Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 69: 69




Ti Du đi dạo với Thẩm Ngộ Bắc một lúc rồi mới quay lại lớp học.

Vào mùa thu, thời khóa biểu học tập và nghỉ ngơi đã được sửa lại, bây giờ buổi trưa ở trường học, rất nhiều bạn học đều không về nhà nữa.

Bởi vì Thẩm Ngộ Bắc cứ nhất quyết muốn đưa Ti Du đến trong lớp học mới rời đi, nên dọc đường đi, có rất nhiều người quay đầu nhìn bọn họ.

Vào đến trong khu dạy học lớp 11 hai người lại càng giống như leeng tầng trong một rừng ánh mắt chăm chú cứ nhìn lom lom vào mình.

Mà lúc đến cửa lớp năm, Ti Du mới phát hiện các bạn học trong lớp vậy mà đều chưa đi!Thẩm Ngộ Bắc giống như cố ý cười lớn tiếng, nói với cậu một câu: “Bai bai, buổi tối chờ tôi cùng về nhà.

”Ti Du: “! ”Trong hành lang rất yên tĩnh, mà trong phòng học cũng chẳng có mấy người nói chuyện, sau khi nhìn thấy bọn họ lại càng tiếp tục không nói gì nữa.

Bởi vậy tất cả mọi người trong phòng học đều nghe được câu nói này của Thẩm Ngộ Bắc.

Ti Du đi vào trong lớp, đi ngang qua phía sau Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa, sau đó tới bên cạnh Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu đứng lên, im lặng tránh đường cho cậu.

Đợi sau khi cậu ngồi xuống, Ti Nguy Lâu liền nhoài người nằm bò lên bàn.

Không biết do buồn ngủ hay làm sao.

Ti Du theo bản năng liếc nhìn về phía Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa, sau đó lập tức lại đối diện với tầm mắt của hai người bọn họ.

Ti Du cười gượng với hai người đó, sau đó cũng nhoài người nằm bò lên bàn.

Cứu mạng với! Cậu không muốn ở trong cái nơi bi thảm như Tu La tràng này nữa đâu!Bùi Khuynh Thừa nhíu mi lại, nhưng nghĩ đến buổi tối có thể cùng nhau về nhà học thêm với Ti Du, lại nhẹ nhàng thở ra.

Từ sáng sớm đến giờ, sắc mặt Lộc Minh chưa thấy dễ nhìn tẹo nào.

Một đám người này được lắm, ai cũng biết cách tận dụng kẽ hở triệt để.

Ngay cả một ít thời gian buổi trưa như vậy mà Thẩm Ngộ Bắc cũng có thể tìm được cơ hội quấn lấy Ti Du, còn hẹn trước buổi tối tan học tới đón người, nghĩ cũng hay quá đấy chứ!Đi cùng Ti Du đến trường và tan học vốn là quyền lợi đặc biệt của cậu ta đấy có biết không?Vốn dĩ một mình tên Ti Nguy Lâu kia cũng đã đủ đau đầu rồi, bây giờ lại lòi thêm Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa tới cướp cơ hội này nữa hả?Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi, quyết định buổi tối tan học sẽ dứt khoát không thèm giải thích mà đưa Ti Du đi, nhất định không cho người khác cơ hội tiếp cận!Ti Du nhoài người nằm bò lên bàn, song làm thế nào cũng không ngủ được.

Tạ Hoàn đang lén nghịch điện thoại, thực ra trong lớp có rất nhiều người đều như thế.

Ti Du lại nhìn về phía vị trí của Bạch Thanh Thiển, thấy cô ấy đang nhỏ giọng nói chuyện với bạn học nữ ngồi cùng bàn.

Không biết nói đến chuyện gì, đôi mắt của Bạch Thanh Thiển khẽ cong, cười rộ lên, cả người đều linh động xinh xắn.

Ti Du nhìn cô ấy vài lần, lại ngoảnh lại nhìn Ti Nguy Lâu.

Hai người bọn họ ở bên nhau rốt cuộc đã nói những gì nhỉ?Ti Nguy Lâu nhoài người gối lên cánh tay, đoán chừng còn chưa ngủ.

