Người đàn ông đó tầm ngoài bốn mươi, khuôn mặt dịu dàng với nước da trắng ngần, vì lớn tuổi nên da trên mặt hơi rũ xuống, nhưng mái tóc đen lại dày bất thường.
“Từng gặp qua, cũng từng qua lại vài lần.” Tỉnh Ngộ nói.
Lâm Luo sờ sờ đỉnh đầu mình: "Tóc anh ta rất dày, lại còn đen, nhưng lông mày hơi thưa."
“Cấy tóc đó.” Tỉnh Ngộ bình tĩnh nói.
Lâm Lạc: “…………..”
"Anh ta vốn bị hói," Tỉnh Ngộ nói chuyện phiếm với Lâm Lạc, "Lúc gặp riêng bị tôi chê cười, vì vậy anh ta đã đi cấy một mái tóc đen dày."
Lâm Lạc vốn muốn nói cấy tóc rất tốn kém, nhưng khi thấy anh ta một lần nữa giơ biển số, trả giá 160 triệu, cậu liền nhận ra tiền cấy tóc chẳng là gì cả.
Sau đó Tỉnh Ngộ lại giơ biển số: "170 triệu."
Chỉ còn lại có hai người này chiến đấu, cảnh tượng nhất thời có chút thú vị, cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Lạc hay không.
“180 triệu.” 1110 tiếp tục tăng giá.
Tỉnh Ngộ giơ bảng, nhưng thay vì tăng giá 10 triệu một lần, anh trực tiếp trả 200 triệu.
“200 triệu!” Giọng của người chủ trì truyền đến qua micro, “Số 1115, 200 triệu!”
Không biết vì sao, Lâm Lạc bỗng cảm thấy hơi bối rối.
Mặc dù cậu thực sự chính là vị họa sĩ thần thánh đó, nhưng bức tranh này vẫn có vài phần bị làm giả... ít nhất là khung tranh được cố ý làm cũ đi.
Luôn có cảm giác như đang lừa Tỉnh Ngộ.
Cậu thầm mong bên kia tiếp tục tăng giá, nhưng chắc chắn Tỉnh Ngộ cũng sẽ tăng theo.
Thật không thể lừa dối chính mình mà.
Đáng tiếc, sự tình phát triển lệch với ý tưởng ban đầu rồi.
Vị đại gia số 1110 sau khi thấy Tỉnh Ngộ trả giá 200 triệu thì suy nghĩ rất lâu, rồi anh ta không tiếp tục tăng giá nữa.
Trong hội trường im lặng kéo dài, chỉ còn lại giọng nói của người chủ trì.
"200 triệu lần thứ nhất!"
Người chủ trì thấy không có ai tiếp tục, liền bắt đầu đếm ngược: "200 triệu lần thứ hai!"
Và lần cuối cùng hô, "200 triệu lần thứ ba!"
Đập búa (động tác khi kết thúc đấu giá).
Âm thanh rõ ràng vang lên trong hội trường.
"Chúc mừng số 1115."
Đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay, kết thúc buổi đấu giá.
Người trong hội trường trật tự rời đi.
Lâm Lạc luống cuống tay chân đi theo Cảnh Dật, bị số tiền khổng lồ 200 triệu làm cho choáng váng.
“Đi bên này.” Tỉnh Ngộ quay đầu nói với Lâm Lạc còn đang ngơ ngác.
"Ò..." Lâm Lạc đần ra, "Tại sao chúng ta lại đi đường khác?"
“Tôi không được phép lấy hàng sao?” Tỉnh Ngộ cười, “Tôi đã trả tiền rồi, cậu cũng đã nhận tiền đúng không?”
“À, đúng vậy.” Lâm Lạc đáp
Tỉnh Ngộ sâu xa nhìn cậu, nhưng sau đó cũng không nói gì nữa, đi thẳng vào bên trong lấy đồ.
Giao hàng, thanh toán.
Số tiền lớn như vậy không thể có liền một lúc nên Tỉnh Ngộ đã chuẩn bị trước.
Lâm Lạc cũng đã đăng ký thẻ ngân hàng của mình từ trước rồi.
Nhận séc từ bên đấu giá, Lâm Lạc chạy đến ngân hàng đổi tiền.
