Thẩm Tích Nhược có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nào nói thành lời vì những điều đó đều không phải việc Tưởng Thiên cần biết.
Lời uy hϊếp của Thẩm Tích Chu lúc trước và sự xuất hiện của Phương Ứng Hứa đều khiến Thẩm Tích Nhược cảm giác nguy cơ trầm trọng. Nghĩ đến những điều ấy, cô không muốn trêu Tưởng Thiên.
Nhưng cô vẫn muốn chắc rằng nàng an toàn, vì thế, không tiếc bỏ dỡ công việc, đi đến nơi bản thân không quen, còn tự mình đến đưa Tưởng Thiên về.
Vất vả là thế nhưng lòng cô kiên định.
Hôm nay nhìn Trịnh Dương và Tưởng Thiên trò chuyện thân mật, cô nhìn thấy những cảm xúc không chút che giấu trong mắt của Trịnh Dương, cơn ghen tuông không kiềm được khiến cô hành sử khác ngày thường.
Cô vì ghen mà đuổi Trịnh Dương xuống xe, này có thể sẽ làm Tưởng Thiên phát hiện. May mắn, thần kinh thô như Tưởng Thiên không nghĩ đến, chỉ cảm thấy sắc mặt cô không tốt là vì công việc.
Điều này khiến Thẩm Tích Nhược khẽ thở phào nhưng trong lòng thoáng buồn.
Tưởng Thiên có lẽ vẫn chưa phát hiện tình cảm của cô đối với em.
Như vậy có khi lại tốt cho đôi bên.
Thẩm Tích Nhược đưa Tưởng Thiên về nhà, hôm nay hiếm khi cô rảnh rỗi làm cơm.
Sức ăn của cả hai không lớn, chỉ 3 món 1 canh, bát đũa nho nhỏ lại đầy sự ấm áp, thoải mái.
Tưởng Thiên gắp đậu hủ cá nướng cho vào miệng, nói: "Dạo này có phải chị bận quá nên mệt mỏi dẫn đến tâm trạng không tốt. Cho nên, chị phải giữ gìn sức khỏe đó."
Thẩm Tích Nhược cong môi cười, không đáp, chỉ gắp thức ăn cho Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nghĩ rồi hỏi: "Chị có muốn em đi giải sầu với chị?" Thẩm Tích Nhược dừng đũa, đáp: "Không cần đâu, dạo này chị cũng rất bận."
Tưởng Thiên cảm nhận được sự kháng cự vi diệu trong giọng của đối phương, rất khó hiểu, miếng thịt trong miệng cũng không ngon.
Hai ngày sau, Tưởng Thiên vừa lúc có sự kiện ở gần công ty Thẩm Tích Nhược, nàng chỉ cần đến đó hát một bài trong yến hội.
Hoạt động nhanh chóng kết thúc, hôm nay nàng không có lịch trình khác, nghĩ muốn đến công ty gặp Thẩm Tích Nhược, đưa vài món cho lại luyện hát ở công ty chị.
Nàng thật sự không biết hát, công ty của Thẩm Tích Nhược là công ty giải trí chắc chắn có phòng thu.
Vì thế nàng mua bánh mousse ở gần đó, cầm áo khoác, bảo tài xế đưa mình đến công ty giải trí Khuynh Thành.
Tiếp tân dưới sảnh thấy nàng, cười hỏi: "Chị hẳn là chị Tưởng? Chào chị, em là fan của chị." Tưởng Thiên vừa thấy đã biết nàng khách sáo, có lẽ đã xem phim nàng đóng.
Nàng cười tủm tỉm hỏi tiếp tân: "Chào em, chị đến tìm Thẩm tổng Thẩm Tích Nhược."
Tiếp tân nghe vậy hỏi: "Chị có hẹn trước không?"
Tưởng Thiên lắc đầu.
Tiếp tân cười nói: "Vậy mời chị ngồi đợi ở phòng khách một chút."
Tưởng Thiên cũng biết mình là nhân vật công chúng, không thể trực tiếp vào công ty tìm người, mang kính râm đi vào phòng khách.
Tiếp tân đưa tách cà phê cho nàng, xin lỗi: "Thẩm tổng của bọn em đang làm việc, có lẽ muộn chút mới có thể gặp chị."
Chờ tiếp tân rời đi, Tưởng Thiên đứng ở cửa phòng khách, nghĩ: "Ở đây có thật nhiều con sen....."
Trước kia khi chưa từng làm công ăn lương, Tưởng Thiên vẫn chưa cảm thấy gì nhưng nàng có rất nhiều người bạn làm công ăn lương, mọi người luôn nói "đi làm như làm con sen."
Nàng nhìn mãi vẫn không thấy ai quan tâm mình, mọi người vùi đầu vào máy tính làm việc, vì thế lặng lẽ ra ngoài đi đến phòng chủ tịch.
