Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 74



Nhưng đã quá muộn rồi, bánh trứng đã không thể cứu vãn được nữa.

Lâm Lạc nhìn đống bánh trứng cháy hỗn độn, lườm Tỉnh Ngộ một cái sắc lẻm: “Tại anh đấy.”

Tỉnh Ngộ có chút buồn cười: "Vừa rồi là ai ôm anh không buông?"

Lâm Lạc khịt mũi, đẩy Tỉnh Ngộ ra rồi xuống khỏi bệ bếp.

“Em sẽ làm cái khác, cho đến khi làm xong anh không được làm phiền em nữa.”

“Vậy khi xong việc có thể hôn tiếp không?” Tỉnh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc nhướng mày: "Phải xem biểu hiện của anh đã."

Bánh trứng rất dễ làm, chỉ cần trộn đều trứng và bột mì, rắc một ít hành lá cắt nhỏ và muối, đổ ngập chảo dầu rồi cho bánh vào là được. Đợi khi bánh nở và se mặt, lật mặt bánh và nướng lại là có thể lấy bánh ra khỏi nồi. Tỉnh Ngộ giúp cậu mang cháo cùng hộp rau hẹ lên bàn, mỗi người còn có một cốc sữa nóng nữa. Có thể nói là một bữa sáng rất phong phú.

Lâm Lạc nhìn Tỉnh Ngộ đầy chờ mong:

“Anh nếm thử đi.”

"Ăn xong còn phải đi làm."

"Đừng đến muộn nữa."

Cậu không muốn Tỉnh Ngộ luôn vì mình mà đến muộn.

Tỉnh Ngộ cúi đầu cắn một cái bánh trứng, hỏi: "Sáng nay em không có tiết đúng không?"

Dù sao Lâm Lạc cũng biết chuyện rồi, anh chẳng cần giấu giếm nữa. Tỉnh Ngộ đã kết nối được với phụ đạo viên của Lâm Lạc từ lâu, anh cũng biết mọi chuyện về Lâm Lạc ở trường.

“Vâng, em không có tiết.” Lâm Lạc vừa uống cháo vừa cười hỏi: “Sao, anh muốn làm gì, muốn em đến công ty với anh sao?"

Tỉnh Ngộ cười: "Em không muốn đi sao?"

Vẻ mặt Lâm Lạc trầm ngâm: “Nhưng hôm nay em đã hẹn Tích Duyệt cùng nhau đi vẽ rồi……không thể cứ luôn thất hẹn được.”

Tỉnh Ngộ cau mày, trên mặt có chút không vui: "Đừng nhắc tới cô ấy nữa."

Lâm Lạc cười cười, cố ý nói: "Nhưng cô ấy rất đáng yêu mà, anh có thấy vậy không?"

"Không thấy," Tỉnh Ngộ trừng mắt nói, "Anh muốn em cùng anh đến công ty, không phải đi vẽ cùng cô ấy."

“Sau này cũng đừng đi vẽ tranh cùng cô ấy nữa.”

Nếu Nặc Nặc bị cô gái đó câu đi mất thì biết làm sao?! Cô gái trẻ trung xinh đẹp lại còn học cùng Lâm Lạc, hai người luôn có tiếng nói chung. Nếu Tỉnh Ngộ không hành động nhanh, e rằng Nặc Nặc sẽ bị thế giới đầy hoa đó quyến rũ mất.

Lâm Lạc rốt cục hài lòng, cười gật đầu:

"Không đi thì không đi, nhưng em biết đến công ty anh làm gì bây giờ? Em lại không hiểu mấy chuyện đó."

Tỉnh Ngộ: “Em có thể……vẽ trong văn phòng của anh.”

Lâm Lạc: “………….”

Một bên làm việc một bên ngồi vẽ sao, chẳng liên quan gì sất, nhưng cũng thật sự mang phong cách yêu đương của người lớn tuổi.

Có điều, Lâm Lạc thực sự đã đi theo Tỉnh Ngộ đến công ty anh. Tỉnh Ngộ đã chu đáo chuẩn bị cho cậu sơn, cọ, canvas và các dụng cụ vẽ tranh khác mà cậu thường xuyên sử dụng, rất đầy đủ. Khi Lâm Lạc đã ngồi ổn định, Tỉnh Ngộ mới bắt tay vào làm việc.

Lâm Lạc ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn tấm canvas, cậu chẳng có ý tưởng gì mà vẽ cả.