Có nên hỏi một chút không nhỉ?Ti Du rất rất muốn biết, nhưng cũng không hoàn toàn vì tò mò.

Nhưng cụ thể là vì sao thì chính cậu cũng không rõ lắm.

Ti Du vươn tay, đang chuẩn bị chọc cánh tay Ti Nguy Lâu, song lại nhớ lại chuyện của buổi sáng hôm nay.

Cậu nhìn liếc qua ngón tay gây tai họa của bản thân, lại thu tay về.

Thôi đi thôi đi, không hỏi nữa.

Bây giờ cậu và Ti Nguy Lâu đang xấu hổ chết đi được, không thấy vừa rồi lúc cậu quay về Ti Nguy Lâu cũng chẳng nhìn cậu lấy một cái à.

Ti Du hơi bĩu môi, quay mặt về hướng cửa sổ nhắm mắt ngủ.

Ti Nguy Lâu nhắm mắt lại.

Hình như cũng sắp một ngày anh không nói chuyện với Ti Du rồi.

Vừa nãy Ti Du còn cùng ăn cơm với Thẩm Ngộ Bắc, rồi bọn họ còn đến sân vận động nữa.


Buổi tối cậu ấy còn muốn học thêm với Bùi Khuynh Thừa.

Bận rộn thật đấy.

Trong lòng Ti Nguy Lâu thấy buồn bực.

Mấy người này thật sự vội vàng quá đấy, bây giờ hầu như là một người rồi lại một người nối đuôi nhau, cứ như đang tranh nhau cướp cơ hội ở cùng với Ti Du nhiều hơn vậy.

Dưới tình huống như vậy, ưu thế Ti Nguy Lâu và Ti Du ở cùng một mái hiên nhà hình như cũng chẳng phát huy được nữa rồi.

Còn có buổi sáng nay, anh không nghĩ tới Ti Du sẽ đến chọc tay anh.

Hành động đáng yêu như vậy đến từ một người như Ti Du, chính là được buff x2 tác dụng, đối với Ti Nguy Lâu mà nói đó quả thực xứng với kích  thích cuồng bạo.

Vì thế, anh nhất thời không nhịn được cảm xúc trên gương mặt cũng là bình thường chứ nhỉ?Có phải dọa Ti Du sợ rồi không?Có phải Ti Du cũng nhìn ra suy nghĩ của anh rồi không?Đại não quý giá của Ti Nguy Lâu nhanh chóng chuyển động, lại trở nên giống một lọ hồ dán - cứ dính hết vào nhau chẳng nghĩ được gì.

Buổi tối lúc còn chưa tới giờ tan học, Thẩm Ngộ Bắc đã xuất hiện ở bên ngoài lớp học rồi.

Anh ấy vẫn là bộ dáng mặc kệ sự đời kia, nghiêng nghiêng đứng dựa vào tường, một tay đang cầm điện thoại nghịch.

Mấy người ngồi ở hàng ghế sau đều trông thấy anh ấy, Ti Du cũng thấy được.

Chờ đến khi tiếng chuông vừa vang lên, mọi người trong lớp liền nhốn nháo ồn ào.

“Các bạn học chờ một chút!” Bạch Thanh Thiển đứng lên, lớn tiếng gọi cả lớp lại.

Mọi người đều nhìn về phía cô ấy.

Bạch Thanh Thiển liền chạy lên trên bục giảng, bởi vì tiết thứ tám là tiết tự học, nên Cố Triều chỉ trông nửa tiết đầu, bây giờ trên bục giảng không có giáo viên.

“Các bạn học, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, nên cán bộ lớp chúng ta đã thương lượng một chút, quyết định vào Giáng Sinh năm nay chúng ta sẽ ra ngoài chơi, mọi người thấy thế nào?”Các bạn học lập tức loạn hết cả lên.

