Sau Khi Chết Mới Biết Chàng Ấy Yêu Ta Sâu Đậm

Chương 7



Vạn hoa lâu nhanh chóng bị thiêu rụi, những thanh xà đen ọp ẹp. Bọn ta nấp ở một quán xa xa, nhìn binh lính gánh nước qua lại dập lửa.

Cố Hành Uyên đưa ta đến gặp Thẩm Nhất Mưu và chào tạm biệt hắn ta.

"Đa tạ Thẩm đại nhân."

Thẩm Nhất Mưu không muốn nói chuyện với chàng ấy nhưng vẫn phải nói.

"Ngươi tự cảm ơn rằng ngươi mạng lớn đi."

Hắn ta vẫn không thể nói ra được những lời nói tốt.

Ta không còn cách nào đành mỉm cười hỏi hắn ta.

"Sao ngài lại đến đây."

Thẩm Nhất Mưu nhìn ta, lạnh lùng thốt lên.

"Tùy tùng của ta tình cờ đi qua thấy hai người bị bao vây nên chạy đến báo tin."

Tuy nhiên, ta và Cố Hành Uyên ngụy trang đến mức ngay cả Xuân Hỷ cũng không thể nhận ra. nếu hắn ta không theo dõi bọn ta ngay từ khi bọn ta vừa rời khỏi nhà, thì những người tùy tùng của hắn ta sẽ không thể tình cờ nhận ra bọn ta.



Chỉ là ta không muốn vạch trần hắn, ta ngượng ngùng mỉm cười.

"Thế sao, ngươi chịu theo người khác đúng thật kì lạ mà."

Hắn ta nghẹn lời, không tranh cãi với ta nữa.

Ta hỏi hắn ta.

"Vì cứu bọn ta, ngươi giết người của Hàn Bách, kế tiếp ngươi tính thế nào?"

Hắn ta nhìn về ta.

"Cô dựa vào cái gì mà làm ô uế người trong sạch chứ, hôm nay là ta nhận được báo án. Vì để cứu nữ tử trong lương duyên bị cầm tù ngược đãi, mới giết Trang Hàn. Cái gì mà là ta cứu mấy người chứ. Ta đang xử lý công việc kinh doanh, làm sao hắn ta có thể bởi vì chuyện này mà xử tội Thẩm gia chứ."

Thì ra cái cớ không phải hắn nhất thời nghĩ ra, mà là hắn đã nghĩ ra từ lâu rồi.

Quả nhiên là Thẩm Nhất Mưu, hắn ta luôn tìm cho chính mình một đường lui an toàn.

"À Đúng rồi!"

"Hôm nay các ngươi đến thử Vạn Hoa lâu, có tìm được thứ gì không hay là tay trắng quay về thế."

Chưa tìm được gì hết.

Ta lấy từ trong túi ra lá thư mà ta đã giật được lúc nãy.

Cố Hành Uyên sửng sốt một chút, mím môi cười, từ trong lòng ngực lấy ra một xấp thư.

Không hổ là phu quân của ta.

Thẩm Nhất Mưu nhìn bọn ta, thốt ra bốn chữ qua kẽ răng.

"Hai người hòa hợp thật đó."



....

Trước khi đi, Thẩm Nhất Mưu đã tiết lộ một tin tức khác.

Hàn Bách đã từng tham vọng bành trướng, mời những thợ thủ công làm ra những vật phẩm bị cấm và kết cục sau đó là những người thợ thủ công đó đã bị biến mất khỏi thế giới này.

Chỉ có điều là những vật phẩm bị cấm đó đang được cất giấu ở đâu thì ngay cả mật thám của Đại Lý tự cũng không tìm ra được.

"Nếu có thể tìm ra được, thì việc hạ gục Hàn Bách dường như nắm chắc trong tay."

Thẩm Nhất Mưu nói xong, còn không quên nói thêm một câu nữa.

"Có điều, chuyện này các người phải tự mình đi xem sao. Ta chỉ nói một cách tùy tiện và không có ý định sẽ giúp các người đâu."

Cố Hành Uyên nở một nụ cười kiên định.

"Chỉ cần thứ này có tồn tại, bọn ta nhất định sẽ tìm ra."

"Chà!"

Thẩm Nhất Mưu không buồn nói chuyện cùng bọn ta nữa, hắn ta cầm đao và rời đi.

Sau khi về đến nhà, ta và Cố Hành Uyên lần lượt sắp xếp chứng cứ. Vốn là đã có lòng tin là năm sáu phần, bây giờ đã lên đến bảy tám phần rồi.

Nếu như mọi việc được suôn sẻ, bọn ta sẽ tìm ra được vật phẩm bị cấm mà Hàn Bách đã cất giấu, sau đó mang nó đi cáo trạng.

Nhưng có một chuyện gì đó đang xảy ra.

Mùng 5 Tết, ngày mà Cố Hành Uyên ra ngoài để đi theo dõi Hàn Bách. Thẩm Nhất Mưu đột nhiên chạy đến cửa nhà, kéo tay ta rời đi.

"Tiết Từ Doanh, đi theo ta."

"Hôm nay, mật thám của Đại Lý tự đã chặn được một con bồ câu đưa thư bay từ cửa phủ của Hàn Bách ra ngoài, Hàn Bách truyền tin tới Ninh Cổ Tháp, lệnh cho bọn họ lập tức giết chết bá phụ và bá mẫu, Hàn Bách đã tra ra được cô rồi."

Cho nên, hắn ta, muốn giết cả nhà bọn ta.

Ta đang run rẩy, không có cách nào tự kiềm chế được.

"Không được, ta không thể đi. Cha mẹ ta phải làm sao, còn Cố Hành Uyên nữa chàng ấy phải làm sao đây.?"

"Cô không cần lo lắng cho Cố Hành Uyên, thân thủ hắn ta tốt, danh tiếng lại rất cao, tạm thời Hàn Bách không làm gì được hắn ta đâu. Còn về bá mẫu với bá phụ, ta đã gửi thư đến và nhờ người chăm sóc tốt cho họ. Ngược lại thì người nguy hiểm nhất bây giờ chính là cô."

"Nhưng ta trốn thì có tác dụng gì chứ? Sau đó thì sao? Hắn ta quyền thế lớn như thế rồi cũng sẽ có một ngày tìm ra được ta và cha mẹ ta cũng không thể chạy trốn giống thế được."

Ta nghiến răng, trầm ngâm một lúc rồi nắm lấy tay của Thẩm Nhất Mưu.

"Thẩm Nhất Mưu, ta muốn đi gặp hoàng thượng."

Hắn ta sững người một lúc, rất nhanh đã hiểu được ta muốn làm gì.

"Cô điên rồi à? Cô có biết làm như thế là đánh cược mạng sống của mình không. Nếu như bị tên phu quân hờ kia của cô biết được, hắn ta sẽ róc xương ta đó."

"Vậy ngươi còn có cách nào không? Trên đời này ai có thể vượt qua được Hàn Bách, bảo vệ được cha mẹ ta? Ngươi có thể sao?"

Thẩm Nhất Mưu im lặng.

"Thẩm Nhất Mưu, lần này ta nhất định phải đặt cược một lần."