Bên trong là một cô gái trẻ tuổi xa lạ, rất khí phách, hăng hái quay đầu nói với Thẩm Tích Nhược: "Gặp lại sau!"
Tưởng Thiên suýt va vào nàng, cô gái đỡ nàng, cong môi cười, sau đó tiêu sái rời đi.
Tưởng Thiên hoang mang nhìn bóng lưng người nọ, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ.
Giọng Thẩm Tích Nhược trong phòng truyền đến: "Thiên Thiên? Sao em lại đến đây, mau vào đây."
Tưởng Thiên vào phòng chủ tịch, Thẩm Tích Nhược thấy nàng, ánh mắt sáng lên, cười hỏi: "Thiên Thiên, em đến xem chị sao?"
Tưởng Thiên đưa bánh kem cho Thẩm Tích Nhược, trong lòng vẫn nghĩ đến cô gái vừa rồi.
Dáng người và khí chất kia rất khác người thường. Nàng hỏi Thẩm Tích Nhược: "Vừa rồi là ai vậy chị?"
Thẩm Tích Nhược đáp: "Cậu ấy là Lâm Hoán, là bạn của chị, có việc gì sao?"
Quả nhiên là vậy.
Tưởng Thiên chậm rãi thở ra, không ngờ hiện tại đã khác xa cốt truyện nhưng nhân vật quan trọng vẫn không thiếu một ai.
Cô nàng Lâm Hoán này là người rất thần kì trong truyện. Trong truyện, cô nàng không ngừng ngáng chân nam nữ chính, cũng là người khiến nữ chính sinh non.
Nhưng khi Thẩm Tích Chu hỏi có phải cô nàng thích hắn không, Lâm Hoán lại bảo không phải.
Tưởng Thiên còn nhớ nguyên văn lời nàng: "Tôi chỉ muốn làm chút chuyện xấu, nếu không, cuộc sống chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?"
Tác giả không miêu tả nhiều về Lâm Hoán, chỉ viết lúc thì nàng giúp nữ chính, lúc lại hại nữ chính, thái độ rất khó hiểu, dù khi làm chuyện xấu cũng mang đến cảm giác trêu chọc.
Ai cũng không rõ lập trường của cô nàng, cũng không thấy nàng có tình cảm với ai, suất diễn không nhiều nhưng lại gây ấn tượng mạnh với độc giả.
Tưởng Thiên rất tò mò về cô gái này.
Không biết lúc này đây, mình không yêu Thẩm Tích Chu, Lâm Hoán sẽ thế nào, vẫn sẽ là đại sứ ngáng chân sao?
"Thiên Thiên, em đang nghĩ gì vậy?"
Giọng Thẩm Tích Nhược vang lên khiến Tưởng Thiên nhận ra mình vừa thất thần, vội vàng xấu hổ cười.
"Em đến đây là vì muốn mượn phòng tập của bên chị, hoạt động hôm nay là ca hát, em phát hiện bản thân thật sự không biết hát, hát thế nào cũng khó nghe." Tưởng Thiên tự giễu cười.
"Không thành vấn đề, em cứ đi theo chị." Thẩm Tích Nhược đưa nàng rời đi.
Các nhân viên vừa rồi còn to nhỏ trò chuyện, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức về vị trí, bắt đầu vùi đầu "làm việc".
Chỉ là, các nhân viên không ngừng thắc mắc.
"Đó không phải là nữ chính trong phim lúc trước của công ty mình sao, tên gì nhỉ, hình như là Tưởng Thiên?"
"Phải! Là cô ấy! Vì sao cô ấy lại đến đây?"
"Mẹ ơi, mọi người có thấy gì không, Thẩm tổng cười dịu dàng với cô ấy đấy....."
"Thật ra, tôi chỉ muốn nói là, hơn nửa năm trước, khi Tưởng Thiên chưa tốt nghiệp đã đến công ty chúng ta nhưng cô ấy không phải nghệ sĩ của bên mình."
"Hơn nữa, khi đó, Thẩm tổng như đã biết cô ấy, rất quan tâm cô ấy, còn vì cô ấy mà trừ tiền thưởng của tôi! Nên tôi nhớ rõ lắm."
"Cái gì, không thể nào, Thẩm tổng là ai, là núi băng nghìn năm không tan, chỉ một nữ minh tinh nhỏ nhoi sao có thể thế được, không thể nào, không thể nào."
"................... Được rồi, tôi vừa đến nhìn lén cửa phòng thu, ôi ánh mắt của Thẩm tổng khiến tôi chết chìm trong mật ngọt."
Trong phòng thu, Tưởng Thiên bước vào, "alo, alo" vào mic.