“Không phải còn tận hơn hai tháng nữa à? Sao bây giờ đã muốn chốt rồi?”“Đi đâu chơi cái gì thế!”“Lễ Giáng Sinh không được nghỉ đúng không, chúng ta chọn thứ bảy chủ nhật đi hả?”Bạch Thanh Thiển gõ gõ bàn, nói: “Trật tự nào, nghe tớ nói!”Mọi người trật tự lại, cô ấy liền cười nói: “Bọn tớ đã nói qua với anh Cố rồi, anh Cố đã đồng ý cho chúng ta nghỉ một buổi, cả lớp có thể chơi trong thành phố, cũng có thể đi ngoại thành, hiện tại bọn mình đang tiếp thu ý kiến quần chúng, trước tiên nói với mọi người một tiếng.

”“Có thể đi chơi đương nhiên phải đi ngoại thành rồi!” Tạ Hoàn cổ vũ nói.

Bạch Thanh Thiển nhìn cậu ta một cái, sau đó cười tiếp lời: “Mọi người có ý tưởng gì có thể ở nhắn vào trong nhóm lớp để cả lớp cùng nhau thảo luận kỹ lưỡng một chút, cũng không cần vội, nếu có ý tưởng nào tốt, có thể xin anh Cố phê duyệt cho chúng ta nghỉ thêm hai ngày!”Mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.

“Chỉ có chuyện này thôi, không còn gì khác nữa đâu.

”Bạch Thanh Thiển nói xong liền trở về chỗ ngồi.

Ti Du liếc nhìn về phía Ti Nguy Lâu.

Trưa nay bọn họ cùng ăn cơm, nói chuyện với nhau hẳn cũng là chuyện này chứ gì?Vậy Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh chắc cũng đều biết chuyện này rồi, vậy mà cũng chẳng thấy ai nhắc đến, miệng cũng kín thật đấy!Các bạn học trong lớp cãi cọ ầm ĩ, trong lúc nhất thời không ai sốt ruột về nhà nữa.

Lại nói, trên hành lang còn có một con người tên Thẩm Ngộ Bắc đang đứng kia kìa, buổi trưa bọn họ đều thấy được tấm thiệp đăng trên diễn đàn kia rồi.

Thuộc tính “vạn người mê” của Ti Du xem như đã được chứng thực, bọn họ hóng hớt tám chuyện, muốn nhìn diễn biến kế tiếp.

Thẩm Ngộ Bắc cũng đã nghe thấy, trong lòng lập tức xẹt qua thật nhiều ý nghĩ, phải tìm cơ hội đi chơi cùng bọn họ mới được, bằng không anh lại lại bỏ lỡ cơ hội ở cùng Ti Du rồi.

Ti Du chậm rì rì thu dọn cặp sách, mà Ti Nguy Lâu bên cạnh cậu lại thoắt cái đã thu dọn đồ đạc xong rồi.

Sau đó, anh liền đứng lên, lập tức đi thẳng ra cửa, đẳng thèm để ý đến ai.

Ti Du nhìn bóng dáng anh, hơi chau mày lại, sau đó liền tăng nhanh tốc độ thu dọn sách vở.

Cậu có chút hoang mang, cũng có chút bất an không thể nói rõ.

Mà mấy người Lộc Minh lại ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Ti Nguy Lâu lại có thể cứ như vậy mà đi? Ngay cả nhìn cũng không nhìn Ti Du lấy một một cái?Không lẽ bọn họ giận dỗi nhau rồi? Vậy thì đúng là quá tốt!Lộc Minh cũng liếc nhìn bóng dáng Ti Nguy Lâu, đáy lòng cảm thấy buồn cười, được lắm, đi một người là bớt được một người.


Thẩm Ngộ Bắc và Ti Nguy Lâu giáp mặt trực tiếp, nên anh ấy trông thấy rõ ràng vẻ mặt giống như đóng băng lại của Ti Nguy Lâu, rõ ràng là mang theo tức giận.

Anh ấy nghĩ, đừng có nói là Ti Nguy Lâu muốn khiến Ti Du chủ động đi tìm cậu ta đấy nhá?Suy nghĩ của Bùi Khuynh Thừa cũng không khác lắm với suy nghĩ của Thẩm Ngộ Bắc, thật ra lúc trước cậu vẫn luôn đang quan sát.

