Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 82: Chương 82




Sau khi được ôm, đầu óc Ti Du trở nên choáng váng, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi.

Vì cậu đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Đó là một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của cam quýt thuộc về Ti Nguy Lâu, gần giống với mùi đồ dùng vệ sinh cá nhân mà Ti Du đã sử dụng.

Trong phòng hơi tối, nhưng nhờ một vài tia sáng của ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào cũng giúp cho căn phòng không quá mức tối tăm.

Ti Du bị ép vào cánh cửa, cả người bị Ti Nguy Lâu ôm lấy, cậu nhìn thấy trước mặt là ánh đèn nhiều màu sắc không biết đã được lắp đặt ở đây từ lúc nào.

Hơi thở ấm áp của Ti Nguy Lâu phả vào cổ, khiến cả người cậu tê dại và ngứa ngáy.

"Anh làm sao vậy?" Ti Du nhẹ giọng hỏi.

Ti Nguy Lâu không nói lời nào, nhưng cánh tay đang ôm của anh càng siết chặt hơn.

Hai tay đang buông thõng bên người có chút rụt rè, đưa lên ôm lấy lưng Ti Nguy Lâu.

Cậu cảm nhận được thân thể Ti Nguy Lâu đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó vòng tay ôm eo cậu càng thêm siết chặt.

"Tiểu Du.

" Giọng nói trầm thấp của Ti Nguy Lâu vang lên.

Ti Du cắn môi dưới, cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn.

"Vừa rồi anh ngồi trên sân thượng.

" Ti Nguy Lâu thì thào: "Anh thấy cậu ta đưa em về.

”Ti Du không nói gì.

"Em còn ôm cậu ta.

" Giọng nói Ti Nguy Lâu vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng dường như Ti Du nghe được sự uất ức trong đó.

Ti Du im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ giọng giải thích: "Vậy là mắt của anh không tốt lắm, không phải em đã dừng xe một lúc! ”"Ừ.

" Ti Nguy Lâu nói: "Nhưng anh buồn.

”"Em về ngay khi tan học, bây giờ đã hơn mười giờ, hai người đã ở bên nhau hơn bốn tiếng.

”Ti Du mím môi không nói gì, chỉ cảm thấy có chút buồn cười cũng không biết tại sao.

Có thể là do tâm trạng hiện tại của Ti Nguy Lâu làm cậu rất vui.

"Có phải em đang cười không?" Ti Nguy Lâu giận dỗi nói.

Ti Du lập tức đanh mặt, nói: "Không có.

”"Em cười đi.

" Ti Nguy Lâu thở dài: "Em cười với cậu ta, ở cùng anh thì không cười.


”Lần này thì Ti Du thật sự không nhịn được nữa, cậu bật cười ra tiếng, bả vai run lên.

Cuối cùng Ti Nguy Lâu cũng lùi lại, thoát khỏi ngực cậu.

Anh đứng thẳng dậy, ánh đèn phía sau đã bị anh chặn lại, Ti Du chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng lướt qua trên gương mặt anh.

Gương mặt mơ hồ nhưng góc cạnh rõ ràng.

Nụ cười trên môi Ti Du vẫn còn, chỉ là ánh mắt cậu bắt đầu dao động.

Cánh tay Ti Nguy Lâu vẫn còn đặt trên eo cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi lồ ng ngực sắp dính vào nhau.

Vì vậy, Ti Du có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của Ti Nguy Lâu.

Không bình tĩnh như những gì anh đang thể hiện.

Cũng giống như Ti Du, nhảy nhót loạn nhịp.

"Anh, anh có thể buông em ra được không?" Ti Du quay mặt đi không nhìn anh.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, thì thầm: "Không, em để cậu ta ôm em.

”Bỗng nhiên, vẻ mặt Ti Du kỳ quái, cậu liếc mắt nhìn Ti Nguy Lâu nói: "Anh đừng nói trên người em có mùi của cậu ta, em sẽ cười đấy.

”"! ”Có vẻ như Ti Nguy Lâu đã nghĩ như vậy.

Ti Du nhịn không được nữa, vung tay đẩy anh ra, cười phá lên.

Sau khi cười đủ, cậu liếc nhìn Ti Nguy Lâu, nói: "Đừng giả vờ, em có thể thấy được anh đang tức giận.

