Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 67: Chương 67




"Học bù?" Tạ Hoàn ngay lập tức quay lại.

Ti Du gục đầu nằm trên bàn, uể oải gật đầu.

Vẻ mặt Ti Nguy Lâu hơi trì trệ, sau đó thu hồi ánh mắt, không nói lời nào, mở đề thi bắt đầu làm.

Đầu bút viết trên giấy tạo ra tiếng động, tiếng không lớn, nhưng Ti Du lại nghe anh viết nặng nề biết bao.

Ti Du nhìn về phía anh, có thể thấy được khuôn mặt nghiêng lạnh lùng cứng rắn.

Xong đời.

Cậu vừa mới hứa với Ti Nguy Lâu vào buổi sáng để anh dạy học bù, kết quả sau khi nói đi nói lại, cậu và Bùi Khuynh Thừa lại quyết định rồi.

Thế này thì là ai cũng sẽ không vui nhỉ?Công bằng mà nói, nếu Ti Nguy Lâu hứa với cậu một điều, sau đó Ti Nguy Lâu lại thực hiện với người khác.

Không được, không thể nghĩ về nó, nghĩ lại thấy tức.

Ti Du lập tức thấy hơi xấu hổ và khó xử.

"Anh Du, hỏi cậu một câu!" Tạ Hoàn kéo tóc cậu, nói: "Chuyện gì vậy, tại sao lại để Bùi Khuynh Thừa học bù cho cậu?”Ti Du thu hồi ánh mắt, kéo tay Tạ Hoàn rồi nói: “Lão Hồ đang nói chuyện với tớ, sau đó Bùi Khuynh Thừa đi qua nói với Lão Hàn là sẽ dạy thêm cho tớ, còn lên hẳn kế hoạch.

”“Kế hoạch kia còn rất là kỹ càng, lão Hồ nhìn qua kêu lên, ui cha, tốt quá, không phải vừa hay rồi sao?”"Và sau đó quyết định vậy cho cả hai chúng tớ luôn, nói cái gì mà lập nhóm hỗ trợ lẫn nhau! ”Trong lúc nói chuyện, Ti Du cũng liếc mắt nhìn Ti Nguy Lâu, phát hiện đối phương không phản ứng chút nào.

Anh như không có hứng thú với đề tài của bọn họ, chỉ tập trung làm đề, chỉ là làm đề càng lúc càng nhanh, tiếng đầu bút xẹt qua giấy cũng càng ngày càng lớn.

Ti Du: "! ”Sao cứ thấy anh kỳ kỳ?Tạ Hoàn cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Lần này điểm số của cậu được cải thiện, học bù thật sự có thể phát huy tác dụng, cũng kịp thi đại học.

”"Ừm.

" Ti Du lơ đãng trả lời.

Việc Bùi Khuynh Thừa và những người khác thích mình, cậu còn chưa kịp nói với Tạ Hoàn, nếu cậu ta biết, có lẽ cậu ta sẽ không nghĩ đó là một điều tốt.

"Hoàn Tử, khi nào cậu đi tập luyện?" Ti Du hỏi cậu ta.

Tạ Hoàn nói: "Tối nay bắt đầu rồi.


Sau đó, thứ năm và thứ bảy cũng học cả ngày, học kỳ tiếp theo chúng ta không cùng rời trường ư?”Ti Du gật đầu.

Các học sinh nghệ thuật đều rời trường học trong học kỳ sau của lớp 11 để luyện tập cho các khóa học chuyên môn của họ, và trở lại vào học kỳ sau lớp 12.

Nhưng giống như Ti Du, các khóa học chuyên môn sẽ không thành vấn đề, cậu có thể kéo dài đến học kỳ đầu của lớp 12 mới rời trường, hoặc đi từ lớp 11, học kỳ đầu tiên của lớp 12 quay lại.

Cuộc họp ngày hôm qua nói rằng cô Bạch có ý muốn để Ti Du học trong trường, lớp văn hóa của cậu cần bổ sung, còn các khóa học nghiệp vụ thì cô yên tâm.

Vì vậy sau đó Ti Du đi tập một ngày một tuần, thời gian còn lại thoải mái học.