Cậu phát hiện lúc Ti Nguy Lâu ở bên Ti Du hình như luôn làm ra một vài hành động yếu thế hơn, mà Ti Du cũng rất ăn ý phối hợp với bộ dạng đó của cậu ta.

“Anh Du, tối nay đi cùng tớ không?” Tạ Hoàn quay đầu lại hỏi Ti Du.

Ti Du liếc nhìn Bạch Thanh Thiển đang ngồi đầu bên kia, đối phương thu dọn đồ đạc rất ung dung chậm rãi, mà bạn nữ ngồi cùng bàn cô ấy đã sớm đi trước rồi.

Rõ ràng cô ấy đang đợi Tạ Hoàn.

Đều như vậy cả rồi, Ti Du mà “cản mũi”, không phải sẽ trở thành nhà sư Pháp Hải tà ác trong truyện Bạch Xà ư?Ti Du lườm Tạ Hoàn một cái, chế nhạo nói: “Nếu tớ nói muốn đi cùng cậu, thì cậu liền để nữ thần của cậu tự đi một mình à?”Tạ Hoàn cười hì hì nói: “Nếu nhất định phải chọn, tớ chắc chắn sẽ chọn cậu mà.

”“Cút đi.

” Ti Du cười mắng.

Cậu ta chính là ỷ vào việc cậu sẽ không làm khó cậu ta đây mà, thằng con trai ngốc của cậu trong loại chuyện này lại khá thông minh đấy chứ.

Tạ Hoàn ngó mắt nhìn Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đang đứng ở đầu kia của lối đi, lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc đang đứng trên hành lang, trong chớp mắt cảm thấy bối rối khó xử.

Cậu ta vòng tay ôm lấy vai của Ti Du, nhỏ giọng nói với cậu: “Nói thật đi anh Du, nếu cậu không muốn ở cùng bọn họ, tớ liền không về cùng nữ thần của tớ nữa, đưa cậu về trước.

”Ti Du hất cậu ta ra: “Đừng quản tớ nữa, bố cậu mà phải sợ bọn họ à?”“Nói cũng phải.

” Tạ Hoàn cười nói: “Bọn họ cũng sẽ không bắt nạt cậu.

”Ti Du đeo balo lên lưng, nói: “Đi đây.

”“Được.

”Ti Du vừa đi, Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa cũng đuổi theo luôn, mà Thẩm Ngộ Bắc đã cất gọn điện thoại đi, nhìn Ti Du đi ra.

Đợi sau khi Ti Du đi ra rồi, Thẩm Ngộ Bắc liền lập tức sáp đến bên cạnh cậu nói: “Không phải cậu đã nói trước sẽ cùng về nhà với tôi à? Sao còn đưa theo hai cái đuôi thế?”Ti Du quay đầu, Lộc Minh liền lập tức đi đến một bên còn lại của cậu, nói: “Tiện đường, tôi đi cùng cậu.

”Sau đó cậu ta lại nói thêm một câu: “Hơn nữa trước kia chúng ta luôn là cùng nhau về đấy!”Nói thế, cậu ta còn cố tình trừng mắt với Thẩm Ngộ Bắc, tuyên thệ chủ quyền.

“Cậu đừng chen đẩy tôi.

” Ti Du trừng hắn.

Lộc Minh nhíu mày, lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc một cái, thấy giữa cậu ta và Ti Du cũng cách nhau một đoạn chứ không dán sát vào nhau, hắn mới miễn cưỡng cách xa Ti Du ra một ít.

Bùi Khuynh Thừa đi theo phía sau mấy người bọn họ, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, cậu ấy vẫn lựa chọn im lặng lại, nhìn đáng thương một cách kỳ lạ.

Mấy người bọn họ thật sự quá gây chú ý, chỉ một đường đi như vậy thôi mà đều có người nhìn bọn họ chằm chằm.

Ti Du: “! ”Xấu hổ quá mất thôi! Cậu không muốn như vậy đâu!Cậu tận lực an ủi chính mình, bọn họ đều là con trai, người bên ngoài nhìn có khi chỉ nghĩ là mấy anh em bạn bè tốt đi với nhau thôi.