”Ti Nguy Lâu nói: "Anh không tức giận, nhưng anh thật sự ghen tị.

”"À.

" Ti Du nhướng mày: "Là anh nói em giống như trò chơi, tiếp xúc với mọi người, bây giờ anh bị sao vậy? Hối hận à?”Ti Nguy Lâu nhìn cậu nói: "Ừ, hối hận rồi.

Anh không muốn em tiếp xúc với bọn họ chút nào.

”Ti Du bật người nói: "Được rồi, trước đây không phải anh giả bộ rất hiểu chuyện sao? Chưa được bao lâu mà đã căng thẳng rồi?”"Không có giả bộ.

" Ti Nguy Lâu cắn môi dưới, giống như thật nói: "Anh chưa bao giờ giả bộ trước mặt em.

”Nghĩ gì nói đó, muốn làm gì thì làm.

Cho tới bây giờ, anh đối với Ti Du so với những người khác không giống nhau.

Ti Du dừng lại, không trả lời nữa, mà xoay người đi về phía bệ cửa sổ, nói: "Anh lắp đèn ở đây khi nào?”Ti Nguy Lâu theo sau cậu và nói: "Khi em cùng người khác hẹn hò.

”"Được rồi.

" Ti Du giơ tay chọc vào vai anh hai cái: "Vẫn chưa kết thúc đúng không? Tương lai em có thể ở cùng với Bùi Khuynh Thừa, còn có Lộc Minh, anh muốn mỗi ngày đều đến đây sao?”"Mỗi ngày.

" Ti Nguy Lâu cau mày nhìn: "Tại sao lại là mỗi ngày? Em ở bên bọn họ mỗi ngày, vậy còn anh thì sao?”Ti Du liếc anh một cái: "Hiện tại em không ở cùng anh sao?”Ti Nguy Lâu: "! ”Ti Du nhìn anh không nói được lời nào, rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, nói: "Em muốn đi rửa mặt rồi đi ngủ.


”"Đợi một chút.

" Ti Nguy Lâu nói.

Ti Du liền nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi hâm sữa uống.

”Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Ti Nguy Lâu thuần thục bắt nồi lên bếp và bật lửa, Ti Du đứng trước mặt anh, đối diện bàn ăn cơm.

"Hai người đi chơi ở đâu?" Ánh mắt Ti Nguy Lâu nhìn vào tay Ti Du nói.

Ti Du đang cầm con rô bốt nhỏ mà Thẩm Ngộ Bắc tặng, nó vẫn còn nguyên trong hộp, từ lúc bước vào nhà đến giờ, Ti Du còn chưa kịp đặt nó xuống.

"Đi đến một thành phố dưới lòng đất.

”Nói đến đây, Ti Du tỏ ra vô cùng hào hứng: "Nơi đó cực kỳ tuyệt, giống như thành phố Cyberpunk tương lai, bên trong cái gì cũng có!”Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du vui vẻ, hạnh phúc, trong lòng rất chua xót, nhưng lại cảm thấy cậu vui vẻ là tốt rồi.

"Ừ, anh đã nghe nói về nơi đó rồi.

" Ti Nguy Lâu nói.

Ti Du ngạc nhiên: "Anh đã nghe qua? Trước đây em không hề biết.

”"Chúng tôi đã đi xem trận thi đấu, còn cưỡi loại xe đạp một bánh, xem các trận đấu quyền anh, cũng xem các trận đấu bóng đá khác, cuối cùng đến nhà của Thẩm Ngộ Bắc ở đó.

”Ti Nguy Lâu ngẩn ra, nhìn cậu: "Em còn đến nhà cậu ta?”"Ừ.

" Ti Du gật đầu, lấy con rô bốt nhỏ ra cho anh xem, nói: "Cậu ta đưa cho em cái này, là từ một trận cá cược.

”Ti Nguy Lâu: "Em cũng cá cược à?”"Tất nhiên là không.

" Ti Du vơi với con rô bốt nhỏ.

Ti Nguy Lâu nhìn người máy chướng mắt nói: "Khi nào rảnh thì đưa anh đến đó?”"Được.

