Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 69



“Ừ, anh về rồi.” Tỉnh Ngộ nhắn lại.

Lâm Lạc có lẽ đã vào học, không thấy trả lời.

Tỉnh Ngộ đặt điện thoại xuống, nhìn chiếc bình giữ nhiệt trên tay.

... Sao bỗng dưng lại thấy giống như một gia đình vậy?

Có người nấu ăn cho bạn vào buổi sáng, có người chăm sóc bạn khi bạn ốm, và bạn cần phải báo an toàn khi bạn đến nơi làm việc.

Mẹ của Tỉnh Ngộ không thể làm được những việc này, bà giống như người đẹp trong tủ kính vậy.

Năm đó bà với ba của Tỉnh Ngộ rất xứng đôi vừa lứa nên đã kết hôn.

Nhưng hôn nhân của họ không hạnh phúc.

Công việc của ba Tỉnh luôn rất bận rộn, vì phải đi xã giao nhiều nên không rất ít khi ở nhà, cũng rất ít quan tâm đến vợ con. Ông hoàn toàn không có mặt trong suốt những năm tháng trưởng thành của Tỉnh Ngộ.

Mẹ Tỉnh thì lại là một người vợ toàn thời gian, bà không phải làm bất cứ việc gì, hàng ngày chỉ đi uống trà chiều với bạn, đi spa, mua hàng hiệu và khoe con.

Bà luôn nghi ngờ ba Tỉnh ngoại tình, mỗi lần ông về là hai người sẽ cãi nhau.

Có lẽ vì không thể tìm thấy giá trị và sự tồn tại của bản thân mình nên mẹ Tỉnh đã dồn toàn bộ tâm sức lên Tỉnh Ngộ, từ việc công ty cho đến việc lập gia đình, ngay cả những thứ nhỏ nhặt như mặc gì ăn gì, bà cũng phải hỏi từng cái một.

Nếu không nghe theo sự sắp xếp của bà, bà không nhất định sẽ trách móc nhưng sẽ phàn nàn như thể bản thân là một kẻ đáng thương, nói anh không quan tâm, không tôn trọng, không yêu thương bà.

Vì vậy khi Tỉnh Ngộ học đại học, để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình, anh đã rời nhà, chuyển vào ký túc sống rồi bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh.

Sau khi độc lập về tài chính, anh càng ít về nhà hơn.

Mỗi lần về, nếu ba anh không có nhà, anh sẽ phải một mình đối mặt với mẹ anh.

Nhưng nếu ba anh ở đó, anh sẽ lại phải chứng kiến hai người họ đấu khẩu, có khi còn đá cả sang mình.

Vì vậy, Tỉnh Ngộ luôn không có cảm giác kỳ vọng vào hôn nhân.

Anh không muốn làm một người chồng như ba mình, cũng không muốn lấy một người vợ như mẹ mình.

Thà độc thân cả đời còn hơn.

Sau khi Lâm Lạc trở lại trường học liền phải đối mặt với những ánh mắt dò xét từ Mao Tuấn, Hạ Văn Thu và Biệt Nhất Cách.

Buổi trưa hôm đó, bốn người ăn cơm ở căng tin, bắt cậu khai ra chuyện tối hôm qua.

Lâm Lạc sờ sờ môi, có chút ngượng ngùng: "Hôn có một chút thôi."

Mao Tuấn hỏi: "Cảm giác khi hôn như thế nào?"

Lâm Lạc ho nhẹ một tiếng, "Chưa hôn lưỡi, chỉ là... vừa mới chạm vào chút thôi."

Biệt Nhất Cách nói: “Cậu gà như vậy là không được rồi, qua đêm ở nhà người ta mà chỉ chạm môi có chút vậy thì sao mà được?”

“Cậu phải nỗ lực ngủ người ta chứ.”

Lâm Lạc nghẹn họng, "Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà anh ấy…..như thế sao mà được? Còn không phải quá nhanh rồi đi?"

“Sao lại quá nhanh.” Biệt Nhất Cách nói, “Không nhanh chút nào.”

Hạ Văn Thu phản bác: “Em cũng nghĩ chúng ta phải tiến từng bước một.”