Nhưng đầu tháng sau cậu có cuộc thi nên tháng này cậu phải luyện tập nhiều hơn, cố gắng đến phòng tập nhảy mỗi tối sau giờ học.

Tất nhiên, những bài ép chân và những kỹ năng cơ bản khác, Ti Du không hề bỏ dở mỗi ngày, luôn luyện tập.

Tạ Hoàn nói: “Anh Du, tháng này cậu phải đi tập luyện mỗi ngày à? Vậy khi nào Bùi Khuynh Thừa sẽ học bù cho cậu?”Ti Du đột ngột ngồi bật dậy, vui vẻ nói: "Sao tớ lại quên chuyện này.

”Nói xong, cậu quay sang bên kia, từ phía sau Ti Nguy Lâu để nhìn Bùi Khuynh Thừa qua lối đi.

Bùi Khuynh Thừa gầy và bị một phần lớn của Lộc Minh chắn mất.

Vì vậy, Ti Du gọi cậu ấy: "Bùi Khuynh Thừa.

”Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đều đồng thời nhìn về phía anh.

Đầu bút của Ti Nguy Lâu hơi khựng lại, thẳng lưng không nhúc nhích, để cho sự giao tiếp giữa bọn họ xuất hiện một chút rào cản.

Lộc Minh nghiêng đầu, nhìn Ti Du đằng sau Ti Nguy Lâu, mà Ti Du lại tránh mắt cậu ta, nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa.

"Đầu tháng sau tôi có cuộc thi nên có thể không học bù trong thời gian này được.

" Ánh mắt Ti Du sáng rực, cười mỉm.

Bùi Khuynh Thừa sững sờ một lúc, sau đó nói: "Kế hoạch tôi đặt ra là phải dạy bù cho cậu một tuần hai lần, chuyện này cũng không được sao?”Giọng cậu ấy hơi nhẹ, biểu cảm cũng dịu dàng.

Ti Du nghe lời cậu ấy nói, cũng nhìn thấy sự mất mát và buồn bã trong đôi mắt cậu ấy.

Ti Du: "! ! Nếu hai ngày, cũng có thể để trống lịch.

”Mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên, cười khẽ: "Vậy thì tốt rồi, bắt đầu từ buổi tối hôm nay.


”"Ồ.

" Ti Du cười khan.

Hu, sao cậu lại đồng ý.

Có phải vì dáng vẻ đó của Bùi Khuynh Thừa quá đáng thương không?Lộc Minh nghe xong cả khuôn mặt đen như đáy nồi.

Cậu ta nhìn Ti Du rồi đến Bùi Khuynh Thừa, sau đó cau mày nói: "Các cậu muốn học bù? Học ở đâu?”Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du, một cái nhìn như thể tùy ý cậu.

Ti Du vô thức nhìn Ti Nguy Lâu, sau đó nhìn Bùi Khuynh Thừa nói: "Nhà cậu hay nhà tôi đều được.

”"Vậy thì nhà cậu.

" Bùi Khuynh Thừa cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.

Điều cậu ấy thực sự muốn là có thể thay đổi giữa hai nơi.

Bằng cách này, cậu ấy có thể vào phòng của Ti Du, và Ti Du có thể đến nhà của cậu ấy!Nhưng nếu như vậy, thì quá được voi đòi Hai Bà Trưng, có thể có cơ hội ở cùng với Ti Du cũng đã là thu hoạch lớn của Bùi Khuynh Thừa rồi.

Lông mày Lộc Minh nhíu chặt hơn nói: "Không, không phải là tôi đang nhắc các cậu đặt chỗ!”"Và tại sao phải học bù ở nhà? Rất nhiều quán cà phê trà sữa nhà hàng, phòng tự học nhà sách thư viện, các cậu không thể học bù bên ngoài sao!”Sao Bùi Khuynh Thừa cũng có thể vào phòng ngủ của Ti Du chứ Cậu ta còn chưa bao giờ đến đó!Bùi Khuynh Thừa không có dịu dàng và kiên nhẫn như vậy với cậu ta, nhưng vì phép lịch sự vẫn trả lời: "Ở nhà thuận tiện, đi lại cũng gần.

