Uyển Duyệt cùng đội với Phương Ứng Hứa, vì hiệu suất của Phương Ứng Hứa thật sự quá chậm, dưới sự trợ giúp của nhóm Tưởng Thiên mới thu hoạch xong.
Mọi người cùng nhau giúp đỡ bác nông dân thu hoạch cải trắng, tất cả đều được mang lên xe, lúc này mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.
Tổ đạo diễn: "Nhiệm vụ này đơn giản không? Này chỉ là làm nóng người, tiếp theo sẽ có nhiệm vụ thú vị hơn!"
Ăn cơm trưa xong, tổ Thẩm Tích Nhược được ăn ở một tiệm mỹ thực đặc sắc gồm bốn món một canh. Tưởng Thiên cũng được mỗi thứ một chút, Uyển Duyệt và Phương Ứng Hứa chỉ có thể ăn bánh bao trắng.
Tuy đạo diễn nói không thể ăn món của đội khác nhưng mọi người lại không tuân theo, nhân lúc máy quay không quay mình, sẽ gắp món của nhau.
Máy quay vừa chuyển đến, đúng lúc bắt gặp Thẩm Tích Nhược đang đút thịt bò cho Tưởng Thiên.
Đũa của Thẩm Tích Nhược vẫn chưa kịp rút về, miệng Tưởng Thiên thì đang căng phồng, cả hai nhìn về ống kính.
Hình ảnh này được tổ tiết mục thêm hiệu ứng và âm điệu "ố là la", đỉnh đầu có hình ảnh quạ đen, tỏ vẻ hai người đang xấu hổ.
Đoàn quan sát nhìn thấy đều cười rộ:
"Haha, bữa cơm này thật ngọt, không phải, đường này thật ngọt!"
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người di chuyển đến địa điểm của nhiệm vụ thứ hai, cả nhóm đều im lặng, thầm muốn nói lý với tổ đạo diễn.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là dọn trại chăn nuôi chuột tre!
Chuột tre là động vật đứng đầu trong những năm gần đây, là loài động vật đang rất hot. Chuột tre được nuôi trong một trại chăn lớn, các khách mời sẽ đảm nhiệm phần ăn uống tiểu tiêu của chúng, nhiệm vụ hoàn thành đến đâu điểm sẽ được tính đến đó.
Tuy chuột tre trông dễ thương nhưng lại mang theo mùi hương đặc trưng của trang trại cùng với các thức ăn ôi thiu và mùi phân hợp lại khiến các khách mời ở góc khuất của máy quay đều buồn nôn.
Cũng không biết ở đây là mấy ngày chưa quét dọn, quả thực đáng sợ.
Mọi người chia làm hai đội, một đội quét dọn trang trại, một đội lên núi chặt cây trúc làm thức ăn cho chuột.
Lần này Thẩm Tích Nhược nói thế nào cũng muốn cùng đội với Tưởng Thiên, tổ đạo diễn bỗng có ý xấu, cho hai người cùng đội với Phương Ứng Hứa.
Ai cũng nhìn thấy, quan hệ giữa Phương Ứng Hứa và Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên có chút gì đó kỳ lạ, này khẳng định là điểm thúc đẩy độ hot của tiết mục.
Tổ của các nàng vì có hai nữ được sắp xếp công việc quét dọn. Thật ra công việc này không tốt cũng không dễ tạo ra hiệu quả của show, tỉ lệ lên sóng có lẽ sẽ giảm.
Tưởng Thiên mang bao tay, vừa dùng dụng cụ chuyên môn đào các vật bên dưới chuột tre ra vừa nói với Thẩm Tích Nhược qua lớp khẩu trang: "Tích Nhược, chị có mệt không, nếu không chị để đó đi, lát nữa em đến làm giúp chị nha?"
Thẩm Tích Nhược chỉ cầm chổi quét ngoài sân và lối đi, công việc nhẹ nhàng hơn Tưởng Thiên rất nhiều.
Khi ba người chia nhiệm vụ, Tưởng Thiên dẫn đầu nhận nhiệm vụ đào phân giải quyết phần khó khăn nhất.
Phương Ứng Hứa cũng nhanh chóng chọn quét dọn sân sau. Vì thế, công việc nhẹ nhàng còn lại giao cho Thẩm Tích Nhược.
Nhưng Tưởng Thiên vẫn cảm thấy, Thẩm Tích Nhược là người sống trong nhung lụa, ngẫu nhiên xuống bếp xem như chút tô chút màu sắc cho cuộc sống nhưng lên show lại cầm chổi quét dọn khiến người khác rất khó chấp nhận.