“Là cậu hôn anh ấy, hay anh ấy hôn cậu?” Mao Tuấn hỏi lại.

“Tôi hôn anh ấy.” Lâm Lạc nghĩ đến tình huống tối hôm qua, mặt có chút nóng lên nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, “Anh ấy luôn coi tôi là đứa trẻ, tôi nói sao cũng không đáp ứng.”

“Nhưng tôi cảm giác được anh ấy thích tôi.”

"Cậu không phải đã mười chín tuổi rồi sao? Trẻ con cái gì hả?" Biệt Nhất Cách nhéo nhéo hai má Lâm Lạc, “Chỉ là lúc nào cũng mềm mềm nộn nộn cứ như trẻ vị thành niên vậy.”

Lâm Lạc lườm: "Tôi mềm mềm nộn nộn chỗ nào chứ?"

Giờ cậu ghét nhất là có người nói cậu mềm với trẻ con đó.

Nếu không vì vậy thì cậu đã thu phục được Tỉnh Ngộ rồi.

“Vậy cậu định làm thế nào?” Hạ Văn Thu hỏi, “Nếu anh ấy cảm thấy cậu còn quá nhỏ, vậy cậu cũng đâu thể lập tức lớn bằng anh ấy đâu.”

"Hơn nữa, khoảng cách tuổi tác cũng không thể thu lại được."

"Đó không phải là..."

"Sẽ không," Biệt Nhất Cách nhìn vai Lâm Lạc, "Nặc Nặc của chúng ta rất quyến rũ, Tỉnh Ngộ nhất định sẽ bị cậu ấy mê hoặc."

"Chênh lệch có chín tuổi thôi, không thành vấn đề."

“Đúng thế, đúng thế.” Mao Tuấn nói.

Hạ Văn Thu nhíu mày, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Cậu không nói chuyện rõ ràng với anh ấy sao?”

“Chúng tôi đã nói chuyện rồi.” Lâm Lạc nói, “Anh ấy nói tôi còn quá trẻ nên không thích hợp với anh ấy, anh ấy cảm thấy rằng tôi không thực sự thích anh ấy, mà chỉ ngưỡng mộ và biết ơn thôi”.

“Có thích hay không chẳng lẽ bản thân tôi không biết hay sao?”

“Đúng đó đúng đó.” Mao Tuấn có lẽ là một fan hâm mộ chuyên nghiệp rồi.

"Nhưng anh ấy đã hứa với tôi," Lâm Lạc cong môi, "Chỉ cần tôi có thể chứng minh rằng tôi thực sự thích anh ấy, không phải ngưỡng mộ và ỷ lại thì anh ấy sẵn sàng coi tôi như người lớn."

“Vấn đề là cậu chứng minh bằng cách nào?” Biệt Nhất Cách nói, “Chỉ nói miệng thì cũng vô dụng.”

Hạ Văn Thu gật đầu phụ họa.

"Để tôi nói," Biệt Nhất Cách đề nghị, "nếu cậu chắc chắn anh ấy thích cậu, không bằng để anh ta chủ động theo đuổi cậu đi."

“Là sao cơ?” Lâm Lạc thắc mắc.

Biệt Nhất Cách vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm.

Cả Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều kính cẩn lắng nghe.

Đặc biệt là hai tên FA Mao Tuấn và Lâm Lạc.

Biệt Nhất Cách mỉm cười, "Nếu cậu cứ tự hạ thấp bản thân, cố gắng nỗ lực để theo đuổi người khác, thì khi hai người yêu nhau, anh ta sẽ không trân trọng cậu nhiều nữa."

Mặc dù Lâm Lạc không nghĩ Tỉnh Ngộ sẽ như vậy, nhưng câu này quả thực có lý.

Cậu không phủ nhận điều đó.

"Phải cho anh ta biết Lâm Nặc cậu cũng rất nổi tiếng, cũng có người theo đuổi."

"Lấy một ví dụ đơn giản nhất, không phải lớp trưởng của các cậu thích cậu sao? Có thể vin vào đó để thử Tỉnh Ngộ, xem xem Tỉnh Ngộ phản ứng như thế nào."

