Hai người họ đã nhiều ngày không gặp, chẳng biết sao hôm nay anh lại đến phòng tranh nữa.
À, chắc có vài việc cần thảo luận với phòng tranh, tiện thể qua đây ngó mình.
Lâm Lạc nghĩ vậy, rồi bước bên bục trước sự chứng kiến của mọi người.
Nơi đây chính là căn phòng lớn mà lần trước cậu đến học thử, vì diện tích rất rộng nên có thể chứa được khá nhiều người.
Bục giảng lần trước cũng là chỗ Lâm Lạc đứng phát biểu.
Lâm Lạc kiếp trước đã từng làm rất nhiều việc để kiếm sống, để vẽ tranh, kể cả những việc như phát tờ rơi, bán hàng, bồi bàn v.v….nên cậu không hề sợ đám đông, cũng chẳng ngại phát biểu trước mặt nhiều người.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, ấy là cậu thực sự không biết phải nói gì.
Lãnh đạo phòng tranh đã nói với cậu, muốn cậu chia sẻ kinh nghiệm khi học hội họa, cũng như động viên khích lệ mọi người.
Lâm Lạc thậm chí còn chẳng có dàn ý, cứ vậy đứng trên bục.
Bên dưới, từng cặp mắt đang chăm chú nhìn cậu.
Hầu hết bọn họ đều là những học sinh mới mười mấy tuổi, có học sinh cấp 2, cấp 3, còn số những học viên đã lớn tuổi thi trượt đã vài năm như Đỗ Vũ Hàng từng nói.
Tất cả đều dùng ánh mắt vừa kỳ vọng vừa mong đợi mà nhìn cậu.
“Chào mọi người.” Lâm Lạc hắng giọng, cầm chiếc mic mà giáo viên vẫn thường dùng, khẽ nói.
Hầu hết những người ở đây đều không quen biết Lâm Lạc cậu, giáo viên chỉ nói cậu là học viên ở đây, vì vậy đương nhiên chỉ coi Lâm Lạc là một sinh viên trường mỹ thuật.
Nói thừa, không phải sinh viên mỹ thuật làm sao đứng hạng nhất được?
Chỉ có mỗi Đỗ Vũ Hàng biết sự thật, vẻ mặt rất phức tạp.
Cậu ta ngồi lẫn trong đám người, nhìn thái độ của Lâm Lạc xác thực không quá vui vẻ.
Còn ở hàng ghế cuối, Tỉnh Ngộ chuyển một chiếc ghế rồi ngồi dựa vào tường, giống như giáo viên đang ngồi phía sau giám sát lớp học, còn Lâm Lạc là giáo viên thực tập.
Cứ nhìn Lâm Lạc là anh lại cảm nhận được một niềm đam mê không lý giải nổi.
Đây là fan của anh ấy, là fan chân chính!
Chỉ cần nhìn thoáng qua bức tranh mô phỏng mà cậu vẽ, anh liền biết đây không phải là tranh của người mới học, mà là tranh của một người thực sự hiểu Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi cúi người, tự giới thiệu: “Tôi tên là Lâm Lạc.”
Cậu đang nói về Lâm Lạc, không phải Lâm Nặc.
Lâm Lạc nhìn thấy Tỉnh Ngộ khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra. Những người khác lại càng không có phản ứng gì đáng nói.
Rõ ràng mọi người đều chỉ nghĩ Lâm Lạc không rành tiếng phổ thông, không phân biệt được N và L.
“Tôi biết, các bạn đều là những người đam mê hội họa nên mới đến đây.” Lâm Lạc nói, “Nhưng điều tôi muốn nói với các bạn là, mỹ thuật không phải là con đường tươi sáng và đẹp đẽ như vậy.”
“Đây là một con đường đầy cô đơn và chông gai, chỉ có những ai thực sự có lòng kiên trì mới có thể dùng cọ vẽ để nuôi sống bản thân mình.”
Đây là tâm nguyện chung của mỗi người học mỹ thuật.
Nhưng thực tế, rất nhiều người ở trong giới này không thể đảm bảo được cơm ăn, áo mặc nếu chỉ trông chờ vào hội họa.
Sau đó họ nghỉ có thể đổi sang nghề khác, kinh doanh những thứ khác.
Nhưng cũng có người giống như Lâm Lạc của kiếp trước, vừa làm những công việc bán thời gian vừa tự mình theo đuổi sự nghiệp hội họa.
“Tôi muốn hỏi các bạn một vấn đề,” Lâm Lạc nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người, rồi lại lướt qua ánh mắt sâu thăm thẳm của Tỉnh Ngộ, “Nếu như cả đời các bạn chỉ vẽ tranh, rồi cứ mãi tịch mịch vô danh giống như Lâm Lạc trước đây, thiếu thốn cùng quẫn cả một đời.”
“Vậy các bạn có tiếp tục không?”
Các học sinh bên dưới nhìn nhau, không thốt nên lời.
Ngay cả người đàn ông đeo kính cũng hơi khó hiểu, họ bảo Lâm Lạc đến khích lệ các học sinh chứ không phải đả kích họ.
Đối với hầu hết mọi người, vẽ tranh chỉ là một phương pháp mưu sinh, nếu cả một đời đều nghèo khó như Lâm Lạc, họ rất có thể sẽ đi làm nghề khác.