Nhưng trước tiên không đề cập đến chuyện quan hệ bọn họ thế nào mọi người đều biết, chỉ riêng cảm xúc tự thấy chột dạ cũng đủ làm cả người Ti Du khó chịu rồi.

Trước khi đi ra khỏi cửa tòa nhà giảng dạy, Ti Du thật sự chịu không nổi nữa, liền nói: “Hôm nay tôi tự về.

”Ba người kia đều dừng lại nhìn cậu.

Ti Du lay tóc, đau khổ nói: “Tôi không thích như vậy, các cậu đừng đi theo tôi nữa.

”Xung quanh có rất nhiều người, cậu thật khó mà nói cậu thật sự không thích bọn họ, chỉ có thể uyển chuyển khuyên bọn họ từ bỏ.

Sắc mặt Bùi Khuynh Thừa hơi tái, sau đó mới hiểu được vì sao hôm nay Ti Nguy Lâu lại bỏ đi quyết đoán như vậy.

Bởi vì Ti Nguy Lâu đã dự cảm được loại tình huống này, cậu ta không muốn khiến Ti Du lâm vào tình huống càng bị động hơn.

Thì ra là thế.

Cậu ấy bừng tỉnh.

“Ti Du.

” Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du, nói: “Vậy tôi về nhà trước đây, tôi chờ tin nhắn của cậu.

”Ti Du mím môi, gật đầu.

Bùi Khuynh Thừa liền cười với cậu một cái, quyết đoán bước đi.

Thấy cậu ấy đi nhanh chóng như vậy, Lộc Minh liền có chút do dự.

Cậu ta cũng nhìn ra Ti Du đang thật sự thấy khó chịu, nhưng không có cách nào khác, bảo cậu ta trơ mắt nhìn Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc đơn độc ở bên nhau, cậu ta không làm được.

Buổi sáng Thẩm Ngộ Bắc đã nói với Ti Du là nếu cậu không thích, anh ta sẽ không làm.

Vậy bây giờ anh ta không có lý do gì tiếp tục đi theo cậu nữa rồi.

Nhưng là, anh ta không thể ở cùng Ti Du, Lộc Minh cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.

“Lộc Minh.

” Thẩm Ngộ Bắc bỗng nhiên gọi.

Lộc Minh nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Không nghe thấy sao, cậu ta không thích.

” Thẩm Ngộ Bắc nói.

Lộc Minh cắn răng: “Cậu ta không thích tất nhiên tôi sẽ đi, cậu cũng đừng con mẹ nó nghĩ lợi dụng sơ hở, nếu đi phải cùng nhau đi.

”Thẩm Ngộ Bắc giễu cợt, quay đầu liền rời đi luôn.

Trước khi đi anh ta còn chụp vai Ti Du một cái, tựa như giữa bạn học bình thường với nhau, nói: “Đi đây.

”Lộc Minh thấy thế, liền đến nhìn Ti Du.

“Cậu cũng đi đi, tôi muốn đi một mình.

” Ti Du nói.

Lộc Minh bỗng im lặng, đoạn nói: “Được, cậu đừng tức giận.

”Ti Du bất đắc dĩ: “Không tức giận, đi đi.

”“Ừ.

” Lộc Minh liền đi trước, bộ dáng lưu luyến mỗi bước ngoảnh lại nhìn ba lần.

Ti Du đứng nguyên tại chỗ, dựa vào tường.

Những bạn học ồn ào xung quanh rất nhanh liền tản đi hết, bọn họ đều rất tò mò nhìn cậu, nhưng cũng không có ai đi lên bắt chuyện với cậu.

Đợi mọi người tản đi gần hết rồi, Ti Du mới đứng thẳng người, chậm rì rì đi ra ngoài.

Cậu lấy ra tai nghe ra đeo vào, mở một bài hát của Triệu Diên.

Một giọng hát nữ nhẹ nhàng ấm áp, giống như có thể vỗ về tất cả những cảm xúc khó chịu bất an trong lòng người.