Giờ cậu chỉ tập trung vào Tỉnh Ngộ, ánh mắt không tự chủ được mà cứ dính lấy anh.

Nhìn mãi nhìn mãi, rồi lại không nhịn được mà nhấc cọ lên bắt đầu vẽ.

Tái hiện Tỉnh Ngộ trong đôi mắt của mình trên canvas.

Với tư cách là một họa sĩ, đây là cách biểu đạt duy nhất của cậu.

Một khi dành hết tâm trí cho hội họa, cậu bắt đầu quên đi môi trường xung quanh.

Tỉnh Ngộ ngồi lâu thấy hơi mỏi nên đổi tư thế. Nhưng vừa động, anh đã nghe thấy Lâm Lạc kêu lên: "Đừng nhúc nhích!"

Tỉnh Ngộ sửng sốt, anh nhìn lên và thấy Lâm Lạc đang vừa vẽ tranh vừa quan sát mình, thì ra Lâm Lạc đang vẽ anh sao? Tỉnh Ngộ đành phải trở lại tư thế trước đó và cố gắng giữ yên càng tốt để làm mẫu cho Lâm Lạc. Làm mẫu không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, vì phải mất nhiều thời gian để giữ nguyên một tư thế mà không được di chuyển, hơn nữa phải không được chớp mắt càng nhiều càng tốt.

Lâm Lạc không nghĩ tới cậu vẽ Tỉnh Ngộ mà đã mất cả một buổi sáng. Sau khi vẽ xong, Lâm Lạc nhìn thời gian, phát hiện đã đến giờ ăn trưa. Lâm Lạc đặt cọ vẽ xuống, trên tay dính đầy vết sơn, cậu đã lau nhưng không sạch nên cứ để kệ, tay cầm cọ vẽ thì kiểu gì chả dính sơn. Chỉ là... Lâm Lạc nhìn tấm thảm của Tỉnh Ngộ, hình như đã dính sơn, không biết bị nhỏ giọt từ lúc nào. Lâm Lạc thấy hơi ngại nên ngồi xổm xuống, dùng tay áo xoa xoa tấm thảm của Tỉnh Ngộ nhưng không lau sạch được. Lâm Lạc ho nhẹ một tiếng, cũng không biết tấm thảm của Tỉnh Ngộ giá bao nhiêu nữa.

Tỉnh Ngộ ngẩng đầu nhìn cậu, thấy Lâm Lạc đang ngồi xổm, liền hỏi: "Sao vậy em?"

Lâm Lạc chỉ vào vết sơn trên thảm: "... Ờm, em vô ý làm bẩn tấm thảm của anh... có sao không?"

Tỉnh Ngộ nhìn lướt qua: "Không sao."

Lần tới anh sẽ cho người thay tấm thảm khác, để lại một khoảng trống cho Lâm Lạc, để nếu sơn nhỏ giọt sẽ dễ dàng lau chùi hơn.

Thấy Tỉnh Ngộ đang ngó mình, Lâm Lạc ngoắc tay gọi anh:

“Tỉnh Ngộ, anh qua đây.”

“Xem thử tranh của em này.”

Sự phấn khích của cậu khiến Tỉnh Ngộ đang mệt mỏi cũng cảm thấy vui lây, anh đặt công việc đang làm dở xuống rồi bước tới.

“Em vẽ anh sao?” Tỉnh Ngộ hỏi, “Vẽ xong rồi à?”

Lâm Lạc nhếch lên khóe môi: "Anh cứ xem thì biết."

Nhìn dáng vẻ bí ẩn của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ có hơi tò mò, anh bước đến quan sát, vừa nhìn thấy nội dung trên canvas, Tỉnh Ngộ liền sững sờ.

“Đây là em…….vẽ anh sao?”

"Đúng nha," Lâm Lạc gật gật đầu, "Anh không thấy giống sao?"

Bức vẽ này không phải là chân dung của Tỉnh Ngộ, mà là Tỉnh Ngộ trông giống như một con báo, hoặc một con báo trông giống Tỉnh Ngộ.

Một con báo hoa, dáng vẻ uy nghi đứng trên bãi cỏ, như đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Tỉnh Ngộ có chút kỳ quái: "Tại sao lại vẽ như thế này?"

“Em cảm thấy… anh giống như một con báo.” Lâm Lạc không nhịn được cười.

“Anh không thấy rất giống anh sao?”

Tỉnh Ngộ nhìn con báo rồi lại sờ sờ mặt mình, chìm đắm trong suy nghĩ.