Nàng cũng không nỡ, Thẩm tổng tốt như vậy vì sao nhất định phải đến tiết mục này, quét dọn trang trại chuột tre cùng mình?
Khi nàng đang nghĩ ngợi, Thẩm Tích Nhược lên tiếng: "Không sao, chị không mệt chút nào, chờ chị quét xong sẽ đến giúp em."
Tưởng Thiên nhìn thấy một con chuột tre đang ngồi trên rác thì không chịu nổi, đưa tay lấy ra, chuột tre hung tàn mở miệng rộng như muốn cắn nàng.
Tưởng Thiên sợ đến mức rút tay về, suýt nữa bị dụng cụ mang theo làm ngã, thất thanh kêu lên: "Aaaaa, nó cắn em!"
Thẩm Tích Nhược bỗng xuất hiện sau nàng: "Em bị sao?"
Tưởng Thiên lại bị dọa nhìn thấy là Thẩm Tích Nhược, theo thói quen chạy vào lòng cô: "Lúc nãy em suýt bị cắn, lỡ như bị cắn em có thể sẽ chết không? Nghe nói răng chuột có nhiều vi khuẩn gây bệnh lắm!"
Thẩm Tích Nhược khẽ vô lưng nàng, không đáp nhưng gương mặt lại rất dịu dàng.
Camera liên tục quay về phía các nàng.
Đoàn quan sát cũng không ngừng cảm thán:
"A! Tình bạn giữa các cô gái thật đẹp!"
"Hai cô này vừa ngọt vừa ngoan...... Ở bên nhau thật hợp."
"Tôi có thể hai cổ cả ngày!"
Thẩm Tích Nhược đang ôm, an ủi Tưởng Thiên, chợt nghe thấy tiếng hô phía sau: "Ai nha! Tôi cũng suýt bị cắn!"
Tưởng Thiên: "............"
Người này sao cứ sao chép mình.
Nàng đứng thẳng đi đến sân sau, quả nhiên thấy Phương Ứng Hứa đứng đó la to, giơ ngón tay nhảy nhót: "Aaaaa, suýt nữa bị cắn, người ta sợ quá, huhuhu!"
Nhưng Thảm Tích Nhược hoàn toàn không quan tâm, chỉ có Tưởng Thiên đến xem.
Phương Ứng Hứa thấy chỉ có nàng, đang la đột nhiên im lặng, cười có lệ với Tưởng Thiên: "Tôi không sao, chúng ta làm tiếp thôi."
Tưởng Thiên không về, đứng đó xem hắn quét dọn, sau một lúc lâu mới cười: "Anh Phương, anh tốt nhất nên im lặng làm việc, Tích Nhược không thích đàn ông ồn ào đâu."
Phương Ứng Hứa ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tưởng Thiên bỗng thấy có chút lạnh sống lưng.
Có camera ở đây, hắn cũng chỉ có thể cười ngây ngô, giữ gìn dáng vẻ ngốc bạch ngọt của mình: "Haha, tôi biết rồi, tiểu công chúa."
Tưởng Thiên tiếp tục về quét dọn.
Đoàn quan sát có fans CP: "Có ai chú ý đến xưng hô của Phương Ứng Hứa không? Đại nữ vương và tiểu công chúa, cp này được!"
Chỉ chốc lát, Tưởng Thiên đã quét xong phân và cỏ dại, sau đó dùng xẻng xúc phân lên xe, cho vào nơi xử lý.
Phương Ứng Hứa vẫn chậm chạp, hắn làm việc vừa chậm vừa ngốc, hoàn toàn không trông cậy được, Thẩm Tích Nhược lại rất hỗ trợ nhưng vì chưa từng làm những việc này, nhiều lần làm rơi trên đất.
Tưởng Thiên thấy vậy đẩy Thẩm Tích Nhược ra: "Chị đi nghỉ ngơi đi!"
Sau đó can đảm giơ chiếc xẻng còn cao hơn mình, hai chân thủ thế tại chỗ, dùng sức xúc phân.
Từng chút từng chút một, vừa nhanh lại ổn, Thẩm Tích Nhược đứng bên cạnh nhìn thấy, hai mắt mở to.
Màn ảnh quay cận cảnh vẻ mặt của cô, chỉ thấy mắt cô mở to, đôi môi khẽ nhếch, kinh ngạc lại có phần đáng yêu không giống ngày thường.
Chờ Tưởng Thiên hăng hái cho tất cả lên xe đẩy, Thẩm Tích Nhược mới đứng lên từ ghế nhỏ, vỗ tay với Tưởng Thiên, khen nàng: "Giỏi quá! Em giỏi quá đi!"