Hốc mắt Ti Du có chút chua xót.

Nước mắt nháy mắt liền chảy ra.

Mấy này là có chuyện gì thế, cậu chẳng muốn như vậy chút nào.


Nếu nói ở chung với từng người từng người bọn họ cậu còn có thể làm được, chứ một Tu La tràng bi thảm rõ ràng như này, cậu không chống đỡ nổi đâu.

Thật ra cũng không phải bọn họ không tốt, Ti Du chỉ đơn giản cảm thấy ghét bản thân.

Cậu biết mình thật sự không thích bọn họ, ít nhất trước mắt là vậy.

Nhưng bọn họ thích cậu như vậy cũng là quyền tự do của bọn họ, Ti Du không có biện pháp đáp lại, từ chối cũng vô dụng, bọn họ lại không nghe.

Quan hệ như vậy làm cả người cậu đều rơi vào trong một loại trạng thái rối loạn.

Bất lực, còn có chút tự trách.

Ti Du hít mũi, lưu lại một khuôn mặt tràn đầy nước mắt, chậm rì rì đi ở bên đường.

Lúc này đúng là thời gian tan học, trên đường có rất nhiều xe, người đi ven đường cũng không ít.

Giống những bạn học rủ nhau đi về theo nhóm, học sinh lái xe cũng đều rất nhiều.

Ti Du gục đầu xuống, cảm thấy có rất nhiều người đều đang nhìn cậu.

Cậu giơ tay lau qua đôi mắt, nhưng đợi đến khi cậu hạ tay xuống, trước mắt lại bất ngờ xuất hiện một que kem ốc quế màu trắng sữa.

Một bàn tay rất đẹp đang cầm nó.

Ti Du dừng bước chân, theo cánh tay kia nhìn lên, quả nhiên thấy được khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt của Ti Nguy Lâu.

“Ăn đi.

” Ti Nguy Lâu mở miệng, giọng nói rất nhẹ.

Ti Du rũ mắt, nhận lấy kem ốc quế.

Hai người sóng vai đi trên đường, Ti Du im lặng ăn kem ốc quế, tầm mắt rơi xuống mặt đất, trong dư quang là màu xanh trắng của đồng phục.

“Vì sao khóc?” Ti Nguy Lâu hỏi.

Ti Du lắc đầu.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, duỗi tay xoa tóc của cậu.

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa.

” Ti Nguy Lâu nói: “Em cứ là chính mình, không cần bận tâm người khác nghĩ những gì, cảm thấy ra sao.

”Nước mắt Ti Du lại chảy ra.

Cậu rầu rĩ nói: “Anh nói cái gì, em nghe không hiểu.

”Ti Nguy Lâu cười khẽ một tiếng, không nói thêm nữa.

Ti Du cầm lấy cái khăn ướt anh đưa cho lau mặt, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Đắn đo cả một đường, mãi đến cửa chung cư Ti Du mới dừng lại.

Kem ốc quế trong tay cậu đã ăn hết rồi, nước mắt cũng đã ngừng chảy.

Ti Nguy Lâu cũng dừng lại theo cậu, nghiêng đầu đối diện với cậu.

Ti Du giương mắt nhìn anh, hỏi: “Vì sao anh lại mang khăn ướt bên người thế?”“Bởi vì em.

” Ti Nguy Lâu không chút do dự đáp lại.

Hai tay Ti Du vô ý thức nắm lấy vạt áo, lại nói: “Vậy anh đối với em… Là có ý gì?”Cậu nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cứ rũ mắt nhìn cậu như thế, ánh mắt rất chuyên chú, cũng rất sâu đậm.

Tim Ti Du đập có chút nhanh, ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ liền vòng qua ôm lấy cậu.

Cả người cậu đều chìm vào trong một vòng ôm xa lạ.

Cả người Ti Du cứng đờ, liền nghe được bên tai truyền đến giọng nói của Ti Nguy Lâu, anh dùng giọng nói rất nhẹ, nói: “Là biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng ư?”--------------------Tác giả có lời muốn nói: Chẹp, cậu gấp rồi kìa.

.