"Ngoài ra, khi hai người ở cạnh nhau, cậu không thể lúc nào cũng chủ động."

“Nhất định phải khi xa khi gần, treo anh ta lên, để anh ta rối loạn.”

“Chỉ như vậy mới khiến anh ta cảm thấy khó khăn lắm mới được ở bên cậu, sau này khi hai người bên nhau sẽ càng trân trọng cậu.”

Biệt Nhất Cách sử dụng kinh nghiệm tình yêu phong phú của mình để lên lớp cho ba tên còn lại.

Nói xong liền hỏi: "Đã hiểu chưa?"

Lâm Lạc chân thành nói: "Hiểu rồi, xin thụ giáo."

Mao Tuấn hỏi: "Nhưng sao lại lấy lớp trưởng ra thử? Cái này liệu có được không?"

Đem một người thực sự yêu thích Lâm Lạc như Chu Tích Duyệt ra thử thì thật quá bất công với cô.

Lâm Lạc: "Ừm, Hay để tôi bàn với cô ấy chút? Để cô ấy hợp tác biểu diễn?"

Hạ Văn Thu, Mao Tuấn: “…………..”

Biệt Nhất Cách cười: “Cậu không sợ cô ấy sẽ ném giá vẽ vào mặt cậu sao?”

"Tôi không nghĩ vậy," Hạ Văn Thu đau khổ nói, "Giá vẽ cũng không hề rẻ nha."

Mao Tuấn, Biệt Nhất Cách: “……………”

“Hỏi một chút thì có sao đâu,” Lâm Lạc nói, “Tôi có nói là cô ấy nhất định sẽ đáp ứng đâu nào.”

“Nhất định cô ấy sẽ không đồng ý đâu.”

“Không đồng ý thì tôi tìm người khác.”

“Cậu còn quen cô gái nào khác trong lớp à?” Biệt Nhất Cách hỏi.

“……Không.”

Mao Tuấn: “Hay là nhờ Biệt ca giúp đi.”

Lâm Lạc cùng Biệt Nhất Cách nhìn nhau rồi đồng thời quay đầu: “Vẫn là thôi đi.”

Hạ Văn Thu: “Thôi để Biệt ca làm dự bị đi.”

Biệt Nhất Cách đen mặt: “Tôi mà phải làm lốp xe dự phòng sao?”

Cả ba cùng cười.

Vì vậy, Lâm Lạc quyết định đi nhờ Chu Tích Duyệt giúp đỡ, nếu Chu Tích Duyệt từ chối thì mới để Biệt Nhất Cách thay thế.

Buổi chiều hôm đó tan học, Lâm Lạc chủ động rủ Chu Tích Duyệt đi ăn tối cùng mình.

Chu Tích Duyệt vẫn luôn muốn hẹn Lâm Lạc, nhưng Lâm Lạc nhất định không đồng ý.

Bây giờ Lâm Lạc lại đột nhiên chủ động hẹn cô, Chu Tích Duyệt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng ý luôn.

Cô không đi cùng bạn cùng phòng nữa, mà đi ăn tối với Lâm Lạc.

Dù sao cũng đang muốn nhờ đương sự giúp đỡ, Lâm Lạc chọn một nhà hàng rất đắt tiền, đồ ăn luôn được khen ngon.

Chu Tích Duyệt thì hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng gia cảnh Lâm Lạc khá bình thường, không ngờ lại mời cô đến một nhà hàng đắt tiền như vậy.

Trong lòng cô có chút nghi ngờ.

Chu Tích Duyệt không tin rằng Lâm Lạc chọn nhà hàng này để tỏ tình với cô, luôn cảm thấy cậu còn có mục đích khác.

“Cậu cứ tự nhiên nhé.” Lâm Lạc đưa thực đơn cho Chu Tích Duyệt, “Muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách khí.”

Nghe Lâm Lạc nói như vậy, Chu Tích Duyệt càng cảm thấy Lâm Lạc có vấn đề.

Cô cũng không vội gọi món, mà để thực đơn lên bàn: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

“Cậu tìm tôi có việc gì vậy?”