" Ti Du nhìn lên anh và nói: "Nó rất rộng, chúng tôi chưa có đi tham quan hết, nhưng cậu ta nói những nơi khác không có gì vui.

”Ti Nguy Lâu gật đầu, rót sữa nóng và cho đường vào ly.

"Này, bỏ ít đường thôi.

" Ti Du vội vàng ngăn lại.

Ti Nguy Lâu dừng lại và ngước nhìn cậu.

Ti Du nói: " Hôm nay Thẩm Ngộ Bắc mua cho em một cái kẹo dẻo rồi, lượng đường ăn vào đã vượt quá tiêu chuẩn.

”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, sau đó cười nhẹ và không cho thêm đường nữa.

Ti Du cầm lấy ly sữa uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt của cậu nhìn vào khuôn mặt Ti Nguy Lâu từ lúc nào không hay biết.

Ây da, khuôn mặt lạnh lùng này nhìn mà muốn chết cóng.

Khóe môi Ti Du hơi nhếch lên, sau khi chơi khăm còn có cảm giác hưng phấn.

Dù sao, Ti Nguy Lâu cũng là người hỏi và cậu chỉ nói sự thật, vì vậy không thể trách cậu được, đúng không?Ti Du cảm thấy mình rất tệ, cậu thực sự thích bắt nạt Ti Nguy Lâu nhất.

Sau khi uống sữa xong, Ti Nguy Lâu dọn dẹp nhà bếp, lấy ly của Ti Du rửa sạch.

"Đi thôi.

" Ti Nguy Lâu cởi tạp dề, nhìn Ti Du.

Ti Du thu hồi ánh mắt nhìn anh: "Ừ.

”Hai người cùng đi lên lầu.

"Chúc ngủ ngon.

" Ti Du nói với anh.

Ti Nguy Lâu nói: "Chờ một chút.

”"Hả?" Ti Du bối rối, đứng hình.

Sau đó cậu nhìn anh bước vào phòng, một lúc sau lại quay ra.

Ti Nguy Lâu lấy một bông hoa hồng đỏ và đưa cho Ti Du Ti Du giật mình, vô thức nhận lấy nó.

"Chúc ngủ ngon.

" Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nói rồi vỗ nhẹ lên tóc Ti Du, sau đó anh bước vào phòng đóng cửa lại.

Ti Du nhìn cánh cửa đóng chặt, với một cành hoa đầy gai trên tay, một bông hoa hồng đỏ rực đang nở rộ tỏa hương thơm ngào ngạt.

Anh cụp mắt xuống, cười nhẹ rồi quay vào phòng.

Sau khi bật đèn lên, anh chợt thấy trên chiếc tủ cạnh giường mình có một bình hoa rất đẹp và tinh xảo đã được đổ nước vào trong đó.

Bình hoa trong suốt, trông giống như pha lê với những đường kẻ tối màu.

— — Sau khi ăn sáng xong, Ti Du đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lộc Minh đang đứng chờ ở cửa.

Ti Nguy Lâu đi ra phía sau Ti Du, nhìn thấy Lộc Minh thì quay đầu nhìn về phía Ti Du.

Ti Du chột dạ mỉm cười với anh.

Ti Nguy Lâu tức giận cười nói: "Đi, có lẽ là đến phiên ban ngày rồi.

”"Không có.

" Ti Du cười nói: "Không phải chỉ một đoạn đường ngắn thôi sao, đến lớp anh vẫn ngồi cùng bàn với em mà.

”Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Em còn đang dầm mưa dãi nắng, thời gian rất công bằng?”Ti Du khiêm tốn nói: "Cũng bình thường, em vẫn đang cố gắng học hỏi và điều chỉnh.

”Ti Nguy Lâu: "! ”Anh không nói lời nào, chỉ đạp xe đi ra khỏi nhà.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Ti Du bật cười thành tiếng.

Cậu nhìn Lộc Minh đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói: "Chờ một chút, tôi lấy đồ ăn cho cậu.

”Hai mắt Lộc Minh sáng lên, lập tức rướn cổ nói lại: "Không vội!”Ti Du vào nhà, gói hai cái bánh bao và một tô canh trứng rồi chạy ra khỏi cửa.


Nhìn thấy thứ đang cầm trên tay, Lộc Minh tự mình đội mũ bảo hiểm lên.

