Tranh của Lâm Lạc hiếm khi có định hướng rõ ràng, nhìn chung là phụ thuộc vào tâm trạng và cảm xúc của cậu.
Không biết có phải vì cuộc nói chuyện với Tỉnh Ngộ ngày hôm qua không mà người đó vẫn luôn hiện hữu trong đầu cậu.
Vì vậy khi cậu vẽ, hình ảnh đó đã được tái hiện trên giấy.
"Cậu đang vẽ ở đâu? Tại sao lại có nhiều người như vậy?" Tiêu Na nhìn chằm chằm vào bức tranh, cẩn thận đánh giá, "và tại sao không khí nơi đó lại như này..."
“Tại sao Tỉnh tiên sinh lại tới một nơi như vậy?”
“Không đúng, tại sao cậu lại gặp Tỉnh tiên sinh ở một nơi như vậy?”
Lâm Lạc không muốn nói với Tiêu Na về những chuyện xấu trong nhà mình, cũng không muốn nói với người khác về chuyện với Tỉnh Ngộ, vì vậy cậu đành chém linh tinh:
“Vẽ bừa thôi, không phải là thật đâu.”
"Hả? Vẽ bừa sao?" Tiêu Na có chút kinh ngạc.
“Ừ.” Lâm Lạc hơi chột dạ nên đẩy Tiêu Na ra, đuổi cô chỗ khác.
“Cậu ra ngoài đi, đừng ở đây làm phiền tôi vẽ tranh nữa.”
"Vừa rồi tôi xem cũng có quấy rầy cậu đâu," Tiêu Na bất đắc dĩ, "Cho tôi xem một chút thôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu, được không?"
"Không được." Lâm Lạc liếc mắt liền thấy rất nhiều người đang nhìn về phía cửa phòng tranh, "Bây giờ tôi biết có người ở bên cạnh rồi, tôi sẽ phân tâm."
"Nặc Nặc..." Tiêu Na kéo ống tay áo Lâm Lạc, "Cho tôi xem một chút thôi, lần trước tôi đã giúp cậu mà."
Lần trước Lâm Lạc bị bọn đòi nợ chặn đường ở bên ngoài trường học, chính Tiêu Na đã gọi bảo vệ tới giúp.
Đối phương vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Lạc liền không từ chối được nữa.
Cậu đóng cửa phòng, không cho người khác vào rồi nói với Tiêu Na: "Vậy thì cậu không được chen ngang cũng không được làm ồn nghe chưa."
Tiêu Na gật đầu, vui mừng nói: "Được rồi!"
Lâm Lạc vẫn chưa vẽ xong bức tranh này.
Nhưng cậu không muốn vẽ Tỉnh Ngộ nữa.
Thật phiền muộn.
Vì vậy cậu định sẽ hủy bức tranh này, vẽ lại bức khác.
Vừa giơ tay lên, Tiêu Na đã ngăn cậu lại, hai mắt mở to nói: "Cậu làm gì vậy?"
“Tôi không cần bức tranh này nữa.” Lâm Lạc đáp.
Tiêu Na nhíu mày: "Vì sao lại không cần nữa, cậu vẽ đẹp như vậy mà, sao có thể không cần chứ?"
“Không vì sao cả, không cần là không cần thôi.” Lâm Lạc nói.
“Cậu và Tỉnh tiên sinh cãi nhau sao?”
Không thể không nói các cô gái luôn rất mẫn cảm, vừa nói là trúng.
Tiêu Na tiếp tục run rẩy: "Các người hai tên đàn ông mà tán gẫu như vậy sao?"
Lâm Lạc: “?”
Tiêu Na thậm chí còn dùng ngôn ngữ cơ thể, như thể từ ngữ không thể nào diễn tả được ý của cô nữa rồi:
"Cậu không cảm thấy, cái đó, ờm, tiêu chuẩn tán gẫn của các cậu có hơi... quá giới hạn sao?"
Lâm Lạc im lặng.