Tưởng Thiên lau mồ hôi trên trán, cười nói với Thẩm Tích Nhược: "Cảm ơn chị đã khen, haha, có phải nhìn em rất ngầu không?"
Thẩm Tích Nhược nghiêm túc gật đầu: "Siêu ngầu!"
Tưởng Thiên: "Vậy tiểu nương tử, em có muốn theo bổn đại hiệp về làm áp trại phu nhân của ta không?"
Vừa nói dứt lời, nàng thầm nghĩ không ổn, sao lại nói lời này trên show? Quá dễ gây hiểu lầm về quan hệ của mình và Thẩm tổng.
Đáng tiếc lời đã nói ra, màn ảnh cũng đã quay lại, không thể cắt được.
Vẻ mặt của Thẩm Tích Nhược dịu dàng, biểu cảm nghiêm túc, môi mím lại làm người ta cảm thấy cô thật sự nghĩ vậy.
Đoàn quan sát:
"!!!!"
"Chết mất thôi."
"Kết hôn rồi mời hai vị lập tức vào động phòng!"
Không khí nhất thời ngưng đọng.
Tuy đây không phải nơi lãng mạn, xung quanh còn có mùi chuột tre và một xe phân thật lớn, người còn dính mồ hôi.
Nhưng Tưởng Thiên vẫn cảm thấy, sâu trong tim có thứ gì đó đang không ngừng chảy xuôi, dòng điện theo đó lan toàn thân khiến tinh thần nàng chấn động.
Người này đáng yêu thật.
Sao lại đáng yêu đến vậy?
May mắn lúc này giọng của Phương Ứng Hứa truyền đến giải vây cho hai người: "Này này, hai người đang làm gì vậy? Sao lại ngây người ở đó?"
Hắn đi đến, nhìn Thẩm Tích Nhược lại nhìn Tưởng Thiên, khó hiểu quơ tay: "Hè lố ô? Có đây không?"
Tưởng Thiên như tỉnh mộng, lập tức xoay người chạy đến cạnh xe đẩy.
Có lẽ vì trong lòng kích động, tay nàng dùng chút lực đã đẩy được chiếc xe lớn, nhìn chiếc xe khủng bố cứ bị nàng không ngừng thúc đẩy!
Hơn nữa một khi đẩy sẽ không dừng được, Tưởng Thiên bị xe dẫn đi, bất đắc dĩ đẩy xe đến đường lớn.
Trên đường có vài ông bà lão đang vây xem, thấy Tưởng Thiên đẩy xe đều giơ ngón cái với nàng:
"Haha, sức của đứa nhỏ này thật lớn! Còn lớn hơn cả thanh niên trai tráng!"
Màn ảnh quay gương mặt tươi cười hiền dịu của các ông bà lão, khi quay về bóng dáng của Tưởng Thiên thì cố ý thêm chữ: "Sức còn lớn hơn thanh niên trai tráng..........."
Cảnh này khiến đoàn quan sát bật cười.
"Haha, xem ra sức của tiểu Thiên Thiên rất lớn, xe lớn vậy mà nàng cũng có thể đẩy."
"Sức lớn thì làm sao, Tích Nhược của chúng ta cứ thích sức lớn đó!"
Cuối cùng Tưởng Thiên cũng đẩy được xe đến bãi rác, sau khi đổ rác, cả người hơi mất sức, nàng như muốn dựa vào xe ngủ một giấc.
Nhưng nhìn thấy bên trong thật bẩn khiến nàng cố gắng đứng lên, đi đến trước vài bước, dựa vào cây nhỏ ven đường, chậm rãi ngồi xuống.
Đúng lúc, có vài người từ trong rừng bên cạnh đi ra, một người ôm bó cỏ thật lớn, một người kéo cây trúc đến chính là Uyển Duyệt, Thành Việt và Khương Tử Hi.
Uyển Duyệt thấy Tưởng Thiên, vẫy tay với nàng.
Thanh Việt hỏi: "Bên nhóm cô xong việc rồi?"
Tưởng Thiên đứng lên, vỗ đất trên người, chợt nghe tiếng kẽo kẹt phía sau.
Khi nàng quay đầu nhìn, cây nhỏ bị nàng dựa, thân cây nứt một khoảng lớn, bên trong rỗng ruột như đã sớm bị đục rỗng, hiện tại thì đổ...... đổ..... đổ!
Khương Tử Hi buồn bực nói: "Cô ấy làm đổ cây? Cô ấy nặng đến vậy sao? Không nhìn ra mà, cân nặng của các cô gái là một điều bí ẩn."
Tưởng Thiên: "............"
Tôi không phải tôi không có, tôi không biết cây này rỗng ruột! Cây này sao lại biết ăn vạ đến vậy?