"Bị cậu đoán ra rồi..." Lâm Lạc cười có chút ngượng ngùng, "Chính là, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."

"Nhưng không cần vội, trước tiên cứ ăn cơm đã, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện."

“Không được.” Khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Chu Tích Duyệt tràn đầy kiên định, "Nói trước đã, nói xong tôi mới có thể quyết định xem mình có nên ăn bữa cơm này hay không."

"Ăn trước đi, cho dù cậu không đáp ứng thì tôi cũng mời cậu ăn bữa cơm này."

"Không," Chu Tích Duyệt nói, "Nói trước đi."

“Được.” Lâm Lạc cúi đầu, cũng biết yêu cầu này có chút ngượng ngùng, “Tôi muốn nhờ cậu cùng tôi diễn kịch”.

"Tôi muốn thử một người."

Chu Tích Duyệt: "……"

Chu Tích Duyệt có vẻ ngoài mềm mại, dễ thương và trong sáng, cô cũng rất tốt với mọi người, nhưng bản tính cô cũng ngang tàng như phong cách vẽ tranh của mình vậy.

“Cái gì?” Chu Tích Duyệt cảm thấy hình như bản thân nghe nhầm.

“Diễn, thử ai đó?” Chu Tích Duyệt cau mày, “Có phải đúng như tôi đang nghĩ không?”

Lâm Lạc gật đầu: “Ừ……là người tôi thích.”

Chu Tích Duyệt: "……"

Mặc dù Chu Tích Duyệt rất hay rủ Lâm Lạc đi vẽ và đi ăn tối nhưng cô chưa bao giờ nói rõ ràng tình cảm của mình, tất cả chỉ là suy đoán của Mao Tuấn và Hạ Văn Thu.

Đương nhiên, Lâm Lạc không muốn từ chối thẳng thừng, nhưng cậu cũng không muốn hành động gì khiến người khác hiểu nhầm.

Nếu người ta không có ý đó mà cậu nói thẳng ra thì thật khiến bản thân phải xấu hổ. Còn nếu người ta có ý đó thì sẽ khiến họ xấu hổ.

“Thì ra cậu đã có người mình thích rồi.” Vẻ mặt Chu Tích Duyệt không được tốt lắm, “Là ai vậy, tôi có biết không?

“Chắc cậu cũng biết anh ta.” Lâm Lạc thẳng thắn nói, “Tỉnh Ngộ.”

Chu Tích Duyệt ngạc nhiên: "Tỉnh Ngộ?!"

Ngay lập tức cô lại sửng sốt: "Vậy hóa ra tin đồn là sự thật..."

"Tin đồn gì?"

"Không có gì... Chỉ là nghe nói cậu cũng là họa sĩ được Tỉnh Ngộ tài trợ."

Chu Tích Duyệt nhìn Lâm Lạc: "Cậu thích anh ta? Nhưng tôi nghe người ta đồn rằng Tỉnh Ngộ thường không tiếp xúc nhiều với những họa sĩ mà anh ta tài trợ, huống chi lại yêu những người này."

“Vậy mới cần cậu giúp đó.” Lâm Lạc nói.

Chu Tích Duyệt cong môi cầm thực đơn lên: "Gọi món đi, ăn trước đã."

Đại khái là đồng ý rồi

Lâm Lạc nở nụ cười: "Cám ơn..."

“Trước tiên đừng cám ơn.” Chu Tích Duyệt trừng mắt nhìn cậu, “Tôi còn chưa đồng ý đâu.”

“Tôi chỉ thấy đói, muốn ăn trước rồi lại nghĩ thôi.”

Chu Tích Duyệt nghĩ có khi trong đầu Lâm Lạc thiếu dây thần kinh nào rồi, nếu không, tại sao lại tìm mình nhờ chuyện này chứ?

Cậu ấy không biết mình sẽ buồn sao?!

Nghĩ đến đó, Chu Tích Duyệt có hơi giận nhưng lại không thể phát ra được.

Nhưng ít nhất Lâm Lạc đã tìm cô chứ không phải ai khác.

Chu Tích Duyệt cảm thấy đỡ tức giận hơn chút rồi.