“Anh không thấy.”

“Nhưng em thấy!” Lâm Lạc nói, “Rất giống, nếu anh không tin, hãy tự mình soi gương đi, thực sự rất giống nhau đó.”

Lâm Lạc cũng không biết diễn tả ra sao, chỉ là cảm giác rất giống.

“Vậy em có biết trong mắt anh em giống con gì không?” Tỉnh Ngộ hỏi.

“Con gì vậy?”

"Con mèo." Tỉnh Ngộ nhéo nhéo mặt Lâm Lạc, "Vừa hoang dã vừa dính người."

“Buông tay.” Lâm Lạc bất mãn, “Sao em có thể là mèo được, em là hổ.”

Cậu gạt tay Tỉnh Ngộ ra, đột nhiên quệt một chút lên mặt người đàn ông. Vết sơn trên tay bị dính lên mặt Tỉnh Ngộ. Tỉnh Ngộ không chú ý nên không kịp tránh. Sau khi Lâm Lạc dính lên xong anh mới ngơ ngác lau mặt mình, phát hiện trên tay đã dính đầy vết sơn.

Vừa lúc đó thư ký bước vào, vội vàng cầm theo một đống tài liệu, chỉ gõ cửa rồi chưa kịp đợi Tỉnh Ngộ lên tiếng đã mở cửa bước vào. Lúc có việc gấp cô đều như vậy, Tỉnh Ngộ sẽ không trách. Vì vậy, thư ký chỉ mới hô lên "Tổng tài", rồi nhìn lên, liền thấy sếp của mình đang đứng bên cạnh Lâm Lạc với khuôn mặt như một chú mèo. Đầu óc thư ký đột nhiên chững lại, quên luôn cả bản thân đang định nói gì.

Mặt Tỉnh Ngộ không chút thay đổi, anh hỏi:

"Có chuyện gì?"

Thư ký vừa mở miệng liền chú ý tới nụ cười trên mặt Lâm Lạc và vết sơn trên tay cậu, liền hiểu phần lớn vết sơn trên mặt ông chủ là do cậu nhóc này, à không, phu nhân tổng tài dính lên. Thư ký không khỏi ngượng ngùng….. không hổ là phu nhân tổng tài.

Trong công ty, Tỉnh Ngộ không quá nghiêm khắc nhưng anh rất ổn trọng cũng rất tài năng. Những nhân viên trong công ty đều nể phục anh, cũng không dám cười đùa trước mặt Tỉnh Ngộ, thậm chí nhiều người còn lớn tuổi hơn Tỉnh Ngộ nhưng cũng vẫn thể hiện sự tôn trọng đối với lãnh đạo.

"Tôi……chuyện này," thư ký nhận ra hình như mình đến không đúng lúc, "Ngài, ngài cứ tự mình xem trước đi."

Cô bước nhanh vào, đặt đống hồ sơ xuống rồi lại rời khỏi thật nhanh. Đóng cửa lại, thư ký đứng sau cửa, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Tỉnh Ngộ, rốt cuộc không kìm được mà bật cười. Vừa cười một tiếng rồi lại vội che miệng vì sợ lãnh đạo nghe thấy. Cô thư ký nhón chân chạy thật nhanh, cố gắng chia sẻ những gì mình nhìn thấy với mọi người.

Trong văn phòng, Lâm Lạc đã bật cười thành tiếng. Cậu cười rất to, vẻ mặt đờ đẫn của cô thư ký cũng đủ khiến Lâm Lạc cười suốt một năm.

Tỉnh Ngộ vô lực.

“Bộ dạng này của anh khiến em vui vậy sao?” Anh hỏi.

Lâm Lạc vẫn không nhịn nổi cười: "Không phải…….mà là người trong công ty anh chưa từng thấy anh như thế này đúng không?"

“Trước giờ chưa từng có ai dám làm điều này.” Tỉnh Ngộ đáp.

Lâm Lạc nghếch mặt: "Vậy thì bây giờ có người dám rồi đó."

Cậu đưa tay ra, định lau lên mặt Tỉnh Ngộ lần nữa, nhưng Tỉnh Ngộ phản ứng nhanh hơn, anh nắm lấy cổ tay Lâm Lạc, quay lại lau ngược lên mặt cậu, vì vậy, trên mặt Lâm Lạc cũng dính đầy sơn màu.