”Đúng vậy, cùng một khu nhà, học bù xong đi về cho thuận tiện, đỡ tốn xăng xe.

Huyệt thái dương Lộc Minh giật gật phát đau, nói: “Tôi cũng đi, cậu tiện thì dạy bù cho tôi, tôi gửi học phí.

”Bùi Khuynh Thừa lập tức nói: "Tôi không thiếu tiền.

”Sau đó, anh nhìn Ti Du và nói thêm: "Tôi chỉ dạy bù cho Ti Du thôi.

”Ti Du đối diện ánh nhìn của cậu ấy, ngay lập tức cảm thấy mất tự nhiên.

Lộc Minh bàng hoàng.

Cái tên họ Bùi đó vừa thả thính Ti Du đúng không?Ngay trước mặt cậu ta?"Không được.


" Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi nói với Bùi Khuynh Thừa: "Hai người sao phải ở một mình trong phòng, cậu đừng hòng lợi dụng chuyện này!”Bùi Khuynh Thừa liếc cậu ta một cái rồi nói: "Đương nhiên phải yên tĩnh để học bù.

”Lộc Minh giận tím người: "Không! Không có cửa!”Bùi Khuynh Thừa: "Cậu nói cũng không tính! ! ”Ti Du lặng lẽ quay trở lại bàn một lần nữa, thu hẹp sự hiện diện của mình.

Mẹ ơi, mẹ ơi, thật khủng khiếp, đây là tu la tràng trong truyền thuyết à?Những học sinh trong lớp đang ở gần đó nghe thấy lời họ nói, bối rối một lúc lâu.

Không chỉ bối rối mà còn rất phấn khích.

Tất cả đều nghĩ đến bài đăng đó trên diễn đàn, đã có hơn hai mươi trang bài đăng, tất cả đều là Ti Du lạp lang phối (*)!(*) Lạp lang phối là một tục ngữ dân gian, dùng để chỉ việc làm sai trái của những kẻ bảo thủ trong suy nghĩ, coi thường chuyện cưới xin của con cái, ép buộc những đôi nam nữ không có tình cảm.

Bây giờ thường đề cập đến hai người không có tình cảm với nhau.

Trước kia họ đều cho rằng do mình ảo tưởng quá, nhưng hiện tại nghe xong, mơ hồ thấy mọi người không sai, những người này thật sự không rõ ràng với Ti Du!Đương nhiên, bởi vì chuyện Tạ Hoàn theo đuổi Bạch Thanh Thiển không phải là bí mật từ lâu, cho nên otp này BE rồi!Nhưng cặp còn lại cũng gặm rất ngon!Cô gái có chiều cao gần một mét tám mươi Triệu Phỉ ngồi cùng bàn Tạ Hoàn là người nghe rõ ràng nhất.

Ngay cả tiền căn hậu quả cô cũng biết!Cô thực sự không biết rõ những người này lằm, chỉ là ngồi gần họ, thỉnh thoảng có thể nói vài câu với họ.

Bên kia Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa nói xong, đã ai làm việc nấy, không ai chịu để ý đến ai, sắc mặt Lộc Minh còn rất khó coi.

Không khí trong lớp rất kỳ quặc, nhưng tin tốt là chuông đã rung và giáo viên bước vào.

Triệu Phỉ không nhịn được nữa, chọc dưới cánh tay của Tạ Hoàn, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Hai người họ cãi nhau vì Ti Du.

”Tạ Hoàn cũng không hiểu nổi, rõ ràng hôm đó kiểm tra xong hình như mấy người họ đều không thích Ti Du, sao bây giờ ai cũng như vậy?Điều này quá giống tình địch ghen tuông tranh giành tình cảm gay gắt ! "Chậc chậc, cậu chờ tôi thăm dò tin tức đã.

" Tạ Hoàn nói với cô, sau đó rút một tờ giấy, viết gì đó lên và bí mật chuyển cho Ti Du.

Ti Du lấy ghi chú và mở nó ra.