Tiền vẫn phải để trong thẻ ngân hàng của cậu mới yên tâm được, chỉ mình cậu biết mã pin.
Đổi tiền xong, Lâm Lạc đếm số 0 trong tài khoản, đếm mấy lần, đọc mấy lần, có hơi bối rối hỏi Tỉnh Ngộ:
“Sao số lượng số 0 lại thay đổi rồi?”
"Sau khi trừ 8% hoa hồng cho bên đấu giá chắc còn 184 triệu."
Tỉnh Ngộ nhắc nhở: "Còn có thuế nữa."
Lâm Lạc: “…………..”
Hay đấy, cậu quên bẵng vụ đó rồi.
Số tiền lớn như này sẽ bị khấu trừ thuế không ít đâu, Lâm Lạc khóe môi run rẩy hỏi:
"Trừ bao nhiêu tiền thuế vậy?"
Tỉnh Ngộ vừa lái xe vừa bình tĩnh nói:
"20%."
Lâm Lạc: “…………..”
Lâm Lạc lấy điện thoại di động ra tính toán, 200 triệu, trước tiên trừ 8% tiền hoa hồng, sau đó trừ 20% tiền thuế, liền ra một kết quả.
Cậu nhìn đi nhìn lại số dư trong tài khoản ngân hàng.
"Đù mịa nó, đã trừ của tôi hơn 50 triệu rồi sao???"
Vẻ mặt Lâm Lạc không thể tin được, trái tim đau như dao cứa, cả khuôn mặt vặn vẹo, cảm thấy chẳng còn vui vẻ gì nữa.
“… Tổng cộng tôi chỉ có 200 triệu, vậy mà bị trừ đi hơn một phần tư.” Lâm Lạc sững sờ, “Thật quá đáng sợ.”
"Này, cậu tỉnh lại chút đi." Tỉnh Ngộ gõ gõ đầu Lâm Lạc, Lâm Lạc thừ người, hiếm khi không phản ứng. "Thế nào gọi là “Chỉ có 200 triệu?” Cậu tự tăng lên à?"
Lâm Lạc trầm mặc cúi đầu, cầm thẻ ngân hàng: "Tôi bị mất 50 triệu rồi, không buồn sao được?"
"Vậy mới bảo cậu trực tiếp bán tranh cho tôi đi, ai bảo cậu không nghe."
“Tôi có thể tiết kiệm thuế nếu trực tiếp bán cho anh không?” Lâm Lạc hỏi.
"Không thể." Tỉnh Ngộ phá vỡ ảo tưởng của cậu, "nhưng cậu sẽ không cần phải trả tiền hoa hồng 16 triệu."
“Chỉ cần nộp 40 triệu tiền thuế.”
"Việc này có thể giúp cậu tiết kiệm được 12,8 triệu."
Lâm Lạc nhẩm tính nhanh, phát hiện có quá nhiều số 0, nghe không hiểu nên bấm từng cái một trên điện thoại, bấm hồi lâu mới ra được giá trị mà Tỉnh Ngộ nói.
“12,8 triệu……” Lâm Lạc bị đả kích.
Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại và hỏi: “Nhưng nếu bán trực tiếp cho anh thì anh có thể trả giá 200 triệu được không?”.
“Cậu thông minh hơn rồi đó.” Tỉnh nhếch khóe môi nhìn Lâm Lạc qua kính chiếu hậu, anh là một thương nhân, bản năng luôn đối đa hóa lợi nhuận.
Nếu trực tiếp giao dịch với Lâm Lạc, tất nhiên anh sẽ hạ giá một cách thích đáng.
“Không đâu.” Tỉnh Ngộ đáp, “Giá khởi điểm cậu đưa ra là 50 triệu, tối đa tôi sẽ chỉ trả 80 triệu”.
"..." Lâm Lạc trợn tròn mắt, "Hừ, cũng may là tôi mang đi đấu giá. So với trực tiếp giao dịch cùng anh còn lời hơn 60 triệu!"
“Đúng vậy, cậu vẫn kiếm được rất nhiều.” Tỉnh Ngộ cười đáp, “Thiên tài hội họa nhỏ của chúng ta kinh doanh rất giỏi.”