ti Nguy Lâu nói chuyện quỹ cổ phiếu, sau đó hai người càng nói càng khó hiểu, mí mắt Ti Du run lên.Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc.Ti Nguy Lâu lấy cái gối ở bên cạnh, kê dưới đầu cậu, lại cầm một cái chăn thật dày đắp cho cậu.Ti Du nheo mắt thấy anh, đôi tay xinh đẹp của Ti Nguy Lâu đung đưa trước mặt cậu.Lợi dụng men rượu, Ti Du liền đưa tay ra, bắt lấy một trong số chúng.Sau đó cậu hài lòng, dụi mặt vào mu bàn tay ấm ấp của anh rồi chìm vào giấc ngủ.Ti Nguy Lâu bình tĩnh nhìn cái tay đang bị nắm kia của mình, cảm nhận được sự mềm mại trên mu bàn tay, cũng như nhiệt độ của bàn tay mát lạnh của Ti Du, không cử động nữa.Ti Niên nâng cằm, cười nhìn một màn trước mắt.Đồng thời, đáy lòng anh ấy cũng thở dài, trẻ con cuối cùng cũng sẽ lớn lên.Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ti Niên.Vẻ mặt Ti Niên vô cùng tự nhiên, anh ấy không nói việc này, ngược lại cười nói: "Em vẫn có nút thắt với bố mẹ, đúng không?”Ti Nguy Lâu không lên tiếng."Anh có thể hiểu." Ti Niên ấm áp nói: "Chỉ là Tiểu Lâu, em phải biết.”"Trong một năm em mới vừa rời đi kia, bố mẹ cũng không dễ chịu.”"Cả người bố gầy trơ xương, khi đó, sự nghiệp của ông ấy đang ở thời kỳ hoàng kim, thế nhưng ông đã từ bỏ cơ hội tốt nhất, dùng tất cả số tiền có được, tìm tất cả những người mà ông ấy có thể tìm được, chỉ để tìm tung tích của em, nhưng kết quả cuối cùng là em với người kia cùng nhau rơi xuống biển.”"Mẹ còn hơn nữa, bà mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhiều lần nếu không phát hiện kịp thời, có thể bà ấy đã không còn ở đây.”"Nhưng cho dù là ở trong trường hợp này, nhiều năm qua, họ vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm em.”Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn anh ấy, vẻ mặt hơi ngây ra, đây là lần đầu tiên anh nghe được những thứ này.Ti Niên uống một hớp rượu, nhìn lại anh: "Anh biết, những năm qua em đã rất khổ, anh nói cái này không phải vì để em hiểu họ, anh chỉ muốn nói cho em biết, chúng ta rất nhớ em, cũng rất muốn bù đắp cho em.


Cho chúng ta một cơ hội, có được không?”Nhiệt độ trên người Ti Nguy Lâu lành lạnh, nhưng lại được cái tay bị Ti Du ôm kia liên tục không ngừng truyền nhiệt độ tới.Anh nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du.Sắc mặt của người đang ngủ hơi ửng hồng, cả người đều rất ngoan, rất yên tĩnh.Một lúc lâu sau, Ti Nguy Lâu mới nhẹ giọng nói: "Có thể em không thể nhận họ.”Bởi vì họ không chỉ là bố mẹ anh, mà còn là của Ti Du.Anh không thể làm anh em với Ti Du.Ti Niên nhìn gò má của anh, phát hiện ánh mắt nhìn Ti Du của anh rất chuyên chú và dịu dàng.Hình như chỉ vào lúc này, người em trai này của anh, mới có một ít dịu dàng.Ti Niên chau mày.Anh ấy thở dài, sau đó giống như đã hạ quyết tâm của mình.Anh ấy nhìn Ti Nguy Lâu, nói với một giọng rất dịu dàng: "Tiểu Lâu, em muốn làm gì thì làm, mọi thứ còn lại, cứ giao cho anh giải quyết.”Ti Nguy Lâu ngẩn ngơ, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Ti Niên.Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng cười, nói: "Được.”"Cảm ơn anh, anh cả.”Ti Niên cười, cụng ly với anh.Nhìn khuôn mặt ôn hòa và bình tĩnh kia của Ti Niên, Ti Nguy Lâu cuối cùng cũng biết, đức tính kiêu căng nhưng lại dịu dàng lương thiện của Ti Du từ đâu đến.Là bởi vì cậu có một người bố rất đáng tin Ti Trọng Tấu, có một người mẹ dịu dàng như Triệu Diên, còn có một người anh cả lúc nào cũng bao dung Ti Niên.Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy, đương nhiên là biết ơn và biết yêu thương.Uống xong hai chai rượu vang đỏ, Ti Niên liền đứng lên, nói với Ti Nguy Lâu: "Đưa Ti Du xuống đi, anh sẽ dọn dẹp nơi này.”"Vâng.”Ti Nguy Lâu từ từ rút tay ra khỏi tay Ti Du, sau đó lại cẩn thận bế cậu lên cùng với tấm chăn, sức nặng trong người rõ ràng đến mức, Ti Nguy Lâu có thể cảm nhận được nhịp tim vội vàng của mình.Động tác của anh rất nhẹ, sau khi mang dép, liền ôm Ti Du đi xuống lầu.Ti Du ngủ rất sâu, ngay cả ngón tay cũng không động lấy một cái.--------------------Tác giả có lời muốn nói: Ôm, ôm nữa!.