Không chịu thua kém, Lâm Lạc trực tiếp dùng tay nhúng sơn trên bảng màu rồi lau lên mặt Tỉnh Ngộ. Trên mặt Tỉnh Ngộ đột nhiên xuất hiện một vệt sơn đỏ.

Tỉnh Ngộ chỉ cần hạ mắt xuống là thấy màu đỏ kia, nhưng anh cũng không tránh, để mặc Lâm Lạc lau sơn trên mặt mình.

Sau đó cậu vòng tay qua cổ Tỉnh Ngộ, hơi kiễng chân áp mặt lên để in dấu cho mình giống như trên khuôn mặt Tỉnh Ngộ.

“Đó, giờ mặt em cũng có rồi.”

“Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng có nổi giận với em nha.”

Nhưng cậu còn chưa nói xong, Tỉnh Ngộ đã cúi đầu chặn môi cậu. Lâm Lạc chớp mắt, đơn giản đẩy Tỉnh Ngộ đến chiếc ghế sô pha gần đó, ngồi lên đùi người đàn ông rồi ôm cổ anh đáp lại nụ hôn.

Thảo nào người ta cứ thích yêu đương.

Thì ra cảm giác được yêu thích thật đó.

Đang hôn, Lâm Lạc lại bị Tỉnh Ngộ chủ động lật người đè lại trên sô pha. Bàn tay của người đàn ông cách lớp quần áo chạm vào eo cậu, Lâm Lạc ngứa ngáy, cậu quay đầu lại thì thầm giữa hai đôi môi:

“Buồn…..anh đừng chạm nữa.”

Cậu có máu buồn đó nha.

Tỉnh Ngộ bật cười, giơ tay nhéo mũi Lâm Lạc.

“Đói chưa, mèo hoa nhỏ có máu buồn?”

Anh kéo Lâm Lạc ngồi thẳng dậy. Anh sợ nếu cứ tiếp tục, bản thân sẽ mất kiểm soát.

"Em không đói," Lâm Lạc còn muốn hôn, lại cúi xuống hôn anh, "Anh mới là mèo hoa nhỏ."

“Anh là mèo hoa lớn.” Tỉnh Ngộ nói.

Bụng Lâm Lạc rất nhanh đã réo lên.

Nhìn thấy nét trêu chọc trong mắt Tỉnh Ngộ, vẻ mặt Lâm Lạc có chút ngượng ngùng.

“Em đói, chúng ta đi ăn nhé?” Cậu nói.

“Ừ, đi ăn thôi.” Tỉnh Ngộ nói. "Ăn xong anh đưa em về trường."

Tỉnh Ngộ nói xong liền không giải thích được mà bật cười.

Lâm Lạc khó hiểu: "Anh cười cái gì?"

Tỉnh Ngộ nói, "Lời vừa rồi làm anh cảm thấy như mình đang bao dưỡng một nhóc học sinh vậy."

Lâm Lạc không khỏi nở nụ cười: "Đúng vậy, anh bao dưỡng em đi, có năm mao tiền một nụ hôn thôi mà."

“Rẻ vậy thôi sao,” Tỉnh Ngộ đáp, “Vậy anh nợ em rồi, em có muốn bồi thường gì không?”

"Bồi thường..." Lâm Lạc suy nghĩ một chút, thật ra cậu cũng không muốn cái gì, Tỉnh Ngộ cũng không phải bồi thường cái gì cho cậu cả.

Lâm Lạc vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi đầu vào vai anh rồi cười đáp:

"Chiều nay anh không được phép rửa vết sơn trên mặt."

“Phải rồi, đây chính là bồi thường, đó là đáp ứng một yêu cầu của em, được không?”

Lâm Lạc nhướng mắt.

Tỉnh Ngộ: “………….”

"Đây là loại bồi thường gì chứ?"

Lâm Lạc hơi nghiêng đầu: "Không được sao?"

Cậu cúi người hôn lên môi Tỉnh Ngộ, sau đó hỏi: "Không được sao?"

“… Được.” Tỉnh Ngộ hoàn toàn không có cách nào từ chối.

Vì vậy, cả hai đều không rửa vết sơn trên mặt, sau bữa trưa, Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc trở lại trường học.

Khi đi lại trong công ty, khuôn mặt của hai người họ thường xuyên khiến các nhân viên phải liếc nhìn.

Đến cửa khoa sơn dầu, Lâm Lạc xuống xe rồi vào phòng học, cũng liên tục bị người qua đường nhìn qua.