Nhưng cũng có một số người không như vậy.
“Các bạn đều rất thích Lâm Lạc phải không?”
Có người trả lời: “Có ai mà không thích Lâm Lạc chứ? Lâm Lạc chính là họa sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ!”
Lâm Lạc cười khẽ: “Nhưng khi anh ấy còn sống, không một ai tán thưởng tranh của anh ấy.”
Đúng là như vậy.
Phía dưới bục giảng, ở hàng ghế cuối cùng, Tỉnh Ngộ thầm nói trong lòng, có tôi.
Tỉnh Ngộ đã thích tranh của Lâm Lạc từ khi 13 tuổi, khi đó Lâm Lạc 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học 3 năm, cũng đã sa sút tinh thần 3 năm.
Khi đó Tỉnh Ngộ còn đang học cấp 2, trong một lần đi chơi với các bạn cùng lớp, anh vô tình nhìn thấy những bức tranh của Lâm Lạc trong một triển lãm nghệ thuật miễn phí.
Lúc đó Tỉnh Ngộ đã dừng lại khoảng nửa giờ chỉ để nhìn bức tranh có chữ ký của Lâm Lạc.
Anh có thể nhìn thấy những đấu tranh, u uất và sức mạnh mãnh liệt trong những bức tranh của Lâm Lạc.
“Các bạn cảm thấy, nếu để Lâm Lạc biết tranh của anh ấy một bức cũng không nổi tiếng, nếu để anh ấy sống lại một lần nữa, liệu anh ấy còn lựa chọn hội họa nữa không?”
Sẽ, Tỉnh Ngộ đáp trong lòng, tuy anh chưa từng gặp qua người đó, nhưng anh biết người đó sẽ làm vậy.
Anh hiểu được người đó, chỉ từ những bức tranh.
Các học sinh bên dưới đều đang thảo luận vấn đề này, có người cảm thấy sẽ, người khác lại cảm thấy không chắc.
Lâm Lạc nói với họ: “Tôi tin anh ấy sẽ.”
“Vì sao?” Tỉnh Ngộ đang dựa vào tường đột nhiên lên tiếng.
Anh vừa lên tiếng, tất cả học sinh trong phòng đều quay lại nhìn, nhỏ giọng xuýt xoa không biết anh chàng đẹp trai này là ai.
Lâm Lạc nhướn mắt, ánh mắt cùng Tỉnh Ngộ va chạm giữa không trung.
Lâm Lạc trả lời không chút do dự: “Bởi vì đối với Lâm Lạc, hội họa là tất cả những gì của anh ấy có, cũng chính là sinh mệnh của anh.”
Câu trả lời này trùng khớp với suy nghĩ của Tỉnh Ngộ, nhưng anh vẫn hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Lâm Lạc cười hỏi: “Tỉnh tiên sinh, anh rất thích tranh của Lâm Lạc, đúng không?”
Tỉnh Ngộ gật đầu.
Lâm Lạc lại nói: “Anh không thể đọc được điều gì từ những bức tranh của anh ấy sao? Tất cả những thứ mà anh ấy muốn biểu đạt.”
Tỉnh Ngộ khẽ mím môi.
Rất nhiều người cho rằng việc anh mua tranh của Lâm Lạc với giá cao chính là một khoản đầu tư hơn là do sở thích của anh.
Tranh của Lâm Lạc rất nổi tiếng trong giới, bố cục rõ ràng, có giá trị sưu tầm cực cao, vài năm nữa giá sẽ còn tăng cao hơn.
Thực tế thì việc sưu tầm này với anh mang ý nghĩa muốn bù đắp hơn là đầu tư.
Đáng tiếc là bản thân đã không gặp được Lâm Lạc khi anh ấy còn sống, đáng tiếc là đã không giúp gì được, để anh ấy có thể chờ đến ngày bản thân nổi tiếng.
Nếu tính tình Lâm Lạc không kiên trì như vậy, cũng không cố chấp như vậy, thì có lẽ anh ta sẽ không chết đi một mình trong căn nhà trọ khi mới 30 tuổi.
Nhưng nếu không cố chấp, e rằng anh ấy cũng không thể cho ra đời nhiều kiệt tác như vậy.
Anh sao lại không hiểu?
Nhìn lại một vòng, Lâm Lạc mỉm cười với các học sinh: “Đối với chúng tôi, hội họa chính là cả thế giới. Nếu các bạn có thể vẽ tranh với tín ngưỡng này, có thể kiên định vẽ tranh ngay cả khi biết bản thân có thể sẽ trầm luân cả một đời, vậy kỳ thi hiện tại cũng có là gì đâu?”
Lâm Lạc vòng một vòng, cuối cùng quay lại vấn đề mà những đứa trẻ này quan tâm nhất.
“Nếu như các bạn rất yêu hội họa, lần này thi không đỗ, vậy các bạn không vẽ nữa sao? Đã muốn vẽ, vậy thì không cần phải quan tâm liệu có qua được kỳ thi hay không.”
“Bản thân bức tranh chính là thái độ của các bạn.”
Cũng như hội họa chính là tất cả những gì mà Lâm Lạc có.