"Đi thôi.

" Ti Du ngoài phía sau hắn.

Lộc Minh liền khởi động xe.

Để kéo dài khoảng cách, cậu ta đạp xe rất nhậm.

"Ti Du.

" Lộc Minh quay đầu gọi cậu.

Ti Du rướn người nói: "Sao vậy?”"Tối hôm qua cậu cùng với Thẩm Ngộ Bắc đã đi đâu?" Lộc Minh có chút chột dạ, những vẫn hỏi.

Ti Du cười nói: "Ra ngoài hẹn hò.

”"Cí— —”Lộc Minh đạp mạnh phanh, may mà tốc độ không nhanh, nếu không canh trong tay Ti Du đã đổ ra ngoài.

"Bị bệnh à.

" Ti Du dùng tay còn lại vỗ vào mũ bảo hiểm của cậu ta một cái.

Lộc Minh nghiêng người, quay đầu nhìn cậu: "Cậu hẹn hò với cậu ta? Cậu không phải là nói đi cùng tôi sao?”"Không phải là cuối tuần à?" Ti Du ngây thơ nói: "Cuối tuần tôi đã hứa sẽ ở cùng cậu.

”"Nhưng mà.

" Lộc Minh nhất thời không biết nói gì, chỉ là không vui, dựa vào cái gì mà Thẩm Ngộ Bắc đến trước!Nhìn khuôn mặt nham hiểm của Lộc Minh, Ti Du rất im lặng, nói: "Cậu nhanh đi đi, tôi vừa đi vừa nói chuyện với cậu, nếu không lại trễ nữa.

”Lộc Minh tiếp tục đạp xe với khuôn mặt u ám, lông mày gần như dính chặt lại với nhau.

Ti Du im lặng một lúc, mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn kể cho Lộc Minh nghe những gì cậu đã nói với Thẩm Ngộ Bắc ngày hôm qua.

Sau khi nghe xong, toàn thân Lộc Minh nổi sóng.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

Điều đầu tiên cậu ta làm sau khi bình tĩnh lại là nhanh chóng bán mình.

"Ti Du, cậu xem chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, tốt xấu gì cậu cũng cho tôi một chút ưu đãi chứ, thời gian tôi và cậu ở chung phải nhiều hơn những người khác đúng không?”Ti Du: "?”Lộc Minh tiếp tục hỏi: "Hơn nữa so với bọn họ, cậu và tôi hẳn là có nhiều chủ đề chung phải không? Chúng ta có thể chơi game cùng nhau, chơi bóng cùng nhau, bơi lội cùng nhau, và làm rất nhiều thứ cùng nhau, cậu muốn làm bất cứ điều gì tôi đều làm cùng cậu.

”Ti Du hơi bất ngờ, cậu không kìm được sự tò mò của bản thân, hỏi: "Cậu không nghĩ là tôi rất lươn lẹo sao? Tôi đang cố ý dắt mũi cậu.

”"Lươn lẹo sao?" Lộc Minh nghi hoặc hỏi: "Đây không phải là để cho chúng ta cạnh tranh công bằng sao? Sao lại à lươn lẹo?”Ti Du hơi cảm động: "Thực sự cậu nghĩ như vậy.

”"Cậu nghĩ xem tôi đã nói cái gì.

" Lộc Minh nói: "Tối hôm qua cậu đã ở cùng Thẩm Ngộ Bắc, vậy tối nay! ”Ti Du lập tức nói: "Hôm nay Bùi Khuynh Thừa dạy kèm cho tôi.

”Lộc Minh mất mác: "! Ừ.

”Ti Du ngồi sau lưng cậu ta thở ra, bỗng nhiên cảm thấy mấy người này lòng dạ thật sâu xa.

Đương nhiên, ngoại trừ Ti Nguy Lâu.

Ti Du vẫn nhớ dáng vẻ keo kiệt và ghen tuông của anh ngày hôm qua.

Nghĩ đến đây, Ti Du cảm thấy muốn bật cười, Ti Nguy Lâu sao lại làm ra chuyện buồn cười như vậy?--------------------Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Du gãi đầu: Làm thế nào những người này đều rất tốt bụng?Bởi vì yêu cậu.

.