Lâm Lạc chỉ có thể tự mình nói, lặp lại câu chuyện không hào hùng cũng chẳng có gì thú vị này.
Bởi vì ngay từ đầu câu chuyện này là do cậu bịa ra nên Lâm Lạc không biết mình có mắc lỗi hay không.
Nhưng may là câu chuyện này cũng không quá phức tạp, dựa vào kinh nghiệm thực tế của Lâm Lạc, chỉ vài ba từ đã kể hết.
Nói xong, cậu mím mím đôi môi đã khô khốc, liếc nhìn Tỉnh Ngộ, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, chỉ là có hơi trầm ngâm, nhưng có vẻ cũng không nghi ngờ gì nữa nên cậu cũng yên tâm.
Nhưng sau đó Tỉnh Ngộ lại tiếp tục hiểu sai ý cậu.
“Khát nước à?” Tỉnh Ngộ cầm tách trà trên bàn đưa cho cậu.
Lâm Lộ ra vẻ ngượng ngùng lại lễ phép cười cười, bưng tách trà lên: "Cám ơn."
Cậu cúi đầu nhấp một ngụm, trà thơm và dịu, mỗi một ngụm đều là mùi vị của nhân dân tệ.
Lâm Lạc đoán giá trà này chắc có bán cậu đi cũng không mua được.
Nghĩ đến việc mình nghèo đến mức không có điện thoại di động, hiện tại căn bản không còn bốt điện thoại công cộng nữa rồi, muốn gọi điện cho Tỉnh Ngộ cũng chỉ có thể mượn điện thoại của mẹ, Lâm Lạc cảm thấy hơi buồn bực.
Đừng buồn đừng buồn, Lâm Lạc liếc nhìn bức tranh “Biển” mà mình đã vẽ cách đây không lâu, bức tranh này khi bán ra sẽ được ít nhất là mấy chục triệu phải không?
Tới lúc ấy còn sợ không có tiền hay sao?
Lâm Lạc hơi yên tâm.
Tôi cũng (sắp) là một triệu phú rồi nha, có điều phải chờ hơi lâu.
Chủ tịch Gia Bảo Viên nhìn thấy Lâm Lạc nhấp từng ngụm trà, cười hỏi: "Bạn học Tiểu Lâm thích uống trà sao?"
Lâm Lạc hơi sửng sốt.
“Nếu thích thì cầm một hộp về uống đi.” Anh ta vừa nói một câu, một người phụ nữ cao ráo lập tức đem một hộp trà còn nguyên chưa mở đưa cho Lâm Lạc.
“Những người trẻ tuổi như cậu, rất ít người thích uống trà.” Chủ tịch Gia Bảo kiếm cớ hàn huyên với Lâm Lạc.
Đây là loại trà dùng để chiêu đãi Tỉnh Ngộ, đương nhiên không thể là thứ bình thường, mà chính là loại tốt nhất trong Gia Bảo Viên.
Lâm Lạc không dám nhận, cậu nhìn Tỉnh Ngộ.
“Khâu tổng cho cậu, vậy cậu cứ nhận đi.” Tỉnh Ngộ cười cười xoa đầu cậu, luôn cảm thấy Lâm Lạc như vậy phi thường đáng yêu, “Chỉ là một hộp trà mà thôi.”
Lâm Lạc lắc đầu, trừng mắt uy hiếp: Đừng có tưởng tôi không dám đấm anh trước mặt người ngoài nhớ!
Khâu tổng của Gia Bảo Viên nhìn thấy hỗ động giữa hai người, trong lòng thầm ngạc nhiên.
Có vẻ như mối quan hệ giữa Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ không hề xa cách như Tỉnh Ngộ giới thiệu lúc đầu.
Hai người họ rất thân thiết.
Tiễn hai người xong, Khâu tổng trầm ngâm nhìn hướng họ rời đi.
“Khâu tổng, có vấn đề gì không?” Người phụ trách bộ phận sơn dầu bên cạnh hỏi.
Khâu tổng quay đầu lại, cười hỏi: “Có phải Tỉnh Ngộ đều rất thân thiết với các họa sĩ trẻ mà trước giờ anh ta tài trợ không?”
Người phụ trách bộ phận sơn dầu nhíu mày một lúc, anh ta cũng không rõ: "... hình như là không?"
Sau khi rời Gia Bảo Viên, Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc về nhà.
Một chiếc SUV màu đen chạy bình thản trên con đường rộng.
Lâm Lộ nghiêng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng đang lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, thành phố Vân Hải mười năm sau rất khác mười năm trước.
Kinh tế phát triển nhanh chóng đã mang lại sự thịnh vượng đáng kinh ngạc.
Mỗi lần thấy Lâm Lạc đều rất kinh ngạc.
“Cậu có muốn đến hội đấu giá không?”
Tỉnh Ngộ liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh, muốn dẫn cậu đi mở rộng tầm nhìn.
“Hội đấu giá?” Lâm Lạc nghiêng đầu, có chút hưng phấn nói: “Nhưng không phải lúc đó tôi đã bắt đầu đi học sao, không rảnh.”
"Thành tích của cậu không phải rất tốt sao? Xin nghỉ nửa ngày cũng không có việc gì." Nhìn thấy vẻ háo hức trong mắt đứa trẻ, Tỉnh Ngộ cong môi, "Nếu cậu muốn đi, tôi đón cậu."
"Việc học cũng nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, chỉ là tới hội đấu giá thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian".
Vốn đã chẳng phải là một bảo bảo ngoan ngoãn chăm chỉ, Lâm Lạc lập tức bị thuyết phục, do dự chưa đầy một phút, cậu đã vui vẻ gật đầu:
“Được!”
“Vậy tôi có thể liên lạc được với cậu bằng cách nào?” Tỉnh Ngộ hỏi, “Cậu có điện thoại không?”