“Anh Du, tự nhiên tớ thấy như thể họ đang thích cậu ý!”Vẻ mặt Ti Du đau khổ, trả lời cậu ta: “Ừ, cậu nói đúng.

”Tạ Hoàn nhìn tờ giấy: "Sh!!!”Giáo viên Hóa trên bục giảng ném cục phấn tới, đập vào bàn Tạ Hoàn: "Làm gì đấy, như rắn thành tinh rồi!”Tạ Hoàn lập tức sợ run, nói: "Em xin lỗi, em sai rồi.

”Cậu ta không dám truyền giấy với Ti Du nữa, cũng ngậm miệng không nói cho Triệu Phỉ biết lý do.

Nhưng nhỏ Triệu Phi này thông minh, nhìn phát biết mình đoán đúng, trong lòng hưng phấn không chịu nổi.

Mặc dù cô không nhìn ra Ti Du thích ai, nhưng có cái tu la tràng này là ok rồi!Ti Du không biết mình đã có rất nhiều fan CP thế rồi, chỉ đơn giản là lo lắng.

Cậu cũng không biết mình lo lắng cái gì, nhưng tâm trạng cũng không quá tốt, phiên dịch ra là có rất nhiều áp lực.

Lần đầu tiên cậu biết thực sự rất căng thẳng khi được nhiều người thích.

Cậu nhớ lại những gì Ti Niên đã nói với cậu, hãy cho họ và cho chính mình một cơ hội.

Nhưng Ti Du nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy không có cảm giác gì với hai người này.


Tuy nhiên, ngược lại cậu thấy họ rất tốt, cũng tìm thấy rất nhiều điều trước đây anh chưa để ý.

Ví dụ như tính cách Lộc Minh vui vẻ, nhìn như không quan tâm gì nhiều, thực tế khá dịu dàng, ví dụ như Bùi Khuynh Thừa, mặc dù trông có vẻ lanh lợi nhưng thực chất lại là người khá bướng bỉnh cố chấp.

Ti Du gục mặt xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.

Lưng Ti Nguy Lâu duỗi thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, tính tình cũng lạnh lùng, hơi cúi đầu nhìn sách xem đề.

Nếu là trước đây khi Ti Du nhìn anh như vậy, chắc chắn anh sẽ đáp lại cậu hay gì đó, nhưng hiện tại, Ti Nguy Lâu như không thấy ánh mắt cậu.

Ti Du mím môi, biết Ti Nguy Lâu đang tức.

Cậu biết mình làm không đúng, nhưng cậu không cố ý, ai ngờ Bùi Khuynh Thừa chân thành thế chứ, cứ nhớ kỹ lời cậu nói.

Nhưng cũng có thể, Bùi Khuynh Thừa thích cậu, tất nhiên sẽ đối xử với cậu đặc biệt hơn.

Vậy Ti Nguy Lâu thì vì gì đây.

Ánh mắt Ti Du dừng lại trên mặt Ti Nguy Lâu hồi lâu, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn biến thành —— cậu phải nhìn kỹ.

Tay anh trông rất đẹp.

Ti Du rũ mắt, nhìn về phía tay cầm bút của Ti Nguy Lâu.

Các ngón tay trắng nõn, đốt ngón tay thon dài nhưng không hề yếu ớt, trông rất mạnh mẽ.

Ngay cả sau khi phát hiện ra tầm mắt của cậu, mắt Ti Nguy Lâu thậm chí không hề lệch đi một chút nào.

Ngón giữa và ngón trỏ một trước một sau, “đi” đến sách của Ti Nguy Lâu, sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên, chọc một cái vào mu bàn tay cầm bút của anh.

.

Ti Nguy Lâu ngừng lại, mắt nhìn về phía ngón tay kia.

Ngón tay lại nhấc lên chọc vào mu bàn tay anh một lần nữa.

Ti Nguy Lâu nghiến răng, sau đó tay anh di chuyển, nắm lấy tay Ti Du vào lòng bàn tay, giữ chặt.

Tim Ti Du đập thình thịch và đầu óc trở nên trống rỗng.

Cậu nhanh chóng thu tay về, quay đầu ra cửa sổ, bàn tay vừa bị anh chạm vào có chút tê dại.

.