Trong phòng không có nhân viên vì không có nhu cầu thu âm nên không cần nhân viên. Thẩm Tích Nhược ngồi trước dàn thiết bị, mang tai nghe vào.
Tưởng Thiên nhìn động tác của cô, lập tức im lặng, cười ngượng.
Cách một mảnh kính pha lê, Thẩm Tích Nhược giơ ngón cái, ý bảo Tưởng Thiên tiếp tục.
Tưởng Thiên rất cẩn thận lên tiếng, trong lúc nhất thời vì hồi hộp không biết nên hát gì, đành hát bài hát ở yến hội đêm nay:
"Em có chút thích chị...."
Sau khi hát một câu, nàng lập tức ngừng lại.
Vì Thẩm Tích Nhược ở bên kia, mang tai nghe, nhìn nàng, lộ ra nụ cười thần bí. Tưởng Thiên sợ đến mức vội vàng đổi bài:
"Có ai từng nói với chị rằng em rất yêu....."
Lại ngừng.
Nụ cười trên môi của Thẩm Tích Nhược càng xán lạn, cô chớp mắt nhìn Tưởng Thiên.
Người này chắc chắn cố ý!
Chắn chắn luôn!
Tưởng Thiên tự hỏi, cuối cùng nghĩ đến một bài hát không gây hiểu lầm:
"Không bắt được tình yêu ấy, tôi vẫn luôn trơ mắt nhìn cô ấy trốn đi...........
................
Tìm một người yêu mình sâu đậm để có thể tạm biệt độc thân......"
Tưởng Thiên hát đến đây, rất muốn nói vào tai nghe: "Xin lỗi, quấy rầy rồi."
Không thể hát nổi nữa!
Cái chị này, sao cứ mãi cười thần bí nhìn mình như thế!
Mà mình vì sao lại không hát nên lời trước mặt Thẩm Tích Nhược.
Tuy nó là tình ca nhưng hiện tại các ca khúc phổ biến đều là tình ca cơ mà!
Tưởng Thiên khó xử cầm mic, cảm giác chiếc mic như có nhiệt độ khiến nàng cảm thấy chỉ cầm lên tiếng chắc chắn sẽ xấu hổ.
Giống như tâm tư nào đó bị ca từ chọc trúng.
Thẩm Tích Nhược thấy nàng không hát, dùng tai nghe nói với nàng: "Sao vậy em? Em hát hay lắm, tiếp tục đi."
Tưởng Thiên đứng đó nhún vai, tỏ vẻ không muốn hát tiếp. "Em không hát được, chị ở đây khiến em cảm thấy rất xấu hổ."
Thẩm Tích Nhược ngẩng người, sau đó bật cười.
Tưởng Thiên nằm trên sô pha, ca thán: "Trời ạ! Ca hát khó quá đi mất, em quả nhiên vẫn hợp đóng phim nhất."
Nàng nằm đó, chợt nghe Thẩm Tích Nhược nói: "Đến cũng đến rồi, em không thể lãng phí cơ hội."
Tưởng Thiên che mặt, lăn lộn trên sô pha: "Không muốn, không muốn đâu, em không hát nữa, muốn nghỉ ngơi, muốn nghỉ ngơi cơ."
Bỗng, trong phòng thu truyền đến tiếng hát mát lạnh, dịu dàng:
"Please, don't see
Just a girl caught up in dreams and fantasies
Please, see me
Reaching out for someone I can't see
....................."
Thì ra, khi Thẩm Tích Nhược hát lại là như vậy.
Tưởng Thiên ngồi dậy, xuyên qua mặt kính nhìn về người đang hát.
Dáng vẻ mảnh khảnh cùng đôi mắt khép hờ, một tay cầm mic kia rất đẹp.
Cảnh tượng ấy rất khó diễn tả thành lời.
Tựa như một ánh sao trên trời, long lanh, xinh đẹp.
Tưởng Thiên đứng lên, chậm rãi bước đến chỗ Thẩm Tích Nhược.
"We're searching for meaning
But are we all lost stars
Trying to light up the dark?"
Tiếng hát dịu dàng vang vọng khắp phòng.
Ánh mắt Thẩm Tích Nhược xuyên qua mặt kính chạm vào ánh mắt Tưởng Thiên.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Lúc này, Tưởng Thiên bỗng cảm nhận được ý nghĩa trong câu hát.
"To light up the dark."
Trong thế giới cô độc này, có Thẩm Tích Nhược thắp sáng bóng tối.
Ánh mắt của chị là tọa độ của cô.
Vì có đối phương, chúng ta mới có thể tìm kiếm hướng đi trong bóng tối.
Từ trước đến nay, Tưởng Thiên luôn không chắc nhưng ngay lúc này, nàng được thắp sáng, bỗng nhận ra.