Nếu muốn nói là hoàn toàn không nhận ra, vậy thì chắc chắn là không rồi.
Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ đúng không?
Tiêu Na cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm Lạc trong hai giây, đột nhiên phúc chí tâm linh mà nói: "Cái kia... cậu không phải, không phải là..."
“Phải với không phải cái gì?” Lâm Lạc sốt ruột, “Cậu nói thẳng đi.”
Cậu đang phiền chết đi được đây.
“Cậu có phải…..cậu thích Tỉnh tiên sinh phải không?” Tiêu Na càng nói càng nhỏ.
“Hả?” Lâm Lạc sửng sốt.
Khi Tỉnh Ngộ hỏi cậu câu này, Lâm Lạc theo phản xạ có điều kiện phủ nhận luôn, trong đầu căn bản không nghĩ tới đáp án này.
Bây giờ Tiêu Na lại hỏi câu này, Lâm Lạc cảm thấy phải nghiêm túc nhìn lại bản thân mà tìm kiếm đáp án.
Cậu có thích Tỉnh Ngộ không?
Mỗi lần Lâm Lạc nghĩ đến cái tên Tỉnh Ngộ, cậu luôn cảm thấy mình biệt nữu một cách khó hiểu.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ sự tình sẽ phát triển theo hướng này.
Trước đó, Lâm Lạc chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người đồng giới.
Mặc dù loại chuyện này khá phổ biến trong giới nghệ thuật, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra với mình.
Lâm Lạc hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn Tiêu Na.
Tiêu Na nhanh chóng giơ tay nói: "Tôi giữ bí mật."
Lâm Lạc không khỏi nở nụ cười, cảm thấy nhỏ này thuận mắt hơn không ít.
Lâm Lạc giơ tay vỗ vỗ vai cô, trầm ngâm nói: "Chuyện này tôi vẫn cần cân nhắc thêm... nhưng vẫn phải cảm ơn cậu."
Ít nhất cô đã chỉ ra một hướng tư duy mới cho Lâm Lạc.
Tiêu Na tuy rất tò mò không biết Lâm Lạc nghĩ gì, nhưng thấy Lâm Lạc không có ý tiếp tục, cô cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói:
“Vậy nếu sau này cậu có gì bế tắc thì có thể trao đổi với tôi nha, dù sao hai người trao đổi với nhau vẫn tốt hơn là mình cậu gánh vác tất cả.”
Lâm Lạc cực kỳ đồng ý.
Sau đó, cậu lại tiếp tục vẽ.
Lần này, Lâm Lạc không phá hủy bức tranh vừa rồi mà tiếp tục vẽ triển khai từ nội dung trước đó, chỉnh sửa lại những khuôn mặt bị mờ trên khung tranh.
Nhưng Lâm Lạc vốn không hay vẽ người, phong cách của Tỉnh Ngộ lại càng không thể vẽ như những bức chân dung thông thường, nó không quá chú trọng đến các chi tiết chân thực và tỉ mỉ, chẳng hạn như kết cấu của da và độ mượt của tóc, nhưng cần phải lưu ý nhiều hơn về màu sắc của tranh cũng như biến đổi độ sáng tối.
Lần này cậu đã vẽ đến quên cả thời gian.
Trong nháy mắt, trời đã tối.
Tiêu Na lẽ ra phải về nhà, nhưng cô lại không thể rời mắt khi xem tranh của Lâm Lạc, vì vậy cô gọi hai phần đồ ăn rồi ngồi bên cạnh đợi Lâm Lạc vẽ xong.
Đêm càng lúc càng muộn, nhưng Tiêu Na hoàn toàn không buồn ngủ, cô nhìn Lâm Lạc đang suy tưởng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Cô cảm thấy mình không nhìn nhầm, Lâm Nặc hẳn là thiên tài vô song, không hề thua kém Lâm Lạc!
Tiêu Na tin trong tương lai gần, Lâm Nặc sẽ nổi tiếng khắp cả nước, khiến mọi người đều say mê tranh của cậu!